Si Triền

Chương 4: Chương 4: Quỷ lớn tuổi nhỏ

Lạc Lạc Nguyệt Sắc

16/08/2018

Edit: Khuynh Khuynh

______________________________

"Nương tử? Ngươi có ý gì?"

Bộ Mạch Nhiên lắp bắp kinh hãi, cũng không để ý tới mình đang ở trong lòng hắn, trực tiếp nhìn tiểu quỷ trước mặt. Thật đúng là tiểu quỷ---ở trong mắt nàng mười tám tuổi kiếp trước.

"Nương tử chính là người trong tương lai sinh đứa nhỏ cho ta."

Diêm Liệt Dương còn thật sự nghiêm túc giải thích, trái phải đánh giá Bộ Mạch Nhiên một chút, vẫy vẫy tay, miễn cưỡng nói: "Ta cảm thấy ngươi đó, giống một cái ngọc oa nhi hơn, chính là rất gầy, béo một chút nữa mới tốt."

Nói xong liền xoa bóp khuôn mặt Bộ Mạch Nhiên.

"Mạc danh kỳ hiệu! Quỷ lớn tuổi nhỏ."

Bộ Mạch Nhiên hừ lạnh một câu, đẩy tay hắn ra, bước nhanh khỏi phòng. Mới bao nhiêu tuổi, đã muốn lấy vợ. Kỳ Liên quốc thật sự thiếu nữ nhân như vậy sao?

"Ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn sao? Chăng lẽ ta không tốt? Nhưng các sư phụ đều nói Dương Dương rất mạnh, rất thông minh."

Diêm Liệt Dương giật mình một chút, rất nhanh liền hồi phục lại, vội vàng đem Bộ Mạch Nhiên ôm chặt, vô tình đem cả tóc nàng kéo lại.

"Buông tay, ngươi buông tay!"

Da đầu Bộ Mạch Nhiên căng thẳng, đau đớn theo đó mà kéo đến, chỉ có thể dừng cước bộ lại, quay đầu nhìn tên đầu sỏ gây nên.

"Ngươi đáp ứng làm nương tử ta, ta sẽ buông."

Diêm Liệt Dương cố chấp nhìn Bộ Mạch Nhiên, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, uỷ khuất nói: "Ta đều đáp ứng để ngươi làm nương tử ta, ngươi còn muốn như thế nào? Người ta thích ngươi thôi, ta đã gặp nhiều nữ oa oa như vậy, nhưng ngươi là người tốt nhất, vừa ý ta."

"Mạc danh kỳ hiệu! Thiên tài mới làm nương tử của ngươi."

Bộ Mạch Nhiên không biết làm thế nào để giảng đạo lý với tiểu quỷ trước mắt này, cho nên nàng chỉ có thể lặp lại một câu này. Đối với nàng mà nói, đây thật là chuyện mạc danh kỳ hiệu*.

*không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.

Diêm Liệt Dương nhíu mày rậm lại, hắn buông Bộ Mạch Nhiên ra, linh hoạt chạy đến trước mặt nàng, ngăn chặn đường đi, nghiêm túc nhìn nàng, còn thật sự nói: "Chẳng lẽ chúng ta phải thành sự thật mới được sao?"

Nói xong liền giống như nuối tiếc lắc đầu.

"Ngươi có ý tứ gì?"

Bộ Mạch Nhiên hai tay ôm ngực nhìn Diêm Liệt Dương, vóc dáng thua hắn, khí thế cũng không thể thua.

"Được rồi, ngươi đã không chịu làm nương tử của ta, chúng ta chỉ có thể tạo thành sự thật. Hắc hắc...!"

Hắn nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, khí tức thu liễm so với vừa rồi, giờ phút này hắn thoạt nhìn có tính trẻ con, rất đáng yêu.

Bộ Mạch Nhiên thiếu chút nữa liền bật cười, nhưng động tác kế tiếp của tiểu nam hài làm cho nàng cười không nổi, chỉ thấy tiểu nam hài một phen ôm chính mình lên, hướng về phía giường lớn đi tới.

"Ngươi mau buông ta xuống."

Bộ Mạch Nhiên cho tới giờ vẫn không nghĩ rằng tiểu nam hài này có thể đem mình ôm lên, tuy rằng chính mình có vẻ gầy nhỏ.

Diêm Liệt Dương mặt trướng đỏ bừng, thoạt nhìn có chút cố hết sức, thấy thế, Bộ Mạch Nhiên cũng không từ chối, vạn nhất không cẩn thận rơi xuống, không biết tiểu thân thể này của mình có thể chịu nổi hay không cũng là một cái vấn đề. Cho nên vì hắn, cũng vì mình, vẫn là bất động cho thoả đáng.

Rất nhanh, bọn họ đã tới bên giường. Đây là một cái giường gỗ đỏ sậm có khắc hoa, sa trướng màu trắng thêu hoa mẫu đơn rũ xuống, thoạt nhìn tao nhã hào phóng, nhưng Bộ Mạch Nhiên lại vô tâm thưởng thức.

"Ngươi muốn làm gì?"



Nếu Bộ Mạch Nhiên mười tám tuổi, Diêm Liệt Dương hai mươi tuổi, vậy Bộ Mạch Nhiên khẳng định sẽ khẩn trương, la to sắc lang, hiện tại chắc chắn đã mạnh mẽ phản kháng. Nhưng giờ phút này mình mới năm tuổi, hắn mới tám tuổi, cho nên Bộ Mạch Nhiên vẫn lấy tâm tính tò mò chờ xem chuyện kế tiếp.

"Ngươi đừng động, ta muốn thú ngươi."

Hắn đem Bộ Mạch Nhiên đẩy ngã, rất nhanh liền cởi quần áo chính mình, lộ ra làn da màu mạch, trên mặt là tươi cười vui sướng.

"Chúng ta rất nhanh có thể gạo nấu thành cơm, cha ta nói, sau khi gạo nấu thành cơm, người chính là danh phù kỳ thực** làm nương tử của ta, chỉ của một mình ta." Diêm Liệt Dương rất là đắc ý gật đầu.

**danh tiếng hoặc danh nghĩa đúng với sự thật.

"Cứ như vậy? Vậy cha ngươi có hay không nói với ngươi chuyện này là phải cam tâm tình nguyện mới được."

Bộ Mạch Nhiên cố gắng nhịn cười. Chủ nhân Diêm phủ này cũng thật sự khôi hài, thế nhưng giáo huấn con mình đạo lý như vậy.

Diêm Liệt Dương trầm ngâm một lát, lắc đầu, nói: "Không có, ta thấy cha nương ta cũng không phải là cam tâm tình nguyện, nhưng nương cũng là nương tử của cha ta."

Bộ Mạch Nhiên quẫn bách.

"Đúng vậy, cha ta nói, đối với người mình thích phải tiên hạ thủ vi cường, biện pháp tốt nhất chính là gạo nấu thành cơm, hai người cởi sạch nằm ở trên giường thì tốt rồi, ta có xem qua, đều là cha ta ôm nương ta, hiện tại ta ôm ngươi là được. Vốn muốn định cởi sạch quần áo ngươi, nhưng nhìn bộ dáng gầy teo nho nhỏ của ngươi, sợ ngươi cảm lạnh, cho nên cởi đến đây là được rồi."

Diêm Liệt Dương mồm miệng ăn nói trôi chảy, định cởi quần.

Bộ Mạch Nhiên vội vàng ngăn cản, cười nói: "Kỳ thực không cần cởi quần, như vậy là được rồi."

Tuy rằng chỉ là một tiểu hài tử, nhưng nàng cũng không muốn xem.

"Thật sự, ngươi làm sao mà biết được?"

"Ta chính là biết."

Bộ Mạch Nhiên rất chắc chắn nói.

"Vậy được rồi."

Diêm Liệt Dương nghĩ nghĩ, liền ngồi trên người Bộ Mạch Nhiên, thấy Bộ Mạch Nhiên khuôn mặt đỏ bừng, bộ dạng giống như sắp không thở nổi, liền vội vàng xuống dưới, khẩn trương hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

"Ngươi ép ta tới không thở nổi, được rồi, hiện tại ngủ đi."

Bộ Mạch Nhiên ho khan một trận, thấy tiểu nam hài lo lắng nhìn mình, nhịn không được mỉm cười.

"Được rồi, chúng ta hiện tại là vợ chồng."

Diêm Liệt Dương trịnh trọng tuyên bố, sau đó.... Sau đó ôm lấy mặt Bộ Mạch Nhiên, không nói hai lời liền ở trên cánh môi anh đào của nàng cắn một ngụm.

[con nít quỷ....xấu hổ quá đi...]

Bộ Mạch Nhiên thở dài trong lòng, hổ lạc bình dương bị khuyển khi***, chính mình hôm nay thế nhưng lại bị một tiểu nam hài khi dễ.

***hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

"Ngủ đi."

Một phen ép buộc trôi qua, thân thể Bộ Mạch Nhiên đã muốn không chịu nổi, vì thế nhắm hai mắt lại.

"Ha ha, nương tử, chúng ta cùng nhau ngủ."

Diêm Liệt Dương vui sướng rạo rực nói, chuyên chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bộ Mạch Nhiên, nhịn không được đưa tay sờ sờ khuôn mặt nàng, chạm vào hàng mi dài nhỏ như cánh bướm, thấy Bộ Mạch Nhiên nhăn cái mũi nhỏ, nhịn không được "...khanh khách...." nở nụ cười.



Hắn cảm thấy, từ sau khi biết chuyện đây chính là ngày vui vẻ nhất, có được một ngọc oa nhi xinh đẹp như vậy làm nương tử của mình.

Nghĩ đến về sau có nàng làm bạn, miệng của hắn không tự chủ được từ từ cong lên, cười đến híp không thấy mắt.

Hôm nay thật sự vui vẻ! Trước khi nhắm mắt lạ, hắn vụng trộm nghĩ, quyết định từ nay về sao không bao giờ cùng phụ thân giành nương nữa, hắn cũng có nương tử của chính mình, cũng có thể ôm nương tử của mình ngủ.

Hắn nghĩ nghĩ, lại nhịn không được mở to mắt, ở trên mặt Bộ Mạch Nhiên hôn hôn, nhìn dung nhan đáng yêu khi ngủ của nàng, xác định nàng còn ở bên cạnh mình mới yên tâm ngủ. Đương nhiên, hắn không biết, trong tương lai, hắn sẽ vì một ngày này mà ảo não!

Bộ Mạch Nhiên xác định người bên cạnh đã thật sự ngủ say mới mở to mắt, nàng nhìn sa trướng, thôi, coi như dỗ tiểu hài tử ngủ đi, tuy rằng nàng không có kinh nghiệm cùng tiểu hài tử chơi đùa.

Lén lút xuống giường, Bộ Mạch Nhiên mang đôi giày nhỏ vào---cũng là giày trước kia hắn mang, sau đó đi ra khỏi phòng, nàng định đi tìm người áo trắng. Sinh hoạt trong năm năm này, người nàng tín nhiệm nhất vẫn là người áo trắng, chỉ khi nhìn thấy hắn nàng mới có cảm giác an toàn, tuy rằng hắn đối với chính mình cũng không tốt lắm.

Một đường đi tới cũng không có gặp người nào. Bộ Mạch Nhiên cảm thấy kỳ quái, bước qua cánh cửa sơn màu đỏ, hướng tới phương hướng vừa rồi người áo trắng cùng Diêm An biến mất, quẹo trái, quẹo phải, liền thấy một con đường mòn quanh co khúc khuỷu bằng đá cuội, lúc này mới thấy một cánh cửa cao lớn, đi vào cửa, lại bị một mảnh rừng cây trúc dài xen vào nhau ngăn trở, đi qua rừng trúc, vào cửa thứ hai. Chỉ thấy ba mặt hành lang, bên trong có hai căn phòng, ánh sáng tối lại, trước mặt treo rèm cửa, chính là hiện tại đã vén lên.

Khá lắm, một địa phương lịch sự tao nhã! Bộ Mạch Nhiên cảm thán, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mình địa phương được kiến tạo tỉ mỉ như vậy, chính là hiện tại trong sân đầy người, mọi người thỉnh thoảng lại bận rộn, không ngừng có người bưng chậu nước ra ra vào vào ở chỗ cửa nhỏ, thoạt nhìn bộn bề nhiều việc, dáng vẻ rất khẩn trương.

Bộ Mạch Nhiên còn nhỏ, hơn nữa nàng cố ý không để người chú ý, cho nên ngồi xổm ở bụi trúc không dẫn nhân chú mục.

Không biết qua bao lâu, Bộ Mạch Nhiên rốt cuộc thấy được người áo trắng. Lúc này hắn đang cùng Diêm An song song đi ra, Bộ Mạch Nhiên nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, những người trong sân cũng là lẳng lặng đợi, không nói một câu.

Người áo trắng cùng Diêm An đi ra, lúc đi ngang rừng trúc cũng không phát hiện Bộ Mạch Nhiên bị khóm trúc cao che khuất. Nhìn nhìn lại những người trong sân, Bộ Mạch Nhiên lén lút đi theo sau hai người.

Qua hành lang gấp khúc, bọn họ tới đi tới một cái sân, trong viện yên tĩnh không người, trước viện là một cây ngô đồng, chiều cao hơn mười thước, trên cây một mảnh vàng rực rỡ, lá cây tất cả đều đã ngả vàng.

Bộ Mạch Nhiên tựa dưới tàng cây ngô đồng không có đi vào, nàng lẳng lặng chờ, chờ người áo trắng khi nào phát hiện chính mình. Lúc này, đối diện nàng là một phiến cửa sổ, chính là cửa sổ đóng lại, không nhìn thấy tình huống bên trong.

"Có thể cứu sống sao?"

Là âm thanh của Diêm An, thần kinh Bộ Mạch Nhiên rung lên, nàng cảm thấy chính mình hẳn nên tránh đi, nhưng không biết vì sao, chân của nàng giống như bị gắt gao đóng đinh trên mặt đất, dù sao....Dù sao, chính mình vẫn là một tiểu hài tử.

"Không thể."

Âm thanh quen thuộc có chút mệt mỏi: "Bệnh đã quá nặng, hắn thậm chí đã không thể nói chuyện."

"Chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Người vẫn định nuôi dưỡng tiểu cô nương kia sao?"

"Ta không định nuôi nàng, lúc trước, sư phụ ta trước khi chết đã muốn ta tới thời điểm đó đi đến chỗ kia chờ, ta bất đắc dĩ làm theo, nếu không phải bởi vì lúc ấy trong thân nàng mang kỳ độc, khiến cho ta cảm thấy hứng thú, ta căn bản sẽ không cứu nàng, hiện tại độc của nàng đã giải, ta muốn tìm ra thân thế của nàng, sau đó đưa nàng về nhà mình."

Bộ Mạch Nhiên che miệng mình, cũng không nhúc nhích, đầu óc trống rỗng.

"Hiện tại đã không tìm thấy, liền vì cái lý do kia nên định không muốn nàng sao? Vậy nàng phải làm sao bây giờ? Ta cảm thấy nàng rất nhu thuận, nếu không, để ta nuôi đi, về sau để Dương Dương thú nàng làm nương tử."

Diêm An đùa giỡn nói.

"Ngươi căn bản không biết, kia không phải một tiểu hài tử bình thường! Lúc ta nhặt được nàng còn rất nhỏ, nhưng rất ít khóc, nếu ta không nhặt nàng, tiểu hài tử này cũng có thể được người khác nuôi sống, nàng giống như biết ta đang làm cái gì, thậm chí có thể hiểu ta nói cái gì. Ta cảm thấy nàng thực không bình thường, có lẽ bởi vì thông minh đi, khi ba tuổi ta bắt đầu dạy nàng học chữ, nàng học rất nhanh, ta thậm chí thu nàng làm đồ đệ, nhưng là....Aizzz....ta không được! Ta phát hiện ta không được, ta mỗi lần nghĩ đến sư phụ sẽ không muốn nhìn thấy nàng. Bởi vì, nàng không nhìn thấy dung mạo của ta."

"Thì ra là thế!"

Diêm An tự thì thào nói: "Thôi, để cho ta nuôi dưỡng nàng đi."

"Ngươi không chê nàng là một cái quái vật sao? Nàng là một phiền toái."

Thật lâu không có trả lời.

.......................

Quái vật! Phiền toái! Bộ Mạch Nhiên không dám tin mở to hai mắt, đây là người sớm chiều ở chung sao? Bất tri bất giác, nước mắt chảy dài xuống dưới. Một trận gió lạnh thổi qua, lá ngô đồng lả tả rơi xuống, ở trên không trung lượn vài vòng, không cam tâm tình nguyện đáp xuống đất.

Trước mắt thê lương, hai mắt sương mù đẫm lệ. Nếu đã như vậy, ông trời ngoài ý muốn để mình sống trên thân thể này là có ý gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Si Triền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook