Show Ân Ái Đều Phải Chết

Chương 9: Đừng nói là xuống lầu, ngay cả chạy sang tỉnh khác cũng được!

Lữ Thiên Dật

03/05/2017

Lầu 1311 (lâu chủ trả lời): Tôi vừa gửi ảnh đi, phó bang chủ liền trả lời ngay lập tức: “Bọn nó đang làm gì thế?”

Tôi: “Giả vờ tập thể dục buổi sáng ấy mà! Ngay cả tiếng hít thở cũng gõ ra được. Ha ha ha~ Hai cái thằng này đích thực là đỉnh của đỉnh cmnr!”

Phó bang chủ: “…”

Tôi: “Lợi hại không? Tôi thật muốn đi mở một cái topic bóc phốt!”

Phó bang chủ: “Lợi hại.”

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại mà cười ngây ngô, lại thấy hắn nói: “Vừa vặn, tôi cũng đang chạy bộ này.”

Nói xong, hắn gửi tới một tấm ảnh chụp máy chạy bộ, bảng số điện tử trên máy cho thấy hắn đã chạy được 3km.

Tôi nói: “Lợi hại vãi, từ sau khi tốt nghiệp trung học, tôi chạy tám trăm mét cũng đã thấy mệt rồi.”

Lúc này, phó bang chủ lại gửi một bức ảnh nữa qua, tôi tập trung nhìn vào…

Trong hình là một cánh tay đang vén áo, bên dưới lớp áo bị vén lên, 6 múi cơ bụng được phủ một tầng mồ hôi loáng thoáng lộ ra. Thông qua bối cảnh của bức hình, tôi có thể nhận thấy, ảnh được chụp tại một phòng tập thể thao, mà cảm giác như vừa mới chụp, ở góc bên còn có hai cánh cơ bắp cuồn cuộn đang nâng tạ.

Tôi hỏi: “Ông à?”

Đệt mợ, lại còn khoe!

Phó bang chủ dường như có chút muốn nói lại thôi: “Ừ…”

Tôi không để ý đến hắn nữa, thu dọn hộp đựng đồ ăn sáng xong xuôi liền xuống lầu vứt rác, sau đó thuận đường đi tới cửa hàng tạp hóa mua đồ ăn và một thùng nước suối. Thời điểm tôi trở về đã là năm phút đồng hồ sau, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn phó bang chủ gửi tới, nội dung chỉ có hai chữ: “Muốn không?”

Tôi lập tức trả lời: “Muốn.”

Phó bang chủ gửi tới một cái dấu chấm than: “!”

Tôi buồn bực nói: “Nhưng mà tôi gầy lắm, ăn no ngủ kỹ cũng không thêm được tý thịt nào, có tập cũng chẳng ra được cơ bắp như của ông đâu.”

Phó bang chủ lại trầm mặc một hồi, tôi đoán hắn bận tập nên không rảnh tay trả lời. Ước chừng một phút đồng hồ sau hắn mới nói: “Ý tôi không phải như vậy.”

Tôi không hiểu: “Thế ông có ý gì?”

Phó bang chủ: “Thôi.”

Tôi: “…”

Chung quy cứ có cảm giác gần đây thần kinh phó bang chủ không được bình thường.

Một lát sau, hắn nói: “Gầy cũng có thể là biểu hiện của sức khỏe không được tốt, cậu nên rèn luyện một chút đi.”

Tôi đáp cho có lệ: “Ờ, ông nói rất đúng.” Đạo lý này tôi hiểu nhưng mà lười thì vẫn hoàn lười.

Phó bang chủ: “Về sau chúng ta sẽ cùng chạy bộ mỗi sáng, tôi gọi điện thoại cho cậu.”

Tôi: “Anh giai à, chúng ta hình như không ở cùng một thành phố, thậm chí còn không cùng một tỉnh.”

Đó cũng lý do vì sao chúng tôi chơi game với nhau đã ba năm thế nhưng chưa từng một lần gặp mặt.

Phó bang chủ: “Cậu chạy của cậu, tôi chạy của tôi.”

Tôi: “…”

Phó bang chủ không cho tôi cơ hội kháng cự, liền nói: “Cho tôi số điện thoại của cậu.”

Tôi: “…”

Chính vì ngày đó tôi thuận tay gửi mấy tấm hình buồn nôn của S và B cho phó bang chủ, mà cho đến tận bây giờ, hắn vẫn kiên trì gọi điện thoại vào 8 giờ sáng mỗi ngày, đem tôi lôi xuống giường! Ép! Tôi! Chạy! Bộ!

Tôi đã để chế độ im lặng, song hắn vẫn cứ gọi, gọi, gọi rồi lại gọi! Thực khiến cho tôi hổ thẹn vô cùng!

Đây là báo ứng khi bóc phốt người khác phải không, đúng là báo cmn ứng rồi!

————————————

Lầu 1319: Vậy lâu chủ có nghĩ, việc thím đặc biệt mở topic bóc phốt S và B lúc này, sẽ có khả năng khiến thím rơi vào “báo ứng” mạnh mẽ hơn từ phó bang chủ hay không…

————————————

Lầu 1327: Lâu chủ, bác không muốn chạy thì có thể giả vờ như đang chạy, không biết nói dối à.

————————————

Lầu 1339 (lâu chủ trả lời):@Lầu 1327, không phải tôi không biết nói dối, mà là không thể nói dối. Phó bang chủ chuẩn bị cho tôi và hắn hai cái sim điện thoại đã đăng ký cái gói mẹ gì ấy, tóm lại là gọi cho nhau không mất tiền, sau đó mỗi ngày hắn gọi tôi dậy chạy bộ thì luôn giữ máy nói chuyện, hắn muốn nghe tôi thở.

Một khi không kiên trì rèn luyện sẽ bị giết đến trần truồng(*), nói chính xác thì, thật sự là hắn làm phản rồi! Làm phản rồi!

(*) Trong game, bị giết rồi rớt trang bị, giết liên tục cho rớt hết là trần truồng hoy~

————————————



Lầu 1342: Phó bang chủ cũng vì muốn con mọt quanh năm cố thủ trong nhà như lâu chủ được khỏe mạnh mà làm đủ chuyện lằng nhằng rắc rối.

————————————

Lầu 1350: Các thím có xác định không phải là hắn muốn mượn cớ để nghe lâu chủ “thở gấp” không?

————————————

Lầu 1361 (lâu chủ trả lời): Được rồi, đừng nói về tôi và phó bang chủ nữa, quay lại với S và B nào.

Ngày đó tôi nói chuyện với phó bang chủ trong chốc lát rồi nhanh chóng quay về game. Khi ấy S và B đã chạy xong rồi, B nằm vật trên mặt đất, không ngừng gõ những tiếng thở dồn ở kênh phụ cận như lúc trước, còn S thì đứng bên cạnh hắn khen ngợi cùng cổ vũ: “Bảo bối rất giàu nghị lực, tốc độ nhanh thế mà cũng theo được.”

B oán giận: “Trên người toàn là mồ hôi, khó chịu chết đi được.”

S gửi đi một biểu tình cười tà mị, nói: “Có muốn xuống sông tắm rửa một chút không?”

B chọn một biểu tình trợn trắng mắt, đáp: “Anh muốn thì đi mà tắm, em phải về nhà ngâm nước hoa hồng.”

Thân là một ông chồng có “hiếu” với vợ, S lập tức nghe lời mà nhảy sông tự vẫn.

B: “…”

Nhưng mà ngay giây tiếp theo, S liền giở trò cũ, mở quyết đấu, dùng kỹ năng cưỡng chế cừu hận kéo B xuống nước.

Và bọn hắn lại lập tức liếc mắt đưa tình tràn đầy cả kênh phụ cận…

B: “Anh có thấy anh đáng ghét hay không?”

S: “Ha ha!”

B: “Anh còn dám té nước lên người em! Em phải té ướt chết anh mới được!”

S: “Đến đây, té đi cưng.”

B: “Không cho anh né, phải đứng yên cho em té nước.”

S: “Được được được, không tránh thì không tránh thôi.”

Hai người bọn hắn chơi uyên ương vẫy nước một chốc, S đột nhiên lên tiếng: “Ông xã dạy em bơi nhé.”

Tôi: “…”

Kẻ bất tài tôi đây cả gan nói một câu, chẳng lẽ không phải nhân vật trong game này đều có sẵn kỹ năng bơi lội hay sao? Nhưng mà, sau khi B rơi xuống sông quả thực vẫn luôn bất động, giống như nhân vật game của hắn hoàn toàn không biết bơi vậy, S thì dính sát vào bên cạnh ôm lấy hắn, hỏi: “Có học không?”

B: “Lười lắm, lại chẳng có tác dụng gì.”

S: “Cũng đúng, có anh bảo vệ em mọi nơi mọi chỗ, không cần học.”

Sau đó hai người bọn hắn liền bắt đầu ân ân ái ái, thoạt nhìn quả thực giống sắp sửa “Play” ngay tại sông đào bảo vệ thành này, làm cho tôi cực kỳ muốn cắm một cái biển với dòng chữ “Quý trọng sinh mệnh – Nghiêm cấm dã chiến” ở bờ sông.

Kế tiếp, tôi liền cưỡi phi kiếm bay đi làm nhiệm vụ hằng ngày.

————————————

Lầu 1369: Ha ha ha nói không chừng sau khi lâu chủ đi rồi, hai thím ấy thật sự “Play” dưới lòng sông đấy, nghe ra thật mới mẻ độc đáo biết bao!

————————————

Lầu 1372: Phỏng vấn lâu chủ một câu, trong tất cả các sự tích tai quái của B, bác cảm thấy cái nào kịch nhất?

————————————

Lầu 1379 (lâu chủ trả lời):@Lầu 1372, không có kịch nhất, chỉ có kịch hơn, xin cám ơn.

Tuy nhiên, vẫn sẽ kể một chút về sự tích đầu tiên lóe lên trong đầu tôi khi nhận được câu hỏi vừa rồi.

Kỳ thực chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng đặc biệt dị thường.

Có một ngày, vào lúc nửa đêm, mà có lẽ là rạng sáng rồi, tôi và phó bang chủ cùng với một trị liệu nữa, đang đánh phó bản cấp thấp, bởi vì chúng tôi muốn một vật phẩm trang sức rớt ra ở phó bản này. Vật phẩm kia không có tác dụng gì, chẳng qua là đẹp, hơn nữa hôm ấy chúng tôi đều không ngủ được nên cảm thấy khá là nhàm chán.

Thời điểm đánh phó bản được ba lần, vô tình chúng tôi nhìn thấy S đang lởn vởn ở lối vào phó bản.

Vì thế tôi chào hỏi hắn: “Ông không ngủ à, bọn tôi kiếm vật phẩm trang sức, vào không?”

S nói: “Không, tôi đi mua ít đồ.”

Ghé mắt nhìn một chút, tôi nhận ra mục tiêu của S chính là một thương nhân đứng bên cạnh lối vào phó bản, thương nhân bán đồ ăn vặt này chuyên bán một loại thực vật tên là chè hạch đào, có thể gia tăng phòng ngự ngoại công.

Tôi hỏi: “Mua chè hạch đào?”

S thoải mái đáp: “Ừ, nửa đêm vợ tôi tỉnh giấc, đột nhiên muốn ăn.”

Hắn nói thực đương nhiên mà tôi thì lại cực kỳ xấu hổ mà muốn chửi thề.



S nói với NPC ở trên kênh phụ cận: “Chưởng quầy, cho một bát chè hạch đào, phải nóng nhé.”

Tôi: “…”

Lúc này, phó bang chủ tốt bụng nhắc nhở: “Không phải hiện tại các ông đang ở thành XX à, thương nhân ở đó cũng có bán món này chứ nhỉ.”

S: “Không được đâu, quán đó không chính thống, quán này mới là chè hạch đào gia truyền.”

Đúng vào lúc ấy, vị NPC thương nhân kia vô cùng phối hợp mà cất tiếng rao: “Chè hạch đào thơm ngon nóng hổi – nấu bằng công thức gia truyền – hoàn toàn khác với chè hạch đào ở nơi khác — ”

Kỳ thực con NPC này vĩnh viễn sẽ nói như vậy, các thím có chọt nó một vạn lần nó cũng chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu, nhưng mà hiện tại, thời điểm nó phun ra lời mời mọc lại vô cùng vừa vặn! Tôi hoàn toàn không tìm ra phốt nào để bóc hết!

S mua chè hạch đào xong, lại gõ một chữ biểu thị “ngáp ngủ” ở trên kênh phụ cận: “Ô — oáp — ”

Tôi: “…” Chắc chắn hắn đã bị B lây bệnh rồi.

S: “Buồn ngủ quá, tôi về trước, các ông cũng ngủ sớm đi.”

Dứt lời, S dùng ngự kiếm bay đi.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi thấy S dùng kỹ năng ngự kiếm trong game, bình thường hắn đều phối hợp nổi điên với B, cùng B đồng thời cưỡi ngựa…

S đi rồi, chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.

Phó bang chủ phá tan bầu không khí trầm mặc, đi đến trước mặt thương nhân, chọt vào nó một cái, rồi quay lại nói: “Tôi mời các cậu ăn chè hạch đào nhé, làm ấm người.”

Trị liệu đứng bên cạnh tôi đáp lời: “Ha ha~ Được đấy, phó bang chủ thật dễ xương.”

Phó bang chủ được người khích lệ, lập tức được một bước lại muốn nhích lên một thước, chơi đến càng sung sướng hơn, nói với NPC: “Chưởng quầy, cho ba bát chè hạch đào, đều phải nóng nhé.”

Tôi: “…”

Phó bang chủ mua xong, giao dịch cho tôi một phần, còn nói: “Cẩn thận bỏng miệng.”

Tôi nhịn không được oán giận bảo hắn: “Ông đừng có phát bệnh theo chúng nó đi.”

Đáng hận là, trị liệu kia cũng diễn sâu chẳng kém: “Phù phù, nóng quá nóng quá.”

Phó bang chủ liên tục hủy trạng thái loading trên thanh tiêu thụ vật phẩm, giống như đang chầm chậm ăn từng miếng một: “Của tôi cũng nóng, thổi thổi một chút rồi ăn.”

Để bày tỏ sự kháng nghị của mình, tôi bình tĩnh chờ loading hết thanh trạng thái, xem như nuốt xuống chỉ bằng một hơi.

Xong đâu đấy, tôi nói: “Tại sao tôi không thấy nóng nhỉ?”

Tên trị liệu kia trả lời: “Vì da bang chủ dày.”

Phó bang chủ hiếm thấy mà gửi đi một cái khuôn mặt tươi cười, gõ: “Ha ha.”

Tôi liền nghẹn họng.

… Hiển nhiên thành viên bang hội của tôi đã bị S và B lây bệnh tâm thần hết cả rồi.

Trị liệu kia còn khen S: “S rất tốt, cưng chiều B như vậy, nửa đêm còn đặc biệt chạy tới đây mua chè hạch đào cho hắn, tối hôm trước tôi thèm ăn một ly kem ở ngay cửa tiệm tạp hóa dưới lầu, thế mà bạn trai cũ của tôi cũng lười đi mua, cuối cùng tôi phải tự đi.”

Tôi: “Vì thế mới biến thành “bạn trai cũ” đấy hả?”

Trị liệu đáo: “Đúng oy, hắn không đi mua thì cũng thôi, lại còn nói tôi thế này thế nọ rồi dạy dỗ một thôi một hồi, đàn ông kiểu chóa gì vậy chứ.”

Nghe cô bé vừa nói như thế, tôi bỗng cảm thấy S cũng rất tốt, tuy rằng bị thần kinh nhưng hắn thực sự cưng chiều B.

Phó bang chủ: “Nếu là tôi, tôi sẽ đi mua.”

Tôi lơ đễnh hỏi: “Hở.”

Phó bang chủ lại tiếp lời: “Đừng nói là xuống lầu, ngay cả chạy sang tỉnh khác cũng được.”

Tôi: “Ha ha ha ha~ Truy bắt liên tỉnh à!”

Trị liệu: “Ha ha ha ha ha!”

Phó bang chủ: “…”

————————————–

Lầu 1390: Phó bang chủ triển khai hành động truy bắt liên tỉnh khẩn cấp, lâu chủ ngốc nghếch dễ thương sắp sa lưới rồi.

————————————–

Lầu 1401: Ha ha ha~ Hình như mị phát hiện ra một chuyện rất đáng gờm, bình thường lúc S và B đi mua đồ đều nói chuyện với NPC sao~ ha ha ha ha!

————————————–

Lầu 1415 (lâu chủ trả lời): Đúng vậy, chúc mừng @Lầu 1401 đã nắm chắc được trọng điểm! Hôm nay nói đến đây thôi, ngày mai sẽ kể cho mọi người về chuyện bọn hắn tâm sự với NPC.

Riêng vụ đấy, tôi có thể phun ra một vạn chữ, khửa khửa khửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Show Ân Ái Đều Phải Chết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook