Ship Cp Showbiz Rồi Hot Hòn Họt
Chương 66
Mê Đồ Vị Phản
09/11/2023
Sau khi cúp máy, Tiết Lam ở trong phòng bắt đầu thay quần áo. Trên người cô hiện vẫn đang mặc bộ đồ lúc quay ngày hôm nay.
Bởi vì đây là phim hiện đại nên bình thường sau khi kết thúc công việc, cô đều lười thay đồ, cứ thế mặc luôn về khách sạn.
Sau đó, trong vòng chưa tới mười phút, Tiết Lam tay chân lanh lẹ thay quần áo, tiện thể còn tranh thủ trang điểm rồi mau chóng lao ra khỏi phòng.
Việc này khiến Trương Giai ở cạnh nhìn mà há hốc kinh ngạc. Uầy, quả nhiên phụ nữ sẽ “choáy” hết mình với điều bản thân yêu thích.
Dù sao nghệ sĩ nữ biết rõ bên ngoài có tay săn ảnh sẽ không cố tình trang điểm ăn vận như Tiết Lam, e là cũng chỉ khi gặp bạn trai mới có thể thấy cô như vậy.
Tiết Lam lon ton chạy ra khỏi sảnh khách sạn, ở đầu đường cách khách sạn không xa thì tìm được xe của Thời Chí.
Sau khi lên xe, xe liền rời khỏi khách sạn, không hề dừng lại.
Tiết Lam nhìn Thời Chí, có chút ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta định đi đâu vậy?”
Thời Chí đang lái xe, quay qua nhìn cô, khẽ cười nói: “Tới nơi em sẽ biết.”
Tiết Lam tò mò, cảm thấy anh thần thần bí bí nhưng cũng không nghĩ nhiều, tóm lại không phải đem cô đi bán là được.
Xe lái đến trước cửa một cửa một quán ăn, tính bảo mật của cửa tiệm rất cao, sau khi hai người đi vào thì được ông chủ dẫn thẳng tới một phòng riêng.
Chủ của cửa tiệm là một ông bác đã trên năm mươi, ông rất thân thuộc nói với Thời Chí.
“Tiểu Chí, lần này lại đi công việc tới đây à, có thể ở bao lâu?”
Lúc nghe ông chủ gọi Thời Chí như vậy, đáy mắt Tiết Lam thoáng qua một tia bất ngờ, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Thái độ Thời Chí rõ ràng cũng thoải mái hơn bình thường, “Không phải công việc ạ, lần này tới gặp bạn gái, hai ngày nữa sẽ về ạ.”
Dứt lời, Thời Chí duỗi tay kéo Tiết Lam qua, chính thức giới thiệu: “Chú Lý, đây là bạn gái của con, Tiết Lam.”
Chú Lý vừa nghe Thời Chí giới thiệu thì có thể thấy ông rõ ràng trở nên kích động, “Tốt lắm, có bạn gái rồi à, tốt lắm. Vừa rồi lúc hai đứa đi vào chú tính hỏi rồi, nhưng sợ mạo phạm con gái người ta.”
Tiết Lam cũng vội lễ phép lên tiếng chào: “Con chào chú Lý.”
Chú Lý cười đến sắp không thấy mắt đâu, “Tốt lắm tốt lắm tốt lắm, hai đứa đợi nhé, hôm nay chú Lý sẽ trổ tài làm mấy món cho hai đứa ăn thử.”
Nói rồi chú Lý quay người ra khỏi phòng, còn không quên đóng cửa phòng lại.
Tiết Lam có chút ngơ ngác, quay đầu nhìn Thời Chí, “Chú Lý là người lớn trong nhà anh?”
Thời Chí khẽ gật đầu, “Ừm, lúc trước chú Lý là quản gia của nhà anh, sau khi ba mẹ anh qua đời, chính chú Lý là người luôn chăm sóc cho anh.”
“Sau này sau khi anh vào giới giải trí thì chú Lý tới đây mở quán ăn, nơi này là quê nhà của chú ấy, con cái chú Lý cũng ở đây. Nếu không phải vì chăm lo cho anh thì chú ấy đã sớm muốn quay về rồi.”
Nghe anh nhắc về việc ba mẹ qua đời bằng giọng bình thản, trái tim Tiết Lam như bị ai đó bóp một cái, có chút chua xót.
Cô không tưởng tượng được sau khi chú Lý rời đi, khi Thời Chí một lần nữa chỉ cô đơn một mình thì anh có cảm giác gì, hẳn là rất khổ sở rất đau buồn nhỉ.
Nghĩ vậy, cô bước lên trước một bước, vòng tay ôm eo Thời Chí, ngẩng đầu nhìn anh, “Sau này anh có em rồi, em ở bên anh.”
Thời Chí thoáng sửng sốt, trong mắt không khỏi hiện lên nét dịu dàng.
Anh đưa tay ôm chặt người trong lòng, thấp giọng nói: “Được, có em là đủ rồi.”
Nói rồi, Thời Chí bỗng cúi xuống, chặn đôi môi Tiết Lam.
Nụ hôn lần này so với mấy lần trước không giống nhau. Thời Chí cứ như đem tất cả bao nhớ nhung của mấy ngày qua toàn bộ đều trút hết vào nụ hôn này.
Lúc hai người môi chạm môi, hai tay Thời Chí ôm siết Tiết Lam càng chặt hơn, như thể muốn khảm cô vào máu thịt của mình.
Sau một lúc lâu, nụ hôn kết thúc, Tiết Lam thở hổn hển, cảm giác tê dại lan thẳng từ môi tới trái tim, là một cảm giác hoàn toàn khó có thể hình dung.
Cô không khỏi trừng mắt với Thời Chí, hờn dỗi nói: “Hôn đủ chưa thế, còn không mau thả em ra, lát nữa chú Lý vào thì xấu hổ chết mất.”
Thời Chí cứ như chơi xấu, cúi đầu lại mổ mổ môi cô, khẽ cười: “Hôn không đủ, vĩnh viễn cũng hôn không đủ.”
Tiết Lam lườm anh, “Hừ, miệng lưỡi dẻo quẹo.”
Nói rồi, cô liền giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay anh. Chú Lý có thể vào phòng bất cứ lúc nào, bị bắt gặp thì ngại chết được.
Thời Chí cười, cũng không phản bác lời cô mà dùng hành động thực tế chứng minh cho câu nói của mình.
Vì vậy, anh không cho Tiết Lam cơ hội thoát ra, cúi đầu một lần nữa ngậm lấy đôi môi cô.
Lại sau một nụ hôn dài lâu thật lâu, Thời Chí mới thả Tiết Lam, khiến cô tức đến độ thụi anh mấy đấm.
Chẳng qua sức lực đó của cô chẳng khác gì gãi ngứa, chẳng những không có tác dụng khiến người ta sợ hãi mà ngược lại còn khiến Thời Chí thấy ngọt ngào như mật.
Lúc này hai người mới ngồi xuống, bên ngoài phòng truyền tới tiếng hỏi. Thì ra là con của chú Lý bưng thức ăn lên, nói là chú Lý sợ hai người đói nên ăn trước gì đó lót dạ.
Trù nghệ của chú Lý quả nhiên siêu giỏi, bữa ăn cũng hết sức phong phú. Dùng lời của con trai chú Lý thì ba anh ấy có lẽ đã trổ hết toàn bộ bản lĩnh xuất chúng của mình.
Không hề nghi ngờ, Tiết Lam ăn đến no căng.
Thời Chí nhìn cô bằng vẻ không biết làm sao, nói: “Nếu em thích, lần tới chúng ta lại đến, ăn đến căng bụng như vậy sẽ khó chịu.”
