Chương 33: Bí mật đằng sau vụ bắt cóc
kingbin
02/11/2013
Dì Bạch không để ý đến khuôn mặt nhăn nhó của Vương Minh, nhẹ nhàng giải thích:
“Hắc ám nội khí trong con có một đặc điểm, nó không chỉ cho con sức mạnh mà còn thúc đẩy sự bộc phát của các tính bản thân chủ sở hữu nó. Lấy ví dụ là tổ sư gia, ngài có sát tâm, hắc ám nội khí sẽ khuếch đại sát tâm đó khiến ham muốn chém giết của tổ sư gia sẽ rất lớn. Nói đến đây con đã hiểu chưa?”
Vương Minh gật gù hiểu được một chút, rồi chợt nhớ ra gì đó vội nói
“Nhưng trước giờ con có thích phụ nữ đây?”
Dì Bạch cười cười như chế giễu hắn, dì nói
“Ta biết phương pháp huấn luyện sát thủ của Vương gia, thứ đầu tiên họ dậy cho sát thủ chính là chương trình huấn luyện tẩy não và khống chế cảm xúc vì vậy khiến con người thật sự của những sát thủ bị sự máu lạnh và vô cảm của nghề nghiệp che mất.”
“Vậy ý dì nói con bản chất là một tên sắc lang”
Dì Bạch gật đầu nói
“Con không tin dì cũng được nhưng thật sự đó là con người thật của con. Con người không phải là cỗ mắt vô tri vô giác, cho dù là kẻ máu lạnh đến đâu thì bên trong người đó vẫn tồn tại ham muốn giống như bao ngươi bình thương khác. Có cây “giang sơ dễ đổi bản tính khó dời mà”. Dì khuyên tốt nhất con nên chấp nhận một sự thật. Bản chất của con chính là một sắc lang đi”
Vương Minh buồn bực vô cùng nhưng nghĩ lại thấy lời dì Bạch thì Vương Minh thấy cũng đúng phần nào. Đúng như lời dì Bạch nói phương pháp huấn luyện sát thủ của Vương gia rất đặc thù, không giác gì một việc tẩy nào, những người nào không có tin thần lực tốt khi hoàn thành xong khóa huấn luyện nếu không bị suy sụp tinh thần thì cũng bị tâm thần phân liệt. Còn người trở ra thì không ai là bình thường hết bởi trong quá trình huấn luyện đó thì mọi ham muốn của con người đã bị áp chế đến mức thấp nhất. Nghĩ lại bản thân, năm xưa khi còn là một đứa trẻ lang thang, Vương Minh cùng với đám ăn mày lớn hơn luôn đi rình coi mấy cái nhà tắm công cộng. Nghĩ lại Vương Minh cảm thấy cũng buồn cười, không ngờ hồi bé hắn đã thể hiện bản chất một sắc lang chính hiệu rồi. Mặc dù trong lòng Vương Minh đã chấp nhận sự thật nhưng ngoài miệng hắn vẫn nói cứng
“Con là người đàn ông đàng hoàng, làm sao có chuyện là một sắc lang được chứ”
Dì Bạch miệng nở một nụ cười coi thường kiêu nếu Vương Minh là đàn ông chính trực thì có lẽ đàn ông trên đời này chết hết rồi. Dì đưa cho Vương Minh một cái đinh hương nói
“Trắng đen thế nào khi đi ngủ, con đốt đinh hương này là sẽ rõ ràng ngay thôi”
Vương Minh tò mò, xem xét cái đinh hương một cách cẩn thận, hỏi
“Cái này là cái gì?”
“Đây là một vật gia truyền của nhà ta. Bỏ một số nguyên liệu vào, khi đốt lên nó sẽ tỏa ra một mùi hương dễ chịu khiến cho tinh thần con người sảng khoái và thư thái, đồng thời khi luyện công sẽ giúp nội khí trong cơ thể lưu thông dễ dàng hơn.”
