Severus Snape X Harry Potter Tích Thì
Chương 50: Dịu Đi.
Đằng La Luyến Nguyệt
20/07/2017
CHƯƠNG 49: DỊU ĐI.
Draco ở trong phòng sách cả ngày, trở lại biệt thự Malfoy, cậu có một loại cảm giác thả lỏng không rõ, cho dù biết nơi này không phải nhà của mình nhưng cậu vẫn yên tâm không hiểu, sau đó hết sức chăm chú đọc sách, Merlin biết cậu đã không chăm chú như vậy rất lâu rồi – từ sau khi vào cái thế giới xa lạ này.
Chính vì cậu quá chăm chú nên ngay cả khi Abraxas vào cậu cũng không phát hiện.
Abraxas đứng ở cửa phòng khỏ nhìn Draco không hiểu mà anh có cảm tình, khiến anh coi như một đứa con trai khác mà đối xử.
Sau khi nghe Tom nói xong ban sáng, anh biết Draco không thể không quay về.
Thằng bé đã phải trở thành gia chủ gia tộc Malfoy ngay khi còn nhỏ thế này… ba của nhóc ấy rốt cuộc đang làm gì, bắt một đứa nhỏ như vậy gánh vác trách nhiệm lập nghiệp gia tộc.
Draco còn đang đọc sách, dường như cậu gặp phải bài toán khó, giờ phút này đang nhíu mày với sách.
Nhìn Draco lôi ra một tấm da dê mới viết gì đó, Abraxas rốt cuộc không nhịn được tiến lên, “Là ai dạy cháu hả nhóc, khi gặp một vấn đề không hiểu lại không đi hỏi người khác mà tự nghĩ cách giải quyết, đến năm tháng nào mới xong chứ.”
Draco ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Abraxas ngồi đối diện cậu, nhìn trước mặt cậu ngoài sách còn có một chồng tấm da dê kín đặc chữ, chỉ biết cậu vượt qua thế này cả ngày nay.
Chính mình đọc sách, không hiểu thì viết ra rồi tự đi tìm đáp án.
Rõ ràng trong biệt thự có hai người lớn, cũng nhiều kiến thức hơn tên nhóc này nhưng thằng bé lại tình nguyện tự tìm kiếm đáp án cũng không chịu đi hỏi bọn họ, rốt cuộc nhóc này đã lớn lên trong hoàn cảnh gia đình dạng gì đây? Khi anh hai mươi tuổi, mỗi khi gặp phải vấn đề khó giải quyết sẽ đi hỏi ba của mình kìa, đứa bé này lại ngược hoàn toàn, không buồn lên tiếng mà tự mình giải quyết.
“Nếu không hiểu sẽ đi tìm người để hỏi, hai người lớn trong biệt thự chỉ để trang trí cho đẹp thôi sao.” Abraxas cau mày nhìn Draco.
“Cháu…” Nhất thời Draco không biết phải nói gì, tuy đối phương nói lời trách cứ nhưng Draco lại không nghe được một tia trách cứ nào.
“Ai dạy cháu, khi không hiểu thì không đi tìm người hỏi sao, tự mình tìm phương pháp giải quyết thì phải đợi đến ngày tháng năm nào đây.” Abraxas nói.
“Cháu… chỉ là quen rồi.” Draco do dự nói, cậu sớm không phải là một đứa trẻ khi gặp được chuyện gì sẽ nói với ba nữa. Khi ba mẹ bị cấm túc ở biệt thự Malfoy, khi tự mình phải chống đỡ gia tộc Malfoy, cậu sớm đã học được phải ỷ vào mình chứ không phải người lớn. Hôm nay, đối mặt với câu hỏi của Abraxas, cậu lại có cảm giác mình đã làm sai.
Chỉ là, rốt cuộc chính mình đã sai ở đâu?
Abraxas nhìn vẻ mặt Draco hơi mờ mịt, trong lúc nhất thời không khỏi càng thêm đau lòng.
Gia tộc Malfoy đều che chở người nhà, cho dù yêu cầu con của mình rất nghiêm khắc nhưng sẽ không để chúng phải tự lập ngay từ nhỏ, tuy bọn họ yêu cầu nghiêm khắc nhưng cũng không keo kiệt giúp đỡ chúng, mà Draco bây giờ xem ra, càng như đã sớm quen một mình giải quyết vấn đề rồi.
