Chương 66: CÓ NHỮNG CÁI GIÁ…PHẢI TRẢ BẰNG CẢ CUỘC ĐỜI…
Kawi
11/05/2013
Nim
ngồi trong lớp, nhưng đầu óc vẫn nghĩ về Tú Vân. Cả đêm qua trằn trọc,
cô bé đã đưa ra một quyết định là phải gặp và nói rõ ràng với Tú Vân
một lần. Đêm hôm qua cả hai đều mất bình tĩnh nên không kiểm soát được
hành vi và lời nói, cần thêm một cơ hội nữa….
.
Nghĩ vậy nên ngay lúc ra chơi, Nim vội vàng chạy qua lớp Tú Vân.
.
Đến trước cửa lớp, Nim chìa tờ giấy cho một bạn nữ ngồi ngoài cửa sổ.
.
( Phiền bạn gọi Tú Vân ra cho mình gặp với!)
.
Cô bạn cầm mảnh giấy rồi nhíu mày lại, quay lên nhìn Nim:
.
- Tú Vân đã không còn học ở đây nữa rồi! Sáng nay cô giáo vừa thông báo là bạn ấy đã chuyển trường!
.
Nim khựng lại. Mặt biến sắc. “Chuyển trường ư????” Làm sao có thể thế được???? Mới hôm qua còn gặp nhau mà.
.
Chưa kịp bình tĩnh lại thì cô bé đã thấy Diệu – cô bạn ngồi cùng bàn với Tú Vân tiến lại phía mình rồi đưa ra một cái hộp nhỏ:
.
- Sáng sớm nay trước khi lên máy bay, Tú Vân đã nhờ mình đưa cho bạn cái này!
.
Nim ngỡ ngàng nhận lấy. Đầu óc vẫn quay cuồng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
.
- Mình thật sự không hiểu vì sao Vân lại chuyển trường. Nhưng chắc chắn không phải là tự nguyện.
.
Diệu buông một câu nói lấp lửng rồi quay lưng đi vào lớp, trước khi đi, Nim còn nghe thấy tiếng thở dài….
.
Nim cầm chiếc hộp nhỏ ra sân sau. Một mình trên chiếc ghế đá, cô bé cảm thấy thất vọng và hụt hẫng vô cùng. Tú Vân….sao lại có thể đối xử với cô bé như vậy chứ???
.
Đó là một hộp quà…Chính xác là vậy. Bên trong là một chiếc khung ảnh tự làm do chính Tú Vân là tác giả. Một chiếc khung ảnh hình mặt trời rất dễ thương, bên trong là ảnh của Nim và Tú Vân. Cái ảnh từ rất lâu, rất lâu rồi….Khi cả hai mới quen biết nhau…
.
Một tấm thiệp nhỏ rời ra rớt nhẹ xuống chân Nim, cô bé thẫn thờ cầm lên…
.
“ Đỗ Quyên, bạn thân của Tú Vân….
Cho phép mình được gọi như thế một lần này nữa thôi….
Chúng ta quen nhau tính ra đã được 2 năm 6 tháng. Cái ngày đầu tiên nhìn thấy bạn co ro ở trạm xe buýt mình đã mến bạn rồi. Chúng ta quen nhau tình cờ, và thân nhau cũng tình cờ. Nhưng chúng ta đã rất vui phải không?
Mình không phải là một người bạn tốt. Mình ghét bản thân lắm. Đáng lẽ ra mình không nên mù quáng như thế. Mình đã sai lầm trong phút chốc để rồi phải hối hận cả đời. Đúng là quả báo mà…
Mình không thể ở bên bạn được nữa, không thể sẻ chia với bạn được nữa. Mình đã không còn xứng đáng với tình bạn linh thiêng của hai chúng ta. Mình sẽ ra đi, đến một nơi thật xa và suy nghĩ lại tất cả. Mình sẽ rất nhớ bạn, rất nhớ bạn…Nhưng mình biết là cần phải làm như thế thì mọi chuyện mới trở lại vị trí ban đầu của nó….
Mình đi, nhưng sẽ trở lại. Mình sẽ gặp lại bạn khi mình đủ can đảm để đối diện với bạn…
Bạn có thể ghét mình, căm thù mình, oán hận mình, nhưng làm ơn đừng quên mình. Vì hơn ai hết, mình không muốn là vô hình trong tim một ai đó mà mình yêu thương, đặc biệt là bạn!
Hãy hạnh phúc nhé! Mỉm cười thật nhiều nhé!
Yêu bạn!
Bạn xấu: Tú Vân”
.
Lá thư ướt dần đi vì những giọt nước mắt của Nim. Cô bé chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại phải xa Tú Vân…xa người bạn thân yêu nhất…Giá như hôm qua Nim không nói những lời quá nặng nề như vậy, giá như hôm qua Nim bình tĩnh hơn thì có lẽ Tú Vân sẽ không bỏ cô bé mà ra đi. Nim khóc to hơn, ôm chặt chiếc khung ảnh vào người mà lòng tê tái. Bây giờ không còn ai nữa, anh trai, Tú Vân, tất cả đã rời xa cô bé, làm sao có thể sống một mình giữa cái cuộc đời rộng lớn này đây???? Nim vừa đau khổ vừa sợ hãi, khuôn mặt đã nhoè đi vì nước mắt… Nỗi đau luôn đến bất ngờ trong khi hạnh phúc thì chờ mãi vẫn không xuất hiện….
.
Nhưng như Diệu đã lấp lửng: “ Sự ra đi của Tú Vân không phải là một sự tự nguyện”….
.
Tối hôm qua….
.
- Bạn đã đi quá giới hạn của mình!
.
Một giọng nói cất lên khiến Tú Vân ngẩng mặt…
.
Angle đang đứng đó, trước mặt cô bé, với ánh mắt lạnh lùng xen lẫn căm hận…
.
Tú Vân chống tay đứng dậy, nhìn vào người con trai mà cô bé đã lỡ yêu thương…
.
- Vốn dĩ tôi không tin vào cái gọi là tình bạn. Nhưng khi nhìn thấy bạn và Nim thân thiết như thế thì tôi cứ ngỡ mình đã nhầm. Ấy vậy mà….
.
Tú Vân thoáng ngỡ ngàng, rồi cúi gầm mặt xuống.
.
- Bạn đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Một sai lầm mà bạn sẽ phải trả giá rất đắt bạn biết không? – Angle đột nhiên đổi giọng, ánh nhìn đầy lửa.
.
Cô bé giật mình, đi lùi lại, khuôn mặt đã lộ vẻ lo âu, sợ hãi…
.
- Sai lầm của bạn là đã làm tổn thương đến người con gái của tôi. Nhật Phụng này không cho phép bất kì ai lại gần người con gái đó chứ đừng nói là gây hại. Vậy mà bạn đã khiến tôi vô cùng thất vọng và tức giận. Từ ngày mai, bạn sẽ phải biến mất khỏi nơi này! – Angle nhấn mạnh, thái độ dứt khoát.
.
Tú Vân trợn tròn mắt, Angle, người mà cô bé đem lòng yêu mến, lại có thể tàn nhẫn đến mức này hay sao????
.
Nghĩ vậy nên ngay lúc ra chơi, Nim vội vàng chạy qua lớp Tú Vân.
.
Đến trước cửa lớp, Nim chìa tờ giấy cho một bạn nữ ngồi ngoài cửa sổ.
.
( Phiền bạn gọi Tú Vân ra cho mình gặp với!)
.
Cô bạn cầm mảnh giấy rồi nhíu mày lại, quay lên nhìn Nim:
.
- Tú Vân đã không còn học ở đây nữa rồi! Sáng nay cô giáo vừa thông báo là bạn ấy đã chuyển trường!
.
Nim khựng lại. Mặt biến sắc. “Chuyển trường ư????” Làm sao có thể thế được???? Mới hôm qua còn gặp nhau mà.
.
Chưa kịp bình tĩnh lại thì cô bé đã thấy Diệu – cô bạn ngồi cùng bàn với Tú Vân tiến lại phía mình rồi đưa ra một cái hộp nhỏ:
.
- Sáng sớm nay trước khi lên máy bay, Tú Vân đã nhờ mình đưa cho bạn cái này!
.
Nim ngỡ ngàng nhận lấy. Đầu óc vẫn quay cuồng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
.
- Mình thật sự không hiểu vì sao Vân lại chuyển trường. Nhưng chắc chắn không phải là tự nguyện.
.
Diệu buông một câu nói lấp lửng rồi quay lưng đi vào lớp, trước khi đi, Nim còn nghe thấy tiếng thở dài….
.
Nim cầm chiếc hộp nhỏ ra sân sau. Một mình trên chiếc ghế đá, cô bé cảm thấy thất vọng và hụt hẫng vô cùng. Tú Vân….sao lại có thể đối xử với cô bé như vậy chứ???
.
Đó là một hộp quà…Chính xác là vậy. Bên trong là một chiếc khung ảnh tự làm do chính Tú Vân là tác giả. Một chiếc khung ảnh hình mặt trời rất dễ thương, bên trong là ảnh của Nim và Tú Vân. Cái ảnh từ rất lâu, rất lâu rồi….Khi cả hai mới quen biết nhau…
.
Một tấm thiệp nhỏ rời ra rớt nhẹ xuống chân Nim, cô bé thẫn thờ cầm lên…
.
“ Đỗ Quyên, bạn thân của Tú Vân….
Cho phép mình được gọi như thế một lần này nữa thôi….
Chúng ta quen nhau tính ra đã được 2 năm 6 tháng. Cái ngày đầu tiên nhìn thấy bạn co ro ở trạm xe buýt mình đã mến bạn rồi. Chúng ta quen nhau tình cờ, và thân nhau cũng tình cờ. Nhưng chúng ta đã rất vui phải không?
Mình không phải là một người bạn tốt. Mình ghét bản thân lắm. Đáng lẽ ra mình không nên mù quáng như thế. Mình đã sai lầm trong phút chốc để rồi phải hối hận cả đời. Đúng là quả báo mà…
Mình không thể ở bên bạn được nữa, không thể sẻ chia với bạn được nữa. Mình đã không còn xứng đáng với tình bạn linh thiêng của hai chúng ta. Mình sẽ ra đi, đến một nơi thật xa và suy nghĩ lại tất cả. Mình sẽ rất nhớ bạn, rất nhớ bạn…Nhưng mình biết là cần phải làm như thế thì mọi chuyện mới trở lại vị trí ban đầu của nó….
Mình đi, nhưng sẽ trở lại. Mình sẽ gặp lại bạn khi mình đủ can đảm để đối diện với bạn…
Bạn có thể ghét mình, căm thù mình, oán hận mình, nhưng làm ơn đừng quên mình. Vì hơn ai hết, mình không muốn là vô hình trong tim một ai đó mà mình yêu thương, đặc biệt là bạn!
Hãy hạnh phúc nhé! Mỉm cười thật nhiều nhé!
Yêu bạn!
Bạn xấu: Tú Vân”
.
Lá thư ướt dần đi vì những giọt nước mắt của Nim. Cô bé chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại phải xa Tú Vân…xa người bạn thân yêu nhất…Giá như hôm qua Nim không nói những lời quá nặng nề như vậy, giá như hôm qua Nim bình tĩnh hơn thì có lẽ Tú Vân sẽ không bỏ cô bé mà ra đi. Nim khóc to hơn, ôm chặt chiếc khung ảnh vào người mà lòng tê tái. Bây giờ không còn ai nữa, anh trai, Tú Vân, tất cả đã rời xa cô bé, làm sao có thể sống một mình giữa cái cuộc đời rộng lớn này đây???? Nim vừa đau khổ vừa sợ hãi, khuôn mặt đã nhoè đi vì nước mắt… Nỗi đau luôn đến bất ngờ trong khi hạnh phúc thì chờ mãi vẫn không xuất hiện….
.
Nhưng như Diệu đã lấp lửng: “ Sự ra đi của Tú Vân không phải là một sự tự nguyện”….
.
Tối hôm qua….
.
- Bạn đã đi quá giới hạn của mình!
.
Một giọng nói cất lên khiến Tú Vân ngẩng mặt…
.
Angle đang đứng đó, trước mặt cô bé, với ánh mắt lạnh lùng xen lẫn căm hận…
.
Tú Vân chống tay đứng dậy, nhìn vào người con trai mà cô bé đã lỡ yêu thương…
.
- Vốn dĩ tôi không tin vào cái gọi là tình bạn. Nhưng khi nhìn thấy bạn và Nim thân thiết như thế thì tôi cứ ngỡ mình đã nhầm. Ấy vậy mà….
.
Tú Vân thoáng ngỡ ngàng, rồi cúi gầm mặt xuống.
.
- Bạn đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Một sai lầm mà bạn sẽ phải trả giá rất đắt bạn biết không? – Angle đột nhiên đổi giọng, ánh nhìn đầy lửa.
.
Cô bé giật mình, đi lùi lại, khuôn mặt đã lộ vẻ lo âu, sợ hãi…
.
- Sai lầm của bạn là đã làm tổn thương đến người con gái của tôi. Nhật Phụng này không cho phép bất kì ai lại gần người con gái đó chứ đừng nói là gây hại. Vậy mà bạn đã khiến tôi vô cùng thất vọng và tức giận. Từ ngày mai, bạn sẽ phải biến mất khỏi nơi này! – Angle nhấn mạnh, thái độ dứt khoát.
.
Tú Vân trợn tròn mắt, Angle, người mà cô bé đem lòng yêu mến, lại có thể tàn nhẫn đến mức này hay sao????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.