[ Short Fic ] Từ Bỏ ... Liệu Có Phải Dễ Dàng?
Chương 6: Ngọt Ngào
Khải Huyền
13/05/2021
Kaito lại chia tay với nàng hoa khôi trường Teitan kia. Và không ngoài dự đoán của nó. Lần này còn ít hơn lần trước, mới được một tuần. Hôm nay Keiko bảo, nó mới biết. Bảo sao hơn một tháng nay Kaito không ăn ngoài lấy một lần.
Dạo gần đây, tâm trạng nó tốt hẳn lên. Có lẽ được gặp bạn bè tâm sự, cùng nhau chơi bóng chuyền, thật sự rất vui. Và đám con trai trong lớp chơi bóng chuyền với tụi nó. Trong đó có hắn. Sân bóng rổ bỗng chốc heo hút không một bóng người.
Hai chục ngày của tháng một đã trôi qua. Nhanh thôi, và một kì nghỉ nữa lại tới. Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, và nó vẫn chưa làm được gì. Nó mong từ giờ đến cuối năm các thành viên trong lớp sẽ được điểm cao trong các bài kiểm tra.
Lớp học ồn ào như chợ vỡ khi buổi học kết thúc. Trước khi xuống căn tin của trường, Aoko bước lên bục giảng, yêu cầu mọi người ngồi xuống rồi dõng dạc nói:
- Khoảng một tháng nữa là kì nghỉ xuân lại tới, và chỉ một hai tuần thôi là kết thúc năm học. Và tớ tin chắc rằng từ giờ đến cuối năm số lượng bài kiểm tra sẽ tăng lên rất nhiều để các thầy cô đánh giá kết quả học tập. Vậy nên tớ mong rằng kết học tập của lớp chúng ta sẽ toàn điểm A và B. Ngoài ra cuối buổi học chúng ta nên đẩy mạnh việc tập thể dục, thể thao cũng như giao lưu kết bạn. Tớ chỉ có biện pháp để kết quả học tập của lớp ta tốt hơn, còn về ngoại khóa cũng như các mặt khác tớ không thể giúp hết được. Tớ có một đề nghị: Mỗi người hãy tìm cho mình một người để kết thành một cặp, yếu phần nào thì tìm người giỏi phần đó. Không nhất thiết phải là bạn thân vì tớ biết một số cặp bạn thân cùng giỏi mặt này và cùng yếu mặt kia, và cặp đôi như vậy sẽ khó tiến bộ. Tớ nghĩ hai ngày là đủ để các cậu tìm bạn cùng tiến cho mình. Lớp mình đủ chia cặp, tớ sẽ đợi khi các cậu tìm bạn rồi báo về tớ xong, người cuối cùng tớ sẽ kết cặp, bởi lẽ tớ không muốn cuối năm rồi mà gây lùm xùm trong lớp. Tớ đã có bảng tổng kết học kì hai của tất cả mọi người, bởi vậy nên tớ có thể sắp xếp lại các cặp nếu như cảm thấy các cậu chọn bạn không hợp lí. Rồi, tớ mong nhận được thông báo sớm nhất của các cậu, giờ thì mọi người đi ăn trưa đi. Mà theo tớ biết hình như mai có bài kiểm tra Anh đấy!
Aoko nói một hơi dài rồi tủm tỉm cười, mặc cho cả lớp ôm đầu đau khổ. Nó huýt sáo chạy xuống căn tin trước.
oOo
Ngày cuối cùng để cho mọi người tìm cặp. Gió lạnh ùa vào phòng khiến má nó đỏ ửng. Nó lồm cồm bò ra khỏi giường, tiến về cửa sổ và đóng nó lại. Giấy tờ trên bàn bay tứ tung, rồi liệng xuống đất khi gió ngừng thổi.
- Chết tiệt.
Nó hậm hực nhặt từng tờ giấy rơi dưới mặt đất bỏ lên bàn. Hôm nay Kaito sang muộn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đưa nó thoát khỏi dòng suy nghĩ vớ vẩn. Cái tên quen thuộc hiện trên màn hình.
- Sao vậy?
Trong giọng điệu chứa vô vàn khó chịu, nhưng có lẽ người kia sẽ không bao giờ biết được nó đang vui đến nhường nào.
- Aoko à? Tớ nói cậu đừng giận nhé! Cậu...sang rửa bát hộ tớ đi!
Aoko: ...
Aoko hít một hơi thật sâu, tắt điện thoại rồi ném bộp xuống giường, kèm theo đó là tiếng hét " Tên khốn Kaito" vang vọng khắp căn nhà nhỏ.
Từ khi nào hai đứa đã gọi tên nhau thân thiết đến thế? Liệu...có phải sai lầm?
Tắt vòi nước, nó quay lại nhìn tên dở người đang ngồi chễm chệ trên ghế ngắm nghía ngón tay quấn đầy băng của mình.
- Cậu tính cặp với ai vậy? Koizumi hả?
- Không! Theo tớ nhớ thì cậu ấy cặp với Ran rồi. Ran học giỏi toàn diện, trong khi Koizumi thì...ngu toàn diện.
Suy nghĩ thoáng qua đôi mắt nó. Vậy thì...hắn ta cặp với ai? Nó chưa kịp hỏi, hắn đã cướp lời:
- Hiện tại thì tớ chưa cặp với ai cả. Tìm cũng khó. Chắc tớ chỉ hợp với mỗi một người. Mà không biết người đó có chấp nhận không.
Bỗng chốc trong lòng nó rạo rực như lửa đốt. Tại sao...?
oOo
Thật sự mọi người chọn bạn cặp quá hợp lí, đến mức nó chẳng phải sắp xếp lại. Và trớ trêu thay, người cuối cùng chưa cặp với ai...lại là Kuroba.
- Hừ, cậu vô dụng đến mức chẳng ai thèm cặp với cậu luôn sao?
- Biết sao được, người duy nhất có thể giúp tớ tiến bộ những môn yếu thì lại cặp với người khác mất rồi.
Nó tỏ vẻ khó chịu, mặc cho người kia năn nỉ ỉ ôi liên tục bên tai:
- Thôi nào, đằng nào thì trước đó tối nào tớ chẳng sang nhà cậu học, có khác gì bạn cặp đâu!
- Rồi, rồi! Tôi có nói là không cặp với cậu hả?
Aoko mỉm cười nói, đồng thời liếc xéo kẻ kia. Có lẽ nó không bao giờ ngờ rằng, hắn đã từ chối tất cả lời đề nghị của người khác chỉ để trở thành bạn cặp của nó.
Trời ngày càng ấm lên, theo đó là sự tiến bộ vượt bậc của các thành viên trong lớp. Hầu như điểm C đã không còn. Thoáng chốc đã tới kì nghỉ xuân. Có lẽ ... năm học sắp kết thúc rồi.
Dọc theo phố Shibuya là hàng loạt cửa hàng mọc lên rầm rộ. Khoác trên mình chiếc áo khoác mỏng cùng chiếc mũ len ấm áp, tuy vậy Aoko vẫn thấy lạnh. Bên cạnh đó là Kaito đang toát mồ hồi khi mặc chiếc áo dạ lông dày cộp. Nhanh chóng cởi áo khoác, hắn vội vàng khoác lên người nó. Nhiệt tỏa ra ngoài, hắn cảm thấy đỡ nóng hơn.
Cực khổ cho hắn khi mà rất vất vả mới lôi được cô nàng ngủ nướng kia ra khỏi giường. Rồi lại tốn một đống nước bọt mới có thể lôi được nó ra khỏi căn nhà ngột ngạt. Vậy mà cuối cùng chỉ là đi dạo ngoài đường như thế này đây.
- Thôi nào Aoko, sắp hết kì nghỉ xuân rồi, sau đó cũng chỉ có 3 tuần là tổng kết năm học rồi mà. Đi! Thích mua gì thì mua, tớ trả tiền cho.
- Khỏi! Tôi không muốn nợ ai cả.
Năn nỉ mệt như vậy, đổi lại là câu từ chối dứt khoát của nó. Kaito ủ rũ thất vọng mà không để ý Aoko đang bỏ hắn một đoạn ngày càng xa.
Bước vào quán cà phê quen thuộc, Aoko thanh tao gọi một tách cà phê sữa. Đưa mắt nhìn khắp quán một lượt, Aoko chợt dừng lại tại một bức tranh phong cảnh hữu tình. Có lẽ nó mới được đưa vào quán.
Người phục vụ cẩn thận đặt tách cà phê xuống bàn. Vừa lúc đó, Kaito hớt hải chạy vào. Gọi cho mình tách cà phê sữa, hắn mệt nhọc ngồi xuống, giận dỗi trách:
- Sao đi trước mà không đợi? Làm tớ suýt lạc.
- Là do cậu nghĩ linh tinh không để ý.
Aoko hờ hững nói, rồi kề miệng hớp một ngụm cà phê. Vị đắng của cà phê và vị ngọt của sữa hòa quyện vào nhau tạo nên hương vị khó quên, thơm ngậy khắp khoang miệng.
- Tôi không ngờ cậu cũng uống cà phê sữa.
Aoko lấy ra khỏi túi chiếc tai nghe, cắm vào điện thoại rồi đưa lên tai, đồng thời đưa ánh mắt xuống dưới phố. Kì nghỉ xuân, thời gian mà học sinh tung tăng đi chơi, đi mua sắm thì người lớn lại bị trói buộc bởi thế giới vội vã chỉ làm việc và làm việc kia.
Kaito đón lấy tách cà phê mà người phục vụ mang tới, vừa khuấy đều vừa bâng quơ nói:
- Bình thường vẫn uống cà phê đen, đơn giản là thức uống giải trí hằng ngày. Cà phê đen uống vội mới cảm nhận được vị ngọt bùi sau cái đắng, cảm nhận được thành công sau từng nỗ lự mệt mỏi. Đắng nhiều hơn ngọt, bởi lẽ cuộc đời là cuộc đua đầy gian truân và khổ ải. Chỉ khi thực sự có thời gian mới chọn cà phê sữa. Ngọt nhiều hơn đắng, hòa vào nhau lan tỏa trong khoang miệng, như cảm nhận trong thế giới vội vã này trong cái rủi cũng có cái may, màu hồng hòa với màu đen chứ không phải lúc nào cũng tăm tối....
Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Nó không nghĩ Kaito cũng cảm nhận về cuộc sống sâu lắng đến như vậy. Không phải chỉ lúc nào cũng quay cuồng trong học hành với ngoại giao sao?
Cả hai người đều chìm đắm vào suy tư mà không hề biết rằng, ở gần đó có một chàng trai đang vô thức cười. Khẽ vuốt mái tóc vàng hoe, cậu lặng người nhìn về phía họ.
Có lẽ dừng ở đây thôi!
Ngoài trời, hoa mận lặng lẽ bung mình trong ánh nắng yếu ớt đầu xuân.
Nó đứng dậy trả tiền, thong thả bước đi. Khẽ dừng chân bên kẻ đáng ghét, Aoko trùm chiếc áo nặng trịch lên đầu hắn, đồng thời nghiêm khắc nói:
- Về hay không tùy cậu. Ở nhà tôi còn mấy đề Quốc ngữ chưa động tới.
Nói xong nó mở cửa bỏ ra khỏi quán, để lại hắn lúng túng uống cố mấy ngụm cà phê, vội vã trả tiền rồi chạy theo.
Xỏ tay vào túi áo, nó vội vàng băng qua một ngã tư. Theo sau đó là hắn đang cố gọi với theo:
- Aoko! Từ từ đã.
Nó dừng chân, quay lại nhìn hắn đang cố gắng đớp từng ngụm không khí. Nó cảm thấy khó chịu mỗi khi con người đó thốt lên tiếng " Aoko ".
- Cậu không có quyền gọi thẳng tên tôi ra như vậy. Cho dù có là "bạn cùng tiến". Không phải tôi nhắc nhở cậu rất nhiều rồi sao? Một số lần tôi chán nản không nhắc không có nghĩa là tôi cho phép cậu gọi tên tôi.
- Có phải cậu giận vì ngày xưa tớ ...
Nói đến đó, hắn chợt dừng lại, trong lòng bộn rộn. Nó nhìn hắn một lúc, vẫn chỉ là cúi đầu lặng thinh.
Chắc là vậy rồi! Ngày xưa tớ cũng tức giận quát mắng không cho cậu thân thiết với mình.
Có lẽ bấy giờ, hắn đã thấu hiểu cảm giác buồn tủi của nó khi xưa, hiểu được cảm giác bị xúc phạm bởi những lời lẽ không ra gì. Hắn chợt nhận ra rằng bản thân mình đã từng rất sai lầm. Nhưng ... không phải quá muộn rồi sao?
Mặc kệ hắn, nó quay đầu định chạy sang đường. Trong lòng khó chịu, nó không hề để ý rằng có một chiếc xe ô tô đang lao nhanh trên đường.
- CẨN THẬN!
Tâm trí đang để trên mây, nó chỉ mơ hồ cảm nhận một bàn tay cứng cỏi nắm lấy cổ tay nó kéo ngược về sau.
Chiếc ô tô sượt qua người nó, lao về phía trước.
Nó đứng tim, thở dốc, và chợt nhận ra mình đang dựa vào vòm ngực vững chắc của ai kia. Ngẩng mặt ngước lên nhìn, nó giật mình khi suýt chạm vào bờ môi ấy.
Khuôn mặt của nó nóng bừng. Cái lạnh đầu xuân sao giờ biến đâu hết. Chỉ còn lại là cái nóng râm ran khắp cơ thể. Nó lúng túng đẩy hắn ra rồi chạy đi.
- Này, cậu đi đâu đấy? Đường về nhà bên này cơ mà.
Kaito gọi với theo, đồng thời chỉ tay về hướng ngược lại. Aoko ngượng nghịu đáp:
- À ... à, tôi rẽ sang siêu thị mua chút đồ ăn. Trưa nay chưa có gì ăn mà.
Quê quá! Mất mặt quá mà!
Tên ngốc Kaito đáng ghét! Cứ đà này ... làm sao tôi có thể quên cậu đây?
oOo
Ánh sáng mặt trời dịu dàng đáp xuống bờ mi khẽ rung động. Keiko chớp chớp đôi bờ mi, đưa mắt liếc nhìn kẻ đang ngồi trước mặt. Hắn ngồi đó, vô thức khuấy đều tách cà phê ở trên bàn, như đang suy tư một điều gì đó. Nhỏ vắt chân sang một bên. Chiếc váy len màu đen kết hợp với chiếc áo khoác mỏng đơn điệu làm tôn lên vẻ sang chảng của nhỏ.
Lạ thật! Hôm nay lại gọi cà phê sữa sao?
Xoa xoa chiếc cằm xinh xắn, nhỏ thắc mắc. Những lúc như vậy ... chắc là có tâm trạng!
- Rốt cuộc rủ đi cà phê mà lại sao thế này?
Nhỏ than vãn, trong khi bàn tay thò vào túi lấy ra chiếc điện thoại nhỏ xinh, lướt mạng với sự chán chường hiện rõ trên gương mặt. Kaito nghe nhỏ than thì chợt dừng động tác, ngẩng lên nhìn nhỏ:
- Không phải bình thường toàn là cậu kể đủ mọi chuyện sao? Tớ đang nghe xem cậu kể gì nè, rốt cuộc lặng thinh nãy giờ.
Hắn thản nhiên đáp rồi lại tiếp tục khuấy đều tách cà phê, đôi mắt gần như vô hồn, tựa như đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
- Đấy! Nhìn cái mặt ngơ ngơ như thế kia thì ai còn tâm trạng mà buôn. Rõ ràng đang muốn thể hiện rằng: " Cậu lải nhải cái gì thì cũng chỉ như đàn gẩy tai trâu mà thôi, tôi còn đang suy nghĩ chuyện khác." í. Cảm giác mình bị ăn nguyên quả bơ vào mặt thì vui lắm à? Mà mình nhớ vụ chia tay cũng được kha khá thời gian rồi mà.
Keiko tức tối mắng xối xả, đến câu cuối chợt nhỏ lại như đang thì thầm với chính mình. Mặc cho Kaito ngơ ngác nhìn mình, nhỏ chống cằm giận dỗi tiếp tục lướt điện thoại.
- Ơ! Giận à?
Keiko: ... - Không có tiếng đáp lại.
Kaito thở hắt ra, lắc đầu nhìn ra ngoài đường. Thế giới ngoài kia như bị cuốn vào vòng xoáy, lúc nào cũng bận rộn với công việc, chẳng hề giống những con người đang ung dung uống nước ở trong quán này chút nào. Chỉ cần bước chân ra khỏi quán, giường như ta cũng bị cuốn vào trong vòng xoáy ấy, quên đi thời gian, quên đi những gì gọi là bình yên của cuộc sống. Và có lẽ ... thật hiếm khi có thể tạm thời thoát khỏi chúng mà bình thản ngắm nhìn thế giới vội vã từ xa.
Ánh mắt ấy. Ánh mắt khiến hắn bị đắm chìm luôn nhìn ra thế giới vội vã ấy. Dù đi bất cứ đâu, cô ấy cũng lặng nhìn thế giới xung quanh. Dù đến bất kì nơi nào, cô ấy cũng chọn chỗ có cửa sổ để được ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Cô ấy nghĩ gì, hắn cũng chẳng thể biết. Cô ấy làm gì, hắn chẳng hiểu nổi. Bởi lẽ ... dù có đắm chìm trong ánh mắt ấy bao lâu, dù có cố gắng để biết ánh mắt ấy đang chứa chan điều gì, hắn vĩnh viễn không thể đọc được. Khát khao ... sao mà khó thực hiện đến vậy?
Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời. In nhầm một bóng hình, nỗi nhớ chẳng thể phai.
Có lẽ vậy!
- Hả??? Cái gì đây?
Giọng nói thảng thốt của Keiko lôi hắn trở về với thế giới thực. Cô nàng này ... vẫn là lắm chuyện!
- " Mọi người cho tớ hỏi: Yêu lại người cũ có ổn không? ". Quái gì vậy Kaito?
Nhìn khuôn mặt méo mó vì khó hiểu của cô nàng, hắn bật cười. Hóa ra là dòng tâm trạng hắn đăng hôm trước. Chẳng có gì là to tát.
Vậy mà cái cô nàng kia ngó nghiêng xung quanh một hồi, rồi lôi hắn ra giữa cái bàn, ghé vào tai hắn thì thầm:
- Này! Đừng nói với tớ là ... cậu định cua lại Koizumi từ đầu nhá!
Hắn làm động tác phun nước ra rồi ho khù khụ, nhưng rồi chợt nhận ra ... trong miệng chẳng có tí cà phê nào cả. Hắn quay ra cười hề hề khi nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Keiko.
Khẽ ho lấy lại hình tượng, Kaito chống cằm ngước nhìn bộ dạng chờ đợi của nhỏ:
- Thử đoán xem!
Keiko bĩu môi ngoảnh mặt sang chỗ khác. Thật sự ... nhỏ ghét nghe câu này. Rõ ràng là đang làm bộ.
- Haizz! Mà cua lại Koizumi ... thật sự khó. Rõ ràng không môn đăng hộ đối chút nào. Thử nghĩ xem, một tiểu thư nhà quyền quý đời nào lại "đổ" trước một kẻ nhà bình dân mà bố mất sớm này? Hôm trước rủ cậu ấy đi xem đá bóng, cậu ấy còn từ chối vì không muốn mất giấc ngủ ngon mà. Cũng đúng thôi, đời nào vì một kẻ như tớ mà " tiểu thư " lại đi hi sinh giấc ngủ quý báu của mình chứ!
Kaito lại tiếp tục khuấy đều tách cà phê. Từ " tiểu thư " được ngân dài đủ để người ta thấy nó bị mỉa mai đến nhường nào.
Nhưng đó chỉ là trường hợp hắn tán lại người kia.
Keiko thở dài khi nhìn dáng vẻ cô đơn, tủi nhục kia. Biết là người ta không thích mình, biết là mình chẳng là gì trong mắt người ta, vậy mà vẫn muốn tán, vẫn muốn yêu. Nhỏ mệt mỏi khi tên bạn thân của mình không hề nào dứt ra khỏi chữ "tình".
Kaito chợt cảm thấy buồn cười khi nhìn dáng vẻ tiếc thương thay cho người khác của cô bạn thân mình. Thật quặn ruột khi ai cũng nghĩ rằng hắn đang muốn tiếp tục theo đuổi Koizumi. Vậy chẳng lẽ ... người đã từng bị mình từ chối ... cũng không thể gọi là người cũ sao?
Kaito chợt cười buồn. Hắn kề môi lên tách cà phê, khẽ hớp một ngụm. Cà phê ... đã lạnh ngắt tự bao giờ. Hắn chống tay lên cằm nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
- Này! Cái đợt cậu còn tán Koizumi, cũng hay bị lâm vào trạng thái nghĩ ngợi nhưng thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười rất gian, chứ chẳng như bây giờ mặt buồn buồn ánh mắt nhìn mông lung.
Kaito chỉ nhẹ buông câu: "Vậy sao?" làm Keiko tức càng tức. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nhỏ nhìn hắn chằm chằm, chợt thắc mắc:
- Mà từ khi nào mà quan hệ của cậu với Aoko tốt thế? Có chuyện gì à?
Cái tên thân thương lọt vào tai khiến hắn bừng tỉnh. Aoko sao? Tại sao nhỉ? Hắn cũng chẳng biết. Mông lung lắm!
- Cậu nghĩ vì lí do gì? Nhỏ đó đang làm lớp trưởng, chẳng phải tớ sẽ bị tẩy chay nếu như cư xử không đúng sao? Tớ biết điều lắm, cũng phải biết lấy lòng chút chứ! Mặc dù nhỏ đã có sự thay đổi, nhưng ghét nhỏ là bản chất của tớ rồi, không thay đổi được đâu.
Kaito khẽ nhún vai khiến Keiko chìm vào suy nghĩ. Hắn không biết thứ đó có tồn tại giữa hắn và nó hay không. Một sợi dây vô hình nào đó. Nhưng ... nếu có ... đời nào hắn nói ra vào lúc này để mà bị chê cười đến xấu hổ chứ!
Nhưng có lẽ, hắn không biết rằng ... đó là một sai lầm tệ hại.
---------------------------------------
Dạo gần đây, tâm trạng nó tốt hẳn lên. Có lẽ được gặp bạn bè tâm sự, cùng nhau chơi bóng chuyền, thật sự rất vui. Và đám con trai trong lớp chơi bóng chuyền với tụi nó. Trong đó có hắn. Sân bóng rổ bỗng chốc heo hút không một bóng người.
Hai chục ngày của tháng một đã trôi qua. Nhanh thôi, và một kì nghỉ nữa lại tới. Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, và nó vẫn chưa làm được gì. Nó mong từ giờ đến cuối năm các thành viên trong lớp sẽ được điểm cao trong các bài kiểm tra.
Lớp học ồn ào như chợ vỡ khi buổi học kết thúc. Trước khi xuống căn tin của trường, Aoko bước lên bục giảng, yêu cầu mọi người ngồi xuống rồi dõng dạc nói:
- Khoảng một tháng nữa là kì nghỉ xuân lại tới, và chỉ một hai tuần thôi là kết thúc năm học. Và tớ tin chắc rằng từ giờ đến cuối năm số lượng bài kiểm tra sẽ tăng lên rất nhiều để các thầy cô đánh giá kết quả học tập. Vậy nên tớ mong rằng kết học tập của lớp chúng ta sẽ toàn điểm A và B. Ngoài ra cuối buổi học chúng ta nên đẩy mạnh việc tập thể dục, thể thao cũng như giao lưu kết bạn. Tớ chỉ có biện pháp để kết quả học tập của lớp ta tốt hơn, còn về ngoại khóa cũng như các mặt khác tớ không thể giúp hết được. Tớ có một đề nghị: Mỗi người hãy tìm cho mình một người để kết thành một cặp, yếu phần nào thì tìm người giỏi phần đó. Không nhất thiết phải là bạn thân vì tớ biết một số cặp bạn thân cùng giỏi mặt này và cùng yếu mặt kia, và cặp đôi như vậy sẽ khó tiến bộ. Tớ nghĩ hai ngày là đủ để các cậu tìm bạn cùng tiến cho mình. Lớp mình đủ chia cặp, tớ sẽ đợi khi các cậu tìm bạn rồi báo về tớ xong, người cuối cùng tớ sẽ kết cặp, bởi lẽ tớ không muốn cuối năm rồi mà gây lùm xùm trong lớp. Tớ đã có bảng tổng kết học kì hai của tất cả mọi người, bởi vậy nên tớ có thể sắp xếp lại các cặp nếu như cảm thấy các cậu chọn bạn không hợp lí. Rồi, tớ mong nhận được thông báo sớm nhất của các cậu, giờ thì mọi người đi ăn trưa đi. Mà theo tớ biết hình như mai có bài kiểm tra Anh đấy!
Aoko nói một hơi dài rồi tủm tỉm cười, mặc cho cả lớp ôm đầu đau khổ. Nó huýt sáo chạy xuống căn tin trước.
oOo
Ngày cuối cùng để cho mọi người tìm cặp. Gió lạnh ùa vào phòng khiến má nó đỏ ửng. Nó lồm cồm bò ra khỏi giường, tiến về cửa sổ và đóng nó lại. Giấy tờ trên bàn bay tứ tung, rồi liệng xuống đất khi gió ngừng thổi.
- Chết tiệt.
Nó hậm hực nhặt từng tờ giấy rơi dưới mặt đất bỏ lên bàn. Hôm nay Kaito sang muộn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đưa nó thoát khỏi dòng suy nghĩ vớ vẩn. Cái tên quen thuộc hiện trên màn hình.
- Sao vậy?
Trong giọng điệu chứa vô vàn khó chịu, nhưng có lẽ người kia sẽ không bao giờ biết được nó đang vui đến nhường nào.
- Aoko à? Tớ nói cậu đừng giận nhé! Cậu...sang rửa bát hộ tớ đi!
Aoko: ...
Aoko hít một hơi thật sâu, tắt điện thoại rồi ném bộp xuống giường, kèm theo đó là tiếng hét " Tên khốn Kaito" vang vọng khắp căn nhà nhỏ.
Từ khi nào hai đứa đã gọi tên nhau thân thiết đến thế? Liệu...có phải sai lầm?
Tắt vòi nước, nó quay lại nhìn tên dở người đang ngồi chễm chệ trên ghế ngắm nghía ngón tay quấn đầy băng của mình.
- Cậu tính cặp với ai vậy? Koizumi hả?
- Không! Theo tớ nhớ thì cậu ấy cặp với Ran rồi. Ran học giỏi toàn diện, trong khi Koizumi thì...ngu toàn diện.
Suy nghĩ thoáng qua đôi mắt nó. Vậy thì...hắn ta cặp với ai? Nó chưa kịp hỏi, hắn đã cướp lời:
- Hiện tại thì tớ chưa cặp với ai cả. Tìm cũng khó. Chắc tớ chỉ hợp với mỗi một người. Mà không biết người đó có chấp nhận không.
Bỗng chốc trong lòng nó rạo rực như lửa đốt. Tại sao...?
oOo
Thật sự mọi người chọn bạn cặp quá hợp lí, đến mức nó chẳng phải sắp xếp lại. Và trớ trêu thay, người cuối cùng chưa cặp với ai...lại là Kuroba.
- Hừ, cậu vô dụng đến mức chẳng ai thèm cặp với cậu luôn sao?
- Biết sao được, người duy nhất có thể giúp tớ tiến bộ những môn yếu thì lại cặp với người khác mất rồi.
Nó tỏ vẻ khó chịu, mặc cho người kia năn nỉ ỉ ôi liên tục bên tai:
- Thôi nào, đằng nào thì trước đó tối nào tớ chẳng sang nhà cậu học, có khác gì bạn cặp đâu!
- Rồi, rồi! Tôi có nói là không cặp với cậu hả?
Aoko mỉm cười nói, đồng thời liếc xéo kẻ kia. Có lẽ nó không bao giờ ngờ rằng, hắn đã từ chối tất cả lời đề nghị của người khác chỉ để trở thành bạn cặp của nó.
Trời ngày càng ấm lên, theo đó là sự tiến bộ vượt bậc của các thành viên trong lớp. Hầu như điểm C đã không còn. Thoáng chốc đã tới kì nghỉ xuân. Có lẽ ... năm học sắp kết thúc rồi.
Dọc theo phố Shibuya là hàng loạt cửa hàng mọc lên rầm rộ. Khoác trên mình chiếc áo khoác mỏng cùng chiếc mũ len ấm áp, tuy vậy Aoko vẫn thấy lạnh. Bên cạnh đó là Kaito đang toát mồ hồi khi mặc chiếc áo dạ lông dày cộp. Nhanh chóng cởi áo khoác, hắn vội vàng khoác lên người nó. Nhiệt tỏa ra ngoài, hắn cảm thấy đỡ nóng hơn.
Cực khổ cho hắn khi mà rất vất vả mới lôi được cô nàng ngủ nướng kia ra khỏi giường. Rồi lại tốn một đống nước bọt mới có thể lôi được nó ra khỏi căn nhà ngột ngạt. Vậy mà cuối cùng chỉ là đi dạo ngoài đường như thế này đây.
- Thôi nào Aoko, sắp hết kì nghỉ xuân rồi, sau đó cũng chỉ có 3 tuần là tổng kết năm học rồi mà. Đi! Thích mua gì thì mua, tớ trả tiền cho.
- Khỏi! Tôi không muốn nợ ai cả.
Năn nỉ mệt như vậy, đổi lại là câu từ chối dứt khoát của nó. Kaito ủ rũ thất vọng mà không để ý Aoko đang bỏ hắn một đoạn ngày càng xa.
Bước vào quán cà phê quen thuộc, Aoko thanh tao gọi một tách cà phê sữa. Đưa mắt nhìn khắp quán một lượt, Aoko chợt dừng lại tại một bức tranh phong cảnh hữu tình. Có lẽ nó mới được đưa vào quán.
Người phục vụ cẩn thận đặt tách cà phê xuống bàn. Vừa lúc đó, Kaito hớt hải chạy vào. Gọi cho mình tách cà phê sữa, hắn mệt nhọc ngồi xuống, giận dỗi trách:
- Sao đi trước mà không đợi? Làm tớ suýt lạc.
- Là do cậu nghĩ linh tinh không để ý.
Aoko hờ hững nói, rồi kề miệng hớp một ngụm cà phê. Vị đắng của cà phê và vị ngọt của sữa hòa quyện vào nhau tạo nên hương vị khó quên, thơm ngậy khắp khoang miệng.
- Tôi không ngờ cậu cũng uống cà phê sữa.
Aoko lấy ra khỏi túi chiếc tai nghe, cắm vào điện thoại rồi đưa lên tai, đồng thời đưa ánh mắt xuống dưới phố. Kì nghỉ xuân, thời gian mà học sinh tung tăng đi chơi, đi mua sắm thì người lớn lại bị trói buộc bởi thế giới vội vã chỉ làm việc và làm việc kia.
Kaito đón lấy tách cà phê mà người phục vụ mang tới, vừa khuấy đều vừa bâng quơ nói:
- Bình thường vẫn uống cà phê đen, đơn giản là thức uống giải trí hằng ngày. Cà phê đen uống vội mới cảm nhận được vị ngọt bùi sau cái đắng, cảm nhận được thành công sau từng nỗ lự mệt mỏi. Đắng nhiều hơn ngọt, bởi lẽ cuộc đời là cuộc đua đầy gian truân và khổ ải. Chỉ khi thực sự có thời gian mới chọn cà phê sữa. Ngọt nhiều hơn đắng, hòa vào nhau lan tỏa trong khoang miệng, như cảm nhận trong thế giới vội vã này trong cái rủi cũng có cái may, màu hồng hòa với màu đen chứ không phải lúc nào cũng tăm tối....
Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Nó không nghĩ Kaito cũng cảm nhận về cuộc sống sâu lắng đến như vậy. Không phải chỉ lúc nào cũng quay cuồng trong học hành với ngoại giao sao?
Cả hai người đều chìm đắm vào suy tư mà không hề biết rằng, ở gần đó có một chàng trai đang vô thức cười. Khẽ vuốt mái tóc vàng hoe, cậu lặng người nhìn về phía họ.
Có lẽ dừng ở đây thôi!
Ngoài trời, hoa mận lặng lẽ bung mình trong ánh nắng yếu ớt đầu xuân.
Nó đứng dậy trả tiền, thong thả bước đi. Khẽ dừng chân bên kẻ đáng ghét, Aoko trùm chiếc áo nặng trịch lên đầu hắn, đồng thời nghiêm khắc nói:
- Về hay không tùy cậu. Ở nhà tôi còn mấy đề Quốc ngữ chưa động tới.
Nói xong nó mở cửa bỏ ra khỏi quán, để lại hắn lúng túng uống cố mấy ngụm cà phê, vội vã trả tiền rồi chạy theo.
Xỏ tay vào túi áo, nó vội vàng băng qua một ngã tư. Theo sau đó là hắn đang cố gọi với theo:
- Aoko! Từ từ đã.
Nó dừng chân, quay lại nhìn hắn đang cố gắng đớp từng ngụm không khí. Nó cảm thấy khó chịu mỗi khi con người đó thốt lên tiếng " Aoko ".
- Cậu không có quyền gọi thẳng tên tôi ra như vậy. Cho dù có là "bạn cùng tiến". Không phải tôi nhắc nhở cậu rất nhiều rồi sao? Một số lần tôi chán nản không nhắc không có nghĩa là tôi cho phép cậu gọi tên tôi.
- Có phải cậu giận vì ngày xưa tớ ...
Nói đến đó, hắn chợt dừng lại, trong lòng bộn rộn. Nó nhìn hắn một lúc, vẫn chỉ là cúi đầu lặng thinh.
Chắc là vậy rồi! Ngày xưa tớ cũng tức giận quát mắng không cho cậu thân thiết với mình.
Có lẽ bấy giờ, hắn đã thấu hiểu cảm giác buồn tủi của nó khi xưa, hiểu được cảm giác bị xúc phạm bởi những lời lẽ không ra gì. Hắn chợt nhận ra rằng bản thân mình đã từng rất sai lầm. Nhưng ... không phải quá muộn rồi sao?
Mặc kệ hắn, nó quay đầu định chạy sang đường. Trong lòng khó chịu, nó không hề để ý rằng có một chiếc xe ô tô đang lao nhanh trên đường.
- CẨN THẬN!
Tâm trí đang để trên mây, nó chỉ mơ hồ cảm nhận một bàn tay cứng cỏi nắm lấy cổ tay nó kéo ngược về sau.
Chiếc ô tô sượt qua người nó, lao về phía trước.
Nó đứng tim, thở dốc, và chợt nhận ra mình đang dựa vào vòm ngực vững chắc của ai kia. Ngẩng mặt ngước lên nhìn, nó giật mình khi suýt chạm vào bờ môi ấy.
Khuôn mặt của nó nóng bừng. Cái lạnh đầu xuân sao giờ biến đâu hết. Chỉ còn lại là cái nóng râm ran khắp cơ thể. Nó lúng túng đẩy hắn ra rồi chạy đi.
- Này, cậu đi đâu đấy? Đường về nhà bên này cơ mà.
Kaito gọi với theo, đồng thời chỉ tay về hướng ngược lại. Aoko ngượng nghịu đáp:
- À ... à, tôi rẽ sang siêu thị mua chút đồ ăn. Trưa nay chưa có gì ăn mà.
Quê quá! Mất mặt quá mà!
Tên ngốc Kaito đáng ghét! Cứ đà này ... làm sao tôi có thể quên cậu đây?
oOo
Ánh sáng mặt trời dịu dàng đáp xuống bờ mi khẽ rung động. Keiko chớp chớp đôi bờ mi, đưa mắt liếc nhìn kẻ đang ngồi trước mặt. Hắn ngồi đó, vô thức khuấy đều tách cà phê ở trên bàn, như đang suy tư một điều gì đó. Nhỏ vắt chân sang một bên. Chiếc váy len màu đen kết hợp với chiếc áo khoác mỏng đơn điệu làm tôn lên vẻ sang chảng của nhỏ.
Lạ thật! Hôm nay lại gọi cà phê sữa sao?
Xoa xoa chiếc cằm xinh xắn, nhỏ thắc mắc. Những lúc như vậy ... chắc là có tâm trạng!
- Rốt cuộc rủ đi cà phê mà lại sao thế này?
Nhỏ than vãn, trong khi bàn tay thò vào túi lấy ra chiếc điện thoại nhỏ xinh, lướt mạng với sự chán chường hiện rõ trên gương mặt. Kaito nghe nhỏ than thì chợt dừng động tác, ngẩng lên nhìn nhỏ:
- Không phải bình thường toàn là cậu kể đủ mọi chuyện sao? Tớ đang nghe xem cậu kể gì nè, rốt cuộc lặng thinh nãy giờ.
Hắn thản nhiên đáp rồi lại tiếp tục khuấy đều tách cà phê, đôi mắt gần như vô hồn, tựa như đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
- Đấy! Nhìn cái mặt ngơ ngơ như thế kia thì ai còn tâm trạng mà buôn. Rõ ràng đang muốn thể hiện rằng: " Cậu lải nhải cái gì thì cũng chỉ như đàn gẩy tai trâu mà thôi, tôi còn đang suy nghĩ chuyện khác." í. Cảm giác mình bị ăn nguyên quả bơ vào mặt thì vui lắm à? Mà mình nhớ vụ chia tay cũng được kha khá thời gian rồi mà.
Keiko tức tối mắng xối xả, đến câu cuối chợt nhỏ lại như đang thì thầm với chính mình. Mặc cho Kaito ngơ ngác nhìn mình, nhỏ chống cằm giận dỗi tiếp tục lướt điện thoại.
- Ơ! Giận à?
Keiko: ... - Không có tiếng đáp lại.
Kaito thở hắt ra, lắc đầu nhìn ra ngoài đường. Thế giới ngoài kia như bị cuốn vào vòng xoáy, lúc nào cũng bận rộn với công việc, chẳng hề giống những con người đang ung dung uống nước ở trong quán này chút nào. Chỉ cần bước chân ra khỏi quán, giường như ta cũng bị cuốn vào trong vòng xoáy ấy, quên đi thời gian, quên đi những gì gọi là bình yên của cuộc sống. Và có lẽ ... thật hiếm khi có thể tạm thời thoát khỏi chúng mà bình thản ngắm nhìn thế giới vội vã từ xa.
Ánh mắt ấy. Ánh mắt khiến hắn bị đắm chìm luôn nhìn ra thế giới vội vã ấy. Dù đi bất cứ đâu, cô ấy cũng lặng nhìn thế giới xung quanh. Dù đến bất kì nơi nào, cô ấy cũng chọn chỗ có cửa sổ để được ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Cô ấy nghĩ gì, hắn cũng chẳng thể biết. Cô ấy làm gì, hắn chẳng hiểu nổi. Bởi lẽ ... dù có đắm chìm trong ánh mắt ấy bao lâu, dù có cố gắng để biết ánh mắt ấy đang chứa chan điều gì, hắn vĩnh viễn không thể đọc được. Khát khao ... sao mà khó thực hiện đến vậy?
Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời. In nhầm một bóng hình, nỗi nhớ chẳng thể phai.
Có lẽ vậy!
- Hả??? Cái gì đây?
Giọng nói thảng thốt của Keiko lôi hắn trở về với thế giới thực. Cô nàng này ... vẫn là lắm chuyện!
- " Mọi người cho tớ hỏi: Yêu lại người cũ có ổn không? ". Quái gì vậy Kaito?
Nhìn khuôn mặt méo mó vì khó hiểu của cô nàng, hắn bật cười. Hóa ra là dòng tâm trạng hắn đăng hôm trước. Chẳng có gì là to tát.
Vậy mà cái cô nàng kia ngó nghiêng xung quanh một hồi, rồi lôi hắn ra giữa cái bàn, ghé vào tai hắn thì thầm:
- Này! Đừng nói với tớ là ... cậu định cua lại Koizumi từ đầu nhá!
Hắn làm động tác phun nước ra rồi ho khù khụ, nhưng rồi chợt nhận ra ... trong miệng chẳng có tí cà phê nào cả. Hắn quay ra cười hề hề khi nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Keiko.
Khẽ ho lấy lại hình tượng, Kaito chống cằm ngước nhìn bộ dạng chờ đợi của nhỏ:
- Thử đoán xem!
Keiko bĩu môi ngoảnh mặt sang chỗ khác. Thật sự ... nhỏ ghét nghe câu này. Rõ ràng là đang làm bộ.
- Haizz! Mà cua lại Koizumi ... thật sự khó. Rõ ràng không môn đăng hộ đối chút nào. Thử nghĩ xem, một tiểu thư nhà quyền quý đời nào lại "đổ" trước một kẻ nhà bình dân mà bố mất sớm này? Hôm trước rủ cậu ấy đi xem đá bóng, cậu ấy còn từ chối vì không muốn mất giấc ngủ ngon mà. Cũng đúng thôi, đời nào vì một kẻ như tớ mà " tiểu thư " lại đi hi sinh giấc ngủ quý báu của mình chứ!
Kaito lại tiếp tục khuấy đều tách cà phê. Từ " tiểu thư " được ngân dài đủ để người ta thấy nó bị mỉa mai đến nhường nào.
Nhưng đó chỉ là trường hợp hắn tán lại người kia.
Keiko thở dài khi nhìn dáng vẻ cô đơn, tủi nhục kia. Biết là người ta không thích mình, biết là mình chẳng là gì trong mắt người ta, vậy mà vẫn muốn tán, vẫn muốn yêu. Nhỏ mệt mỏi khi tên bạn thân của mình không hề nào dứt ra khỏi chữ "tình".
Kaito chợt cảm thấy buồn cười khi nhìn dáng vẻ tiếc thương thay cho người khác của cô bạn thân mình. Thật quặn ruột khi ai cũng nghĩ rằng hắn đang muốn tiếp tục theo đuổi Koizumi. Vậy chẳng lẽ ... người đã từng bị mình từ chối ... cũng không thể gọi là người cũ sao?
Kaito chợt cười buồn. Hắn kề môi lên tách cà phê, khẽ hớp một ngụm. Cà phê ... đã lạnh ngắt tự bao giờ. Hắn chống tay lên cằm nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
- Này! Cái đợt cậu còn tán Koizumi, cũng hay bị lâm vào trạng thái nghĩ ngợi nhưng thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười rất gian, chứ chẳng như bây giờ mặt buồn buồn ánh mắt nhìn mông lung.
Kaito chỉ nhẹ buông câu: "Vậy sao?" làm Keiko tức càng tức. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nhỏ nhìn hắn chằm chằm, chợt thắc mắc:
- Mà từ khi nào mà quan hệ của cậu với Aoko tốt thế? Có chuyện gì à?
Cái tên thân thương lọt vào tai khiến hắn bừng tỉnh. Aoko sao? Tại sao nhỉ? Hắn cũng chẳng biết. Mông lung lắm!
- Cậu nghĩ vì lí do gì? Nhỏ đó đang làm lớp trưởng, chẳng phải tớ sẽ bị tẩy chay nếu như cư xử không đúng sao? Tớ biết điều lắm, cũng phải biết lấy lòng chút chứ! Mặc dù nhỏ đã có sự thay đổi, nhưng ghét nhỏ là bản chất của tớ rồi, không thay đổi được đâu.
Kaito khẽ nhún vai khiến Keiko chìm vào suy nghĩ. Hắn không biết thứ đó có tồn tại giữa hắn và nó hay không. Một sợi dây vô hình nào đó. Nhưng ... nếu có ... đời nào hắn nói ra vào lúc này để mà bị chê cười đến xấu hổ chứ!
Nhưng có lẽ, hắn không biết rằng ... đó là một sai lầm tệ hại.
---------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.