Chương 17
Thục Khách
21/11/2014
Edit: Nguyệt
“Hác thúc!” Người nọ ai oán .
Thì ra cô nương này là con gái của Ôn chưởng môn – Tây Sa phái. Vậy Lãnh Thánh Âm là ai? Lôi Lôi nhìn mỹ nam, mặt không chút thay đổi.
“Bách Thắng sơn trang luôn làm việc ngay thẳng.”, công tử thản nhiên nói. “Hác đại hiệp ngay cả của ta phòng của ta cũng kiểm tra nhưng không có người, chỉ là có một cô nương đang ở gian phòng đó, các vị nếu muôn nhất quyết đi vào thì tại hạ cũng không tiện ngăn trở.”
Hác đại hiệp quả nhiên không nói.
Ôn cô nương bỗng nhiên nói: “Tiêu công tử, điều chúng ta băn khoăn là mọi người đã ở đây gọi cửa nửa ngày nhưng bên trong không hề động tĩnh, thật sự rất kỳ quái, Nếu Hác thúc lo lắng , ta sẽ vào xem.”
“Cũng tốt, hai người các ngươi cùng cô nương đi vào.”
“Vâng.” .
Cửa nháy mặt bị đá văng, thanh kiếm vừa đặt trên cổ đã chuyển qua lưng nàng.
“Nói chuyện cẩn thận.”. Hắn cúi đầu cảnh cáo
Lôi Lôi xem thường, thở phì phì xốc màn lên , dụi mắt, làm ra vẻ vừa tỉnh ngủ: “Ai vậy!”
Nhìn cận mặt thì quả thực Ôn cô ngương rất đẹp. Y phục đen trắng đan xen đang mặc trên người không chỉ toả ra khí chất văn tĩnh mà ngược lại còn không hiện vẻ cao ngạo.” Cô ngương không cần sợ hãi, chúng ta chỉ xem qua rồi đi ngay.” ,giọng nói rất nhẹ nhàng. Nàng đến gần giường, mỉm cười hướng Lôi Lôi: “Vừa nãy có thích khách, nơi này không xảy ra chuyện gì đi?”
Lôi Lôi lắc đầu: “Không có việc gì.”
Phòng rất đơn giản, ngược lại hai nữ đệ tử đều lục soát xung quanh, ngay cả ngăn tủ nhỏ cũng không bỏ qua.
Không có thu hoạnh gì, Ôn cô nương bộ dáng như nhẹ nhàng thở ra. Nàng nhìn Lôi Lôi đang muôn nói chuyện, ai ngờ trong lúc cúi đầu lại nhìn xuống giường, nhất thời cũng thay đổi sắc mặt.
Hỏng! Lôi Lôi kinh hãi.
Dưới gầm giường lại lộ ra nửa đôi giày, hiển nhiên là giày nam nhân.
Trong lòng bàn tay bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh, Lôi Lôi vẻ mặt hoảng sợ nhìn Ôn cô nương, âm thầm kêu khổ. Xong rồi, chuyện chứa chấp thích khách nếu bị vạch trần thì người mất mạng đầu tiên chính là ta, chết trên tay mĩ nam!
Không tưởng được việc sẽ xảy ra.
Ôn cô nương nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhìn hai vị nữ đệ tử kia rồi mặt không biến sắc chuyển người, làm như vô tình đá chiếc giày vào: “Nếu không có việc gì, ta sẽ không quấy rầy cô nương nghỉ tạm . Chúng ta đi thôi.”
Hai vị nữ đệ tử đi theo xuất môn.
“Quả thực không có?” Hác đại hiệp hoài nghi, hiển nhiên cũng không tin Ôn cô nương.
“Không có.” Hai vị nữ đệ tử cùng kêu lên.
“Như thế, đắc tội . Hác mỗ là người lỗ mãng, Tiêu công tử xin đừng trách.”
“Không cần khách khí, xin chuyển lời hỏi thăm của tại hạ đến Ôn chưởng môn”, thanh âm của công tử.
Nói qua lại vài câu, Hác đại hiệp liền mang mọi người rời đi.
Ây, đay là chuyện gì, cư nhiên không có viện gì? Lôi Lôi hơn nửa ngày mới hoàn hồn, trong lòng hiểu được phân nửa. Ôn cô nương cùng mĩ nam…..Có cái muội a, có ái muội! Mĩ nam ám sát Ôn chưởng môn, lại được con gái cừu nhân cứu. Cấu huyết, thực cẩu huyết a!
Dưới lầu ánh lửa lụi dần.
Lôi Lôi quay đầu: “Ngươi chính là Lãnh Thánh âm?”
Mĩ nam không đáp, xuống giường đi đến bên cửa sổ, nháy mắt liền biến mất.
Lôi Lôi càng không nói gì, tốt xấu lão nương cứu ngươi một mạng, ngươi ít nhất cũng nên nói câu “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được” tỏ vẻ một chút đi. Người bộ dáng đẹp trai mà lại thích tỏ vẻ lạnh lùng!
“Lãnh Thánh âm là ai?” Ngày thứ hai trong lúc ăn điểm tâm , Lôi Lôi hỏi công tử.
“Chưởng môn mới của phái Nam Hải.”
“Nghe nói tối hôm qua phái Nam Hải có người ám sát Tây Sa phái ôn chưởng môn, là thật ?”
