Chương 201: Bữa tiệc (1)
kingbin
04/11/2013
Có lẽ vì tâm trạng của Nguyễn Giai Giai lúc này đang cực kì hưng phấn nên nàng cũng không để Vương Minh phải đợi lâu như mọi khi, chỉ mười phút sau lập tức nàng đã xuất hiện trước cửa khu biệt thự.
Vừa nhìn thấy Nguyễn Giai Giai thì hai mắt Vương Minh sáng rực lên. Nguyễn Giai Giai hôm nay mặc một chiếc váy liền thân màu tráng cách đầu gối mười phân, trước ngực có đính kèm một chiếc nơ nhỏ khiến cái bộ vị núi đồi kia cực kì bắt mát, ở phía dưới là một đôi tất chân màu da người gắt gao ôm lấy đôi chân ngọc thon dài của nàng. Do thời tiết gần đây chuyển hơi lạnh nên Nguyễn Giai Giai khoác bên ngoài một chiếc áo khoác mỏng màu hồng phấn khiến hình tượng của nàng trở lên cực kì dễ thương, thanh thuần nhưng cũng đầy mũi nhọn sát thương với phái nam.
"Em đẹp không?"
Nguyễn Giai Giai vuốt mái tốc dài thẳng mượt của mình, trong mắt không khỏi che dấu được sự vui mừng trước biểu hiện si mê của Vương Minh.
"Đẹp đẹp vợ anh lúc nào cũng đẹp"
Vương Minh không chút dọ dự mà gật đầu như gà mổ thóc, lúc này trong lòng hắn có hơi chút ngứa ngáy muốn lập tức mang nàng về nhà hảo hảo làm cái hoạt động vĩ đại nhất của loài người kia
"Hừ chỉ được cái dẻo miệng. Nhìn mặt anh là em biết anh đang nghĩ gì rồi, chắc chắn là vô cùng xấu xa"
Nguyễn Giai Giai bĩu môi nói
Vương Minh nhìn Nguyễn Giai Giai đáng yêu như vậy thì không nhịn được tiến lên vòng tay qua cái eo thon của nàng kéo sát vào trong lòng, dùng môi khóa đôi môi anh đào của Nguyễn Giai Giai. Mà bàn tay phải còn lại của Vương Minh cũng chả phải là loại tốt lành gì, có thể nói là chủ nào thì tớ nấy, lập tức theo thói quen an vị trên một bên núi bắt đầu từ tốn xoa xao bóp bóp
Nguyễn Giai Giai bị Vương Minh tập kích bất ngờ thì vô thức theo bản năng giãy dụa, bàn tay trắng nhỏ liên tục nện thùm thụp vào ngực Vương Minh. Nhưng chỉ được vài giây kháng cực, trước sự dẫn lỗi của chiếc lưỡi và cái bàn tay đang lộng hàng tác quái trên người nàng thì nàng nhanh chóng bị đưa vào bể tình, cả người như nhũn ra dựa sát vào cơ thể của Vương Minh
Bàn tay trái của Vương Minh lúc này cũng dần dần thay đổi vị trí từ từ trượt xuống, lúc đầu là eo của Nguyễn Giai Giai sau đó đến cặp mông nở nang đầy đặn co dãn của nàng rồi luồn qua đằng trước xâm nhập thật sâu vào bên trong, nhẹ nhàng và cực kì thuần thục gạt mép quần lót ra mà tiến vào khám phá khe suối không một ngọn cỏ dại của Nguyễn Giai Giai.
"Ư… ưm…"
Nguyễn Giai Giai cảm nhận được sự xâm nhập bất hợp pháp của cái bàn tay trái của Vương Minh nhưng lúc này nàng ta đang ý loạn tình mê, cơ thể như hư thoát hết sạch sức lực nên dĩ nhiên là bó tay chịu thua, mặc kệ cho Vương Minh tác oai tác quái. Lúc này Nguyễn Giai Giai cảm thấy từ hạ thân truyền đến cảm như điện giật cực kì kích thích. Nguyễn Giai Giai cảm thấy ở bên trong người mình như đang có hàng trăm con kiến bò qua bò lại ngứa ngáy vô cùng. Nguyễn Giai Giai không tự chủ được mà phát ra những tiếng rên cực kì tiêu hồn nhưng may mà nàng còn chút tỉnh táo ý thức được mình đang ở đâu để mà cố đè thấp thanh âm nhất có thể
Cơ thể Nguyễn Giai Giai vặn vặn trong lồng ngực của Vương Minh, bộ ngực của nàng nhấp nhô liên tục với tuần suất ngày một tăng. Cuối cùng chỉ sau vài phút kích thích Nguyễn Giai Giai cũng giơ cờ tráng chính thức. Một dòng nước ấm ấm tuôn ra từ từ trong khe suối ướt dẫm chiếc quần lót và bàn tay của Vương Minh, Nguyễn Giai Giai khuôn mặt hồng hồng thỏa mãn, người mềm nhũn như con chi chi nếu không phải có Vương Minh làm chỗ dựa thì nàng lúc này đã quỵ xuống rồi.
"Hừ… Vương Minh anh xấu lắm"
Để có che dấu sự xấu hổ, Nguyễn Giai Giai quay sang đổ hết tất cả lỗi lên đầu Vương Minh
Vương Minh cười khổ nhưng hắn cũng không phải là vừa, hắn giơ bàn tay trái còn lưu đấu vết xuân thủy lên trước mặt Nguyễn Giai Giai, nói
"Vậy thì lúc nãy ai mà liên tục kêu ư… ưm… nhỉ mà nhìn có vẻ như cực kì thoải mái và hưởng thụ nữa"
Lúc này Nguyễn Giai Giai cảm giác thẹn vô cùng, hận không thể lao đến cắn cho Vương Minh vài miếng. Nguyễn Giai Giai thẹn quá hóa giận nàng vùng vậy thoát ra khỏi lòng Vương Minh làm bộ mặt tức giận quay lưng về phía hắn không thèm để ý.
Vương Minh cười ha hả tiến đến ôm eo nàng từ phía sau, đặt cằm lên vai nàng thổi một làn hơi nóng bỏng khiến Nguyễn Giai Giai cảm thấy bên tai trái ngứa râm ran. Vương Minh giọng hối lỗi, năn nỉ nói
"Anh sai rồi Giai Giai em đừng giận anh nữa. Thế này được không anh tí nữa sẽ đèn bù cho em… hắc hắc"
Nguyễn Giai Giai đương nhiên là hiểu cái đền bù của Vương Minh là gì, vừa nghĩ đến đây trong lòng nàng quả thật có chút ngứa ngáy. Từ sau khi cùng Vương Minh xé toang cái lớp màng mỏng tanh kia thì Nguyễn Giai Giai cảm thấy nếu vài ngày không cùng Vương Minh thì tháy người bứt rút khó chịu, đây cũng là một nguyên nhân mà từ sau khi trở về nàng ra sức thuyết phục cha mẹ cho ra sống chung với Vương Minh
Nhưng đó chỉ là một nguyên nhân còn một nguyên nhân nữa, đó là nguyên nhân quan trọng nhất nhưng nàng mới phát hiện ra gần đây mà thôi. Kể từ lần nàng và Triệu Vận cùng với Vương Minh làm cái chuyện hết sức hoang đường kia thì trong lòng nàng có tâm ma. Ai bảo cơ thể nàng sinh ra đã khác người, cực kì mẫn cảm với sự kích thích nên lúc nàng ở cùng với Vương Minh đều là nàng sung sướng đến mức hôn mê bất tỉnh nhưng Vương Minh còn chưa buông súng. Có thể nói đây là một đả kích cực kì to lớn với Nguyễn Giai Giai. Mẹ nàng từng nói một người phụ nữ muốn giữ được người đàn ông thì phải khiến người có si mê mình đồng thời cũng phải làm cho người đàn ông thỏa mãn nhưng nàng chỉ làm được có một nửa. Vì vậy nàng lo lắng đến một lúc nào đó, nếu tình trạng này cứ tiếp tục duy trì thì Vương Minh sẽ chán ghét vứt bỏ nàng mà giả sử hắn không vứt bỏ nàng thì địa vị của nàng trong lòng Vương Minh chắc chắn sẽ thấp đi rất nhiều
Người ta thường nói lo lắng quá sẽ loạn, mà đặc biệt là phụ nữ một khi lo lắng quá mức về phương diện tình cảm thì trí thông minh và giác quan thiên phú lập tức tụt xuống mức thấp đến mức thê thảm. Nguyễn Giai Giai nhiều ngày nay điên cuồng lên mạng tìm kiếm phương thức chưa căn bệnh quái đản của mình. Không biết từ đâu mà dạo gần đây nàng tìm được một phương pháp mà nàng thấy có vẻ là có lí, phương pháp này đưa ra cách giải quyết là muốn khắc phục thì phải làm càng nhiều, đến lúc cơ thể quen với cường độ kích thích thì sẽ tự thích nghi biến đổi. Vì vậy lúc này Nguyễn Giai Giai nghe thấy đề nghị của Vương Minh, mặc dù có chút ái ngại bởi dù sao bây giờ không phải thời gian thích hợp nhưng chỉ nghĩ đến hạnh phúc tương lai lâu dài thì lập tức nàng hạ quyết tâm. Tuy nhiên nàng không đồng ý ngay bởi dù sao nàng cũng phải vớt vát lại chút mặt mũi vừa bị mất
"Hừ anh nói dễ nghe nhỉ. Ai thèm anh đền bù chứ"
"Thật sao"
Vương Minh là ai, hắn quá quen việc nhìn sắc mặt mà đoán tâm tình nên chỉ cần nhìn lướt qua là biết Nguyễn Giai Giai đang nói trái với lòng vì vậy hắn lại tiếp tục lấn tới mà hỏi, không một chút nào ái ngại
Nguyễn Giai Giai cũng nhận ra nàng bị Vương Minh nhìn thấu rồi vì vậy không tiếp tục nữa, nàng dãy người thoát ra khỏi Vương Minh, liếc mắt nhìn xung quanh không có ai thì mới cẩn thận chỉnh lại trang phục và quần lót. Đến khi bộ dáng trở lại bình thường gần như là không có chút dấu vết gì khác thường, Nguyễn Giai Giai lúc từ trong túi sách ra một chiếc khăn đưa vào trong tay Vương Minh, mặt đỏ bừng mắt liếc nhìn bàn tay trái đang ướt nhẹp xuân thủy của Vương Minh, giọng lí nhí nói
"Anh lau đi"
Nói xong thì Nguyễn Giai Giai cảm thấy mặt đỏ bừng. Tuy rằng đã cùng Vương Minh đột phát, trải qua nhiều lần hoán ái, thậm chí là 3P nhưng mà phụ nữ vẫn là phụ nữ, cùng có sự xấu hổ sẵn có trong xương tủy. Nguyễn Giai Giai cảm thấy xấu hổ mà ở dưới hạ thân do chiếc quần lót đã ướt dẫm nên có chút khó chịu vì vậy Nguyễn Giai Giai lập tức quay người chạy vào trong khu biệt thự
Vương Minh nhìn bóng người chạy vội vàng của Nguyễn Giai Giai thì cười cười, lắc lắc đầu nói
"Con gái đúng là loại da mặt quá mỏng đi a"
Hắn cầm khăn lau lau sạch sẽ tay trái của mình rồi ngồi vào trong xe chờ đợi. Hắn biết lần này chắc chắn phải ngồi đợi lâu rồi đây. Lúc này Lê Phong ngồi rảnh rỗi không có việc gì cực kì nhàm chán nên hắn làm một công việc nhàm chán cũng không kém, tự suy ngẫm lại bản thân. Vương Minh nghĩ về mình lúc trước lại nghĩ về mình bây giờ mãi một lúc sau hắn thở dài, ngã người dựa vào mặt trước của chiếc ghế lẩm bẩm
"Có lẽ mình đã thực sự thay đổi rồi"
Quả nhiên đúng như vậy, khoảng gần một tiếng sau thì Nguyễn Giai Giai trở lại, vẫn bộ dang phục đó nhưng lúc này trên tay nàng cầm theo một chiếc túi lớn. Nàng mở cửa xe, ngồi lên vị trí tay lái phụ rồi nhìn Vương Minh mặt đỏ hồng cực kì mê người nói
"Bây giờ mình đi đi"
Vương Minh ngẩn người. Mặc dù hắn biết Nguyễn Giai Giai là người lớn gan, đặc biệt là trong vấn đề giường chiếu thì thoáng hơn nhiều so với Triệu Vận nhưng chưa bao giờ Vương Minh thấy Nguyễn Giai Giai lại gấp gáy vơi chuyện này như bây giờ vì vậy không khỏi ngẩn người ra
Nguyễn Giai Giai nhìn thấy Vương Minh như hóa đá lại nghĩ lại lúc nãy mình nói ra câu kia quả thật quá mức dọa người vì vậy cúi mặt lí nhí nói
"Thì người ta chỉ vì nhớ anh quá thôi mà"
"Ha ha"
Vương Minh cười to hai tiếng, hắn không thể không công nhận là Nguyễn Giai Giai là một cô gái cực kì đặc biệt, có thể nói là đặc biệt nhất mà hắn từng gặp. Lúc bình thường nàng làm một người lãnh đạm, cực kì thông minh nhưng trước mặt Vương Minh thì nàng lại là một cô bé đáng yêu và kiều diễm đến mức khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải câm tâm vào tù bóc lịch vì tội "đánh người gây sung sướng".
Vừa nhìn thấy Nguyễn Giai Giai thì hai mắt Vương Minh sáng rực lên. Nguyễn Giai Giai hôm nay mặc một chiếc váy liền thân màu tráng cách đầu gối mười phân, trước ngực có đính kèm một chiếc nơ nhỏ khiến cái bộ vị núi đồi kia cực kì bắt mát, ở phía dưới là một đôi tất chân màu da người gắt gao ôm lấy đôi chân ngọc thon dài của nàng. Do thời tiết gần đây chuyển hơi lạnh nên Nguyễn Giai Giai khoác bên ngoài một chiếc áo khoác mỏng màu hồng phấn khiến hình tượng của nàng trở lên cực kì dễ thương, thanh thuần nhưng cũng đầy mũi nhọn sát thương với phái nam.
"Em đẹp không?"
Nguyễn Giai Giai vuốt mái tốc dài thẳng mượt của mình, trong mắt không khỏi che dấu được sự vui mừng trước biểu hiện si mê của Vương Minh.
"Đẹp đẹp vợ anh lúc nào cũng đẹp"
Vương Minh không chút dọ dự mà gật đầu như gà mổ thóc, lúc này trong lòng hắn có hơi chút ngứa ngáy muốn lập tức mang nàng về nhà hảo hảo làm cái hoạt động vĩ đại nhất của loài người kia
"Hừ chỉ được cái dẻo miệng. Nhìn mặt anh là em biết anh đang nghĩ gì rồi, chắc chắn là vô cùng xấu xa"
Nguyễn Giai Giai bĩu môi nói
Vương Minh nhìn Nguyễn Giai Giai đáng yêu như vậy thì không nhịn được tiến lên vòng tay qua cái eo thon của nàng kéo sát vào trong lòng, dùng môi khóa đôi môi anh đào của Nguyễn Giai Giai. Mà bàn tay phải còn lại của Vương Minh cũng chả phải là loại tốt lành gì, có thể nói là chủ nào thì tớ nấy, lập tức theo thói quen an vị trên một bên núi bắt đầu từ tốn xoa xao bóp bóp
Nguyễn Giai Giai bị Vương Minh tập kích bất ngờ thì vô thức theo bản năng giãy dụa, bàn tay trắng nhỏ liên tục nện thùm thụp vào ngực Vương Minh. Nhưng chỉ được vài giây kháng cực, trước sự dẫn lỗi của chiếc lưỡi và cái bàn tay đang lộng hàng tác quái trên người nàng thì nàng nhanh chóng bị đưa vào bể tình, cả người như nhũn ra dựa sát vào cơ thể của Vương Minh
Bàn tay trái của Vương Minh lúc này cũng dần dần thay đổi vị trí từ từ trượt xuống, lúc đầu là eo của Nguyễn Giai Giai sau đó đến cặp mông nở nang đầy đặn co dãn của nàng rồi luồn qua đằng trước xâm nhập thật sâu vào bên trong, nhẹ nhàng và cực kì thuần thục gạt mép quần lót ra mà tiến vào khám phá khe suối không một ngọn cỏ dại của Nguyễn Giai Giai.
"Ư… ưm…"
Nguyễn Giai Giai cảm nhận được sự xâm nhập bất hợp pháp của cái bàn tay trái của Vương Minh nhưng lúc này nàng ta đang ý loạn tình mê, cơ thể như hư thoát hết sạch sức lực nên dĩ nhiên là bó tay chịu thua, mặc kệ cho Vương Minh tác oai tác quái. Lúc này Nguyễn Giai Giai cảm thấy từ hạ thân truyền đến cảm như điện giật cực kì kích thích. Nguyễn Giai Giai cảm thấy ở bên trong người mình như đang có hàng trăm con kiến bò qua bò lại ngứa ngáy vô cùng. Nguyễn Giai Giai không tự chủ được mà phát ra những tiếng rên cực kì tiêu hồn nhưng may mà nàng còn chút tỉnh táo ý thức được mình đang ở đâu để mà cố đè thấp thanh âm nhất có thể
Cơ thể Nguyễn Giai Giai vặn vặn trong lồng ngực của Vương Minh, bộ ngực của nàng nhấp nhô liên tục với tuần suất ngày một tăng. Cuối cùng chỉ sau vài phút kích thích Nguyễn Giai Giai cũng giơ cờ tráng chính thức. Một dòng nước ấm ấm tuôn ra từ từ trong khe suối ướt dẫm chiếc quần lót và bàn tay của Vương Minh, Nguyễn Giai Giai khuôn mặt hồng hồng thỏa mãn, người mềm nhũn như con chi chi nếu không phải có Vương Minh làm chỗ dựa thì nàng lúc này đã quỵ xuống rồi.
"Hừ… Vương Minh anh xấu lắm"
Để có che dấu sự xấu hổ, Nguyễn Giai Giai quay sang đổ hết tất cả lỗi lên đầu Vương Minh
Vương Minh cười khổ nhưng hắn cũng không phải là vừa, hắn giơ bàn tay trái còn lưu đấu vết xuân thủy lên trước mặt Nguyễn Giai Giai, nói
"Vậy thì lúc nãy ai mà liên tục kêu ư… ưm… nhỉ mà nhìn có vẻ như cực kì thoải mái và hưởng thụ nữa"
Lúc này Nguyễn Giai Giai cảm giác thẹn vô cùng, hận không thể lao đến cắn cho Vương Minh vài miếng. Nguyễn Giai Giai thẹn quá hóa giận nàng vùng vậy thoát ra khỏi lòng Vương Minh làm bộ mặt tức giận quay lưng về phía hắn không thèm để ý.
Vương Minh cười ha hả tiến đến ôm eo nàng từ phía sau, đặt cằm lên vai nàng thổi một làn hơi nóng bỏng khiến Nguyễn Giai Giai cảm thấy bên tai trái ngứa râm ran. Vương Minh giọng hối lỗi, năn nỉ nói
"Anh sai rồi Giai Giai em đừng giận anh nữa. Thế này được không anh tí nữa sẽ đèn bù cho em… hắc hắc"
Nguyễn Giai Giai đương nhiên là hiểu cái đền bù của Vương Minh là gì, vừa nghĩ đến đây trong lòng nàng quả thật có chút ngứa ngáy. Từ sau khi cùng Vương Minh xé toang cái lớp màng mỏng tanh kia thì Nguyễn Giai Giai cảm thấy nếu vài ngày không cùng Vương Minh thì tháy người bứt rút khó chịu, đây cũng là một nguyên nhân mà từ sau khi trở về nàng ra sức thuyết phục cha mẹ cho ra sống chung với Vương Minh
Nhưng đó chỉ là một nguyên nhân còn một nguyên nhân nữa, đó là nguyên nhân quan trọng nhất nhưng nàng mới phát hiện ra gần đây mà thôi. Kể từ lần nàng và Triệu Vận cùng với Vương Minh làm cái chuyện hết sức hoang đường kia thì trong lòng nàng có tâm ma. Ai bảo cơ thể nàng sinh ra đã khác người, cực kì mẫn cảm với sự kích thích nên lúc nàng ở cùng với Vương Minh đều là nàng sung sướng đến mức hôn mê bất tỉnh nhưng Vương Minh còn chưa buông súng. Có thể nói đây là một đả kích cực kì to lớn với Nguyễn Giai Giai. Mẹ nàng từng nói một người phụ nữ muốn giữ được người đàn ông thì phải khiến người có si mê mình đồng thời cũng phải làm cho người đàn ông thỏa mãn nhưng nàng chỉ làm được có một nửa. Vì vậy nàng lo lắng đến một lúc nào đó, nếu tình trạng này cứ tiếp tục duy trì thì Vương Minh sẽ chán ghét vứt bỏ nàng mà giả sử hắn không vứt bỏ nàng thì địa vị của nàng trong lòng Vương Minh chắc chắn sẽ thấp đi rất nhiều
Người ta thường nói lo lắng quá sẽ loạn, mà đặc biệt là phụ nữ một khi lo lắng quá mức về phương diện tình cảm thì trí thông minh và giác quan thiên phú lập tức tụt xuống mức thấp đến mức thê thảm. Nguyễn Giai Giai nhiều ngày nay điên cuồng lên mạng tìm kiếm phương thức chưa căn bệnh quái đản của mình. Không biết từ đâu mà dạo gần đây nàng tìm được một phương pháp mà nàng thấy có vẻ là có lí, phương pháp này đưa ra cách giải quyết là muốn khắc phục thì phải làm càng nhiều, đến lúc cơ thể quen với cường độ kích thích thì sẽ tự thích nghi biến đổi. Vì vậy lúc này Nguyễn Giai Giai nghe thấy đề nghị của Vương Minh, mặc dù có chút ái ngại bởi dù sao bây giờ không phải thời gian thích hợp nhưng chỉ nghĩ đến hạnh phúc tương lai lâu dài thì lập tức nàng hạ quyết tâm. Tuy nhiên nàng không đồng ý ngay bởi dù sao nàng cũng phải vớt vát lại chút mặt mũi vừa bị mất
"Hừ anh nói dễ nghe nhỉ. Ai thèm anh đền bù chứ"
"Thật sao"
Vương Minh là ai, hắn quá quen việc nhìn sắc mặt mà đoán tâm tình nên chỉ cần nhìn lướt qua là biết Nguyễn Giai Giai đang nói trái với lòng vì vậy hắn lại tiếp tục lấn tới mà hỏi, không một chút nào ái ngại
Nguyễn Giai Giai cũng nhận ra nàng bị Vương Minh nhìn thấu rồi vì vậy không tiếp tục nữa, nàng dãy người thoát ra khỏi Vương Minh, liếc mắt nhìn xung quanh không có ai thì mới cẩn thận chỉnh lại trang phục và quần lót. Đến khi bộ dáng trở lại bình thường gần như là không có chút dấu vết gì khác thường, Nguyễn Giai Giai lúc từ trong túi sách ra một chiếc khăn đưa vào trong tay Vương Minh, mặt đỏ bừng mắt liếc nhìn bàn tay trái đang ướt nhẹp xuân thủy của Vương Minh, giọng lí nhí nói
"Anh lau đi"
Nói xong thì Nguyễn Giai Giai cảm thấy mặt đỏ bừng. Tuy rằng đã cùng Vương Minh đột phát, trải qua nhiều lần hoán ái, thậm chí là 3P nhưng mà phụ nữ vẫn là phụ nữ, cùng có sự xấu hổ sẵn có trong xương tủy. Nguyễn Giai Giai cảm thấy xấu hổ mà ở dưới hạ thân do chiếc quần lót đã ướt dẫm nên có chút khó chịu vì vậy Nguyễn Giai Giai lập tức quay người chạy vào trong khu biệt thự
Vương Minh nhìn bóng người chạy vội vàng của Nguyễn Giai Giai thì cười cười, lắc lắc đầu nói
"Con gái đúng là loại da mặt quá mỏng đi a"
Hắn cầm khăn lau lau sạch sẽ tay trái của mình rồi ngồi vào trong xe chờ đợi. Hắn biết lần này chắc chắn phải ngồi đợi lâu rồi đây. Lúc này Lê Phong ngồi rảnh rỗi không có việc gì cực kì nhàm chán nên hắn làm một công việc nhàm chán cũng không kém, tự suy ngẫm lại bản thân. Vương Minh nghĩ về mình lúc trước lại nghĩ về mình bây giờ mãi một lúc sau hắn thở dài, ngã người dựa vào mặt trước của chiếc ghế lẩm bẩm
"Có lẽ mình đã thực sự thay đổi rồi"
Quả nhiên đúng như vậy, khoảng gần một tiếng sau thì Nguyễn Giai Giai trở lại, vẫn bộ dang phục đó nhưng lúc này trên tay nàng cầm theo một chiếc túi lớn. Nàng mở cửa xe, ngồi lên vị trí tay lái phụ rồi nhìn Vương Minh mặt đỏ hồng cực kì mê người nói
"Bây giờ mình đi đi"
Vương Minh ngẩn người. Mặc dù hắn biết Nguyễn Giai Giai là người lớn gan, đặc biệt là trong vấn đề giường chiếu thì thoáng hơn nhiều so với Triệu Vận nhưng chưa bao giờ Vương Minh thấy Nguyễn Giai Giai lại gấp gáy vơi chuyện này như bây giờ vì vậy không khỏi ngẩn người ra
Nguyễn Giai Giai nhìn thấy Vương Minh như hóa đá lại nghĩ lại lúc nãy mình nói ra câu kia quả thật quá mức dọa người vì vậy cúi mặt lí nhí nói
"Thì người ta chỉ vì nhớ anh quá thôi mà"
"Ha ha"
Vương Minh cười to hai tiếng, hắn không thể không công nhận là Nguyễn Giai Giai là một cô gái cực kì đặc biệt, có thể nói là đặc biệt nhất mà hắn từng gặp. Lúc bình thường nàng làm một người lãnh đạm, cực kì thông minh nhưng trước mặt Vương Minh thì nàng lại là một cô bé đáng yêu và kiều diễm đến mức khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải câm tâm vào tù bóc lịch vì tội "đánh người gây sung sướng".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.