Chương 9
Thục Khách
21/11/2014
Edit: Nguyệt
Công tử ngẩn người: “Cô…”
“Công tử tra xét!” Lôi Lôi vừa gào khóc, vừa thuận tay đánh ” Những lời ta nói đều là sự thật. Ta chỉ nhớ rõ có người muốn giết ta, sau đó bị rơi xuống vách núi. Công tử là người tốt, xin cứu ta ! “
Mọi người há hốc mồm.
Thấy nàng đánh, công tử nọ tưởng nàng giở quỷ kế, chực phòng bị, chỉ chờ nàng lộ ra dấu viết liền một chưởng đưa nàng quy tiên. Phát hiện Lôi Lôi cũng không có ác ý, hơn nữa do trời sinh mắc bệnh sạch sẽ nên hắn cũng chỉ theo phản xạ đẩy ra. Khổ nỗi đôi bàn tay kia lại nắm rất chặt khiễn hắn giãy không được.
Bận tâm đến phong độ hình tượng, hắn đành phải nhẫn nại: “Buông tay ra trước!”
Lôi Lôi nước mắt lưng tròng chơi xấu: “Ta muốn đi theo các ngươi, bằng không sẽ bị bọn họ giết!”
Tiêu Tiêu Phượng Minh đao danh khắp thiên hạ, ai dám bất kính. Vị công tử kia chưa bao giờ bất đắc dĩ như lúc này: “Nam nữ cùng đi có chút bất tiện, cái này…”. Nói xong, hắn liền liếc mắt sang Thiết trang chủ.
Là người đang bị đuổi giết, củ khoai lang phỏng tay này chẳng ai muốn nhận .Thiết trang chủ lập tức ho khan một tiếng: “Cô nương không cần lo lắng, có Bách Thắng sơn trang Tiêu công tử sẽ thay cô làm chủ, tương lai nhất định có thể trả lại cho cô công đạo.” Tiếp hắn theo chuyển hướng sang vị công tử nọ: “Đa tạ Tiêu công tử tương trợ, Thiết mỗ cáo từ trước , việc này ngày sau ta sẽ truyền tin bẩm báo Hà minh chủ.”
Không đợi đáp ứng, Thiết trang chủ lập tức cùng thủ hạ rời đi.
“Buông tay.”
“Không buông!”
“Cô!” Trừ bỏ yêu nữ ở Thiên Nguyệt động, còn có cô nương nào da mặt lại dày như vậy. Công tử nhất thời không biết nên nói như thế nào mới tốt, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, chân tay có chút luống cuống.
Lôi Lôi dí mắt quan sát, mĩ nam mặt đỏ thật là đẹp mắt.
Triệu quản gia ngón tay run run: “Giữa… Giữa ban ngày ban mặt…”
Lôi Lôi cố ý: “Như thế nào?” Giữa ban ngày ban mặt cưỡng bức nam nhân? “
Triệu quản gia dậm chân: “Không biết xấu hổ! Còn không mau buông tay, đừng liên luỵ thanh danh công tử nhà ta !”
“Thật sự có người muốn giết ta, ” Lôi Lôi đau đớn khóc lóc cáo trạng, càng được đà lấm tới ôm vị công tử nọ, thuận tiện đem mặt cọ cọ trước ngực “Thu lưu ta sẽ không chết đâu, công tử cứu ta!”. Ta ôm hắn, lão già ngươi gấp cái gì!
Triệu quản gia nói không nên lời.
Công tử đen mặt, cắn răng duy trì phong độ: “Nếu quả thực bị người đuổi giết, tại hạ sẽ mang cô đến gặp Hà minh chủ, trả lại công đạo cho cô. Nếu không buông tay thì đừng trách tại hạ vô lễ.”
Tùy ngươi vô lễ như thế nào, Lôi Lôi trực tiếp làm ngơ.
Bị một cô nương chân yếu tay mềm cường bạo là việc hắn chưa từng trải qua. Không biết phải đối xử với nàng thế nào, hắn đành miễn cưỡng áp chế cơn tức: “Giờ chúng ta phải nhanh chóng hồi trang, cô bất đẵc dĩ phải đi cùng, trước hết cứ theo sau chúng ta đi, như thế nào?”
“Thật sự?” Lôi Lôi nghi ngờ.
Công tử không đáp.
“Một lời nói công tử ta đáng giá ngàn vàng, còn không mau buông tay!” Triệu quản gia vuốt râu.
Lôi Lôi yên tâm buông tay: “Đi thôi.” .
Một con tuấn mã cao lớn màu đỏ thẫm được dắt ra. Lôi Lôi đối với những vật mới mẻ rất thích ý muốn thử. Phải thử năm lần mới trèo được lên lưng ngựa, trèo xong tuấn mã lập tức hất cổ, hừ nhẹ khiến nàng sợ tới mức lăn xuống đất.
Công tử kéo nàng lên, khóe miệng co rúm: “Triệu quản gia…”
Triệu quản gia đã muốn lên ngựa: “Thời điểm không còn sớm , lão hủ đi trước xem xem có tiểu điếm* nào không rồi bố trí ăn cơm trưa.” . Nói xong, Triệu quản gia phi ngựa đi.
*tiểu điếm : quán ăn
Mắt thấy hai hạ nhân cũng thúc ngựa rời đi, Lôi Lôi lấy lại tinh thần, nhìn sắc mặt công tử bên cạnh không tốt lắm, cười cười: “Ta cũng không biết cưỡi ngựa lại khó như vậy”
Công tử liếc nàng một cái, lập tức nhảy lên ngựa.
Lôi Lôi hoảng, tiến lên ôm lấy đôi chân dài: “Ấy ấy, đừng bỏ lại ta a, ngươi đáp ứng rồi !”
Công tử cảm thấy vô lực, vươn tay ra.
Công tử ngẩn người: “Cô…”
“Công tử tra xét!” Lôi Lôi vừa gào khóc, vừa thuận tay đánh ” Những lời ta nói đều là sự thật. Ta chỉ nhớ rõ có người muốn giết ta, sau đó bị rơi xuống vách núi. Công tử là người tốt, xin cứu ta ! “
Mọi người há hốc mồm.
Thấy nàng đánh, công tử nọ tưởng nàng giở quỷ kế, chực phòng bị, chỉ chờ nàng lộ ra dấu viết liền một chưởng đưa nàng quy tiên. Phát hiện Lôi Lôi cũng không có ác ý, hơn nữa do trời sinh mắc bệnh sạch sẽ nên hắn cũng chỉ theo phản xạ đẩy ra. Khổ nỗi đôi bàn tay kia lại nắm rất chặt khiễn hắn giãy không được.
Bận tâm đến phong độ hình tượng, hắn đành phải nhẫn nại: “Buông tay ra trước!”
Lôi Lôi nước mắt lưng tròng chơi xấu: “Ta muốn đi theo các ngươi, bằng không sẽ bị bọn họ giết!”
Tiêu Tiêu Phượng Minh đao danh khắp thiên hạ, ai dám bất kính. Vị công tử kia chưa bao giờ bất đắc dĩ như lúc này: “Nam nữ cùng đi có chút bất tiện, cái này…”. Nói xong, hắn liền liếc mắt sang Thiết trang chủ.
Là người đang bị đuổi giết, củ khoai lang phỏng tay này chẳng ai muốn nhận .Thiết trang chủ lập tức ho khan một tiếng: “Cô nương không cần lo lắng, có Bách Thắng sơn trang Tiêu công tử sẽ thay cô làm chủ, tương lai nhất định có thể trả lại cho cô công đạo.” Tiếp hắn theo chuyển hướng sang vị công tử nọ: “Đa tạ Tiêu công tử tương trợ, Thiết mỗ cáo từ trước , việc này ngày sau ta sẽ truyền tin bẩm báo Hà minh chủ.”
Không đợi đáp ứng, Thiết trang chủ lập tức cùng thủ hạ rời đi.
“Buông tay.”
“Không buông!”
“Cô!” Trừ bỏ yêu nữ ở Thiên Nguyệt động, còn có cô nương nào da mặt lại dày như vậy. Công tử nhất thời không biết nên nói như thế nào mới tốt, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, chân tay có chút luống cuống.
Lôi Lôi dí mắt quan sát, mĩ nam mặt đỏ thật là đẹp mắt.
Triệu quản gia ngón tay run run: “Giữa… Giữa ban ngày ban mặt…”
Lôi Lôi cố ý: “Như thế nào?” Giữa ban ngày ban mặt cưỡng bức nam nhân? “
Triệu quản gia dậm chân: “Không biết xấu hổ! Còn không mau buông tay, đừng liên luỵ thanh danh công tử nhà ta !”
“Thật sự có người muốn giết ta, ” Lôi Lôi đau đớn khóc lóc cáo trạng, càng được đà lấm tới ôm vị công tử nọ, thuận tiện đem mặt cọ cọ trước ngực “Thu lưu ta sẽ không chết đâu, công tử cứu ta!”. Ta ôm hắn, lão già ngươi gấp cái gì!
Triệu quản gia nói không nên lời.
Công tử đen mặt, cắn răng duy trì phong độ: “Nếu quả thực bị người đuổi giết, tại hạ sẽ mang cô đến gặp Hà minh chủ, trả lại công đạo cho cô. Nếu không buông tay thì đừng trách tại hạ vô lễ.”
Tùy ngươi vô lễ như thế nào, Lôi Lôi trực tiếp làm ngơ.
Bị một cô nương chân yếu tay mềm cường bạo là việc hắn chưa từng trải qua. Không biết phải đối xử với nàng thế nào, hắn đành miễn cưỡng áp chế cơn tức: “Giờ chúng ta phải nhanh chóng hồi trang, cô bất đẵc dĩ phải đi cùng, trước hết cứ theo sau chúng ta đi, như thế nào?”
“Thật sự?” Lôi Lôi nghi ngờ.
Công tử không đáp.
“Một lời nói công tử ta đáng giá ngàn vàng, còn không mau buông tay!” Triệu quản gia vuốt râu.
Lôi Lôi yên tâm buông tay: “Đi thôi.” .
Một con tuấn mã cao lớn màu đỏ thẫm được dắt ra. Lôi Lôi đối với những vật mới mẻ rất thích ý muốn thử. Phải thử năm lần mới trèo được lên lưng ngựa, trèo xong tuấn mã lập tức hất cổ, hừ nhẹ khiến nàng sợ tới mức lăn xuống đất.
Công tử kéo nàng lên, khóe miệng co rúm: “Triệu quản gia…”
Triệu quản gia đã muốn lên ngựa: “Thời điểm không còn sớm , lão hủ đi trước xem xem có tiểu điếm* nào không rồi bố trí ăn cơm trưa.” . Nói xong, Triệu quản gia phi ngựa đi.
*tiểu điếm : quán ăn
Mắt thấy hai hạ nhân cũng thúc ngựa rời đi, Lôi Lôi lấy lại tinh thần, nhìn sắc mặt công tử bên cạnh không tốt lắm, cười cười: “Ta cũng không biết cưỡi ngựa lại khó như vậy”
Công tử liếc nàng một cái, lập tức nhảy lên ngựa.
Lôi Lôi hoảng, tiến lên ôm lấy đôi chân dài: “Ấy ấy, đừng bỏ lại ta a, ngươi đáp ứng rồi !”
Công tử cảm thấy vô lực, vươn tay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.