Chương 41: Chim sáo đá (7)
Nhất Mai Đồng Tiền
21/02/2019
Editor: CaarmTus1510
Beta: Nhược Vy
Trên bia đá tự nhiên vô cùng lớn có khắc tên Thạch Đa Nhưỡng, thôn Thạch nghèo khổ, ngay cả chữ khắc trên đá cũng tự tay người trong thôn làm.
Cái tên được khắc trên đó không tính là quá hoàn mỹ, nhưng từng nét khắc, mắt thường cũng có thể nhận ra người viết rất dụng tâm. Thấy cái tên này, suy nghĩ trước đó của A Phiến lại càng thêm kiên định.
Bạch Ông dùng chỉ vẽ tranh, vẽ xung quanh quan tài trống rỗng này để phong bế thi khí không để nó tiết ra ngoài, miễn cho người Minh giới vừa liếc mắt một cái liền phát hiện, đuổi tới đây điều tra.
Một khi phong ấn bị mở ra, thi khí bị mắc kẹt ở bên trong pháp thuật, người khác sẽ chỉ thấy một luồng khí âm u lạnh lẽo đang ẩn ẩn quanh quẩn trong "lồng sắt", chậm chạp và quỷ dị.
Bạch Ông duỗi tay ném tức nhưỡng vào mộ, sau đó lão lấy ra một cái chai chứa đan dược linh thảo màu tím, mới vừa mở nút bình ra, lập tức liền có một viên đan màu tím thoát ra và bay lên không trung, hướng về vòm trời mà bay. Nhưng nó vừa bay lên được mười trượng thì đã bị Bạch Ông giơ tay túm trở lại.
Đan dược nhẹ run, không muốn bị trói buộc, nhưng lại không cách nào thoát được, cuối cùng bị vứt vào trong luồng thi khí vẩn đục. Nó liều mạng chạy thoát, đẩy luồng khí vẩn đục đang không ngừng quấn lấy nó ra.
Giống như một tiểu cô nương yêu sạch sẽ rơi vào giữa vũng bùn dơ bẩn, cực lực muốn chạy trốn.
Bạch Ông miệng niệm chú thuật, khóa hai thứ đó lại trong "lồng sắt", để chúng nó không ngừng dung hợp.
Đan dược kia không thể chạy thoát, bị thi khí cuốn lấy nên thẹn quá thành giận, xoay chuyển một cái, nuốt luồng khí vào trong bụng, bắt đầu tinh lọc hơi thở tử vong ấy.
Tốc độ hút của nó cực nhanh, rất nhanh sau đó đỉnh núi bắt đầu rung chuyển, cự thạch khẽ lay, cả tòa núi đều chấn động. A Phiến đột nhiên nghĩ động tĩnh thế này sợ là sẽ kinh động đến người dưới núi, đã hơn nửa đêm, làm ồn dân!
Núi non rung chuyển đột nhiên trở lại trạng thái yên tĩnh, nhưng tranh đấu trong lồng lại không ngưng nghỉ một phút. A Phiến đột nhiên nghĩ đến gì đó, nghiêng đầu nhìn Đại ma vương, quả nhiên thấy dưới chân hắn có sát khí, hẳn là Đại ma vương đã cưỡng chế chấn động vừa rồi lại.
Phong Minh thấy nàng luôn nhìn mình, duỗi tay chặn đầu nàng lại, bắt nàng nhìn lên phía trước: "Thạch Đa Nhưỡng sắp sống lại."
A Phiến chuyển tầm mắt nhìn phần mộ kia, thi khí đã sắp bị hút hết, đan dược càng thêm to ra, phong ấn cơ hồ đã sắp bị nứt vỡ.
"Oành..."
Đan dược hóa thành nước thuốc màu tím, tràn ngập trong lồng, ngay sau đó, "lồng sắt" lăn xuống dưới mồ, hòa với tức nhưỡng cùng thấm xuống đất sâu, thấm vào quan tài, thấm vào xác Thạch Đa Nhưỡng còn chưa hóa cốt hết bên trong.
