Chương 45: PN 2.1: Phù thuỷ kí
Tinh Chử
20/11/2024
Phiên ngoại 2: Phù thủy kí (1)Dịch: Hallie/ Beta: Raph—-
Ngọc Trần Phi cưỡi một chú ngựa cao lớn, ôm Ngọc Vũ trong lòng. Ngọc Vũ bù lu bù loa, giận dỗi không chịu nói câu nào với cha.
Lần trước con bé lén cưỡi ngựa lớn, bất cẩn ngã gãy chân, phải dưỡng mấy tháng trời. Lành sẹo rồi lại quên đau, lại la lối đòi cưỡi ngựa. Thẩm Kính Tùng sợ con bé, nên dặn kĩ Ngọc Trần Phi không được đồng ý cho nó. Vì thế mà cơn nổi giận lôi đình của Ngọc Vũ cũng qua, lê hoa đới vũ cũng ngừng, Ngọc Trần Phi không thả cho bé cưỡi ngựa một mình nữa.
Ngọc Vũ cũng biết món nợ này phải tính với phụ thân cơ. Cha thương bé như vậy, bé con năn nỉ ỉ ôi lúc nào cũng thành công, nhưng quân lệnh của phụ thân lại như núi, không chút gì là giỡn hết. Tuy quy tắc là do phụ thân định đoạt, nhưng cha nghe lời phụ thân như thế, thì cha cũng là đồng phạm. Cộng thêm mức độ thân thiết với cha trong lòng bé nên càng giận cha hơn.
"Bỏ con xuống, con không cưỡi ngựa nữa, con muốn chơi với Tiểu Bạch."
Tiểu Bạch là một con chim nhỏ bay loanh quanh trên đầu, là món quà sinh nhật năm Ngọc Vũ vừa tròn 6 tuổi. Trên hội đua ngựa con bé nhìn thấy thiếu niên nhà người ta có một con chim đậu trên cánh tay, kêu là tới, chỉ là đi, vừa xinh đẹp lại vừa oai phong, làm con bé thèm muốn chết. Nó nghĩ gì làm nấy, thấy cái gì hay cái gì đẹp đều đòi cho bằng được. Có phải hái sao hái trăng Ngọc Trần Phi cũng đều cho con bé, ngày càng nuông chiều đến ngang ngược. Nó đòi xong con chim nhỏ này chưa được mấy hôm đã chán, làm gì có kiên nhẫn mà huấn luyện. Con chim nhỏ ấy vậy mà vô cùng trung thành, lúc nào cũng quanh quẩn bên cạnh, Ngọc Vũ càng thêm đắc chí, tự cho là mình có sức hút vô cùng, đến cả con chim cũng không thể tránh được. Thật ra là do Thẩm Kính Tùng âm thầm cực khổ huấn luyện giùm con bé, chỉ là giấu kín công danh mà thôi.
Ngoài con chim nhỏ, hai cha con còn có mấy con chó săn nhỏ dài đi theo ngựa, lâu lâu đuổi mấy con thỏ trong hang cỏ hốt hoảng chạy ra tán loạn, tuy thiếu kỉ luật nhưng rất nhộn nhịp.
Thảo nguyên đang vào hè, ánh nắng gay gắt, cây cỏ như nổi giận. Vó ngựa dẫm lên hoa lá ướt đẫm, bùn lầy nước đọng văng lên. Mấy hôm trước trời mưa liên miên, mấy đóa hoa được uống no nước, nắng chiếu xuống tạo thành một biển hoa nở rộ.
Ngọc Vũ lại kêu gào đòi xuống ngựa hái hoa, Ngọc Trần Phi làm gì mà chịu để ý con bé. Tính tình của hắn cũng nóng nảy, nhưng con gái làm dữ lên càng giống con ruột hắn hơn. Hai cây pháo một lớn một nhỏ ở chung một chỗ là không lúc nào được yên ổn.
Thường thì lúc này Ngọc Trần Phi sẽ quẳng củ khoai nóng phỏng tay này cho Thẩm Kính Tùng, để Thẩm Kính Tùng dạy dỗ một phen xong cô nàng sẽ xìu xuống, rồi hắn sẽ tặng cho con gái yêu một món đồ chơi mới lạ, thế là lại vinh dự được thăng cấp thành "Người cha thân yêu" của con bé.
Trái lại Ngọc Trần Phi luôn thấy xấu hổ vì để Thẩm Kính Tùng mang tiếng ác, Thẩm Kính Tùng lại thành thật nói với hắn rằng, thật ra y rất muốn thỏa đam mê làm người cha nghiêm khắc, đáng tiếc là Ngọc Dao ngoan ngoãn hiểu chuyện, xinh xắn ốm yếu, làm Thẩm Kính Tùng chưa bao giờ nói được một câu nặng lời.
Tới khi sinh được một đứa con gái khỏe mạnh, cả ngày nhảy nhót loi choi phá hoại, có đủ mấy phần tàn nhẫn trời sinh. Lúc thì dùng đạn bắn vào mắt ngựa, lúc thì dùng roi quất mấy đứa con trai lăn lộn dưới đất. Cứ dăm hôm ba bữa Thẩm Kính Tùng lại nghe mắng vốn mới hiểu được có một đứa con đầy rẫy thói xấu làm người ta đau đầu tới cỡ nào.
Y nghe nói đại khái là huyết mạch nhà họ Ngọc sinh ra lắm ma vương bạo quân, cái người bên gối y cũng có sẵn đó... Nhưng thấy khuê nữ nhà mình không phụ kì vọng của mọi người, điên cuồng lao tới hình tượng tiểu yêu nữ, về tình cảm vẫn không chấp nhận nổi, nhưng cảm thấy vẫn có thể cứu vãn được nên bèn quản giáo nghiêm ngặt theo lẽ bắt buộc.
Nhưng y cũng là một người thiên vị. Mắng tới chửi lui cũng chưa bao giờ mắng câu "Thượng bất chính, hạ tắc loạn". Y làm sao nỡ lòng nói Tiểu Phi một câu. Tiểu Phi có quậy phá tới cỡ nào cũng đáng yêu. Hơn nữa Tiểu Phi không có phá người khác, chỉ quấy mình y thôi, thật ra cũng là một điều ngọt ngào đấy.
Y đã lượt bỏ hai chữ "chết chìm" rồi. Y rất kị nhắc tới chữ chết. Tiểu Phi của y đã từng chết thật một lần. Bao nhiêu năm qua cứ nghĩ tới là lại gặp ác mộng, tỉnh dậy phải ôm chặt Ngọc Trần Phi ngay một hồi mới tỉnh hồn lại được.
Dù thế nhưng vẫn không an tâm được. Năm xưa ở dòng sông cổ xưa trong sa mạc kia, Ngọc Trần Phi bị ngạt nước ngất xỉu, lúc Thẩm Kính Tùng lôi hắn lên tim như muốn ngừng đập, không ngừng giúp hắn thổi hơi khạc nước mới nhặt lại được một cái mạng, nhìn hắn hít thở thông thuận rồi mà lòng vẫn hoảng sợ.
Tận mắt nhìn thấy cảnh Ngọc Trần Phi vì không biết bơi mà suýt chút mất mạng đã trở thành nút thắt trong lòng Thẩm Kính Tùng. Mấy lần nhắc đến chuyện dạy hắn học bơi đều bị hắn bực bội từ chối qua loa, cuộc đối thoại còn qua lại liên tục, không hề có nội dung.
Thẩm Kính Tùng ngọt ngào bảo: "Nếu đệ rơi xuống nước..."
Y còn chưa nói xong, Ngọc Trần Phi đã biết tỏng bài mà thoăn thoắt viết vào lòng bàn tay y: Đang yên đang lành tại sao ta lại rơi xuống nước!
Thẩm Kính Tùng giọng mềm mỏng: "Chỉ sợ lỡ như thôi."
Ngọc Trần Phi lại bực mình bảo: Lỡ như ta rơi xuống nước thì huynh có cứu ta không?
Ngọc Trần Phi trời sanh ánh mắt lúc giận sáng vô cùng, giống như sắp phun ra đốm lửa. Thẩm Kính Tùng nhìn thấy đã u mê mất hồn, đến cả định nói gì cũng quên sạch, chỉ muốn nhào tới hôn lên khóe mắt hắn, rồi lại ngon ngọt dỗ dành....
Ngọc Trần Phi cưỡi một chú ngựa cao lớn, ôm Ngọc Vũ trong lòng. Ngọc Vũ bù lu bù loa, giận dỗi không chịu nói câu nào với cha.
Lần trước con bé lén cưỡi ngựa lớn, bất cẩn ngã gãy chân, phải dưỡng mấy tháng trời. Lành sẹo rồi lại quên đau, lại la lối đòi cưỡi ngựa. Thẩm Kính Tùng sợ con bé, nên dặn kĩ Ngọc Trần Phi không được đồng ý cho nó. Vì thế mà cơn nổi giận lôi đình của Ngọc Vũ cũng qua, lê hoa đới vũ cũng ngừng, Ngọc Trần Phi không thả cho bé cưỡi ngựa một mình nữa.
Ngọc Vũ cũng biết món nợ này phải tính với phụ thân cơ. Cha thương bé như vậy, bé con năn nỉ ỉ ôi lúc nào cũng thành công, nhưng quân lệnh của phụ thân lại như núi, không chút gì là giỡn hết. Tuy quy tắc là do phụ thân định đoạt, nhưng cha nghe lời phụ thân như thế, thì cha cũng là đồng phạm. Cộng thêm mức độ thân thiết với cha trong lòng bé nên càng giận cha hơn.
"Bỏ con xuống, con không cưỡi ngựa nữa, con muốn chơi với Tiểu Bạch."
Tiểu Bạch là một con chim nhỏ bay loanh quanh trên đầu, là món quà sinh nhật năm Ngọc Vũ vừa tròn 6 tuổi. Trên hội đua ngựa con bé nhìn thấy thiếu niên nhà người ta có một con chim đậu trên cánh tay, kêu là tới, chỉ là đi, vừa xinh đẹp lại vừa oai phong, làm con bé thèm muốn chết. Nó nghĩ gì làm nấy, thấy cái gì hay cái gì đẹp đều đòi cho bằng được. Có phải hái sao hái trăng Ngọc Trần Phi cũng đều cho con bé, ngày càng nuông chiều đến ngang ngược. Nó đòi xong con chim nhỏ này chưa được mấy hôm đã chán, làm gì có kiên nhẫn mà huấn luyện. Con chim nhỏ ấy vậy mà vô cùng trung thành, lúc nào cũng quanh quẩn bên cạnh, Ngọc Vũ càng thêm đắc chí, tự cho là mình có sức hút vô cùng, đến cả con chim cũng không thể tránh được. Thật ra là do Thẩm Kính Tùng âm thầm cực khổ huấn luyện giùm con bé, chỉ là giấu kín công danh mà thôi.
Ngoài con chim nhỏ, hai cha con còn có mấy con chó săn nhỏ dài đi theo ngựa, lâu lâu đuổi mấy con thỏ trong hang cỏ hốt hoảng chạy ra tán loạn, tuy thiếu kỉ luật nhưng rất nhộn nhịp.
Thảo nguyên đang vào hè, ánh nắng gay gắt, cây cỏ như nổi giận. Vó ngựa dẫm lên hoa lá ướt đẫm, bùn lầy nước đọng văng lên. Mấy hôm trước trời mưa liên miên, mấy đóa hoa được uống no nước, nắng chiếu xuống tạo thành một biển hoa nở rộ.
Ngọc Vũ lại kêu gào đòi xuống ngựa hái hoa, Ngọc Trần Phi làm gì mà chịu để ý con bé. Tính tình của hắn cũng nóng nảy, nhưng con gái làm dữ lên càng giống con ruột hắn hơn. Hai cây pháo một lớn một nhỏ ở chung một chỗ là không lúc nào được yên ổn.
Thường thì lúc này Ngọc Trần Phi sẽ quẳng củ khoai nóng phỏng tay này cho Thẩm Kính Tùng, để Thẩm Kính Tùng dạy dỗ một phen xong cô nàng sẽ xìu xuống, rồi hắn sẽ tặng cho con gái yêu một món đồ chơi mới lạ, thế là lại vinh dự được thăng cấp thành "Người cha thân yêu" của con bé.
Trái lại Ngọc Trần Phi luôn thấy xấu hổ vì để Thẩm Kính Tùng mang tiếng ác, Thẩm Kính Tùng lại thành thật nói với hắn rằng, thật ra y rất muốn thỏa đam mê làm người cha nghiêm khắc, đáng tiếc là Ngọc Dao ngoan ngoãn hiểu chuyện, xinh xắn ốm yếu, làm Thẩm Kính Tùng chưa bao giờ nói được một câu nặng lời.
Tới khi sinh được một đứa con gái khỏe mạnh, cả ngày nhảy nhót loi choi phá hoại, có đủ mấy phần tàn nhẫn trời sinh. Lúc thì dùng đạn bắn vào mắt ngựa, lúc thì dùng roi quất mấy đứa con trai lăn lộn dưới đất. Cứ dăm hôm ba bữa Thẩm Kính Tùng lại nghe mắng vốn mới hiểu được có một đứa con đầy rẫy thói xấu làm người ta đau đầu tới cỡ nào.
Y nghe nói đại khái là huyết mạch nhà họ Ngọc sinh ra lắm ma vương bạo quân, cái người bên gối y cũng có sẵn đó... Nhưng thấy khuê nữ nhà mình không phụ kì vọng của mọi người, điên cuồng lao tới hình tượng tiểu yêu nữ, về tình cảm vẫn không chấp nhận nổi, nhưng cảm thấy vẫn có thể cứu vãn được nên bèn quản giáo nghiêm ngặt theo lẽ bắt buộc.
Nhưng y cũng là một người thiên vị. Mắng tới chửi lui cũng chưa bao giờ mắng câu "Thượng bất chính, hạ tắc loạn". Y làm sao nỡ lòng nói Tiểu Phi một câu. Tiểu Phi có quậy phá tới cỡ nào cũng đáng yêu. Hơn nữa Tiểu Phi không có phá người khác, chỉ quấy mình y thôi, thật ra cũng là một điều ngọt ngào đấy.
Y đã lượt bỏ hai chữ "chết chìm" rồi. Y rất kị nhắc tới chữ chết. Tiểu Phi của y đã từng chết thật một lần. Bao nhiêu năm qua cứ nghĩ tới là lại gặp ác mộng, tỉnh dậy phải ôm chặt Ngọc Trần Phi ngay một hồi mới tỉnh hồn lại được.
Dù thế nhưng vẫn không an tâm được. Năm xưa ở dòng sông cổ xưa trong sa mạc kia, Ngọc Trần Phi bị ngạt nước ngất xỉu, lúc Thẩm Kính Tùng lôi hắn lên tim như muốn ngừng đập, không ngừng giúp hắn thổi hơi khạc nước mới nhặt lại được một cái mạng, nhìn hắn hít thở thông thuận rồi mà lòng vẫn hoảng sợ.
Tận mắt nhìn thấy cảnh Ngọc Trần Phi vì không biết bơi mà suýt chút mất mạng đã trở thành nút thắt trong lòng Thẩm Kính Tùng. Mấy lần nhắc đến chuyện dạy hắn học bơi đều bị hắn bực bội từ chối qua loa, cuộc đối thoại còn qua lại liên tục, không hề có nội dung.
Thẩm Kính Tùng ngọt ngào bảo: "Nếu đệ rơi xuống nước..."
Y còn chưa nói xong, Ngọc Trần Phi đã biết tỏng bài mà thoăn thoắt viết vào lòng bàn tay y: Đang yên đang lành tại sao ta lại rơi xuống nước!
Thẩm Kính Tùng giọng mềm mỏng: "Chỉ sợ lỡ như thôi."
Ngọc Trần Phi lại bực mình bảo: Lỡ như ta rơi xuống nước thì huynh có cứu ta không?
Ngọc Trần Phi trời sanh ánh mắt lúc giận sáng vô cùng, giống như sắp phun ra đốm lửa. Thẩm Kính Tùng nhìn thấy đã u mê mất hồn, đến cả định nói gì cũng quên sạch, chỉ muốn nhào tới hôn lên khóe mắt hắn, rồi lại ngon ngọt dỗ dành....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.