Nghe thấy có thể giúp đỡ việc luyện khí, hai mắt Vương Minh sáng rực lên như đèn ô tô. Hắn rất muốn đi về thử công năng của nó nhưng mà biết thứ này rất quí giá a, vì vậy Vương Minh không tin dì Bạch lại cho hắn một thứ quí giá như thế này. Hắn dè dặt hỏi
“Dì cho con mượn thật sao”
Dì Bạch cười cười, lắc đầu nói
“Không phải mượn mà là cho con. Thứ này đối với những người mới như con còn có tác dụng chứ đối với những người ở trình độ như dì thid không khác gì đổ trẻ con cả”
Vương Minh nghe thấy thì thầm vui mừng, tự dưng có đồ tốt vào tay. Tuy rằng lời nói của dì Bạch khiến hắn lúc đầu có chút bất mã và tự ti nhưng nghĩ lại cũng đúng, hắn mới luyện khí được có vẻn vẹn 2 năm làm sao mà so sánh với người đã luyện hơn 30 năm như dì Bạch được. Làm người phải biết tự lương sức mình, đây chính là châm ngôn sống của Vương Minh. Vương Minh mâm mê cái đinh hương một lúc rồi chợt nhớ ra, quay về phía dì Bạch đang thưởng thức trà hỏi
“Đúng rồi dì gọi con đến đây có việc gì. Đừng bảo là rảnh rỗi tìm con tâm sự nhé”
Vương Minh cười cười. Dì Bạch không có phản ứng gì trước câu nói đùa của Vương Minh mà chỉ hỏi ngược lại một câu
“Nếu đúng vậy thì sao”
“Đánh chết con cũng không tin”
Vương Minh thẳng thừng đáp. Mặc dù mới tiếp xúc với dì Bạch lần này là lần thứ hai nhưng Vương Minh đã phần nào đã nắm được tính cách của dì. Dì Bạch là một con người của công việc, nếu không có việc gì chắc chắn sẽ không gọi hắn ra để đây uống trà. Dì Bạch nhìn Vương Minh rồi nói
“Đúng là ta có việc muốn nói với con. Lão Tà nhờ ta chuyển lời đến con là khi nào rảnh thì hãy đến gặp Nguyễn Sinh”
“Nguyễn Sinh… Nguyễn Sinh…”
Vương Minh lầm bầm. Cái tên này nghe rất quen quen hình như hắn đã từng nghe qua ở đầu rồi thì phải. Nhắm mắt lại suy nghĩ một lát rồi Vương Minh giật mình, bật dậy khỏi ghế nói
“Nguyễn Sinh chẳng phải là người của Nguyễn gia sao”
Dì Bạch gật đầu giải thích:
“Thực ra Nguyễn Sinh không phải là người của Nguyễn gia. Nguyên Sinh là anh em cùng cha khác mẹ với gia chủ Nguyễn gia hiện nay Nguyễn Hải Thượng, tuy nhiên khi gia chủ đời trước tức cha của hai người qua đời thì Nguyễn Hải Thượng đã gạt bỏ người anh em mình ra khỏi gia tộc rồi. Có thẻ nói trong suốt mấy chục năm qua Nguyễn Sinh không hề tiếp xúc hay nhờ cậy gì vào Nguyễn gia cả. Cũng chính vì vậy mà những hành động đen tối của Nguyễn gia ông ta không hề dính dáng đến nên không lọt vào tấm ngắm của chính phủ VN”
“Vậy cơ nghiệp hiện nay của ông ta”
Vương Minh khó hiểu hỏi. Một người từ hai bàn tay trắng mà có được một cơ nghiệp hùng vĩ như Nguyễn Sinh ngày hôm nay trừ phi đi đường vàng rơi trúng đầu thì Vương Minh không tin là có thể tự mình gây dựng lên sản nghiệp khổng lồ kia. Dì Bạch hớp một hụm trà nói
“Đều nhờ bố vợ ông ta, Liễu Thành Chính”
“Liễu Thành Chính, đại tướng quân đội khu vực phía nam đúng không”
Dì Bạch gật đầu rồi nói:
“Đúng vậy. Ông ta cũng chính là người liên lạc với Henry nhờ tổ chức bí mật trực thuộc hình cảnh quốc tế giúp sức tiêu diệt Nguyễn gia”
“Ồ hóa ra là thế”
Vương Minh gật gật đầu đã hiểu rồi đột nhiên nhìn ra điểm gì đó vội hỏi
“Vậy Nguyễn Sinh có biết không?”
