[ Short Fic ] Từ Bỏ ... Liệu Có Phải Dễ Dàng?
Chương 3: Ảo Vọng Mù Quáng
Khải Huyền
11/05/2021
Sau cơn mưa, tiết trời mát mẻ. Vốn dĩ nghĩ mọi thứ thật bình yên, nhưng trống ngực nó cứ đập liên hồi. Nó hồi hộp khi muốn biết mối quan hệ giữa Kaito và Koizumi sẽ biến chuyển như thế nào. Có hay chăng, mọi thứ vẫn lặng lẽ trôi qua như vốn dĩ là vậy?
Nước mưa đọng lại từng vũng trên sân trường. Nó chợt dừng chân, soi mình trên chiếc gương trong veo. Gió nhẹ lùa khiến chân váy nó gợn sóng. Nó đưa tay vuốt lại mái tóc đang bị rối, người kia cũng làm tương tự. Nó thơ thẩn một hồi, rồi mỉm cười. Cô ấy trông mệt mỏi quá!
Kaito đi trước một đoạn. Hắn gặp Akako đang tiến về phía mình. Cô ấy xoa xoa hai cánh tay đang tê tê vì lạnh. Lòng hắn xót, nhưng hắn ngại gặp nhỏ. Bối rối, hẳn rảo bước nhanh hơn, lướt qua người con gái ấy. Một cách ngượng ngùng.
Akako quay lại nhìn theo bóng dáng vội vã kia, khẽ nhún vai. Đơn giản, chuyện nhỏ từ chối hắn đâu phải hoàn toàn là lỗi của nhỏ. Dù sao cũng đã nói những lời nhẹ nhàng, an ủi nhất rồi.
Aoko nhẹ lướt qua nhỏ. Hai ánh mắt giao nhau, có thể thấy rõ sự bối rối trong mắt nhỏ và sự tức tối trong mắt nó. Rất nhanh, nhưng ngay tại khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Và Aoko rảo bước về lớp, để lại người kia một mình dưới sân trường. Nó đâu có quan tâm. Quan trọng là tâm trạng người kia đang rất tồi tệ.
- Không phải tớ bảo là cứ cư xử bình thường như mọi ngày sao?
- Bình thường là bình thường thế nào? Nói suông như cô chả dễ. Thực hành lại là một chuyện khác đấy.
Aoko định nói chợt dừng lại. Là nó không muốn chuyện đó hắn biết. Vốn dĩ nó vẫn cố "bình thường" với hắn, nhưng trong lòng lại tổn thương, chứa biết bao khúc mắc. Chuyện hắn kêu không làm được, chỉ là với nó, thực hành như cơm bữa, quen rồi.
Kaito ngửa mặt lên trời, khóe môi khẽ cong lên. Hắn biết nó đang nghĩ gì. Bởi lẽ, hắn vẫn ngạc nhiên khi mà nó vẫn tốt với hắn mặc cho bị hắn đối xử tàn bạo. Cứ nghĩ nó là một cái đuôi luôn bám theo hắn, một kẻ phiền phức chính hãng, nhưng không, nó chỉ là đối xử bình thường với hắn để tránh bạn bè bàn tán ra vào. Hắn nghĩ, nó lầm to rồi!
Tiết thể dục chiếm ngay đầu tiên. Nó tung tăng ôm quả bóng rổ xuống sân. Gì chứ riêng khi chơi thể thao, nó không thể xóa đi niềm vui vô tận ấy. Và rồi, nó sững lại khi lại thấy Kaito và Koizumi sánh bước bên nhau cười đùa vui vẻ. Hẳn là ổn? Nó cười chua chát. Cứ nghĩ hắn sẽ quên đi người kia mà có cảm tình với nó hơn khi mà ngày nào cũng một tay nó nấu cơm cho hắn. Nó cố nhìn đi chỗ khác, rảo bước nhanh về sân bóng rổ. Nó ném quả bóng lên. Quả bóng lăn quanh thành cái rổ, rồi rơi ra ngoài.
Tiếng cười giòn tan vang lên sau lưng nó. Nó bực mình giậm chân xuống đất. Trong lớp có mỗi mình nó là con gái chơi bóng rổ, cô đơn lắm. Nó tập chăm chỉ, năm quả thì vẫn vào ba quả đấy chứ. Vậy mà cái tên kia lúc nào cũng đi theo trêu chọc.
Người kia tiến về phía nó, đặt bàn tay thô ráp của cậu lên bàn tay nhỏ nhắn của nó, ân cần chỉ dạy:
- Năm ngón tay đặt sai rồi. Không được ném cả hai tay vào cơ mà. Ban nãy cậu bước bốn bước rồi đấy, hướng tầm mắt, căn chuẩn. Ném nhẹ vào bảng, bóng sẽ bật ra và rơi vào rổ.
Cả bốn bàn tay cùng giơ lên, cùng ném. Lưng nó tựa vào vòm ngực rắn chắc của người kia. Quả bóng rơi vào rổ, nhảy tưng tưng trên nền đất.
Nó dương đôi mắt ngưỡng mộ nhìn quả bóng. Người kia nhẹ búng trán nó, nghiêm nghị nói:
- Nhớ, ban nãy cậu vừa bước bốn bước và ném bằng hai tay.
- Ờ, quên!
Nó đưa tay gãi đầu. Cả hai cùng bật cười vui vẻ. Vậy mà giọng nói lạnh lùng vang lên cắt đứt sợi dây vui vẻ ấy.
- Hakuba! Bóng rổ không?
Hakuba liếc nhìn nó ra vẻ hỏi ý kiến. Nó khẽ gật đầu. Cậu ném quả bóng rổ về phía hắn rồi tiến ra giữa sân chia đội.
Cách đó không xa, tại sân bóng chuyền, Ran uể oải hướng tầm mắt về phía Aoko. Cô sẵn sàng xông ra bất cứ lúc nào nếu Aoko bị bắt nạt. Cũng đỡ lo hơn khi có Hakuba ở đó.
Khi đội bóng rổ tạm nghỉ, Kaito tinh nghịch lao sang cướp bóng chuyền từ tay Ran. Hắn ném quả bóng chuyền vào rổ rồi nhăn nhở cười. Ran tức giận lao sang định cướp lại quả bóng từ tay Kaito thì hắn ném sang một hướng khác.
Quả bóng nhảy trên sân mấy cái rồi vô tình rơi xuống đầu tiểu thư nhà Koizumi bấy giờ đang ngồi ở ghế đá giữa hai sân. Chuyện đó khiến đám con trai ở gần đó xanh mặt, còn con gái thì cười thích thú xem chuyện hay.
Nhịp tim trong ngực hắn cứ đập loạn cả lên. Hắn sợ nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của nhỏ. Và quả thật, thứ đó đã xuất hiện. Koizumi khóc. Nhỏ liên tục đưa tay gạt đi nước mắt lăn dài liên tục trên gò má. Kaito hoảng hốt lại gần hỏi thăm. Trong khi đó, đám bạn của nhỏ liên tục bắt hắn xin lỗi. Mặc cho hắn liên tục hỏi han, nhỏ vẫn cứ khóc. Ran khó chịu nói với đám bạn xung quanh:
- Đúng là tiểu thư. Mới bị quả bóng chuyền rơi vào đầu thôi đã bù lu bù loa lên rồi! Là Aoko, thể nào cậu ấy cũng cười cười nói không sao rồi chơi tiếp cho xem. Đấy là quả bóng chuyền đã nhảy mấy cái rồi mới rơi vào đầu đấy chứ!
- Nhỏ đó, kẻ nào bắt nạt nó thì cứ phải xin lỗi chân thành, xong nó trách mắng gì đấy mới ngừng khóc cơ!
Keiko nói một cách khinh bỉ. Ổn không khi cô nàng bị nói xấu bởi bởi người bạn thân của mình là Keiko?
Bởi lẽ, Keiko chẳng ưa nổi một tiểu thư bánh bèo như Koizumi. Đơn giản, nhỏ tiếp cận cô ta chỉ để moi bí mật. Không lạ gì nếu như Keiko nắm được bí mật của hầu hết những người trong lớp. Bí mật với nhỏ cũng như kinh doanh, dùng bí mật của người này để mua bí mật của người khác. Nói vậy không có nghĩa là nhỏ bán rẻ bạn bè. Những người bạn thân của nhỏ, có cạy miệng nhỏ cũng không nói một lời. Nhưng quan trọng hơn hết, người bạn thân nhất của nhỏ - Kaito - lại cực kì thích Koizumi.
Chuyên đề nói xấu tiểu thư Koizumi Akako được hội con gái mở ra bàn tán sôi nổi.