Còn nhỏ đã trở thành gia chủ, lại quen tự giải quyết vấn đề của mình, chẳng lẽ ba mẹ nhóc ấy đã xảy ra chuyện nên mới hình thành thói quen này của Draco sao?
Abraxas nhẹ nhàng nói, “Draco, không cần phải luôn tự mình giải quyết vấn đề, đến lúc cần thiết thì cháu có thể tìm chúng ta giúp đỡ, chú cùng Tom đều rất vui giúp cháu.”
“Cám ơn ngài…” Draco lễ phép nói.
“Vừa lúc chú tiến vào nhìn thấy cháu gặp phải vấn đề khó khăn?” Abraxas hiền hòa nói, “Cần chú giúp không?”
Thoạt nhìn Draco hơi do dự.
“Cháu biết không, cho dù chú không phải là một bậc thầy luyện kim nhưng chú đã từng tiếp xúc qua, hẳn là có thể giúp được cháu đấy.” Abraxas cổ vũ nhìn cậu.
Draco do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn đẩy sách về Abraxas, sau đó chỉ vào một đoạn văn rồi nói, “Cháu hơi khó hiểu, hai hiệu quả được thuyết minh nhìn qua giống nhau nhưng khi tổng hợp lại thì lại không giống.”
Khi tổ hợp hai cái hoa văn này thì sẽ sinh ra đảo ngược thời gian, rất nhiều cái Xoay Thời Gian đều khắc chúng ở mặt trên, nếu chúng nó có thể đảo ngược thời gian thì nếu vận dụng đúng cách, có phải cũng có thể mở ra không gian hay không?
“Tuy hai hoa văn này có hiệu quả giống nhau nhưng thuộc tính của chúng lại không giống.” Abraxas nói, “Nếu cháu đã tham chiếu tổ hợp trước của chúng thì cháu sẽ phát hiện.”
Trong căn phòng nhỏ, Abraxas thong thả giải thích cho Draco, giọng nói hiền hòa biểu cảm làm người nghe có cảm giác nghe giọng nói của anh là một chuyện thoải mái, nhưng Draco không để ý điều này, cậu hết sức chăm chú lắng nghe, chỉ có lắng nghe cậu mới có thể giải quyết được nơi mình đang hoang mang.
Không biết khi nào Voldemort đã đứng ở cửa phòng đọc, hai tay khoanh trước ngực nhìn hình ảnh có thể nói là ấm áp trước mặt, nụ cười hiền hòa có mang theo một chút thương cảm.
Biểu hiện của Draco rất tốt, thật sự rất tốt.
Abra nói mỗi một câu cậu đều nghiêm túc lắng nghe, có đôi khi còn có thể suy từ một ra ba, ánh mắt của cậu rất chăm chú, rất giống vẻ mặt khi Abra xử lý chuyện gia tộc, chăm chú nghiêm túc.
Anh lại có thể thấy được bóng dáng Abra trên người Draco còn nhỏ.
Draco là một gia chủ, không thể nghi ngờ là thành công.
Nhưng, cái giá để thành công này, Voldemort dường như không dám tưởng tượng.
Đã phải sớm tiếp xúc thế giới của người lớn mới có thể có biểu hiện như vậy chăng?
Nếu có thể, anh thật sự hy vọng trước khi trở về, Draco có thể quẳng được cục nợ, chỉ là một đứa nhỏ bình thường một lần mà thôi.
Abraxas dạy cả một buổi chiều, cho đến tận khi Voldemort thông báo bọn họ hẳn là đi ăn cơm tối thì Draco mới hồi phục tinh thần chính mình đã lãng phí rất nhiều thời giờ của Abraxas…
“Ừm… cám ơn ngài.” Draco đứng lên nói cảm ơn.
“Bé ngoan.” Abraxas yêu thương xoa đầu cậu, mà Draco luôn luôn chán ghét người khác – nhất là Harry không cân nhắc lực độ mạnh nhẹ – sờ đến tóc cậu lại không tránh né bàn tay Abraxas đặt trên đầu mình, cho cậu một loại cảm giác ấm áp, “Về sau nếu có vấn đề gì thì không cần giải quyết một mình, phải nhớ tìm người khác giúp đỡ, nghỉ hè còn hai tháng, cháu có thể tìm chú bất cứ lúc nào.”
“Có thể… làm phiền quá nhiều không ạ?” Draco quả thật hơi động lòng, khi ở trường học cậu cũng chưa từng tiếp xúc qua thuật luyện kim, nên hiện tại khi cậu tìm đọc tư liệu rất khó khăn, có người lớn giúp đỡ tất nhiên là tốt, nhưng nếu cậu chiếm quá nhiều thời gian của người ta thì lại không thể nào nói nổi.
“Đứa ngốc, có chuyện gì cháu cứ hỏi, còn phải băn khoăn làm gì.” Abraxas nhìn qua, thằng bé này vẫn còn là một đứa nhỏ, cho dù có ở dạng này thì trước khi trở về cậu nhóc chỉ có thể làm một đứa nhỏ.
“Nên đi ăn tối rồi.” Voldemort bên cạnh chờ bọn họ, “Nếu không gia tinh lại đập đầu hết đấy.”
“Ha hả.” Abraxas cười cười, “Được, chúng ta đi thôi.” Anh chờ Draco thu dọn sách vở cẩn thận, dẫn cậu cùng đi ăn tối.
Giống như trước kia anh thường xuyên làm vậy với Lucius.
Cho dù biết Draco có trách nhiệm mình phải hoàn thành, biết Draco phải trở về, nhưng trước đó anh vẫn muốn coi Draco thành con mình để yêu thương.
Đứa bé này đáng để anh làm vậy.
Trên bàn cơm Malfoy, Lucius hơi ngạc nhiên nhận ra bầu không khí buổi tối dường như tốt hơn so với buổi sáng, tuy ba và ba đỡ đầu anh thoạt nhìn vẫn thế nhưng gì thì gì anh vẫn hiểu cách nhìn sắc mặt.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tốt xấu cũng không nặng nề như buổi sáng.
“Đúng rồi Draco,” Dường như Abraxas nhớ ra cái gì đó, “Mấy ngày nữa, biệt thự Prince có một bữa tiệc, cháu có muốn đi cùng chúng ta hay không?”
“Prince?” Draco nhíu mày, cậu quen thuộc nhưng cũng xa lạ với gia tộc này.
Ba đỡ đầu của cậu chính là người gia tộc Prince, nhưng vì khi cậu biết nhận thức thì biệt thự Prince cũng không còn ai, ba đỡ đầu của cậu lại không định kế thừa biệt thự nên hiểu biết với Prince của cậu chỉ giới hạn trong phương diện “Đó là một gia tộc về độc dược”.
“Đúng vậy, mấy ngày nữa sẽ tổ chức một bữa tiệc, Prince đã không tổ chức tiệc tùng rất lâu rồi. Là một gia tộc độc dược, biệt thự Malfoy đương nhiên phải nể mặt, chú đã nhận lời mời của họ, cháu có muốn cùng đi với chúng ta không?”
“Ơ…”
“Giảm một ngày đọc sách cũng không sao, đi cùng chúng ta thôi.” Abraxas cười nhìn cậu, hai tháng nghỉ hè, anh cũng không muốn Draco không đi chỗ nào khác ngoài Cúp Quidditch thế giới hết.
“Ơ… Được ạ.” Draco gật gật đầu, coi như đồng ý lời đề nghị của Abraxas.
Cậu cũng hơi chờ mong biệt thự Prince.
Bầu không khí biệt thự Malfoy thoáng dịu đi, đồng thời Harry cũng lôi Severus đi siêu thị Muggle.
“Lại là đồ ăn vặt rác rưởi sao?” Severus cau mày nhìn Harry ném túi lớn túi nhỏ vào trong xe mua sắm, nhíu mày rất sâu, “Tôi đã cho rằng hai người chúng ta tới đây mua đồ phòng bếp và đồ ăn buổi tối chứ không phải mang rác về nhà.”
“Thật ra đồ ăn vặt cũng ngon mà, thật sự đó.” Harry cười hì hì nói xong, tay vẫn không ngừng ném túi đồ ăn vặt vào trong xe, dù sao tí nữa ếm thần chú thu nhỏ cũng không sợ không mang về được.
“Ăn quá nhiều không tốt với thân thể.” Tuy Severus nói vậy nhưng anh vẫn ngầm đồng ý Harry ném một túi kẹo ngọt cuối cùng vào trong xe mua sắm rồi mới dẫn Harry rời khỏi khu bán đồ ăn vặt, “Chúng ta nên đi mua đồ vật khác.”
“Ưm…” Harry lưu luyến rời khỏi khu đồ ăn vặt đi theo Severus tới khu đồ dùng thường ngày.
