[ Short Fic ] Từ Bỏ ... Liệu Có Phải Dễ Dàng?
Chương 8: Chia Xa
Khải Huyền
19/05/2021
Buổi tổng kết diễn ra trong tiết trời ấm áp đầu xuân. Aoko nhìn Kaito đang nhe răng cười khi bị đám con gái đuổi theo, rồi lãnh đạm quay đi. Đáy mắt không chút cảm xúc. Cầm trên tay bảng tổng kết, nó hài lòng tự khen mình một câu.
Cuối năm học này, xét về kết quả học tập thì Nakamori Aoko và Kuroba Kaito cùng đứng thứ nhất toàn trường. Xét về các hoạt động ngoại khóa cũng như mặt tổng thể, Aoko có phần nhỉnh hơn.
Các bạn khác trong lớp cũng đã tiến bộ rõ rệt so với các năm học trước. Tiền thưởng được trích từ quỹ lớp còn thừa cũng đã được chia công bằng cho những cặp xứng đáng.
Chỉ là chuyện đó ... nó mới nói cho mỗi Ran và Keiko biết, và dặn hai người ấy tuyệt nhiên không được nói cho ai biết. Thừa hiểu, nó không muốn Kaito biết được cho đến khi nó thông báo.
Keiko chuyền bóng với vẻ mệt mỏi và chán nản. Cô nàng ngồi phịch xuống ghế đá rồi nhìn Aoko trân trối. Nhỏ chưa bao giờ nghĩ sẽ phải rời xa cô bạn thân không biết khi nào mới quay trở lại. Mặc dù vậy, nhìn Aoko với niềm hân hoan luôn hiện rõ trên gương mặt túa mồ hôi, lúc nào cũng tươi tỉnh như đó là niềm vui của cô nàng.
Trưa hôm đó, lớp 11B đã đến nhà hàng ăn trưa do Aoko mời và hoàn toàn tri trả.
Nó cố tình chọn một nhà hàng gần nhà ga Tokyo để tiện đường, tiết kiệm thời gian. Chiếc vali to lớn của ba và nó đã được gửi ở quầy lễ tân. Không một ai biết.
Mọi người ăn uống, vui đùa hoàn toàn vui vẻ, không một chút vướng bận. Cô giáo chủ nhiệm cũng như các thầy cô bộ môn say sưa nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn những trò đùa tinh nghịch của học trò mà bật cười. Đa số mọi người đều đã ăn xong và đang nghỉ ngơi. Biết vậy, Aoko liền đứng dậy. Nó tiến lên khu vực phía trên chỗ ăn, nghẹn ngào thông báo:
- Mọi người! Xin hãy trật tự một chút! Aoko có điều quan trọng muốn nói.
Bao nhiêu ánh mặt đổ dồn vào nó, có ngạc nhiên, có chờ đợi. Cô Jodie buồn buồn nhìn xa xăm. Bởi lẽ nó là một lớp trưởng gương mẫu, trách nhiệm và thực sự biết cách làm lớp trưởng. Tìm được một người như thế quản lí lớp, thật không phải là dễ.
- Mình chuyển về Tokyo cũng đã hơn hai năm rồi. Nơi đây như mái nhà thứ hai của mình vậy. Nhưng mình vẫn nhớ quê hương, nhớ gia đình bạn bè ở nơi đó. Với lại, ba mình cũng đã chuyển công tác về Kyoto - quê hương mình, vậy nên có lẽ ... mình cũng sẽ chuyển về đó để sinh sống và học tập.
Những tiếc xì xào, bàn tán vang lên khắp nhà hàng. Buồn thương có, tiếc nuối có và hy vọng cũng có. Để rồi vỡ òa thành những hạt vụn li ti cảm xúc vương khắp nhà hàng. Một số bạn nữ đã gục mặt xuống khóc. Nó không hiểu, tại sao họ lại mau nước mắt đến thế?
Kaito nãy giờ còn đang cười đùa nói chuyện vui vẻ, bấy giờ nghe nó thông báo chuyển đi thì sững lại, bàng hoàng nhìn nó. Hắn chưa bao giờ nghĩ nó sẽ rời xa hắn. Sự xuất hiện của nó bên cạnh hắn dường như đã trở thành hiển nhiên từ đời nào, vậy mà bây giờ bỗng dưng vụt khỏi tầm với, bỗng dưng hụt hẫng, mất mát tràn ngập khắp thân thể. Nghe trong tim nhói đau.
- Mình không thể chắc chắn được khi nào mình sẽ quay trở lại Tokyo, nhưng mình tin, nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau. Xin cám ơn các thầy cô giáo đã giúp đỡ em trong những năm học vừa rồi, cũng như những người bạn đã cùng mình xây dựng nên nhiều kỉ niệm đẹp tuổi học trò, những kỉ niệm vui buồn chắc chắn mình sẽ không quên. Mình hứa đó!
Aoko sụt sùi, nhanh tay gạt đi những giọt lệ vương trên khóe mắt. Bấy giờ, ai cũng nghẹn ngào. Mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi nhà hàng, như chỉ trực có vậy để lao đi tìm kiếm thứ gì đó.
Nó sẽ lên chuyến Shinkansen tới Kyoto lúc 12 giờ trưa. Thời gian cứ lặng lẽ trôi.
Rốt cuộc, chỉ còn 20 phút nữa là tàu khởi hành. Bấy giờ, các bạn học của nó đã vây đầy xung quanh nó. Họ tiến đến trao vào tay nó những túi xách lủng lẳng. Do thời gian có hạn và không biết mua quà gì, những món quà không được bọc gói màu sắc rực rỡ mà chỉ được bỏ vào một chiếc túi trang trọng.
Keiko dúi vào tay nó chiếc túi màu vàng chấm bi, rồi bất chợt nhìn. Cái nhìn có chút giận hờn, có chút nghiêm nghị chiếu thẳng vào mắt nó khiến nó đâm chột dạ. Và một bài giáo huấn tuôn trào như dòng suối:
- Đồ ngốc! Về đó rồi nhớ phải giữ gìn sức khỏe, đừng có mỗi năm ốm mấy lần. Cậu là chủ quan với sức khỏe của mình lắm đấy. Nhất là mùa đông rét căm căm như vậy, không được mở cửa sổ để gió lạnh ùa vào nhà nghe chưa. Sang bên đó học giỏi, nhưng đừng cố quá mà thành quá cố đấy. Đôi khi phải dành thời gian thư giãn một chút. Và nhớ không được phép quên tụi này đâu đấy! Và nhớ ... cố gắng sớm quay trở lại.
Aoko cười méo xệch, khó khăn bật ra hai từ " Nhớ rồi! ". Bài giáo huấn của Keiko làm như nó một đi không trở về vậy. Keiko hài lòng gật đầu, nhường chỗ cho người tiếp theo.
Ran tiến đến, tương tự dúi túi quà vào tay nó. Đôi mắt oải hương nhìn nó, chứa đầy điều muốn nói. Bởi lẽ Aoko là người cô tâm sự nhiều nhất, là người bạn hiểu cô như hiểu chính mình, có gì vui hay không vui cô đều nghĩ đến nó đầu tiên. Bây giờ nó đi rồi, thực sự không nỡ.
Ánh mắt chứa vô vàn cảm xúc hỗn tạp đó, vậy mà dường như nó đọc được hết. Nhưng đợi, Ran chẳng nói gì. Bất chợt, cô dang rộng vòng tay.
Aoko thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi mỉm cười. Nó tiến đến, ôm chặt lấy Ran. Nó nghe tiếng sụt sùi, cảm nhận cái vỗ nhè nhẹ sau lưng. Ran chỉ khẽ thì thầm:
- Sang bên đó mạnh khỏe nhé!
Hoa anh đào thả trôi mình trong không khí, mặc gió đưa mình bay trên không trung, để mặc cho gió đu đưa, lướt nhẹ trên con đường lát gạch đá. Không gian như thu hẹp lại, thời gian như ngừng trôi. Vĩnh viễn không ai mong tới khoảnh khắc Aoko bước lên tàu điện. Hoa anh đào rơi, ngẩn ngơ, thơ mộng, vậy mà bây giờ hóa ra u buồn của cảnh chia ly.
Sau cùng, chỉ còn lại Kaito.
Hắn vắt chân ngồi chễm chệ trên chiếc ghế chờ gần đó. Vô cảm nhìn về đám đông.
Hakuba tiến lại gần Kaito. Cậu ngồi xuống cạnh hắn, mắt nhìn đăm đăm vào dáng vẻ thân thuộc của Aoko, bâng quơ nói:
- Tao tặng cho cô ấy quả cầu tuyết, bên trong có một ngôi nhà nhỏ. Hi vọng cô ấy sẽ hạnh phúc. Kaito, tao thừa biết mày rung động trước Aoko rồi, vậy tại sao lại tỏ ra là mình ghét? Tao nghĩ mày nên làm điều gì đó, đừng để về sau phải hối hận.
Kaito cười khểnh, đưa mắt ra chỗ khác vẻ không quan tâm, rồi nhìn Hakuba. Ánh mắt của cậu ta đầy chờ đợi:
- Nực cười. Chẳng việc gì phải quan tâm đến nhỏ đó cả. Nó đi mặc xác nó, đỡ ngứa mắt. Tao đâu có thích cái loại người như thế, không tiếc nuối, không nhất thiết phải chào.
- Bây giờ mà vẫn còn sĩ diện được sao?
Hakuba tức tối bỏ đi. Để lại Kaito vô cảm nhìn vào khoảng không trước mắt.
Trong sâu thẳm của hắn, hắn muốn. Muốn lắm chứ! Muốn chạy tới cạnh Aoko, cầu xin nó đừng bỏ đi, cầu xin nó ở lại với hắn. Nếu không được, hắn sẽ cầm lấy tay nó, ôm chặt lấy nó, thủ thỉ chúc nó về quê mạnh khỏe. Nhưng ... lòng tự trọng của hắn không cho phép. Lí trí của hắn vẫn phủ nhận.
Kaito vẫn tiếp tục nhìn nó đang khệ nệ bê đống đồ tiến về phía ba nó đã đứng đấy tự đời nào. Tàu chuẩn bị lăn bánh. Nó bỗng quay lại nhìn hắn, như tiếc nuối, như chờ đợi, khiến hắn chợt giật mình. Rất nhanh, như chỉ thoáng qua, ánh mắt ấy thất vọng quay đi. Aoko bước lên tàu.
Nó vẫn mong đợi Kaito sẽ làm gì đó trước khi nó lên tàu. Rốt cuộc, ánh mắt ấy lạnh tanh, vô cảm nhìn lại nó. Thất vọng bủa vây. Cho dù là những giây phút chia li cuối cùng, hắn vẫn chẳng thèm quan tâm đến nó, dù chỉ là một ánh mắt có hồn. Cuối cùng, nó mong đợi điều gì? Không phải đã từ bỏ thành công rồi sao? Không phải đã thôi nhớ nhung, đã thôi rung động trước người ta rồi sao? Rốt cuộc tại sao lại mong nhận được sự quan tâm của người ấy? Aoko nén những giọt nước mắt vào sâu trong con tim rỉ máu, bước vội lên tàu. Tránh xa người ấy, càng xa càng tốt.
Yêu ... sao mà rắc rối thế? Vậy ... từ bỏ ... liệu có phải dễ dàng?
Tàu lăn bánh, mang theo người con gái hắn nhớ thương nhưng vẫn luôn phủ nhận. Bụi cuốn mù mịt, chà xát vào vết thương chưa lành trong lồng ngực.
Người đi rồi mới thấy tiếc thương. Nghe trong tim đập hẫng một nhịp.
oOo
Sáng hôm sau, Kaito dậy muộn.
Hôm nay Aoko không gọi hắn dậy. Bởi lẽ cô ấy không sang nhà hắn.
Hôm nay vắng bữa ăn sáng nóng hổi. Bởi vì cô ấy không nấu bữa sáng cho hắn nữa.
Hôm nay trong nhà vắng tiếng cười đùa. Vì không có sự hiện diện của Aoko nơi đây.
Bởi lẽ hắn quên mất, Aoko đi rồi.
Kaito tự giễu chính mình. Luôn khẳng định mình không nhớ thương người ta, tự nhủ người ta chả là gì với mình, vậy mà giờ đây, hình ảnh Aoko choáng ngợp khắp tâm trí hắn.
Kaito sửa soạn xuống phố. Hắn bước vào một quán ramen, gọi một tô Miso Ramen. Nhẩn nha thưởng thức. Nó ngon lắm, ắt hẳn là ngon hơn ramen Aoko làm, nhưng không hiểu sao hắn thích ăn ramen Aoko làm hơn. Không ngon bằng, nhưng đặc trưng đến khó quên.
Hắn bước vào quán cà phê Aoko vẫn hay lui tới, thanh lịch gọi một tách cà phê sữa. Hắn gọi điện, nó không nghe. Hắn nhắn tin, nó không trả lời. Mọi sự liên lạc với nó đều bị cắt đứt.
Hắn không hiểu vì sao mình lại như vậy, trong đầu vẫn tự nhủ là quán ngon thôi, không có gì cả. Vẫn tự nhủ mình buồn tay thôi, chẳng phải nhớ nhung gì đâu. Mặc cho trái tim không thôi thổn thức, lí trí vẫn lừa dối hắn là không có tình cảm với Aoko.
- Ha ha! Tao đã cảnh cáo con nhỏ đó đừng lại gần Kaito rồi không nghe. Giờ sập rồi. Nhỏ Nakamori Aoko bên Ekoda đó!
Cái tên thân thương được nhắc đến bởi giọng nói quen thuộc khiến Kaito chết sững. Hắn co chặt bàn tay, lia khắp một lượt. Và dừng lại chỗ hai người con gái đang nhâm nhi tách cà phê ở cách một bàn sau lưng hắn.
Cẩn thận đổi sang ghế đối diện. Cẩn thận rút điện thoại.
Cẩn thận quay video.
Đúng là cách đó không xa, Yasumoto Miko đang thong thả nhâm nhi cà phê với bạn mình. Có vẻ nhỏ đang rất tâm đắc trước thành quả của mình sau khi đuổi được Aoko đi. Người kia có vẻ không hiểu, mơ hồ hỏi lại:
- Là sao cơ? Mày thừa biết là tao chậm thông tin mà! Nói rõ hơn đi!
- Thế này nhé! Có một con nhỏ tên là Nakmamori Aoko luôn bám dính lấy Kaito. Mà Kaito chỉ có thể là của tao, vậy nên tao đã tức giận tìm đến nó và cảnh cáo không được lại gần Kaito, nếu không tao sẽ khiến nó không có chỗ mà chui. Mà con nhỏ đó cứng đầu, không nghe. Vậy nên tao đã tìm mấy người bạn, bảo là tiết lộ với người khác là Nakamori nói với họ mình trở thành bạn gái của Kaito, và cứ mỗi lần gặp lại dặn phải nhớ giữ bí mật. Mà càng dặn nhiều, đang quên lại thành nhớ, lại càng muốn nói ra, thế là người này truyền người kia, người kia truyền người tiếp và cứ thế thành một tin đồn thú vị. Không ngoài dự đoán, Kaito chửi con nhỏ đó sấp mặt.
Nghe đến đây, lí trí của hắn vỡ vụn, cảm xúc đổ sập. Chính thức thừa nhận mình có tình cảm với Aoko. Cảm xúc trộn vào nhau, bất giác thành một mớ hỗn độn.
Trống rỗng. Nhớ nhung. Thương xót. Mặc cảm. Khinh bỉ. Tự giễu...
Hắn hận bản thân mù quáng khi tin vào kẻ khốn nạn như Yasumoto, càng mặc cảm tội lỗi khi đã đả thương Aoko một cú trọng thương về tinh thần. Hình ảnh Aoko buồn bã nhìn hắn trước khi lên tàu quay trở lại ám ảnh tâm trí hắn. Tim ngừng đập, thời gian ngừng trôi, không gian như lắng đọng. Chỉ còn lại cái run rẩy của bàn tay cầm điện thoại và cái nghiến răng ken két đầy căm giận.
- Mà vụ này mới hay cơ. Đợt trước tao tình cờ gặp nó trên phố. Tao trêu nó mấy câu, nó chửi tao là chó sủa nó không hiểu. Tao tức lắm, chưa biết chửi gì cho ngầu thì bỗng nhiên thấy Kaito đi tới. Thế tao tát nó nhẹ một cái. Lúc Kaito đến thì tao đổ cho là nó cầm tay tao rồi tự tát chính mình. Mày hiểu không? Mà tao phải công nhận tao có khiếu làm diễn viên ghê, về sau nó bị Kaito chửi một trận. Mặc dù tao có bị nó tát một cái, nhưng được Kaito nâng như nâng trứng, còn nó chắc sợ nên giờ trốn về quê rồi.
Kaito khẽ cười khểnh. Vẫn là cái giọng ấy nhưng hồi trước dịu dàng dễ nghe thế mà bây giờ chua ngoa, đanh đá vậy. Đúng là con người, luôn nhìn thấy mặt nạ nhưng mặt thật ẩn trong bóng tối sao mà khó nhìn. Và đúng là hắn đáng bị chửi mắng lắm. Bị người khác coi là thằng ngu, coi là con rối làm theo ý đồ của người ta mà không hề hay biết. Bảo sao khi ấy Aoko nhìn hắn với ánh mắt thương hại kèm khinh bỉ.
Yasumoto vừa nhấp cà phê vừa ngân nga một điệu nhạc nào đó, đáy mắt chứa đầy ý cười. Người kia nhìn nhỏ sợ hãi, khẽ lắp bắp:
- S ... Sao mày độc ác quá vậy?
- Biết sao được! Cũng tại nhỏ đó mặt dày không chịu nghe lời cơ!
Yasumoto khẽ nhún vai rồi tiếp tục ngân nga một giai điệu quen thuộc. Người kia cố ổn định hơi thở, rồi kề môi khẽ hớp một ngụm trà chanh. Nhỏ đang run, vì chợt nhận ra mình đã kết bạn với một con rắn độc.
- Nhưng ... không phải mày mới là người đòi chia tay trước sao? Sao bây giờ muốn sở hữu lại Kaito ghê thế?
- Uầy, đợt trước có anh đẹp trai tán tao. Đẹp hơn Kaito. Tao sợ anh ấy biết tao có bạn trai rồi thì không theo đuổi tao nữa nên mới chia tay với Kaito. Ngờ đâu vẻ ngoài hào nhoáng nhưng bên trong thối rữa, lúc nào cũng học dốt bét trường, tính tình du côn xã hội đen chả ra làm sao. Không bằng một phần của Kaito, đẹp trai, học giỏi, hào hoa, phong nhã.
Hắn lại cười khinh bỉ. Cứ như kiểu Yasumoto thấy ai hoàn hảo thì tiếp cận, và sẵn sàng đá người kia khi tìm được người hoàn hảo hơn. Xong thấy không như ý muốn thì tìm cách quay lại. Rốt cuộc thì chỉ là mê vẻ đẹp trai hào nhoáng bên ngoài của người khác mà chia tay. Rốt cuộc quay lại chỉ vì hắn "hoàn hảo" hơn người kia nhiều phần. Rốt cuộc vì muốn sở hữu người đàn ông mình muốn mà sẵn sàng dùng mưu kế hãm hại, hạ nhục những người con gái lại gần. Thật đáng kinh tởm!
Rốt cuộc vì thế ... mà người con gái hắn thương yêu đã rời xa hắn
Hắn bóp chặt cái điện thoại đến đỏ cả tay. Hạ chiếc điện thoại xuống, hắn bấm bấm lướt lướt một hồi. Bờ môi mỏng bị cắn chặt đến thâm tím.
Yasumoto vẫn tiếp tục khoe khoang cái thành tích đáng-kinh-tởm của mình mà không biết rằng người con trai nhỏ đang nói tới đang tiến đến sau lưng mình.
- Ngày mới của cậu có vẻ rất tốt đẹp, Miko-chan!
Giọng nói trầm trầm nhưng chứa đầy trong đó là sự căm giận và khinh bỉ cực kì lớn, tưởng như sắp vỡ tung. Chữ "chan" được nhấn mạnh ẩn chứa trong đó là sự căm hờn và châm biếm kẻ đáng khinh *. Yasumoto chết sững, run run quay đầu lại. Nở một nụ cười gượng gạo:
( *" Chan " dùng để gọi những người nhỏ tuổi hơn mình, thường là trẻ con, hoặc nhiều là bạn thân hay người yêu, nói chung là gọi những người thân thiết. Ở đây Kaito gọi thẳng tên thêm từ "chan" vào sau với hàm ý khinh bỉ )
- U ...Ủa, Kaito! Cậu thưởng thức cà phê sáng hả? Ngồi xuống đây uống với bọn tớ cho vui.
Kaito khẽ nhếch môi, rồi nhanh chóng hạ xuống. Trên tay vẫn là cái điện thoại bấy giờ được Kaito khởi động rồi bấm bấm cái gì đó. Tiếng "tưng tưng" của điện thoại vang lên khiến Yasumoto bỗng chột dạ. Kaito nhướn mày, hất cằm về phía nhỏ:
- Điện thoại của cậu thì phải. Xem đi kìa!
- Ai lại nghe điện thoại khi gặp bạn trai chứ! Chắc mấy tin vớ vẩn í mà!
Nhỏ cười gượng, cố gắng mời Kaito ngồi xuống để tránh nhắc tới việc kia. Vậy mà Kaito không nghe, cứ đứng trước mặt nhỏ như trời trồng.
- XEM!
Kaito gầm lên, đủ để mọi người trong quán quay ra ngước nhìn. Yasumoto giật mình, sợ hãi mở điện thoại. Nhỏ không hiểu vì sao chỉ là một cái thông báo mà Kaito lại làm gắt lên vậy. Còn người kia - cô bạn của nhỏ - chỉ biết nín thinh, cố dẹp con sóng trong thâm tâm để mà bình tĩnh uống trà.
" Kuroba Kaito đang cảm thấy "thú vị" cùng với Miko dễ thương tại Cà phê phố "
Sự lo lắng của nhỏ dâng lên cao trào khi đúng ra phải cảm thấy hạnh phúc. Đôi tay run run khẽ nhấn vào thông báo. Và rồi ... đôi mắt của nhỏ mở to, bàng hoàng nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.
Tiếng "tưng tưng" cứ vang lên liên hồi. Chỉ sau vài phút đăng tải, bài viết của Kaito đã thu về trăm lượt thích và mấy trăm lượt bình luận. Bởi lẽ, một người là nam thần trường Ekoda, một người là hoa khôi trường Teitan, đương nhiên lượt theo dõi rất lớn. Nhưng đặc biệt hơn, đó là sự kiện nóng, là bài viết, là bằng chứng vạch mặt nàng hoa khôi của trường Teitan - Yasumoto Miko.
" Không ngờ nàng hoa khôi xinh đẹp, dịu dàng như vậy lại là một con cáo. Gian xảo đến thế là cùng!"
" Đôi khi, bộ mặt thật của một con người chỉ lộ ra sau nhiều năm quen thân. "
" Càng về cuối màn hình càng rung, chứng tỏ lúc này Kuroba phải tức giận lắm! Con nhỏ đó đi rồi. "
" Tạo nghiệp để rồi nghiệp quật. "
" Tội nghiệp Nakamori quá! Hiền lành gặp phải cáo già bị bắt nạt tới mức không chống chế nổi. "
" Chắc Nakamori về quê mang nặng một nỗi hận thù khi thanh danh bị vấy bẩn. Chó Yasumoto, chắc chắn mày đi đâu cũng bị xua đuổi. Vết nhơ để lại sẽ lưu truyền qua bao nhiêu đời sau. Tao sẽ kể cho con cháu của tao rằng ngày xưa bố nó, ông nó đã phải học chung với một con nhỏ mưu mô xảo quyệt chuyên đi hãm hại người khác để trục lợi cho bản thân. Đấy còn chưa kể chẳng may mày gặp lại Nakamori, nhỏ sẽ tìm cách trả thù và cho mày ra bã. "
" Cám ơn nam thần Kuroba của lòng em đã vạch trần con nhỏ mất dậy, láo toét này. Không thì chắc mọi người còn bị nó lừa dài dài. "
Yasumoto run bần bật lướt điện thoại. Thông báo cứ hiện liên hồi, lượt theo dõi của nhỏ giảm xuống một cách chóng mặt. Nhỏ co tay thành quyền, móng tay bấm chặt vào da vào thịt. Thay vì sợ hãi như ban nãy, giờ đây nhỏ tức giận tột độ.
Cô bạn thân của nhỏ bấy giờ đang lăm lăm điện thoại trên tay đọc bình luận bỗng giật mình khi thấy nhỏ đập rầm xuống mặt bàn. Nhỏ lồng lên, hệt như một con thú:
- TÊN KHỐN KUROBA!
Kaito cười khinh khỉnh. Nhỏ phát điên rồi. Khi mà hắn đã tung bằng chứng lên mạng vạch trần nhỏ. Khi mà hắn đã khiến nhỏ bị mọi người khinh bỉ và tẩy chay. Quyền lực mất, danh vọng tan. Chỉ còn lại một con nhỏ gian xảo, lươn lẹo.
Bài viết này ... liệu Aoko có đọc được không? Liệu nó có hiểu được rằng chính hắn đang rửa oan cho nó không?
Người ta bảo ... nó bị hack nick rồi. Không một ai biết được nó đang sống ra sao, như thế nào. Chỉ biết nó đang ở quê hương của nó - Kyoto. Liệu ... nó sẽ thường xuyên vào nick của Kuroba Kaito này mà đọc được bài viết chứ?
Hắn khoanh tay nhìn ả đàn bà trước mặt, dịu giọng xuống mà đầy mỉa mai:
- Ối chà! Sao nghe xa lạ thế?
Hắn nhướn mày nhìn con thú hoang trước mặt, chợt vui vẻ. Người kia tức đến tím mặt, móng tay bấm chặt vào da thịt. Cơ bản nhỏ định chửi mắng hắn một trận, nhưng rồi chợt nhận ra ... mọi người trong quán nhìn mình với ánh mắt hết sức khó chịu.
Nhỏ đang thất thế. Không chửi được. Không tìm ra được lời lẽ để chửi. Vì lần này ... tội đồ là nhỏ. Vỏ bọc nạn nhân ... vỡ tan rồi.
- Xin lỗi quý khách có thể nhỏ tiếng chút được không ạ? Các vị khách khác đang bắt đầu phàn nàn.
Anh nhân viên phục vụ lên tiếng nhắc nhở. Nhưng hai người kia vẫn trợn mắt nhìn nhau, khiến anh lâm vào tình thế khó xử. Rồi bỗng nhiên, người con gái tức tối dang tay phang mạnh vào đầu người kia. Kaito mất đà, ngã chúi người xuống.
Con thú hoang này ... điên rồi!
Kaito khẽ cười, rồi quay phắt lại giáng một cái tát trời đánh ngang mặt nhỏ. Cái tát được người con trai dồn hết lực, giáng xuống gương mặt người con gái khiến ả ngã lăn ra nền đất. Yasumoto choáng váng, nhất thời không đứng dậy được. Thu mình dưới nền nhà, run run như một con vật nhỏ đáng thương.
- Tự xét lại bản thân đi, xem mình có đáng nhận được sự quan tâm và nâng niu của người khác hay không.
Kaito buông câu răn đe, rồi nhanh chóng bỏ đi. Ngọn lửa tức giận trong lòng bấy giờ mới được dập tắt.
Tự hỏi ... Aoko bây giờ đang làm gì? Hắn muốn gặp lại nó quá. Để rồi ôm nó vào lòng, cảm nhận hương thơm đặc trưng của mái tóc, trên cơ thể của nó mà thủ thỉ:
" Aoko, tớ xin lỗi, rất xin lỗi cậu nhiều. Tớ nhận ra rồi. Nhận ra tớ đã rất khốn nạn khi làm tổn thương cậu. Vậy nên ... làm ơn quay trở về với tớ, nhé! "
Cuối năm học này, xét về kết quả học tập thì Nakamori Aoko và Kuroba Kaito cùng đứng thứ nhất toàn trường. Xét về các hoạt động ngoại khóa cũng như mặt tổng thể, Aoko có phần nhỉnh hơn.
Các bạn khác trong lớp cũng đã tiến bộ rõ rệt so với các năm học trước. Tiền thưởng được trích từ quỹ lớp còn thừa cũng đã được chia công bằng cho những cặp xứng đáng.
Chỉ là chuyện đó ... nó mới nói cho mỗi Ran và Keiko biết, và dặn hai người ấy tuyệt nhiên không được nói cho ai biết. Thừa hiểu, nó không muốn Kaito biết được cho đến khi nó thông báo.
Keiko chuyền bóng với vẻ mệt mỏi và chán nản. Cô nàng ngồi phịch xuống ghế đá rồi nhìn Aoko trân trối. Nhỏ chưa bao giờ nghĩ sẽ phải rời xa cô bạn thân không biết khi nào mới quay trở lại. Mặc dù vậy, nhìn Aoko với niềm hân hoan luôn hiện rõ trên gương mặt túa mồ hôi, lúc nào cũng tươi tỉnh như đó là niềm vui của cô nàng.
Trưa hôm đó, lớp 11B đã đến nhà hàng ăn trưa do Aoko mời và hoàn toàn tri trả.
Nó cố tình chọn một nhà hàng gần nhà ga Tokyo để tiện đường, tiết kiệm thời gian. Chiếc vali to lớn của ba và nó đã được gửi ở quầy lễ tân. Không một ai biết.
Mọi người ăn uống, vui đùa hoàn toàn vui vẻ, không một chút vướng bận. Cô giáo chủ nhiệm cũng như các thầy cô bộ môn say sưa nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn những trò đùa tinh nghịch của học trò mà bật cười. Đa số mọi người đều đã ăn xong và đang nghỉ ngơi. Biết vậy, Aoko liền đứng dậy. Nó tiến lên khu vực phía trên chỗ ăn, nghẹn ngào thông báo:
- Mọi người! Xin hãy trật tự một chút! Aoko có điều quan trọng muốn nói.
Bao nhiêu ánh mặt đổ dồn vào nó, có ngạc nhiên, có chờ đợi. Cô Jodie buồn buồn nhìn xa xăm. Bởi lẽ nó là một lớp trưởng gương mẫu, trách nhiệm và thực sự biết cách làm lớp trưởng. Tìm được một người như thế quản lí lớp, thật không phải là dễ.
- Mình chuyển về Tokyo cũng đã hơn hai năm rồi. Nơi đây như mái nhà thứ hai của mình vậy. Nhưng mình vẫn nhớ quê hương, nhớ gia đình bạn bè ở nơi đó. Với lại, ba mình cũng đã chuyển công tác về Kyoto - quê hương mình, vậy nên có lẽ ... mình cũng sẽ chuyển về đó để sinh sống và học tập.
Những tiếc xì xào, bàn tán vang lên khắp nhà hàng. Buồn thương có, tiếc nuối có và hy vọng cũng có. Để rồi vỡ òa thành những hạt vụn li ti cảm xúc vương khắp nhà hàng. Một số bạn nữ đã gục mặt xuống khóc. Nó không hiểu, tại sao họ lại mau nước mắt đến thế?
Kaito nãy giờ còn đang cười đùa nói chuyện vui vẻ, bấy giờ nghe nó thông báo chuyển đi thì sững lại, bàng hoàng nhìn nó. Hắn chưa bao giờ nghĩ nó sẽ rời xa hắn. Sự xuất hiện của nó bên cạnh hắn dường như đã trở thành hiển nhiên từ đời nào, vậy mà bây giờ bỗng dưng vụt khỏi tầm với, bỗng dưng hụt hẫng, mất mát tràn ngập khắp thân thể. Nghe trong tim nhói đau.
- Mình không thể chắc chắn được khi nào mình sẽ quay trở lại Tokyo, nhưng mình tin, nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau. Xin cám ơn các thầy cô giáo đã giúp đỡ em trong những năm học vừa rồi, cũng như những người bạn đã cùng mình xây dựng nên nhiều kỉ niệm đẹp tuổi học trò, những kỉ niệm vui buồn chắc chắn mình sẽ không quên. Mình hứa đó!
Aoko sụt sùi, nhanh tay gạt đi những giọt lệ vương trên khóe mắt. Bấy giờ, ai cũng nghẹn ngào. Mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi nhà hàng, như chỉ trực có vậy để lao đi tìm kiếm thứ gì đó.
Nó sẽ lên chuyến Shinkansen tới Kyoto lúc 12 giờ trưa. Thời gian cứ lặng lẽ trôi.
Rốt cuộc, chỉ còn 20 phút nữa là tàu khởi hành. Bấy giờ, các bạn học của nó đã vây đầy xung quanh nó. Họ tiến đến trao vào tay nó những túi xách lủng lẳng. Do thời gian có hạn và không biết mua quà gì, những món quà không được bọc gói màu sắc rực rỡ mà chỉ được bỏ vào một chiếc túi trang trọng.
Keiko dúi vào tay nó chiếc túi màu vàng chấm bi, rồi bất chợt nhìn. Cái nhìn có chút giận hờn, có chút nghiêm nghị chiếu thẳng vào mắt nó khiến nó đâm chột dạ. Và một bài giáo huấn tuôn trào như dòng suối:
- Đồ ngốc! Về đó rồi nhớ phải giữ gìn sức khỏe, đừng có mỗi năm ốm mấy lần. Cậu là chủ quan với sức khỏe của mình lắm đấy. Nhất là mùa đông rét căm căm như vậy, không được mở cửa sổ để gió lạnh ùa vào nhà nghe chưa. Sang bên đó học giỏi, nhưng đừng cố quá mà thành quá cố đấy. Đôi khi phải dành thời gian thư giãn một chút. Và nhớ không được phép quên tụi này đâu đấy! Và nhớ ... cố gắng sớm quay trở lại.
Aoko cười méo xệch, khó khăn bật ra hai từ " Nhớ rồi! ". Bài giáo huấn của Keiko làm như nó một đi không trở về vậy. Keiko hài lòng gật đầu, nhường chỗ cho người tiếp theo.
Ran tiến đến, tương tự dúi túi quà vào tay nó. Đôi mắt oải hương nhìn nó, chứa đầy điều muốn nói. Bởi lẽ Aoko là người cô tâm sự nhiều nhất, là người bạn hiểu cô như hiểu chính mình, có gì vui hay không vui cô đều nghĩ đến nó đầu tiên. Bây giờ nó đi rồi, thực sự không nỡ.
Ánh mắt chứa vô vàn cảm xúc hỗn tạp đó, vậy mà dường như nó đọc được hết. Nhưng đợi, Ran chẳng nói gì. Bất chợt, cô dang rộng vòng tay.
Aoko thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi mỉm cười. Nó tiến đến, ôm chặt lấy Ran. Nó nghe tiếng sụt sùi, cảm nhận cái vỗ nhè nhẹ sau lưng. Ran chỉ khẽ thì thầm:
- Sang bên đó mạnh khỏe nhé!
Hoa anh đào thả trôi mình trong không khí, mặc gió đưa mình bay trên không trung, để mặc cho gió đu đưa, lướt nhẹ trên con đường lát gạch đá. Không gian như thu hẹp lại, thời gian như ngừng trôi. Vĩnh viễn không ai mong tới khoảnh khắc Aoko bước lên tàu điện. Hoa anh đào rơi, ngẩn ngơ, thơ mộng, vậy mà bây giờ hóa ra u buồn của cảnh chia ly.
Sau cùng, chỉ còn lại Kaito.
Hắn vắt chân ngồi chễm chệ trên chiếc ghế chờ gần đó. Vô cảm nhìn về đám đông.
Hakuba tiến lại gần Kaito. Cậu ngồi xuống cạnh hắn, mắt nhìn đăm đăm vào dáng vẻ thân thuộc của Aoko, bâng quơ nói:
- Tao tặng cho cô ấy quả cầu tuyết, bên trong có một ngôi nhà nhỏ. Hi vọng cô ấy sẽ hạnh phúc. Kaito, tao thừa biết mày rung động trước Aoko rồi, vậy tại sao lại tỏ ra là mình ghét? Tao nghĩ mày nên làm điều gì đó, đừng để về sau phải hối hận.
Kaito cười khểnh, đưa mắt ra chỗ khác vẻ không quan tâm, rồi nhìn Hakuba. Ánh mắt của cậu ta đầy chờ đợi:
- Nực cười. Chẳng việc gì phải quan tâm đến nhỏ đó cả. Nó đi mặc xác nó, đỡ ngứa mắt. Tao đâu có thích cái loại người như thế, không tiếc nuối, không nhất thiết phải chào.
- Bây giờ mà vẫn còn sĩ diện được sao?
Hakuba tức tối bỏ đi. Để lại Kaito vô cảm nhìn vào khoảng không trước mắt.
Trong sâu thẳm của hắn, hắn muốn. Muốn lắm chứ! Muốn chạy tới cạnh Aoko, cầu xin nó đừng bỏ đi, cầu xin nó ở lại với hắn. Nếu không được, hắn sẽ cầm lấy tay nó, ôm chặt lấy nó, thủ thỉ chúc nó về quê mạnh khỏe. Nhưng ... lòng tự trọng của hắn không cho phép. Lí trí của hắn vẫn phủ nhận.
Kaito vẫn tiếp tục nhìn nó đang khệ nệ bê đống đồ tiến về phía ba nó đã đứng đấy tự đời nào. Tàu chuẩn bị lăn bánh. Nó bỗng quay lại nhìn hắn, như tiếc nuối, như chờ đợi, khiến hắn chợt giật mình. Rất nhanh, như chỉ thoáng qua, ánh mắt ấy thất vọng quay đi. Aoko bước lên tàu.
Nó vẫn mong đợi Kaito sẽ làm gì đó trước khi nó lên tàu. Rốt cuộc, ánh mắt ấy lạnh tanh, vô cảm nhìn lại nó. Thất vọng bủa vây. Cho dù là những giây phút chia li cuối cùng, hắn vẫn chẳng thèm quan tâm đến nó, dù chỉ là một ánh mắt có hồn. Cuối cùng, nó mong đợi điều gì? Không phải đã từ bỏ thành công rồi sao? Không phải đã thôi nhớ nhung, đã thôi rung động trước người ta rồi sao? Rốt cuộc tại sao lại mong nhận được sự quan tâm của người ấy? Aoko nén những giọt nước mắt vào sâu trong con tim rỉ máu, bước vội lên tàu. Tránh xa người ấy, càng xa càng tốt.
Yêu ... sao mà rắc rối thế? Vậy ... từ bỏ ... liệu có phải dễ dàng?
Tàu lăn bánh, mang theo người con gái hắn nhớ thương nhưng vẫn luôn phủ nhận. Bụi cuốn mù mịt, chà xát vào vết thương chưa lành trong lồng ngực.
Người đi rồi mới thấy tiếc thương. Nghe trong tim đập hẫng một nhịp.
oOo
Sáng hôm sau, Kaito dậy muộn.
Hôm nay Aoko không gọi hắn dậy. Bởi lẽ cô ấy không sang nhà hắn.
Hôm nay vắng bữa ăn sáng nóng hổi. Bởi vì cô ấy không nấu bữa sáng cho hắn nữa.
Hôm nay trong nhà vắng tiếng cười đùa. Vì không có sự hiện diện của Aoko nơi đây.
Bởi lẽ hắn quên mất, Aoko đi rồi.
Kaito tự giễu chính mình. Luôn khẳng định mình không nhớ thương người ta, tự nhủ người ta chả là gì với mình, vậy mà giờ đây, hình ảnh Aoko choáng ngợp khắp tâm trí hắn.
Kaito sửa soạn xuống phố. Hắn bước vào một quán ramen, gọi một tô Miso Ramen. Nhẩn nha thưởng thức. Nó ngon lắm, ắt hẳn là ngon hơn ramen Aoko làm, nhưng không hiểu sao hắn thích ăn ramen Aoko làm hơn. Không ngon bằng, nhưng đặc trưng đến khó quên.
Hắn bước vào quán cà phê Aoko vẫn hay lui tới, thanh lịch gọi một tách cà phê sữa. Hắn gọi điện, nó không nghe. Hắn nhắn tin, nó không trả lời. Mọi sự liên lạc với nó đều bị cắt đứt.
Hắn không hiểu vì sao mình lại như vậy, trong đầu vẫn tự nhủ là quán ngon thôi, không có gì cả. Vẫn tự nhủ mình buồn tay thôi, chẳng phải nhớ nhung gì đâu. Mặc cho trái tim không thôi thổn thức, lí trí vẫn lừa dối hắn là không có tình cảm với Aoko.
- Ha ha! Tao đã cảnh cáo con nhỏ đó đừng lại gần Kaito rồi không nghe. Giờ sập rồi. Nhỏ Nakamori Aoko bên Ekoda đó!
Cái tên thân thương được nhắc đến bởi giọng nói quen thuộc khiến Kaito chết sững. Hắn co chặt bàn tay, lia khắp một lượt. Và dừng lại chỗ hai người con gái đang nhâm nhi tách cà phê ở cách một bàn sau lưng hắn.
Cẩn thận đổi sang ghế đối diện. Cẩn thận rút điện thoại.
Cẩn thận quay video.
Đúng là cách đó không xa, Yasumoto Miko đang thong thả nhâm nhi cà phê với bạn mình. Có vẻ nhỏ đang rất tâm đắc trước thành quả của mình sau khi đuổi được Aoko đi. Người kia có vẻ không hiểu, mơ hồ hỏi lại:
- Là sao cơ? Mày thừa biết là tao chậm thông tin mà! Nói rõ hơn đi!
- Thế này nhé! Có một con nhỏ tên là Nakmamori Aoko luôn bám dính lấy Kaito. Mà Kaito chỉ có thể là của tao, vậy nên tao đã tức giận tìm đến nó và cảnh cáo không được lại gần Kaito, nếu không tao sẽ khiến nó không có chỗ mà chui. Mà con nhỏ đó cứng đầu, không nghe. Vậy nên tao đã tìm mấy người bạn, bảo là tiết lộ với người khác là Nakamori nói với họ mình trở thành bạn gái của Kaito, và cứ mỗi lần gặp lại dặn phải nhớ giữ bí mật. Mà càng dặn nhiều, đang quên lại thành nhớ, lại càng muốn nói ra, thế là người này truyền người kia, người kia truyền người tiếp và cứ thế thành một tin đồn thú vị. Không ngoài dự đoán, Kaito chửi con nhỏ đó sấp mặt.
Nghe đến đây, lí trí của hắn vỡ vụn, cảm xúc đổ sập. Chính thức thừa nhận mình có tình cảm với Aoko. Cảm xúc trộn vào nhau, bất giác thành một mớ hỗn độn.
Trống rỗng. Nhớ nhung. Thương xót. Mặc cảm. Khinh bỉ. Tự giễu...
Hắn hận bản thân mù quáng khi tin vào kẻ khốn nạn như Yasumoto, càng mặc cảm tội lỗi khi đã đả thương Aoko một cú trọng thương về tinh thần. Hình ảnh Aoko buồn bã nhìn hắn trước khi lên tàu quay trở lại ám ảnh tâm trí hắn. Tim ngừng đập, thời gian ngừng trôi, không gian như lắng đọng. Chỉ còn lại cái run rẩy của bàn tay cầm điện thoại và cái nghiến răng ken két đầy căm giận.
- Mà vụ này mới hay cơ. Đợt trước tao tình cờ gặp nó trên phố. Tao trêu nó mấy câu, nó chửi tao là chó sủa nó không hiểu. Tao tức lắm, chưa biết chửi gì cho ngầu thì bỗng nhiên thấy Kaito đi tới. Thế tao tát nó nhẹ một cái. Lúc Kaito đến thì tao đổ cho là nó cầm tay tao rồi tự tát chính mình. Mày hiểu không? Mà tao phải công nhận tao có khiếu làm diễn viên ghê, về sau nó bị Kaito chửi một trận. Mặc dù tao có bị nó tát một cái, nhưng được Kaito nâng như nâng trứng, còn nó chắc sợ nên giờ trốn về quê rồi.
Kaito khẽ cười khểnh. Vẫn là cái giọng ấy nhưng hồi trước dịu dàng dễ nghe thế mà bây giờ chua ngoa, đanh đá vậy. Đúng là con người, luôn nhìn thấy mặt nạ nhưng mặt thật ẩn trong bóng tối sao mà khó nhìn. Và đúng là hắn đáng bị chửi mắng lắm. Bị người khác coi là thằng ngu, coi là con rối làm theo ý đồ của người ta mà không hề hay biết. Bảo sao khi ấy Aoko nhìn hắn với ánh mắt thương hại kèm khinh bỉ.
Yasumoto vừa nhấp cà phê vừa ngân nga một điệu nhạc nào đó, đáy mắt chứa đầy ý cười. Người kia nhìn nhỏ sợ hãi, khẽ lắp bắp:
- S ... Sao mày độc ác quá vậy?
- Biết sao được! Cũng tại nhỏ đó mặt dày không chịu nghe lời cơ!
Yasumoto khẽ nhún vai rồi tiếp tục ngân nga một giai điệu quen thuộc. Người kia cố ổn định hơi thở, rồi kề môi khẽ hớp một ngụm trà chanh. Nhỏ đang run, vì chợt nhận ra mình đã kết bạn với một con rắn độc.
- Nhưng ... không phải mày mới là người đòi chia tay trước sao? Sao bây giờ muốn sở hữu lại Kaito ghê thế?
- Uầy, đợt trước có anh đẹp trai tán tao. Đẹp hơn Kaito. Tao sợ anh ấy biết tao có bạn trai rồi thì không theo đuổi tao nữa nên mới chia tay với Kaito. Ngờ đâu vẻ ngoài hào nhoáng nhưng bên trong thối rữa, lúc nào cũng học dốt bét trường, tính tình du côn xã hội đen chả ra làm sao. Không bằng một phần của Kaito, đẹp trai, học giỏi, hào hoa, phong nhã.
Hắn lại cười khinh bỉ. Cứ như kiểu Yasumoto thấy ai hoàn hảo thì tiếp cận, và sẵn sàng đá người kia khi tìm được người hoàn hảo hơn. Xong thấy không như ý muốn thì tìm cách quay lại. Rốt cuộc thì chỉ là mê vẻ đẹp trai hào nhoáng bên ngoài của người khác mà chia tay. Rốt cuộc quay lại chỉ vì hắn "hoàn hảo" hơn người kia nhiều phần. Rốt cuộc vì muốn sở hữu người đàn ông mình muốn mà sẵn sàng dùng mưu kế hãm hại, hạ nhục những người con gái lại gần. Thật đáng kinh tởm!
Rốt cuộc vì thế ... mà người con gái hắn thương yêu đã rời xa hắn
Hắn bóp chặt cái điện thoại đến đỏ cả tay. Hạ chiếc điện thoại xuống, hắn bấm bấm lướt lướt một hồi. Bờ môi mỏng bị cắn chặt đến thâm tím.
Yasumoto vẫn tiếp tục khoe khoang cái thành tích đáng-kinh-tởm của mình mà không biết rằng người con trai nhỏ đang nói tới đang tiến đến sau lưng mình.
- Ngày mới của cậu có vẻ rất tốt đẹp, Miko-chan!
Giọng nói trầm trầm nhưng chứa đầy trong đó là sự căm giận và khinh bỉ cực kì lớn, tưởng như sắp vỡ tung. Chữ "chan" được nhấn mạnh ẩn chứa trong đó là sự căm hờn và châm biếm kẻ đáng khinh *. Yasumoto chết sững, run run quay đầu lại. Nở một nụ cười gượng gạo:
( *" Chan " dùng để gọi những người nhỏ tuổi hơn mình, thường là trẻ con, hoặc nhiều là bạn thân hay người yêu, nói chung là gọi những người thân thiết. Ở đây Kaito gọi thẳng tên thêm từ "chan" vào sau với hàm ý khinh bỉ )
- U ...Ủa, Kaito! Cậu thưởng thức cà phê sáng hả? Ngồi xuống đây uống với bọn tớ cho vui.
Kaito khẽ nhếch môi, rồi nhanh chóng hạ xuống. Trên tay vẫn là cái điện thoại bấy giờ được Kaito khởi động rồi bấm bấm cái gì đó. Tiếng "tưng tưng" của điện thoại vang lên khiến Yasumoto bỗng chột dạ. Kaito nhướn mày, hất cằm về phía nhỏ:
- Điện thoại của cậu thì phải. Xem đi kìa!
- Ai lại nghe điện thoại khi gặp bạn trai chứ! Chắc mấy tin vớ vẩn í mà!
Nhỏ cười gượng, cố gắng mời Kaito ngồi xuống để tránh nhắc tới việc kia. Vậy mà Kaito không nghe, cứ đứng trước mặt nhỏ như trời trồng.
- XEM!
Kaito gầm lên, đủ để mọi người trong quán quay ra ngước nhìn. Yasumoto giật mình, sợ hãi mở điện thoại. Nhỏ không hiểu vì sao chỉ là một cái thông báo mà Kaito lại làm gắt lên vậy. Còn người kia - cô bạn của nhỏ - chỉ biết nín thinh, cố dẹp con sóng trong thâm tâm để mà bình tĩnh uống trà.
" Kuroba Kaito đang cảm thấy "thú vị" cùng với Miko dễ thương tại Cà phê phố "
Sự lo lắng của nhỏ dâng lên cao trào khi đúng ra phải cảm thấy hạnh phúc. Đôi tay run run khẽ nhấn vào thông báo. Và rồi ... đôi mắt của nhỏ mở to, bàng hoàng nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.
Tiếng "tưng tưng" cứ vang lên liên hồi. Chỉ sau vài phút đăng tải, bài viết của Kaito đã thu về trăm lượt thích và mấy trăm lượt bình luận. Bởi lẽ, một người là nam thần trường Ekoda, một người là hoa khôi trường Teitan, đương nhiên lượt theo dõi rất lớn. Nhưng đặc biệt hơn, đó là sự kiện nóng, là bài viết, là bằng chứng vạch mặt nàng hoa khôi của trường Teitan - Yasumoto Miko.
" Không ngờ nàng hoa khôi xinh đẹp, dịu dàng như vậy lại là một con cáo. Gian xảo đến thế là cùng!"
" Đôi khi, bộ mặt thật của một con người chỉ lộ ra sau nhiều năm quen thân. "
" Càng về cuối màn hình càng rung, chứng tỏ lúc này Kuroba phải tức giận lắm! Con nhỏ đó đi rồi. "
" Tạo nghiệp để rồi nghiệp quật. "
" Tội nghiệp Nakamori quá! Hiền lành gặp phải cáo già bị bắt nạt tới mức không chống chế nổi. "
" Chắc Nakamori về quê mang nặng một nỗi hận thù khi thanh danh bị vấy bẩn. Chó Yasumoto, chắc chắn mày đi đâu cũng bị xua đuổi. Vết nhơ để lại sẽ lưu truyền qua bao nhiêu đời sau. Tao sẽ kể cho con cháu của tao rằng ngày xưa bố nó, ông nó đã phải học chung với một con nhỏ mưu mô xảo quyệt chuyên đi hãm hại người khác để trục lợi cho bản thân. Đấy còn chưa kể chẳng may mày gặp lại Nakamori, nhỏ sẽ tìm cách trả thù và cho mày ra bã. "
" Cám ơn nam thần Kuroba của lòng em đã vạch trần con nhỏ mất dậy, láo toét này. Không thì chắc mọi người còn bị nó lừa dài dài. "
Yasumoto run bần bật lướt điện thoại. Thông báo cứ hiện liên hồi, lượt theo dõi của nhỏ giảm xuống một cách chóng mặt. Nhỏ co tay thành quyền, móng tay bấm chặt vào da vào thịt. Thay vì sợ hãi như ban nãy, giờ đây nhỏ tức giận tột độ.
Cô bạn thân của nhỏ bấy giờ đang lăm lăm điện thoại trên tay đọc bình luận bỗng giật mình khi thấy nhỏ đập rầm xuống mặt bàn. Nhỏ lồng lên, hệt như một con thú:
- TÊN KHỐN KUROBA!
Kaito cười khinh khỉnh. Nhỏ phát điên rồi. Khi mà hắn đã tung bằng chứng lên mạng vạch trần nhỏ. Khi mà hắn đã khiến nhỏ bị mọi người khinh bỉ và tẩy chay. Quyền lực mất, danh vọng tan. Chỉ còn lại một con nhỏ gian xảo, lươn lẹo.
Bài viết này ... liệu Aoko có đọc được không? Liệu nó có hiểu được rằng chính hắn đang rửa oan cho nó không?
Người ta bảo ... nó bị hack nick rồi. Không một ai biết được nó đang sống ra sao, như thế nào. Chỉ biết nó đang ở quê hương của nó - Kyoto. Liệu ... nó sẽ thường xuyên vào nick của Kuroba Kaito này mà đọc được bài viết chứ?
Hắn khoanh tay nhìn ả đàn bà trước mặt, dịu giọng xuống mà đầy mỉa mai:
- Ối chà! Sao nghe xa lạ thế?
Hắn nhướn mày nhìn con thú hoang trước mặt, chợt vui vẻ. Người kia tức đến tím mặt, móng tay bấm chặt vào da thịt. Cơ bản nhỏ định chửi mắng hắn một trận, nhưng rồi chợt nhận ra ... mọi người trong quán nhìn mình với ánh mắt hết sức khó chịu.
Nhỏ đang thất thế. Không chửi được. Không tìm ra được lời lẽ để chửi. Vì lần này ... tội đồ là nhỏ. Vỏ bọc nạn nhân ... vỡ tan rồi.
- Xin lỗi quý khách có thể nhỏ tiếng chút được không ạ? Các vị khách khác đang bắt đầu phàn nàn.
Anh nhân viên phục vụ lên tiếng nhắc nhở. Nhưng hai người kia vẫn trợn mắt nhìn nhau, khiến anh lâm vào tình thế khó xử. Rồi bỗng nhiên, người con gái tức tối dang tay phang mạnh vào đầu người kia. Kaito mất đà, ngã chúi người xuống.
Con thú hoang này ... điên rồi!
Kaito khẽ cười, rồi quay phắt lại giáng một cái tát trời đánh ngang mặt nhỏ. Cái tát được người con trai dồn hết lực, giáng xuống gương mặt người con gái khiến ả ngã lăn ra nền đất. Yasumoto choáng váng, nhất thời không đứng dậy được. Thu mình dưới nền nhà, run run như một con vật nhỏ đáng thương.
- Tự xét lại bản thân đi, xem mình có đáng nhận được sự quan tâm và nâng niu của người khác hay không.
Kaito buông câu răn đe, rồi nhanh chóng bỏ đi. Ngọn lửa tức giận trong lòng bấy giờ mới được dập tắt.
Tự hỏi ... Aoko bây giờ đang làm gì? Hắn muốn gặp lại nó quá. Để rồi ôm nó vào lòng, cảm nhận hương thơm đặc trưng của mái tóc, trên cơ thể của nó mà thủ thỉ:
" Aoko, tớ xin lỗi, rất xin lỗi cậu nhiều. Tớ nhận ra rồi. Nhận ra tớ đã rất khốn nạn khi làm tổn thương cậu. Vậy nên ... làm ơn quay trở về với tớ, nhé! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.