“Có. Thậm chí còn tham gia vào trong kế hoạch này nữa”
Dì Bạch lại hớp một ngụm trà, lần này ánh mắt trở lên nghiêm túc. Vương Minh thấy vậy biết dì chuẩn bị nói một chuyện trọng đại,dáng ngồi cũng thẳng lưng nghiêm túc lắng nghe. Dì Bạch thấy biểu hiện của Vương Minh như vây thì khá là hài lòng, bắt đầu nói
“Thực ra lần này nhiệm vụ của ngươi chỉ là tiêu diệt các phần tử chống đối của Nguyễn gia mà thôi còn những người không liên quan được miễn. Hành động này nếu chúng ta nhìn kĩ thì thấy rằng chính phủ không hoàn toàn xuống tay với Nguyễn gia bởi nếu tiêu diệt một gia tộc lớn nhưu vậy sẽ tạo rất nhiều ảnh hưởng bất lợi, nguy hiểm nhất chính là sự bất mãn của các đại gia tộc còn lại. Từ đó tình hình sẽ càng mất ổn đỉnh”
Nói rồi dì Bạch ngừng lại một lát để Vương Minh kịp suy nghĩ. Với IQ 170 của mình, Vương Minh mà không nghĩ ra đúng là hổ danh, một lát nhắm mắt suy nghĩ lại từng lời nói của dì Bạch, Vương Minh mở mắt ra nói nhàn nhạt
“Chính phủ muốn Nguyễn Sinh tiếp quản Nguyễn gia. Có phải là ý của Liễu tướng quân”
Dì Bạch ném cho Vương Minh một ánh mắt khen thưởng, nói
“Đúng vậy, lần này nhiệm vụ của con đến đây thực chất là giúp đỡ chính phủ VN tiêu diệt lực lượng bí mật của Nguyễn gia”
“Lực lượng bí mật của Nguyễn gia. Ý dì là đám lính đánh thuê mà Nguyên gia đang đào tạo?”
Dì Bạch lắc đầu nói
“Nếu đơn giản như vậy thì chính phủ đã không phải nhờ đến chúng ta làm gì. Theo như tin mật báo thì lực lượng bí một của Nguyễn gia có một nhóm khí giả và dị năng giả”
“Khí giả và dị năng giả?”
Đây là lần đầu tiên Vương Minh nghe đến hai khái niệm này nên cảm thấy khó hiểu. Làm sát thủ nhiều năm, gặp quan hiều loại người nhưng chưa hề gặp qua cái loại người nào gọi là dị năng giả, may ra Vương Minh còn hiểu khí giả chính là hắn, những người tu luyện nội khí. Còn dị năng giả thì hắn mù tịt không thể nào luận ra được. Dì Bạch nhìn hắn với ánh mắt không tin, hỏi
“Chẳng lẽ Tà lão chưa từng nói qua với ngươi”
Vương Minh lắc đầu. Dì Bạch trong mắt xuất hiện một tia kì dị rồi mới nói
“Khí giả là những người luyện nội khí như chúng ta, chúng ta dùng nội khí để gia tăng sức mạnh của bản thân. Còn dị năng giả là những người sinh ra đã có khả năng đặc biệt khác người như là sức mạnh thể chất vượt trội, cơ thể cứng như kim cương,… Sự khác biệt giữa hai người này là một loại thì rèn luyện mà có sức mạnh còn một loại thì sinh ra đã có”
“Có người nào vừa có dị năng vừa có nội khí không” Vương Minh hỏi câu này giống như đang
“Trên lý thuyết thì không thể bởi để nắm giữ được một khả năng cần rất nhiều thời gian và công sức khổ luyện nhưng…”
“Nhưng mà giờ đây gì đã thấy một người có một không hai rồi chứ gì” Vương Minh nói lời này có đôi chút hống hách, tự sướng không biết ngượng nhưng mà hắn có cái vốn để mà hống hách.
“Đúng vậy, nhưng mà cái loại đó căn bản không phải là người”
“Ạch”
Vương Minh cười khổ nhưng mà cũng đúng vừa là dị năng giả vừa là khí giả như hắn e rằng trên đời này có lẽ tìm mòn con mắt cũng không có, vì vậy gọi là phi nhân loại cũng không phải là quá đáng chút nào cả. Vương Minh cười cười không tiếp tục chủ đề nhạy cảm này nửa mà hỏi
“Vậy từ nay con phải phối hợp với Nguyễn Sinh đúng không”
Dì Bạch gật đầu như lắc, nhàn nhạt nói
“Chỉ là giúp đỡ bí mật thôi”
“Giúp đỡ bí mật?”
“Để ta giải thích cho con rõ”
Dì Bạch dừng lại, sắp xếp một số chuyện trong đầu cho hợp lí rồi nói tiếp:
“Dù là dị nhân hay khí giả đều rất quí hiếm, đối với mỗi quốc gia thì đó coi như là của báo là thứ vũ khí thứ hai sau súng đạn. Vì vậy mỗi một quốc gia dù lớn hay nhỏ đều có một bộ phận chuyên trách về mảng này. Con thử nghĩ xem nếu con giúp đỡ công khai Nguyễn Sinh, con có thể lừa được Nguyễn Sinh nhưng con có thể qua mặt được lão hồ ly tinh Liễu Thành Chính kia không”
Vương Minh trầm ngâm. Quả thật cho dù hắn giỏi che dấu thế nào, nếu cứ tiếp xúc quá gần sớm muộn kiểu gì cũng bại lộ, lúc đó muốn ở lại đất nước này cũng khó. Mà chưa kể có ở lại được thì chắc chắn một đống phiền phức sẽ bu lại quanh hắn, lúc đó cuộc sống sẽ rất chật vật a. Suy nghĩ kí càng, Vương Minh quyết định làm theo lời dì Bạch, âm thầm lặng lẽ hỗ trợ trong bóng tối.
“À đúng rồi, nói cho con biết một tin”
Dì Bạch như chợt nhớ ra một điều gì đó quan trọng nói. Vương Minh lúc này cũng đã thoát ra khỏi dùng suy nghĩ, hỏi
“Tin gì ạ”
“Chúng ta đã điều tra ra kẻ đứng sau lưng âm mưu bắt cóc con gái của Nguyễn Sinh rồi”
“Là ai” Vương Minh bỗng nhiên cảm thấy hơi sốt ruột.
“Hắc ám nội khí trong con có một đặc điểm, nó không chỉ cho con sức mạnh mà còn thúc đẩy sự bộc phát của các tính bản thân chủ sở hữu nó. Lấy ví dụ là tổ sư gia, ngài có sát tâm, hắc ám nội khí sẽ khuếch đại sát tâm đó khiến ham muốn chém giết của tổ sư gia sẽ rất lớn. Nói đến đây con đã hiểu chưa?”
Vương Minh gật gù hiểu được một chút, rồi chợt nhớ ra gì đó vội nói
“Nhưng trước giờ con có thích phụ nữ đây?”
Dì Bạch cười cười như chế giễu hắn, dì nói
“Ta biết phương pháp huấn luyện sát thủ của Vương gia, thứ đầu tiên họ dậy cho sát thủ chính là chương trình huấn luyện tẩy não và khống chế cảm xúc vì vậy khiến con người thật sự của những sát thủ bị sự máu lạnh và vô cảm của nghề nghiệp che mất.”
“Vậy ý dì nói con bản chất là một tên sắc lang”
Dì Bạch gật đầu nói
“Con không tin dì cũng được nhưng thật sự đó là con người thật của con. Con người không phải là cỗ mắt vô tri vô giác, cho dù là kẻ máu lạnh đến đâu thì bên trong người đó vẫn tồn tại ham muốn giống như bao ngươi bình thương khác. Có cây “giang sơ dễ đổi bản tính khó dời mà”. Dì khuyên tốt nhất con nên chấp nhận một sự thật. Bản chất của con chính là một sắc lang đi”
Vương Minh buồn bực vô cùng nhưng nghĩ lại thấy lời dì Bạch thì Vương Minh thấy cũng đúng phần nào. Đúng như lời dì Bạch nói phương pháp huấn luyện sát thủ của Vương gia rất đặc thù, không giác gì một việc tẩy nào, những người nào không có tin thần lực tốt khi hoàn thành xong khóa huấn luyện nếu không bị suy sụp tinh thần thì cũng bị tâm thần phân liệt. Còn người trở ra thì không ai là bình thường hết bởi trong quá trình huấn luyện đó thì mọi ham muốn của con người đã bị áp chế đến mức thấp nhất. Nghĩ lại bản thân, năm xưa khi còn là một đứa trẻ lang thang, Vương Minh cùng với đám ăn mày lớn hơn luôn đi rình coi mấy cái nhà tắm công cộng. Nghĩ lại Vương Minh cảm thấy cũng buồn cười, không ngờ hồi bé hắn đã thể hiện bản chất một sắc lang chính hiệu rồi. Mặc dù trong lòng Vương Minh đã chấp nhận sự thật nhưng ngoài miệng hắn vẫn nói cứng
“Con là người đàn ông đàng hoàng, làm sao có chuyện là một sắc lang được chứ”
Dì Bạch miệng nở một nụ cười coi thường kiêu nếu Vương Minh là đàn ông chính trực thì có lẽ đàn ông trên đời này chết hết rồi. Dì đưa cho Vương Minh một cái đinh hương nói
“Trắng đen thế nào khi đi ngủ, con đốt đinh hương này là sẽ rõ ràng ngay thôi”
Vương Minh tò mò, xem xét cái đinh hương một cách cẩn thận, hỏi
“Cái này là cái gì?”
“Đây là một vật gia truyền của nhà ta. Bỏ một số nguyên liệu vào, khi đốt lên nó sẽ tỏa ra một mùi hương dễ chịu khiến cho tinh thần con người sảng khoái và thư thái, đồng thời khi luyện công sẽ giúp nội khí trong cơ thể lưu thông dễ dàng hơn.”
Nghe thấy có thể giúp đỡ việc luyện khí, hai mắt Vương Minh sáng rực lên như đèn ô tô. Hắn rất muốn đi về thử công năng của nó nhưng mà biết thứ này rất quí giá a, vì vậy Vương Minh không tin dì Bạch lại cho hắn một thứ quí giá như thế này. Hắn dè dặt hỏi
“Dì cho con mượn thật sao”
Dì Bạch cười cười, lắc đầu nói
“Không phải mượn mà là cho con. Thứ này đối với những người mới như con còn có tác dụng chứ đối với những người ở trình độ như dì thid không khác gì đổ trẻ con cả”
Vương Minh nghe thấy thì thầm vui mừng, tự dưng có đồ tốt vào tay. Tuy rằng lời nói của dì Bạch khiến hắn lúc đầu có chút bất mã và tự ti nhưng nghĩ lại cũng đúng, hắn mới luyện khí được có vẻn vẹn 2 năm làm sao mà so sánh với người đã luyện hơn 30 năm như dì Bạch được. Làm người phải biết tự lương sức mình, đây chính là châm ngôn sống của Vương Minh. Vương Minh mâm mê cái đinh hương một lúc rồi chợt nhớ ra, quay về phía dì Bạch đang thưởng thức trà hỏi
“Đúng rồi dì gọi con đến đây có việc gì. Đừng bảo là rảnh rỗi tìm con tâm sự nhé”
Vương Minh cười cười. Dì Bạch không có phản ứng gì trước câu nói đùa của Vương Minh mà chỉ hỏi ngược lại một câu
“Nếu đúng vậy thì sao”
“Đánh chết con cũng không tin”
Vương Minh thẳng thừng đáp. Mặc dù mới tiếp xúc với dì Bạch lần này là lần thứ hai nhưng Vương Minh đã phần nào đã nắm được tính cách của dì. Dì Bạch là một con người của công việc, nếu không có việc gì chắc chắn sẽ không gọi hắn ra để đây uống trà. Dì Bạch nhìn Vương Minh rồi nói
“Đúng là ta có việc muốn nói với con. Lão Tà nhờ ta chuyển lời đến con là khi nào rảnh thì hãy đến gặp Nguyễn Sinh”
“Nguyễn Sinh… Nguyễn Sinh…”
Vương Minh lầm bầm. Cái tên này nghe rất quen quen hình như hắn đã từng nghe qua ở đầu rồi thì phải. Nhắm mắt lại suy nghĩ một lát rồi Vương Minh giật mình, bật dậy khỏi ghế nói
“Nguyễn Sinh chẳng phải là người của Nguyễn gia sao”
Dì Bạch gật đầu giải thích:
“Thực ra Nguyễn Sinh không phải là người của Nguyễn gia. Nguyên Sinh là anh em cùng cha khác mẹ với gia chủ Nguyễn gia hiện nay Nguyễn Hải Thượng, tuy nhiên khi gia chủ đời trước tức cha của hai người qua đời thì Nguyễn Hải Thượng đã gạt bỏ người anh em mình ra khỏi gia tộc rồi. Có thẻ nói trong suốt mấy chục năm qua Nguyễn Sinh không hề tiếp xúc hay nhờ cậy gì vào Nguyễn gia cả. Cũng chính vì vậy mà những hành động đen tối của Nguyễn gia ông ta không hề dính dáng đến nên không lọt vào tấm ngắm của chính phủ VN”
“Vậy cơ nghiệp hiện nay của ông ta”
Vương Minh khó hiểu hỏi. Một người từ hai bàn tay trắng mà có được một cơ nghiệp hùng vĩ như Nguyễn Sinh ngày hôm nay trừ phi đi đường vàng rơi trúng đầu thì Vương Minh không tin là có thể tự mình gây dựng lên sản nghiệp khổng lồ kia. Dì Bạch hớp một hụm trà nói
“Đều nhờ bố vợ ông ta, Liễu Thành Chính”
“Liễu Thành Chính, đại tướng quân đội khu vực phía nam đúng không”
Dì Bạch gật đầu rồi nói:
“Đúng vậy. Ông ta cũng chính là người liên lạc với Henry nhờ tổ chức bí mật trực thuộc hình cảnh quốc tế giúp sức tiêu diệt Nguyễn gia”
“Ồ hóa ra là thế”
Vương Minh gật gật đầu đã hiểu rồi đột nhiên nhìn ra điểm gì đó vội hỏi
“Vậy Nguyễn Sinh có biết không?”
“Có. Thậm chí còn tham gia vào trong kế hoạch này nữa”
Dì Bạch lại hớp một ngụm trà, lần này ánh mắt trở lên nghiêm túc. Vương Minh thấy vậy biết dì chuẩn bị nói một chuyện trọng đại,dáng ngồi cũng thẳng lưng nghiêm túc lắng nghe. Dì Bạch thấy biểu hiện của Vương Minh như vây thì khá là hài lòng, bắt đầu nói
“Thực ra lần này nhiệm vụ của ngươi chỉ là tiêu diệt các phần tử chống đối của Nguyễn gia mà thôi còn những người không liên quan được miễn. Hành động này nếu chúng ta nhìn kĩ thì thấy rằng chính phủ không hoàn toàn xuống tay với Nguyễn gia bởi nếu tiêu diệt một gia tộc lớn nhưu vậy sẽ tạo rất nhiều ảnh hưởng bất lợi, nguy hiểm nhất chính là sự bất mãn của các đại gia tộc còn lại. Từ đó tình hình sẽ càng mất ổn đỉnh”
Nói rồi dì Bạch ngừng lại một lát để Vương Minh kịp suy nghĩ. Với IQ 170 của mình, Vương Minh mà không nghĩ ra đúng là hổ danh, một lát nhắm mắt suy nghĩ lại từng lời nói của dì Bạch, Vương Minh mở mắt ra nói nhàn nhạt
“Chính phủ muốn Nguyễn Sinh tiếp quản Nguyễn gia. Có phải là ý của Liễu tướng quân”
Dì Bạch ném cho Vương Minh một ánh mắt khen thưởng, nói
“Đúng vậy, lần này nhiệm vụ của con đến đây thực chất là giúp đỡ chính phủ VN tiêu diệt lực lượng bí mật của Nguyễn gia”
“Lực lượng bí mật của Nguyễn gia. Ý dì là đám lính đánh thuê mà Nguyên gia đang đào tạo?”
Dì Bạch lắc đầu nói
“Nếu đơn giản như vậy thì chính phủ đã không phải nhờ đến chúng ta làm gì. Theo như tin mật báo thì lực lượng bí một của Nguyễn gia có một nhóm khí giả và dị năng giả”
“Khí giả và dị năng giả?”
Đây là lần đầu tiên Vương Minh nghe đến hai khái niệm này nên cảm thấy khó hiểu. Làm sát thủ nhiều năm, gặp quan hiều loại người nhưng chưa hề gặp qua cái loại người nào gọi là dị năng giả, may ra Vương Minh còn hiểu khí giả chính là hắn, những người tu luyện nội khí. Còn dị năng giả thì hắn mù tịt không thể nào luận ra được. Dì Bạch nhìn hắn với ánh mắt không tin, hỏi
“Chẳng lẽ Tà lão chưa từng nói qua với ngươi”
Vương Minh lắc đầu. Dì Bạch trong mắt xuất hiện một tia kì dị rồi mới nói
“Khí giả là những người luyện nội khí như chúng ta, chúng ta dùng nội khí để gia tăng sức mạnh của bản thân. Còn dị năng giả là những người sinh ra đã có khả năng đặc biệt khác người như là sức mạnh thể chất vượt trội, cơ thể cứng như kim cương,… Sự khác biệt giữa hai người này là một loại thì rèn luyện mà có sức mạnh còn một loại thì sinh ra đã có”
“Có người nào vừa có dị năng vừa có nội khí không” Vương Minh hỏi câu này giống như đang
“Trên lý thuyết thì không thể bởi để nắm giữ được một khả năng cần rất nhiều thời gian và công sức khổ luyện nhưng…”
“Nhưng mà giờ đây gì đã thấy một người có một không hai rồi chứ gì” Vương Minh nói lời này có đôi chút hống hách, tự sướng không biết ngượng nhưng mà hắn có cái vốn để mà hống hách.
“Đúng vậy, nhưng mà cái loại đó căn bản không phải là người”
“Ạch”
Vương Minh cười khổ nhưng mà cũng đúng vừa là dị năng giả vừa là khí giả như hắn e rằng trên đời này có lẽ tìm mòn con mắt cũng không có, vì vậy gọi là phi nhân loại cũng không phải là quá đáng chút nào cả. Vương Minh cười cười không tiếp tục chủ đề nhạy cảm này nửa mà hỏi
“Vậy từ nay con phải phối hợp với Nguyễn Sinh đúng không”
Dì Bạch gật đầu như lắc, nhàn nhạt nói
“Chỉ là giúp đỡ bí mật thôi”
“Giúp đỡ bí mật?”
“Để ta giải thích cho con rõ”
Dì Bạch dừng lại, sắp xếp một số chuyện trong đầu cho hợp lí rồi nói tiếp:
“Dù là dị nhân hay khí giả đều rất quí hiếm, đối với mỗi quốc gia thì đó coi như là của báo là thứ vũ khí thứ hai sau súng đạn. Vì vậy mỗi một quốc gia dù lớn hay nhỏ đều có một bộ phận chuyên trách về mảng này. Con thử nghĩ xem nếu con giúp đỡ công khai Nguyễn Sinh, con có thể lừa được Nguyễn Sinh nhưng con có thể qua mặt được lão hồ ly tinh Liễu Thành Chính kia không”
Vương Minh trầm ngâm. Quả thật cho dù hắn giỏi che dấu thế nào, nếu cứ tiếp xúc quá gần sớm muộn kiểu gì cũng bại lộ, lúc đó muốn ở lại đất nước này cũng khó. Mà chưa kể có ở lại được thì chắc chắn một đống phiền phức sẽ bu lại quanh hắn, lúc đó cuộc sống sẽ rất chật vật a. Suy nghĩ kí càng, Vương Minh quyết định làm theo lời dì Bạch, âm thầm lặng lẽ hỗ trợ trong bóng tối.
“À đúng rồi, nói cho con biết một tin”
Dì Bạch như chợt nhớ ra một điều gì đó quan trọng nói. Vương Minh lúc này cũng đã thoát ra khỏi dùng suy nghĩ, hỏi
“Tin gì ạ”
“Chúng ta đã điều tra ra kẻ đứng sau lưng âm mưu bắt cóc con gái của Nguyễn Sinh rồi”
“Là ai” Vương Minh bỗng nhiên cảm thấy hơi sốt ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.