“Em nghĩ…” Cậu nhìn đồ vật trên giá. “Chúng ta cần có một cái tủ bếp mới… rồi còn ít đồ gia vị, còn có…” Cậu lẩm bẩm, nhìn đồ trên giá nghiêm túc suy nghĩ đồ cần chọn, mà Severus giúp đẩy xe theo sau cậu, anh cũng không cần phải nhìn sản phẩm, anh chỉ cần nhìn Harry là đủ rồi.
Thấy vẻ mặt Harry nghiêm túc nhìn, anh cảm thấy mình làm sao cũng không nhìn cậu đủ được.
“Ừm… có lẽ chúng ta còn cần mua một ít rau về, buổi tối chúng ta ăn gì thì được đây?” Harry vừa đi vừa hỏi.
“…”
“Chúng ta cần một ít khoai tây, đợi khi về em có thể chiên khoai cho anh. Rồi Sev à, giữa thịt bò và cừu nướng thì anh thích ăn gì hơn?” Cậu cầm hai túi đồ đóng gói cho anh nhìn.
“Cái này.” Anh im lặng chỉ chỉ thịt bò trên tay phải Harry.
“Được, đồ ăn phụ thì sao? Một ít salad hoa quả hay là canh ngô?” Tuy cậu rất muốn mở một chai rượu nho gì đó, nhưng suy xét đến cơ thể hai người đều là “vị thành niên” nên thôi thì hơn.
Harry cứ như vậy, mỗi lần đều đưa hai gói đồ ăn cho Severus chọn, tốc độ cũng nhanh hơn, hai giờ chiều bọn họ đã chọn xong đồ cần mua.
“Tí nữa em chiên khoai cho anh nhé, đóng gói anh không ăn thì tự mình chiên sẽ không tính là thực phẩm rác rưởi đúng không,” Dọc theo đường đi Harry và Severus cùng ôm cái túi đã được âm thầm làm thần chú trôi nổi, Harry nói.
“Ừ…” Severus do dự nói.
“Bỏ cái vẻ mặt khó coi của anh đi, em cam đoan anh nhất định sẽ thích.” Harry hiểu rõ Severus không muốn, cười nói.
“Chỉ hy vọng là thế…” Đối với vài thứ kia, anh thật sự không thích lắm.
“Khi anh tham gia thi cũng không như bây giờ… A?” Harry còn muốn nói gì lại phát hiện cánh cửa đã khóa kỹ trước khi ra ngoài giờ lại mở toang.
Harry và Severus nhìn nhau một cái, Harry cảnh giác rút đũa phép ra.
Cậu đã ếm thần chú đuổi Muggle ở chung quanh nhà, theo lý mà nói hẳn sẽ không có người xông vào, nói cách khác, là phù thủy?
Harry lặng lẽ mở cửa.
“Đứa nhỏ, đừng có mang vẻ mặt đề phòng như vậy.” Giọng nói hiền hòa bất đắc dĩ vang lên, “Tuy không mời mà đến là dì không đúng.”
“Là cô sao…” Harry ngạc nhiên nhìn người tới.
Đây là người cậu đã từng nhìn thấy, người đã từng hôn hai má Severus – này này này, cậu không phải vì cái hôn đó mới nhớ kỹ người ta đó chứ?
“Xem ra cháu đã gặp dì rồi?” Đối phương nhìn qua rất hiền hòa, “Cháu chính là người kia mà Severus đã nhắc qua đúng không, chào cháu, dì là Levina Prince, là dì của Severus, mẹ của nhóc ấy là một người chị họ mà dì thích nhất.”
“Chào dì, cháu là Harry Potter.” Harry hơi kinh ngạc với thân phận của đối phương, trong mắt cậu, Sev và Prince hẳn không liên lạc nhiều mới đúng.
“Severus đã từng nhắc cháu với dì, nhưng đây là lần đầu tiên dì nhìn thấy cháu,” Cô mang theo nụ cười thỏa mãn nhìn cậu, “Nếu là cháu thì rất đáng để Severus làm vậy.”
Hửm? Sev làm gì sao? Harry mờ mịt nhìn Severus.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Harry, nở nụ cười, “Xem ra Sev còn chưa nói cho cháu biết, chắc muốn làm cháu bất ngờ rồi.”
“Cái gì?” Harry chớp chớp mắt, càng mù mịt.
“Thật là một đứa nhỏ đáng yêu.” Cười nói.
“Ơ… hai người cứ nói chuyện, cháu vào bếp.” Thật sự không biết đối phương đang nói gì, Harry giành túi đồ ăn trong tay Severus vào phòng bếp. Đăng bởi: admin
Draco ở trong phòng sách cả ngày, trở lại biệt thự Malfoy, cậu có một loại cảm giác thả lỏng không rõ, cho dù biết nơi này không phải nhà của mình nhưng cậu vẫn yên tâm không hiểu, sau đó hết sức chăm chú đọc sách, Merlin biết cậu đã không chăm chú như vậy rất lâu rồi – từ sau khi vào cái thế giới xa lạ này.
Chính vì cậu quá chăm chú nên ngay cả khi Abraxas vào cậu cũng không phát hiện.
Abraxas đứng ở cửa phòng khỏ nhìn Draco không hiểu mà anh có cảm tình, khiến anh coi như một đứa con trai khác mà đối xử.
Sau khi nghe Tom nói xong ban sáng, anh biết Draco không thể không quay về.
Thằng bé đã phải trở thành gia chủ gia tộc Malfoy ngay khi còn nhỏ thế này… ba của nhóc ấy rốt cuộc đang làm gì, bắt một đứa nhỏ như vậy gánh vác trách nhiệm lập nghiệp gia tộc.
Draco còn đang đọc sách, dường như cậu gặp phải bài toán khó, giờ phút này đang nhíu mày với sách.
Nhìn Draco lôi ra một tấm da dê mới viết gì đó, Abraxas rốt cuộc không nhịn được tiến lên, “Là ai dạy cháu hả nhóc, khi gặp một vấn đề không hiểu lại không đi hỏi người khác mà tự nghĩ cách giải quyết, đến năm tháng nào mới xong chứ.”
Draco ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Abraxas ngồi đối diện cậu, nhìn trước mặt cậu ngoài sách còn có một chồng tấm da dê kín đặc chữ, chỉ biết cậu vượt qua thế này cả ngày nay.
Chính mình đọc sách, không hiểu thì viết ra rồi tự đi tìm đáp án.
Rõ ràng trong biệt thự có hai người lớn, cũng nhiều kiến thức hơn tên nhóc này nhưng thằng bé lại tình nguyện tự tìm kiếm đáp án cũng không chịu đi hỏi bọn họ, rốt cuộc nhóc này đã lớn lên trong hoàn cảnh gia đình dạng gì đây? Khi anh hai mươi tuổi, mỗi khi gặp phải vấn đề khó giải quyết sẽ đi hỏi ba của mình kìa, đứa bé này lại ngược hoàn toàn, không buồn lên tiếng mà tự mình giải quyết.
“Nếu không hiểu sẽ đi tìm người để hỏi, hai người lớn trong biệt thự chỉ để trang trí cho đẹp thôi sao.” Abraxas cau mày nhìn Draco.
“Cháu…” Nhất thời Draco không biết phải nói gì, tuy đối phương nói lời trách cứ nhưng Draco lại không nghe được một tia trách cứ nào.
“Ai dạy cháu, khi không hiểu thì không đi tìm người hỏi sao, tự mình tìm phương pháp giải quyết thì phải đợi đến ngày tháng năm nào đây.” Abraxas nói.
“Cháu… chỉ là quen rồi.” Draco do dự nói, cậu sớm không phải là một đứa trẻ khi gặp được chuyện gì sẽ nói với ba nữa. Khi ba mẹ bị cấm túc ở biệt thự Malfoy, khi tự mình phải chống đỡ gia tộc Malfoy, cậu sớm đã học được phải ỷ vào mình chứ không phải người lớn. Hôm nay, đối mặt với câu hỏi của Abraxas, cậu lại có cảm giác mình đã làm sai.
Chỉ là, rốt cuộc chính mình đã sai ở đâu?
Abraxas nhìn vẻ mặt Draco hơi mờ mịt, trong lúc nhất thời không khỏi càng thêm đau lòng.
Gia tộc Malfoy đều che chở người nhà, cho dù yêu cầu con của mình rất nghiêm khắc nhưng sẽ không để chúng phải tự lập ngay từ nhỏ, tuy bọn họ yêu cầu nghiêm khắc nhưng cũng không keo kiệt giúp đỡ chúng, mà Draco bây giờ xem ra, càng như đã sớm quen một mình giải quyết vấn đề rồi.
Còn nhỏ đã trở thành gia chủ, lại quen tự giải quyết vấn đề của mình, chẳng lẽ ba mẹ nhóc ấy đã xảy ra chuyện nên mới hình thành thói quen này của Draco sao?
Abraxas nhẹ nhàng nói, “Draco, không cần phải luôn tự mình giải quyết vấn đề, đến lúc cần thiết thì cháu có thể tìm chúng ta giúp đỡ, chú cùng Tom đều rất vui giúp cháu.”
“Cám ơn ngài…” Draco lễ phép nói.
“Vừa lúc chú tiến vào nhìn thấy cháu gặp phải vấn đề khó khăn?” Abraxas hiền hòa nói, “Cần chú giúp không?”
Thoạt nhìn Draco hơi do dự.
“Cháu biết không, cho dù chú không phải là một bậc thầy luyện kim nhưng chú đã từng tiếp xúc qua, hẳn là có thể giúp được cháu đấy.” Abraxas cổ vũ nhìn cậu.
Draco do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn đẩy sách về Abraxas, sau đó chỉ vào một đoạn văn rồi nói, “Cháu hơi khó hiểu, hai hiệu quả được thuyết minh nhìn qua giống nhau nhưng khi tổng hợp lại thì lại không giống.”
Khi tổ hợp hai cái hoa văn này thì sẽ sinh ra đảo ngược thời gian, rất nhiều cái Xoay Thời Gian đều khắc chúng ở mặt trên, nếu chúng nó có thể đảo ngược thời gian thì nếu vận dụng đúng cách, có phải cũng có thể mở ra không gian hay không?
“Tuy hai hoa văn này có hiệu quả giống nhau nhưng thuộc tính của chúng lại không giống.” Abraxas nói, “Nếu cháu đã tham chiếu tổ hợp trước của chúng thì cháu sẽ phát hiện.”
Trong căn phòng nhỏ, Abraxas thong thả giải thích cho Draco, giọng nói hiền hòa biểu cảm làm người nghe có cảm giác nghe giọng nói của anh là một chuyện thoải mái, nhưng Draco không để ý điều này, cậu hết sức chăm chú lắng nghe, chỉ có lắng nghe cậu mới có thể giải quyết được nơi mình đang hoang mang.
Không biết khi nào Voldemort đã đứng ở cửa phòng đọc, hai tay khoanh trước ngực nhìn hình ảnh có thể nói là ấm áp trước mặt, nụ cười hiền hòa có mang theo một chút thương cảm.
Biểu hiện của Draco rất tốt, thật sự rất tốt.
Abra nói mỗi một câu cậu đều nghiêm túc lắng nghe, có đôi khi còn có thể suy từ một ra ba, ánh mắt của cậu rất chăm chú, rất giống vẻ mặt khi Abra xử lý chuyện gia tộc, chăm chú nghiêm túc.
Anh lại có thể thấy được bóng dáng Abra trên người Draco còn nhỏ.
Draco là một gia chủ, không thể nghi ngờ là thành công.
Nhưng, cái giá để thành công này, Voldemort dường như không dám tưởng tượng.
Đã phải sớm tiếp xúc thế giới của người lớn mới có thể có biểu hiện như vậy chăng?
Nếu có thể, anh thật sự hy vọng trước khi trở về, Draco có thể quẳng được cục nợ, chỉ là một đứa nhỏ bình thường một lần mà thôi.
Abraxas dạy cả một buổi chiều, cho đến tận khi Voldemort thông báo bọn họ hẳn là đi ăn cơm tối thì Draco mới hồi phục tinh thần chính mình đã lãng phí rất nhiều thời giờ của Abraxas…
“Ừm… cám ơn ngài.” Draco đứng lên nói cảm ơn.
“Bé ngoan.” Abraxas yêu thương xoa đầu cậu, mà Draco luôn luôn chán ghét người khác – nhất là Harry không cân nhắc lực độ mạnh nhẹ – sờ đến tóc cậu lại không tránh né bàn tay Abraxas đặt trên đầu mình, cho cậu một loại cảm giác ấm áp, “Về sau nếu có vấn đề gì thì không cần giải quyết một mình, phải nhớ tìm người khác giúp đỡ, nghỉ hè còn hai tháng, cháu có thể tìm chú bất cứ lúc nào.”
“Có thể… làm phiền quá nhiều không ạ?” Draco quả thật hơi động lòng, khi ở trường học cậu cũng chưa từng tiếp xúc qua thuật luyện kim, nên hiện tại khi cậu tìm đọc tư liệu rất khó khăn, có người lớn giúp đỡ tất nhiên là tốt, nhưng nếu cậu chiếm quá nhiều thời gian của người ta thì lại không thể nào nói nổi.
“Đứa ngốc, có chuyện gì cháu cứ hỏi, còn phải băn khoăn làm gì.” Abraxas nhìn qua, thằng bé này vẫn còn là một đứa nhỏ, cho dù có ở dạng này thì trước khi trở về cậu nhóc chỉ có thể làm một đứa nhỏ.
“Nên đi ăn tối rồi.” Voldemort bên cạnh chờ bọn họ, “Nếu không gia tinh lại đập đầu hết đấy.”
“Ha hả.” Abraxas cười cười, “Được, chúng ta đi thôi.” Anh chờ Draco thu dọn sách vở cẩn thận, dẫn cậu cùng đi ăn tối.
Giống như trước kia anh thường xuyên làm vậy với Lucius.
Cho dù biết Draco có trách nhiệm mình phải hoàn thành, biết Draco phải trở về, nhưng trước đó anh vẫn muốn coi Draco thành con mình để yêu thương.
Đứa bé này đáng để anh làm vậy.
Trên bàn cơm Malfoy, Lucius hơi ngạc nhiên nhận ra bầu không khí buổi tối dường như tốt hơn so với buổi sáng, tuy ba và ba đỡ đầu anh thoạt nhìn vẫn thế nhưng gì thì gì anh vẫn hiểu cách nhìn sắc mặt.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tốt xấu cũng không nặng nề như buổi sáng.
“Đúng rồi Draco,” Dường như Abraxas nhớ ra cái gì đó, “Mấy ngày nữa, biệt thự Prince có một bữa tiệc, cháu có muốn đi cùng chúng ta hay không?”
“Prince?” Draco nhíu mày, cậu quen thuộc nhưng cũng xa lạ với gia tộc này.
Ba đỡ đầu của cậu chính là người gia tộc Prince, nhưng vì khi cậu biết nhận thức thì biệt thự Prince cũng không còn ai, ba đỡ đầu của cậu lại không định kế thừa biệt thự nên hiểu biết với Prince của cậu chỉ giới hạn trong phương diện “Đó là một gia tộc về độc dược”.
“Đúng vậy, mấy ngày nữa sẽ tổ chức một bữa tiệc, Prince đã không tổ chức tiệc tùng rất lâu rồi. Là một gia tộc độc dược, biệt thự Malfoy đương nhiên phải nể mặt, chú đã nhận lời mời của họ, cháu có muốn cùng đi với chúng ta không?”
“Ơ…”
“Giảm một ngày đọc sách cũng không sao, đi cùng chúng ta thôi.” Abraxas cười nhìn cậu, hai tháng nghỉ hè, anh cũng không muốn Draco không đi chỗ nào khác ngoài Cúp Quidditch thế giới hết.
“Ơ… Được ạ.” Draco gật gật đầu, coi như đồng ý lời đề nghị của Abraxas.
Cậu cũng hơi chờ mong biệt thự Prince.
Bầu không khí biệt thự Malfoy thoáng dịu đi, đồng thời Harry cũng lôi Severus đi siêu thị Muggle.
“Lại là đồ ăn vặt rác rưởi sao?” Severus cau mày nhìn Harry ném túi lớn túi nhỏ vào trong xe mua sắm, nhíu mày rất sâu, “Tôi đã cho rằng hai người chúng ta tới đây mua đồ phòng bếp và đồ ăn buổi tối chứ không phải mang rác về nhà.”
“Thật ra đồ ăn vặt cũng ngon mà, thật sự đó.” Harry cười hì hì nói xong, tay vẫn không ngừng ném túi đồ ăn vặt vào trong xe, dù sao tí nữa ếm thần chú thu nhỏ cũng không sợ không mang về được.
“Ăn quá nhiều không tốt với thân thể.” Tuy Severus nói vậy nhưng anh vẫn ngầm đồng ý Harry ném một túi kẹo ngọt cuối cùng vào trong xe mua sắm rồi mới dẫn Harry rời khỏi khu bán đồ ăn vặt, “Chúng ta nên đi mua đồ vật khác.”
“Ưm…” Harry lưu luyến rời khỏi khu đồ ăn vặt đi theo Severus tới khu đồ dùng thường ngày.
“Em nghĩ…” Cậu nhìn đồ vật trên giá. “Chúng ta cần có một cái tủ bếp mới… rồi còn ít đồ gia vị, còn có…” Cậu lẩm bẩm, nhìn đồ trên giá nghiêm túc suy nghĩ đồ cần chọn, mà Severus giúp đẩy xe theo sau cậu, anh cũng không cần phải nhìn sản phẩm, anh chỉ cần nhìn Harry là đủ rồi.
Thấy vẻ mặt Harry nghiêm túc nhìn, anh cảm thấy mình làm sao cũng không nhìn cậu đủ được.
“Ừm… có lẽ chúng ta còn cần mua một ít rau về, buổi tối chúng ta ăn gì thì được đây?” Harry vừa đi vừa hỏi.
“…”
“Chúng ta cần một ít khoai tây, đợi khi về em có thể chiên khoai cho anh. Rồi Sev à, giữa thịt bò và cừu nướng thì anh thích ăn gì hơn?” Cậu cầm hai túi đồ đóng gói cho anh nhìn.
“Cái này.” Anh im lặng chỉ chỉ thịt bò trên tay phải Harry.
“Được, đồ ăn phụ thì sao? Một ít salad hoa quả hay là canh ngô?” Tuy cậu rất muốn mở một chai rượu nho gì đó, nhưng suy xét đến cơ thể hai người đều là “vị thành niên” nên thôi thì hơn.
Harry cứ như vậy, mỗi lần đều đưa hai gói đồ ăn cho Severus chọn, tốc độ cũng nhanh hơn, hai giờ chiều bọn họ đã chọn xong đồ cần mua.
“Tí nữa em chiên khoai cho anh nhé, đóng gói anh không ăn thì tự mình chiên sẽ không tính là thực phẩm rác rưởi đúng không,” Dọc theo đường đi Harry và Severus cùng ôm cái túi đã được âm thầm làm thần chú trôi nổi, Harry nói.
“Ừ…” Severus do dự nói.
“Bỏ cái vẻ mặt khó coi của anh đi, em cam đoan anh nhất định sẽ thích.” Harry hiểu rõ Severus không muốn, cười nói.
“Chỉ hy vọng là thế…” Đối với vài thứ kia, anh thật sự không thích lắm.
“Khi anh tham gia thi cũng không như bây giờ… A?” Harry còn muốn nói gì lại phát hiện cánh cửa đã khóa kỹ trước khi ra ngoài giờ lại mở toang.
Harry và Severus nhìn nhau một cái, Harry cảnh giác rút đũa phép ra.
Cậu đã ếm thần chú đuổi Muggle ở chung quanh nhà, theo lý mà nói hẳn sẽ không có người xông vào, nói cách khác, là phù thủy?
Harry lặng lẽ mở cửa.
“Đứa nhỏ, đừng có mang vẻ mặt đề phòng như vậy.” Giọng nói hiền hòa bất đắc dĩ vang lên, “Tuy không mời mà đến là dì không đúng.”
“Là cô sao…” Harry ngạc nhiên nhìn người tới.
Đây là người cậu đã từng nhìn thấy, người đã từng hôn hai má Severus – này này này, cậu không phải vì cái hôn đó mới nhớ kỹ người ta đó chứ?
“Xem ra cháu đã gặp dì rồi?” Đối phương nhìn qua rất hiền hòa, “Cháu chính là người kia mà Severus đã nhắc qua đúng không, chào cháu, dì là Levina Prince, là dì của Severus, mẹ của nhóc ấy là một người chị họ mà dì thích nhất.”
“Chào dì, cháu là Harry Potter.” Harry hơi kinh ngạc với thân phận của đối phương, trong mắt cậu, Sev và Prince hẳn không liên lạc nhiều mới đúng.
“Severus đã từng nhắc cháu với dì, nhưng đây là lần đầu tiên dì nhìn thấy cháu,” Cô mang theo nụ cười thỏa mãn nhìn cậu, “Nếu là cháu thì rất đáng để Severus làm vậy.”
Hửm? Sev làm gì sao? Harry mờ mịt nhìn Severus.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Harry, nở nụ cười, “Xem ra Sev còn chưa nói cho cháu biết, chắc muốn làm cháu bất ngờ rồi.”
“Cái gì?” Harry chớp chớp mắt, càng mù mịt.
“Thật là một đứa nhỏ đáng yêu.” Cười nói.
“Ơ… hai người cứ nói chuyện, cháu vào bếp.” Thật sự không biết đối phương đang nói gì, Harry giành túi đồ ăn trong tay Severus vào phòng bếp. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.