Chương 324: Bàn giao công việc
kingbin
04/11/2013
“Phục, bọn em phục”
Nguyễn Đại Dương và Hồ Anh Tuấn nghe Vương Minh chỉ trừng phạt bọn họ nhẹ nhàng như vậy thì đúng là cầu còn không được vì vậy lập tức ngẩng đầu lên, đồng thanh nói. Còn về phần hai người Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng vì đã tham gia cái trò chơi nhỏ nhỏ do Vương Minh tổ chức lúc trước nên đã sớm biết điều này vì vậy cũng không có phản ứng mạnh như hai người kia, chỉ ngẩng đầu lên gật đầu với Vương Minh.
Ngồi ở bên trái Vương Minh, suốt từ đầu cuộc họp thì Lê Minh Đức chưa hề mở miệng nói một lời nào cả nhưng lúc này đột nhiên lại mở miệng đề nghị:
“Anh Minh, em nghĩ bài tập leo thác hôm nay đã khiến mọi người quá sức mệt mỏi rồi. Nếu như áp dụng hình phạt có lẽ không ổn. Em nghĩ anh nên tạm lui hình phạt lại vài hôm”
Thân là người tham gia leo thác nước chiêu này, Lê Minh Đức cũng đủ hiểu được mức độ tiêu hao thể lực của bài huấn luyện này. Nếu như ngay lập tức áp dụng hình phạt với bốn đội, có nghĩa là tối nay tất cả thành viên bốn đội phải nhịn đói thì hắn sợ rằng mọi người chắc không trụ nổi qua bài huấn luyện sáng mai mất. Đồng thời Lê Minh Đức ra mặt nói giúp bốn người Nguyễn Đại Dương bởi vì hắn coi như đó là hành động chuộc lỗi, không muốn hai người Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng ôm oán hận với hắn vì đã lừa bọn họ chiều nay
Vương Minh nghe một chút là hiểu được điều mà Lê Minh Đức muốn nói. Hắn quả thật lúc đưa ra hình phạt quên mất là phải tính đến bài huấn luyện sáng mai. Gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, Vương Minh nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý nói:
“Được rồi, vậy thì tạm thời lui lại hình phạt đến hôm khác vậy”
“Cảm ơn đại ca”
Bốn người Nguyễn Đại Dương, Hồ Anh Tuấn, Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng rối rít cảm ơn đồng thời cả bốn người không quên dùng ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn Lê Minh Đức.
Vương Minh khoác tay nói:
“Được rồi, hôm nay các chú cũng đủ mệt mỏi rồi, lui ra trước đi. Đức, Quân hai đứa ở lại anh có chuyện cùng hai đứa nói”
“Nếu vậy thì bọn em đi trước”
Nguyễn Đại Dương nói xong lập tức dẫn đầu bốn người đứng lên đi ra ngoài. Lần lượt Hồ Anh Tuấn, Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng cũng nói một cậu cáo biệt với ba người Vương Minh rồi đứng dậy khỏi ghế, đi theo Nguyễn Đại Dương rời khỏi phòng họp.
Đợi bốn người Nguyễn Đại Dương rời khỏi thì Vương Minh cũng không lập tức đi vào vấn đề chính mà nhìn Lê Minh Đức ở bên cạnh, hỏi thăm hắn về kết quả huấn luyện chiều nay của hắn:
“Thế nào, chú có chinh phục được cái thác đó không?”
Lê Minh Đức lắc đầu thở dài nói:
“Xin lỗi đã làm anh phải thất vọng, em dù cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể leo lên đỉnh được”
Vương Minh cũng không quá bất ngờ việc thành tích của Lê Minh Đức còn kém cả Nguyễn Đại Dương mặc dù trong Hắc quân, ngoại trừ Vương Minh ra thì Lê Minh Đức là người có thực lực mạnh nhất, mạnh hơn cả Nguyễn Đại Dương. Nhưng đó là về mặt nội khí mà thôi chứ về khoản sức mạnh cơ bắp thì Lê Minh Đức quả thật kém đám người Nguyễn Đại Dương rất xa. Điều này cũng dễ hiểu, Lê Minh Đức mặc dù xuất thân từ gia đình võ học, từ nhỏ đã được rèn luyện thân thể nhưng mà nếu so với đám người Nguyễn Đại Dương, vốn là quân nhân, hàng ngày phải trải qua các bài tập huấn luyện cường độ cao cực kỳ nghiêm khắc thì đúng là cấp bậc quá mức chênh lệch.
Hạng mục huấn luyện leo thác nước chiều này Vương Minh đề ra mục đích chân chính chính là tập trung vào thể chất hay nói chính xác hơn là rèn luyện độ dẻo dai và bền bỉ của cơ thể thế nên về một mặt nào đó thì Lê Minh Đức khá bất lợi trong hạng mục này. Vì vậy thành tích của hắn không khả quan cũng không phải là điều gì quá phi lý.
Vương Minh gật đầu nói với Lê Minh Đức vài lời khuyến khích:
“Chú đừng buồn, anh thấy chẳng qua chú vẫn còn gặp trở ngại về mặt thân thể thôi chứ khoản nội khí anh thấy là ổn rồi. Chú dù sao cũng đang ở độ tuổi thân thể phát triển thế nên về sau chỉ cần chăm chỉ ngâm thuốc đồng thời rèn luyện thân thể là chẳng mấy chốc cường độ thân thể và thể chất đảm bảo vượt xa bọn Nguyễn Đại Dương, lúc đó cái thác đó chẳng tính là cái gì luôn”
Thực ra từ rất lúc mới đầu gặp Vương Minh, Vương Minh cũng đã nhắc nhở hắn về mặt thể trạng của hắn rồi chẳng qua lúc đó hắn chỉ chăm chăm lao đầu vào tu luyện nội khí nên phớt lờ lời khuyên của Vương Minh. Nhưng đến hôm nay, trong quá trình leo thác nước, hứng chịu dòng nước quật vào cơ thể khiến hắn nhiều lúc tưởng rằng không thể chống đỡ được nữa thì Lê Minh Đức mới thấy hiểu được cái khuyết điểm về thân thể của hắn mang đến bất lợi to lớn như thế nào. Thế nên lúc này nghe lời khuyên của Vương Minh, hắn cũng không dám bỏ ngoài tai như lúc trước nữa, gật đầu nói:
“Vâng, em biết. Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Em sẽ cố gắng hết sức, chăm chỉ tập luyện không phụ sự mong đợi của anh”
“Ừ, cố gắng lên”
Vương Minh nhìn Lê Minh Đức thành khẩn như vậy thì gật đầu hài lòng. Nói chuyện tán gẫu thêm một chút việc nhỏ nhặt vụn vặt nữa, hắn nhận thấy cũng không sai biệt lắm nên nói vào vấn đề chính.
“Được rồi, bây giờ anh nói việc chính nhé. Anh vừa nhận được điện thoại của Hắc Cẩu nói rằng hiện giờ ở Giang Kiều có chuyện gấp cần anh xử lý nên anh có lẽ sẽ phải trở về khoảng chừng một tuần vì vậy việc giám sát huấn luyện sẽ giao cho hai chú. Đức vì còn phải tham gia đợt tập huấn nên nhiệm vụ chủ yếu của chú là hỗ trợ còn người đảm đương chính yếu sẽ là Quân.”
Lê Minh Đức và Bùi Hải Quân ban đầu bị lời nói của Vương Minh làm cho hơi ngẩn người ra nhưng lập tức về sau lại cực kỳ hưng phấn, cả hai vội vàng gật đầu vỗ ngực đồng thanh nói:
“Anh Minh anh yên tâm đi, bọn em xin hứa sẽ hoàn thành tốt việc giám sát huấn luyện, đảm bảo là sẽ không tên nào trốn tập hay làm bất cứ trò gian lận nào”
“Ừ, anh rất tin tưởng các chú”
Vương Minh nhìn hai người chuyển thái độ nhanh hơn cả lật trang sách như vậy thì chỉ cười cười. Hắn biết hai người này hưng phấn như vậy còn không phải là vì đống chương trình huấn luyện mà Vương Minh thiết kế cho đợt huấn luyện đặc biệt lần này. Vương Minh lấy từ trong tui ra một chiếc USB ném cho Bùi Hải Quân nói:
“Trong chiếc USB này có chứa tất cả kế hoạch huấn luyện mà anh đã thiết kế, các chú chỉ cần tiến hành y theo như trong này là được rồi. Nếu như các chú có thể bổ sung các chi tiết còn thiếu sót hoặc cải tiến để tăng kết quả tập luyện thì anh vô cùng hoan nghênh”
Đương nhiên Vương Minh cũng không phải giao ra miễn phí, hắn cũng muốn nhân cơ hội này rèn luyện một chút đối với Bùi Hải Quân bởi vì dù sao hiện giờ người tài có khả năng đảm đương một mình giống như Bùi Hải Quân đúng là còn khá ít.
“Em sẽ cố gắng”
Bùi Hải Quân tuy rằng không phải mình bạch hoàn toàn dụng ý của Vương Minh nhưng hắn biết Vương Minh đang muốn đặc biệt chiếu cố bồi dưỡng hắn, điều này chứng tỏ Vương Minh đánh giá cao về giá trị tài năng của hắn đồng thời cũng hết sức tin tưởng hắn. Điều này làm hắn hết sức cảm kích vì vậy lúc này trong lòng hắn phát thề sẽ không để Vương Minh phải thất vọng, sẽ chứng minh cho Vương Minh thấy rằng Vương Minh đã đúng khi đặt niềm tin vào hắn.
Nguyễn Đại Dương và Hồ Anh Tuấn nghe Vương Minh chỉ trừng phạt bọn họ nhẹ nhàng như vậy thì đúng là cầu còn không được vì vậy lập tức ngẩng đầu lên, đồng thanh nói. Còn về phần hai người Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng vì đã tham gia cái trò chơi nhỏ nhỏ do Vương Minh tổ chức lúc trước nên đã sớm biết điều này vì vậy cũng không có phản ứng mạnh như hai người kia, chỉ ngẩng đầu lên gật đầu với Vương Minh.
Ngồi ở bên trái Vương Minh, suốt từ đầu cuộc họp thì Lê Minh Đức chưa hề mở miệng nói một lời nào cả nhưng lúc này đột nhiên lại mở miệng đề nghị:
“Anh Minh, em nghĩ bài tập leo thác hôm nay đã khiến mọi người quá sức mệt mỏi rồi. Nếu như áp dụng hình phạt có lẽ không ổn. Em nghĩ anh nên tạm lui hình phạt lại vài hôm”
Thân là người tham gia leo thác nước chiêu này, Lê Minh Đức cũng đủ hiểu được mức độ tiêu hao thể lực của bài huấn luyện này. Nếu như ngay lập tức áp dụng hình phạt với bốn đội, có nghĩa là tối nay tất cả thành viên bốn đội phải nhịn đói thì hắn sợ rằng mọi người chắc không trụ nổi qua bài huấn luyện sáng mai mất. Đồng thời Lê Minh Đức ra mặt nói giúp bốn người Nguyễn Đại Dương bởi vì hắn coi như đó là hành động chuộc lỗi, không muốn hai người Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng ôm oán hận với hắn vì đã lừa bọn họ chiều nay
Vương Minh nghe một chút là hiểu được điều mà Lê Minh Đức muốn nói. Hắn quả thật lúc đưa ra hình phạt quên mất là phải tính đến bài huấn luyện sáng mai. Gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, Vương Minh nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý nói:
“Được rồi, vậy thì tạm thời lui lại hình phạt đến hôm khác vậy”
“Cảm ơn đại ca”
Bốn người Nguyễn Đại Dương, Hồ Anh Tuấn, Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng rối rít cảm ơn đồng thời cả bốn người không quên dùng ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn Lê Minh Đức.
Vương Minh khoác tay nói:
“Được rồi, hôm nay các chú cũng đủ mệt mỏi rồi, lui ra trước đi. Đức, Quân hai đứa ở lại anh có chuyện cùng hai đứa nói”
“Nếu vậy thì bọn em đi trước”
Nguyễn Đại Dương nói xong lập tức dẫn đầu bốn người đứng lên đi ra ngoài. Lần lượt Hồ Anh Tuấn, Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng cũng nói một cậu cáo biệt với ba người Vương Minh rồi đứng dậy khỏi ghế, đi theo Nguyễn Đại Dương rời khỏi phòng họp.
Đợi bốn người Nguyễn Đại Dương rời khỏi thì Vương Minh cũng không lập tức đi vào vấn đề chính mà nhìn Lê Minh Đức ở bên cạnh, hỏi thăm hắn về kết quả huấn luyện chiều nay của hắn:
“Thế nào, chú có chinh phục được cái thác đó không?”
Lê Minh Đức lắc đầu thở dài nói:
“Xin lỗi đã làm anh phải thất vọng, em dù cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể leo lên đỉnh được”
Vương Minh cũng không quá bất ngờ việc thành tích của Lê Minh Đức còn kém cả Nguyễn Đại Dương mặc dù trong Hắc quân, ngoại trừ Vương Minh ra thì Lê Minh Đức là người có thực lực mạnh nhất, mạnh hơn cả Nguyễn Đại Dương. Nhưng đó là về mặt nội khí mà thôi chứ về khoản sức mạnh cơ bắp thì Lê Minh Đức quả thật kém đám người Nguyễn Đại Dương rất xa. Điều này cũng dễ hiểu, Lê Minh Đức mặc dù xuất thân từ gia đình võ học, từ nhỏ đã được rèn luyện thân thể nhưng mà nếu so với đám người Nguyễn Đại Dương, vốn là quân nhân, hàng ngày phải trải qua các bài tập huấn luyện cường độ cao cực kỳ nghiêm khắc thì đúng là cấp bậc quá mức chênh lệch.
Hạng mục huấn luyện leo thác nước chiều này Vương Minh đề ra mục đích chân chính chính là tập trung vào thể chất hay nói chính xác hơn là rèn luyện độ dẻo dai và bền bỉ của cơ thể thế nên về một mặt nào đó thì Lê Minh Đức khá bất lợi trong hạng mục này. Vì vậy thành tích của hắn không khả quan cũng không phải là điều gì quá phi lý.
Vương Minh gật đầu nói với Lê Minh Đức vài lời khuyến khích:
“Chú đừng buồn, anh thấy chẳng qua chú vẫn còn gặp trở ngại về mặt thân thể thôi chứ khoản nội khí anh thấy là ổn rồi. Chú dù sao cũng đang ở độ tuổi thân thể phát triển thế nên về sau chỉ cần chăm chỉ ngâm thuốc đồng thời rèn luyện thân thể là chẳng mấy chốc cường độ thân thể và thể chất đảm bảo vượt xa bọn Nguyễn Đại Dương, lúc đó cái thác đó chẳng tính là cái gì luôn”
Thực ra từ rất lúc mới đầu gặp Vương Minh, Vương Minh cũng đã nhắc nhở hắn về mặt thể trạng của hắn rồi chẳng qua lúc đó hắn chỉ chăm chăm lao đầu vào tu luyện nội khí nên phớt lờ lời khuyên của Vương Minh. Nhưng đến hôm nay, trong quá trình leo thác nước, hứng chịu dòng nước quật vào cơ thể khiến hắn nhiều lúc tưởng rằng không thể chống đỡ được nữa thì Lê Minh Đức mới thấy hiểu được cái khuyết điểm về thân thể của hắn mang đến bất lợi to lớn như thế nào. Thế nên lúc này nghe lời khuyên của Vương Minh, hắn cũng không dám bỏ ngoài tai như lúc trước nữa, gật đầu nói:
“Vâng, em biết. Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Em sẽ cố gắng hết sức, chăm chỉ tập luyện không phụ sự mong đợi của anh”
“Ừ, cố gắng lên”
Vương Minh nhìn Lê Minh Đức thành khẩn như vậy thì gật đầu hài lòng. Nói chuyện tán gẫu thêm một chút việc nhỏ nhặt vụn vặt nữa, hắn nhận thấy cũng không sai biệt lắm nên nói vào vấn đề chính.
“Được rồi, bây giờ anh nói việc chính nhé. Anh vừa nhận được điện thoại của Hắc Cẩu nói rằng hiện giờ ở Giang Kiều có chuyện gấp cần anh xử lý nên anh có lẽ sẽ phải trở về khoảng chừng một tuần vì vậy việc giám sát huấn luyện sẽ giao cho hai chú. Đức vì còn phải tham gia đợt tập huấn nên nhiệm vụ chủ yếu của chú là hỗ trợ còn người đảm đương chính yếu sẽ là Quân.”
Lê Minh Đức và Bùi Hải Quân ban đầu bị lời nói của Vương Minh làm cho hơi ngẩn người ra nhưng lập tức về sau lại cực kỳ hưng phấn, cả hai vội vàng gật đầu vỗ ngực đồng thanh nói:
“Anh Minh anh yên tâm đi, bọn em xin hứa sẽ hoàn thành tốt việc giám sát huấn luyện, đảm bảo là sẽ không tên nào trốn tập hay làm bất cứ trò gian lận nào”
“Ừ, anh rất tin tưởng các chú”
Vương Minh nhìn hai người chuyển thái độ nhanh hơn cả lật trang sách như vậy thì chỉ cười cười. Hắn biết hai người này hưng phấn như vậy còn không phải là vì đống chương trình huấn luyện mà Vương Minh thiết kế cho đợt huấn luyện đặc biệt lần này. Vương Minh lấy từ trong tui ra một chiếc USB ném cho Bùi Hải Quân nói:
“Trong chiếc USB này có chứa tất cả kế hoạch huấn luyện mà anh đã thiết kế, các chú chỉ cần tiến hành y theo như trong này là được rồi. Nếu như các chú có thể bổ sung các chi tiết còn thiếu sót hoặc cải tiến để tăng kết quả tập luyện thì anh vô cùng hoan nghênh”
Đương nhiên Vương Minh cũng không phải giao ra miễn phí, hắn cũng muốn nhân cơ hội này rèn luyện một chút đối với Bùi Hải Quân bởi vì dù sao hiện giờ người tài có khả năng đảm đương một mình giống như Bùi Hải Quân đúng là còn khá ít.
“Em sẽ cố gắng”
Bùi Hải Quân tuy rằng không phải mình bạch hoàn toàn dụng ý của Vương Minh nhưng hắn biết Vương Minh đang muốn đặc biệt chiếu cố bồi dưỡng hắn, điều này chứng tỏ Vương Minh đánh giá cao về giá trị tài năng của hắn đồng thời cũng hết sức tin tưởng hắn. Điều này làm hắn hết sức cảm kích vì vậy lúc này trong lòng hắn phát thề sẽ không để Vương Minh phải thất vọng, sẽ chứng minh cho Vương Minh thấy rằng Vương Minh đã đúng khi đặt niềm tin vào hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.