Chương 208: Bị tập kích
kingbin
04/11/2013
Vương Minh cũng không phải gà mờ, hồi hắn làm sát thủ nên bắt buộc phải nghiên cứu kĩ càng về giới vệ sĩ bởi vệ sĩ chính là tử thù của sát thủ mà. Vì vậy hắn cũng biết không ít chuyện trong giới vệ sĩ, muốn thuê một vệ sĩ cấp S chỉ cần 30 triệu đồng mà thôi nhưng Lê Tiến Tài lại hét giá lên gần gấp đối, bị đối phương chém trong lòng Vương Minh cũng có đôi chút khó chịu nhưng cân nhắc nặng nhẹ thì không nhăn mày, không cần mấy thời gian suy nghĩ đồng ý luôn
"OK vậy năm mươi triệu đi"
Nói đùa nếu đem an nguy của người thân với tiền bạc thì cũng biết cái nào quan trọng hơn. Mà đối với người vừa mới được hưởng sự ấm áp của tình thân gia đình thì hắn càng quí trọng hơn người bình thường nhiều.
"Ừm…!"
Lê Tiến Tài gật đầu một lúc sau hắn mới giật mình nói
"Cháu vừa nói cái gì"
"Thì cháu chấp nhận cái giá năm mươi triệu"
"Cái gì"
Lê Tiến Tài trợn mắt như muốn lồi ra nhìn Vương Minh, hắn nhìn Vương Minh từ trên xuống dưới. Hắn vận lần không ngờ mình hét ra cái giá gần gấp đôi giá thị trường mà đối phương lại thoải mái thong dong đồng ý ngay lập tức được, nếu chiếu theo bình thường một khi Lê Tiến Tài hét ra cái giá này đến ngay cả đám ông chủ lắm tiền nhiều của ở thành phố Đông Doanh cũng phải lè lưỡi lắc đầu mà từ chối vậy mà… Lê Tiến Tài lắc đầu thanh tinh nói
"Nếu vậy thì theo quy đinh thì phải đặt trước ba tỉ đồng tạm ứng trước"
Hắn cố bấu víu nốt hi vọng này hi vọng không phải nhả ra mười viên ngọc tinh anh mà hắn mất bao công sức và tiền bạc mới đào tạo ra được. Nhưng lại một lần nữa Lê Tiến Tài phải thất vọng.
"Ok không vấn đề, cháu sẽ chuyển khoản tiền ngay, chú nói số tài khoản công ty đi"
Vương Minh trong lòng bực mình vì sự keo kiệt của Lê Tiến Tài nhưng nhìn cái mặt như trái mướp đắng của Lê Tiến Tài lúc này thì hắn cảm thấy tất cả bực tức liền biến mất, thậm chí mơ hồ trong lòng có chút gì đó hả hê
"Được rồi. Số tài khoản là19xxxxx…"
Lê Tiến Tài mở miệng nói
Vương Minh không chậm trễ lấy điện thoại bấm số điện thoại của Trương Nghĩa. Từ lúc hắn đén công ty Vương thị cùng làm việc với Mã Đống, hắn không chỉ có chức trách là giám đốc mà còn là kế toán viên cho đống tài sản riêng của Vương Minh vì vậy có việc gì cần đến tiền hắn đều gọi cho Trương Nghĩa.
"Anh Minh"
"Ừ. Trương Nghĩa à, chú lập tức chuyển ba tỉ đồng trong tài khoản anh vào số tài khoản 19xxxx…"
Ba tỉ là một số tiền rất lớn, chỉ với số tiền này cũng đủ để một gia đình năm người sống khá giả trong gần chục năm. Nhưng đối với Vương Minh chả là gì cả nên hắn nói nhẹ nhàng như không. Mà Trương Nghĩa ở bên kia cũng không hỏi lí do tại sao hắn lại dùng đến số tiền lớn như thế làm gì, hắn chỉ cần Vương Minh nói là lập tức làm ngay
"Vâng em sẽ chuyển ngay"
"Ừ. Nhanh nhanh một chút nhé"
Vương Minh nói xong lập tức cúp máy rồi nhìn khuôn mặt khổ sở của Lê Tiến Tài ở đối diện.
Lê Tiến Tài lúc này thở dài thầm than mình đen dủi, không ngờ lạo đụng phải một cái tên túi cực to mà lại coi tiền như rác, quả thật nếu như Vương Minh ném một hơi ba tỉ ra mà không một chút nhăn mày hay do dự, bản thân Lê Tiến Tài không thể không thừa nhận mình không bao giờ làm được cả.
"À đúng rồi còn một chuyện nữa"
Vương Minh tự nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng suýt chút nữa thì quên nên vội vàng nói
"Còn chuyện gì nữa"
Lê Tiến Tài ủ ê nói, trong bộ dạng hắn lúc này không khác gì một cô vợ trẻ trong đêm tân hôn đột nhiên phát hiện ra một đại bí mật là chồng là kẻ bất lực vậy.
"Chú có nhận lắp đặt thiết bị bảo vệ không?"
"Có"
"Vậy thì tốt. Cháu sắp tới chuyển nhà nên cần lắp đặt khẩn cấp một số lượng lớn thiết bị bảo vệ"
"Vậy sao cháu cần những loại nào"
"Cần thiết bị báo động, hệ thống camera,… tất cả đều phải là những thiết bị hiện đại nhất, chú giúp cháu đặt hàng giá cả không cần quan tâm"
Lê Tiến Tài nghe Vương Minh kể một loạt các thiết bị, trong đó có cả một số thiết bị cực kỳ quí hiếm, một số khác hắn chưa từng nghe thấy mà không khỏi ít một hơi lãnh khí. Lúc này hắn cảm thấy mình ăn quả đắng là không oan tí nào, hóa ra tên nhóc trước mặt cũng biết không ít về giới vệ sĩ. Hắn bấm nút trên bàn, một lúc sau người thư kí trung niên đẩy cửa tiếng vào, bộ dạng cung kính giọng nói không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh cúi người
"Tổng giám đốc cho gọi"
"Ừ"
Lê Tiến Tài gật đầu rồi chỉ tay vào Vương Minh nói
"Anh Thanh, anh hãy lấy giấy bút ghi chép lại những thiết bị mà người này nói sau đó lập tức an bài thu mua trong thời gian ngắn nhất, giá cả không cần quan tâm"
Khi nói đến câu "giá cả không cần quan tâm" thì Lê Tiến Tài nghiến răng nghiến lợi nhận mạnh đồng thời quẳng cho Vương Minh một ánh mắt dự dằn. Điều này quá rõ ràng hắn muốn nhân cơ hội này chém đẹp một phát thật ngọt cái tên nhóc đáng ghét trước mặt này, ai bảo hắn dám một hơi cướp đi mười viên "ngọc quí" trong tay hắn chứ
Vương Minh cũng không bận tâm bởi thực sự trong lòng hắn tiền bạc cũng không quá quan trọng, lúc này số tài sản trong tay hắn cũng thừa đủ đến mức con cháu đời sau dù ăn chơi đập phá bét nhè nên dù mất một chút thì cũng là con trâu mất một sợi lông mà thôi, chả đáng là bao. Thản nhiên đọc một hơi không ngừng nghỉ một loạt các trang thiêt bị sau đó đứng dậy cáo từ đi về
Đợi khi bóng dáng của Vương Minh khuất đi, Lê Tiến Tài mới nghiêm nghị sắc mặt, ánh mắt nhìn người thư kí tên Thanh trước mặt nói
"Anh Thanh anh thấy thằng nhóc này như thế nào"
"Không thể xác định nhưng có thể khẳng định một điều"
Người thu kí tên Thanh này nói với giọng bình thản.
"Điều gì?"
Lê Tiến Tài tò mò hỏi
"Thực lực rất cao, sát khi rợn người"
Lê Tiến Tài gật đầu rồi dựa người vài ghế nói
"Xem ra tên Nguyễn Sinh này vận may thật tốt a, tự nhiên lại vớ được một ông con rể tốt như thế này a"
Trở lại với nhân vật chính của chúng ta, Vương Minh vừa bước xuống nhà xe gầm thì đột nhiên linh giác cảnh báo, hắn đánh hơi được thấy mùi nguy hiểm. Lúc này một chiếc xe ô tô chạy ngang quang hắn, cửa kinh hơi hạ xuống, một họng súng den ngòn chìa ra
"Hỏng là sát thủ"
Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu hắn thì lập tức không một chút chậm trễ huy động hắc ám nội khí vận dụng Lưu tinh bộ pháp, thân thể cực nhanh di chuyển nấp phía sau chiếc xe Toyota của hắn
Pằng… pằng…!
Keng… keng…!
Một loạt tiếng súng và tiếng kim loại va chạm vang lên ở gần Vương Minh. Vương Minh núp sau xe mà không hề cảm thấy có gì bất an cả bởi hắn tin tưởng đạn không thể xuyên qua được vỏ xe của mình may ra nếu sát thủ dùng đến loại đạn cỡ đạn xuyên giáp thì may ra có thể. Hắn mở cửa xe ra bò người vào trong, tìm khẩu súng Desert Eagle bên trong. Mặc dù Vương Minh là khí giả thực lực cao cường nhưng hắn vận tự nhận mình chưa đủ cứng đến nỗi dám cứng đối cứng với súng đạn vì vậy mới lấy khẩu Desert Eagle để đáp trả lại.
Sát thủ lần này không ai khác chính là sát thủ mà Vương gia phái đến, tác phong làm việc rất chuyên nghiệp. Xả hết băng đạn, thấy không trúng mục tiêu lập tức lái xe chạy đi, những sát thủ này biết đã làm ra động tĩnh quá lớn chắc chắn cảnh sát đang trên đường đến đây nếu cứ chần chừ lúc đó cảnh sát bao vây phong tỏa cả khu vực này, muốn thoát thân cũng sẽ rất vất vả a.
Vương Minh lấy được khẩu súng, lúc xoay người ra khỏi chỗ ẩn núp thì đã thấy đối phương chạy thoát ra đến tận cửa rồi. Nhổ toẹt một miếng nước bọt, miệng hầm hừ
"Sao sát thủ của Vương gia thế hệ này lại kém như vậy, mới đánh một tí đã chạy như chuột. Chúng mày cần thận lần sau đừng để tao bắt được nếu không... hừ"
Quả thật Vương Minh khá là bực mình, dạo gần đây không có đối thủ nên Vương Minh khá là ngứa ngáy chân tay. Nay thấy sát thủ xuất hiện hoàn toàn không chút sợ hãi ngược lại còn có chút kinh hỉ, cuối cùng cũng có người luyện quyền cước cùng rồi. Nào ngờ đám này đánh rắm một cái rồi lại chạy mất, đúng là quá hèn nhát. Nếu đổi lại Vương Minh ngày trước, chắc chắn lập tức xuống xe mặc kệ đám cảnh sát đang chạy đến đây mà xuống truy sát mục tiêu không chết không thôi. Đó mới là sát thủ chân chính chứ.
"OK vậy năm mươi triệu đi"
Nói đùa nếu đem an nguy của người thân với tiền bạc thì cũng biết cái nào quan trọng hơn. Mà đối với người vừa mới được hưởng sự ấm áp của tình thân gia đình thì hắn càng quí trọng hơn người bình thường nhiều.
"Ừm…!"
Lê Tiến Tài gật đầu một lúc sau hắn mới giật mình nói
"Cháu vừa nói cái gì"
"Thì cháu chấp nhận cái giá năm mươi triệu"
"Cái gì"
Lê Tiến Tài trợn mắt như muốn lồi ra nhìn Vương Minh, hắn nhìn Vương Minh từ trên xuống dưới. Hắn vận lần không ngờ mình hét ra cái giá gần gấp đôi giá thị trường mà đối phương lại thoải mái thong dong đồng ý ngay lập tức được, nếu chiếu theo bình thường một khi Lê Tiến Tài hét ra cái giá này đến ngay cả đám ông chủ lắm tiền nhiều của ở thành phố Đông Doanh cũng phải lè lưỡi lắc đầu mà từ chối vậy mà… Lê Tiến Tài lắc đầu thanh tinh nói
"Nếu vậy thì theo quy đinh thì phải đặt trước ba tỉ đồng tạm ứng trước"
Hắn cố bấu víu nốt hi vọng này hi vọng không phải nhả ra mười viên ngọc tinh anh mà hắn mất bao công sức và tiền bạc mới đào tạo ra được. Nhưng lại một lần nữa Lê Tiến Tài phải thất vọng.
"Ok không vấn đề, cháu sẽ chuyển khoản tiền ngay, chú nói số tài khoản công ty đi"
Vương Minh trong lòng bực mình vì sự keo kiệt của Lê Tiến Tài nhưng nhìn cái mặt như trái mướp đắng của Lê Tiến Tài lúc này thì hắn cảm thấy tất cả bực tức liền biến mất, thậm chí mơ hồ trong lòng có chút gì đó hả hê
"Được rồi. Số tài khoản là19xxxxx…"
Lê Tiến Tài mở miệng nói
Vương Minh không chậm trễ lấy điện thoại bấm số điện thoại của Trương Nghĩa. Từ lúc hắn đén công ty Vương thị cùng làm việc với Mã Đống, hắn không chỉ có chức trách là giám đốc mà còn là kế toán viên cho đống tài sản riêng của Vương Minh vì vậy có việc gì cần đến tiền hắn đều gọi cho Trương Nghĩa.
"Anh Minh"
"Ừ. Trương Nghĩa à, chú lập tức chuyển ba tỉ đồng trong tài khoản anh vào số tài khoản 19xxxx…"
Ba tỉ là một số tiền rất lớn, chỉ với số tiền này cũng đủ để một gia đình năm người sống khá giả trong gần chục năm. Nhưng đối với Vương Minh chả là gì cả nên hắn nói nhẹ nhàng như không. Mà Trương Nghĩa ở bên kia cũng không hỏi lí do tại sao hắn lại dùng đến số tiền lớn như thế làm gì, hắn chỉ cần Vương Minh nói là lập tức làm ngay
"Vâng em sẽ chuyển ngay"
"Ừ. Nhanh nhanh một chút nhé"
Vương Minh nói xong lập tức cúp máy rồi nhìn khuôn mặt khổ sở của Lê Tiến Tài ở đối diện.
Lê Tiến Tài lúc này thở dài thầm than mình đen dủi, không ngờ lạo đụng phải một cái tên túi cực to mà lại coi tiền như rác, quả thật nếu như Vương Minh ném một hơi ba tỉ ra mà không một chút nhăn mày hay do dự, bản thân Lê Tiến Tài không thể không thừa nhận mình không bao giờ làm được cả.
"À đúng rồi còn một chuyện nữa"
Vương Minh tự nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng suýt chút nữa thì quên nên vội vàng nói
"Còn chuyện gì nữa"
Lê Tiến Tài ủ ê nói, trong bộ dạng hắn lúc này không khác gì một cô vợ trẻ trong đêm tân hôn đột nhiên phát hiện ra một đại bí mật là chồng là kẻ bất lực vậy.
"Chú có nhận lắp đặt thiết bị bảo vệ không?"
"Có"
"Vậy thì tốt. Cháu sắp tới chuyển nhà nên cần lắp đặt khẩn cấp một số lượng lớn thiết bị bảo vệ"
"Vậy sao cháu cần những loại nào"
"Cần thiết bị báo động, hệ thống camera,… tất cả đều phải là những thiết bị hiện đại nhất, chú giúp cháu đặt hàng giá cả không cần quan tâm"
Lê Tiến Tài nghe Vương Minh kể một loạt các thiết bị, trong đó có cả một số thiết bị cực kỳ quí hiếm, một số khác hắn chưa từng nghe thấy mà không khỏi ít một hơi lãnh khí. Lúc này hắn cảm thấy mình ăn quả đắng là không oan tí nào, hóa ra tên nhóc trước mặt cũng biết không ít về giới vệ sĩ. Hắn bấm nút trên bàn, một lúc sau người thư kí trung niên đẩy cửa tiếng vào, bộ dạng cung kính giọng nói không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh cúi người
"Tổng giám đốc cho gọi"
"Ừ"
Lê Tiến Tài gật đầu rồi chỉ tay vào Vương Minh nói
"Anh Thanh, anh hãy lấy giấy bút ghi chép lại những thiết bị mà người này nói sau đó lập tức an bài thu mua trong thời gian ngắn nhất, giá cả không cần quan tâm"
Khi nói đến câu "giá cả không cần quan tâm" thì Lê Tiến Tài nghiến răng nghiến lợi nhận mạnh đồng thời quẳng cho Vương Minh một ánh mắt dự dằn. Điều này quá rõ ràng hắn muốn nhân cơ hội này chém đẹp một phát thật ngọt cái tên nhóc đáng ghét trước mặt này, ai bảo hắn dám một hơi cướp đi mười viên "ngọc quí" trong tay hắn chứ
Vương Minh cũng không bận tâm bởi thực sự trong lòng hắn tiền bạc cũng không quá quan trọng, lúc này số tài sản trong tay hắn cũng thừa đủ đến mức con cháu đời sau dù ăn chơi đập phá bét nhè nên dù mất một chút thì cũng là con trâu mất một sợi lông mà thôi, chả đáng là bao. Thản nhiên đọc một hơi không ngừng nghỉ một loạt các trang thiêt bị sau đó đứng dậy cáo từ đi về
Đợi khi bóng dáng của Vương Minh khuất đi, Lê Tiến Tài mới nghiêm nghị sắc mặt, ánh mắt nhìn người thư kí tên Thanh trước mặt nói
"Anh Thanh anh thấy thằng nhóc này như thế nào"
"Không thể xác định nhưng có thể khẳng định một điều"
Người thu kí tên Thanh này nói với giọng bình thản.
"Điều gì?"
Lê Tiến Tài tò mò hỏi
"Thực lực rất cao, sát khi rợn người"
Lê Tiến Tài gật đầu rồi dựa người vài ghế nói
"Xem ra tên Nguyễn Sinh này vận may thật tốt a, tự nhiên lại vớ được một ông con rể tốt như thế này a"
Trở lại với nhân vật chính của chúng ta, Vương Minh vừa bước xuống nhà xe gầm thì đột nhiên linh giác cảnh báo, hắn đánh hơi được thấy mùi nguy hiểm. Lúc này một chiếc xe ô tô chạy ngang quang hắn, cửa kinh hơi hạ xuống, một họng súng den ngòn chìa ra
"Hỏng là sát thủ"
Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu hắn thì lập tức không một chút chậm trễ huy động hắc ám nội khí vận dụng Lưu tinh bộ pháp, thân thể cực nhanh di chuyển nấp phía sau chiếc xe Toyota của hắn
Pằng… pằng…!
Keng… keng…!
Một loạt tiếng súng và tiếng kim loại va chạm vang lên ở gần Vương Minh. Vương Minh núp sau xe mà không hề cảm thấy có gì bất an cả bởi hắn tin tưởng đạn không thể xuyên qua được vỏ xe của mình may ra nếu sát thủ dùng đến loại đạn cỡ đạn xuyên giáp thì may ra có thể. Hắn mở cửa xe ra bò người vào trong, tìm khẩu súng Desert Eagle bên trong. Mặc dù Vương Minh là khí giả thực lực cao cường nhưng hắn vận tự nhận mình chưa đủ cứng đến nỗi dám cứng đối cứng với súng đạn vì vậy mới lấy khẩu Desert Eagle để đáp trả lại.
Sát thủ lần này không ai khác chính là sát thủ mà Vương gia phái đến, tác phong làm việc rất chuyên nghiệp. Xả hết băng đạn, thấy không trúng mục tiêu lập tức lái xe chạy đi, những sát thủ này biết đã làm ra động tĩnh quá lớn chắc chắn cảnh sát đang trên đường đến đây nếu cứ chần chừ lúc đó cảnh sát bao vây phong tỏa cả khu vực này, muốn thoát thân cũng sẽ rất vất vả a.
Vương Minh lấy được khẩu súng, lúc xoay người ra khỏi chỗ ẩn núp thì đã thấy đối phương chạy thoát ra đến tận cửa rồi. Nhổ toẹt một miếng nước bọt, miệng hầm hừ
"Sao sát thủ của Vương gia thế hệ này lại kém như vậy, mới đánh một tí đã chạy như chuột. Chúng mày cần thận lần sau đừng để tao bắt được nếu không... hừ"
Quả thật Vương Minh khá là bực mình, dạo gần đây không có đối thủ nên Vương Minh khá là ngứa ngáy chân tay. Nay thấy sát thủ xuất hiện hoàn toàn không chút sợ hãi ngược lại còn có chút kinh hỉ, cuối cùng cũng có người luyện quyền cước cùng rồi. Nào ngờ đám này đánh rắm một cái rồi lại chạy mất, đúng là quá hèn nhát. Nếu đổi lại Vương Minh ngày trước, chắc chắn lập tức xuống xe mặc kệ đám cảnh sát đang chạy đến đây mà xuống truy sát mục tiêu không chết không thôi. Đó mới là sát thủ chân chính chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.