Và không ngoài dự đoán của Keiko, chỉ đến khi Kaito xin lỗi rối rít, Koizumi mới bắt đầu ngừng khóc. Nhỏ buông lời trách mắng Kaito quá đáng. Hắn cười hì hì xoa đầu nhỏ rồi tiếp tục ra sân chơi tiếp.
Ngay sau đó, Kaito ném quả bóng rổ về phía Aoko. Quả bóng bay trên không trung trong khi nó ngẩng mặt nhìn theo quả bóng. Lần này, quả bóng rổ nặng hơn, từ trên không trung rơi thẳng vào mặt nó. Nó cúi gầm mặt xuống, xoa xoa cái mặt đang ngày càng bỏng rát.
- Sao không?
Kaito cúi xuống, cố nhìn khuôn mặt đang bị tổn thương của nó. Nó nhẹ đẩy hắn ra, nở nụ cười thật tươi để chứng minh rằng mình không sao:
- Không sao đâu! Tớ ổn mà!
- Ừm, vậy chơi tiếp!
Nó đang hạnh phúc khi được hắn hỏi han, vậy mà khi nghe câu nói đầy lạnh lùng ấy, tim nó nhói đau. Hắn là người ném quả bóng rổ vào mặt nó. Và hắn...quan tâm, hỏi han nó không phải cảm giác hối hận khi ném bóng vào mặt nó, càng không phải cảm giác lo lắng khi thấy nó bị đau, mà chỉ đơn giản, hắn sợ nó đau không chơi nữa, và lúc đó đội sẽ bị thiếu người.
Phải chăng, nó chỉ đáng giá là thú vui trong những cuộc chơi của hắn? Phải chăng, hắn ghét nó tới mức cố tình làm nó đau rồi đến cả cảm giác hối lỗi của hắn cũng không có. Tình cảm của nó, hắn chỉ lấy ra chơi đùa, bỡn cợt, chán lại quay ra khinh bỉ. Nó...cảm giác mình bị lợi dụng quá!
Thì tớ làm vừa lòng cậu, được chưa?
Nó làm như không có gì xảy ra, tiếp tục chơi tiếp. Hakuba nhìn mặt nó sưng đỏ, lòng cậu cảm thấy tức tối. Cô ấy chưa bao giờ muốn nhận lấy sự thương hại của người khác. Cô ấy...không giống con hồ ly tinh kia.
Ran xoay xoay quả bóng chuyền trên tay, lắc đầu chán nản khi nhìn thấy sự khác biệt giữa hai con người. Aoko dù bị quả bóng rổ rơi thẳng vào mặt vẫn tiếp tục chơi, trong khi nhỏ kia chẳng may bị quả bóng chuyền va vào đầu mà giờ vẫn còn rơm rớm nước mắt
Giờ ra chơi, Ran nhẹ kéo Aoko xuống căn tin của trường. Mặt nó bây giờ đã đỡ đỏ. Ran đưa cốc trà sữa cho nó, đặt đĩa sushi xuống bàn, rồi lặng lẽ kéo ghế ngồi bên cạnh. Lặng thinh. Nhưng tiếng nói ở bàn bên cạnh vô tình kéo hai người thoát khỏi dòng suy nghĩ ngổn ngang:
- Này, cậu biết không, hôm trước Akira tâm sự với tớ là cậu ta thích Koizumi đấy. Mà cũng khó chịu thật, số nam sinh thích Akako ngày càng tăng.
Vừa lúc đó, Koizumi lướt qua. Nghe đến đó, nhỏ khẽ bật cười thích thú. Hành động đó lọt vào mắt hai người kia khó chịu không thôi.
- Ha! Hôm trước ả còn khoe vừa mới được mấy anh khóa trên tỏ tình, vừa nói vừa che miệng cười tủm tỉm, nhìn ngứa hết cả mắt, chỉ muốn tát mấy phát vào mặt.
Bàn bên cạnh tiếp tục nói chuyện mà không biết rằng người ở sau lưng đang tức sôi máu.
Aoko tức tối cầm chặt cái dĩa, cắm phập xuống miếng sushi, day day một hồi:
- Con nhỏ đó! Cái thể loại hồ ly tinh chuyên đi cua trai như nó, sớm muộn gì cái bản mặt thật của nó cũng bị lộ ra thôi!
Nó nhét miếng sushi vào miệng nhai ngấu nghiến. Ran lắc đầu chán nản. Quả thật, Aoko quá trẻ con và ngây thơ. Có lẽ nó không biết rằng, tình yêu đang dần biến nó trở nên điên dại và mù quáng.
- Aoko, chiều nay đi chơi không? Với tớ và Keiko.
- Xin lỗi, tớ bận rồi. Hai cậu thông cảm nhé.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, đánh tan suy tư của người nào đó.
oOo
Nắng cuối chiều dịu nhẹ yên giấc trên chiếc bàn thủy tinh của một quán trà nơi phố phường nhộn nhịp. Trên chiếc bàn ấy có hai người con gái lơ đãng ngắm nhìn cảnh vật ngoài kia, bàn tay vô thức khuấy nhẹ ly nước đang cầm trên tay.
- Giờ tính sao? Uống xong ly nước rồi về hả?
Ran liếc nhìn người kia, chờ đợi một câu trả lời dễ nghe. Người kia khuấy đều ly nước rồi làm một hơi hết sạch, đặt "nhẹ" ly nước xuống mặt bàn.
- Thì về thôi. Con nhỏ kia nó cũng có coi tụi mình ra cái gì đâu mà. Rảnh hơi mà đi lo mấy cái không đâu cho nó. Đấy, yêu vào là biết ngay.
- Keiko! Cậu với Aoko lại làm sao vậy?
Ran khó hiểu nhìn người kia. Đôi lúc hai người bọn họ lại cãi nhau chỉ tại tên Kaito đó.
Keiko ngó nghiêng xung quanh, rồi ra hiệu cho cô lại gần về phía mình. Nhỏ ghé sát vào tai cô, có lẽ không muốn ai nghe thấy:
- Aoko bây giờ quá đáng lắm luôn.
Keiko dừng lại, cẩn thận quan sát từng biểu hiện của người kia. Thấy Ran khẽ nhíu mày nhìn một cách khó hiểu, cô nàng lại tiếp tục nói:
- Hôm trước tớ đã tốt bụng kể cho cậu ta là Kaito sẽ tặng vòng cổ cho Koizumi rồi, vậy mà nó còn giật tóc tớ lại hỏi thêm. Tớ khó chịu lắm í, trợn mắt nhìn nó nhưng nó lại vừa cười vừa xin lỗi cho có xong lại trả hỏi tiếp, như kiểu hỏi cung nghi phạm vậy. Mà dạo này tớ nói chuyện với nó nó còn bơ luôn, hay thỉnh thoảng tớ xen vào giữa nó với Kaito hay chỉ cần chắn ngang tầm mắt của nó nhìn thằng đấy là nó lại khó chịu ra mặt. Đấy, cậu xem. Bao nhiêu năm chơi với nhau, vậy mà nó nỡ đối xử với tớ như thế đấy. Lúc mới thích người ta thì đầu óc cũng chỉ gọi là trên mây tí thôi, thế mà bây giờ thành yêu mù quáng luôn rồi. Sáng nay tớ đã cố tình giận với lơ nó rồi, vậy mà nó cũng không thèm quan tâm luôn. Ngày xưa thì còn chạy theo hỏi han với xin lỗi, còn giờ chắc tớ chả là cái thá gì trong mắt nó nữa rồi.
Keiko nói một tràng như xả hết nỗi ấm ức trong lòng. Ran cười méo xệch. Đúng là dạo này Aoko chỉ quan tâm đến mỗi mình Kaito, chẳng xem mọi người xung quanh ra sao thế nào cả. Nhưng mà như Keiko nói thì đúng là hơi quá đáng rồi. Thậm chí chiều nay nó còn bỏ cả buổi đi chơi quý giá với bạn bè chỉ để ở nhà nấu cơm cho tên đáng ghét nào đấy. Càng ngày nó càng giống như cái đuôi suốt ngày mù quáng bám theo người ta vậy.
Thật sự, Ran không hề thích Kaito một chút nào. Hắn ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào cũng có thể tán bất cứ một cô gái nào. Nhiều khi, hắn còn lấy lí do rất là "hợp lí' chỉ để vào nhà vệ sinh nữ...nhòm trộm. Ran khó chịu với cái tính dâm dê, phong lưu thái quá đó. Và điều khiến cô khó chịu nhất ở hắn liên quan đến nó. Hắn đối xử với nó không ra gì, năm lần bảy lượt bắt nạt nó. Hắn lợi dụng tình yêu cũng như cái tính hiền lành ấy vào những việc không ra gì của hắn. Quả thật, cô phỉ nhổ kẻ khốn nạn ấy.
