Chương 40: Chương 40: Tươi cười như trước
Lạc Lạc Nguyệt Sắc
16/08/2018
Editor: Khuynh Khuynh.
__________________________________
Tay bị nắm chặt, Bộ Mạch Nhiên có chút không được tự nhiên. Mấy năm nay nàng luôn hy vọng tìm được Nhiếp Kinh Vận, nhưng khi nhìn hắn thật sự xuất hiện trước mặt mình, nàng lại không biết phải nói gì.
Cảm giác được tay có chút ẩm ướt, Bộ Mạch Nhiên vội giãy ra, hai người bọn họ đến dưới một gốc cây thì dừng lại.
“Nhiên Nhiên..”
“Kinh Vận...”
Hai người bọn họ đồng thời mở miệng, cũng đồng thời dừng lại.
Bộ Mạch Nhiên nhìn hắn, ánh mặt trời từng chút xuyên qua kẽ lá, chiếu từng đường sáng trên khuôn mặt của hắn, tạo nên một loạt đốm sáng lung linh. Mặt mày như hoạ, vào sợi tóc đen loà xoà rơi xuống trên vầng trán, vẫn không thể che được đôi con ngươi đen láy linh động, lông mi thật dài, phủ trên đôi mắt trong veo như dòng suôi, khiến người khác dễ dàng nhận ra tâm tình của hắn, tỷ như hiện tại là vô cùng vui sướng.
Không chỉ có một đôi mắt hữu thần, mà người này còn sở một một dàn da trắng nõn tinh tế, đôi môi đỏ ửng khẽ hấp háy, dáng người cao gầy tinh tế, quả thật chẳn khác nào thiếu niên từ trong danh hoạ bước ra.
Bộ Mạch Nhiên vốn tính tình lãnh đạm, nhưng cái tên lam nhan Nhiếp Kinh Vận này lại khiến nàng tán thưởng không thôi.
Mười ba năm trôi qua, tiểu nam hài dùng đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn nàng đã biến hoá nhanh chóng, trở thành một mỹ thiếu niên. Tiểu nam hài xấp xỉ nàng trước kia nay đã cao hơn cả một cái đầu rồi.
Tựa hồ, tất cả đều thay đổi!
Hiện tại nàng là một đại phu y thuật cao minh, không còn là tiểu cô nương gầy yếu năm nào.
Còn hắn bây giờ là thiếu hiệp võ công cao cường, không phải đứa bé dựa dẫm vào mình ngày trước.
Nắm tháng khiến cho bọn họ thay đổi, duy nhất không khác chính là, đôi mắt Nhiếp Kinh Vận vẫn trong suốt như vây, khi nhìn vào nàng vẫn tràn đầy tin tưởng, tươi cười như trước.
Nhiếp Kinh Vận gắt gao túm góc áo nàng, trên mặt không thể che giấu vui sướng, nói: “Nhiên Nhiên, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại, thật tốt! Muội không biết, ta vẫn luôn tìm muội...”
Bộ Mạch Nhiên mỉm cười lắng nghe.
Sau nửa canh giờ, bọn họ cuối cùng cũng đem tình huống của bản thân đại khái mà nói cho đối phương nghe. Bộ Mạch Nhiên khi này mới biết được mấy năm qua hắn sống thế nào.
Thì ra, khi đó Nhiếp Kinh Vận đi tìm đại phu cho Bộ Mạch Nhiên, vì cầu đại phu kia trị liệu cho nàng, mà hắn vẫn luôn quỳ trước cửa y quán, không chịu rời đi. Nhiếp Kinh Vận khi ấy mới sáu tuổi, quần áo đơn bạc, lại thiếu dinh dướng trường kì, trời thì đổ tuyết trắng xoá, cho nên hắn nhanh chóng bị đông cứng, mất đi tri giác.
Sau đó, Nhiếp Kinh Vận nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta tỉnh lại trong một thanh lâu cách ngôi miếu đổ nát của chúng ta rất xa, người nơi đó đối với ta rất tốt, cho ta ăn cho ta mặc, ta thì lo lắng cho muội, muốn trở về tìm muội nhưng bọn họ lại không chịu, vì thế ta liền nháo, sau đó cũng không có ích gì, lại năn nỉ bọn họ nhận luôn muội, không nghĩ tới muội đã biến mất, ta lo lắng cực kỳ, cho nên không quản gì nữa liền chạy ra ngoài tìm muội. Đáng tiếc, ta quá yếu ớt, không có biện pháp thoát ra ngoài. Cho đến nửa năm sau, ta từ hậu viện chạy ra tiền viện, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện.”
Thời điểm nói ra những lời này, khuôn mặt của Nhiếp Kinh Vận vẫn luôn mang ý cười, nhưng tay đã túm chặt tay áo của Bộ Mạch Nhiên.
Bộ Mạch Nhiên không đẩy ra, ngược lại đưa tay nắm lấy tay hắn, hành động này khiến hai mắt Nhiếp Kinh Vận phát sáng, tiếp tục nói: “Nếu không có sư phụ lên tiếng, ta đã thoát khỏi chỗ đó.”
Mày của hắn lần đầu tiên nhíu lại, nói: “Sau lại, biết vì sao hắn lại có hứng thú đối với ta, giống như tú bà dùng tiền mua ta về. Vì thế, ta bắt đầu tập võ. Cho đến một tháng trước ta mới đem tất cả bản lĩnh của sư phụ học tất cả, cho nên liền chạy ra ngoài tìm muội. Ta quả thật rất may mắn, mới hơn một tháng, đã tìm được muội rồi này.”
Nhìn ánh mắt trong suốt của hắn, Bộ Mạch Nhiên âm thầm xót xa, nói: “Ngươi nhất định đã phải chịu rất nhiều đau khổ.”
Chỉ là một đoạn ngắn ngủi đã đem chuyện xảy ra trong mười ba năm nói xong. Bộ Mạch Nhiên biết, sự thật tuyệt đối không đơn giản như hắn vừa miêu tả, nhưng mà, nhìn nụ cười của hắn, nàng sao lại nhẫn tâm bắt hắn một lần nữa bới móc vết thương của mình ra?
“Không hề.” Nhiếp Kinh Vận ôm Bộ Mạch Nhiên, cúi người cọ cọ vào lòng nàng, làm nũng nói: “Chính la, bởi vì không biết tên đầy đủ của Nhiên Nhiên, cho nên chúng ta mới gặp nhau trễ như vậy.”
Bộ Mạch Nhiên cũng cảm thấy đáng tiếc: “Đúng vậy ta chỉ đem nhũ danh nói cho ngươi. Bất quá ngươi cũng quá tuỳ hứng rồi, vì tìm ta, đem mình làm cho nổi tiếng đến như vậy, liều mạng khiêu chiến người ta ư? Không sợ gặp phải nguy hiểm, chuốc lấy hoạ sát thân hả?”
Nhiếp Kinh Vận uỷ khuất mân đôi môi căng đỏ: “Người ta không phải gấp gáp muốn tìm được muội sao? Nếu thật sự không tìm thấy, chính ta tự mình giành lấy chức minh chủ võ lâm, như vậy cũng có thêm nhân lực tìm ra muội rồi.”
Nếu nam tử bình thường làm ra nhũng hành động như vậy, Bộ Mạch Nhiên dứt khoát cho rằng hắn là tên ẻo lả, hứng đối với người trước ngực này, nàng lại cảm thấy vô cùng ngây thơ. Có thể là vì mỹ mạo của hắn, cũng có thể là vì cảm tình, là nàng đặc biệt cảm thấy thuận mắt.
Bộ Mạch Nhiên vì thế không nói gì, nàng lẳng lặng ôm thiếu niên, lát sau mới khàn khàn cất giọng: “Thật tốt quá, chúng ta đều bình yên vô sự.”
“Ừm.” Nhiếp Kinh Vận lên tiếng, âm thanh mang theo giọng mũi, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ý cười chưa từng giảm bớt.
Lúc này, hắn nào giống thiếu niên u buồn đứng trên đài tỷ võ kia. Rõ ràng là một thiếu niên vì được đền bù mong muốn mà vui sướng.
“Vậy hiện tại, chức võ lâm minh chủ kia ngươi có làm hay không?” Rốt cuộc Bộ Mạch Nhiên cũng đem hắn đẩy ra, nghiêm túc hỏi.
“Không đâu, ta mới không cần.” Nhiếp Kinh Vận bâng quơ nói, móng vuốt túm lấy bả vai Bộ Mạch Nhiên, gắt gao ôm lần nữa.
Bộ Mạch Nhiên vội ho một tiếng, cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, nàng vốn không quen những hành động quá mức thân mật thế này, vì thế nhẹ nhàng lùi lại một bước, nghiêm túc hỏi lại lần nữa: “Đúng rồi, người vừa mới ở trên đài ám toán ngươi là ai?”
“Không phải chuyện nghiêm trọng gì đâu.” Nhiếp Kinh Vận nhìn vòng tay trống trải của mình, không để ý mà nói: “Sư phụ ta không muốn ta làm võ lâm minh chủ, cho nên phái người đến cảnh cáo ta. Mấy hôm trước còn gây phiền toái cho ta, hại ta hôm nay đến muộn.”
Bộ Mạch Nhiên nghe vậy, mói có thể nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, Nhiên Nhiên, hai người đi theo muội là ai vậy? Ta nhìn bộ dạng bọn họ không phải là nhân vật đơn giản đâu.” Nhiếp Kinh Vận đột nhiên hỏi.
Bộ Mạch Nhiên do dự một chút, không biết có nên đem thân phận của bọn họ nói ra hay không. Bất quá ngẫm lại dù sao bây giờ bọn họ đã không còn là sát thủ nữa, vì thế liền trả lời: “Hơn một tháng trước, ta trên đường gặp được bọn họ, cho nên một đường cùng đồng hành, bọn họ là bằng hữu của ta.”
Nhiếp Kinh Vận “à” một tiêng, không bàn luận gì thêm nữa, lại hưng phấn nói: “Nhiên Nhiên, về sau muội ở đâu ta ở đó, ta muốn ở cùng một chỗ với muội.”
Bộ Mạch Nhiên nghĩ nghĩ, cuối cùng đồng ý.
Tình cảm của nàng cùng Nhiếp Kinh Vận không giống với Diêm Liệt Dương, cùng lắm Diêm Liệt Dương chỉ là một đứa nhỏ mà nàng gặp trước đây mà thôi. Nhiếp Kinh Vận không giống, bọn họ cùng nhau sinh hoạt ba tháng, dựa dẫm nhau ba tháng, nếu không có hắn, có lẽ nàng đã chết từ lâu rồi.
Tại thời không này, trừ bỏ Bạch Lạc Thiên, Nhiếp Kinh Vận là người chiếm vị trí thứ hai trong lòng nàng. Cho nên, thật vất vả tìm được hắn, Bộ Mạch Nhiên cũng muốn ở cùng hắn nhiều một chút.
“Tốt lắm, ta không có ở khách điếm, hay là ta đến sống cùng muội, hoặc là muội chuyển ra ngoài, chúng ta cùng chọn chỗ ở.” Nhiếp Kinh Vận hưng trí bừng bừng lôi kéo nàng, vừa rồi hắn đã biết Bộ Mạch Nhiên đang hỗ trợ chữa bệnh tại phủ thành chủ.
“Ừm, vậy ta nói với Phượng Trản một tiếng là được.” Bộ Mạch Nhiên mỉm cười gật đầu.
Vừa nhắc đến Phượng Trản, liền nhìn thấy hắn đứng cách đó không xa, trường bào màu xanh, tay cầm chiết phiến, ở chỗ bụi hoa mà nhìn bọn họ, đôi mắt sâu thẳm, làm cho người ta không đoán ra tâm tư của hắn thế nào.
__________________________________
Tay bị nắm chặt, Bộ Mạch Nhiên có chút không được tự nhiên. Mấy năm nay nàng luôn hy vọng tìm được Nhiếp Kinh Vận, nhưng khi nhìn hắn thật sự xuất hiện trước mặt mình, nàng lại không biết phải nói gì.
Cảm giác được tay có chút ẩm ướt, Bộ Mạch Nhiên vội giãy ra, hai người bọn họ đến dưới một gốc cây thì dừng lại.
“Nhiên Nhiên..”
“Kinh Vận...”
Hai người bọn họ đồng thời mở miệng, cũng đồng thời dừng lại.
Bộ Mạch Nhiên nhìn hắn, ánh mặt trời từng chút xuyên qua kẽ lá, chiếu từng đường sáng trên khuôn mặt của hắn, tạo nên một loạt đốm sáng lung linh. Mặt mày như hoạ, vào sợi tóc đen loà xoà rơi xuống trên vầng trán, vẫn không thể che được đôi con ngươi đen láy linh động, lông mi thật dài, phủ trên đôi mắt trong veo như dòng suôi, khiến người khác dễ dàng nhận ra tâm tình của hắn, tỷ như hiện tại là vô cùng vui sướng.
Không chỉ có một đôi mắt hữu thần, mà người này còn sở một một dàn da trắng nõn tinh tế, đôi môi đỏ ửng khẽ hấp háy, dáng người cao gầy tinh tế, quả thật chẳn khác nào thiếu niên từ trong danh hoạ bước ra.
Bộ Mạch Nhiên vốn tính tình lãnh đạm, nhưng cái tên lam nhan Nhiếp Kinh Vận này lại khiến nàng tán thưởng không thôi.
Mười ba năm trôi qua, tiểu nam hài dùng đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn nàng đã biến hoá nhanh chóng, trở thành một mỹ thiếu niên. Tiểu nam hài xấp xỉ nàng trước kia nay đã cao hơn cả một cái đầu rồi.
Tựa hồ, tất cả đều thay đổi!
Hiện tại nàng là một đại phu y thuật cao minh, không còn là tiểu cô nương gầy yếu năm nào.
Còn hắn bây giờ là thiếu hiệp võ công cao cường, không phải đứa bé dựa dẫm vào mình ngày trước.
Nắm tháng khiến cho bọn họ thay đổi, duy nhất không khác chính là, đôi mắt Nhiếp Kinh Vận vẫn trong suốt như vây, khi nhìn vào nàng vẫn tràn đầy tin tưởng, tươi cười như trước.
Nhiếp Kinh Vận gắt gao túm góc áo nàng, trên mặt không thể che giấu vui sướng, nói: “Nhiên Nhiên, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại, thật tốt! Muội không biết, ta vẫn luôn tìm muội...”
Bộ Mạch Nhiên mỉm cười lắng nghe.
Sau nửa canh giờ, bọn họ cuối cùng cũng đem tình huống của bản thân đại khái mà nói cho đối phương nghe. Bộ Mạch Nhiên khi này mới biết được mấy năm qua hắn sống thế nào.
Thì ra, khi đó Nhiếp Kinh Vận đi tìm đại phu cho Bộ Mạch Nhiên, vì cầu đại phu kia trị liệu cho nàng, mà hắn vẫn luôn quỳ trước cửa y quán, không chịu rời đi. Nhiếp Kinh Vận khi ấy mới sáu tuổi, quần áo đơn bạc, lại thiếu dinh dướng trường kì, trời thì đổ tuyết trắng xoá, cho nên hắn nhanh chóng bị đông cứng, mất đi tri giác.
Sau đó, Nhiếp Kinh Vận nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta tỉnh lại trong một thanh lâu cách ngôi miếu đổ nát của chúng ta rất xa, người nơi đó đối với ta rất tốt, cho ta ăn cho ta mặc, ta thì lo lắng cho muội, muốn trở về tìm muội nhưng bọn họ lại không chịu, vì thế ta liền nháo, sau đó cũng không có ích gì, lại năn nỉ bọn họ nhận luôn muội, không nghĩ tới muội đã biến mất, ta lo lắng cực kỳ, cho nên không quản gì nữa liền chạy ra ngoài tìm muội. Đáng tiếc, ta quá yếu ớt, không có biện pháp thoát ra ngoài. Cho đến nửa năm sau, ta từ hậu viện chạy ra tiền viện, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện.”
Thời điểm nói ra những lời này, khuôn mặt của Nhiếp Kinh Vận vẫn luôn mang ý cười, nhưng tay đã túm chặt tay áo của Bộ Mạch Nhiên.
Bộ Mạch Nhiên không đẩy ra, ngược lại đưa tay nắm lấy tay hắn, hành động này khiến hai mắt Nhiếp Kinh Vận phát sáng, tiếp tục nói: “Nếu không có sư phụ lên tiếng, ta đã thoát khỏi chỗ đó.”
Mày của hắn lần đầu tiên nhíu lại, nói: “Sau lại, biết vì sao hắn lại có hứng thú đối với ta, giống như tú bà dùng tiền mua ta về. Vì thế, ta bắt đầu tập võ. Cho đến một tháng trước ta mới đem tất cả bản lĩnh của sư phụ học tất cả, cho nên liền chạy ra ngoài tìm muội. Ta quả thật rất may mắn, mới hơn một tháng, đã tìm được muội rồi này.”
Nhìn ánh mắt trong suốt của hắn, Bộ Mạch Nhiên âm thầm xót xa, nói: “Ngươi nhất định đã phải chịu rất nhiều đau khổ.”
Chỉ là một đoạn ngắn ngủi đã đem chuyện xảy ra trong mười ba năm nói xong. Bộ Mạch Nhiên biết, sự thật tuyệt đối không đơn giản như hắn vừa miêu tả, nhưng mà, nhìn nụ cười của hắn, nàng sao lại nhẫn tâm bắt hắn một lần nữa bới móc vết thương của mình ra?
“Không hề.” Nhiếp Kinh Vận ôm Bộ Mạch Nhiên, cúi người cọ cọ vào lòng nàng, làm nũng nói: “Chính la, bởi vì không biết tên đầy đủ của Nhiên Nhiên, cho nên chúng ta mới gặp nhau trễ như vậy.”
Bộ Mạch Nhiên cũng cảm thấy đáng tiếc: “Đúng vậy ta chỉ đem nhũ danh nói cho ngươi. Bất quá ngươi cũng quá tuỳ hứng rồi, vì tìm ta, đem mình làm cho nổi tiếng đến như vậy, liều mạng khiêu chiến người ta ư? Không sợ gặp phải nguy hiểm, chuốc lấy hoạ sát thân hả?”
Nhiếp Kinh Vận uỷ khuất mân đôi môi căng đỏ: “Người ta không phải gấp gáp muốn tìm được muội sao? Nếu thật sự không tìm thấy, chính ta tự mình giành lấy chức minh chủ võ lâm, như vậy cũng có thêm nhân lực tìm ra muội rồi.”
Nếu nam tử bình thường làm ra nhũng hành động như vậy, Bộ Mạch Nhiên dứt khoát cho rằng hắn là tên ẻo lả, hứng đối với người trước ngực này, nàng lại cảm thấy vô cùng ngây thơ. Có thể là vì mỹ mạo của hắn, cũng có thể là vì cảm tình, là nàng đặc biệt cảm thấy thuận mắt.
Bộ Mạch Nhiên vì thế không nói gì, nàng lẳng lặng ôm thiếu niên, lát sau mới khàn khàn cất giọng: “Thật tốt quá, chúng ta đều bình yên vô sự.”
“Ừm.” Nhiếp Kinh Vận lên tiếng, âm thanh mang theo giọng mũi, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ý cười chưa từng giảm bớt.
Lúc này, hắn nào giống thiếu niên u buồn đứng trên đài tỷ võ kia. Rõ ràng là một thiếu niên vì được đền bù mong muốn mà vui sướng.
“Vậy hiện tại, chức võ lâm minh chủ kia ngươi có làm hay không?” Rốt cuộc Bộ Mạch Nhiên cũng đem hắn đẩy ra, nghiêm túc hỏi.
“Không đâu, ta mới không cần.” Nhiếp Kinh Vận bâng quơ nói, móng vuốt túm lấy bả vai Bộ Mạch Nhiên, gắt gao ôm lần nữa.
Bộ Mạch Nhiên vội ho một tiếng, cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, nàng vốn không quen những hành động quá mức thân mật thế này, vì thế nhẹ nhàng lùi lại một bước, nghiêm túc hỏi lại lần nữa: “Đúng rồi, người vừa mới ở trên đài ám toán ngươi là ai?”
“Không phải chuyện nghiêm trọng gì đâu.” Nhiếp Kinh Vận nhìn vòng tay trống trải của mình, không để ý mà nói: “Sư phụ ta không muốn ta làm võ lâm minh chủ, cho nên phái người đến cảnh cáo ta. Mấy hôm trước còn gây phiền toái cho ta, hại ta hôm nay đến muộn.”
Bộ Mạch Nhiên nghe vậy, mói có thể nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, Nhiên Nhiên, hai người đi theo muội là ai vậy? Ta nhìn bộ dạng bọn họ không phải là nhân vật đơn giản đâu.” Nhiếp Kinh Vận đột nhiên hỏi.
Bộ Mạch Nhiên do dự một chút, không biết có nên đem thân phận của bọn họ nói ra hay không. Bất quá ngẫm lại dù sao bây giờ bọn họ đã không còn là sát thủ nữa, vì thế liền trả lời: “Hơn một tháng trước, ta trên đường gặp được bọn họ, cho nên một đường cùng đồng hành, bọn họ là bằng hữu của ta.”
Nhiếp Kinh Vận “à” một tiêng, không bàn luận gì thêm nữa, lại hưng phấn nói: “Nhiên Nhiên, về sau muội ở đâu ta ở đó, ta muốn ở cùng một chỗ với muội.”
Bộ Mạch Nhiên nghĩ nghĩ, cuối cùng đồng ý.
Tình cảm của nàng cùng Nhiếp Kinh Vận không giống với Diêm Liệt Dương, cùng lắm Diêm Liệt Dương chỉ là một đứa nhỏ mà nàng gặp trước đây mà thôi. Nhiếp Kinh Vận không giống, bọn họ cùng nhau sinh hoạt ba tháng, dựa dẫm nhau ba tháng, nếu không có hắn, có lẽ nàng đã chết từ lâu rồi.
Tại thời không này, trừ bỏ Bạch Lạc Thiên, Nhiếp Kinh Vận là người chiếm vị trí thứ hai trong lòng nàng. Cho nên, thật vất vả tìm được hắn, Bộ Mạch Nhiên cũng muốn ở cùng hắn nhiều một chút.
“Tốt lắm, ta không có ở khách điếm, hay là ta đến sống cùng muội, hoặc là muội chuyển ra ngoài, chúng ta cùng chọn chỗ ở.” Nhiếp Kinh Vận hưng trí bừng bừng lôi kéo nàng, vừa rồi hắn đã biết Bộ Mạch Nhiên đang hỗ trợ chữa bệnh tại phủ thành chủ.
“Ừm, vậy ta nói với Phượng Trản một tiếng là được.” Bộ Mạch Nhiên mỉm cười gật đầu.
Vừa nhắc đến Phượng Trản, liền nhìn thấy hắn đứng cách đó không xa, trường bào màu xanh, tay cầm chiết phiến, ở chỗ bụi hoa mà nhìn bọn họ, đôi mắt sâu thẳm, làm cho người ta không đoán ra tâm tư của hắn thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.