Tiết Lam xấu hổ cười cười: “Em cũng có cố ý đâu, bất cẩn í mà…”
Thời Chí hết cách với cô, chỉ có thể nhờ con trai chú Lý tới nhà thuốc gần đó mua thuốc tiêu hóa, sau khi Tiết Lam uống vào thì hai người mới rời đi.
Bởi vì hôm sau Tiết Lam còn phải dậy sớm quay phim nên ăn cơm xong, Thời Chí liền đưa cô về lại khách sạn.
Lúc xe còn cách khách sạn một con phố, Thời Chí bỗng đỗ xe lại bên đường.
Tiết Lam khó hiểu hỏi: “Sao vậy, xe bị gì ư?”
Thời Chí lắc đầu, đáp: “Xe không sao, nhưng mà anh có sao.”
Nói rồi anh liền động tay cởi dây an toàn.
Tim Tiết Lam hẫng một nhịp, tưởng cơ thể Thời Chí khó chịu nên vội nhướn người lên định kiểm tra.
Nhưng ai ngờ cô vừa nghiêng người thì đã bị Thời Chí ấn trở lại ghế, ngay sau đó, hơi thở của anh liền phủ lấp cô.
“Anh, anh làm gì vậy?” Tiết Lam lắp bắp nói.
Mày Thời Chí khẽ nhướn một cái, cười nhẹ nói: “Còn không nhận ra sao? Được, vậy anh nói em biết.”
Dứt lời, Thời Chí liền kéo ngả ghế của Tiết Lam, kế đó cả người anh đè lên, cắn đôi môi cô.
Tiết Lam cảm giác được trên môi truyền tới cơn đau nhói, bất giác “a” một tiếng, anh tranh thủ lúc cô hé răng liền bá đạo chen vào.
Đầu lưỡi Thời Chí từng tấc từng tấc xâm nhập, quấn quýt ma sát, qua lại mút mát, còn cố ý mang theo chút gì đó TRÊU. CHỌC.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, triền miên khó dứt, hô hấp đôi bên dần dần trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng, nụ hôn kết thúc.
Nhưng lúc tách khỏi Tiết Lam, Thời Chí lại cố ý vươn đầu lưỡi liếm khóe môi cô.
Sắc mặt Tiết Lam đỏ bừng, tai lẫn cổ cũng đỏ, không biết là bị hôn đến thiếu dưỡng khí hay vì xấu hổ.
Cái người này sao vậy, không phải lúc ở trong phòng bao đã hôn rồi ư, sao bây giờ vẫn…
Lúc Tiết Lam đang rối rắm khó hiểu thì Thời Chí ở bên tai cô trầm trầm nói: “Thật muốn giấu em đi mà…”
Tiết Lam sửng sốt, không hiểu câu này của anh cho lắm.
Thời Chí thấy cô không hiểu thì ngữ khí bỗng có chút ủy khuất: “Trước đây em không muốn diễn cảnh hôn với anh, chúng ta đều mượn góc quay.”
Tiết Lam ngẩn người, lúc này mới nhận ra hàm ý trong câu của Thời Chí.
“Em còn tưởng anh thật sự không để ý em quay cảnh hôn chứ, thì ra tối qua anh vờ trấn tĩnh đấy à.” Tiết Lam không biết nên khóc hay cười, nói.
Thời Chí cũng không phản bác, bảo không để ý chắc chắn là giả. Nhưng anh cũng biết đặc thù của nghề diễn viên, vì vậy, anh sẽ không yêu cầu Tiết Lam điều gì.
Nhưng anh sẽ dùng cách của mình để hóa giải mọi thứ, tỷ như hiện trường lúc này, dùng một nụ hôn sâu sắc ấn tượng hơn để cô chỉ có thể ghi nhớ nụ hôn của anh.
Sau khi Tiết Lam về tới khách sạn, Trương Giai hãy còn ở trong phòng đợi cô.
Sau khi Trương Giai nhìn thấy Tiết Lam thì vội từ trên sofa bật dậy, “Lam Lam, cuối cùng chị đã về rồi. Mới rồi em còn đang suy nghĩ có khi nào cả đêm chị không về không nữa.”
Tiết Lam lườm cô một cái, cười bảo: “Trong đầu em ngày ngày suy nghĩ gì vậy hả, còn cả đêm không về? Không về thì chị có thể đi đâu?”
Trường Giai cười ngốc nghếch một tiếng, định lên tiếng nói gì đó nhưng sau khi thấy Tiết Lam tháo khẩu trang xuống thì hai mắt sáng rực: “Chùi ui, Lam Lam, son của chị đã bị lem thành thế này, may mà chị đeo khẩu trang nha.”
Tiết Lam ngạc nhiên, vội dùng màn hình điện thoại soi thử, son môi quả thực đã lem hết cả.
Trương Giai “chậc chậc” hai tiếng, vẻ mặt bà tám nhìn Tiết Lam, chẳng cần nói gì.
Tiết Lam vừa dùng khăn giấy lau son môi vừa bắt đầu đuổi người.
Chờ Trương Giai đi rồi, cô mới vào nhà vệ sinh tẩy trang.
Nhìn thấy bên môi hãy còn lưu lại vệt son, Tiết Lam nhịn không được bật cười.
Hôm sau tới đoàn phim, đạo diễn Đường liền sắp xếp quay cảnh hôn kia đầu tiên.
Để tránh phải quay lại, Tiết Lam và Lê Vũ thương lượng ổn thỏa với nhau, cố gắng một lần là pass.
Chẳng qua có thể đích thực là vì có gánh nặng tâm lý nên trước khi quay Tiết Lam hết sức căng thẳng, cô đi tới đi lui tại trường quay khiến tâm trạng Lê Vũ cũng xuống dốc.
Lê Vũ thống hận nói: “Hôm qua không phải cô còn tuyên bố hùng hồn lắm ư, tối qua xảy ra chuyện gì, sao hôm nay lại thế này rồi?”
Tiết Lam nhìn anh, thở dài, ra vẻ sâu sắc: “Hầy, nói cậu cũng không hiểu.”
Lê Vũ: “……”
Tâm trạng Tiết Lam lúc này quả thực hết sức phức tạp, vừa nghĩ tới phải diễn cảnh hôn với người khác thì liền cảm giác có gì đó có lỗi với Thời Chí.
Aizzz, không được, sau này lúc nhận phim vẫn phải nhờ nhóm Trần tỷ chú ý một chút, cố gắng đừng nhận cảnh hôn, như vậy khiến áp lực tâm lý của cô lớn quá đi mất.
Có điều lần này phim cũng đã nhận rồi, Tiết Lam cũng sẽ không làm chuyện lâm trận chạy trốn, nên chỉ có thể căng da đầu mà quay.
May mà cảnh hôn này cũng không khó, hai người cũng hết sức chuyên nghiệp, một lần là qua.
Lê Vũ xuất thân từ phim thần tượng, kiss scene đương nhiên không ít, nghiệp vụ pờ-rồ, mà Tiết Lam đơn thuần là không muốn phải quay lại nên phát huy vượt bình thường.
Đạo diễn Đường đối với biểu hiện của hai người cũng hết sức hài lòng, khen ngợi cả hai, cuối cùng còn nói hay là lại thêm mấy cảnh hôn nữa cho đôi bên.
Hai người đồng thời bày ra biểu cảm “ngàn vạn lần đừng mà”, khiến tất cả mọi người tại hiện trường đều ha hả cười to.
Sau khi quay xong cảnh này, tiếp theo là phân đoạn của diễn viên khác, hai người đi tới bên cạnh ngồi xuống, chờ quay cảnh kế.
Thấy Tiết Lam đi qua, Trương Giai liền đưa khăn giấy cho cô, Tiết Lam nhận lấy tiện thể lau lau miệng.
Lê Vũ thấy thế thì trêu: “Nè, cô như vậy tôi xấu hổ lắm đấy nhé, cứ như tôi bị bệnh gì ấy.”
Tiết Lam nhìn anh, nói: “Xin lỗi, cậu lượng thứ nhé, hôn anh em của mình đả kích tôi quá lớn, tôi cần bình tĩnh.”
Dứt lời còn tiện tay đưa cho anh một tờ khăn giấy, Lê Vũ cũng không khách sáo, lau miệng.
Hai người cũng trực tiếp bỏ qua chủ đề này, câu được câu chăng bắt đầu trò chuyện.
Đúng lúc này, có người đi tới trước mặt cả hai, cười lên tiếng chào hỏi.
“Tiết lão sư, Lê lão sư, tôi tên Lâm Uy, là diễn viên mới vào đoàn hôm nay. Đây là nước tôi mua mời mọi người, sau này vẫn mong hai vị lão sư chỉ giáo nhiều.”
Tiết Lam và Lê Vũ nhìn nhau, cũng không nghĩ nhiều, thuận tay nhận nước uống và cảm ơn.
Có diễn viên vào đoàn, vì muốn tạo dựng quan hệ tốt với mọi người nên sẽ chủ động mời nước người trong đoàn phim, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Tiết Lam vốn cho rằng Lâm Uy đưa nước xong chắc sẽ rời đi, ai ngờ anh ta không có.
Chỉ thấy Lâm Uy gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn Tiết Lam: “Tiết lão sư, tôi nghe người trong đoàn nói đạo diễn Đường khen lão sư diễn xuất tốt, có thời gian cô có thể chỉ dẫn kỹ năng diễn cho tôi được không.”
Tiết Lam sửng sốt. Bảo cô chỉ dẫn diễn xuất, người này chắc chắn không phải đang châm chọt cô đấy chứ?
Lâm Uy sợ Tiết Lam không đồng ý, lại tranh thủ bổ sung: “Tiết lão sư, là thế này, có thể cô không biết về tôi cho lắm, đây là bộ phim đầu tiên của tôi, trước đây cũng chưa từng có kinh nghiệm quay phim, vì vậy….”
Càng nói Lâm Uy càng tỏ ra luống cuống. Đổi thành một cô gái khác, e là sớm đã không đành lòng, nhưng Tiết Lam lại là ngoại lệ.
Nói thật, thấy anh ta như vậy, Tiết Lam trái lại có cảm giác tức giận vô cớ. Đàn ông đàn ang thoải mái sảng khoái không được hả, làm cái gì vậy chứ.
Chẳng qua đang ở trước mặt nhiều người, Tiết lam cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng đáp—
“À chắc anh nghe nhầm rồi, đạo diễn Đường khen tôi đơn thuần là để khích lệ tôi thôi. Còn nữa, đoàn phim chúng ta có không ít diễn viên đều được khen đấy, họ đều xuất thân chính quy, phương diện diễn xuất chắc chắn hiểu biết nhiều hơn.”
Vì vậy, bao nhiêu diễn viên chuyên nghiệp như vậy không tìm, tìm một người nửa đường đổi nghề như cô nhờ chỉ dạy diễn xuất, không phải hâm à.
Lâm Uy thuận thế nói: “Tiết lão sư khiêm tốn quá, cảm ơn nhắc nhở của cô, tôi sẽ thỉnh giáo các lão sư khác. Bởi vì tôi thấy trong đoàn phim có mấy cảnh quay cùng cô nên nghĩ liệu có thể tập diễn với cô trước được không?”
Trước khi quay chính thức, các diễn viên tập diễn với nhau cũng là chuyện bình thường, vì vậy Tiết Lam cũng không từ chối, gật đầu đồng ý.
Chỉ là nhìn bóng dáng Lâm Uy rời đi, Tiết Lam vẫn cảm thấy có gì đó vô lý. Tập diễn thì nói thẳng tập diễn, lượn một vòng lớn thế làm gì.
Lẽ nào đây là phương thức khiêm tốn của người trẻ tuổi thời nay?
Lúc này, Trương Giai từ bên cạnh cầm theo đồ đạc quay trở lại.
Tiết Lam tò mò chỉ về phía Lâm Uy, hỏi: “Em biết diễn viên nam đó là ai không?”
Nếu như nói trước đây chưa từng đóng phim, vậy không phải là người mới ký hợp đồng của công ty nào đó, mà chính là đá sân từ lĩnh vực khác.
Trương Giai thuận theo hướng Tiết Lam chỉ nhìn sang, “à” một tiếng, giải thích: “Người chị nói là Lâm Uy, anh ta là ca sĩ hát nhảy debut từ show tuyển chọn, cũng xem như có chút tiếng tăm.”
“Có điều anh ta nổi tiếng nhất là nhờ nụ cười ấm áp giết người, fan và cộng đồng mạng đều nói rất ấm rất dễ chịu.”
Tiết Lam mặt mày ngơ ngác, hỏi ngược lại: “Ấm áp sao, sao chị lại cảm thấy có chút giả tạo thế.”
Vừa rồi Lâm Uy cũng cười với cô, nhưng công tâm mà nói, cô thật sự chả thấy ấm áp tẹo nào.
Lê Vũ ngồi cạnh: “…….”
Thật ra anh cũng thấy hơi giả giả! Có điều, lời thế này vẫn không nên nói thẳng ra miệng.
Lê Vũ nhắc nhở: “Câu này của cô nói ở đây thôi nhé, trong đoàn người đông hỗn tạp, cẩn thận bị người có tâm nghe thấy, bảo cô dựa hơi lý lịch và địa vị chèn ép người mới v..v.., ít nhiều sẽ có chút phiền phức.”
Tiết Lam gật đầu, “Cũng phải, vạn nhất lại bị mấy truyền thông lá cải vô lương nào đó lôi ra múa bút, tới lúc đó tôi sợ là có miệng cũng không thể giải thích rõ.”
Sự việc rất nhanh đã được bỏ qua, Tiết lam tiếp tục toàn tâm toàn ý tập trung quay phim.
Hết cách rồi, để tham gia tiệc mừng công, cô phải hoàn thành phân cảnh của hai ngày ấy, hơn nữa vai diễn vốn cũng không nhẹ, quả thực là bận tới thiếu điều “thăng” luôn.
Nhưng rõ ràng Tiết Lam đã bận đến váng đầu như vậy mà ngày ngày tới đoàn phim vẫn có kẻ phiền phức đang đợi cô!
Lâm Uy này cũng không biết là bị chập mạch chỗ nào, hôm đó khách sáo một câu, ai ngờ Lâm Uy vậy mà thật sự có việc hay không có việc đều lượn lờ bên cạnh cô.
Mặc dù lý do mỗi lần của anh ta nghe rất bình thường, phần lớn cũng là vì diễn chung nhưng không biết vì sao, Tiết Lam càng lúc càng có ác cảm với anh ta.
Khiến Tiết Lam mỗi ngày ngoại trừ quay phim thì đều nghĩ cách tránh Lâm Uy.
Chịu thôi, anh ta không gây ra việc gì quá đáng nên Tiết Lam cũng khó nói chuyện, đối với anh ta chỉ có thể lịch sự nhưng không gần gũi.
Hôm nay, Tiết Lam cuối cùng quay xong cảnh cuối, chuẩn bị cùng Trương Giai quay về khách sạn.
Ai ngờ lại đụng phải Lâm Uy đi về phía các cô, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười “thương hiệu” chàng trai ấm áp.
Trương Giai nhích người tới cạnh Tiết Lam, thấp giọng nói: “Lam Lam, em cảm thấy chị nói không sai chút nào, nụ cười đó của anh ta nhìn nhiều thì đúng là giả trân.”
Tiết Lam nhún vai. Đúng chứ, cô nói giả trân mà lị.
“Lam tỷ, cô sắp về khách sạn sao, đúng lúc tôi cũng muốn về. Cô không ngại cho tôi đi nhờ chứ, cho tôi ké một đoạn.” Lâm Uy nói.
Nơi quay phim hôm nay cách khách sạn hơi xa. Nếu có điều kiện thì đoàn đội của diễn viên đều chuẩn bị xe bảo mẫu cho nghệ sĩ của mình, như vậy không những đi lại thuận tiện mà giữa chừng còn có thể vào xe nghỉ ngơi một chút.
Đương nhiên, không phải tất cả các diễn viên đều có xe riêng. Lúc này sẽ sử dụng xe bus do đoàn phim chuẩn bị hoặc là tự mình gọi xe quay về đều được.
Theo như Tiết Lam biết, vì Lâm Uy có cùng một người quản lý với Tần Văn nên hai người họ đi lại đều có xe đưa đón.
Lông mày Tiết Lam khẽ nhíu, trên mặt rõ ràng là vẻ mất kiên nhẫn.
Cô không biết người này thật sự không có mắt quan sát hay là giả vờ không biết. Cô tránh anh ta rành rành ra như vậy mà anh ta vẫn luôn xông tới trước mặt, cho hỏi, thế mà không hèn thì là gì!
“Xin lỗi, tôi ngại.” Tiết Lam lạnh lùng nói.
“Lâm Uy, anh coi như cũng đã debut được mấy năm, lẽ nào ngay cả điều kiêng kỵ nhất trong showbiz cũng không hiểu sao? Bỏ đi, tôi không biết anh ngốc thật hay là giả ngốc, nhưng hiện giờ tôi nói rõ với anh, hiện tại anh đã quấy nhiễu tôi rất nhiều, chúng ta không thân, cũng mong anh sau này giữ khoảng cách!”
Dứt lời, Tiết Lam cũng mặc kệ Lâm Uy phản ứng ra sao, trực tiếp dẫn Trương Giai bỏ đi.
Mãi tới khi xe của Tiết Lam đã đi xa, Lâm Uy vẫn đứng đó. Anh ta nhìn theo hướng Tiết Lam rời đi, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Vào lúc này, một chiếc xe khác dừng lại bên đường. Cửa xe mở ra, người bên trong là Tần Văn.
“Ngây ra đó làm gì, còn không mau lên đi. Hừ, thật tưởng chị đây quay lại tới đón cậu chắc.” Tần Văn cười nhạo một tiếng, nói.
Sắc mặt Lâm Uy lầm lì, sau khi quay đầu hung tợn trừng Tần Văn một cái thì mới lên xe.
Bị trừng như vậy, Tần Văn đương nhiên không chịu để yên, “Lâm Uy, cậu trái lại có bản lĩnh quá hả, đừng quên vai diễn này là ai giúp cậu giành lấy, mong cậu nhớ rõ thân phận của mình!”
Lâm Uy nhìn Tần Văn, cười lạnh: “Tần Văn, cũng phiền cô khách sáo với tôi một chút, chúng ta hiện giờ là quan hệ hợp tác, cô không có tư cách châm chọc khiêu khích tôi.”
Tần Văn đáp: “Hừ, cậu cũng biết là quan hệ hợp tác à, chuyện tôi đồng ý với cậu tôi đã làm rồi, mà điều cậu hứa với tôi thì sao, xin hỏi cậu làm được chưa, hả?”
Lâm Uy quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Tần Văn tiếp tục mỉa mai: “Cũng không biết trước đây là ai mạnh miệng tuyên bố, kiểu con gái như Tiết Lam cậu ngoắc ngoắc ngón tay là đã có thể đùa bỡn cô ta trong lòng bàn tay. Xì, tôi khuyên cậu đừng có tự tin thái quá về mị lực của mình, vẫn nhân lúc còn sớm mà nghĩ cách khác đi, đừng trách tôi không nhắc cậu, thời gian còn lại của cậu không còn nhiều đâu.”
Lâm Uy tiếp tục im lặng, nhưng anh ta biết Tần Văn nói không sai, thời gian của anh ta quả thực không nhiều.
Vai mà Tần Văn giành cho anh ta vốn không nhiều cảnh diễn. Nếu không có gì bất ngờ, phân cảnh của anh ta tuần sau sẽ quay xong toàn bộ, tới lúc đó e là sẽ càng không có cơ hội tiếp cận Tiết Lam.
Lâm Uy cũng không ngờ Tiết Lam lại khó chơi như vậy. Anh ta đã dùng hết các chiêu “mười lần chắc hết mười” để đối phó với phụ nữ trước đây của mình nhưng cô lại không hề cắn câu, cũng khiến anh ta cực kỳ tức giận.
Chẳng qua, nếu như con đường này không được, vậy cũng chỉ có thể đổi đường khác.
Trên mặt Lâm Uy vụt qua một tia hung ác, “Cô yên tâm, nếu Tiết Lam đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tôi sẽ thành toàn cho cô ta!”
Hôm nay cô làm anh ta xấu mặt, sau này anh ta nhất định đòi lại gấp đôi.
Sau khi Tiết Lam thuận lợi về tới khách sạn thì Trương Giai vẫn tức giận không thôi mà mắng người.
“Tên Lâm Uy này có phải bị bệnh chỗ nào không vậy, đoàn phim bao nhiêu diễn viên sao cứ bám chị mãi thế. Theo em thấy nhá, anh ta muốn nhân cơ hội bám lấy chị, hoặc là tung mấy tin đồn gì đó, chẳng khác gì tên Lý Gia Dương, đều là loại đểu cáng muốn lợi dụng phụ nữ để leo lên!”
Tiết Lam gật đầu, cẩn thận ngẫm lại. Chiêu trò này của Lâm Uy quả thực tuy khác chiêu thức nhưng giống tính chất với hành động Lý Gia Dương theo đuổi chính chủ năm đó, không loại trừ khả năng này.
“Lam Lam, may mà chị biết rút kinh nghiệm, không có bị anh ta lừa. Bằng không chắc chắn sẽ lại là một tên đào mỏ Lý Gia Dương khác.”
Có thể là nhớ tới việc làm trước đây của chính chủ nên Trương Giai không khỏi vui mừng vỗ vỗ ngực mình.
Tiết Lam cười nói: “Yên tâm đi, chị là người đã có bạn trai, ai theo đuổi chị đều không có cửa.”
Bất kể là thật lòng hay là có dụng tâm khác, hết thảy đều vô dụng với cô.
“Cũng đúng, hiện giờ chị là người đã có gia thất, chúng ta ai cũng không cần!” Trương Giai hậu tri hậu giác nói.
“Chẳng qua nghĩ thử cũng phải. Có bạn trai cực phẩm như Thời Chí, bên cạnh ai còn có thể lọt vào mắt chị được chứ, chẳng trách lần này chị không bị trúng chiêu, cái gì cũng có lý của nó!”
Tiết Lam: “…..”
Cứ cho là không có bạn trai như Thời Chí thì cô cũng sẽ không nhìn trúng Lâm Uy đâu nhé, xin đừng sỉ nhục thẩm mỹ của cô, cảm ơn!
Chẳng qua ba chữ “có gia thất” vừa rồi của Trương Giai lại rất được lòng Tiết Lam.
Vừa nghĩ tới ngày mai ở tiệc mừng công có thể gặp được Thời Chí thì cô lại nhịn không được có chút kích động.
Bởi vì đây là phim hiện đại nên bình thường sau khi kết thúc công việc, cô đều lười thay đồ, cứ thế mặc luôn về khách sạn.
Sau đó, trong vòng chưa tới mười phút, Tiết Lam tay chân lanh lẹ thay quần áo, tiện thể còn tranh thủ trang điểm rồi mau chóng lao ra khỏi phòng.
Việc này khiến Trương Giai ở cạnh nhìn mà há hốc kinh ngạc. Uầy, quả nhiên phụ nữ sẽ “choáy” hết mình với điều bản thân yêu thích.
Dù sao nghệ sĩ nữ biết rõ bên ngoài có tay săn ảnh sẽ không cố tình trang điểm ăn vận như Tiết Lam, e là cũng chỉ khi gặp bạn trai mới có thể thấy cô như vậy.
Tiết Lam lon ton chạy ra khỏi sảnh khách sạn, ở đầu đường cách khách sạn không xa thì tìm được xe của Thời Chí.
Sau khi lên xe, xe liền rời khỏi khách sạn, không hề dừng lại.
Tiết Lam nhìn Thời Chí, có chút ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta định đi đâu vậy?”
Thời Chí đang lái xe, quay qua nhìn cô, khẽ cười nói: “Tới nơi em sẽ biết.”
Tiết Lam tò mò, cảm thấy anh thần thần bí bí nhưng cũng không nghĩ nhiều, tóm lại không phải đem cô đi bán là được.
Xe lái đến trước cửa một cửa một quán ăn, tính bảo mật của cửa tiệm rất cao, sau khi hai người đi vào thì được ông chủ dẫn thẳng tới một phòng riêng.
Chủ của cửa tiệm là một ông bác đã trên năm mươi, ông rất thân thuộc nói với Thời Chí.
“Tiểu Chí, lần này lại đi công việc tới đây à, có thể ở bao lâu?”
Lúc nghe ông chủ gọi Thời Chí như vậy, đáy mắt Tiết Lam thoáng qua một tia bất ngờ, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Thái độ Thời Chí rõ ràng cũng thoải mái hơn bình thường, “Không phải công việc ạ, lần này tới gặp bạn gái, hai ngày nữa sẽ về ạ.”
Dứt lời, Thời Chí duỗi tay kéo Tiết Lam qua, chính thức giới thiệu: “Chú Lý, đây là bạn gái của con, Tiết Lam.”
Chú Lý vừa nghe Thời Chí giới thiệu thì có thể thấy ông rõ ràng trở nên kích động, “Tốt lắm, có bạn gái rồi à, tốt lắm. Vừa rồi lúc hai đứa đi vào chú tính hỏi rồi, nhưng sợ mạo phạm con gái người ta.”
Tiết Lam cũng vội lễ phép lên tiếng chào: “Con chào chú Lý.”
Chú Lý cười đến sắp không thấy mắt đâu, “Tốt lắm tốt lắm tốt lắm, hai đứa đợi nhé, hôm nay chú Lý sẽ trổ tài làm mấy món cho hai đứa ăn thử.”
Nói rồi chú Lý quay người ra khỏi phòng, còn không quên đóng cửa phòng lại.
Tiết Lam có chút ngơ ngác, quay đầu nhìn Thời Chí, “Chú Lý là người lớn trong nhà anh?”
Thời Chí khẽ gật đầu, “Ừm, lúc trước chú Lý là quản gia của nhà anh, sau khi ba mẹ anh qua đời, chính chú Lý là người luôn chăm sóc cho anh.”
“Sau này sau khi anh vào giới giải trí thì chú Lý tới đây mở quán ăn, nơi này là quê nhà của chú ấy, con cái chú Lý cũng ở đây. Nếu không phải vì chăm lo cho anh thì chú ấy đã sớm muốn quay về rồi.”
Nghe anh nhắc về việc ba mẹ qua đời bằng giọng bình thản, trái tim Tiết Lam như bị ai đó bóp một cái, có chút chua xót.
Cô không tưởng tượng được sau khi chú Lý rời đi, khi Thời Chí một lần nữa chỉ cô đơn một mình thì anh có cảm giác gì, hẳn là rất khổ sở rất đau buồn nhỉ.
Nghĩ vậy, cô bước lên trước một bước, vòng tay ôm eo Thời Chí, ngẩng đầu nhìn anh, “Sau này anh có em rồi, em ở bên anh.”
Thời Chí thoáng sửng sốt, trong mắt không khỏi hiện lên nét dịu dàng.
Anh đưa tay ôm chặt người trong lòng, thấp giọng nói: “Được, có em là đủ rồi.”
Nói rồi, Thời Chí bỗng cúi xuống, chặn đôi môi Tiết Lam.
Nụ hôn lần này so với mấy lần trước không giống nhau. Thời Chí cứ như đem tất cả bao nhớ nhung của mấy ngày qua toàn bộ đều trút hết vào nụ hôn này.
Lúc hai người môi chạm môi, hai tay Thời Chí ôm siết Tiết Lam càng chặt hơn, như thể muốn khảm cô vào máu thịt của mình.
Sau một lúc lâu, nụ hôn kết thúc, Tiết Lam thở hổn hển, cảm giác tê dại lan thẳng từ môi tới trái tim, là một cảm giác hoàn toàn khó có thể hình dung.
Cô không khỏi trừng mắt với Thời Chí, hờn dỗi nói: “Hôn đủ chưa thế, còn không mau thả em ra, lát nữa chú Lý vào thì xấu hổ chết mất.”
Thời Chí cứ như chơi xấu, cúi đầu lại mổ mổ môi cô, khẽ cười: “Hôn không đủ, vĩnh viễn cũng hôn không đủ.”
Tiết Lam lườm anh, “Hừ, miệng lưỡi dẻo quẹo.”
Nói rồi, cô liền giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay anh. Chú Lý có thể vào phòng bất cứ lúc nào, bị bắt gặp thì ngại chết được.
Thời Chí cười, cũng không phản bác lời cô mà dùng hành động thực tế chứng minh cho câu nói của mình.
Vì vậy, anh không cho Tiết Lam cơ hội thoát ra, cúi đầu một lần nữa ngậm lấy đôi môi cô.
Lại sau một nụ hôn dài lâu thật lâu, Thời Chí mới thả Tiết Lam, khiến cô tức đến độ thụi anh mấy đấm.
Chẳng qua sức lực đó của cô chẳng khác gì gãi ngứa, chẳng những không có tác dụng khiến người ta sợ hãi mà ngược lại còn khiến Thời Chí thấy ngọt ngào như mật.
Lúc này hai người mới ngồi xuống, bên ngoài phòng truyền tới tiếng hỏi. Thì ra là con của chú Lý bưng thức ăn lên, nói là chú Lý sợ hai người đói nên ăn trước gì đó lót dạ.
Trù nghệ của chú Lý quả nhiên siêu giỏi, bữa ăn cũng hết sức phong phú. Dùng lời của con trai chú Lý thì ba anh ấy có lẽ đã trổ hết toàn bộ bản lĩnh xuất chúng của mình.
Không hề nghi ngờ, Tiết Lam ăn đến no căng.
Thời Chí nhìn cô bằng vẻ không biết làm sao, nói: “Nếu em thích, lần tới chúng ta lại đến, ăn đến căng bụng như vậy sẽ khó chịu.”
Tiết Lam xấu hổ cười cười: “Em cũng có cố ý đâu, bất cẩn í mà…”
Thời Chí hết cách với cô, chỉ có thể nhờ con trai chú Lý tới nhà thuốc gần đó mua thuốc tiêu hóa, sau khi Tiết Lam uống vào thì hai người mới rời đi.
Bởi vì hôm sau Tiết Lam còn phải dậy sớm quay phim nên ăn cơm xong, Thời Chí liền đưa cô về lại khách sạn.
Lúc xe còn cách khách sạn một con phố, Thời Chí bỗng đỗ xe lại bên đường.
Tiết Lam khó hiểu hỏi: “Sao vậy, xe bị gì ư?”
Thời Chí lắc đầu, đáp: “Xe không sao, nhưng mà anh có sao.”
Nói rồi anh liền động tay cởi dây an toàn.
Tim Tiết Lam hẫng một nhịp, tưởng cơ thể Thời Chí khó chịu nên vội nhướn người lên định kiểm tra.
Nhưng ai ngờ cô vừa nghiêng người thì đã bị Thời Chí ấn trở lại ghế, ngay sau đó, hơi thở của anh liền phủ lấp cô.
“Anh, anh làm gì vậy?” Tiết Lam lắp bắp nói.
Mày Thời Chí khẽ nhướn một cái, cười nhẹ nói: “Còn không nhận ra sao? Được, vậy anh nói em biết.”
Dứt lời, Thời Chí liền kéo ngả ghế của Tiết Lam, kế đó cả người anh đè lên, cắn đôi môi cô.
Tiết Lam cảm giác được trên môi truyền tới cơn đau nhói, bất giác “a” một tiếng, anh tranh thủ lúc cô hé răng liền bá đạo chen vào.
Đầu lưỡi Thời Chí từng tấc từng tấc xâm nhập, quấn quýt ma sát, qua lại mút mát, còn cố ý mang theo chút gì đó TRÊU. CHỌC.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, triền miên khó dứt, hô hấp đôi bên dần dần trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng, nụ hôn kết thúc.
Nhưng lúc tách khỏi Tiết Lam, Thời Chí lại cố ý vươn đầu lưỡi liếm khóe môi cô.
Sắc mặt Tiết Lam đỏ bừng, tai lẫn cổ cũng đỏ, không biết là bị hôn đến thiếu dưỡng khí hay vì xấu hổ.
Cái người này sao vậy, không phải lúc ở trong phòng bao đã hôn rồi ư, sao bây giờ vẫn…
Lúc Tiết Lam đang rối rắm khó hiểu thì Thời Chí ở bên tai cô trầm trầm nói: “Thật muốn giấu em đi mà…”
Tiết Lam sửng sốt, không hiểu câu này của anh cho lắm.
Thời Chí thấy cô không hiểu thì ngữ khí bỗng có chút ủy khuất: “Trước đây em không muốn diễn cảnh hôn với anh, chúng ta đều mượn góc quay.”
Tiết Lam ngẩn người, lúc này mới nhận ra hàm ý trong câu của Thời Chí.
“Em còn tưởng anh thật sự không để ý em quay cảnh hôn chứ, thì ra tối qua anh vờ trấn tĩnh đấy à.” Tiết Lam không biết nên khóc hay cười, nói.
Thời Chí cũng không phản bác, bảo không để ý chắc chắn là giả. Nhưng anh cũng biết đặc thù của nghề diễn viên, vì vậy, anh sẽ không yêu cầu Tiết Lam điều gì.
Nhưng anh sẽ dùng cách của mình để hóa giải mọi thứ, tỷ như hiện trường lúc này, dùng một nụ hôn sâu sắc ấn tượng hơn để cô chỉ có thể ghi nhớ nụ hôn của anh.
Sau khi Tiết Lam về tới khách sạn, Trương Giai hãy còn ở trong phòng đợi cô.
Sau khi Trương Giai nhìn thấy Tiết Lam thì vội từ trên sofa bật dậy, “Lam Lam, cuối cùng chị đã về rồi. Mới rồi em còn đang suy nghĩ có khi nào cả đêm chị không về không nữa.”
Tiết Lam lườm cô một cái, cười bảo: “Trong đầu em ngày ngày suy nghĩ gì vậy hả, còn cả đêm không về? Không về thì chị có thể đi đâu?”
Trường Giai cười ngốc nghếch một tiếng, định lên tiếng nói gì đó nhưng sau khi thấy Tiết Lam tháo khẩu trang xuống thì hai mắt sáng rực: “Chùi ui, Lam Lam, son của chị đã bị lem thành thế này, may mà chị đeo khẩu trang nha.”
Tiết Lam ngạc nhiên, vội dùng màn hình điện thoại soi thử, son môi quả thực đã lem hết cả.
Trương Giai “chậc chậc” hai tiếng, vẻ mặt bà tám nhìn Tiết Lam, chẳng cần nói gì.
Tiết Lam vừa dùng khăn giấy lau son môi vừa bắt đầu đuổi người.
Chờ Trương Giai đi rồi, cô mới vào nhà vệ sinh tẩy trang.
Nhìn thấy bên môi hãy còn lưu lại vệt son, Tiết Lam nhịn không được bật cười.
Hôm sau tới đoàn phim, đạo diễn Đường liền sắp xếp quay cảnh hôn kia đầu tiên.
Để tránh phải quay lại, Tiết Lam và Lê Vũ thương lượng ổn thỏa với nhau, cố gắng một lần là pass.
Chẳng qua có thể đích thực là vì có gánh nặng tâm lý nên trước khi quay Tiết Lam hết sức căng thẳng, cô đi tới đi lui tại trường quay khiến tâm trạng Lê Vũ cũng xuống dốc.
Lê Vũ thống hận nói: “Hôm qua không phải cô còn tuyên bố hùng hồn lắm ư, tối qua xảy ra chuyện gì, sao hôm nay lại thế này rồi?”
Tiết Lam nhìn anh, thở dài, ra vẻ sâu sắc: “Hầy, nói cậu cũng không hiểu.”
Lê Vũ: “……”
Tâm trạng Tiết Lam lúc này quả thực hết sức phức tạp, vừa nghĩ tới phải diễn cảnh hôn với người khác thì liền cảm giác có gì đó có lỗi với Thời Chí.
Aizzz, không được, sau này lúc nhận phim vẫn phải nhờ nhóm Trần tỷ chú ý một chút, cố gắng đừng nhận cảnh hôn, như vậy khiến áp lực tâm lý của cô lớn quá đi mất.
Có điều lần này phim cũng đã nhận rồi, Tiết Lam cũng sẽ không làm chuyện lâm trận chạy trốn, nên chỉ có thể căng da đầu mà quay.
May mà cảnh hôn này cũng không khó, hai người cũng hết sức chuyên nghiệp, một lần là qua.
Lê Vũ xuất thân từ phim thần tượng, kiss scene đương nhiên không ít, nghiệp vụ pờ-rồ, mà Tiết Lam đơn thuần là không muốn phải quay lại nên phát huy vượt bình thường.
Đạo diễn Đường đối với biểu hiện của hai người cũng hết sức hài lòng, khen ngợi cả hai, cuối cùng còn nói hay là lại thêm mấy cảnh hôn nữa cho đôi bên.
Hai người đồng thời bày ra biểu cảm “ngàn vạn lần đừng mà”, khiến tất cả mọi người tại hiện trường đều ha hả cười to.
Sau khi quay xong cảnh này, tiếp theo là phân đoạn của diễn viên khác, hai người đi tới bên cạnh ngồi xuống, chờ quay cảnh kế.
Thấy Tiết Lam đi qua, Trương Giai liền đưa khăn giấy cho cô, Tiết Lam nhận lấy tiện thể lau lau miệng.
Lê Vũ thấy thế thì trêu: “Nè, cô như vậy tôi xấu hổ lắm đấy nhé, cứ như tôi bị bệnh gì ấy.”
Tiết Lam nhìn anh, nói: “Xin lỗi, cậu lượng thứ nhé, hôn anh em của mình đả kích tôi quá lớn, tôi cần bình tĩnh.”
Dứt lời còn tiện tay đưa cho anh một tờ khăn giấy, Lê Vũ cũng không khách sáo, lau miệng.
Hai người cũng trực tiếp bỏ qua chủ đề này, câu được câu chăng bắt đầu trò chuyện.
Đúng lúc này, có người đi tới trước mặt cả hai, cười lên tiếng chào hỏi.
“Tiết lão sư, Lê lão sư, tôi tên Lâm Uy, là diễn viên mới vào đoàn hôm nay. Đây là nước tôi mua mời mọi người, sau này vẫn mong hai vị lão sư chỉ giáo nhiều.”
Tiết Lam và Lê Vũ nhìn nhau, cũng không nghĩ nhiều, thuận tay nhận nước uống và cảm ơn.
Có diễn viên vào đoàn, vì muốn tạo dựng quan hệ tốt với mọi người nên sẽ chủ động mời nước người trong đoàn phim, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Tiết Lam vốn cho rằng Lâm Uy đưa nước xong chắc sẽ rời đi, ai ngờ anh ta không có.
Chỉ thấy Lâm Uy gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn Tiết Lam: “Tiết lão sư, tôi nghe người trong đoàn nói đạo diễn Đường khen lão sư diễn xuất tốt, có thời gian cô có thể chỉ dẫn kỹ năng diễn cho tôi được không.”
Tiết Lam sửng sốt. Bảo cô chỉ dẫn diễn xuất, người này chắc chắn không phải đang châm chọt cô đấy chứ?
Lâm Uy sợ Tiết Lam không đồng ý, lại tranh thủ bổ sung: “Tiết lão sư, là thế này, có thể cô không biết về tôi cho lắm, đây là bộ phim đầu tiên của tôi, trước đây cũng chưa từng có kinh nghiệm quay phim, vì vậy….”
Càng nói Lâm Uy càng tỏ ra luống cuống. Đổi thành một cô gái khác, e là sớm đã không đành lòng, nhưng Tiết Lam lại là ngoại lệ.
Nói thật, thấy anh ta như vậy, Tiết Lam trái lại có cảm giác tức giận vô cớ. Đàn ông đàn ang thoải mái sảng khoái không được hả, làm cái gì vậy chứ.
Chẳng qua đang ở trước mặt nhiều người, Tiết lam cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng đáp—
“À chắc anh nghe nhầm rồi, đạo diễn Đường khen tôi đơn thuần là để khích lệ tôi thôi. Còn nữa, đoàn phim chúng ta có không ít diễn viên đều được khen đấy, họ đều xuất thân chính quy, phương diện diễn xuất chắc chắn hiểu biết nhiều hơn.”
Vì vậy, bao nhiêu diễn viên chuyên nghiệp như vậy không tìm, tìm một người nửa đường đổi nghề như cô nhờ chỉ dạy diễn xuất, không phải hâm à.
Lâm Uy thuận thế nói: “Tiết lão sư khiêm tốn quá, cảm ơn nhắc nhở của cô, tôi sẽ thỉnh giáo các lão sư khác. Bởi vì tôi thấy trong đoàn phim có mấy cảnh quay cùng cô nên nghĩ liệu có thể tập diễn với cô trước được không?”
Trước khi quay chính thức, các diễn viên tập diễn với nhau cũng là chuyện bình thường, vì vậy Tiết Lam cũng không từ chối, gật đầu đồng ý.
Chỉ là nhìn bóng dáng Lâm Uy rời đi, Tiết Lam vẫn cảm thấy có gì đó vô lý. Tập diễn thì nói thẳng tập diễn, lượn một vòng lớn thế làm gì.
Lẽ nào đây là phương thức khiêm tốn của người trẻ tuổi thời nay?
Lúc này, Trương Giai từ bên cạnh cầm theo đồ đạc quay trở lại.
Tiết Lam tò mò chỉ về phía Lâm Uy, hỏi: “Em biết diễn viên nam đó là ai không?”
Nếu như nói trước đây chưa từng đóng phim, vậy không phải là người mới ký hợp đồng của công ty nào đó, mà chính là đá sân từ lĩnh vực khác.
Trương Giai thuận theo hướng Tiết Lam chỉ nhìn sang, “à” một tiếng, giải thích: “Người chị nói là Lâm Uy, anh ta là ca sĩ hát nhảy debut từ show tuyển chọn, cũng xem như có chút tiếng tăm.”
“Có điều anh ta nổi tiếng nhất là nhờ nụ cười ấm áp giết người, fan và cộng đồng mạng đều nói rất ấm rất dễ chịu.”
Tiết Lam mặt mày ngơ ngác, hỏi ngược lại: “Ấm áp sao, sao chị lại cảm thấy có chút giả tạo thế.”
Vừa rồi Lâm Uy cũng cười với cô, nhưng công tâm mà nói, cô thật sự chả thấy ấm áp tẹo nào.
Lê Vũ ngồi cạnh: “…….”
Thật ra anh cũng thấy hơi giả giả! Có điều, lời thế này vẫn không nên nói thẳng ra miệng.
Lê Vũ nhắc nhở: “Câu này của cô nói ở đây thôi nhé, trong đoàn người đông hỗn tạp, cẩn thận bị người có tâm nghe thấy, bảo cô dựa hơi lý lịch và địa vị chèn ép người mới v..v.., ít nhiều sẽ có chút phiền phức.”
Tiết Lam gật đầu, “Cũng phải, vạn nhất lại bị mấy truyền thông lá cải vô lương nào đó lôi ra múa bút, tới lúc đó tôi sợ là có miệng cũng không thể giải thích rõ.”
Sự việc rất nhanh đã được bỏ qua, Tiết lam tiếp tục toàn tâm toàn ý tập trung quay phim.
Hết cách rồi, để tham gia tiệc mừng công, cô phải hoàn thành phân cảnh của hai ngày ấy, hơn nữa vai diễn vốn cũng không nhẹ, quả thực là bận tới thiếu điều “thăng” luôn.
Nhưng rõ ràng Tiết Lam đã bận đến váng đầu như vậy mà ngày ngày tới đoàn phim vẫn có kẻ phiền phức đang đợi cô!
Lâm Uy này cũng không biết là bị chập mạch chỗ nào, hôm đó khách sáo một câu, ai ngờ Lâm Uy vậy mà thật sự có việc hay không có việc đều lượn lờ bên cạnh cô.
Mặc dù lý do mỗi lần của anh ta nghe rất bình thường, phần lớn cũng là vì diễn chung nhưng không biết vì sao, Tiết Lam càng lúc càng có ác cảm với anh ta.
Khiến Tiết Lam mỗi ngày ngoại trừ quay phim thì đều nghĩ cách tránh Lâm Uy.
Chịu thôi, anh ta không gây ra việc gì quá đáng nên Tiết Lam cũng khó nói chuyện, đối với anh ta chỉ có thể lịch sự nhưng không gần gũi.
Hôm nay, Tiết Lam cuối cùng quay xong cảnh cuối, chuẩn bị cùng Trương Giai quay về khách sạn.
Ai ngờ lại đụng phải Lâm Uy đi về phía các cô, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười “thương hiệu” chàng trai ấm áp.
Trương Giai nhích người tới cạnh Tiết Lam, thấp giọng nói: “Lam Lam, em cảm thấy chị nói không sai chút nào, nụ cười đó của anh ta nhìn nhiều thì đúng là giả trân.”
Tiết Lam nhún vai. Đúng chứ, cô nói giả trân mà lị.
“Lam tỷ, cô sắp về khách sạn sao, đúng lúc tôi cũng muốn về. Cô không ngại cho tôi đi nhờ chứ, cho tôi ké một đoạn.” Lâm Uy nói.
Nơi quay phim hôm nay cách khách sạn hơi xa. Nếu có điều kiện thì đoàn đội của diễn viên đều chuẩn bị xe bảo mẫu cho nghệ sĩ của mình, như vậy không những đi lại thuận tiện mà giữa chừng còn có thể vào xe nghỉ ngơi một chút.
Đương nhiên, không phải tất cả các diễn viên đều có xe riêng. Lúc này sẽ sử dụng xe bus do đoàn phim chuẩn bị hoặc là tự mình gọi xe quay về đều được.
Theo như Tiết Lam biết, vì Lâm Uy có cùng một người quản lý với Tần Văn nên hai người họ đi lại đều có xe đưa đón.
Lông mày Tiết Lam khẽ nhíu, trên mặt rõ ràng là vẻ mất kiên nhẫn.
Cô không biết người này thật sự không có mắt quan sát hay là giả vờ không biết. Cô tránh anh ta rành rành ra như vậy mà anh ta vẫn luôn xông tới trước mặt, cho hỏi, thế mà không hèn thì là gì!
“Xin lỗi, tôi ngại.” Tiết Lam lạnh lùng nói.
“Lâm Uy, anh coi như cũng đã debut được mấy năm, lẽ nào ngay cả điều kiêng kỵ nhất trong showbiz cũng không hiểu sao? Bỏ đi, tôi không biết anh ngốc thật hay là giả ngốc, nhưng hiện giờ tôi nói rõ với anh, hiện tại anh đã quấy nhiễu tôi rất nhiều, chúng ta không thân, cũng mong anh sau này giữ khoảng cách!”
Dứt lời, Tiết Lam cũng mặc kệ Lâm Uy phản ứng ra sao, trực tiếp dẫn Trương Giai bỏ đi.
Mãi tới khi xe của Tiết Lam đã đi xa, Lâm Uy vẫn đứng đó. Anh ta nhìn theo hướng Tiết Lam rời đi, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Vào lúc này, một chiếc xe khác dừng lại bên đường. Cửa xe mở ra, người bên trong là Tần Văn.
“Ngây ra đó làm gì, còn không mau lên đi. Hừ, thật tưởng chị đây quay lại tới đón cậu chắc.” Tần Văn cười nhạo một tiếng, nói.
Sắc mặt Lâm Uy lầm lì, sau khi quay đầu hung tợn trừng Tần Văn một cái thì mới lên xe.
Bị trừng như vậy, Tần Văn đương nhiên không chịu để yên, “Lâm Uy, cậu trái lại có bản lĩnh quá hả, đừng quên vai diễn này là ai giúp cậu giành lấy, mong cậu nhớ rõ thân phận của mình!”
Lâm Uy nhìn Tần Văn, cười lạnh: “Tần Văn, cũng phiền cô khách sáo với tôi một chút, chúng ta hiện giờ là quan hệ hợp tác, cô không có tư cách châm chọc khiêu khích tôi.”
Tần Văn đáp: “Hừ, cậu cũng biết là quan hệ hợp tác à, chuyện tôi đồng ý với cậu tôi đã làm rồi, mà điều cậu hứa với tôi thì sao, xin hỏi cậu làm được chưa, hả?”
Lâm Uy quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Tần Văn tiếp tục mỉa mai: “Cũng không biết trước đây là ai mạnh miệng tuyên bố, kiểu con gái như Tiết Lam cậu ngoắc ngoắc ngón tay là đã có thể đùa bỡn cô ta trong lòng bàn tay. Xì, tôi khuyên cậu đừng có tự tin thái quá về mị lực của mình, vẫn nhân lúc còn sớm mà nghĩ cách khác đi, đừng trách tôi không nhắc cậu, thời gian còn lại của cậu không còn nhiều đâu.”
Lâm Uy tiếp tục im lặng, nhưng anh ta biết Tần Văn nói không sai, thời gian của anh ta quả thực không nhiều.
Vai mà Tần Văn giành cho anh ta vốn không nhiều cảnh diễn. Nếu không có gì bất ngờ, phân cảnh của anh ta tuần sau sẽ quay xong toàn bộ, tới lúc đó e là sẽ càng không có cơ hội tiếp cận Tiết Lam.
Lâm Uy cũng không ngờ Tiết Lam lại khó chơi như vậy. Anh ta đã dùng hết các chiêu “mười lần chắc hết mười” để đối phó với phụ nữ trước đây của mình nhưng cô lại không hề cắn câu, cũng khiến anh ta cực kỳ tức giận.
Chẳng qua, nếu như con đường này không được, vậy cũng chỉ có thể đổi đường khác.
Trên mặt Lâm Uy vụt qua một tia hung ác, “Cô yên tâm, nếu Tiết Lam đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tôi sẽ thành toàn cho cô ta!”
Hôm nay cô làm anh ta xấu mặt, sau này anh ta nhất định đòi lại gấp đôi.
Sau khi Tiết Lam thuận lợi về tới khách sạn thì Trương Giai vẫn tức giận không thôi mà mắng người.
“Tên Lâm Uy này có phải bị bệnh chỗ nào không vậy, đoàn phim bao nhiêu diễn viên sao cứ bám chị mãi thế. Theo em thấy nhá, anh ta muốn nhân cơ hội bám lấy chị, hoặc là tung mấy tin đồn gì đó, chẳng khác gì tên Lý Gia Dương, đều là loại đểu cáng muốn lợi dụng phụ nữ để leo lên!”
Tiết Lam gật đầu, cẩn thận ngẫm lại. Chiêu trò này của Lâm Uy quả thực tuy khác chiêu thức nhưng giống tính chất với hành động Lý Gia Dương theo đuổi chính chủ năm đó, không loại trừ khả năng này.
“Lam Lam, may mà chị biết rút kinh nghiệm, không có bị anh ta lừa. Bằng không chắc chắn sẽ lại là một tên đào mỏ Lý Gia Dương khác.”
Có thể là nhớ tới việc làm trước đây của chính chủ nên Trương Giai không khỏi vui mừng vỗ vỗ ngực mình.
Tiết Lam cười nói: “Yên tâm đi, chị là người đã có bạn trai, ai theo đuổi chị đều không có cửa.”
Bất kể là thật lòng hay là có dụng tâm khác, hết thảy đều vô dụng với cô.
“Cũng đúng, hiện giờ chị là người đã có gia thất, chúng ta ai cũng không cần!” Trương Giai hậu tri hậu giác nói.
“Chẳng qua nghĩ thử cũng phải. Có bạn trai cực phẩm như Thời Chí, bên cạnh ai còn có thể lọt vào mắt chị được chứ, chẳng trách lần này chị không bị trúng chiêu, cái gì cũng có lý của nó!”
Tiết Lam: “…..”
Cứ cho là không có bạn trai như Thời Chí thì cô cũng sẽ không nhìn trúng Lâm Uy đâu nhé, xin đừng sỉ nhục thẩm mỹ của cô, cảm ơn!
Chẳng qua ba chữ “có gia thất” vừa rồi của Trương Giai lại rất được lòng Tiết Lam.
Vừa nghĩ tới ngày mai ở tiệc mừng công có thể gặp được Thời Chí thì cô lại nhịn không được có chút kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.