Hai người con gái đồng loạt đứng dậy, trả tiền nước rồi rẽ về hai hướng khác nhau. Mặt trời vẫn còn treo lơ lửng trên đỉnh núi Phú Sĩ, không hẳn là quá muộn. Chỉ là, thời gian hôm nay gặm nhấm quá lâu.
Nước mưa đọng lại từng vũng trên sân trường. Nó chợt dừng chân, soi mình trên chiếc gương trong veo. Gió nhẹ lùa khiến chân váy nó gợn sóng. Nó đưa tay vuốt lại mái tóc đang bị rối, người kia cũng làm tương tự. Nó thơ thẩn một hồi, rồi mỉm cười. Cô ấy trông mệt mỏi quá!
Kaito đi trước một đoạn. Hắn gặp Akako đang tiến về phía mình. Cô ấy xoa xoa hai cánh tay đang tê tê vì lạnh. Lòng hắn xót, nhưng hắn ngại gặp nhỏ. Bối rối, hẳn rảo bước nhanh hơn, lướt qua người con gái ấy. Một cách ngượng ngùng.
Akako quay lại nhìn theo bóng dáng vội vã kia, khẽ nhún vai. Đơn giản, chuyện nhỏ từ chối hắn đâu phải hoàn toàn là lỗi của nhỏ. Dù sao cũng đã nói những lời nhẹ nhàng, an ủi nhất rồi.
Aoko nhẹ lướt qua nhỏ. Hai ánh mắt giao nhau, có thể thấy rõ sự bối rối trong mắt nhỏ và sự tức tối trong mắt nó. Rất nhanh, nhưng ngay tại khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Và Aoko rảo bước về lớp, để lại người kia một mình dưới sân trường. Nó đâu có quan tâm. Quan trọng là tâm trạng người kia đang rất tồi tệ.
- Không phải tớ bảo là cứ cư xử bình thường như mọi ngày sao?
- Bình thường là bình thường thế nào? Nói suông như cô chả dễ. Thực hành lại là một chuyện khác đấy.
Aoko định nói chợt dừng lại. Là nó không muốn chuyện đó hắn biết. Vốn dĩ nó vẫn cố "bình thường" với hắn, nhưng trong lòng lại tổn thương, chứa biết bao khúc mắc. Chuyện hắn kêu không làm được, chỉ là với nó, thực hành như cơm bữa, quen rồi.
Kaito ngửa mặt lên trời, khóe môi khẽ cong lên. Hắn biết nó đang nghĩ gì. Bởi lẽ, hắn vẫn ngạc nhiên khi mà nó vẫn tốt với hắn mặc cho bị hắn đối xử tàn bạo. Cứ nghĩ nó là một cái đuôi luôn bám theo hắn, một kẻ phiền phức chính hãng, nhưng không, nó chỉ là đối xử bình thường với hắn để tránh bạn bè bàn tán ra vào. Hắn nghĩ, nó lầm to rồi!
Tiết thể dục chiếm ngay đầu tiên. Nó tung tăng ôm quả bóng rổ xuống sân. Gì chứ riêng khi chơi thể thao, nó không thể xóa đi niềm vui vô tận ấy. Và rồi, nó sững lại khi lại thấy Kaito và Koizumi sánh bước bên nhau cười đùa vui vẻ. Hẳn là ổn? Nó cười chua chát. Cứ nghĩ hắn sẽ quên đi người kia mà có cảm tình với nó hơn khi mà ngày nào cũng một tay nó nấu cơm cho hắn. Nó cố nhìn đi chỗ khác, rảo bước nhanh về sân bóng rổ. Nó ném quả bóng lên. Quả bóng lăn quanh thành cái rổ, rồi rơi ra ngoài.
Tiếng cười giòn tan vang lên sau lưng nó. Nó bực mình giậm chân xuống đất. Trong lớp có mỗi mình nó là con gái chơi bóng rổ, cô đơn lắm. Nó tập chăm chỉ, năm quả thì vẫn vào ba quả đấy chứ. Vậy mà cái tên kia lúc nào cũng đi theo trêu chọc.
Người kia tiến về phía nó, đặt bàn tay thô ráp của cậu lên bàn tay nhỏ nhắn của nó, ân cần chỉ dạy:
- Năm ngón tay đặt sai rồi. Không được ném cả hai tay vào cơ mà. Ban nãy cậu bước bốn bước rồi đấy, hướng tầm mắt, căn chuẩn. Ném nhẹ vào bảng, bóng sẽ bật ra và rơi vào rổ.
Cả bốn bàn tay cùng giơ lên, cùng ném. Lưng nó tựa vào vòm ngực rắn chắc của người kia. Quả bóng rơi vào rổ, nhảy tưng tưng trên nền đất.
Nó dương đôi mắt ngưỡng mộ nhìn quả bóng. Người kia nhẹ búng trán nó, nghiêm nghị nói:
- Nhớ, ban nãy cậu vừa bước bốn bước và ném bằng hai tay.
- Ờ, quên!
Nó đưa tay gãi đầu. Cả hai cùng bật cười vui vẻ. Vậy mà giọng nói lạnh lùng vang lên cắt đứt sợi dây vui vẻ ấy.
- Hakuba! Bóng rổ không?
Hakuba liếc nhìn nó ra vẻ hỏi ý kiến. Nó khẽ gật đầu. Cậu ném quả bóng rổ về phía hắn rồi tiến ra giữa sân chia đội.
Cách đó không xa, tại sân bóng chuyền, Ran uể oải hướng tầm mắt về phía Aoko. Cô sẵn sàng xông ra bất cứ lúc nào nếu Aoko bị bắt nạt. Cũng đỡ lo hơn khi có Hakuba ở đó.
Khi đội bóng rổ tạm nghỉ, Kaito tinh nghịch lao sang cướp bóng chuyền từ tay Ran. Hắn ném quả bóng chuyền vào rổ rồi nhăn nhở cười. Ran tức giận lao sang định cướp lại quả bóng từ tay Kaito thì hắn ném sang một hướng khác.
Quả bóng nhảy trên sân mấy cái rồi vô tình rơi xuống đầu tiểu thư nhà Koizumi bấy giờ đang ngồi ở ghế đá giữa hai sân. Chuyện đó khiến đám con trai ở gần đó xanh mặt, còn con gái thì cười thích thú xem chuyện hay.
Nhịp tim trong ngực hắn cứ đập loạn cả lên. Hắn sợ nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của nhỏ. Và quả thật, thứ đó đã xuất hiện. Koizumi khóc. Nhỏ liên tục đưa tay gạt đi nước mắt lăn dài liên tục trên gò má. Kaito hoảng hốt lại gần hỏi thăm. Trong khi đó, đám bạn của nhỏ liên tục bắt hắn xin lỗi. Mặc cho hắn liên tục hỏi han, nhỏ vẫn cứ khóc. Ran khó chịu nói với đám bạn xung quanh:
- Đúng là tiểu thư. Mới bị quả bóng chuyền rơi vào đầu thôi đã bù lu bù loa lên rồi! Là Aoko, thể nào cậu ấy cũng cười cười nói không sao rồi chơi tiếp cho xem. Đấy là quả bóng chuyền đã nhảy mấy cái rồi mới rơi vào đầu đấy chứ!
- Nhỏ đó, kẻ nào bắt nạt nó thì cứ phải xin lỗi chân thành, xong nó trách mắng gì đấy mới ngừng khóc cơ!
Keiko nói một cách khinh bỉ. Ổn không khi cô nàng bị nói xấu bởi bởi người bạn thân của mình là Keiko?
Bởi lẽ, Keiko chẳng ưa nổi một tiểu thư bánh bèo như Koizumi. Đơn giản, nhỏ tiếp cận cô ta chỉ để moi bí mật. Không lạ gì nếu như Keiko nắm được bí mật của hầu hết những người trong lớp. Bí mật với nhỏ cũng như kinh doanh, dùng bí mật của người này để mua bí mật của người khác. Nói vậy không có nghĩa là nhỏ bán rẻ bạn bè. Những người bạn thân của nhỏ, có cạy miệng nhỏ cũng không nói một lời. Nhưng quan trọng hơn hết, người bạn thân nhất của nhỏ - Kaito - lại cực kì thích Koizumi.
Chuyên đề nói xấu tiểu thư Koizumi Akako được hội con gái mở ra bàn tán sôi nổi.
Và không ngoài dự đoán của Keiko, chỉ đến khi Kaito xin lỗi rối rít, Koizumi mới bắt đầu ngừng khóc. Nhỏ buông lời trách mắng Kaito quá đáng. Hắn cười hì hì xoa đầu nhỏ rồi tiếp tục ra sân chơi tiếp.
Ngay sau đó, Kaito ném quả bóng rổ về phía Aoko. Quả bóng bay trên không trung trong khi nó ngẩng mặt nhìn theo quả bóng. Lần này, quả bóng rổ nặng hơn, từ trên không trung rơi thẳng vào mặt nó. Nó cúi gầm mặt xuống, xoa xoa cái mặt đang ngày càng bỏng rát.
- Sao không?
Kaito cúi xuống, cố nhìn khuôn mặt đang bị tổn thương của nó. Nó nhẹ đẩy hắn ra, nở nụ cười thật tươi để chứng minh rằng mình không sao:
- Không sao đâu! Tớ ổn mà!
- Ừm, vậy chơi tiếp!
Nó đang hạnh phúc khi được hắn hỏi han, vậy mà khi nghe câu nói đầy lạnh lùng ấy, tim nó nhói đau. Hắn là người ném quả bóng rổ vào mặt nó. Và hắn...quan tâm, hỏi han nó không phải cảm giác hối hận khi ném bóng vào mặt nó, càng không phải cảm giác lo lắng khi thấy nó bị đau, mà chỉ đơn giản, hắn sợ nó đau không chơi nữa, và lúc đó đội sẽ bị thiếu người.
Phải chăng, nó chỉ đáng giá là thú vui trong những cuộc chơi của hắn? Phải chăng, hắn ghét nó tới mức cố tình làm nó đau rồi đến cả cảm giác hối lỗi của hắn cũng không có. Tình cảm của nó, hắn chỉ lấy ra chơi đùa, bỡn cợt, chán lại quay ra khinh bỉ. Nó...cảm giác mình bị lợi dụng quá!
Thì tớ làm vừa lòng cậu, được chưa?
Nó làm như không có gì xảy ra, tiếp tục chơi tiếp. Hakuba nhìn mặt nó sưng đỏ, lòng cậu cảm thấy tức tối. Cô ấy chưa bao giờ muốn nhận lấy sự thương hại của người khác. Cô ấy...không giống con hồ ly tinh kia.
Ran xoay xoay quả bóng chuyền trên tay, lắc đầu chán nản khi nhìn thấy sự khác biệt giữa hai con người. Aoko dù bị quả bóng rổ rơi thẳng vào mặt vẫn tiếp tục chơi, trong khi nhỏ kia chẳng may bị quả bóng chuyền va vào đầu mà giờ vẫn còn rơm rớm nước mắt
Giờ ra chơi, Ran nhẹ kéo Aoko xuống căn tin của trường. Mặt nó bây giờ đã đỡ đỏ. Ran đưa cốc trà sữa cho nó, đặt đĩa sushi xuống bàn, rồi lặng lẽ kéo ghế ngồi bên cạnh. Lặng thinh. Nhưng tiếng nói ở bàn bên cạnh vô tình kéo hai người thoát khỏi dòng suy nghĩ ngổn ngang:
- Này, cậu biết không, hôm trước Akira tâm sự với tớ là cậu ta thích Koizumi đấy. Mà cũng khó chịu thật, số nam sinh thích Akako ngày càng tăng.
Vừa lúc đó, Koizumi lướt qua. Nghe đến đó, nhỏ khẽ bật cười thích thú. Hành động đó lọt vào mắt hai người kia khó chịu không thôi.
- Ha! Hôm trước ả còn khoe vừa mới được mấy anh khóa trên tỏ tình, vừa nói vừa che miệng cười tủm tỉm, nhìn ngứa hết cả mắt, chỉ muốn tát mấy phát vào mặt.
Bàn bên cạnh tiếp tục nói chuyện mà không biết rằng người ở sau lưng đang tức sôi máu.
Aoko tức tối cầm chặt cái dĩa, cắm phập xuống miếng sushi, day day một hồi:
- Con nhỏ đó! Cái thể loại hồ ly tinh chuyên đi cua trai như nó, sớm muộn gì cái bản mặt thật của nó cũng bị lộ ra thôi!
Nó nhét miếng sushi vào miệng nhai ngấu nghiến. Ran lắc đầu chán nản. Quả thật, Aoko quá trẻ con và ngây thơ. Có lẽ nó không biết rằng, tình yêu đang dần biến nó trở nên điên dại và mù quáng.
- Aoko, chiều nay đi chơi không? Với tớ và Keiko.
- Xin lỗi, tớ bận rồi. Hai cậu thông cảm nhé.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, đánh tan suy tư của người nào đó.
oOo
Nắng cuối chiều dịu nhẹ yên giấc trên chiếc bàn thủy tinh của một quán trà nơi phố phường nhộn nhịp. Trên chiếc bàn ấy có hai người con gái lơ đãng ngắm nhìn cảnh vật ngoài kia, bàn tay vô thức khuấy nhẹ ly nước đang cầm trên tay.
- Giờ tính sao? Uống xong ly nước rồi về hả?
Ran liếc nhìn người kia, chờ đợi một câu trả lời dễ nghe. Người kia khuấy đều ly nước rồi làm một hơi hết sạch, đặt "nhẹ" ly nước xuống mặt bàn.
- Thì về thôi. Con nhỏ kia nó cũng có coi tụi mình ra cái gì đâu mà. Rảnh hơi mà đi lo mấy cái không đâu cho nó. Đấy, yêu vào là biết ngay.
- Keiko! Cậu với Aoko lại làm sao vậy?
Ran khó hiểu nhìn người kia. Đôi lúc hai người bọn họ lại cãi nhau chỉ tại tên Kaito đó.
Keiko ngó nghiêng xung quanh, rồi ra hiệu cho cô lại gần về phía mình. Nhỏ ghé sát vào tai cô, có lẽ không muốn ai nghe thấy:
- Aoko bây giờ quá đáng lắm luôn.
Keiko dừng lại, cẩn thận quan sát từng biểu hiện của người kia. Thấy Ran khẽ nhíu mày nhìn một cách khó hiểu, cô nàng lại tiếp tục nói:
- Hôm trước tớ đã tốt bụng kể cho cậu ta là Kaito sẽ tặng vòng cổ cho Koizumi rồi, vậy mà nó còn giật tóc tớ lại hỏi thêm. Tớ khó chịu lắm í, trợn mắt nhìn nó nhưng nó lại vừa cười vừa xin lỗi cho có xong lại trả hỏi tiếp, như kiểu hỏi cung nghi phạm vậy. Mà dạo này tớ nói chuyện với nó nó còn bơ luôn, hay thỉnh thoảng tớ xen vào giữa nó với Kaito hay chỉ cần chắn ngang tầm mắt của nó nhìn thằng đấy là nó lại khó chịu ra mặt. Đấy, cậu xem. Bao nhiêu năm chơi với nhau, vậy mà nó nỡ đối xử với tớ như thế đấy. Lúc mới thích người ta thì đầu óc cũng chỉ gọi là trên mây tí thôi, thế mà bây giờ thành yêu mù quáng luôn rồi. Sáng nay tớ đã cố tình giận với lơ nó rồi, vậy mà nó cũng không thèm quan tâm luôn. Ngày xưa thì còn chạy theo hỏi han với xin lỗi, còn giờ chắc tớ chả là cái thá gì trong mắt nó nữa rồi.
Keiko nói một tràng như xả hết nỗi ấm ức trong lòng. Ran cười méo xệch. Đúng là dạo này Aoko chỉ quan tâm đến mỗi mình Kaito, chẳng xem mọi người xung quanh ra sao thế nào cả. Nhưng mà như Keiko nói thì đúng là hơi quá đáng rồi. Thậm chí chiều nay nó còn bỏ cả buổi đi chơi quý giá với bạn bè chỉ để ở nhà nấu cơm cho tên đáng ghét nào đấy. Càng ngày nó càng giống như cái đuôi suốt ngày mù quáng bám theo người ta vậy.
Thật sự, Ran không hề thích Kaito một chút nào. Hắn ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào cũng có thể tán bất cứ một cô gái nào. Nhiều khi, hắn còn lấy lí do rất là "hợp lí' chỉ để vào nhà vệ sinh nữ...nhòm trộm. Ran khó chịu với cái tính dâm dê, phong lưu thái quá đó. Và điều khiến cô khó chịu nhất ở hắn liên quan đến nó. Hắn đối xử với nó không ra gì, năm lần bảy lượt bắt nạt nó. Hắn lợi dụng tình yêu cũng như cái tính hiền lành ấy vào những việc không ra gì của hắn. Quả thật, cô phỉ nhổ kẻ khốn nạn ấy.
Hai người con gái đồng loạt đứng dậy, trả tiền nước rồi rẽ về hai hướng khác nhau. Mặt trời vẫn còn treo lơ lửng trên đỉnh núi Phú Sĩ, không hẳn là quá muộn. Chỉ là, thời gian hôm nay gặm nhấm quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.