Shipper Lục Giới

Chương 27: Thành hoang (10)

Nhất Mai Đồng Tiền

20/02/2019

Có nước, liền có sự sống. Tuy rằng Tước Thành không thấy sông ngòi, nhưng giếng ở Tước Thành, đã có nước chậm rãi thấm vào đất, cũng thấy bùn ướt.

Bá tánh Tước Thành chờ đợi ba năm, rốt cuộc cũng chờ được mưa. A Phiến ngồi trên nóc tháp cao nhìn bá tánh đi lại trong thành, tuy rằng mệt nhưng rất vui vẻ. Nàng thần thái sáng láng, ôm Vũ Bình, đôi khi cúi đầu nhìn Nữ Bạt an tĩnh, không còn lệ khí ngồi ở đáy bình, ngẩng đầu cười nói: “Đại ma vương, pháp khí này của ngài dùng thật tốt.”

Phong Minh dựa vào thân tháp nhẹ giọng cười: “Đương nhên là dùng tốt, đây chính là tam đại pháp khí của Ma giới.”

“Quý lắm sao?”

“Rất quý!”

“Vậy ngài đợi Nữ Bạt này sẽ tốt lên.”

Phong Minh rũ mi nhìn nàng: “Ta cho rằng, ngươi sẽ thay nàng ta gánh món nợ này.”

A Phiến thở dài nói: “Ngài cũng biết, ta nghèo, nếu thực sự phải gánh nợ, đại khái đến mười vạn năm. Sau này, nếu Ma giới có nạn lụt, ngài có thể tìm nàng ấy.”

“Ma giới làm sao có thể bị lụt?”

“Nhỡ đâu,” A Phiến nói, “Nếu ở nhân gian phát sinh lũ lụt, để Nữ Bạt đi một chuyến!”

Phong Minh nhịn không được muốn bổ đầu óc nàng nhìn xem có phải chỉ có bông: “Đây là chuyện của Thần giới các ngươi.”

“Đúng vậy.” A Phiến cười nói, “Ta sẽ nói cho lão đại của chúng ta biết, sau này hạ giới bị lũ lụt cũng không sợ, nhưng mà Nữ Bạt đi một lúc, phải chạy nhanh, như vậy bá tánh sẽ không hoảng sợ, đúng vậy, ít nhất lãi đại chúng ta sẽ không cảm thấy Nữ Bạt chỉ là tai họa của nhân gian, bá tánh sẽ dần dần không hề chán ghét nàng.”

Phong Minh không phản bác, chờ những người Thần giới nghĩ thông suốt, Nữ Bạt lại trở về cũng không muộn, hiện giờ Vũ Bình có thể chứa nàng, chờ xem khi nào Thần giới chấp nhận nàng.

A Phiến lại nói: “Ngài biết đây là mua bán lỗ vốn mà, còn nguyện ý làm.”

Người tốt nha, Đại Ma Vương là người tốt.

“A Phiến....”

Nghe thấy âm thanh dưới tháp, nàng đưa tay xuống phía dưới vẫy, nói: “Linh Ngọc, nghỉ ngơi tốt, chúng ta cũng xuống thôi, đưa Vũ Bình cho nàng.”

Nghỉ ngơi hai canh giờ, sắc mặt Linh Ngọc vẫn trắng bệch như cũ, nhưng đã có thể đi lại. Tam trưởng lão đứng ở một bên nàng, thấy Phong Minh đến, hỏi thăm trước rồi mới nói với A Phiến: “Tước Thành được cứu, là công lao của tiên tử.”

A Phiến cười nói: “Rõ ràng là công lao của Tam trưởng lão và Linh Ngọc tỷ tỷ.” Nàng suy nghĩ, đưa Vũ Bình cho Tam trưởng lão, nói: “Linh Ngọc tỷ tỷ cần phải về Thiên Đình, không tiện mang theo Vũ Bình đi.”

Giọng nói Linh Ngọc mệt mỏi, cười nhẹ: “Vũ Bình tạm thời giao cho phụ thân ta, chờ ta giải quyết xong việc của Thần giới, sẽ đi ma giới.”

Nàng nhìn người trong Vũ Bình, so sánh cùng với người bị nhốt ở dưới đáy sông lúc trước, không còn lệ khí, còn có thêm vài phần thong dong mềm mại, đây mới là một thần chân chính.

Người trong bình nhận thấy có người đang nhìn mình, ngửa đầu nhìn lại, thấy tiên tử kia, liền cười.

Nụ cười này thong dong ôn nhu, khiến cho đáy lòng Linh Ngọc nảy lên sự uy hiếp, một thần nữ suy sụp mất mát cũng có thể lộ ra nụ cười như vậy. Những việc làm của nàng, đều đáng giá.

Chờ nàng từ Thiên Đình trở về, gặp nhau sẽ cùng nàng ấy nói thật nhiều.

Nàng lại cười cười, nói với A Phiến: “Giờ ta phải hồi Thiên Đình, A Phiến có muốn cùng tỷ trở về?”

Vẫn đang trong “kỳ nghỉ”, A Phiến cũng muốn trở về, nhưng đầu óc tạm thời thức tỉnh lại, nàng nói: “Muội còn phải giúp Đại Ma Vương tìm mèo, tỷ về trước đi.”

Linh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, liền bay lên trời, trở về Thiên Cung.

Tam trưởng lão nhìn tiểu tiên nữ một bên đi theo Phong Minh dường như hiểu ra điều gì, chưa kịp mở miệng, Phong Minh liền tự nói: “Không được cười giống như nhạc phụ.”

“Khụ....” Tam trưởng lão thức thời nói, “Ta đây cũng trở về Ma giới, dàn xếp việc của Nữ Bạt, không thể cùng Quân thượng tìm mèo.”

Hai người vừa đi, dưới tháp chỉ còn lại A Phiến và Phong Minh.

A Phiến nhớ ra một việc, lấy bản đồ nhìn, trên bản đồ đã có Tước Thành, thậm chí bên trong có bá tánh đi lại, tất cả đều đã xuất hiện trên bản đồ.

Chỉ có một điều khác với lúc trước chính là, nàng cùng Đại Ma Vương vẫn ở đây. Hai chấm xấu xấu đầu kề gần nhau, giống một đôi trẻ xấu.

Nàng nhìn rồi cười khúc khích, ngẩng mặt nói: “Đại Ma Vương, ngài nhìn xem, chúng ta nhìn thật xấu.”

Phong Minh liếc mắt nhìn cái đầu vô cùng xấu, nói: “Là ngươi xấu.”

“.....Ta không xấu.”

“Xấu.”

A Phiến giận dữ khép bản đồ lại: “Không cho nói ta xấu, ngài không khen ta đẹp, ta liền không đưa ngài ra ngoài.”

Phong Minh nhìn tiểu cô nương lá gan càng ngày càng lớn, khuôn mặt hồng nhuận, đôi mắt to lung linh, hai má hơi hồng, vô cùng xinh đẹp. Hắn nói: “Đúng vậy, đẹp giống quả đào.”



Cõi lòng A Phiến tan nát, ngồi xổm khóc to: “Quả đào tròn béo... Lại tròn béo... Ta thế mà lại giống quả đào...”

“....” Phong Minh cúi người xách nàng lên, quả đào rõ ràng là một lời khen, sao nàng lại nghĩ thành như vậy.

Từ Tước Thành đi ra, bên ngoài đã không còn gió cát đầy trời, bùn đất ướt át, giống như đại địa khô cạn đã rất lâu, vừa rồi trời cho một cơn mưa lớn, mặt đất chỉ hơi ướt, như là một hoang mạc khát khô, từng ngụm từng ngụm mà uống hết.

Nước mưa cọ rửa hơn phân nửa bùn đất, lộ ra những xác động vật đã chôn vùi nhiều năm.

A Phiến nhìn xác động vật trên đất, nhẹ nhàng thở dài, đến chỗ cây đã chết, nơi vày vốn dĩ là một mảnh đất rừng cây tươi tốt.

Đi tới nơi, A Phiến dừng bước chân lại, nhìn về phía một bộ xương trắng ở phía xa. Phong Minh cũng thấy, bộ xương đó rõ ràng là một người. Hắn quỳ rạp trên mặt đất, hai tay hướng về phía trước, dường như lúc chết đang đào đồ vật gì đó.

Ở trần gian, thi cốt cũng không hiếm thấy, nhưng bộ xương này lại làm cả hai người phải dừng lại.

Bộ xương đó có hơi thở giống như đàn ông trong thành. A Phiến chạy qua, ngồi xổm xuống bên cảnh bộ xương, nhìn kĩ, nói: “Là một người cha.”

“Ừ.” Phong Minh nói, “Hắn không phải chạy ra khỏi thành hoang.”

“Không phải.” A Phiến trầm mặc nói: “Hắn là chết trên đường trở về, hắn sẽ không bỏ rơi mẹ già và thê nhi.”

Phong Minh bỗng nhiên hiểu ra cái gì, lần nữa xem lại bộ xương, đã hiểu vì sao nàng kết luận như vậy, bởi vì bộ mặt của người đó hướng về phía Tước Thành.

Hắn không bỏ lại người nào, chỉ là chết ở bên ngoài Tước Thành.

Trước khi chết hắn tuyệt vọng biết bao nhiêu, không có người biết.

Hắn có lời muốn nói với người thân, cũng không có người biết.

Là một người cha, có lẽ còn rất nhiều việc chưa làm, nhưng tóm lại hắn vẫn không thể vượt được vài bước xa.

“Bọn họ còn sống, Tước Thành có nước, sau này sẽ càng sống tốt, ngươi không cần lo lắng.”

Lời nói nhẹ nàng, như gió thoảng qua, giống như giúp bộ xương an tâm mà trả lười.

A Phiến lấy tay áo nhẹ phẩy, hóa bộ xương nhỏ lại thu vào trong tay. Phong Minh ngoài ý muốn nói: “Ngươi không mang hắn về đưa cho nhi tử hắn sao?”

“Nhi tử hắn vẫn luôn tin tưởng cha sẽ về, hiện tại nói cho nó biết cha đã không còn trên đời này, nó sẽ rất khổ sở.” A Phiến nhìn về hướng Tước Thành phía xa, cũng không biết làm vậy có đúng không, “Trong lòng có sự mong chờ, có lẽ sẽ không khổ sở, ít nhất sẽ cảm thấy cha hắn còn sống. Chờ hắn trưởng thành có thể gánh được gánh nặng lập nghiệp, ta sẽ lại nói cho hắn.”

Phong Minh trầm mặc, nhìn về phía Tước Thành, ban đầu người Tước Thành rời đi, biết Tước Thành đã sống lại, không biết có bao nhiêu người sẽ nguyện ý quay về.

A Phiến thu hồi tầm mắt, nói: “Đi thôi, Đại Ma Vương, chúng ta đi tìm Cải Trắng.”

Phong Minh còn chưa lên tiếng, liền nhìn về phía trời cao một lần nữa, trên tầng mây cao, có người bay tới. A Phiến nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy mấy người mặc áo giáp trụ, yết hầu lên xuống, chỉ cảm thấy không ổn.

Mấy người đó tay cầm thương, đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn A Phiến nhìn chằm chằm quát lớn, tiếng như chuông lớn: “Tội nhân Linh Ngọc, A Phiến, vi phạm thiên mệnh, nay áp giải đến địa lao Thần giới, chờ xử lý!”

A Phiến chân mềm nhũn, tê liệt ngã trên mặt đất, xong rồi, nàng cuối cùng cũng không thể quay về Thần Phong Điện.

Phong Minh nhìn thần binh hai bên giữ chặt người đang khóc lóc, cách nhân gian ngày càng xa, tiếng khóc của nàng ngày càng xa. Hắn nhìn một hồi lâu, chợt có trận gió thổi qua, làm hắn hoàn hồn. Hắn dừng lại nhìn mọi nơi, nhìn về phía đất hoang bên này, không hề....có phương hướng. Căn bản không có biện pháp đi tìm Cải Trắng.

Hắn nhíu mày, mở cửa Ma giới, dừng lại trước cửa lớn, ngẩng đầu nhìn những đám mây trắng trên trời, có chút không hài lòng.

Bị áp tải về Thiên Đình, A Phiến giống như chân tôm mềm, bị kéo dài đến đại lao, khi đi ngang qua nhà tù, nàng còn thấy Linh Ngọc cũng đang bị giam giữ giống mình.

Không để hai người nói với nhau câu nào, nàng đã bị kéo đi, ném tới nhà lao ngay bên cạnh.

A Phiến bắt lấy song sắt của nhà lao, khóc to: “Thả ta ra ngoài... Thả ta ra ngoài... Ta sẽ nhận sai, thẳng thắn nhận sai...Thả ta ra ngoài...”

Thủy lao lớn như vậy, âm thanh sớm đã bị ngăn cách, cai ngục vừa đi, nàng kêu to cũng không ai nghe thấy.

Cả cuộc nàng lần đầu tiên đến đây, hơn nữa lại... Chưa bao giờ đọc nội quy Thiên giới, căn bản không biết thủy lao có tác dụng ngăn cách.

Giọng nói của nàng lúc gần Nữ Bạt, cũng đã khô nứt, hiện tại kêu lớn, yết hầu nếm được chút máu, nàng ngậm chặt miệng, không dám kêu nữa.

Nàng suy sụp mà ngồi xuống đất, đếm những đám mây thổi qua ở bên ngoài, không biết vận mệnh của mình sẽ như thế nào.

A Phiến ở thủy lao, không biết bản thân mình có thể quay về Phong Thần Đện không, đầu năm nàng quyết tâm muốn lấy danh hiệu tiểu tiên nữ ưu tú lần một trăm tám mươi, nhưng giờ nghĩ tới, hoàn toàn không có khả năng, thậm chí khả năng trở về cũng không được.

Nàng còn muốn đưa đồ cho đại lão các giới.... muốn đưa vận Thần Tài, muốn giúp Diêm Vương đưa lệnh sinh tử, ngẫu nhiên đưa thơ tình giúp các tiểu tiên nữ đáng yêu, hoặc lại đưa một thanh trục trơn bóng cho Mạnh Bà tính tình không tốt, giúp nước canh dễ uống một chút...

Thả hành vào canh uống thật ngon, nhưng Đại Ma Vương lại không thích uống.

Còn Đại ma Vương...Hắn còn không tìm được Cải Trắng. Không biết Cải Trắng có tìm được mèo mẹ không, Thiên Lam Hoa có bị lừa đi không, Đại Ma Vương có phải đã về Lê Viên rồi không.



Nàng nghĩ đông nghĩ tây, lăn một vòng trực tiếp ra khỏi thủy lao, thủy lao này cũng không hoàn toàn vây kín… Nàng vội vàng lăn trở lại bên trong, sợ cai ngục nghĩ nàng muốn trốn ngục.

Lúc nàng sắp ngủ, Phong Minh đã ở Nam Thiên Môn đợi... thật lâu, thật lâu.

Nửa canh giờ... một canh giờ...

Phong Minh giống như một cây cột ở cổng lớn Thần Giới, ước chừng đợi một canh giờ, vẫn không chờ được.

Người Thần Giới làm việc thật là... chậm làm cho người giận sôi.

Hắn lại đợi thêm hai khắc, vừa thấy ở đại môn, có bốn thủ vệ thân thể căng thẳng, như là sợ hắn không kiên nhẫn, ném tất cả bọn họ đi.

Tìm Đế Quân Thần Giới nói chuyện, chỉ cần một khắc, nhưng hắn chờ ở đây đã hơn một canh giờ.

Giận sôi, giận sôi!

Phía trên tầng mây, khô mát trong vắt, chợt có người người mang vũ khí đi đến, Hắn nhìn về phía bên kia, lại gặp được nam tử vừa rồi.

Người nọ không có nhìn hắn, dường như muốn đi vào lập tức, nhưng tới bên cạnh hắn, lại ngừng bước chân, thân thiện nói: “Thể chất nàng đặc thù, không thể ở lâu một chỗ, lại bị bá tánh oán hận, nàng sẽ bị oán khí của bá tánh vô tình giết chết.”

“Ừ.” Phong Minh nhìn hắn, nói, “Cho nên Đế Quân Thần giới muốn phong ấn nàng, ngươi không ngăn cản.”

Tiếp tục ở lại nhân gian nàng sẽ chết. Phong ấn lại, ít nhất bá tánh sẽ quên đi nàng, dần dần oán khí biến mất, sẽ không còn là lưỡi dao sắc bén, không giết chết nàng. So với chết, tồn tại mới là tốt nhất.

Phong Minh lại nói: “Nếu ngươi chưa từng buông nàng, vì cái gì lại giả vờ buông?”

“Bởi vì đều không nắm bắt được, nên chỉ có thể buông.” Nam tử trầm mặc, còn có chuyện muốn nói, nhưng vẫn giữ lại, nói “Cảm tạ trước.”

Phong Minh nhìn hắn rời đi, không đặt câu hỏi. Hắn không có năng lực ức chết Nữ Bạt, nhưng oán khí của bá tánh như kiếm chỉ thẳng vào nàng, về lâu dài, nàng sẽ bị bá tánh giết chết. Nếu Đế Quân quyết định phong ấn nàng, hắn ra mặt, Đế Quân nhất định sẽ kiêng kị mà dừng lại. Cho nên hắn chỉ có thể mặc kệ, không để ý tới, nhóm Đế Quân mới có thể xuống tay với nàng. Phong Minh cảm thấy tình cảm nam nữ thật là... quá phức tạp. Còn cái người hay khóc kia sao vẫn chưa ra?

Hoàn toàn không nhận thấy sát khí của Đại Ma Vương, A Phiến ngủ một giấc, mơ hồ bỗng nghe được tiếng bước chân quen thuộc, lập tức tỉnh táo, ngồi dậy nỗ lực đi về phía nhà giam bên ngoài, khóc: “Lão đại.....

lão đại...cứu ta!!”

Liên Đạo Thượng Tiên đã đến gần thủy lai, bị âm thanh này khiến lỗ tai đều đau, hắn che lỗ tai nói: “Ngươi có biết mình làm sai cái gì không? Hiện tại còn dám kêu, Đế Quân sắp tức chết rồi ngươi có biết không, ngươi cũng thật tài, làm tiên nữ cửu trùng thiên khiến Đế Quân tức chết có phải hay không?”

A Phiến khóc ròng: “Ta sai rồi, tiểu nữ sai rồi, ngài cứu ta ra ngoài đi.”

Liên Đạo Thượng Tiên cười, hỏi: “Ngươi sai cái gì?”

“Cái gì cũng sai.”

Liên Đạo Thượng Tiên thấy nàng nhận lỗi, cuối cùng ai sai cũng không ai biết, phất trần của hắn đảo qua, mở Thủy Lao, nhìn tiểu tiên nữ run run bò ra, nói: “Ngươi rất lợi hại, A Phiến, mới vừa đắc tội Đế Quân, lại đắc tội Ma Quân, hiện giờ hắn đến Cửu Trùng Thiên vấn tội, ngươi xong rồi.”

A Phiến sửng sốt, nức nở nói: “Sao ta lại đắc tội hắn? Chúng ta hai ngày nay ở chung với nhau rất tốt.”

“Ta cũng không rõ, chỉ biết vừa rồi thần binh đột nhiên truyền khẩu dụ của Đế Quân, muốn đem ngươi giao cho Ma Tôn xử trí, nghe nói... Ngươi làm mất mèo của hắn.” Liên Đạo không kiên nhẫn nói, “Mặc kệ, dù sao đem ngươi giao đi là được rồi, đi mau đi mau, không cần vì ngươi mà ảnh hưởng đến hòa bình lục giới.”

A Phiến ngây người, bỗng nhiên nghĩ đến, Đại Ma Vương có khả năng đến cứu nàng, rất có khả năng nha!

Liên Đạo Thượng Tiên thấy nàng ngây ngốc, nghĩ đến lời đồn tình tình của Ma Tôn, thở dài: “Ngươi có điều kiện gì, không phải lo, Đế Quân đã đáp ứng, chỉ cần người có thể làm Ma Tôn hết giận, vì thái bình Lục Giới mà cống hiến, liền đáp ứng tức cả yêu cầu.”

A Phiến lập tức nói: “Vậy thả Ngọc Linh tỷ tỷ ra đi.”

Liên Đạo Thượng Thiên gật đầu: “Được.”

A Phiến kinh ngạc: “Vì sao lại đáp ứng sảng khoái như thế?”

“Ơ, tiểu tiên nữ này, đáp ứng sảng khoái như vậy ngươi còn không vui.”

“....Tiểu nữ không có ý này.”

“Vậy ngươi đi nhanh đi, Ma Tôn ở Nam Thiên Môn chờ ngươi.”

A Phiến cả kinh: “Đại Ma Vương ở nơi đó chờ ta? Đợi bao lâu?”

Liên Đạo Thượng Tiên nghĩ nói: “Một hồi lâu.”

A Phiến “A!” một tiếng, khóc: “Ta không đi, hắn sẽ làm thịt ta, chặt thành tám khối, làm thành tám món đồ ăn.”

Nàng thế mà lại khiến Đại Ma Vương chờ nàng, còn chờ “Một hồi lâu”, nàng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đen thui của hắn.

Liên Đạo Thượng Tiên nắm lấy y phục nàng ném về hướng Nam Thiên Môn, nháy mắt đã tiễn đi.

Chờ thân ảnh nàng xa dần, hắn mới lẩm bẩm: “Sớm trở về chút, tiểu tiên nữ giỏi nhất Thần Phong Điện.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Shipper Lục Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook