Chương 5
Thục Khách
21/11/2014
Edit: Nguyệt
Gian phòng thứ ba còn tối hơn hai phòng ban đầu, tối đến mức không nhìn thấy người ngồi bên trong. Giữa phòng có chùm sáng màu xanh, chiếu tới hai mỹ nữ , một quyến rũ, một khả ái đáng yêu. Nếu không phải bên cạnh có tấm biển to đề " Bộ phận nghiên cứu và phát triển " thì Lôi Lôi còn tưởng đây là câu lạc bộ đêm.
Ba cô gái lúc trước đã đứng ngẩn người.
” Tôi là tổng giám đốc bô phân nghiên cứu và phát triển kiêm nhân viên thiết kế, Thục Khách. Các cô có thể gọi tôi là Thục tổng. " .
Lôi Lôi hoảng sợ. Cô xoay người, phát hiện âm thanh phát ra từ góc tường.
Ở góc tường có một người đang ngồi.
Không phải nữ nhân.
Cũng không phải nam nhân.
Lại càng không là…
Chủ yếu là bởi vì người này toàn thân cao thấp đều được bao phủ bởi vầng sáng mờ nhạt, không thể phân biệt rõ là là nam hay là nữ ; thanh âm ôn hòa mà uy nghiêm khiến cho ta có cảm giác thần bí như ma quỷ.
Người này lại chậm rãi mở miệng : ” Vì lần tuyển chọn này có tính công bằng, uy tín nên tập đoàn chúng tôi đã mời riêng hai vị khách quý , đặc phái viên của Tấn Giang – Biên tập Tô Tô và Lị Lị. Hai vị này sẽ đồng hành cùng tôi trong vai trò giám khảo, các bạn hãy nghe thật kĩ đề bài.” . Một tiếng chuông biểu thị cuộc thi bắt đầu.
Lôi Lôi dựng thẳng tai.
Ánh sáng xanh chuyển dần sang phía bên trái, mỹ nữ Tô Tô mỉm cười: “Phàm là nư nhân xuyên qua tất phải biết thơ ca thi phú..”
Mỹ nữ đáng yêu bên phải, Lị Lị ngọt ngào cười : “Vậy nên đề mục của buổi phỏng vấn là " Hãy viết một bài thơ có chủ đề liên quan đến trăng " “
Quả nhiên là đề khó. Lôi Lôi thầm nghĩ, khi xoay mặt lại đã thấy ba cô gái kia tự tin tràn đầy.
Cô gái đầu tiên viết: “Sàng tiền minh nguyệt quang. . .”(1)
Lị lị ti: “Hảo thi! Hảo thi! Xuyên qua tất được! Có cá tính!”
*Hảo thi: thơ hay*
Cô gái thứ hai viết: ” Minh nguyệt kỷ thời hữu. .” (2)
Tô tô: “Hảo thi! Hảo thi! Có sáng ý!”
Cô gái thứ ba: ” Hoa gian nhất hồ tửu. . .” (3)
Hai giám khảo thảo luận một lát, chốc lát liền gật đầu: ” Cũng được.”
Đến phiên Lôi Lôi.
Rất đáng sợ! Lão nương không thèm “Sàng tiền minh nguyệt quang” ! Lôi Lôi tự tin : “Hải thượng sinh minh nguyệt. ..” ( Trên biển sinh trăng sáng )
Im lặng.
Thục tổng bên trong góc chậm rãi nói: “Không có sáng ý, trở về đi.”
Biết trước là nhất định phải xuyên không, bị sét đánh, lại còn mất mất hai vạn. Lôi Lôi vốn đã đầy bụng tức, nghe vậy liền giận dữ, túm áo Thục tổng, giơ nắm đấm lên: “Lão nương hôm nay lại càng muốn xuyên không, có tin là tôi sẽ đánh cô không?”
“Tin…tin, tin! Buông tay ra trước đã ——”. Thục tổng liên tục gật đầu .
“Có sáng ý không?”
“Có, chuyện gì cũng từ từ! Chuyện gì cũng từ từ!” Giám khảo thứ hai quay sang.
Lị lị : “Có sáng ý!”
Tô tô: “Có cá tính!”
Thục tổng cuối cùng cũng cầm thẻ lên: “Qua ——” .
Không gian phòng rộng rãi như một quảng trường nhỏ, tối như mực, tiếng bước chân nghe vang từng nhịp.
Thục tổng cố gắng bò lên một cái bàn to chứa đầy máy móc, bày ra mẫu phẩm, giới thiệu: “Bộ dụng cụ này đã được thiết kế hoàn hảo, các thiết bị bên trong đều do chính tay tôi chế tạo, mất rất nhiều tâm huyết… Hừ hừ…”
Giám khảo thứ hai ngắt lời: “Hôm nay nếu cô đã không phản đối việc thể nghiệm thì đầu tiên phải lựa chọn cách thức xuyên không.”
Lôi Lôi gật đầu: “Có những phương thức nào?”
Lị lị ngọt ngào cười, chỉ vào bên cạnh: “Từ cái điển hình nhất , tai nạn xe cộ, thế nào?”
Nhìn thấy hai xe tải cực lớn đằng xa, Lôi Lôi nghĩ ngay đến đến trường hợp chính mình bị xe cán máu thịt lẫn lộn, sợ tới mức lui về phía sau: “Không nên không nên!”
“Không vội không vội, ” Tô Tô quyến rũ vỗ vỗ vai cô, chỉ vào bên kia, “Vậy rơi xuống nước, chết chìm?”
Lôi Lôi phát hiện chính mình có chút khó thở, tiếp tục lui về phía sau, hoảng sợ: “Đừng đừng!”
Lị lị cầm đến một thanh đao sáng,cười u ám: “Đây là đao cổ tôi mượn từ viện bảo tàng, cô có thể tự sát.”
“Không cần!” Lôi Lôi tay mềm nhũn, đao leng keng rơi xuống đất.
Tô tô xoay người nhặt lên, thổi thổi đao nhọn: “Vậy… Bị mưu sát?”
Oa, giết người! Lôi Lôi sợ tới mức liên tục lui về phía sau, một tiếng “Cứu mạng” chuẩn bị kêu lên thì bên tai bỗng nghe được thanh âm cực lớn “Đình —— “
Trong phút chốc, Lôi Lôi chỉ cảm thấy đất dưới chân đang sụp xuống.
Tiếng sấm cuồn cuộn, căn phòng rộng rãi lại càng rung lắc mạnh, một tia chớp chói mắt xẹt qua, Lôi Lôi biến mất.
Thục tổng tay cầm dụng cụ từ trên nhảy xuống: “Phiền toái! Kêu cô ta dừng lại, đúng là đáng đời!”
Hai giám khảo còn lại lau mồ hôi: ” Sét đánh xuyên qua, cuối cùng cũng giải quyết xong một người.”
Gian phòng thứ ba còn tối hơn hai phòng ban đầu, tối đến mức không nhìn thấy người ngồi bên trong. Giữa phòng có chùm sáng màu xanh, chiếu tới hai mỹ nữ , một quyến rũ, một khả ái đáng yêu. Nếu không phải bên cạnh có tấm biển to đề " Bộ phận nghiên cứu và phát triển " thì Lôi Lôi còn tưởng đây là câu lạc bộ đêm.
Ba cô gái lúc trước đã đứng ngẩn người.
” Tôi là tổng giám đốc bô phân nghiên cứu và phát triển kiêm nhân viên thiết kế, Thục Khách. Các cô có thể gọi tôi là Thục tổng. " .
Lôi Lôi hoảng sợ. Cô xoay người, phát hiện âm thanh phát ra từ góc tường.
Ở góc tường có một người đang ngồi.
Không phải nữ nhân.
Cũng không phải nam nhân.
Lại càng không là…
Chủ yếu là bởi vì người này toàn thân cao thấp đều được bao phủ bởi vầng sáng mờ nhạt, không thể phân biệt rõ là là nam hay là nữ ; thanh âm ôn hòa mà uy nghiêm khiến cho ta có cảm giác thần bí như ma quỷ.
Người này lại chậm rãi mở miệng : ” Vì lần tuyển chọn này có tính công bằng, uy tín nên tập đoàn chúng tôi đã mời riêng hai vị khách quý , đặc phái viên của Tấn Giang – Biên tập Tô Tô và Lị Lị. Hai vị này sẽ đồng hành cùng tôi trong vai trò giám khảo, các bạn hãy nghe thật kĩ đề bài.” . Một tiếng chuông biểu thị cuộc thi bắt đầu.
Lôi Lôi dựng thẳng tai.
Ánh sáng xanh chuyển dần sang phía bên trái, mỹ nữ Tô Tô mỉm cười: “Phàm là nư nhân xuyên qua tất phải biết thơ ca thi phú..”
Mỹ nữ đáng yêu bên phải, Lị Lị ngọt ngào cười : “Vậy nên đề mục của buổi phỏng vấn là " Hãy viết một bài thơ có chủ đề liên quan đến trăng " “
Quả nhiên là đề khó. Lôi Lôi thầm nghĩ, khi xoay mặt lại đã thấy ba cô gái kia tự tin tràn đầy.
Cô gái đầu tiên viết: “Sàng tiền minh nguyệt quang. . .”(1)
Lị lị ti: “Hảo thi! Hảo thi! Xuyên qua tất được! Có cá tính!”
*Hảo thi: thơ hay*
Cô gái thứ hai viết: ” Minh nguyệt kỷ thời hữu. .” (2)
Tô tô: “Hảo thi! Hảo thi! Có sáng ý!”
Cô gái thứ ba: ” Hoa gian nhất hồ tửu. . .” (3)
Hai giám khảo thảo luận một lát, chốc lát liền gật đầu: ” Cũng được.”
Đến phiên Lôi Lôi.
Rất đáng sợ! Lão nương không thèm “Sàng tiền minh nguyệt quang” ! Lôi Lôi tự tin : “Hải thượng sinh minh nguyệt. ..” ( Trên biển sinh trăng sáng )
Im lặng.
Thục tổng bên trong góc chậm rãi nói: “Không có sáng ý, trở về đi.”
Biết trước là nhất định phải xuyên không, bị sét đánh, lại còn mất mất hai vạn. Lôi Lôi vốn đã đầy bụng tức, nghe vậy liền giận dữ, túm áo Thục tổng, giơ nắm đấm lên: “Lão nương hôm nay lại càng muốn xuyên không, có tin là tôi sẽ đánh cô không?”
“Tin…tin, tin! Buông tay ra trước đã ——”. Thục tổng liên tục gật đầu .
“Có sáng ý không?”
“Có, chuyện gì cũng từ từ! Chuyện gì cũng từ từ!” Giám khảo thứ hai quay sang.
Lị lị : “Có sáng ý!”
Tô tô: “Có cá tính!”
Thục tổng cuối cùng cũng cầm thẻ lên: “Qua ——” .
Không gian phòng rộng rãi như một quảng trường nhỏ, tối như mực, tiếng bước chân nghe vang từng nhịp.
Thục tổng cố gắng bò lên một cái bàn to chứa đầy máy móc, bày ra mẫu phẩm, giới thiệu: “Bộ dụng cụ này đã được thiết kế hoàn hảo, các thiết bị bên trong đều do chính tay tôi chế tạo, mất rất nhiều tâm huyết… Hừ hừ…”
Giám khảo thứ hai ngắt lời: “Hôm nay nếu cô đã không phản đối việc thể nghiệm thì đầu tiên phải lựa chọn cách thức xuyên không.”
Lôi Lôi gật đầu: “Có những phương thức nào?”
Lị lị ngọt ngào cười, chỉ vào bên cạnh: “Từ cái điển hình nhất , tai nạn xe cộ, thế nào?”
Nhìn thấy hai xe tải cực lớn đằng xa, Lôi Lôi nghĩ ngay đến đến trường hợp chính mình bị xe cán máu thịt lẫn lộn, sợ tới mức lui về phía sau: “Không nên không nên!”
“Không vội không vội, ” Tô Tô quyến rũ vỗ vỗ vai cô, chỉ vào bên kia, “Vậy rơi xuống nước, chết chìm?”
Lôi Lôi phát hiện chính mình có chút khó thở, tiếp tục lui về phía sau, hoảng sợ: “Đừng đừng!”
Lị lị cầm đến một thanh đao sáng,cười u ám: “Đây là đao cổ tôi mượn từ viện bảo tàng, cô có thể tự sát.”
“Không cần!” Lôi Lôi tay mềm nhũn, đao leng keng rơi xuống đất.
Tô tô xoay người nhặt lên, thổi thổi đao nhọn: “Vậy… Bị mưu sát?”
Oa, giết người! Lôi Lôi sợ tới mức liên tục lui về phía sau, một tiếng “Cứu mạng” chuẩn bị kêu lên thì bên tai bỗng nghe được thanh âm cực lớn “Đình —— “
Trong phút chốc, Lôi Lôi chỉ cảm thấy đất dưới chân đang sụp xuống.
Tiếng sấm cuồn cuộn, căn phòng rộng rãi lại càng rung lắc mạnh, một tia chớp chói mắt xẹt qua, Lôi Lôi biến mất.
Thục tổng tay cầm dụng cụ từ trên nhảy xuống: “Phiền toái! Kêu cô ta dừng lại, đúng là đáng đời!”
Hai giám khảo còn lại lau mồ hôi: ” Sét đánh xuyên qua, cuối cùng cũng giải quyết xong một người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.