Chương 1
Thục Khách
21/11/2014
Edit: Nguyệt
Lôi Lôi bỗng dưng bị xuyên đến một thôn nhỏ, trợn mắt, đứng trước mặt là một nhóm hương thân phụ lão
*hương thân phụ lão: người già*
Một đại thẩm khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi ở mép giường, thấy nàng tỉnh lại liền vui sướng kêu lên: “Mau mau! Tỉnh rồi tỉnh rồi!”
Đám đông nghe thấy tiếng gọi lớn mà vây quanh nàng:
“Tỉnh?”
“Thực tỉnh!”
“Đang khoẻ mạnh bình thường tự dưng lại muốn chết ” đại thẩm thở dài, chợt thấy Lôi Lôi vẻ mặt mờ mịt, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, “Ngươi. . . . . . Ngươi không nhận ra chúng ta?”
Lôi lôi trấn tĩnh: “Đúng, không nhận ra.”
Đại thẩm dậm chân: “Cao như vậy mã ngã xuống dưới, chắc chắn là mất trí nhớ rồi !”
Mọi người thương xót nhìn nàng.
Mất trí nhớ? Lôi lôi thiếu chút nữa lại ngất xỉu lần hai. Nàng cực kỳ giận dữ, tâm trạng hỗn loạn, nửa vui nửa buồn, vui vì cuối cùng cũng được xuyên không theo ý nguyện , buồn vì bị nhóm người hỗn đản kia giáng một đạo sét tới nơi này rồi tự dưng thành người mất trí nhớ!
Lão nương không mất trí nhớ, lão nương muốn quay trở về ! Nàng tự tin mà mỉm cười: “Không có, ta không mất trí nhớ.”
Mọi người choáng váng.
Đại thẩm hoài nghi: “Vậy ngươi có nhớ mình tên gì không?”
Lôi lôi nói: “Ta tên Lôi Lôi.”
Đại thẩm lắc đầu: “Đứa nhỏ này mất trí nhớ thật rồi , ngay cả tên chính mình cũng không nhớ rõ.”
Phát hiện màu da tay mình không giống người khoẻ mạnh bình thường, vừa trắng nõn vừa mịn màng, móng tay nuôi dài, Lôi Lôi thế mới biết mình xuyên vào thân thể người khác, nhất thời tinh thần tỉnh táo, đối với thân phận mới có chút tò mò: “Vậy ta tên là gì ?”
Đại thẩm mỉm cười hiền lành: “Nha đầu ngốc, ngươi đương nhiên tên là Xuân Hoa.”
Lôi lôi thiếu chút nữa té xỉu: “Xuân Hoa!”
“Đúng, ngươi tên Xuân Hoa, đến Cổ Ngôn thôn chúng ta mới được ba tháng, nói là đang nương nhờ nhà họ hàng ở thành Tấn Giang , “. Đại thẩm tỉ mỉ khuyên giải nàng, “Tuổi còn trẻ , đường còn dài , đang yên đang lành lại muốn tự sát làm gì, may mà mắc vào cây ven núi, không thì giờ đã tan xác rồi “
Cổ ngôn thôn? Tấn giang thành?
“Không”, Lôi Lôi đột nhiên cắt ngang lời nàng , kiên quyết nói, “Ta không gọi là xuân hoa, ta tên Lôi Lôi.”
Đại thẩm hoảng sợ : ” Lại còn nói mê sảng nữa !”
Thật sự không thể tiếp nhận được sự thật chính mình là cái cô tên “Xuân hoa” này , Lôi Lôi thử thuyết phục nàng: ” Đại thẩm, là thật đấy, kỳ thật lúc ấy là ta cố ý lừa các ngươi . . . . . .”
“Mau đỡ nàng nằm xuống, gọi đại phu bưng thuốc tới đi!”
“Ta không mất trí nhớ, ta nói thật !”
“Ép nàng uống!”
Nhìn thấy bát dược đen sì kia, Lôi Lôi luống cuống, nhạy dựng lên muốn chạy: ”Ta không uống dược, ta thực sự không phải là Xuân Hoa, vừa nãy là ta lừa các ngươi!”
Đại thẩm kinh hô: “A yêu! Nhất định là đầu óc có vấn đề rồi! Mau, mau đè nàng lại!”
Năm người đàn ông vạm vỡ xông lên đè Lôi Lôi, kéo nàng về giường.
“Oa ——” Lôi Lôi hai mắt xám ngắt, kêu thảm thiết, “Lão nương không mất trí nhớ! Có nghe hay không! Này này…”
Lôi Lôi bỗng dưng bị xuyên đến một thôn nhỏ, trợn mắt, đứng trước mặt là một nhóm hương thân phụ lão
*hương thân phụ lão: người già*
Một đại thẩm khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi ở mép giường, thấy nàng tỉnh lại liền vui sướng kêu lên: “Mau mau! Tỉnh rồi tỉnh rồi!”
Đám đông nghe thấy tiếng gọi lớn mà vây quanh nàng:
“Tỉnh?”
“Thực tỉnh!”
“Đang khoẻ mạnh bình thường tự dưng lại muốn chết ” đại thẩm thở dài, chợt thấy Lôi Lôi vẻ mặt mờ mịt, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, “Ngươi. . . . . . Ngươi không nhận ra chúng ta?”
Lôi lôi trấn tĩnh: “Đúng, không nhận ra.”
Đại thẩm dậm chân: “Cao như vậy mã ngã xuống dưới, chắc chắn là mất trí nhớ rồi !”
Mọi người thương xót nhìn nàng.
Mất trí nhớ? Lôi lôi thiếu chút nữa lại ngất xỉu lần hai. Nàng cực kỳ giận dữ, tâm trạng hỗn loạn, nửa vui nửa buồn, vui vì cuối cùng cũng được xuyên không theo ý nguyện , buồn vì bị nhóm người hỗn đản kia giáng một đạo sét tới nơi này rồi tự dưng thành người mất trí nhớ!
Lão nương không mất trí nhớ, lão nương muốn quay trở về ! Nàng tự tin mà mỉm cười: “Không có, ta không mất trí nhớ.”
Mọi người choáng váng.
Đại thẩm hoài nghi: “Vậy ngươi có nhớ mình tên gì không?”
Lôi lôi nói: “Ta tên Lôi Lôi.”
Đại thẩm lắc đầu: “Đứa nhỏ này mất trí nhớ thật rồi , ngay cả tên chính mình cũng không nhớ rõ.”
Phát hiện màu da tay mình không giống người khoẻ mạnh bình thường, vừa trắng nõn vừa mịn màng, móng tay nuôi dài, Lôi Lôi thế mới biết mình xuyên vào thân thể người khác, nhất thời tinh thần tỉnh táo, đối với thân phận mới có chút tò mò: “Vậy ta tên là gì ?”
Đại thẩm mỉm cười hiền lành: “Nha đầu ngốc, ngươi đương nhiên tên là Xuân Hoa.”
Lôi lôi thiếu chút nữa té xỉu: “Xuân Hoa!”
“Đúng, ngươi tên Xuân Hoa, đến Cổ Ngôn thôn chúng ta mới được ba tháng, nói là đang nương nhờ nhà họ hàng ở thành Tấn Giang , “. Đại thẩm tỉ mỉ khuyên giải nàng, “Tuổi còn trẻ , đường còn dài , đang yên đang lành lại muốn tự sát làm gì, may mà mắc vào cây ven núi, không thì giờ đã tan xác rồi “
Cổ ngôn thôn? Tấn giang thành?
“Không”, Lôi Lôi đột nhiên cắt ngang lời nàng , kiên quyết nói, “Ta không gọi là xuân hoa, ta tên Lôi Lôi.”
Đại thẩm hoảng sợ : ” Lại còn nói mê sảng nữa !”
Thật sự không thể tiếp nhận được sự thật chính mình là cái cô tên “Xuân hoa” này , Lôi Lôi thử thuyết phục nàng: ” Đại thẩm, là thật đấy, kỳ thật lúc ấy là ta cố ý lừa các ngươi . . . . . .”
“Mau đỡ nàng nằm xuống, gọi đại phu bưng thuốc tới đi!”
“Ta không mất trí nhớ, ta nói thật !”
“Ép nàng uống!”
Nhìn thấy bát dược đen sì kia, Lôi Lôi luống cuống, nhạy dựng lên muốn chạy: ”Ta không uống dược, ta thực sự không phải là Xuân Hoa, vừa nãy là ta lừa các ngươi!”
Đại thẩm kinh hô: “A yêu! Nhất định là đầu óc có vấn đề rồi! Mau, mau đè nàng lại!”
Năm người đàn ông vạm vỡ xông lên đè Lôi Lôi, kéo nàng về giường.
“Oa ——” Lôi Lôi hai mắt xám ngắt, kêu thảm thiết, “Lão nương không mất trí nhớ! Có nghe hay không! Này này…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.