Si Mị Võng Lượng Chi Phục Phách
Chương 4: Chương 4
Lâm Bội
14/04/2017
Bàn tay nóng như lửa đang không ngừng di chuyển ở trên người y, giống như y từng mơ mình sẽ đến Cairo tắm mình trong ánh nắng ấm áp của Địa Trung Hải, cảm nhận vị ôn (=ấm) vị hàm(=vị mặn) của biển cả, Âu thức (phong cách châu âu) lang thang như cơn gió biển mặc sức cuốn vào trong khúc nhạc cuồng hoan(=vui tươi), khơi dậy sự nhiệt tình làm sáng bừng lên lời ca tiếng nhạc, tất cả các giác quan đều bùng nổ, tản vào dưới bầu trời đầy sao về đêm.
Cư Vũ Thác chìm đắm trong từng cơn sóng, lúc chìm lúc nổi, cảm thấy nước biển đang tràn vào khắp nơi trong thân thể y, nó hôn lên cái cổ y, cằm y, miệng y ── không, không phải là nước biển, mà là đôi môi của người nào đó, trong bóng tối có người hôn y, đầu lưỡi ấm áp ướt át tiến quân thần tốc, ôn nhu mà lại cẩn thận, nó đang thăm dò một nơi vô cùng bí ẩn đã bị khóa lại từ rất lâu về trước, nó muốn tìm ra kho báu đã bị lãng quên nơi đó.
Y là tù binh bị quái thú bắt vào trong bóng tối độc chiếm, lực đạo quen thuộc, cường độ quen thuộc, nên y biết rõ nam nhân này lại đến.
Nam nhân vứt bỏ đi sự giao động vội vàng của đêm qua, so với tối hôm qua còn kiên trì hơn, một lần lại một lần hôn lên đôi môi Cư Vũ Thác, mở ra cánh cửa thần kinh đã bị đóng lại nhiều năm, kiên trì liếm lấy hàm răng Cư Vũ Thác, cuốn lấy cái lưỡi của y, nhưng lại cố ý cắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mẫn cảm, hưởng thụ cảm giác khoái cảm khi môi cùng lưỡi giao hoan.
Ực ực… Tiếng nuốt nướt bọt cùng với đó là tiếng cười nhẹ của ác ma ngay tại bên tai, ám chỉ một trận đấu *** sắp sửa bắt đầu.
Hạt giống ngủ đông trong đất, chờ đợi thời gian thích hợp khi cơn mưa của mùa xuân xuất hiện, thân thể Cư Vũ Thác cũng dần thả lỏng, hiệu suất làm việc của nam nhân cực hữu hiệu (=mang lại hiệu quả cao), mượn tiếp xúc da thịt với nhau cộng với sự giao hòa của nụ hôn, đem dương khí cung cấp cho thân thể đang bị âm khí bao trùm toàn thân này.
Sức lực đang dần dần hồi phục, Cư Vũ Thác rốt cục có thể cố sức di chuyển cái cổ, y muốn kháng cự, dùng tiếng nói khàn khàn nói ra suy nghĩ của mình.
“Không…”
Nam nhân giả điếc, muốn trả thù nho nhỏ nên khẽ cắn lấy đôi môi khéo léo như cánh hoa của đối phương, lấy góc độ mỹ lệ tham gia cùng với nhau, lại liếm láp lấy đôi môi đẫy đà nổi lên phía dưới, sử dụng các cách thức biến đổi đa dạng để chơi đùa đến cùng, làm cho đôi môi Cư Vũ Thác đều bị hôn đến sưng đỏ cả lên.
Cư Vũ Thác cảm thấy lạ, nam nhân hôn triền miên tận lực, nói chung là nó đã vượt qua cả sự đúng mực mà người giao dịch nên có, dùng hết hành động này lại đến hành động khác triền miên với y.
Không nên tiếp tục nữa.
“… Đừng hôn…” Y dứt khoát ngăn lại đối phương.
Trái lại việc hôn vẫn duy trì liên tục.
“Ngươi nghe… Thấy không?” Một cái suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu, Cư Vũ Thác nhịn không được cứ suy đoán như thế.
Nam nhân thừa dịp kẽ hở lúc y mở miệng nói chuyện, hắn lấy đầu lưỡi chui tuột vào bên trong nhẹ nhàng khiêu khích, cổ vũ khách nhân lãnh đạm khiêu vũ cùng một chỗ với hắn.
Cư Vũ Thác không nói, nam nhân này quả nhiên là người điếc, khó trách mặc kệ ra lệnh cho hắn như thế nào cũng không được; lại nghĩ tới tâm tư âm trầm kín đáo thường ngày của Cư Vũ Lâu, nói không chừng tìm đến nam nhân nhưng là người mù hoặc bị người bị câm a, nhìn không thấy, nghe không được, không thể nói chuyện, cũng vì thế mà tuyệt đối không có khả năng biết mình là ai, càng có thể bảo đảm sự việc hoang đường này không bị truyền ra ngoài.
Nút thắt được cởi bỏ nên tâm vì thế mà thả lỏng ra, không chú ý một tý, nên ngay cả tay nam nhân cũng không an phận, đột nhiên từng bước, từng bước một cởi quần áo của y ra, tựa như dã tâm của hắn, hắn không chỉ muốn nhìn từ bên ngoài mà thôi, còn bao gồm tất cả mọi thứ đang bị quần áo cùng lễ giáo bao bọc bên trong.
Trong bóng tối, nam nhân mê muội xoa bóp vị trí non mềm nổi lên, lòng bàn tay khẽ động nhị hoa khẽ run, bởi vì tâm trạng khẩn trương mà đóa hoa anh đào khẽ nở, dường như một dòng nước ấm đang dâng lên từng đợt, từng đợt sóng chảy không ngừng nghỉ từ ***g ngực vào sâu thẳm trong trái tim, trực tiếp đem sự nhiệt tình của nam nhân đánh vào nơi suốt năm vĩnh vĩnh viễn viễn không ngừng nghỉ đập lên.
Phanh, phanh, bang bang ──
Cư Vũ Thác nghe thấy tiếng tim mình đập.
Thất thần một hồi, tức giận tăng vọt, ý chí đều bị cái người nằm trên người y này nắm đi, mà người này cũng không là gì với y cả, bất quá chỉ là người nhận tiền rồi làm việc thôi; nếu không phải biết rõ đối phương điếc,thì hiện tại y tuyệt đối sẽ chửi ầm lên, đuổi hắn đi, hoặc là đem việc này làm một lần liền rời khỏi đây ngay.
Nam nhân bừng tỉnh cảm giác được sự phẫn nộ của y, buông môi y ra, lấy chóp mũi ma sát hai má Cư Vũ Thác, tựa như là con mèo lớn đáng yêu đang trấn an chủ nhân, nhưng cũng rất âm hiểm, nó nhân cơ hội này mà ở trên người này phát tán mùi, mùi này như là đang đánh giấu lãnh thổ, người này chỉ thuộc quyền sở hữu của nó mà thôi, người này chỉ mình nó mới có thể độc chiếm.
Nơi này, là lãnh địa của hắn.
Đôi môi hữu lực lại tiếp tục hôn xuống, đôi tay vẫn đang tiếp tục làm việc, cắn xả lấy nhũ hoa đã bị sung huyết sưng vù lên do hắn dùng tay niết, đôi môi mỏng như đang dùng sự ấm áp nhẹ nhàng xoa dịu sự nỗi đau đớn, cảm giác ngứa ngáy như sấm đánh vào chỗ sâu.
“Ngô…” Cư Vũ Thác không thể khống chế rên rỉ.
Mặt liền nóng lên. Những lời rên rỉ thoải mái thế này rõ ràng chỉ có nữ tử khi thừa hoan(=thừa nhận mập hợp) mới có thể kêu lên, y không xa lạ, y đã nghe qua vô số lần, lại không nghĩ rằng giờ đây chính mình cũng… Không sao cả, người này bị điếc nên sẽ không nghe được. Y đang tự an ủi chính mình.
Nhưng đối phương trái lại đứng lên, dùng háng bộ đỡ lấy bắp đùi Cư Vũ Thác, điềm báo bị xâm lăng khiến Cư Vũ Thác cảm thấy nguy hiểm đang đến gần nên xoay mình ra chỗ khác, hồi phục một chút khí lực hắn muốn nâng tay kháng cự, nhưng chẳng khác gì y đang kháng cự lên một thân thể như sắt vậy.
Kiến càng rung cây (lấy trứng chọi đá), y đành phải nói: “… Nhanh…” Y vốn muốn nói: nhanh lên một chút hoàn thành công việc của ngươi. Nói một chữ trái lại sửng sốt, người này nghe không được, nói gì cũng vô ích.
Nam nhân không chút hoang mang bắt đầu chơi đùa màn dạo đầu, sau đó hắn thừa dịp Cư Vũ Thác bị kích thích mà run rẩy lên, đồng thời chuồn êm đi xuống dưới cởi quần xì-líp của y ra, xâm nhập vào bên trong ngắm nghía bộ phận đang ủ rũ xuống này, bàn tay to đơn giản có thể đồng thời cầm lấy quả cầu cùng căn trụ, nhẹ nhạng xoa bóp, kỹ xảo cao siêu khiến người ta tưởng như đang ở trong thiên đường, Cư Vũ Thác không nhẫn nhịn chịu đựng nữa mà nhỏ giọng rên rỉ lên, dù sao thì nam nhân này không nghe được.( thố thố: khổ em nó chưa……thế này thì…..cứ bảo sao bị ăn đến xương cốt không còn..aizzzzzz 1 phút mặc niệm cầu cho em nó..)
Đáng tiếc Cư Vũ Thác bởi vì trong cơ thể âm khí cường thịnh mà vô pháp cương lên, nếu không tính khí của y cũng vì thế mà càng ngẩng cao, nam nhân hiển nhiên cũng biết điểm này, đem vị trí âu yếm trọng điểm sửa thành vị trí xung quanh mật huyệt, ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng tiến vào, làm dịu đi cảm giác không khỏe cùng kháng cự.
Kiên trì, không nhanh không chậm, như y là tình nhân mà trên thế gian này khó có ai có thể chăm sóc được, làm đủ loại trấn an, hắn hôn một nụ hôn mang đầy sự trăn trở lưu luyến, phảng phất hai người thân mật cùng khăng khít cỡ nào.
Sau đó, Cư Vũ Thác lại cũng bắt đầu hưởng lạc trong đó, nam nhân đem vật cứng xâm nhập vào trong thân thể y, y cũng kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng ngay sau đấy liền theo cùng tiết tấu luật động của đối phương.
Đêm nay nam nhân thay đổi rất nhiều cách làm, một hồi bắt đầu làm điên cuồng khiến cho đôi chân Cư Vũ Thác trở nên vô lực, lúc đầu thì nhẹ nhàng sau đó thì bắt đầu mạnh mẽ chạy nước rút; rồi y bị hắn bế đặt lên trên người, nằm ghé vào cái lưng mang xúc cảm cứng cỏi, khinh xảo mái chèo vừa vào vừa ra, giai điệu làm tình chậm lại, tựa như hai người đang ở trong điệu nhạc waltz xoay tròn.
Cảm giác cho thấy, người này rất thích làm công việc này.
Thậm chí, khi thể dịch của nam nhân phun trào, cũng không giống như lần trước lặng yên rời đi, trái lại lẳng lặng từ sau đầu ôm y, mặt dán vào sau gáy Cư Vũ Thác, chậm rãi thở ra tại bờ vai mẫn cảm, vô cùng thân thiết lại ấm áp.
Điểm ấy kỳ thực làm Cư Vũ Thác tương đối không vui, y không quen bị người khác làm như vậy với mình, tuy rằng hiện tại y đã hấp thu đầy đủ nguyên dương, sức sống cũng trở nên dồi dào, muốn đánh đuổi người phía sau dễ như trở bàn tay, nhưng chẳng biết vì sao, y không làm như vậy.
Hoặc là bởi vì chưa từng có một ai ôm y như thế này, mà y cũng vừa khéo tham luyến cảm giác mới mẻ này, vì thế rơi vào trong tình cảnh lưu luyến lưỡng lự này.
Thật kì lạ.
Sau đó y nhớ tới, ở lâu trong bóng đêm, thỉnh thoảng có thể mơ hồ thấy được hình dạng của nam nhân, đó là một người nam nhân khỏe mạnh vạm vỡ, chỉ là rèm cửa sổ của gian phòng có hiệu quả tránh ánh sáng rất cao, nên làm thế nào cũng không thể nhìn ra khuôn mặt của người kia một cách rõ ràng được; y đoán người này so với mình còn cao hơn một chút, lớn lên thô kệch, khí chất dương cương, trên da tay da chân có mấy chỗ có chút thô ráp, có thể là sẹo do vết thương cũ để lại, có bờ vai dài và rộng, có khuynh hướng là vận động viên bóng đá, điều này có lẽ giải thích vì sao nam nhân lại không hề đặc biệt vạm vỡ, trái lại hắn vừa mạnh mẽ vừa hữu lực.
Thân là bang chủ hắc đạo, điều duy nhất y không thể nào chịu nổi chính là việc mình bị nam nhân khác áp (thố thố; chính là caí việc em nó là thụ mà không phải công a), tựa như cảm giác mà y thường cảm nhận được khi đứng ở trước mặt em trai vậy, nam nhân ở phía sau này cũng cho y có cảm giác giống thế, hít thở sâu một lúc, đem ý nghĩ lưu luyến, khát vọng, ỷ lại ở trong đầu vứt ra, dùng khuỷu tay huých huých vào người phía sau, ám chỉ yêu cầu người rời đi.(thố thố:aaaaaaaaaaaa..qua sông đoạn cầu nga
~~ tội nghiệp anh công quá…)
Nam nhân hiểu lầm ý tứ của y, lấy một tay ôm y một tay hướng đến trên má y nhéo nhéo lấy hai má, đem người trở thành nhỏ động vật để đùa.(thố thố:dễ thương a
)
“Đau!” Cư Vũ Thác mắng một tiếng, đây là cái trò đùa gì vậy?
Nam nhân ngậm vành tai vì tức giận mà đỏ bừng vào trong miệng, lặp đi lặp lại động tác liếm hút, hành động mờ ám này khiến Cư Vũ Thác trở tay không kịp, miệng hô lên một tiếng, lại là một tiếng rên rỉ nho nhỏ vì không nhịn được mà bật ra, từ trước tới nay khuôn mặt y đều lạnh như băng thế mà giờ đây nó lại nóng bừng lên, nếu không phải biết rõ người phía sau nghe không được, y sẽ vì thế mà càng tức giận thêm.
“… Mọi việc xong rồi, ngươi đi đi…”
Y nói, nhưng lời này kỳ thực là nói cho chính mình nghe.
Nam nhân không bị đuổi đi dễ dàng như vậy, hắn tuy rằng còn mệt, nhưng sau khi nghỉ ngơi xong, *** lần thứ hai lại bị khiêu khích, thể lực so với người thường còn tốt hơn mấy lần, hắn lần thứ hai lên tinh thần, tính khí ở dưới chân lại bắt đầu rục rịch.
Cố ý tiến về phía trước chui vào giữa vị trí giữa mông y mài mài vài cái, biểu thị hắn lại vận sức chờ phát động.
Quả nhiên là dựa vào việc này ăn cơm a, Cư Vũ Thác đưa ra lời bình luận về người này, không lâu sau, nam nhân lại ở trong cơ thể của y mà phun trào,thời gian bắn tinh gần như là dài gấp đôi so với người thường, y dường như cảm thấy việc này nguyên nhân là do thân thể mình tham lam mà giành lấy a, y có nhu cầu cần đại lượng dương khí nên hắn bị y dùng lực ép lấy hết nguyên dương, đến nỗi nam nhân phun ra tinh hoa một giọt cũng không ra ngoài mà hoàn toàn tiến hết vào bên trong cơ thể y, ở huyệt khẩu chỉ còn sót lại một ít chứng cớ chứng minh rằng y vừa mới hoan ái mà thôi.
Quá trình giao hoan lần thứ hai bắt đầu, Cư Vũ Thác cảm thấy điều đáng buồn duy nhất chính là: rõ ràng muốn đuổi nam nhân này đi, thân thể lại không tự giác nghênh hợp, chủ động nhét vào trụ vật, hoàn toàn không bị ý chí quản hạ.
Giao hoan, đụng chạm, mồ hôi ở bên trong đang không ngừng chảy ra, mông vô thức chuyển động theo nhịp điệu, đúng là hoa huệ dưới ánh trăng tỏa hương. (đẹp lại càng thêm đẹp)
Y tỉnh lại thì người phía sau đã đi rồi, Cư Vũ Thác đứng dậy, nhìn lên đồng hồ, thời gian đã sắp đến 12h rồi, y rửa mặt chải đầu, rồi đi đến văn phòng của tổng bộ xử lý công việc đã chất đống nhiều ngày qua, lại nghe thấy Thiên Tường tổng quản vào báo cáo lời đồn ở bên ngoài mấy ngày nay.
“Bang chủ rất vui vẻ?” Thiên Tường đột nhiên hỏi như vậy.
Cư Vũ Thác nhớ tới vị tổng quản này trời sinh yêu bát quái (=thích tám chuyên nha), nếu như mình không cẩn thận để lộ cái gì, ngày mai nguyên cái Thiên Hà bang này đều biết việc y gọi nam kỹ (=con trai hành nghề xxx), lập tức lắc đầu, “Tai nạn xe cộ hung thủ còn không tìm được, ngươi nói xem ta làm sao mà vui được chứ?” “… Cũng phải thôi sắc mặt của phó bang chủ rất kém, bang chủ xem ra thật sự là không vui được a.” Thiên Tường một mặt nói, một mặt nhìn lén sắc mặt của sắc mặt Cư Vũ Thác, cẩn thận nhắc nhở: “Ta có kiến nghị, bang chủ vẫn nên quan tâm nhiều hơn đến huynh đệ của mình a, hắn xem ra rất tệ hại.”
“Vũ Lâu như thế nào?” Cư Vũ Thác hỏi.
Thiên Tường ho nhẹ một tiếng, “… Khả năng sống về đêm vui chơi quá độ a, điều này đối thân thể của hắn không tốt lắm a… Đương nhiên, phó bang chủ vẫn còn nhỏ tuổi, cho nên còn cần đại bang chủ giám sát hắn…”
Cư Vũ Thác cười nhạo, “Vũ Lâu cũng lớn như vậy rồi, ta quản được hắn sao?”
“Ta nói không phải có ý như vậy a, huynh đệ đồng lòng đồng sức, ta cảm thấy phó bang chủ rất tôn kính bang chủ…” Thiên Tường rung đùi đắc ý nói.
Cư Vũ Thác một chút cũng không tin, y so với ai khác đều rõ ràng, đệ đệ chẳng thèm đem y để vào mắt.
“Đừng nói nhiều lời, Thiên Tường, Thủy Thận bang có động tĩnh gì không?” Thiên Tường đáp: “… Thủy Thận bang Đại Toan tuy rằng không thừa nhận việc gây ra tai nạn xe cộ, cũng không ngừng thương thảo với các bang phái nhỏ bất mãn khác, rất rõ ràng là có ý đồ khơi mào đấu tranh.”
“Còn có tổ chức nào khác không?” Cư Vũ Thác hỏi.
“Bạch Gia bang, Long Hướng liên minh, Mặc Lâm hội ──”
“Đều là các tổ chức nhỏ lấy việc buôn lậu thuốc phiện cùng mở sòng bạc để gây dựng sự nghiệp có đúng không? Hành sự tuy rằng tự đắc, nhưng vẫn không ra hồn…”
“Tuy rằng quy mô đều không lớn, nhưng nếu như kết hợp lại với nhau sẽ gây loạn, bên ta cũng phải tiêu hao nhân lực khá lớn mới có thể dẹp yên được, càng đừng nói điều này nhất định sẽ khiến người khác coi trọng, nếu như có người mượn cớ lấy quy mô bang phái lớn mà đi đè ép bang phái có quy mô nhỏ hơn, việc này đối với Thiên Hà bang của chúng ta là một việc rất bất lợi.” Thiên Tường nhắc nhở.
Ngón tay Cư Vũ Thác gõ gõ mặt bàn tự hỏi, một lúc sau mới nói: “Ngươi có ý kiến gì không?” Thiên Tường đáp: “Lão bang chủ sau khi qua đời, các tổ chức lớn khác đều như là mất đi lực hướng tâm, nên đều tự làm theo ý mình, cho nên các bang phái nhỏ mới không đem Thiên Hà bang để vào mắt. Phó bang chủ cho rằng, bản bang nên tích cực hướng các bang phái khác bày tỏ thiện chí, một lần nữa lấy lại sự tín nhiệm từ bọn họ, miễn lật thuyền trong mương.” Nghe được người khác nhắc tới tên của đệ đệ, tâm trạng Cư Vũ Thác có chút phẫn uất, y cảm giác được rằng, những vị cán bộ kỳ cựu đã cống hiến cho Thiên Hà bang này từ cái thời mà cha vẫn còn sống, kỳ thực rất tín nhiệm đệ đệ còn hơn của y, nhưng y thắng hắn ở chỗ có khí chất trầm ổn, sẽ không biểu hiện việc bất mãn này trên mặt.
“Vũ Lâu đâu?” Y đột nhiên hỏi.
“Vừa rồi ta đã nói đấy thôi, phó bang chủ tựa hồ miệt mài chơi đùa, lúc này còn đang ngủ, hắn đã nói qua, chờ khi nào hắn tỉnh lại thì đem kết luận của buổi họp nói cho hắn.” Thiên Tường trả lời.
Cư Vũ Thác gật đầu, lại có chút tức giận, Thiên Hà bang đang lâm vào chuyện khó khăn, Cư Vũ Lâu trái lại, thừa dịp đêm xuống phóng túng, nên sáng ra không thể làm việc được.
“Chờ hắn tỉnh lại, ta sẽ nói cho hắn một chút.” Y trái lại trăm triệu lần không nghĩ tới, đến ngày hôm sau y mới gặp lại đệ đệ.
Ở phía sau tổng bộ Thiên Hà bang, có một phòng luyện tập võ thuật nho nhỏ, ở bên trong Cư Vũ Thác mặc trang phục của nhu đạo sinh đánh nhau với huấn luyện viên, mấy người em rể cùng anh rể đang ngồi ở hai bên quan sát trận chiến.
Từ nhỏ dưới sự kiên trì của mẹ Cư Vũ Thác đã học nhu đạo, kiếm đạo, giờ đây tính ra cũng có hai, ba đoạn trình độ, lúc Cư Vũ Lâu mặc âu phục xuất hiện thì y chính là đang cầm lấy vai của huấn luyện viên chân trái bước về phía trước, dùng chân đem đối phương khơi nhắc lên rồi quẳng xuống.
‘Tháp tháp’..Tiếng vỗ tay vang lên cùng lúc với tiếng đồng hồ kết thúc trận đấu, Cư Vũ Thác ngoảnh đầu nhìn lại, đệ đệ xuất hiện khiến y cảm thấy bất ngờ.
“Đây là các tuyệt kỹ trong nhu đạo có phải không? Ca ca khá lợi hại a.” Cư Vũ Lâu nói.
“Chiêu này gọi là ‘nội cốc’.” Cư Vũ Thác vừa đáp vừa lau đi mồ hôi ở trên trán, sau đó đi về phía cửa, vốn muốn hỏi đệ đệ một chút về hai ngày nay đi đâu, nhưng lại phát hiện không thích hợp.
Ở trước mắt đệ đệ có vệt thâm quầng, phảng phất như là tích lũy sự mệt mỏi của rất nhiều năm vậy, hai má tái nhợt mà lại hơi hơi lõm xuống, giống hệt như là người hít thuốc phiện nhiều năm.
“Ngươi ăn cái gì chưa?” Cư Vũ Thác nhỏ giọng hỏi, không cho những người khác ở trong nhà thi đấu nghe thấy, “Đừng quên cha không cho chúng ta hít thuốc phiện.”
“Bị cảm một chút, hơn nữa lại thức đêm… Chắc là do tuổi, thể lực so với mấy năm trước kém.” Cư Vũ Lâu cũng nhìn chằm chằm ca ca, rất khó để nhận ra hắn đang mỉm cười nói, “Ca ca quan tâm khiến ta thụ sủng nhược kinh (vừa mừng vừa lo).”
“… Nhưng Thiên Tường nói ngươi…”
“Thiên Tường nói cái gì về ta?” Cư Vũ Lâu hiếu kỳ hỏi.
Cư Vũ Thác tạm thời quyết định trầm mặc. Đệ đệ cường hãn căn bản không cần y quan tâm, trái lại, y còn phải cẩn thận bị cắn ngược một phát.
Tiến lại gần một bước, thay ca ca kéo chặt áo lại do cuộc đối chiến vừa rồi mà bị phanh lớn ra, vừa mới kịch liệt vận động nên hô hấp không được ổn định khiến ngực của Cư Vũ Thác cũng vì thế mà nhấp nhô theo, mà mồ hôi tại ***g ngực của y nhẹ nhàng chảy xuống, kỳ dị quái thú cùng với đóa hoa diễm lệ, trông nó sống động hệt như vật còn sống vậy.
Cư Vũ Lâu ngẩn ngơ.
“Sao vậy?” Cư Vũ Thác hỏi.
“… Hoa anh đào thật đẹp.”
Cư Vũ Thác không thích cái cách mà hắn nhìn mình, không vết tích một lần nữa chỉnh lại y phục của mình, rồi hồ nghi hỏi: ” Trên người ngươi không có hình xăm sao?”
“Không có, nhưng trái lại có rất nhiều sẹo.”
Này thật đúng là quái dị, Cư Vũ Thác nghĩ, tất cả người trong giới hắc đạo trên người đều có hình xăm, hình xăm này có thể là hình xăm tượng trưng cho bang hội, hoặc là chứng minh mình kỳ thật không giống người thường, hoặc là dựa vào hoa văn của thần ma đến xua đuổi tà quỷ, Cư Vũ Lâu xuất thân ở trong gia tộc hắc đạo trái lại không bị nhóm cẩu hữu lôi đi xăm hình, điều này khác xa so với suy nghĩ của y.
“Ngươi tới nơi này làm cái gì?” Cư Vũ Thác ngược lại hỏi, mặc âu phục, đệ đệ không thể nào tới đây chỉ để vận động được.
“Chỉ là tới nhắc nhở ca ca, đừng đi ra khỏi phòng mà không nói lời nào, nếu không phải ta đi kiểm tra… Chỉ cần cảm thấy thân thể không ổn, lập tức phái người tới nói cho ta biết, ta sẽ …” Một lời ám chỉ chưa nói ra khỏi miệng khiến cho Cư Vũ Thác hồi tưởng lại mình cùng nam nhân xa lạ kích tình (=mập hợp) với nhau cả một buổi tối, y đột nhiên cảm thấy thân thể đều nóng lên, nhưng, dù cho có tình huống phát sinh như vậy lần thứ hai, y làm sao có thể chủ động tới nói cho đệ đệ biết được chứ? Này không phải là y cần người đến thượng y sao?
Lui ra phía sau một bước, muốn kết thúc cuộc nói chuyện cùng với đệ đệ, rồi lại chẳng biết vì sao hỏi một câu như thế.
“… Hắn là ai?”
Đệ đệ khẽ cười ra một tiếng, “Nếu như ta suy nghĩ thì, ta đoán rằng sau khi mọi việc kết thúc, ca ca sẽ tự mình đi giết hắn.” Cư Vũ Thác căn bản không nghĩ như vậy, trái lại sợ đệ đệ làm như vậy, chẳng qua vì che giấu tâm tình kỳ quái của mình, đôi mắt y quay ra chỗ khác, làm bộ thật vô tình nói: “Hắn lại điếc lại câm, không cần. Cho hắn nhiều tiền thêm một chút để hắn ngậm miệng là được.” Phát hiện đệ đệ cư nhiên có chút thất thần.
“Thế nào, không nên trả thù lao nhiều hơn sao?” Y hỏi lại.
Cư Vũ Lâu thần trí trở về, nhẹ giọng nói: “Nghe câu này thì có vẻ như là ca ca rất vừa ý với biểu hiện của hắn.” Cư Vũ Thác thường ngày đều có thể giả vờ vô tình cư nhiên có chút đỏ mặt, nhưng sự tức giận rất nhanh chạy lên đến đỉnh đầu, y không muốn lại cùng đệ đệ tranh cãi về đề tài vô vị này nữa, quay người lại đi ra giữa đài, hơn nữa quyết định trong một giờ, vật ngã hết toàn bộ huynh đệ luyện thể thuật ở bên trong phòng huấn luyện xuống đất.
Cư Vũ Lâu gọi y lại, “Ta vẫn còn một việc nữa chưa nói.” “Nói mau!” Ngoảnh đầu, mặt có chút giận tái đi.
Cư Vũ Lâu cố ý lơ thần sắc khó chịu của ca ca, nói: ” Cuộc họp hội nghị của cán bộ liền quyết định trong tuần này đi, có thể thống nhất các ý kiến của cán bộ đưa ra, đề ra phương án giải quyết, chủ động đi bắt hết tất cả các con sâu mọt đang dự định cắn ta một ngụm kia.” “Ngày do ngươi quyết định, ngươi đi nói với tả hữu phụ tá, cố vấn bát phương, tứ đường chủ yêu ma quỷ quái, gọi mọi người đến trình diện.” Nói xong xoay người rời đi, nhưng lại bị gọi lần nữa.
“Ca ca.”
“Lại chuyện gì?” Thanh âm không kiên nhẫn.
“Khó chịu, có nhu cầu thì… Nhất định phải gọi điện thoại…” Cư Vũ Lâu lấy điện thoại ra cầm ở tay ra hiệu: “Cho ta.” Trừng mắt nhìn đệ đệ, cuối cùng y căm giận nói: “Biết rồi!” Vì sợ đệ đệ không có việc gì chỉ gọi lại để nói dong dài, y đóng cửa phòng luyện tập lại bất thình lình, vừa tức vừa không thể lý giải, đệ đệ luôn luôn lãnh khốc đến muốn chết, thế nhưng sau vụ tai nạn, liền biến thành cái lão mụ tử (=bà mẹ già+hay nói lải nhải linh tinh)?