Tức nhưỡng dần dần bò lan khắp toàn thân hắn, hóa thành máu thịt, bổ sung phần thiếu cho thân thể.
Thịt trên mặt, đã trở lại; thịt trên người, đã trở lại; ngay cả lục phủ ngũ tạng, cũng đã trở lại.. chỉ là các bộ phận sẽ không hoạt động, sẽ không tạo được máu, trái tim sẽ không có nhịp đập. Tức nhưỡng cùng linh thảo tím có thể giúp con người trở về từ cõi chết, nhưng lại không thể biến người chết thành một người sống chân chính.
"Khụ...."
Thạch Đa Nhưỡng "ngủ say" nửa năm bỗng dưng tỉnh lại trong quan tài, hắn chậm rãi mở mắt ra, lại không thấy được gì, tầm nhìn hoàn toàn là một màu đen u tối. Hắn có chút hoảng hốt, đây là nơi nào?
Trong nhà?
Hắn ngủ bao lâu rồi?
Chẳng lẽ là tỉnh lại nửa đêm, nhưng hắn nhớ rõ mình cũng không có gặp mộng mị gì, trước kia thường suy nghĩ quá nhiều dẫn đến thức trắng đêm không thể đi vào giấc ngủ, lúc này đây hắn lại không tài nào nhớ nổi vừa rồi đã gặp giấc mơ gì.
Hắn thở dài một tiếng, chắc là bệnh lại nặng hơn một ít nữa rồi. Thật hi vọng sáng mai thức giấc là khỏi bệnh, sau đó hắn sẽ đưa người trong thôn ra ngoài trước, đến lúc đó dù có bệnh chết, hắn cũng có thể an giấc ngàn thu.
Không... cũng không thể.
Hắn theo thói quen bắt đầu nhíu mày, dù dẫn bọn họ ra ngoài rồi, hắn cũng không thể an tâm.
Hắn đi cầu Huyện lão gia của huyện An Thành, cho phép thôn bọn họ dùng một mảnh đồng ruộng lớn, nếu ba năm sau có thể thành công thì tiếp tục cho bọn họ trồng trọt, nếu ba năm sau thất bại, sẽ trở lại thôn Thạch.
Nếu có thể sống thêm ba năm thì thật là tốt biết bao.
Thạch Đa Nhướng thở dài, không muốn lại nằm, hắn định trở người đứng dậy chuẩn bị ra bên ngoài một chút.
Vòng eo chưa dựng thẳng, người còn dừng lại giữa không trung, đầu hắn đã đụng phải thứ gì cứng cứng.
Hắn xoa xoa đầu, duỗi tay sờ sờ đồ vật kia, gõ thì phát ra tiếng của tấm ván gỗ. Hắn sửng sốt, đây là cái gì? Chẳng lẽ xà nhà nhà hắn lại bị sụp? Nhưng không sao, vừa qua mùa mưa, gần đây trời còn đổ nắng lớn, không sợ mưa dột.
Hắn giơ tay muốn dịch chuyển xà nhà kia ra, nhưng vừa nhấc lại phát hiện nó căn bản không xê dịch chút nào, hơn nữa diện tích mà tay chạm tới căn bản là một khối gỗ lớn, chứ không phải xà nhà.
Thạch Đa Nhưỡng có chút luống cuống, hắn dồn sức đẩy nó lên, tấm ván gỗ vẫn nằm một chỗ không nhúc nhích. Hắn đột nhiên ý thức được gì đó, đấm xuống bên trái một quyền, bên tai nháy mắt liền nghe thấy một tiếng "rầm" trầm vang, hắn sửng sốt, lại đấm bên phải cái nữa, vẫn là âm thanh đó.
Đây là cái hộp gỗ.
Tại sao lại nhốt hắn trong hộp gỗ?
Chẳng lẽ... hắn đã chết? Đây là quan tài?
Thạch Đa Nhưỡng buồn lòng... nhưng rất nhanh sau đó hắn lại phát hiện biểu cảm đó trong hắn có gì đó giả dối, trái tim hắn không đập, thậm chí toàn hắn thân còn lạnh như băng.
—— Hắn đã chết.
Hắn tuyệt vọng vô cùng, từ nay trở về sau, hắn đã chết... cho nên mới không có hơi thở, cho nên mới bị đưa vào quan tài an táng.
Không khó chịu, thân là người chết như hắn, như thế nào còn biết khó chịu?
Thạch Đa Nhưỡng giật mình, vô vàng tuyệt vọng như sóng xô đánh trực diện tới hắn, xô đánh hắn vào càng sâu, càng sâu vào vực thẳm tuyệt vọng.
"Kẽo kẹt... kẽo kẹt..."
Quan tài bỗng nhiên bị nâng lên, từng đốm ánh sáng trắng dần xuất hiện ở trên không, tựa như những cái đốm đèn nhỏ, có chút chói mắt. Hắn giơ tay che lại mắt, thầm nghĩ, sợ là đầu trâu mặt ngựa tới đón hắn.
Hắn không cam lòng... thật sự không cam lòng...
"Thạch Đa Nhưỡng?"
Tiếng gọi có chút quen thuộc, làm Thạch Đa Nhưỡng từ trong thống khổ tỉnh táo lại, hắn buông tay xuống, liền thấy một lão giả đầu bạc râu bạc đang đứng phía trên hố đất, nhìn hắn cười. Trên hố đất kia còn có một thiếu nữ rất xinh đẹp, nàng cũng đang nhìn hắn cười.
Hắn ngẩn người, thân thể không nghe lời mà đứng lên, giống như bị người ta túm lên mặt đất.
"Thạch Đa Nhưỡng, ngươi sống lại rồi." Bạch Ông thấy cố nhân không thiếu một miếng thịt nào nữa, trong lòng cảm khái ngàn vạn lần: "Ngươi đã chết đi nửa năm, mà nay, ngươi có thể trở lại thôn một lần nữa."
Thạch Đa Nhưỡng ngơ ngẩn: "Ta đã chết nửa năm ư?"
"Đúng vậy."
"Ngài... ngài đã cứu ta? Ta chết đi nửa năm còn có thể cứu? Nhưng khi ta đổ bệnh nặng, ngài đã không cứu ta được một mạng."
Bạch Ông thở dài: "Lúc ấy mệnh của ngươi đã bị Minh giới nhớ kĩ, căn bản không thể trộm mệnh được, hiện giờ là ta dùng linh thảo trộm về một mạng cho ngươi đấy."
"Trộm?" Thạch Đa Nhưỡng lập tức hỏi: "Vậy là đã làm liên lụy tới Bạch tiên sinh rồi sao?"
Bạch Ông đáp lời: "Không có."
Thạch Đa Nhưỡng thấy lão trả lời vừa dứt khoát lại vừa nhanh chóng, có chút... không tin.
Phong Minh thân là ma, nhưng thường ngày không dùng tức nhưỡng, những thứ như tức nhưỡng gì đó đều được dùng để làm cây trồng trong hoa viên sau viện, hiện tại lấy đến vì thân xác của một con người, nhìn có vẻ thần kì. Nhưng mà... hắn nhịn không được hỏi: "Ngươi lại khóc cái gì nữa?"
A Phiến ngước mặt lên nhìn hắn, đầu chôn về phía cánh tay của hắn, khóc nức nở: "Quá thiện lương, Đại ma vương, hắn quá thiện lương."
Mời vừa biết bản thân mình đã chết nửa năm, kết quả... khi sống dậy còn quan tâm người cứu hắn có chuyện gì hay không.
Đúng là con người tốt nhất thiên hạ mà!
Phong Minh nghe tiếng khóc của nàng, lại nhìn qua Thạch Đa Nhưỡng, thật là người tốt khó gặp, loại người này vốn có thể giao cho việc ở Minh giới. Nhưng bị Bạch Ông cường ngạnh khăng khăng lưu lại một sợi hồn cho sống lại, không chừng chủ nhân Minh giới sẽ cho rằng bọn họ là cá mè một lưới, càng đừng nhắc tới giao việc.
Thạch Đa Nhưỡng nhìn sang hai người, thật lạ mắt, không phải người trong thôn. Lúc này hắn mới nhớ tới mình vừa sống lại, chết rồi sống lại, dường như ngủ một giấc vậy, chỉ khác là không có mộng mị.
Hắn sờ sờ mặt mình, có chút cứng. Sờ sờ ngực, không có nhịp đập nào.
Không biết vì sao... hắn lại muốn nó có nhịp đập trở lại.
Nếu không... có gì khác với người chết chứ.
"Thạch Đa Nhưỡng." Bạch Ông vỗ vỗ đầu vai hắn, nói: "Đi hoàn thành tâm nguyện của ngươi đi.
"Được." Thạch Đa Nhưỡng mê mang một trận nửa năm, nên không biết Huyện lão gia hứa hẹn cho Thạch thôn phần ruộng tốt, nhưng trong lễ tạ thần lại không giao ra.
Hắn vừa đi nửa năm, người trong thôn thấy hắn trở về, liệu có thể chấp nhận hay không?
Chắc là... sẽ chấp nhận đi.
Chờ hắn xong xuôi chuyện này, hắn sẽ đi xuống tự thú với Diêm Vương, hi vọng sẽ không làm liên lụy tới Bạch tiên sinh.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời, đêm nay có áng trăng, sáng tỏ ngời ngợi, ánh sáng trắng như tuyết, trăng sáng chiều lòng người.
Thôn dân bị sự rung chuển của núi đá làm cho kinh động mà thắp sáng đuốc, mang theo vũ khí cùng kéo lên núi, chỉ thấy cửa phòng Bạch Ông rộng mở, người lại không có bên trong, lại thấy trên đỉnh núi có ánh sáng màu tím kì lạ, liền gan dạ chạy tới trên núi. Từ xa xa đã nghe thấy tiếng người nói chuyện, hình như là giọng của Bạch Ông, họ liền la lên từ xa, lấy tiếng của thôn mình xua tan đi hoảng sợ trong lòng.
Ánh đuốc rọi sáng phía trước, nhưng chỉ có vài cục đá bọn họ được thấy từ nhỏ đến lớn, còn có chút đất cát, cùng với cái cây trườn ra từ kẽ hở kia, chứ không thấy Bạch Ông đâu.
Chợt có gió đêm thổi qua, gió đêm lạnh lẽo tận xương, lại thêm sắc trời tối tăm, càng khiến người ta thêm sởn tóc gáy. Mọi người nghe thấy tiếng người, lại không nhìn thấy người, trong lòng kinh sợ không thôi, chỉ muốn chạy, nhưng lại sợ Bạch Ông thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đột nhiên có tiếng bước chân đang dẫm lên núi đá đi đến. Cổ họng mọi người phát khô, môi tím ngắt, tay nắm chặt nông cụ, nhìn chằm chằm về phía trước.
Ánh đuốc mập mờ có thể rọi sáng xa hai trượng, vẫn không thấy gì như trước.
Nhưng tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, tựa như có người không mang giày, để chân trần đang bước thong thả ở trong núi.
Mọi người sợ đến dựng thẳng lông tơ, đã chuẩn bị rời khỏi nơi quỷ quái này.
Một đôi chân trần đột nhiên xuất hiện trong tầm ánh đuốc. Mọi người đột nhiên nín thở, đó chính là một đôi chân không hề có chút máu, trắng đến như muốn ngả sang màu xanh lá. Mọi người run run ngẩng đầu, ánh mắt rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mặt người nọ.
Một khuôn mặt rất trẻ tuổi.
Một khuôn mặt rất quen thuộc.
Một khuôn mặt không có chút máu.
"A ——"
Tiếng thét sợ hãi chói tai truyền khắp núi rừng, khiến toàn bộ Thạch thôn đều bừng tỉnh.
Beta: Nhược Vy
Trên bia đá tự nhiên vô cùng lớn có khắc tên Thạch Đa Nhưỡng, thôn Thạch nghèo khổ, ngay cả chữ khắc trên đá cũng tự tay người trong thôn làm.
Cái tên được khắc trên đó không tính là quá hoàn mỹ, nhưng từng nét khắc, mắt thường cũng có thể nhận ra người viết rất dụng tâm. Thấy cái tên này, suy nghĩ trước đó của A Phiến lại càng thêm kiên định.
Bạch Ông dùng chỉ vẽ tranh, vẽ xung quanh quan tài trống rỗng này để phong bế thi khí không để nó tiết ra ngoài, miễn cho người Minh giới vừa liếc mắt một cái liền phát hiện, đuổi tới đây điều tra.
Một khi phong ấn bị mở ra, thi khí bị mắc kẹt ở bên trong pháp thuật, người khác sẽ chỉ thấy một luồng khí âm u lạnh lẽo đang ẩn ẩn quanh quẩn trong "lồng sắt", chậm chạp và quỷ dị.
Bạch Ông duỗi tay ném tức nhưỡng vào mộ, sau đó lão lấy ra một cái chai chứa đan dược linh thảo màu tím, mới vừa mở nút bình ra, lập tức liền có một viên đan màu tím thoát ra và bay lên không trung, hướng về vòm trời mà bay. Nhưng nó vừa bay lên được mười trượng thì đã bị Bạch Ông giơ tay túm trở lại.
Đan dược nhẹ run, không muốn bị trói buộc, nhưng lại không cách nào thoát được, cuối cùng bị vứt vào trong luồng thi khí vẩn đục. Nó liều mạng chạy thoát, đẩy luồng khí vẩn đục đang không ngừng quấn lấy nó ra.
Giống như một tiểu cô nương yêu sạch sẽ rơi vào giữa vũng bùn dơ bẩn, cực lực muốn chạy trốn.
Bạch Ông miệng niệm chú thuật, khóa hai thứ đó lại trong "lồng sắt", để chúng nó không ngừng dung hợp.
Đan dược kia không thể chạy thoát, bị thi khí cuốn lấy nên thẹn quá thành giận, xoay chuyển một cái, nuốt luồng khí vào trong bụng, bắt đầu tinh lọc hơi thở tử vong ấy.
Tốc độ hút của nó cực nhanh, rất nhanh sau đó đỉnh núi bắt đầu rung chuyển, cự thạch khẽ lay, cả tòa núi đều chấn động. A Phiến đột nhiên nghĩ động tĩnh thế này sợ là sẽ kinh động đến người dưới núi, đã hơn nửa đêm, làm ồn dân!
Núi non rung chuyển đột nhiên trở lại trạng thái yên tĩnh, nhưng tranh đấu trong lồng lại không ngưng nghỉ một phút. A Phiến đột nhiên nghĩ đến gì đó, nghiêng đầu nhìn Đại ma vương, quả nhiên thấy dưới chân hắn có sát khí, hẳn là Đại ma vương đã cưỡng chế chấn động vừa rồi lại.
Phong Minh thấy nàng luôn nhìn mình, duỗi tay chặn đầu nàng lại, bắt nàng nhìn lên phía trước: "Thạch Đa Nhưỡng sắp sống lại."
A Phiến chuyển tầm mắt nhìn phần mộ kia, thi khí đã sắp bị hút hết, đan dược càng thêm to ra, phong ấn cơ hồ đã sắp bị nứt vỡ.
"Oành..."
Đan dược hóa thành nước thuốc màu tím, tràn ngập trong lồng, ngay sau đó, "lồng sắt" lăn xuống dưới mồ, hòa với tức nhưỡng cùng thấm xuống đất sâu, thấm vào quan tài, thấm vào xác Thạch Đa Nhưỡng còn chưa hóa cốt hết bên trong.
Tức nhưỡng dần dần bò lan khắp toàn thân hắn, hóa thành máu thịt, bổ sung phần thiếu cho thân thể.
Thịt trên mặt, đã trở lại; thịt trên người, đã trở lại; ngay cả lục phủ ngũ tạng, cũng đã trở lại.. chỉ là các bộ phận sẽ không hoạt động, sẽ không tạo được máu, trái tim sẽ không có nhịp đập. Tức nhưỡng cùng linh thảo tím có thể giúp con người trở về từ cõi chết, nhưng lại không thể biến người chết thành một người sống chân chính.
"Khụ...."
Thạch Đa Nhưỡng "ngủ say" nửa năm bỗng dưng tỉnh lại trong quan tài, hắn chậm rãi mở mắt ra, lại không thấy được gì, tầm nhìn hoàn toàn là một màu đen u tối. Hắn có chút hoảng hốt, đây là nơi nào?
Trong nhà?
Hắn ngủ bao lâu rồi?
Chẳng lẽ là tỉnh lại nửa đêm, nhưng hắn nhớ rõ mình cũng không có gặp mộng mị gì, trước kia thường suy nghĩ quá nhiều dẫn đến thức trắng đêm không thể đi vào giấc ngủ, lúc này đây hắn lại không tài nào nhớ nổi vừa rồi đã gặp giấc mơ gì.
Hắn thở dài một tiếng, chắc là bệnh lại nặng hơn một ít nữa rồi. Thật hi vọng sáng mai thức giấc là khỏi bệnh, sau đó hắn sẽ đưa người trong thôn ra ngoài trước, đến lúc đó dù có bệnh chết, hắn cũng có thể an giấc ngàn thu.
Không... cũng không thể.
Hắn theo thói quen bắt đầu nhíu mày, dù dẫn bọn họ ra ngoài rồi, hắn cũng không thể an tâm.
Hắn đi cầu Huyện lão gia của huyện An Thành, cho phép thôn bọn họ dùng một mảnh đồng ruộng lớn, nếu ba năm sau có thể thành công thì tiếp tục cho bọn họ trồng trọt, nếu ba năm sau thất bại, sẽ trở lại thôn Thạch.
Nếu có thể sống thêm ba năm thì thật là tốt biết bao.
Thạch Đa Nhướng thở dài, không muốn lại nằm, hắn định trở người đứng dậy chuẩn bị ra bên ngoài một chút.
Vòng eo chưa dựng thẳng, người còn dừng lại giữa không trung, đầu hắn đã đụng phải thứ gì cứng cứng.
Hắn xoa xoa đầu, duỗi tay sờ sờ đồ vật kia, gõ thì phát ra tiếng của tấm ván gỗ. Hắn sửng sốt, đây là cái gì? Chẳng lẽ xà nhà nhà hắn lại bị sụp? Nhưng không sao, vừa qua mùa mưa, gần đây trời còn đổ nắng lớn, không sợ mưa dột.
Hắn giơ tay muốn dịch chuyển xà nhà kia ra, nhưng vừa nhấc lại phát hiện nó căn bản không xê dịch chút nào, hơn nữa diện tích mà tay chạm tới căn bản là một khối gỗ lớn, chứ không phải xà nhà.
Thạch Đa Nhưỡng có chút luống cuống, hắn dồn sức đẩy nó lên, tấm ván gỗ vẫn nằm một chỗ không nhúc nhích. Hắn đột nhiên ý thức được gì đó, đấm xuống bên trái một quyền, bên tai nháy mắt liền nghe thấy một tiếng "rầm" trầm vang, hắn sửng sốt, lại đấm bên phải cái nữa, vẫn là âm thanh đó.
Đây là cái hộp gỗ.
Tại sao lại nhốt hắn trong hộp gỗ?
Chẳng lẽ... hắn đã chết? Đây là quan tài?
Thạch Đa Nhưỡng buồn lòng... nhưng rất nhanh sau đó hắn lại phát hiện biểu cảm đó trong hắn có gì đó giả dối, trái tim hắn không đập, thậm chí toàn hắn thân còn lạnh như băng.
—— Hắn đã chết.
Hắn tuyệt vọng vô cùng, từ nay trở về sau, hắn đã chết... cho nên mới không có hơi thở, cho nên mới bị đưa vào quan tài an táng.
Không khó chịu, thân là người chết như hắn, như thế nào còn biết khó chịu?
Thạch Đa Nhưỡng giật mình, vô vàng tuyệt vọng như sóng xô đánh trực diện tới hắn, xô đánh hắn vào càng sâu, càng sâu vào vực thẳm tuyệt vọng.
"Kẽo kẹt... kẽo kẹt..."
Quan tài bỗng nhiên bị nâng lên, từng đốm ánh sáng trắng dần xuất hiện ở trên không, tựa như những cái đốm đèn nhỏ, có chút chói mắt. Hắn giơ tay che lại mắt, thầm nghĩ, sợ là đầu trâu mặt ngựa tới đón hắn.
Hắn không cam lòng... thật sự không cam lòng...
"Thạch Đa Nhưỡng?"
Tiếng gọi có chút quen thuộc, làm Thạch Đa Nhưỡng từ trong thống khổ tỉnh táo lại, hắn buông tay xuống, liền thấy một lão giả đầu bạc râu bạc đang đứng phía trên hố đất, nhìn hắn cười. Trên hố đất kia còn có một thiếu nữ rất xinh đẹp, nàng cũng đang nhìn hắn cười.
Hắn ngẩn người, thân thể không nghe lời mà đứng lên, giống như bị người ta túm lên mặt đất.
"Thạch Đa Nhưỡng, ngươi sống lại rồi." Bạch Ông thấy cố nhân không thiếu một miếng thịt nào nữa, trong lòng cảm khái ngàn vạn lần: "Ngươi đã chết đi nửa năm, mà nay, ngươi có thể trở lại thôn một lần nữa."
Thạch Đa Nhưỡng ngơ ngẩn: "Ta đã chết nửa năm ư?"
"Đúng vậy."
"Ngài... ngài đã cứu ta? Ta chết đi nửa năm còn có thể cứu? Nhưng khi ta đổ bệnh nặng, ngài đã không cứu ta được một mạng."
Bạch Ông thở dài: "Lúc ấy mệnh của ngươi đã bị Minh giới nhớ kĩ, căn bản không thể trộm mệnh được, hiện giờ là ta dùng linh thảo trộm về một mạng cho ngươi đấy."
"Trộm?" Thạch Đa Nhưỡng lập tức hỏi: "Vậy là đã làm liên lụy tới Bạch tiên sinh rồi sao?"
Bạch Ông đáp lời: "Không có."
Thạch Đa Nhưỡng thấy lão trả lời vừa dứt khoát lại vừa nhanh chóng, có chút... không tin.
Phong Minh thân là ma, nhưng thường ngày không dùng tức nhưỡng, những thứ như tức nhưỡng gì đó đều được dùng để làm cây trồng trong hoa viên sau viện, hiện tại lấy đến vì thân xác của một con người, nhìn có vẻ thần kì. Nhưng mà... hắn nhịn không được hỏi: "Ngươi lại khóc cái gì nữa?"
A Phiến ngước mặt lên nhìn hắn, đầu chôn về phía cánh tay của hắn, khóc nức nở: "Quá thiện lương, Đại ma vương, hắn quá thiện lương."
Mời vừa biết bản thân mình đã chết nửa năm, kết quả... khi sống dậy còn quan tâm người cứu hắn có chuyện gì hay không.
Đúng là con người tốt nhất thiên hạ mà!
Phong Minh nghe tiếng khóc của nàng, lại nhìn qua Thạch Đa Nhưỡng, thật là người tốt khó gặp, loại người này vốn có thể giao cho việc ở Minh giới. Nhưng bị Bạch Ông cường ngạnh khăng khăng lưu lại một sợi hồn cho sống lại, không chừng chủ nhân Minh giới sẽ cho rằng bọn họ là cá mè một lưới, càng đừng nhắc tới giao việc.
Thạch Đa Nhưỡng nhìn sang hai người, thật lạ mắt, không phải người trong thôn. Lúc này hắn mới nhớ tới mình vừa sống lại, chết rồi sống lại, dường như ngủ một giấc vậy, chỉ khác là không có mộng mị.
Hắn sờ sờ mặt mình, có chút cứng. Sờ sờ ngực, không có nhịp đập nào.
Không biết vì sao... hắn lại muốn nó có nhịp đập trở lại.
Nếu không... có gì khác với người chết chứ.
"Thạch Đa Nhưỡng." Bạch Ông vỗ vỗ đầu vai hắn, nói: "Đi hoàn thành tâm nguyện của ngươi đi.
"Được." Thạch Đa Nhưỡng mê mang một trận nửa năm, nên không biết Huyện lão gia hứa hẹn cho Thạch thôn phần ruộng tốt, nhưng trong lễ tạ thần lại không giao ra.
Hắn vừa đi nửa năm, người trong thôn thấy hắn trở về, liệu có thể chấp nhận hay không?
Chắc là... sẽ chấp nhận đi.
Chờ hắn xong xuôi chuyện này, hắn sẽ đi xuống tự thú với Diêm Vương, hi vọng sẽ không làm liên lụy tới Bạch tiên sinh.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời, đêm nay có áng trăng, sáng tỏ ngời ngợi, ánh sáng trắng như tuyết, trăng sáng chiều lòng người.
Thôn dân bị sự rung chuển của núi đá làm cho kinh động mà thắp sáng đuốc, mang theo vũ khí cùng kéo lên núi, chỉ thấy cửa phòng Bạch Ông rộng mở, người lại không có bên trong, lại thấy trên đỉnh núi có ánh sáng màu tím kì lạ, liền gan dạ chạy tới trên núi. Từ xa xa đã nghe thấy tiếng người nói chuyện, hình như là giọng của Bạch Ông, họ liền la lên từ xa, lấy tiếng của thôn mình xua tan đi hoảng sợ trong lòng.
Ánh đuốc rọi sáng phía trước, nhưng chỉ có vài cục đá bọn họ được thấy từ nhỏ đến lớn, còn có chút đất cát, cùng với cái cây trườn ra từ kẽ hở kia, chứ không thấy Bạch Ông đâu.
Chợt có gió đêm thổi qua, gió đêm lạnh lẽo tận xương, lại thêm sắc trời tối tăm, càng khiến người ta thêm sởn tóc gáy. Mọi người nghe thấy tiếng người, lại không nhìn thấy người, trong lòng kinh sợ không thôi, chỉ muốn chạy, nhưng lại sợ Bạch Ông thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đột nhiên có tiếng bước chân đang dẫm lên núi đá đi đến. Cổ họng mọi người phát khô, môi tím ngắt, tay nắm chặt nông cụ, nhìn chằm chằm về phía trước.
Ánh đuốc mập mờ có thể rọi sáng xa hai trượng, vẫn không thấy gì như trước.
Nhưng tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, tựa như có người không mang giày, để chân trần đang bước thong thả ở trong núi.
Mọi người sợ đến dựng thẳng lông tơ, đã chuẩn bị rời khỏi nơi quỷ quái này.
Một đôi chân trần đột nhiên xuất hiện trong tầm ánh đuốc. Mọi người đột nhiên nín thở, đó chính là một đôi chân không hề có chút máu, trắng đến như muốn ngả sang màu xanh lá. Mọi người run run ngẩng đầu, ánh mắt rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mặt người nọ.
Một khuôn mặt rất trẻ tuổi.
Một khuôn mặt rất quen thuộc.
Một khuôn mặt không có chút máu.
"A ——"
Tiếng thét sợ hãi chói tai truyền khắp núi rừng, khiến toàn bộ Thạch thôn đều bừng tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.