Chương 9
Bé hồ ly trộm hoa hồng
10/04/2022
09.
Sau khi bọn họ về, tôi lấy mấy món đồ linh tinh của mình ra bày biện.Bình thường vào lúc này tôi còn là con cú, sẽ không ở trong phòng ngủ, ai mà ngờ được… Phòng bên cạnh là có cảnh tươi ngon như thế…
Vừa rồi tôi đã gọi hỏi anh mình có thể trang trí nhà cửa một chút không.“Cảnh sát Đàm à, anh không có bạn trai thật chứ? Đừng lừa em nhé, nếu không em luôn nghĩ mình là người thứ ba.” Tôi đứng trước cửa xác nhận lại với anh.
“Tùy em.” Người đầu dây bên kia điện thoại trả lời.
Nghe anh nói vậy, tôi cũng yên tâm lấy mấy món đồ dễ thương ra, tìm nơi ở mới cho chúng.
Đàm Ngộ nói quả không sai, cả ngày hôm nay anh không về.
Buổi tối, tắm rửa xong tôi mới biết là mình quên lấy váy ngủ.“Vào đi.” Anh bảo với hai người kia.
Thầm nghĩ trong nhà cũng chẳng có ai, tôi bèn quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Kết quả là khi tôi đang mở tủ quần áo, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.“Ngẩng đầu nhìn tôi.” Giọng nói anh hơi trầm.
Tôi đã từng xem rất nhiều trường hợp phái nữ sống một mình bị hại, còn chuẩn bị bình xịt, gậy chích điện gì đó đề phòng, nhưng bây giờ không có ở đây.“Hả, ừ, được.”
Tơi sợ hãi, cầm lấy móc áo trong tủ quần áo chuẩn bị chiến đấu.Tôi hơi xấu hổ, “Cảnh sát Đàm, sao anh về mà không phát ra tiếng vậy.”
Kết quả móc áo trong tay vừa mới vung ra ngoài, tôi đã cảm nhận được lực cản.Đêm hôm đó, không biết tôi và Đàm Ngộ đã thiếp đi lúc nào trong “khúc nhạc đệm tươi đẹp” này.
Nhìn thì thấy là Đàm Ngộ cầm móc áo nhíu mày nhìn tôi.
Tôi hơi xấu hổ, “Cảnh sát Đàm, sao anh về mà không phát ra tiếng vậy.”08.
“Tôi hỏi ở phòng khách nhưng không thấy ai đáp lại.”
“À, lớn tuổi rồi nên bị lãng tai ấy mà.” Tôi cười ngượng.
“Ám chỉ tôi già?” Anh buông móc áo ra, dựa vào khung cửa nhìn tôi.
“Ấy không không, em đang nói bản thân mà.”“Cảnh sát Đàm cứ yên tâm, anh bận thì mau đi đi.”
“Em định mặc như vậy đi ngủ?” Anh liếc tôi một cái.Tôi kêu “đi cẩn thận nhé”, Đàm Ngộ đáp rồi đi luôn.
Anh không nhắc thì tôi không nhớ, bây giờ cảm thấy bả vai lành lạnh, thấy ánh mắt của anh, tôi xấu hổ cầm quần áo phi nhanh vào trong phòng tắm.
Làm thế nào đây, tôi cảm thấy Đàm Ngộ đã nhìn thấy hết.“Tôi bế em lên.” Đàm Ngộ đã xuống giường mặc áo khoác xong xuôi.
Hơn nữa anh còn không có bạn trai bạn gái, liệu tôi có cơ hội không.Tôi đã từng xem rất nhiều trường hợp phái nữ sống một mình bị hại, còn chuẩn bị bình xịt, gậy chích điện gì đó đề phòng, nhưng bây giờ không có ở đây.
Không đúng, những chuyện này tôi đều không có chứng cứ, đây chính là lương duyên trời cho rồi còn gì.
……
Cái shit ấy!
Sau khi tôi bước ra, Đàm Ngộ nhìn tôi, nói một câu, “Nghỉ ngơi sớm đi.”
“Còn anh thì sao?” Tôi hỏi.Buổi tối, tắm rửa xong tôi mới biết là mình quên lấy váy ngủ.
“Tôi tới phòng cho khách ngủ.”
“……”“À, lớn tuổi rồi nên bị lãng tai ấy mà.” Tôi cười ngượng.
Cảnh sát thật sự thẳng thắn.
Tôi tắm rửa sạch sẽ để chờ một câu “Tôi tới phòng cho khách ngủ” của anh sao???
Sau khi bọn họ về, tôi lấy mấy món đồ linh tinh của mình ra bày biện.Bình thường vào lúc này tôi còn là con cú, sẽ không ở trong phòng ngủ, ai mà ngờ được… Phòng bên cạnh là có cảnh tươi ngon như thế…
Vừa rồi tôi đã gọi hỏi anh mình có thể trang trí nhà cửa một chút không.“Cảnh sát Đàm à, anh không có bạn trai thật chứ? Đừng lừa em nhé, nếu không em luôn nghĩ mình là người thứ ba.” Tôi đứng trước cửa xác nhận lại với anh.
“Tùy em.” Người đầu dây bên kia điện thoại trả lời.
Nghe anh nói vậy, tôi cũng yên tâm lấy mấy món đồ dễ thương ra, tìm nơi ở mới cho chúng.
Đàm Ngộ nói quả không sai, cả ngày hôm nay anh không về.
Buổi tối, tắm rửa xong tôi mới biết là mình quên lấy váy ngủ.“Vào đi.” Anh bảo với hai người kia.
Thầm nghĩ trong nhà cũng chẳng có ai, tôi bèn quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Kết quả là khi tôi đang mở tủ quần áo, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.“Ngẩng đầu nhìn tôi.” Giọng nói anh hơi trầm.
Tôi đã từng xem rất nhiều trường hợp phái nữ sống một mình bị hại, còn chuẩn bị bình xịt, gậy chích điện gì đó đề phòng, nhưng bây giờ không có ở đây.“Hả, ừ, được.”
Tơi sợ hãi, cầm lấy móc áo trong tủ quần áo chuẩn bị chiến đấu.Tôi hơi xấu hổ, “Cảnh sát Đàm, sao anh về mà không phát ra tiếng vậy.”
Kết quả móc áo trong tay vừa mới vung ra ngoài, tôi đã cảm nhận được lực cản.Đêm hôm đó, không biết tôi và Đàm Ngộ đã thiếp đi lúc nào trong “khúc nhạc đệm tươi đẹp” này.
Nhìn thì thấy là Đàm Ngộ cầm móc áo nhíu mày nhìn tôi.
Tôi hơi xấu hổ, “Cảnh sát Đàm, sao anh về mà không phát ra tiếng vậy.”08.
“Tôi hỏi ở phòng khách nhưng không thấy ai đáp lại.”
“À, lớn tuổi rồi nên bị lãng tai ấy mà.” Tôi cười ngượng.
“Ám chỉ tôi già?” Anh buông móc áo ra, dựa vào khung cửa nhìn tôi.
“Ấy không không, em đang nói bản thân mà.”“Cảnh sát Đàm cứ yên tâm, anh bận thì mau đi đi.”
“Em định mặc như vậy đi ngủ?” Anh liếc tôi một cái.Tôi kêu “đi cẩn thận nhé”, Đàm Ngộ đáp rồi đi luôn.
Anh không nhắc thì tôi không nhớ, bây giờ cảm thấy bả vai lành lạnh, thấy ánh mắt của anh, tôi xấu hổ cầm quần áo phi nhanh vào trong phòng tắm.
Làm thế nào đây, tôi cảm thấy Đàm Ngộ đã nhìn thấy hết.“Tôi bế em lên.” Đàm Ngộ đã xuống giường mặc áo khoác xong xuôi.
Hơn nữa anh còn không có bạn trai bạn gái, liệu tôi có cơ hội không.Tôi đã từng xem rất nhiều trường hợp phái nữ sống một mình bị hại, còn chuẩn bị bình xịt, gậy chích điện gì đó đề phòng, nhưng bây giờ không có ở đây.
Không đúng, những chuyện này tôi đều không có chứng cứ, đây chính là lương duyên trời cho rồi còn gì.
……
Cái shit ấy!
Sau khi tôi bước ra, Đàm Ngộ nhìn tôi, nói một câu, “Nghỉ ngơi sớm đi.”
“Còn anh thì sao?” Tôi hỏi.Buổi tối, tắm rửa xong tôi mới biết là mình quên lấy váy ngủ.
“Tôi tới phòng cho khách ngủ.”
“……”“À, lớn tuổi rồi nên bị lãng tai ấy mà.” Tôi cười ngượng.
Cảnh sát thật sự thẳng thắn.
Tôi tắm rửa sạch sẽ để chờ một câu “Tôi tới phòng cho khách ngủ” của anh sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.