Xem ra người bệnh bị di chứng của vụ tai nạn xe cộ không chỉ có một người mà thôi.
Thố thố: Ô………..ô…ô.hôm qua ta edit nhưng đến khi gần xong rồi…thì…máy hết pin…tối om………..thế là phải làm lại từ đầu nên mí chậm a…….mọi người thông cảm nga
~~
Cư Vũ Thác chìm đắm trong từng cơn sóng, lúc chìm lúc nổi, cảm thấy nước biển đang tràn vào khắp nơi trong thân thể y, nó hôn lên cái cổ y, cằm y, miệng y ── không, không phải là nước biển, mà là đôi môi của người nào đó, trong bóng tối có người hôn y, đầu lưỡi ấm áp ướt át tiến quân thần tốc, ôn nhu mà lại cẩn thận, nó đang thăm dò một nơi vô cùng bí ẩn đã bị khóa lại từ rất lâu về trước, nó muốn tìm ra kho báu đã bị lãng quên nơi đó.
Y là tù binh bị quái thú bắt vào trong bóng tối độc chiếm, lực đạo quen thuộc, cường độ quen thuộc, nên y biết rõ nam nhân này lại đến.
Nam nhân vứt bỏ đi sự giao động vội vàng của đêm qua, so với tối hôm qua còn kiên trì hơn, một lần lại một lần hôn lên đôi môi Cư Vũ Thác, mở ra cánh cửa thần kinh đã bị đóng lại nhiều năm, kiên trì liếm lấy hàm răng Cư Vũ Thác, cuốn lấy cái lưỡi của y, nhưng lại cố ý cắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mẫn cảm, hưởng thụ cảm giác khoái cảm khi môi cùng lưỡi giao hoan.
Ực ực… Tiếng nuốt nướt bọt cùng với đó là tiếng cười nhẹ của ác ma ngay tại bên tai, ám chỉ một trận đấu *** sắp sửa bắt đầu.
Hạt giống ngủ đông trong đất, chờ đợi thời gian thích hợp khi cơn mưa của mùa xuân xuất hiện, thân thể Cư Vũ Thác cũng dần thả lỏng, hiệu suất làm việc của nam nhân cực hữu hiệu (=mang lại hiệu quả cao), mượn tiếp xúc da thịt với nhau cộng với sự giao hòa của nụ hôn, đem dương khí cung cấp cho thân thể đang bị âm khí bao trùm toàn thân này.
Sức lực đang dần dần hồi phục, Cư Vũ Thác rốt cục có thể cố sức di chuyển cái cổ, y muốn kháng cự, dùng tiếng nói khàn khàn nói ra suy nghĩ của mình.
“Không…”
Nam nhân giả điếc, muốn trả thù nho nhỏ nên khẽ cắn lấy đôi môi khéo léo như cánh hoa của đối phương, lấy góc độ mỹ lệ tham gia cùng với nhau, lại liếm láp lấy đôi môi đẫy đà nổi lên phía dưới, sử dụng các cách thức biến đổi đa dạng để chơi đùa đến cùng, làm cho đôi môi Cư Vũ Thác đều bị hôn đến sưng đỏ cả lên.
Cư Vũ Thác cảm thấy lạ, nam nhân hôn triền miên tận lực, nói chung là nó đã vượt qua cả sự đúng mực mà người giao dịch nên có, dùng hết hành động này lại đến hành động khác triền miên với y.
Không nên tiếp tục nữa.
“… Đừng hôn…” Y dứt khoát ngăn lại đối phương.
Trái lại việc hôn vẫn duy trì liên tục.
“Ngươi nghe… Thấy không?” Một cái suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu, Cư Vũ Thác nhịn không được cứ suy đoán như thế.
Nam nhân thừa dịp kẽ hở lúc y mở miệng nói chuyện, hắn lấy đầu lưỡi chui tuột vào bên trong nhẹ nhàng khiêu khích, cổ vũ khách nhân lãnh đạm khiêu vũ cùng một chỗ với hắn.
Cư Vũ Thác không nói, nam nhân này quả nhiên là người điếc, khó trách mặc kệ ra lệnh cho hắn như thế nào cũng không được; lại nghĩ tới tâm tư âm trầm kín đáo thường ngày của Cư Vũ Lâu, nói không chừng tìm đến nam nhân nhưng là người mù hoặc bị người bị câm a, nhìn không thấy, nghe không được, không thể nói chuyện, cũng vì thế mà tuyệt đối không có khả năng biết mình là ai, càng có thể bảo đảm sự việc hoang đường này không bị truyền ra ngoài.
Nút thắt được cởi bỏ nên tâm vì thế mà thả lỏng ra, không chú ý một tý, nên ngay cả tay nam nhân cũng không an phận, đột nhiên từng bước, từng bước một cởi quần áo của y ra, tựa như dã tâm của hắn, hắn không chỉ muốn nhìn từ bên ngoài mà thôi, còn bao gồm tất cả mọi thứ đang bị quần áo cùng lễ giáo bao bọc bên trong.
Trong bóng tối, nam nhân mê muội xoa bóp vị trí non mềm nổi lên, lòng bàn tay khẽ động nhị hoa khẽ run, bởi vì tâm trạng khẩn trương mà đóa hoa anh đào khẽ nở, dường như một dòng nước ấm đang dâng lên từng đợt, từng đợt sóng chảy không ngừng nghỉ từ ***g ngực vào sâu thẳm trong trái tim, trực tiếp đem sự nhiệt tình của nam nhân đánh vào nơi suốt năm vĩnh vĩnh viễn viễn không ngừng nghỉ đập lên.
Phanh, phanh, bang bang ──
Cư Vũ Thác nghe thấy tiếng tim mình đập.
Thất thần một hồi, tức giận tăng vọt, ý chí đều bị cái người nằm trên người y này nắm đi, mà người này cũng không là gì với y cả, bất quá chỉ là người nhận tiền rồi làm việc thôi; nếu không phải biết rõ đối phương điếc,thì hiện tại y tuyệt đối sẽ chửi ầm lên, đuổi hắn đi, hoặc là đem việc này làm một lần liền rời khỏi đây ngay.
Nam nhân bừng tỉnh cảm giác được sự phẫn nộ của y, buông môi y ra, lấy chóp mũi ma sát hai má Cư Vũ Thác, tựa như là con mèo lớn đáng yêu đang trấn an chủ nhân, nhưng cũng rất âm hiểm, nó nhân cơ hội này mà ở trên người này phát tán mùi, mùi này như là đang đánh giấu lãnh thổ, người này chỉ thuộc quyền sở hữu của nó mà thôi, người này chỉ mình nó mới có thể độc chiếm.
Nơi này, là lãnh địa của hắn.
Đôi môi hữu lực lại tiếp tục hôn xuống, đôi tay vẫn đang tiếp tục làm việc, cắn xả lấy nhũ hoa đã bị sung huyết sưng vù lên do hắn dùng tay niết, đôi môi mỏng như đang dùng sự ấm áp nhẹ nhàng xoa dịu sự nỗi đau đớn, cảm giác ngứa ngáy như sấm đánh vào chỗ sâu.
“Ngô…” Cư Vũ Thác không thể khống chế rên rỉ.
Mặt liền nóng lên. Những lời rên rỉ thoải mái thế này rõ ràng chỉ có nữ tử khi thừa hoan(=thừa nhận mập hợp) mới có thể kêu lên, y không xa lạ, y đã nghe qua vô số lần, lại không nghĩ rằng giờ đây chính mình cũng… Không sao cả, người này bị điếc nên sẽ không nghe được. Y đang tự an ủi chính mình.
Nhưng đối phương trái lại đứng lên, dùng háng bộ đỡ lấy bắp đùi Cư Vũ Thác, điềm báo bị xâm lăng khiến Cư Vũ Thác cảm thấy nguy hiểm đang đến gần nên xoay mình ra chỗ khác, hồi phục một chút khí lực hắn muốn nâng tay kháng cự, nhưng chẳng khác gì y đang kháng cự lên một thân thể như sắt vậy.
Kiến càng rung cây (lấy trứng chọi đá), y đành phải nói: “… Nhanh…” Y vốn muốn nói: nhanh lên một chút hoàn thành công việc của ngươi. Nói một chữ trái lại sửng sốt, người này nghe không được, nói gì cũng vô ích.
Nam nhân không chút hoang mang bắt đầu chơi đùa màn dạo đầu, sau đó hắn thừa dịp Cư Vũ Thác bị kích thích mà run rẩy lên, đồng thời chuồn êm đi xuống dưới cởi quần xì-líp của y ra, xâm nhập vào bên trong ngắm nghía bộ phận đang ủ rũ xuống này, bàn tay to đơn giản có thể đồng thời cầm lấy quả cầu cùng căn trụ, nhẹ nhạng xoa bóp, kỹ xảo cao siêu khiến người ta tưởng như đang ở trong thiên đường, Cư Vũ Thác không nhẫn nhịn chịu đựng nữa mà nhỏ giọng rên rỉ lên, dù sao thì nam nhân này không nghe được.( thố thố: khổ em nó chưa……thế này thì…..cứ bảo sao bị ăn đến xương cốt không còn..aizzzzzz 1 phút mặc niệm cầu cho em nó..)
Đáng tiếc Cư Vũ Thác bởi vì trong cơ thể âm khí cường thịnh mà vô pháp cương lên, nếu không tính khí của y cũng vì thế mà càng ngẩng cao, nam nhân hiển nhiên cũng biết điểm này, đem vị trí âu yếm trọng điểm sửa thành vị trí xung quanh mật huyệt, ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng tiến vào, làm dịu đi cảm giác không khỏe cùng kháng cự.
Kiên trì, không nhanh không chậm, như y là tình nhân mà trên thế gian này khó có ai có thể chăm sóc được, làm đủ loại trấn an, hắn hôn một nụ hôn mang đầy sự trăn trở lưu luyến, phảng phất hai người thân mật cùng khăng khít cỡ nào.
Sau đó, Cư Vũ Thác lại cũng bắt đầu hưởng lạc trong đó, nam nhân đem vật cứng xâm nhập vào trong thân thể y, y cũng kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng ngay sau đấy liền theo cùng tiết tấu luật động của đối phương.
Đêm nay nam nhân thay đổi rất nhiều cách làm, một hồi bắt đầu làm điên cuồng khiến cho đôi chân Cư Vũ Thác trở nên vô lực, lúc đầu thì nhẹ nhàng sau đó thì bắt đầu mạnh mẽ chạy nước rút; rồi y bị hắn bế đặt lên trên người, nằm ghé vào cái lưng mang xúc cảm cứng cỏi, khinh xảo mái chèo vừa vào vừa ra, giai điệu làm tình chậm lại, tựa như hai người đang ở trong điệu nhạc waltz xoay tròn.
Cảm giác cho thấy, người này rất thích làm công việc này.
Thậm chí, khi thể dịch của nam nhân phun trào, cũng không giống như lần trước lặng yên rời đi, trái lại lẳng lặng từ sau đầu ôm y, mặt dán vào sau gáy Cư Vũ Thác, chậm rãi thở ra tại bờ vai mẫn cảm, vô cùng thân thiết lại ấm áp.
Điểm ấy kỳ thực làm Cư Vũ Thác tương đối không vui, y không quen bị người khác làm như vậy với mình, tuy rằng hiện tại y đã hấp thu đầy đủ nguyên dương, sức sống cũng trở nên dồi dào, muốn đánh đuổi người phía sau dễ như trở bàn tay, nhưng chẳng biết vì sao, y không làm như vậy.
Hoặc là bởi vì chưa từng có một ai ôm y như thế này, mà y cũng vừa khéo tham luyến cảm giác mới mẻ này, vì thế rơi vào trong tình cảnh lưu luyến lưỡng lự này.
Thật kì lạ.
Sau đó y nhớ tới, ở lâu trong bóng đêm, thỉnh thoảng có thể mơ hồ thấy được hình dạng của nam nhân, đó là một người nam nhân khỏe mạnh vạm vỡ, chỉ là rèm cửa sổ của gian phòng có hiệu quả tránh ánh sáng rất cao, nên làm thế nào cũng không thể nhìn ra khuôn mặt của người kia một cách rõ ràng được; y đoán người này so với mình còn cao hơn một chút, lớn lên thô kệch, khí chất dương cương, trên da tay da chân có mấy chỗ có chút thô ráp, có thể là sẹo do vết thương cũ để lại, có bờ vai dài và rộng, có khuynh hướng là vận động viên bóng đá, điều này có lẽ giải thích vì sao nam nhân lại không hề đặc biệt vạm vỡ, trái lại hắn vừa mạnh mẽ vừa hữu lực.
Thân là bang chủ hắc đạo, điều duy nhất y không thể nào chịu nổi chính là việc mình bị nam nhân khác áp (thố thố; chính là caí việc em nó là thụ mà không phải công a), tựa như cảm giác mà y thường cảm nhận được khi đứng ở trước mặt em trai vậy, nam nhân ở phía sau này cũng cho y có cảm giác giống thế, hít thở sâu một lúc, đem ý nghĩ lưu luyến, khát vọng, ỷ lại ở trong đầu vứt ra, dùng khuỷu tay huých huých vào người phía sau, ám chỉ yêu cầu người rời đi.(thố thố:aaaaaaaaaaaa..qua sông đoạn cầu nga
~~ tội nghiệp anh công quá…)
Nam nhân hiểu lầm ý tứ của y, lấy một tay ôm y một tay hướng đến trên má y nhéo nhéo lấy hai má, đem người trở thành nhỏ động vật để đùa.(thố thố:dễ thương a
)
“Đau!” Cư Vũ Thác mắng một tiếng, đây là cái trò đùa gì vậy?
Nam nhân ngậm vành tai vì tức giận mà đỏ bừng vào trong miệng, lặp đi lặp lại động tác liếm hút, hành động mờ ám này khiến Cư Vũ Thác trở tay không kịp, miệng hô lên một tiếng, lại là một tiếng rên rỉ nho nhỏ vì không nhịn được mà bật ra, từ trước tới nay khuôn mặt y đều lạnh như băng thế mà giờ đây nó lại nóng bừng lên, nếu không phải biết rõ người phía sau nghe không được, y sẽ vì thế mà càng tức giận thêm.
“… Mọi việc xong rồi, ngươi đi đi…”
Y nói, nhưng lời này kỳ thực là nói cho chính mình nghe.
Nam nhân không bị đuổi đi dễ dàng như vậy, hắn tuy rằng còn mệt, nhưng sau khi nghỉ ngơi xong, *** lần thứ hai lại bị khiêu khích, thể lực so với người thường còn tốt hơn mấy lần, hắn lần thứ hai lên tinh thần, tính khí ở dưới chân lại bắt đầu rục rịch.
Cố ý tiến về phía trước chui vào giữa vị trí giữa mông y mài mài vài cái, biểu thị hắn lại vận sức chờ phát động.
Quả nhiên là dựa vào việc này ăn cơm a, Cư Vũ Thác đưa ra lời bình luận về người này, không lâu sau, nam nhân lại ở trong cơ thể của y mà phun trào,thời gian bắn tinh gần như là dài gấp đôi so với người thường, y dường như cảm thấy việc này nguyên nhân là do thân thể mình tham lam mà giành lấy a, y có nhu cầu cần đại lượng dương khí nên hắn bị y dùng lực ép lấy hết nguyên dương, đến nỗi nam nhân phun ra tinh hoa một giọt cũng không ra ngoài mà hoàn toàn tiến hết vào bên trong cơ thể y, ở huyệt khẩu chỉ còn sót lại một ít chứng cớ chứng minh rằng y vừa mới hoan ái mà thôi.
Quá trình giao hoan lần thứ hai bắt đầu, Cư Vũ Thác cảm thấy điều đáng buồn duy nhất chính là: rõ ràng muốn đuổi nam nhân này đi, thân thể lại không tự giác nghênh hợp, chủ động nhét vào trụ vật, hoàn toàn không bị ý chí quản hạ.
Giao hoan, đụng chạm, mồ hôi ở bên trong đang không ngừng chảy ra, mông vô thức chuyển động theo nhịp điệu, đúng là hoa huệ dưới ánh trăng tỏa hương. (đẹp lại càng thêm đẹp)
Y tỉnh lại thì người phía sau đã đi rồi, Cư Vũ Thác đứng dậy, nhìn lên đồng hồ, thời gian đã sắp đến 12h rồi, y rửa mặt chải đầu, rồi đi đến văn phòng của tổng bộ xử lý công việc đã chất đống nhiều ngày qua, lại nghe thấy Thiên Tường tổng quản vào báo cáo lời đồn ở bên ngoài mấy ngày nay.
“Bang chủ rất vui vẻ?” Thiên Tường đột nhiên hỏi như vậy.
Cư Vũ Thác nhớ tới vị tổng quản này trời sinh yêu bát quái (=thích tám chuyên nha), nếu như mình không cẩn thận để lộ cái gì, ngày mai nguyên cái Thiên Hà bang này đều biết việc y gọi nam kỹ (=con trai hành nghề xxx), lập tức lắc đầu, “Tai nạn xe cộ hung thủ còn không tìm được, ngươi nói xem ta làm sao mà vui được chứ?” “… Cũng phải thôi sắc mặt của phó bang chủ rất kém, bang chủ xem ra thật sự là không vui được a.” Thiên Tường một mặt nói, một mặt nhìn lén sắc mặt của sắc mặt Cư Vũ Thác, cẩn thận nhắc nhở: “Ta có kiến nghị, bang chủ vẫn nên quan tâm nhiều hơn đến huynh đệ của mình a, hắn xem ra rất tệ hại.”
“Vũ Lâu như thế nào?” Cư Vũ Thác hỏi.
Thiên Tường ho nhẹ một tiếng, “… Khả năng sống về đêm vui chơi quá độ a, điều này đối thân thể của hắn không tốt lắm a… Đương nhiên, phó bang chủ vẫn còn nhỏ tuổi, cho nên còn cần đại bang chủ giám sát hắn…”
Cư Vũ Thác cười nhạo, “Vũ Lâu cũng lớn như vậy rồi, ta quản được hắn sao?”
“Ta nói không phải có ý như vậy a, huynh đệ đồng lòng đồng sức, ta cảm thấy phó bang chủ rất tôn kính bang chủ…” Thiên Tường rung đùi đắc ý nói.
Cư Vũ Thác một chút cũng không tin, y so với ai khác đều rõ ràng, đệ đệ chẳng thèm đem y để vào mắt.
“Đừng nói nhiều lời, Thiên Tường, Thủy Thận bang có động tĩnh gì không?” Thiên Tường đáp: “… Thủy Thận bang Đại Toan tuy rằng không thừa nhận việc gây ra tai nạn xe cộ, cũng không ngừng thương thảo với các bang phái nhỏ bất mãn khác, rất rõ ràng là có ý đồ khơi mào đấu tranh.”
“Còn có tổ chức nào khác không?” Cư Vũ Thác hỏi.
“Bạch Gia bang, Long Hướng liên minh, Mặc Lâm hội ──”
“Đều là các tổ chức nhỏ lấy việc buôn lậu thuốc phiện cùng mở sòng bạc để gây dựng sự nghiệp có đúng không? Hành sự tuy rằng tự đắc, nhưng vẫn không ra hồn…”
“Tuy rằng quy mô đều không lớn, nhưng nếu như kết hợp lại với nhau sẽ gây loạn, bên ta cũng phải tiêu hao nhân lực khá lớn mới có thể dẹp yên được, càng đừng nói điều này nhất định sẽ khiến người khác coi trọng, nếu như có người mượn cớ lấy quy mô bang phái lớn mà đi đè ép bang phái có quy mô nhỏ hơn, việc này đối với Thiên Hà bang của chúng ta là một việc rất bất lợi.” Thiên Tường nhắc nhở.
Ngón tay Cư Vũ Thác gõ gõ mặt bàn tự hỏi, một lúc sau mới nói: “Ngươi có ý kiến gì không?” Thiên Tường đáp: “Lão bang chủ sau khi qua đời, các tổ chức lớn khác đều như là mất đi lực hướng tâm, nên đều tự làm theo ý mình, cho nên các bang phái nhỏ mới không đem Thiên Hà bang để vào mắt. Phó bang chủ cho rằng, bản bang nên tích cực hướng các bang phái khác bày tỏ thiện chí, một lần nữa lấy lại sự tín nhiệm từ bọn họ, miễn lật thuyền trong mương.” Nghe được người khác nhắc tới tên của đệ đệ, tâm trạng Cư Vũ Thác có chút phẫn uất, y cảm giác được rằng, những vị cán bộ kỳ cựu đã cống hiến cho Thiên Hà bang này từ cái thời mà cha vẫn còn sống, kỳ thực rất tín nhiệm đệ đệ còn hơn của y, nhưng y thắng hắn ở chỗ có khí chất trầm ổn, sẽ không biểu hiện việc bất mãn này trên mặt.
“Vũ Lâu đâu?” Y đột nhiên hỏi.
“Vừa rồi ta đã nói đấy thôi, phó bang chủ tựa hồ miệt mài chơi đùa, lúc này còn đang ngủ, hắn đã nói qua, chờ khi nào hắn tỉnh lại thì đem kết luận của buổi họp nói cho hắn.” Thiên Tường trả lời.
Cư Vũ Thác gật đầu, lại có chút tức giận, Thiên Hà bang đang lâm vào chuyện khó khăn, Cư Vũ Lâu trái lại, thừa dịp đêm xuống phóng túng, nên sáng ra không thể làm việc được.
“Chờ hắn tỉnh lại, ta sẽ nói cho hắn một chút.” Y trái lại trăm triệu lần không nghĩ tới, đến ngày hôm sau y mới gặp lại đệ đệ.
Ở phía sau tổng bộ Thiên Hà bang, có một phòng luyện tập võ thuật nho nhỏ, ở bên trong Cư Vũ Thác mặc trang phục của nhu đạo sinh đánh nhau với huấn luyện viên, mấy người em rể cùng anh rể đang ngồi ở hai bên quan sát trận chiến.
Từ nhỏ dưới sự kiên trì của mẹ Cư Vũ Thác đã học nhu đạo, kiếm đạo, giờ đây tính ra cũng có hai, ba đoạn trình độ, lúc Cư Vũ Lâu mặc âu phục xuất hiện thì y chính là đang cầm lấy vai của huấn luyện viên chân trái bước về phía trước, dùng chân đem đối phương khơi nhắc lên rồi quẳng xuống.
‘Tháp tháp’..Tiếng vỗ tay vang lên cùng lúc với tiếng đồng hồ kết thúc trận đấu, Cư Vũ Thác ngoảnh đầu nhìn lại, đệ đệ xuất hiện khiến y cảm thấy bất ngờ.
“Đây là các tuyệt kỹ trong nhu đạo có phải không? Ca ca khá lợi hại a.” Cư Vũ Lâu nói.
“Chiêu này gọi là ‘nội cốc’.” Cư Vũ Thác vừa đáp vừa lau đi mồ hôi ở trên trán, sau đó đi về phía cửa, vốn muốn hỏi đệ đệ một chút về hai ngày nay đi đâu, nhưng lại phát hiện không thích hợp.
Ở trước mắt đệ đệ có vệt thâm quầng, phảng phất như là tích lũy sự mệt mỏi của rất nhiều năm vậy, hai má tái nhợt mà lại hơi hơi lõm xuống, giống hệt như là người hít thuốc phiện nhiều năm.
“Ngươi ăn cái gì chưa?” Cư Vũ Thác nhỏ giọng hỏi, không cho những người khác ở trong nhà thi đấu nghe thấy, “Đừng quên cha không cho chúng ta hít thuốc phiện.”
“Bị cảm một chút, hơn nữa lại thức đêm… Chắc là do tuổi, thể lực so với mấy năm trước kém.” Cư Vũ Lâu cũng nhìn chằm chằm ca ca, rất khó để nhận ra hắn đang mỉm cười nói, “Ca ca quan tâm khiến ta thụ sủng nhược kinh (vừa mừng vừa lo).”
“… Nhưng Thiên Tường nói ngươi…”
“Thiên Tường nói cái gì về ta?” Cư Vũ Lâu hiếu kỳ hỏi.
Cư Vũ Thác tạm thời quyết định trầm mặc. Đệ đệ cường hãn căn bản không cần y quan tâm, trái lại, y còn phải cẩn thận bị cắn ngược một phát.
Tiến lại gần một bước, thay ca ca kéo chặt áo lại do cuộc đối chiến vừa rồi mà bị phanh lớn ra, vừa mới kịch liệt vận động nên hô hấp không được ổn định khiến ngực của Cư Vũ Thác cũng vì thế mà nhấp nhô theo, mà mồ hôi tại ***g ngực của y nhẹ nhàng chảy xuống, kỳ dị quái thú cùng với đóa hoa diễm lệ, trông nó sống động hệt như vật còn sống vậy.
Cư Vũ Lâu ngẩn ngơ.
“Sao vậy?” Cư Vũ Thác hỏi.
“… Hoa anh đào thật đẹp.”
Cư Vũ Thác không thích cái cách mà hắn nhìn mình, không vết tích một lần nữa chỉnh lại y phục của mình, rồi hồ nghi hỏi: ” Trên người ngươi không có hình xăm sao?”
“Không có, nhưng trái lại có rất nhiều sẹo.”
Này thật đúng là quái dị, Cư Vũ Thác nghĩ, tất cả người trong giới hắc đạo trên người đều có hình xăm, hình xăm này có thể là hình xăm tượng trưng cho bang hội, hoặc là chứng minh mình kỳ thật không giống người thường, hoặc là dựa vào hoa văn của thần ma đến xua đuổi tà quỷ, Cư Vũ Lâu xuất thân ở trong gia tộc hắc đạo trái lại không bị nhóm cẩu hữu lôi đi xăm hình, điều này khác xa so với suy nghĩ của y.
“Ngươi tới nơi này làm cái gì?” Cư Vũ Thác ngược lại hỏi, mặc âu phục, đệ đệ không thể nào tới đây chỉ để vận động được.
“Chỉ là tới nhắc nhở ca ca, đừng đi ra khỏi phòng mà không nói lời nào, nếu không phải ta đi kiểm tra… Chỉ cần cảm thấy thân thể không ổn, lập tức phái người tới nói cho ta biết, ta sẽ …” Một lời ám chỉ chưa nói ra khỏi miệng khiến cho Cư Vũ Thác hồi tưởng lại mình cùng nam nhân xa lạ kích tình (=mập hợp) với nhau cả một buổi tối, y đột nhiên cảm thấy thân thể đều nóng lên, nhưng, dù cho có tình huống phát sinh như vậy lần thứ hai, y làm sao có thể chủ động tới nói cho đệ đệ biết được chứ? Này không phải là y cần người đến thượng y sao?
Lui ra phía sau một bước, muốn kết thúc cuộc nói chuyện cùng với đệ đệ, rồi lại chẳng biết vì sao hỏi một câu như thế.
“… Hắn là ai?”
Đệ đệ khẽ cười ra một tiếng, “Nếu như ta suy nghĩ thì, ta đoán rằng sau khi mọi việc kết thúc, ca ca sẽ tự mình đi giết hắn.” Cư Vũ Thác căn bản không nghĩ như vậy, trái lại sợ đệ đệ làm như vậy, chẳng qua vì che giấu tâm tình kỳ quái của mình, đôi mắt y quay ra chỗ khác, làm bộ thật vô tình nói: “Hắn lại điếc lại câm, không cần. Cho hắn nhiều tiền thêm một chút để hắn ngậm miệng là được.” Phát hiện đệ đệ cư nhiên có chút thất thần.
“Thế nào, không nên trả thù lao nhiều hơn sao?” Y hỏi lại.
Cư Vũ Lâu thần trí trở về, nhẹ giọng nói: “Nghe câu này thì có vẻ như là ca ca rất vừa ý với biểu hiện của hắn.” Cư Vũ Thác thường ngày đều có thể giả vờ vô tình cư nhiên có chút đỏ mặt, nhưng sự tức giận rất nhanh chạy lên đến đỉnh đầu, y không muốn lại cùng đệ đệ tranh cãi về đề tài vô vị này nữa, quay người lại đi ra giữa đài, hơn nữa quyết định trong một giờ, vật ngã hết toàn bộ huynh đệ luyện thể thuật ở bên trong phòng huấn luyện xuống đất.
Cư Vũ Lâu gọi y lại, “Ta vẫn còn một việc nữa chưa nói.” “Nói mau!” Ngoảnh đầu, mặt có chút giận tái đi.
Cư Vũ Lâu cố ý lơ thần sắc khó chịu của ca ca, nói: ” Cuộc họp hội nghị của cán bộ liền quyết định trong tuần này đi, có thể thống nhất các ý kiến của cán bộ đưa ra, đề ra phương án giải quyết, chủ động đi bắt hết tất cả các con sâu mọt đang dự định cắn ta một ngụm kia.” “Ngày do ngươi quyết định, ngươi đi nói với tả hữu phụ tá, cố vấn bát phương, tứ đường chủ yêu ma quỷ quái, gọi mọi người đến trình diện.” Nói xong xoay người rời đi, nhưng lại bị gọi lần nữa.
“Ca ca.”
“Lại chuyện gì?” Thanh âm không kiên nhẫn.
“Khó chịu, có nhu cầu thì… Nhất định phải gọi điện thoại…” Cư Vũ Lâu lấy điện thoại ra cầm ở tay ra hiệu: “Cho ta.” Trừng mắt nhìn đệ đệ, cuối cùng y căm giận nói: “Biết rồi!” Vì sợ đệ đệ không có việc gì chỉ gọi lại để nói dong dài, y đóng cửa phòng luyện tập lại bất thình lình, vừa tức vừa không thể lý giải, đệ đệ luôn luôn lãnh khốc đến muốn chết, thế nhưng sau vụ tai nạn, liền biến thành cái lão mụ tử (=bà mẹ già+hay nói lải nhải linh tinh)?
Xem ra người bệnh bị di chứng của vụ tai nạn xe cộ không chỉ có một người mà thôi.
Thố thố: Ô………..ô…ô.hôm qua ta edit nhưng đến khi gần xong rồi…thì…máy hết pin…tối om………..thế là phải làm lại từ đầu nên mí chậm a…….mọi người thông cảm nga
~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.