Chương 55: Đã lâu không gặp.
Xuân Đao Hàn
05/09/2020
Edit + Beta: meomeoemlameo.
Khi xuân về hoa nở khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố B, 30 cậu trainee của Trung Thiên đi huấn luyện ở nước ngoài rốt cuộc về nước. Trong giới đều đang đợi động thái lớn của Trung Thiên, suy đoán bọn họ sẽ cho ra mắt boy group kiểu gì, có thể thu hoạch thị trường nhiều ra sao.
Kết quả động tĩnh lớn Trung Thiên chưa chờ được, đã thấy Thần Tinh ra tay.
Thần Tinh ra mắt show tìm tài năng quy mô lớn từ trainee tên là 《 Thần tượng thiếu niên 》, không cần biết là thực tập sinh cá nhân hay là thực tập sinh của các công ty quản lý khác, không cần biết bạn luyện tập được ba ngày hay ba năm, không cần biết bạn bao nhiêu tuổi, là nghiệp dư hay minh tinh, chỉ cần bạn cảm thấy bạn có thể lên sân khấu được, chúng tôi hoan nghênh bạn tới với Thần tượng thiếu niên.
Tư cách debut toàn quyền giao cho người xem lựa chọn, chín trainee cuối cùng có phiếu bầu chung cuộc cao nhất sẽ được nhóm thành group để debut, Thần Tinh sẽ cung cấp tài nguyên và tuyên truyền cho cả nhóm trong vòng một năm.
《 Thần tượng thiếu niên 》 do Công ty giải trí Thần Tinh hợp tác sản xuất với Video Giải Trí. Giải Trí sẽ mở kênh bình chọn chuyên dụng và một số hoạt động ngoài lề, không những có thể nhìn thấy phía trước sân khấu, còn có thể live stream phía sau hậu trường.
Gameshow của Thần Tinh mấy năm nay làm mưa làm gió, cơ bản luôn ra show nào hot show đó, kéo toàn bộ thị trường gameshow đại lục lên tầm cao mới. Đến khán giả cũng phải nói: Hàng nhà Thần Tinh, toàn là hàng hịn.
Tin tức về Thần tượng thiếu niên vừa ra, showbiz liền chấn động.
Nhà người ta đều cho ra mắt group gà nhà mình, sao bên các ông không o bế gà nhà mà ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng thế? Tuy rằng cũng biết ở nước ngoài có kiểu show tìm tài năng thế này, nhưng khi đem về nền giải trí trong nước thì vẫn khiến người ta cảm thấy mới lạ và bất ngờ.
Kế hoạch đã xác định xong, Official weibo của Thần Tinh tuyên bố một tin tức:
――@ Công ty giải trí Thần Tinh: 100 chàng trainee tập kết, chiến đấu vì ước mơ. Ai sẽ là Center trong lòng bạn? Ai sẽ đoạt được sự ưu ái của bạn? Một lớp thần tượng do chính bạn tự chọn. Chín cái tên debut vẫn còn đang bỏ ngỏ, kính mời đón xem 《 Thần tượng thiếu niên 》.
Phía dưới up kèm một bức ảnh giới thiệu nội dung show tìm tài năng.
Ngoại trừ 100 trainee, Thần Tinh còn mời bốn thầy cố vấn và một host điều hành cho Thần tượng thiếu niên.
Bốn cố vấn lần lượt là ca sĩ có ca khúc phổ biến nhất ở đại lục – Thời Lâm, nữ ca sĩ Đài Loan gợi cảm nóng bỏng có lá phổi thép – Diêu Sanh, rapper vô cùng nổi tiếng trong giới rap trong nước – Chử Tin Dương, thần tượng hát nhảy vốn debut ở Hàn Quốc, sau lại về nước phát triển danh tiếng – Ninh Tư Nhạc.
Người chấp hành của Thần tượng thiếu niên, Triệu Tân Tân.
Năm vị khách quý này đều có nhiệt độ cực cao ở từng lĩnh vực của họ, thực lực mạnh mẽ, từ hát đến nhảy đến rap đến gây bão, đều vô cùng toàn diện.
Official weibo của Thần Tinh vừa ra tin, các account marketing đều tranh luận sôi nổi, # Thần tượng thiếu niên của Thần Tinh # rất nhanh liền lên no 1 hot search.
Hình thức show tìm tài năng này rất mới mẻ độc đáo, không giống đông đảo các show thi tìm tài năng trong nước. Tuy rằng mọi người đều biết đu thần tượng idol, nhưng chú ý theo dõi từ thủa còn làm trainee vẫn rất ít. Các thực tập sinh lần đầu tiến vào tầm mắt khán giả với quy mô lớn như vậy, cũng đủ khiến người ta tò mò.
Hơn nữa đây lại là gameshow do Thần Tinh tự sản xuất. Gameshow của Thần Tinh tiếng lành đồn xa, gameshow ngày trước khiến người xem vừa cười vừa gạt nước mắt, cắt nối biên tập mượt mà, nội dung có muối, khách quý và đạo diễn đều đặc biệt thu hút.
Bình luận trên Hot search cơ bản toàn là chờ mong, gào thét hú hét lại có gameshow mới để xem rồi.
Quản lý các công ty cũng vô cùng lung lay, dẫu cho trainee nhà mình không thể debut, nhưng có thể lên gameshow của Thần Tinh một chuyến, lộ mặt ra tí cũng ngon mà.
Vì thế khi nhận được thư mời từ Thần Tinh, công ty các nhà cũng chưa từ chối, sôi nổi chọn lựa trainee thích hợp để đi phỏng vấn ở Thần Tinh.
Chỉ có Trung Thiên là miễn cưỡng.
Trung Thiên mấy năm gần đây suy thoái, vốn ban đầu cũng chẳng còn bao nhiêu, vẫn luôn khám phá những hình thức mới. Bọn họ chủ yếu tập trung đánh vào hình tượng idol, chế độ thực tập sinh so với các nhà khác thì cực kì phát triển. Huống chi đám trainee đi huấn luyện giờ đã về nước, bốc bừa một đứa thì thực lực đã rất trâu rồi. Bọn họ đã có kế hoạch lập group cho công ty mình, không muốn để Thần Tinh đục nước béo cò.
Hơn nữa một khi tham gia cuộc thi, nhất định phải ký hợp đồng với Thần Tinh, bị quản lý có thời hạn trong tay Thần Tinh. Người mình đào tạo hai năm lại chạy đi kiếm tiền cho công ty địch thủ, dzị sao chơi, có phải không tự hot được đâu.
Nhưng thôi Trung Thiên cũng không định từ chối thẳng thừng, mà chỉ chọn lựa trong đám trainee không đi Hàn Quốc huấn luyện, rồi gửi danh sách qua. Mấy đứa này nhà tôi chưa chắc đã nâng cho hồng được, ông nâng được thì nâng hộ tôi cái.
Hứa Duyên vừa thấy danh sách liền biết Trung Thiên có chủ ý gì.
Bà chủ nhỏ Hứa nhà mình làm nhiều như vậy, cũng không phải vì mấy kẻ đến tên còn chưa nghe qua này. Anh thở dài gọi điện cho giám đốc quản lý của Trung Thiên.
Theo sự phát triển vượt bậc của Thần Tinh, công ty hai bên đã sớm không còn giương cung bạt kiếm như hồi xưa nữa, bình thường nên hợp tác thì hợp tác, nên liên hoan thì liên hoan, xưng huynh gọi đệ, trên bề mặt cực kì hòa thuận với nhau.
Điện thoại thông xong đầu bên kia liền cười nói: “Ấy, Sếp Hứa, chuyện gì khiến chú phải tự mình gọi điện cho anh thế?”
Hứa Duyên cũng không quanh co lòng vòng với hắn, mỉm cười hỏi thẳng: “Anh Trần này, không gửi 30 trainee nhà anh qua em chơi à? Vẫn còn là nghiệp dư, có cơ hội lộ mặt thế này hiếm lắm đấy.”
Đầu bên kia cười có lệ hai tiếng: “Bao nhiêu công ty đưa người qua rồi, nhà anh tới góp vui nữa làm gì.”
Hứa Duyên cười nói: “Anh Trần, bên anh làm thế là không hay rồi. Giờ anh không muốn gửi người thì đừng gửi nữa, người ưu tú thì giấu nhẹm, đem toàn đám dở ẹc qua em, bên em cũng không muốn nhận đâu.”
Đối phương cũng không ngờ Hứa Duyên xổ toẹt luôn như vậy, xấu hổ đến không biết nói gì.
Hứa Duyên nói: “Như vậy đi, mình thương lượng với nhau, anh phải gửi ít nhất một đứa sang. Nếu không đến lúc show chiếu rồi, trainee của Trung Thiên chẳng được người nào thì anh cũng mất mặt, anh thấy có phải không?”
Đối phương ngẫm ngợi, cảm thấy nói vậy cũng có lý.
Phải đưa trainee mình tốn bao tiền của bồi dưỡng tận hai năm ở nước ngoài đi thì không cam lòng, nhưng không đưa thì lại sợ đắc tội Thần Tinh, lại…… Không đúng!
Hắn bỗng nhớ ra điều gì, giọng nói tức khắc vui vẻ hẳn: “Được được được, để anh gửi sang cho chú một đứa!”
Hứa Duyên nhướn mày, không ngờ đối phương dễ thuyết phục như vậy, lại xác định lần nữa, đối phương cũng bảo đảm lần nữa, tuyệt đối sẽ đưa 1 đứa trong 30 trainee sang, Hứa Duyên mới yên tâm cúp điện thoại.
Đầu này vừa cúp máy, đã lập tức nhanh chóng liên hệ với Ôn Đình Đình.
Ôn Đình Đình nhận được thông báo thì có chút kinh ngạc: “Đưa Sầm Phong đi tham gia show tìm tài năng của Thần Tinh?”
Giám đốc điều hành bảo ngay: “Đúng vậy, không phải nó không muốn debut sao, lưu lại cũng vô dụng, cho nó tham gia Thần tượng thiếu niên còn có thể có chút giá trị, Thần Tinh bên kia cũng dặn dò phải để một đứa sang.”
Ôn Đình Đình hơi không tình nguyện: “Sầm Phong có vấn đề về thái độ, nhưng thực lực của cậu ta mạnh nhất trong nhóm, làm vậy không phải hời cho Thần Tinh quá ư?”
Giám đốc điều hành có quen với bố cô ta, xem như là trưởng bối, lập tức trách cứ cô ta: “Thực lực giỏi có ích lợi gì, cháu có thể buộc nó nhảy, buộc nó debut được à? Đình Đình ơi, không phải chú chê trách gì cháu, nhưng cháu vốn biết thái độ nó có vấn đề, lúc trước không nên chọn nó đi huấn luyện, tự dưng lãng phí một suất! Thần Tinh bây giờ một hai đòi phải đưa người sang, chẳng lẽ bên mình nỡ lòng giao hạt giống tốt tới ư? Thế mới là hời cho Thần Tinh ấy! Được rồi chuyện này cứ quyết định như vậy đi, cháu mau chóng sắp xếp đi nhé.”
Nói đến như vậy, Ôn Đình Đình dù không tình nguyện cũng chỉ có thể đáp ứng.
Sầm Phong rất nhanh nhận được thông báo phải đi Thần Tinh tham gia show tìm tài năng, lần này anh rất bình tĩnh mà liền tiếp nhận.
Hợp đồng của anh còn ba năm nữa mới đến hạn, bất kể công ty sắp xếp gì đều phải phục tùng. Hơn nữa loại show tìm kiếm tài năng này phải xem thực lực và độ hot. Chỉ cần anh không muốn, rất nhanh sẽ bị đào thải. Đi một chuyến cũng là chuyện râu ria thôi, không cần vì cái chuyện này mà bất hòa với cấp trên.
Nhưng nghe nói lại phải đào tạo tập trung, nên trước khi đi, anh tới gặp cô gái nhỏ.
Sau khi về nước có quá nhiều việc, anh vẫn luôn không bói đâu ra thời gian, chỉ lắp sim vào máy rồi nhắn cho Hứa Trích Tinh một câu, báo cho cô biết anh đã trở về.
Rất nhanh liền thấy cô nhắn lại, cô nói: Anh ơi, hoan nghênh trở về!
Suốt hai năm này, anh vốn dĩ cho rằng sẽ dần dần mất liên lạc với cô gái nhỏ, không ngờ cô luôn cách mấy tháng nhắn cho anh một cái tin.
Khi mùa đông sẽ nói với anh ‘anh ơi chú ý giữ ấm nha’, lúc mùa hè lại kêu anh ‘anh ơi chú ý đề phòng trúng gió nha’, một năm bốn mùa, luôn có một hai câu nhắn nhủ của cô nhắc nhở anh, cô vẫn chưa quên anh.
Anh lần đầu tiên có cảm giác được người ta thương nhớ.
Ba ngày sau sẽ bắt đầu thu hình vào đoàn, trên đường từ trụ sở công ty về ký túc xá, anh nhấn số gọi điện cho Hứa Trích Tinh. Sau hai tiếng tút tút, cuộc gọi kết nối, trong ống nghe phát ra giọng nói kiềm chế kích động của cô: “Anh ơi!”
Giọng nói lâu lắm chưa nghe
Anh cười rộ lên: “Đang bận à?”
Hứa Trích Tinh vội vàng nói: “Không bận không bận! Em rảnh lắm!”
Sầm Phong nói: “Vậy mình gặp nhau đi.”
Chỗ gặp là chợ đêm lúc xưa anh hay tới hát rong. Từ khi rời đi năm đó, anh chưa từng quay lại đây. Mấy năm qua đi, rất nhiều sạp hàng rong và cửa hàng đã đổi chủ, nhưng tiệm tạp hóa đằng sau nơi anh hát rong vẫn còn đó.
Anh vừa tới, chị chủ tiệm liền nhận ra anh, người đẹp trai luôn khiến kẻ khác nhớ lâu mà.
Chị vui vẻ nói: “A là em à! Mấy năm rồi không gặp lại em.”
Sầm Phong lễ phép cười với chị: “Vâng.”
Chị chủ tiệm kinh ngạc cảm thán liên tục, lại hỏi mấy câu linh tinh, đột nhiên nhớ ra cái gì, vỗ gáy nói: “Đúng rồi, cái cô bé tặng kẹo cho em năm đó……”
Sầm Phong liếc qua: “Dạ?”
Chị chủ tiệm cười hối lỗi: “Đầu tiên chị phải xin lỗi em trước, lúc ấy chẳng phải em đã kêu chị đừng nói với bé ấy là em từng tới ư? Nhưng về sau chị nhìn bé ấy đau lòng quá, còn suýt bật khóc, thật sự không đành lòng, liền nói thật với bé ấy. Em đừng để ý nhé.”
Sầm Phong sửng sốt một chút, nghĩ đến viên kẹo đỏ bọc giấy kính mình vẫn luôn để trên bàn kia.
Hóa ra cô biết.
Nhưng tại sao gặp nhau nhiều lần như vậy, cô trước nay không đề cập tới chuyện này. Dường như cô chưa từng để ý tới sự lạnh nhạt xa cách của anh khi đó.
Sầm Phong cười với chị chủ tiệm: “Không ngại đâu ạ, cảm ơn chị.”
Chị chủ tiệm lại tán dóc với anh mấy câu, mãi đến khi trong tiệm có khách vào mới vội vàng trở về. Sầm Phong liền đứng ở nơi anh từng hát rong, nhìn về phía đầu phố.
Hơn mười phút sau, bóng dáng Hứa Trích Tinh xuất hiện trong tầm mắt anh.
Chợ đêm chen chúc, xe không thể đi vào, cô xuống xe từ đầu phố, sau đó chạy chậm cả quãng đường lại đây.
Thời tiết đương lúc xuân về hoa nở, cô mặc một chiếc áo len mỏng màu vàng cam, đôi chân thon dài ẩn dưới chiếc váy kẻ caro, tóc dài ngang vai buông xõa, theo từng bước chạy của cô mà bay bay.
Cô chạy gần tới đây, dừng bên kia đường chờ đèn xanh đèn đỏ, cách anh một hàng vạch sang đường, khoảng cách chỉ tầm 10m. Cô sốt ruột nhìn xung quanh, sau một giây thì nhìn thấy anh.
Sầm Phong không nhìn rõ được biểu cảm của cô, chỉ là thấy cô giơ tay dụi mắt một lúc.
Chờ khi đèn xanh sáng lên, cô chạy như bay đến.
Anh tiến về phía trước, xa xa đã nghe tiếng cô gọi: “Anh ơi!”
Cô cao thêm một ít, vẻ phúng phính trẻ con trên mặt đã không còn, ngũ quan hoàn toàn rút đi nét ngây ngô, hóa thành một cô gái mỹ lệ. Giờ cô ăn mặc cũng rất xinh đẹp, không mặc giống học sinh trung học như trước nữa.
Chỉ là đôi mắt vẫn sáng trong như từ trước đến giờ, tràn ngập ánh sáng mà anh quen thuộc. Trên tóc đeo chiếc kẹp anh đào mà anh tặng cô trước khi đi, tình trạng còn rất mới.
Sầm Phong cười rộ lên: “Đã lâu không gặp.”
Hứa Trích Tinh lúc đi trên đường đã làm đủ chuẩn bị tâm lý, vừa rồi ở bên kia đường cũng trộm gạt nước mắt rồi, cô kiên định cho rằng mình có thể bình tĩnh đối diện với idol, nhưng nghe được câu “Đã lâu không gặp” này của anh, nước mắt vẫn không kìm được chảy ra.
Sầm Phong sửng sốt, theo bản năng định lấy giấy lau cho cô, rồi lại nhớ ra hôm nay mình không mang giấy, chỉ có thể thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Trích Tinh vừa khóc vừa nói: “Anh ơi em không sao, em chỉ là hơi kích động thôi ạ, em…… tuyến lệ nhà em di truyền khỏe lắm, không có việc gì cần khóc cũng khóc được ạ. Anh không cần xen vào đâu huhuhu, tí nữa em ổn ngay thôi huhuhu.”
Sầm Phong: “……”
Anh nhịn không được bật cười, sự lạ lẫm sau hai năm mà anh suy đoán lại không hề xuất hiện.
Cô vẫn giống hệt như trước kia.
Hứa Trích Tinh khóc nhanh mà nín cũng nhanh, khóc xong vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra lau nước mắt, rồi lại lật mặt sau chấm chấm nước mũi, sau đó quay sang vô cùng lo lắng hỏi anh: “Anh ơi, em có bị lem lớp trang điểm không ạ?”
Hôm nay cô kẻ mắt, lại chuốt mascara. Đôi mắt vốn rất đẹp được trang điểm lại càng thêm thâm thúy sáng ngời. Bây giờ vừa khóc, kẻ mắt nhòe nhoẹt khắp nơi, nhìn qua trông thật thảm thương.
Sầm Phong thấy hết nhưng không biết phải nói thế nào, anh bèn bình tĩnh bảo: “Không lem.”
Hứa Trích Tinh không chút nghi ngờ gì tin ngay, trong lòng còn nghĩ, bút kẻ mắt với mascara lần này không thấm nước à.
Cô vui vẻ phấn chấn: “Anh ơi, chúng mình đi mua trà sữa đi!”
Sầm Phong nén cười đồng ý.
Xa cách hai năm lần đầu gặp lại, tất cả đều như cũ, phảng phất như thể anh chưa từng rời đi.
Chợ đêm vô cùng náo nhiệt, Sầm Phong trước kia cũng không thích mấy chỗ ầm ĩ, mà khi Hứa Trích Tinh đi bên anh nhảy nhót tung tăng mua này mua kia thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, anh liền cảm thấy nơi này cũng không tệ lắm.
Đi dạo mãi đến 9 giờ tối, Sầm Phong mới đưa cô đi gọi xe.
Chờ cô lưu luyến không rời ngồi trên xe xong, anh mới nói với cô: “Mấy ngày nữa anh phải tham gia một chương trình, trong thời gian ngắn không thể liên hệ với em. Có chuyện gì cứ nhắn trước cho anh nhé.”
Hứa Trích Tinh đã biết chuyện anh chuẩn bị tham gia Thần tượng thiếu niên, trong lòng vui vẻ cực kỳ, nhưng trên mặt không dám biểu lộ, ngoan ngoãn mà gật đầu.
Sầm Phong cười cười nhìn cô: “Về nhà đi, lần sau lại gặp,”
Ba ngày sau, 《 Thần tượng thiếu niên 》 chính thức bắt đầu quay.
Sầm Phong tùy tiện sửa soạn vài bộ quần áo, mang theo mô hình và linh kiện của mình, rồi đi tới nơi thu hình.
Khi xuân về hoa nở khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố B, 30 cậu trainee của Trung Thiên đi huấn luyện ở nước ngoài rốt cuộc về nước. Trong giới đều đang đợi động thái lớn của Trung Thiên, suy đoán bọn họ sẽ cho ra mắt boy group kiểu gì, có thể thu hoạch thị trường nhiều ra sao.
Kết quả động tĩnh lớn Trung Thiên chưa chờ được, đã thấy Thần Tinh ra tay.
Thần Tinh ra mắt show tìm tài năng quy mô lớn từ trainee tên là 《 Thần tượng thiếu niên 》, không cần biết là thực tập sinh cá nhân hay là thực tập sinh của các công ty quản lý khác, không cần biết bạn luyện tập được ba ngày hay ba năm, không cần biết bạn bao nhiêu tuổi, là nghiệp dư hay minh tinh, chỉ cần bạn cảm thấy bạn có thể lên sân khấu được, chúng tôi hoan nghênh bạn tới với Thần tượng thiếu niên.
Tư cách debut toàn quyền giao cho người xem lựa chọn, chín trainee cuối cùng có phiếu bầu chung cuộc cao nhất sẽ được nhóm thành group để debut, Thần Tinh sẽ cung cấp tài nguyên và tuyên truyền cho cả nhóm trong vòng một năm.
《 Thần tượng thiếu niên 》 do Công ty giải trí Thần Tinh hợp tác sản xuất với Video Giải Trí. Giải Trí sẽ mở kênh bình chọn chuyên dụng và một số hoạt động ngoài lề, không những có thể nhìn thấy phía trước sân khấu, còn có thể live stream phía sau hậu trường.
Gameshow của Thần Tinh mấy năm nay làm mưa làm gió, cơ bản luôn ra show nào hot show đó, kéo toàn bộ thị trường gameshow đại lục lên tầm cao mới. Đến khán giả cũng phải nói: Hàng nhà Thần Tinh, toàn là hàng hịn.
Tin tức về Thần tượng thiếu niên vừa ra, showbiz liền chấn động.
Nhà người ta đều cho ra mắt group gà nhà mình, sao bên các ông không o bế gà nhà mà ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng thế? Tuy rằng cũng biết ở nước ngoài có kiểu show tìm tài năng thế này, nhưng khi đem về nền giải trí trong nước thì vẫn khiến người ta cảm thấy mới lạ và bất ngờ.
Kế hoạch đã xác định xong, Official weibo của Thần Tinh tuyên bố một tin tức:
――@ Công ty giải trí Thần Tinh: 100 chàng trainee tập kết, chiến đấu vì ước mơ. Ai sẽ là Center trong lòng bạn? Ai sẽ đoạt được sự ưu ái của bạn? Một lớp thần tượng do chính bạn tự chọn. Chín cái tên debut vẫn còn đang bỏ ngỏ, kính mời đón xem 《 Thần tượng thiếu niên 》.
Phía dưới up kèm một bức ảnh giới thiệu nội dung show tìm tài năng.
Ngoại trừ 100 trainee, Thần Tinh còn mời bốn thầy cố vấn và một host điều hành cho Thần tượng thiếu niên.
Bốn cố vấn lần lượt là ca sĩ có ca khúc phổ biến nhất ở đại lục – Thời Lâm, nữ ca sĩ Đài Loan gợi cảm nóng bỏng có lá phổi thép – Diêu Sanh, rapper vô cùng nổi tiếng trong giới rap trong nước – Chử Tin Dương, thần tượng hát nhảy vốn debut ở Hàn Quốc, sau lại về nước phát triển danh tiếng – Ninh Tư Nhạc.
Người chấp hành của Thần tượng thiếu niên, Triệu Tân Tân.
Năm vị khách quý này đều có nhiệt độ cực cao ở từng lĩnh vực của họ, thực lực mạnh mẽ, từ hát đến nhảy đến rap đến gây bão, đều vô cùng toàn diện.
Official weibo của Thần Tinh vừa ra tin, các account marketing đều tranh luận sôi nổi, # Thần tượng thiếu niên của Thần Tinh # rất nhanh liền lên no 1 hot search.
Hình thức show tìm tài năng này rất mới mẻ độc đáo, không giống đông đảo các show thi tìm tài năng trong nước. Tuy rằng mọi người đều biết đu thần tượng idol, nhưng chú ý theo dõi từ thủa còn làm trainee vẫn rất ít. Các thực tập sinh lần đầu tiến vào tầm mắt khán giả với quy mô lớn như vậy, cũng đủ khiến người ta tò mò.
Hơn nữa đây lại là gameshow do Thần Tinh tự sản xuất. Gameshow của Thần Tinh tiếng lành đồn xa, gameshow ngày trước khiến người xem vừa cười vừa gạt nước mắt, cắt nối biên tập mượt mà, nội dung có muối, khách quý và đạo diễn đều đặc biệt thu hút.
Bình luận trên Hot search cơ bản toàn là chờ mong, gào thét hú hét lại có gameshow mới để xem rồi.
Quản lý các công ty cũng vô cùng lung lay, dẫu cho trainee nhà mình không thể debut, nhưng có thể lên gameshow của Thần Tinh một chuyến, lộ mặt ra tí cũng ngon mà.
Vì thế khi nhận được thư mời từ Thần Tinh, công ty các nhà cũng chưa từ chối, sôi nổi chọn lựa trainee thích hợp để đi phỏng vấn ở Thần Tinh.
Chỉ có Trung Thiên là miễn cưỡng.
Trung Thiên mấy năm gần đây suy thoái, vốn ban đầu cũng chẳng còn bao nhiêu, vẫn luôn khám phá những hình thức mới. Bọn họ chủ yếu tập trung đánh vào hình tượng idol, chế độ thực tập sinh so với các nhà khác thì cực kì phát triển. Huống chi đám trainee đi huấn luyện giờ đã về nước, bốc bừa một đứa thì thực lực đã rất trâu rồi. Bọn họ đã có kế hoạch lập group cho công ty mình, không muốn để Thần Tinh đục nước béo cò.
Hơn nữa một khi tham gia cuộc thi, nhất định phải ký hợp đồng với Thần Tinh, bị quản lý có thời hạn trong tay Thần Tinh. Người mình đào tạo hai năm lại chạy đi kiếm tiền cho công ty địch thủ, dzị sao chơi, có phải không tự hot được đâu.
Nhưng thôi Trung Thiên cũng không định từ chối thẳng thừng, mà chỉ chọn lựa trong đám trainee không đi Hàn Quốc huấn luyện, rồi gửi danh sách qua. Mấy đứa này nhà tôi chưa chắc đã nâng cho hồng được, ông nâng được thì nâng hộ tôi cái.
Hứa Duyên vừa thấy danh sách liền biết Trung Thiên có chủ ý gì.
Bà chủ nhỏ Hứa nhà mình làm nhiều như vậy, cũng không phải vì mấy kẻ đến tên còn chưa nghe qua này. Anh thở dài gọi điện cho giám đốc quản lý của Trung Thiên.
Theo sự phát triển vượt bậc của Thần Tinh, công ty hai bên đã sớm không còn giương cung bạt kiếm như hồi xưa nữa, bình thường nên hợp tác thì hợp tác, nên liên hoan thì liên hoan, xưng huynh gọi đệ, trên bề mặt cực kì hòa thuận với nhau.
Điện thoại thông xong đầu bên kia liền cười nói: “Ấy, Sếp Hứa, chuyện gì khiến chú phải tự mình gọi điện cho anh thế?”
Hứa Duyên cũng không quanh co lòng vòng với hắn, mỉm cười hỏi thẳng: “Anh Trần này, không gửi 30 trainee nhà anh qua em chơi à? Vẫn còn là nghiệp dư, có cơ hội lộ mặt thế này hiếm lắm đấy.”
Đầu bên kia cười có lệ hai tiếng: “Bao nhiêu công ty đưa người qua rồi, nhà anh tới góp vui nữa làm gì.”
Hứa Duyên cười nói: “Anh Trần, bên anh làm thế là không hay rồi. Giờ anh không muốn gửi người thì đừng gửi nữa, người ưu tú thì giấu nhẹm, đem toàn đám dở ẹc qua em, bên em cũng không muốn nhận đâu.”
Đối phương cũng không ngờ Hứa Duyên xổ toẹt luôn như vậy, xấu hổ đến không biết nói gì.
Hứa Duyên nói: “Như vậy đi, mình thương lượng với nhau, anh phải gửi ít nhất một đứa sang. Nếu không đến lúc show chiếu rồi, trainee của Trung Thiên chẳng được người nào thì anh cũng mất mặt, anh thấy có phải không?”
Đối phương ngẫm ngợi, cảm thấy nói vậy cũng có lý.
Phải đưa trainee mình tốn bao tiền của bồi dưỡng tận hai năm ở nước ngoài đi thì không cam lòng, nhưng không đưa thì lại sợ đắc tội Thần Tinh, lại…… Không đúng!
Hắn bỗng nhớ ra điều gì, giọng nói tức khắc vui vẻ hẳn: “Được được được, để anh gửi sang cho chú một đứa!”
Hứa Duyên nhướn mày, không ngờ đối phương dễ thuyết phục như vậy, lại xác định lần nữa, đối phương cũng bảo đảm lần nữa, tuyệt đối sẽ đưa 1 đứa trong 30 trainee sang, Hứa Duyên mới yên tâm cúp điện thoại.
Đầu này vừa cúp máy, đã lập tức nhanh chóng liên hệ với Ôn Đình Đình.
Ôn Đình Đình nhận được thông báo thì có chút kinh ngạc: “Đưa Sầm Phong đi tham gia show tìm tài năng của Thần Tinh?”
Giám đốc điều hành bảo ngay: “Đúng vậy, không phải nó không muốn debut sao, lưu lại cũng vô dụng, cho nó tham gia Thần tượng thiếu niên còn có thể có chút giá trị, Thần Tinh bên kia cũng dặn dò phải để một đứa sang.”
Ôn Đình Đình hơi không tình nguyện: “Sầm Phong có vấn đề về thái độ, nhưng thực lực của cậu ta mạnh nhất trong nhóm, làm vậy không phải hời cho Thần Tinh quá ư?”
Giám đốc điều hành có quen với bố cô ta, xem như là trưởng bối, lập tức trách cứ cô ta: “Thực lực giỏi có ích lợi gì, cháu có thể buộc nó nhảy, buộc nó debut được à? Đình Đình ơi, không phải chú chê trách gì cháu, nhưng cháu vốn biết thái độ nó có vấn đề, lúc trước không nên chọn nó đi huấn luyện, tự dưng lãng phí một suất! Thần Tinh bây giờ một hai đòi phải đưa người sang, chẳng lẽ bên mình nỡ lòng giao hạt giống tốt tới ư? Thế mới là hời cho Thần Tinh ấy! Được rồi chuyện này cứ quyết định như vậy đi, cháu mau chóng sắp xếp đi nhé.”
Nói đến như vậy, Ôn Đình Đình dù không tình nguyện cũng chỉ có thể đáp ứng.
Sầm Phong rất nhanh nhận được thông báo phải đi Thần Tinh tham gia show tìm tài năng, lần này anh rất bình tĩnh mà liền tiếp nhận.
Hợp đồng của anh còn ba năm nữa mới đến hạn, bất kể công ty sắp xếp gì đều phải phục tùng. Hơn nữa loại show tìm kiếm tài năng này phải xem thực lực và độ hot. Chỉ cần anh không muốn, rất nhanh sẽ bị đào thải. Đi một chuyến cũng là chuyện râu ria thôi, không cần vì cái chuyện này mà bất hòa với cấp trên.
Nhưng nghe nói lại phải đào tạo tập trung, nên trước khi đi, anh tới gặp cô gái nhỏ.
Sau khi về nước có quá nhiều việc, anh vẫn luôn không bói đâu ra thời gian, chỉ lắp sim vào máy rồi nhắn cho Hứa Trích Tinh một câu, báo cho cô biết anh đã trở về.
Rất nhanh liền thấy cô nhắn lại, cô nói: Anh ơi, hoan nghênh trở về!
Suốt hai năm này, anh vốn dĩ cho rằng sẽ dần dần mất liên lạc với cô gái nhỏ, không ngờ cô luôn cách mấy tháng nhắn cho anh một cái tin.
Khi mùa đông sẽ nói với anh ‘anh ơi chú ý giữ ấm nha’, lúc mùa hè lại kêu anh ‘anh ơi chú ý đề phòng trúng gió nha’, một năm bốn mùa, luôn có một hai câu nhắn nhủ của cô nhắc nhở anh, cô vẫn chưa quên anh.
Anh lần đầu tiên có cảm giác được người ta thương nhớ.
Ba ngày sau sẽ bắt đầu thu hình vào đoàn, trên đường từ trụ sở công ty về ký túc xá, anh nhấn số gọi điện cho Hứa Trích Tinh. Sau hai tiếng tút tút, cuộc gọi kết nối, trong ống nghe phát ra giọng nói kiềm chế kích động của cô: “Anh ơi!”
Giọng nói lâu lắm chưa nghe
Anh cười rộ lên: “Đang bận à?”
Hứa Trích Tinh vội vàng nói: “Không bận không bận! Em rảnh lắm!”
Sầm Phong nói: “Vậy mình gặp nhau đi.”
Chỗ gặp là chợ đêm lúc xưa anh hay tới hát rong. Từ khi rời đi năm đó, anh chưa từng quay lại đây. Mấy năm qua đi, rất nhiều sạp hàng rong và cửa hàng đã đổi chủ, nhưng tiệm tạp hóa đằng sau nơi anh hát rong vẫn còn đó.
Anh vừa tới, chị chủ tiệm liền nhận ra anh, người đẹp trai luôn khiến kẻ khác nhớ lâu mà.
Chị vui vẻ nói: “A là em à! Mấy năm rồi không gặp lại em.”
Sầm Phong lễ phép cười với chị: “Vâng.”
Chị chủ tiệm kinh ngạc cảm thán liên tục, lại hỏi mấy câu linh tinh, đột nhiên nhớ ra cái gì, vỗ gáy nói: “Đúng rồi, cái cô bé tặng kẹo cho em năm đó……”
Sầm Phong liếc qua: “Dạ?”
Chị chủ tiệm cười hối lỗi: “Đầu tiên chị phải xin lỗi em trước, lúc ấy chẳng phải em đã kêu chị đừng nói với bé ấy là em từng tới ư? Nhưng về sau chị nhìn bé ấy đau lòng quá, còn suýt bật khóc, thật sự không đành lòng, liền nói thật với bé ấy. Em đừng để ý nhé.”
Sầm Phong sửng sốt một chút, nghĩ đến viên kẹo đỏ bọc giấy kính mình vẫn luôn để trên bàn kia.
Hóa ra cô biết.
Nhưng tại sao gặp nhau nhiều lần như vậy, cô trước nay không đề cập tới chuyện này. Dường như cô chưa từng để ý tới sự lạnh nhạt xa cách của anh khi đó.
Sầm Phong cười với chị chủ tiệm: “Không ngại đâu ạ, cảm ơn chị.”
Chị chủ tiệm lại tán dóc với anh mấy câu, mãi đến khi trong tiệm có khách vào mới vội vàng trở về. Sầm Phong liền đứng ở nơi anh từng hát rong, nhìn về phía đầu phố.
Hơn mười phút sau, bóng dáng Hứa Trích Tinh xuất hiện trong tầm mắt anh.
Chợ đêm chen chúc, xe không thể đi vào, cô xuống xe từ đầu phố, sau đó chạy chậm cả quãng đường lại đây.
Thời tiết đương lúc xuân về hoa nở, cô mặc một chiếc áo len mỏng màu vàng cam, đôi chân thon dài ẩn dưới chiếc váy kẻ caro, tóc dài ngang vai buông xõa, theo từng bước chạy của cô mà bay bay.
Cô chạy gần tới đây, dừng bên kia đường chờ đèn xanh đèn đỏ, cách anh một hàng vạch sang đường, khoảng cách chỉ tầm 10m. Cô sốt ruột nhìn xung quanh, sau một giây thì nhìn thấy anh.
Sầm Phong không nhìn rõ được biểu cảm của cô, chỉ là thấy cô giơ tay dụi mắt một lúc.
Chờ khi đèn xanh sáng lên, cô chạy như bay đến.
Anh tiến về phía trước, xa xa đã nghe tiếng cô gọi: “Anh ơi!”
Cô cao thêm một ít, vẻ phúng phính trẻ con trên mặt đã không còn, ngũ quan hoàn toàn rút đi nét ngây ngô, hóa thành một cô gái mỹ lệ. Giờ cô ăn mặc cũng rất xinh đẹp, không mặc giống học sinh trung học như trước nữa.
Chỉ là đôi mắt vẫn sáng trong như từ trước đến giờ, tràn ngập ánh sáng mà anh quen thuộc. Trên tóc đeo chiếc kẹp anh đào mà anh tặng cô trước khi đi, tình trạng còn rất mới.
Sầm Phong cười rộ lên: “Đã lâu không gặp.”
Hứa Trích Tinh lúc đi trên đường đã làm đủ chuẩn bị tâm lý, vừa rồi ở bên kia đường cũng trộm gạt nước mắt rồi, cô kiên định cho rằng mình có thể bình tĩnh đối diện với idol, nhưng nghe được câu “Đã lâu không gặp” này của anh, nước mắt vẫn không kìm được chảy ra.
Sầm Phong sửng sốt, theo bản năng định lấy giấy lau cho cô, rồi lại nhớ ra hôm nay mình không mang giấy, chỉ có thể thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Trích Tinh vừa khóc vừa nói: “Anh ơi em không sao, em chỉ là hơi kích động thôi ạ, em…… tuyến lệ nhà em di truyền khỏe lắm, không có việc gì cần khóc cũng khóc được ạ. Anh không cần xen vào đâu huhuhu, tí nữa em ổn ngay thôi huhuhu.”
Sầm Phong: “……”
Anh nhịn không được bật cười, sự lạ lẫm sau hai năm mà anh suy đoán lại không hề xuất hiện.
Cô vẫn giống hệt như trước kia.
Hứa Trích Tinh khóc nhanh mà nín cũng nhanh, khóc xong vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra lau nước mắt, rồi lại lật mặt sau chấm chấm nước mũi, sau đó quay sang vô cùng lo lắng hỏi anh: “Anh ơi, em có bị lem lớp trang điểm không ạ?”
Hôm nay cô kẻ mắt, lại chuốt mascara. Đôi mắt vốn rất đẹp được trang điểm lại càng thêm thâm thúy sáng ngời. Bây giờ vừa khóc, kẻ mắt nhòe nhoẹt khắp nơi, nhìn qua trông thật thảm thương.
Sầm Phong thấy hết nhưng không biết phải nói thế nào, anh bèn bình tĩnh bảo: “Không lem.”
Hứa Trích Tinh không chút nghi ngờ gì tin ngay, trong lòng còn nghĩ, bút kẻ mắt với mascara lần này không thấm nước à.
Cô vui vẻ phấn chấn: “Anh ơi, chúng mình đi mua trà sữa đi!”
Sầm Phong nén cười đồng ý.
Xa cách hai năm lần đầu gặp lại, tất cả đều như cũ, phảng phất như thể anh chưa từng rời đi.
Chợ đêm vô cùng náo nhiệt, Sầm Phong trước kia cũng không thích mấy chỗ ầm ĩ, mà khi Hứa Trích Tinh đi bên anh nhảy nhót tung tăng mua này mua kia thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, anh liền cảm thấy nơi này cũng không tệ lắm.
Đi dạo mãi đến 9 giờ tối, Sầm Phong mới đưa cô đi gọi xe.
Chờ cô lưu luyến không rời ngồi trên xe xong, anh mới nói với cô: “Mấy ngày nữa anh phải tham gia một chương trình, trong thời gian ngắn không thể liên hệ với em. Có chuyện gì cứ nhắn trước cho anh nhé.”
Hứa Trích Tinh đã biết chuyện anh chuẩn bị tham gia Thần tượng thiếu niên, trong lòng vui vẻ cực kỳ, nhưng trên mặt không dám biểu lộ, ngoan ngoãn mà gật đầu.
Sầm Phong cười cười nhìn cô: “Về nhà đi, lần sau lại gặp,”
Ba ngày sau, 《 Thần tượng thiếu niên 》 chính thức bắt đầu quay.
Sầm Phong tùy tiện sửa soạn vài bộ quần áo, mang theo mô hình và linh kiện của mình, rồi đi tới nơi thu hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.