Công tử liếc nhìn nàng một cái, không nói lời nào.
“Hác thúc!” Người nọ ai oán .
Thì ra cô nương này là con gái của Ôn chưởng môn – Tây Sa phái. Vậy Lãnh Thánh Âm là ai? Lôi Lôi nhìn mỹ nam, mặt không chút thay đổi.
“Bách Thắng sơn trang luôn làm việc ngay thẳng.”, công tử thản nhiên nói. “Hác đại hiệp ngay cả của ta phòng của ta cũng kiểm tra nhưng không có người, chỉ là có một cô nương đang ở gian phòng đó, các vị nếu muôn nhất quyết đi vào thì tại hạ cũng không tiện ngăn trở.”
Hác đại hiệp quả nhiên không nói.
Ôn cô nương bỗng nhiên nói: “Tiêu công tử, điều chúng ta băn khoăn là mọi người đã ở đây gọi cửa nửa ngày nhưng bên trong không hề động tĩnh, thật sự rất kỳ quái, Nếu Hác thúc lo lắng , ta sẽ vào xem.”
“Cũng tốt, hai người các ngươi cùng cô nương đi vào.”
“Vâng.” .
Cửa nháy mặt bị đá văng, thanh kiếm vừa đặt trên cổ đã chuyển qua lưng nàng.
“Nói chuyện cẩn thận.”. Hắn cúi đầu cảnh cáo
Lôi Lôi xem thường, thở phì phì xốc màn lên , dụi mắt, làm ra vẻ vừa tỉnh ngủ: “Ai vậy!”
Nhìn cận mặt thì quả thực Ôn cô ngương rất đẹp. Y phục đen trắng đan xen đang mặc trên người không chỉ toả ra khí chất văn tĩnh mà ngược lại còn không hiện vẻ cao ngạo.” Cô ngương không cần sợ hãi, chúng ta chỉ xem qua rồi đi ngay.” ,giọng nói rất nhẹ nhàng. Nàng đến gần giường, mỉm cười hướng Lôi Lôi: “Vừa nãy có thích khách, nơi này không xảy ra chuyện gì đi?”
Lôi Lôi lắc đầu: “Không có việc gì.”
Phòng rất đơn giản, ngược lại hai nữ đệ tử đều lục soát xung quanh, ngay cả ngăn tủ nhỏ cũng không bỏ qua.
Không có thu hoạnh gì, Ôn cô nương bộ dáng như nhẹ nhàng thở ra. Nàng nhìn Lôi Lôi đang muôn nói chuyện, ai ngờ trong lúc cúi đầu lại nhìn xuống giường, nhất thời cũng thay đổi sắc mặt.
Hỏng! Lôi Lôi kinh hãi.
Dưới gầm giường lại lộ ra nửa đôi giày, hiển nhiên là giày nam nhân.
Trong lòng bàn tay bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh, Lôi Lôi vẻ mặt hoảng sợ nhìn Ôn cô nương, âm thầm kêu khổ. Xong rồi, chuyện chứa chấp thích khách nếu bị vạch trần thì người mất mạng đầu tiên chính là ta, chết trên tay mĩ nam!
Không tưởng được việc sẽ xảy ra.
Ôn cô nương nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhìn hai vị nữ đệ tử kia rồi mặt không biến sắc chuyển người, làm như vô tình đá chiếc giày vào: “Nếu không có việc gì, ta sẽ không quấy rầy cô nương nghỉ tạm . Chúng ta đi thôi.”
Hai vị nữ đệ tử đi theo xuất môn.
“Quả thực không có?” Hác đại hiệp hoài nghi, hiển nhiên cũng không tin Ôn cô nương.
“Không có.” Hai vị nữ đệ tử cùng kêu lên.
“Như thế, đắc tội . Hác mỗ là người lỗ mãng, Tiêu công tử xin đừng trách.”
“Không cần khách khí, xin chuyển lời hỏi thăm của tại hạ đến Ôn chưởng môn”, thanh âm của công tử.
Nói qua lại vài câu, Hác đại hiệp liền mang mọi người rời đi.
Ây, đay là chuyện gì, cư nhiên không có viện gì? Lôi Lôi hơn nửa ngày mới hoàn hồn, trong lòng hiểu được phân nửa. Ôn cô nương cùng mĩ nam…..Có cái muội a, có ái muội! Mĩ nam ám sát Ôn chưởng môn, lại được con gái cừu nhân cứu. Cấu huyết, thực cẩu huyết a!
Dưới lầu ánh lửa lụi dần.
Lôi Lôi quay đầu: “Ngươi chính là Lãnh Thánh âm?”
Mĩ nam không đáp, xuống giường đi đến bên cửa sổ, nháy mắt liền biến mất.
Lôi Lôi càng không nói gì, tốt xấu lão nương cứu ngươi một mạng, ngươi ít nhất cũng nên nói câu “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được” tỏ vẻ một chút đi. Người bộ dáng đẹp trai mà lại thích tỏ vẻ lạnh lùng!
“Lãnh Thánh âm là ai?” Ngày thứ hai trong lúc ăn điểm tâm , Lôi Lôi hỏi công tử.
“Chưởng môn mới của phái Nam Hải.”
“Nghe nói tối hôm qua phái Nam Hải có người ám sát Tây Sa phái ôn chưởng môn, là thật ?”
Công tử liếc nhìn nàng một cái, không nói lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.