Show Ân Ái Đều Phải Chết

Chương 5: Phó bang chủ! Chạy mau!

Lữ Thiên Dật

03/05/2017

Lầu 613 (lâu chủ trả lời): Bà con cô bác lớn bé già trẻ đang hóng topic thân mến, xin chào, hôm nay lâu chủ muốn kể cho các thím về chuyện B ngủ trong phó bản.

Sự tình là như vậy.

Trong đoàn của chúng tôi, có một DPS vô cùng lợi hại, chúng ta tạm gọi hắn là D(1) đi, trước đó một thời gian D thu nhân một nữ đồ đệ rất dễ thương, rất đáng yêu, gọi tắt là M(2). M chơi một acc nữ vô cùng đẹp xinh lung linh lộng lẫy. Mỗi ngày M và D đều ôm ôm ấp ấp bế bế bồng bồng, D bị sự đáng yêu của nữ đồ đệ thu phục đến mức sinh hoạt cũng không cách nào tự gánh vác, cảm thấy mùa xuân của mình có thể đã tới rồi. Một ngày hắn mang theo đồ đệ tới tìm tôi, nói muốn để đồ đệ vào đoàn đánh phó bản kiếm trang bị tốt một lần.

(1) D = DPS

(2) M = Muội muội

Thành viên của đoàn cố định muốn mang theo tình nhân hay bạn bè thân thiết, cơ bản tôi đều đồng ý, mà những người khác cũng không có ý kiến gì, bởi vì trong đoàn rất nhiều người muốn dắt bạn theo, hơn nữa ngày đó trước khi vào trận đoàn lại có người vắng mặt, cho nên tôi ok để M gia nhập đoàn.

Nhưng mà em gái này vừa xuất hiện ở trong đội ngũ, tôi liền choáng váng.

Bởi vì tên cô bé thế nhưng lại là “Tao muốn cởi quần” … Dù sao hiện tại M đã không còn chơi nữa, lâu chủ đánh bạo tiết lộ ID hẳn cũng không có vấn đề gì đâu.

Tôi gõ chat mật với D: “Người anh em, đồ đệ này của ông là… là nam à?”

D như đã định liệu từ trước: “Nhất định là nữ.”

Tôi: “Ông đã bao giờ nghe giọng em ấy chưa?”

D: “Chưa, nhưng tôi có thể cảm giác được.”

Tôi: “Ha ha.”

D tràn đầy tự tin: “Mấy năm nay, acc nữ ra vẻ dễ thương đến không chê vào đâu được đều là đàn ông đích thực, đáng yêu lại có vài phần đáng khinh mới là em gái chân chính, bạn hiền à.”

Tôi: “…” Này không phải là ngụy biện bậy bạ đấy chứ hả!?

Thế nhưng, M thuộc dạng ngốc nghếch dễ thương đến phi thường tiêu chuẩn, tuy vào lúc chỉ huy tôi đã đặc biệt chiếu cố M, nhưng em ấy vẫn phạm vào vô số sai lầm nho nhỏ, vì thế cho nên việc đánh phó bản cũng không quá thuận lợi. Thân làm T chính, S bị chết rất nhiều lần, cơ bản đều là tại M gây ra. Ở hai lần đầu tiên khi S về chầu ông vải, B không lên tiếng, chỉ lập tức dùng kỹ năng sống lại cứu S đứng lên, nhưng mà đến lần thứ ba S ngỏm, B liền bùng nổ, trực tiếp mở mic hỏi: “Người mới kia có biết chơi hay không đấy?”

M gõ chữ: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

B vẫn không chịu bỏ qua: “T chính chết nhiều lần, đều vì cô cả đấy.”

S liền đứng ra hoà giải: “Anh không sao, bảo bối đừng có giận.”

B nhẹ giọng nói: “Thấy anh chết em khó chịu.”

Đúng lúc này lại có một đoàn viên dư hơi chen mỏ vào: “Chẳng phải là có thể sống lại đấy sao.”

B vừa nghe thấy vậy lập tức nổi giận đùng đùng: “Dù thế thì tôi vẫn đau lòng! Bị chết lại không phải người đàn ông của cậu!”

Đoàn viên: “…”

S thấp giọng cười, trong tiếng cười có mang theo một loại cảm giác cưng chiều sâu đậm, tựa hồ cảm thấy B thực đáng yêu.

Vì thế B liền chuyển nòng súng quay sang phía S: “Còn cười, anh cười cái gì hả! BOSS phóng bạo kích thế mà anh không mở giảm thương! Không có giảm thương căn bản em không đủ sữa cho anh!”

S vẫn cười: “Hê hê hê, lần sau nhất định anh sẽ mở, anh sai rồi.”

B liền trầm mặc.

Toàn bộ thành viên trong đoàn cứ như vậy mà bất ngờ bị hai người bọn hắn phóng cho một cái bạo kích.

Có người thích đùa còn làm trò tự sát tại chỗ, công bố mình là cẩu độc thân bị trọng thương, những thành viên khác cũng sôi nổi học theo, chết lăn đầy đất, chỉ còn tôi và Phó bang chủ là sừng sững không hề ngã xuống.

Phó bang chủ vẫn luôn trầm ổn nghĩ nghĩ một rồi, sau cùng cũng tự sát, còn đặc biệt nói với tôi: “Đến nằm cạnh tôi đi.”

Tôi giẫm lên thi thể Phó bang chủ, nhảy nhảy vài cái, sau đó nói: “Đừng đùa nữa được không, nhanh chóng đứng lên thu dọn tàn cuộc đi, trị liệu buff, mọi người tập trung nấp sau T, chờ khi tôi hô một tiếng “né” thì tất cả cùng nhảy ra sau nhé. Rõ cả hay chưa, nếu rồi, vậy T chính liền kéo quái đi.”

Trước khi kéo quái, B lại lo lắng mà dặn dò người mới một câu: “Người mới kia, cô nghiêm túc chút đi.”

M vội vàng đáp: “Được, được.”

S thâm tình đi qua ôm lấy B: “Bảo bối, anh phải đi kéo quái.”

B: “Không được chết nữa.”

S gửi đi một biểu tình hôn môi, nói: “Ừ, lần này khẳng định sẽ còn sống trở về.”

Trong thoáng chốc, tôi đặc biệt được nhìn thấy một màn sinh ly tử biệt trước lúc ra chiến trường…

Một đường gian nan đánh qua hai cửa BOSS, thời gian tương đối chậm, vì thế khi bị người mới dễ thương hãm hại, tinh thần của những thành viên còn lại đến có chút Down. Hơn nữa, con BOSS thứ ba lại có một kỹ năng vô cùng đáng ghét, nó sẽ bất ngờ phóng debuff(*) lên người chơi, loại debuff này tựa như bom tấn ném lên người game thủ vậy, phải nhanh chóng rời xa những người chơi khác, nếu không sẽ diệt đoàn.

(*) Debuff: buff tính trạng xấu

Có lẽ các thím cũng đoán được rồi đấy, M lại gây họa.

Lần đầu tiên cô bé trúng chiêu…



Tôi khàn giọng gào thét tên M trên YY: “Tao muốn cởi quần! Tránh ra! Tránh ra!”

Thình thịch một tiếng, cả đoàn đứt cước.

M: “Thực xin lỗi, đội trưởng, em không kịp phản ứng hu hu hu.”

Lần thứ hai cô bé trúng chiêu…

Tôi: “Tao muốn cởi quần! Lại dính chưởng!”

Thình thịch một tiếng, toàn đoàn gục xuống thêm lần nữa.

M: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi! QAQ Lần sau nhất định sẽ không sao, em dùng danh dự của sư phụ ra đảm bảo.”

Lần thứ ba, M và Phó bang chủ đồng thời trúng chiêu.

Tôi: “Tao muốn cởi quần! Phó bang chủ! Chạy mau!”

Lúc này M thật sự thuận lợi rời khỏi đám người.

Nhưng mà, thổ hào Phó bang ngày thường vẫn luôn sắc bén trầm ổn thanh cao bình tĩnh, ngay trong khoảnh khắc thành công đã cận kề, lại mang theo debuff đứng ngốc ở trong đám người, bất động như núi…

Thình thịch một tiếng, toàn đoàn bị diệt lần thứ ba.

Tôi cũng bùng nổ theo: “Phó bang chủ, ông làm sao đấy?”

Phó bang thanh cao bình tĩnh trầm mặc một hồi, sau mới gõ chữ trình bày: “Thật có lỗi, cười đau ruột quá, quên ấn phím.”

Tôi: “…”

Phó bang chủ tiếp tục gõ chữ: “Ông muốn cởi quần, vì sao tôi lại phải chạy?”

Tôi tê liệt mà ngã xuống ngay trên ghế ngồi.

—————————–

Lầu 626: Cá tiền luôn, M là một mãnh công giả trang em gái, D là ngu xuẩn thụ, đừng hỏi tôi vì sao, các topic trong chủ để bóc phốt đề luôn đi theo hướng này.

—————————–

Lầu 637: Cảm giác giữa lâu chủ và Phó bang chủ cũng có mối tềnh âm ỉ bắt đầu được nhóm lên… —————————–

Lầu 641 (lâu chủ trả lời): Mấy lầu bên trên, các thím chính là mắt hủ đi đâu cũng thấy tình gei đấy à.

Kể tiếp.

Sau khi tôi bùng nổ, B cũng nổi điên theo, hắn thực sự tức giận mà nói trên kênh đoàn đội: “Tôi không đánh nữa.”

Lần này tôi hoàn toàn cảm thông với hắn, dù sao đêm cũng đã khuya, tất cả mọi người đều mệt mỏi và buồn ngủ, quả thực chịu không nổi nữa.

Nhưng trước mắt đã là con BOSS cuối cùng rồi, vì thế tôi liền khuyên nhủ B: “Thử lại một lần nữa đi? Nếu không được thì hôm nay giải tán.”

B thản nhiên trả lời: “Không thử.”

Dứt lời, hắn liền đi ra về phía cửa ra của phó bản.

Ta kêu hắn lại: “Cậu đừng đi, cứ thử một lần cuối đã, lần này Phó bang chủ sẽ khác, không cười ngây ngô như thế nữa đâu.”

Phó bang chủ phát ra một chuỗi dấu chấm lửng, khôi phục bộ dáng thanh cao bình tĩnh thường ngày.

B vô cùng mất hứng: “Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng đi ngủ trước đây, buồn ngủ đến mức mắt cũng không mở ra nổi nữa.”

Dứt lời, B bước đến một góc cách xa BOSS nhất, dùng một động tác “Nằm” để nhân vật của mình nằm trên mặt đất…

Toàn bộ YY đều tĩnh lặng mất mấy giây đồng hồ.

Sau đó, tên S cuồng bảo vệ vợ mới chạy như điên tới, lấy chăn bông, gối đầu ra khỏi ba lô để trang bị cho B, rồi mới dùng ngữ khí thành khẩn giải thích với chúng tôi: “Thật ngại quá, vợ tôi đúng là buồn ngủ không chịu được.”

Tôi: “…”

Cho dù có quá mức mỏi mệt, nhưng về lý thuyết mà nói, người thường cũng không thể ngủ ngay lập tức như vậy được, khẳng định trước tiên là phải thoát game, tắt máy tính, sau đó mới vào phòng ngủ rồi bò lên giường, đúng không?

Để nhân vật của mình nằm chình ình trong phó bản là có ý tứ mẹ gì đây!

Nhưng mà thôi, tôi cũng đã quen rồi, loại trình độ tác oai tác quái này cũng không khơi gợi được gợn sóng nào trong lòng tôi cả, tâm tôi chính là một mảnh bình yên, thậm chí còn lờ mờ vang lên tiếng niệm Kinh huyền ảo…

Có điều, tân thủ ngốc nghếch M lại chưa từng thấy qua cảnh tượng này.

Tôi đoán, có thể là M cảm thấy B nổi giận vì bị mình làm chết quá nhiều lần, cho nên phi thường luống cuống. Thế là cô bé vội vàng mở mic.



Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp, mạnh mẽ, hùng hồn còn mang theo âm hưởng đàn ông nồng đậm bất ngờ vang lên: “Ấy đậu má, người anh em đang nằm trên mặt đất kia ơi, đừng có tức giận, lần đầu tiên tôi đánh phó bản cho nên không mấy quen tay, ngại quá hà.”

Toàn bộ kênh YY lại yên tĩnh khoảng chừng mấy giây đồng hồ.

Lúc này, thanh âm trong trẻo đậm chất thiếu niên của D cũng vang lên: “… Đồ đệ, em tắt phần mềm biến âm đi chứ.”

M: “Có mở đâu.”

B đang nằm trên mặt đất, vô cùng đúng lúc mà đánh một chữ lên kênh phụ cận: “Phụt.”

Thiếu niên ngây thơ khờ dại D trong cảm xúc bàng hoàng vì bị lừa gạt, offline ngay lập tức.

Lần này thật sự không đánh được nữa rồi, tôi đành phải tuyên bố giải tán đoàn đội, ngày mai lại đánh.

Sau đó, S vô cùng nắm chắc thời cơ mà show ân ái trước mặt mọi người một lần nữa: “Bảo bối đứng lên, chúng ta về nhà ngủ đi.”

B biểu hiện thật sự rất giống kiểu buồn ngủ đến không động đậy nổi, nhân vật game của hắn vẫn nằm trên mặt đất, còn không quên gõ chữ trên kênh phụ cận: “Buồn… ngủ… quá…”

Ầy, quả thực tôi cảm thấy nếu buồn ngủ thì ngay cả việc ngồi trước máy tính còn lười chứ nói chi đến chuỵện đánh ra ba dấu chấm lửng, diễn khoa trương quá đi mà!

S: “Muốn anh ôm em đứng lên không?”

B: “Không.”

S: “Vậy thì ngoan ngoãn tự đứng lên đi.”

B: “Ngủ ở đây một đêm cũng được, về nhà còn phải cưỡi ngựa mất một thời gian dài.”

Tôi: “…”

Mày thật sự cho rằng mình là nhân vật game đấy à, có phải định cưỡi ngựa về nông trại rồi người thực mới chịu bò lên giường đi ngủ hay không?

S: “Anh dùng áo choàng bọc em lại, lên ngựa em cứ ngủ trong ngực anh, về nhà anh sẽ đun nước nước rửa chân, còn giúp em đấm lưng bóp vai, thế nào?”

B: “Còn phải hát cho em nghe.”

S: “Không thành vấn đề.”

Tôi trợn mắt há hốc mỏ mà nhìn mấy hành vi ngược đãi cẩu độc thân một cách điên cuồng của bọn hắn trên kênh phụ cận.

Đừng có như vậy mà, anh giai của tôi ơi!

Chẳng lẽ hai người chúng bây không phát hiện, bầu không khí xung quanh đã đặc biệt yên tĩnh rồi sao, mọi người cơ bản đã không còn dám mở miệng nói tiếp nữa!

Đúng vào lúc ấy, Phó bang chủ gửi chat mật đến tôi: “Game này còn có kỹ năng đun nước rửa chân?”

Tôi: “Vô nghĩa, đương nhiên không có.”

Phó bang chủ gửi tới một chuỗi dấu chấm lửng.

Tôi: “Dù sao bọn nó vẫn luôn như vậy đấy, ông chưa thể quen ngay được đâu.”

Phó bang chủ trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: “Tôi cảm thấy bọn nó rất thú vị, có thể yêu vào đều thành như thế cả chăng.”

Tôi: “…” Bệnh tâm thần quả nhiên sẽ lây lan.

Phó bang chủ: “Kỳ thực tôi cũng muốn đun nước rửa chân cho người khác.”

Tôi: “Vậy out game đi, tắt máy tính, đi đun nước cho ba ông ấy.”

Phó bang chủ đặc biệt nghe lời, lập tức offline, cái đầu người tượng trưng cho hắn ở trong danh sách bạn bè nhanh chóng biến thành màu xám, chắc là thực sự đi đun nước rửa chân cho ba ba rồi.

—————————–

Lầu 649: Ha ha ha~ S và B quả thực ngọt chết, còn ngọt hơn cả kịch của Quỳnh Dao.

—————————–

Lầu 654: Lâu chủ, thím là khờ thật hay là ngu giả vậy, tội nghiệp cho Phó bang chủ…

—————————–

Lầu 661: Chỉ có mị đặt chú ý lên người D và M thôi sao!? Hai người đó về sau như thế nào vậy!?

—————————–

Lầu 674 (lâu chủ trả lời): @Lầu 661, hình như không có về sau, tôi không chú ý tới hai người bọn họ. Chỉ biết là sau đó cả hai lại làm hòa, mỗi ngày vẫn duy trì quan hệ sư phụ cùng đồ đệ, tựa hồ không có chuyện gì phát sinh. Tôi cũng không đề cập tới vụ việc này với D, tiếp nữa bọn họ liền đồng loạt A game.

Tôi và Phó bang chủ vô cùng trong sạch, cám ơn.

Gần đây các thím rảnh rỗi lắm hả, không có chuyện gì cũng liên tưởng tới tềnh gei, trên cái thế giới này hẳn là không nhiều gei như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Show Ân Ái Đều Phải Chết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook