Chương 154: Chắc chắn có nội gián
kingbin
04/11/2013
Cùng lúc đó tại khu biệt thự của Nguyễn gia tại Nam Hải.
Trong tòa nhà nguy nga lộng lẫy nhất, Nguyễn Hải Thượng đang ngồi bên một chiếc giường rộng lớn xa hoa. Hắn đang ngậm điếu thuốc biểu tình trên mặt cực kì trầm tĩnh thản nhiên khiến người khác không thể biết hắn ta đang nghĩ thứ gì bên trong đầu. Chỉ là cặp long mày rậm tạp của hắn đang nhíu chặt lại với nhau một hàng chứng tỏ rằng nội tâm của hắn đang cực kì khó chịu
Ánh mắt mông lung nhìn lên trên trần phòng được trang trí tinh xảo rồi lại nhìn người con trai tuấn mỹ đang nằm trên giường. Nguyễn Hải Thượng thở ra một làn khói từ trong miệng, một lúc sau lên tiếng gọi
“13, ngươi ra đây?”
“Gia chủ ngày cho gọi”
Từ dưới sàn phòng đột nhiên một cái đầu người trồi lên, dần dần cả thân hình người này cũng trồi lên theo. Người nếu như Vương Minh có thể có mặt ở đây thì chỉ liếc mặt qua hắn cũng nhận ra, không ai khac chính là kẻ đã cướp con mồi ngay trên miệng hắn vào tối qua.
Nguyễn Hải Thượng nhìn người hầu cận trung thành đã theo mình bao năm qua thì thở dài nói
“Cảm ơn ngươi”
“Gia chủ ngày đứng nói vậy”
Người có biệt danh 13 vội vàng nói
“Nguyễn gia đã ban cho thuộc hạ cái mạng, thuộc hạ cả đời đã thề là sẽ trung thành với Nguyễn gia. Đây chỉ là việc mà một kẻ thuộc hạ phải làm mà thôi”
“Hay cho câu việc của một kẻ thuộc hạ phải làm”
Nguyễn Hải Thượng đột nhiên cười lớn khiến cái bụng bia của hắn rung rung lên, ánh mắt của hắn đột nhiên trở lên vô cùng dữ tợn, mặt mũi có phần hơi nhiều mỡ của mình nhăn nhó lại trông không khác gì quỷ. Cười xong khuôn mặt hắn đột nhiên trở lại cực kì lãnh khốc, Nguyễn Hải Thượng gằn giọng rít từng chữ
“Vậy mà có kẻ không biết việc của một kẻ thuôc hạ phải làm?”
“Xin gia chủ phân phó. Thuộc hạ sẽ tận lực hoàn thành”
Nguyễn Hải Thượng lắc lắc đầu nói
“Tạm thời chư cần, hiện giờ trong cả Nguyễn gia này trừ Nguyễn Hùng, X và ngươi ra ta không thể tin bất cứ kẻ nào khác. Ngươi hiện giờ hãy liên lạc với X bảo hắn cho người đáng tin cậy lập tức điều tra toàn bộ những người trong Nguyên gia, một kẻ cũng không tha đặc biệt là tập trung vào những nhân viên cao tầng và những nhân nhiên trong khu nghiên cứu”
“Thuộc hạ đã rõ”
13 cúi ngươi rồi thân thể hắn dần dần lặn xuống dưới sàn nhà biến mất.
“Ư… ư…”
Lúc này Nguyễn Hùng đang nằm trên giường rên lên vài tiếng, hắn tỉnh lại mở mắt ra nhìn thấy hắn đang nằm ở trong chính phòng ngủ của mình, lại nhìn sang bên cạnh thấy cha hắn Nguyễn Hải Thượng đang nở nụ cười thân thiết đầy yêu thương với mình thì sững người, hắn hỏi
“Đây là thiên đường hay địa ngục”
“Đứa con trai ngốc này. Đây không phải là thiên đường hay địa ngục. Đây là nhà con mà”
Nguyễn Hải Thượng thấy đứa con trai yêu quí đã tỉnh lại thì rất đỗi vui mừng, vẻ mặt băng lãnh vô tình lúc này đã biến mất mà tháy vào đó khuôn mặt trìu mến, ánh mắt vạn phần yêu thương đầ thâm tình của một người cha nhìn thấy đứa con trai yêu quí của mình thoát khỏi cái chết. Hắn tiến lại gần, đưa bàn tay lên khuôn mặt tuấn mỹ của Nguyễn Hùng nhẹ nhàng vuốt ve như sợ làm con trai đau. Bộ dạng này của hắn phải nói là cực kì khó gặp cho dù là người trong nhà đi nữa, có lẽ đây chính là một mặt khác của người lãnh đạo gia tộc có quyền lực nhất nhì đất nước Việt Nam
“Nhà?”
Nguyễn Hùng lẩm bẩm, hắn nhớ lại tình cảnh đêm qua lại cảm nhận thấy hơi ấm từ bàn tay của Nguyễn Hải Thượng truyền đến mặt hắn khiến hắn thực sự tin rằng mình còn sống. Vui sướng quá đỗi hắn thét lên
“Ta con sống”
“Phải con còn sống”
Nguyễn Hải Thượng cười cười với Nguyễn Hùng.
Đột nhiên Nguyễn Hùng nhớ lại tình cảnh cận cái chết đêm qua trong lòng hắn có chút sợ hãi lại có chút gì đó xấu hổ hăn, hắn cúi đầu ủ ũ hối lỗi nói
“Cha con xin lỗi, con đã làm cha thất vọng. Con không thể bảo vệ được căn cứ đó”
“Không sao đâu con. Chỉ là một căn cứ thôi mà, con còn sống mới là quan trọng nhất. Căn cứ mất rồi thì có thể xây lại được nhưng người chết rồi thì sao có thể sống lại được”
Nguyễn Hùng gật đầu nhìn cha mình với ánh mắt cảm kích. Đột nhiến hắn nhớ đến cái tên khí giả khủng bố đếm trước thì thân thể hắn đột nhiên run lên vì tức giận, hắn gằn giọng giận dữ nói
“Cha. Chắc chắn trong Nguyễn gia chúng ta có kẻ nội gián”
Nguyễn Hải Thượng gật đầu, hắn không nói gì cả mà dùng ánh mắt khích lệ Nguyễn Hùng mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình. Thực sự là từ khi nghe 13 kể lại sự tình đêm qua hắn đã tám phần đoán ra là trong nhà có kẻ gian rồi nhưng hắn muốn im lặng nghe con trai mình nói, hắn muốn xem cái nhìn nhận vấn đề của con trai xem xem nó thật sự là có đáp ứng được kì vọng của hắn, có thể tương lai trở thành người chèo lái con thuyền Nguyễn gia to lớn hay không.
Nguyễn Hùng được cha khích lệ liền cam đảm hơn, hắn kể lại cuộc đối thoại giữa hắn và tên khí giả áo đen cường đại thần bí rồi nói ra suy nghĩ của mình. Cuộc đối thoại của Vương Minh với Nguyễn Hùng căn bản số 13 không hề biết nên khi Nguyễn Hải Thượng nghe thấy con trai nói về cuộc nói chuyện của hai người thì trong lòng có chút giật mình đồng thời hắn lúc nãy đã hoàn toàn khẳng định mười phần là trong nhà có nội gián. Nguyễn Hải Thượng xiết chặt tay nhìn con trái nói
“Con nghĩ trong nhà kẻ nào đáng nghi nhất”
Nguyễn Hùng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói
“Theo con kẻ đó phải là kẻ có khả năng ra vào phòng làm việc của cha. Cha nghĩ xem, trong gia tộc chỉ có cha vào con biết về vậy, chưa kể lúc nói chuyện lại là trong phòng làm việc của cha chỉ có hai cha con ta mà tại sao một kẻ như cái tên khí giả bí ẩn kia lại biết”
“Ý cong là trong phòng làm việc của cha có kẻ gắn máy nghe trộm”
Nguyễn Hùng gật đầu nói
“Chỉ có thể là thế. Và sau khi nghe trộm xong thông tin này chắc chắn kẻ nội gián sẽ đến phòng xóa dấu viết. Vì vậy con mới nghĩ chỉ có kể nội gián ắt phải là kẻ có thể tiến vào phòng làm việc của cha”
“Cũng có khả năng này”
Nguyễn Hải Thượng gật gật đầu. Mặc dù trong lập luận này vẫn có một số lỗ hổng nhỏ những không phải là không có khả năng. Lúc này Nguyễn Hải Thượng học tập triệt để tinh thần của Tào Tháo năm xưa: thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Nguyễn Hải Thượng, một con cáo già chính đuôi thành tinh; Nguyễn Hùng, kẻ từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành gia chủ tương lai của Nguyễn gia; hai trí giá bậc nhất của Nguyễn gia hiện giờ không ngờ rằng hai người hiện giờ đã hoàn toàn bị Vương Minh chơi xỏ để rồi kể từ sau cuộc nố chuyện này, những hành động của hai người tiếp theo sẽ là chính thức đẩy Nguyễn gia hùng mạnh đến gần hơn với con đương vong tộc.
Nguyễn Hải Thượng nhìn con trai rồi nói
“Hùng, hiện giờ con đã lộ mặt, Việt Nam con không thể ở lại nữa”
“Vậy con phải đi đâu?”
Nguyên Hùng cũng không phải là kể ngu, đêm qua có một kẻ là thành viên của tổ S đã nhận ra hắn, nếu hắn còn tiếp tục ở lại Việt Nam nữa thì chả khác nào cá nằm trong rọ. Hiện giờ Nguyễn gia và Chính phủ tuy rằng đang đối đầu nhưng chỉ mới là đấu tranh ngầm mà thôi, vẫn chưa phải thời cơ thích hợp để trở mặt hoàn toàn. Vì vậy biện pháp hữu hiệu nhất với hắn bây giờ là trốn ra nước ngoài.
“Thế này đi. Con sang châu Âu một chuyến đồng thời đảm nhiệm luôn một số sự vụ làm ăn bên đó”
“Vâng. Con đi thu dọn hành lí ngay”
“Ừm. Đi càng nhanh càng tốt”
“Vâng, cha ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe”
“Ta biết”
Nguyễn Hải Thượng nhìn con trai biến mất sau cảnh cửa gỗ lim chạm khác tinh xảo thì thở dài. Hắn siết chặt tay nghiến răng nói
“Chiêu này của các ngươi quả nhiên là độc lắm”
-------------------------o0o----------------------------
Đối với Vương Minh nằm trong bệnh viện quả thật là một trong những con ác mộng kinh khủng nhất. Mặc dù phòng hắn và Lê Minh Đức nằm là căn phòng VIP; tivi, máy tính, wifi,… thứ gì cũng có đủ cả nhưng mà phải nằm mãi một chỗ trên giường bệnh thật sự là chán.
Hắn với năng lực tự phục hồi siêu việt đến đáng sợ của bản thân thì chỉ sau hai ngày nằm viện có thể tháo bột nhưng mà Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận hai nàng lại liên thủ với nhau kiên trì bắt hắn phải nằm lại bệnh viện thêm vài ngày nữa để theo dõi xem có cơ thể có còn vấn đề hỏng hóc ở đâu nữa không. Thánh chỉ của hai vị phu nhân đã ban xuống Vương Minh mặc dù trong lòng buồn bực vô cùng nhưng cũng không dám làm trái lệnh của hai người đẹp.
Ngày thứ ba nằm trong viện, Lê Minh Đức đang đi kiểm tra, Vương Minh ở một mình trong phòng nhàm chán xem kênh thời trang trên tivi thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Cộc… cộc…!
Vương Minh nói
“Cửa không khóa đâu vào đi”
Trong tòa nhà nguy nga lộng lẫy nhất, Nguyễn Hải Thượng đang ngồi bên một chiếc giường rộng lớn xa hoa. Hắn đang ngậm điếu thuốc biểu tình trên mặt cực kì trầm tĩnh thản nhiên khiến người khác không thể biết hắn ta đang nghĩ thứ gì bên trong đầu. Chỉ là cặp long mày rậm tạp của hắn đang nhíu chặt lại với nhau một hàng chứng tỏ rằng nội tâm của hắn đang cực kì khó chịu
Ánh mắt mông lung nhìn lên trên trần phòng được trang trí tinh xảo rồi lại nhìn người con trai tuấn mỹ đang nằm trên giường. Nguyễn Hải Thượng thở ra một làn khói từ trong miệng, một lúc sau lên tiếng gọi
“13, ngươi ra đây?”
“Gia chủ ngày cho gọi”
Từ dưới sàn phòng đột nhiên một cái đầu người trồi lên, dần dần cả thân hình người này cũng trồi lên theo. Người nếu như Vương Minh có thể có mặt ở đây thì chỉ liếc mặt qua hắn cũng nhận ra, không ai khac chính là kẻ đã cướp con mồi ngay trên miệng hắn vào tối qua.
Nguyễn Hải Thượng nhìn người hầu cận trung thành đã theo mình bao năm qua thì thở dài nói
“Cảm ơn ngươi”
“Gia chủ ngày đứng nói vậy”
Người có biệt danh 13 vội vàng nói
“Nguyễn gia đã ban cho thuộc hạ cái mạng, thuộc hạ cả đời đã thề là sẽ trung thành với Nguyễn gia. Đây chỉ là việc mà một kẻ thuộc hạ phải làm mà thôi”
“Hay cho câu việc của một kẻ thuộc hạ phải làm”
Nguyễn Hải Thượng đột nhiên cười lớn khiến cái bụng bia của hắn rung rung lên, ánh mắt của hắn đột nhiên trở lên vô cùng dữ tợn, mặt mũi có phần hơi nhiều mỡ của mình nhăn nhó lại trông không khác gì quỷ. Cười xong khuôn mặt hắn đột nhiên trở lại cực kì lãnh khốc, Nguyễn Hải Thượng gằn giọng rít từng chữ
“Vậy mà có kẻ không biết việc của một kẻ thuôc hạ phải làm?”
“Xin gia chủ phân phó. Thuộc hạ sẽ tận lực hoàn thành”
Nguyễn Hải Thượng lắc lắc đầu nói
“Tạm thời chư cần, hiện giờ trong cả Nguyễn gia này trừ Nguyễn Hùng, X và ngươi ra ta không thể tin bất cứ kẻ nào khác. Ngươi hiện giờ hãy liên lạc với X bảo hắn cho người đáng tin cậy lập tức điều tra toàn bộ những người trong Nguyên gia, một kẻ cũng không tha đặc biệt là tập trung vào những nhân viên cao tầng và những nhân nhiên trong khu nghiên cứu”
“Thuộc hạ đã rõ”
13 cúi ngươi rồi thân thể hắn dần dần lặn xuống dưới sàn nhà biến mất.
“Ư… ư…”
Lúc này Nguyễn Hùng đang nằm trên giường rên lên vài tiếng, hắn tỉnh lại mở mắt ra nhìn thấy hắn đang nằm ở trong chính phòng ngủ của mình, lại nhìn sang bên cạnh thấy cha hắn Nguyễn Hải Thượng đang nở nụ cười thân thiết đầy yêu thương với mình thì sững người, hắn hỏi
“Đây là thiên đường hay địa ngục”
“Đứa con trai ngốc này. Đây không phải là thiên đường hay địa ngục. Đây là nhà con mà”
Nguyễn Hải Thượng thấy đứa con trai yêu quí đã tỉnh lại thì rất đỗi vui mừng, vẻ mặt băng lãnh vô tình lúc này đã biến mất mà tháy vào đó khuôn mặt trìu mến, ánh mắt vạn phần yêu thương đầ thâm tình của một người cha nhìn thấy đứa con trai yêu quí của mình thoát khỏi cái chết. Hắn tiến lại gần, đưa bàn tay lên khuôn mặt tuấn mỹ của Nguyễn Hùng nhẹ nhàng vuốt ve như sợ làm con trai đau. Bộ dạng này của hắn phải nói là cực kì khó gặp cho dù là người trong nhà đi nữa, có lẽ đây chính là một mặt khác của người lãnh đạo gia tộc có quyền lực nhất nhì đất nước Việt Nam
“Nhà?”
Nguyễn Hùng lẩm bẩm, hắn nhớ lại tình cảnh đêm qua lại cảm nhận thấy hơi ấm từ bàn tay của Nguyễn Hải Thượng truyền đến mặt hắn khiến hắn thực sự tin rằng mình còn sống. Vui sướng quá đỗi hắn thét lên
“Ta con sống”
“Phải con còn sống”
Nguyễn Hải Thượng cười cười với Nguyễn Hùng.
Đột nhiên Nguyễn Hùng nhớ lại tình cảnh cận cái chết đêm qua trong lòng hắn có chút sợ hãi lại có chút gì đó xấu hổ hăn, hắn cúi đầu ủ ũ hối lỗi nói
“Cha con xin lỗi, con đã làm cha thất vọng. Con không thể bảo vệ được căn cứ đó”
“Không sao đâu con. Chỉ là một căn cứ thôi mà, con còn sống mới là quan trọng nhất. Căn cứ mất rồi thì có thể xây lại được nhưng người chết rồi thì sao có thể sống lại được”
Nguyễn Hùng gật đầu nhìn cha mình với ánh mắt cảm kích. Đột nhiến hắn nhớ đến cái tên khí giả khủng bố đếm trước thì thân thể hắn đột nhiên run lên vì tức giận, hắn gằn giọng giận dữ nói
“Cha. Chắc chắn trong Nguyễn gia chúng ta có kẻ nội gián”
Nguyễn Hải Thượng gật đầu, hắn không nói gì cả mà dùng ánh mắt khích lệ Nguyễn Hùng mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình. Thực sự là từ khi nghe 13 kể lại sự tình đêm qua hắn đã tám phần đoán ra là trong nhà có kẻ gian rồi nhưng hắn muốn im lặng nghe con trai mình nói, hắn muốn xem cái nhìn nhận vấn đề của con trai xem xem nó thật sự là có đáp ứng được kì vọng của hắn, có thể tương lai trở thành người chèo lái con thuyền Nguyễn gia to lớn hay không.
Nguyễn Hùng được cha khích lệ liền cam đảm hơn, hắn kể lại cuộc đối thoại giữa hắn và tên khí giả áo đen cường đại thần bí rồi nói ra suy nghĩ của mình. Cuộc đối thoại của Vương Minh với Nguyễn Hùng căn bản số 13 không hề biết nên khi Nguyễn Hải Thượng nghe thấy con trai nói về cuộc nói chuyện của hai người thì trong lòng có chút giật mình đồng thời hắn lúc nãy đã hoàn toàn khẳng định mười phần là trong nhà có nội gián. Nguyễn Hải Thượng xiết chặt tay nhìn con trái nói
“Con nghĩ trong nhà kẻ nào đáng nghi nhất”
Nguyễn Hùng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói
“Theo con kẻ đó phải là kẻ có khả năng ra vào phòng làm việc của cha. Cha nghĩ xem, trong gia tộc chỉ có cha vào con biết về vậy, chưa kể lúc nói chuyện lại là trong phòng làm việc của cha chỉ có hai cha con ta mà tại sao một kẻ như cái tên khí giả bí ẩn kia lại biết”
“Ý cong là trong phòng làm việc của cha có kẻ gắn máy nghe trộm”
Nguyễn Hùng gật đầu nói
“Chỉ có thể là thế. Và sau khi nghe trộm xong thông tin này chắc chắn kẻ nội gián sẽ đến phòng xóa dấu viết. Vì vậy con mới nghĩ chỉ có kể nội gián ắt phải là kẻ có thể tiến vào phòng làm việc của cha”
“Cũng có khả năng này”
Nguyễn Hải Thượng gật gật đầu. Mặc dù trong lập luận này vẫn có một số lỗ hổng nhỏ những không phải là không có khả năng. Lúc này Nguyễn Hải Thượng học tập triệt để tinh thần của Tào Tháo năm xưa: thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Nguyễn Hải Thượng, một con cáo già chính đuôi thành tinh; Nguyễn Hùng, kẻ từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành gia chủ tương lai của Nguyễn gia; hai trí giá bậc nhất của Nguyễn gia hiện giờ không ngờ rằng hai người hiện giờ đã hoàn toàn bị Vương Minh chơi xỏ để rồi kể từ sau cuộc nố chuyện này, những hành động của hai người tiếp theo sẽ là chính thức đẩy Nguyễn gia hùng mạnh đến gần hơn với con đương vong tộc.
Nguyễn Hải Thượng nhìn con trai rồi nói
“Hùng, hiện giờ con đã lộ mặt, Việt Nam con không thể ở lại nữa”
“Vậy con phải đi đâu?”
Nguyên Hùng cũng không phải là kể ngu, đêm qua có một kẻ là thành viên của tổ S đã nhận ra hắn, nếu hắn còn tiếp tục ở lại Việt Nam nữa thì chả khác nào cá nằm trong rọ. Hiện giờ Nguyễn gia và Chính phủ tuy rằng đang đối đầu nhưng chỉ mới là đấu tranh ngầm mà thôi, vẫn chưa phải thời cơ thích hợp để trở mặt hoàn toàn. Vì vậy biện pháp hữu hiệu nhất với hắn bây giờ là trốn ra nước ngoài.
“Thế này đi. Con sang châu Âu một chuyến đồng thời đảm nhiệm luôn một số sự vụ làm ăn bên đó”
“Vâng. Con đi thu dọn hành lí ngay”
“Ừm. Đi càng nhanh càng tốt”
“Vâng, cha ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe”
“Ta biết”
Nguyễn Hải Thượng nhìn con trai biến mất sau cảnh cửa gỗ lim chạm khác tinh xảo thì thở dài. Hắn siết chặt tay nghiến răng nói
“Chiêu này của các ngươi quả nhiên là độc lắm”
-------------------------o0o----------------------------
Đối với Vương Minh nằm trong bệnh viện quả thật là một trong những con ác mộng kinh khủng nhất. Mặc dù phòng hắn và Lê Minh Đức nằm là căn phòng VIP; tivi, máy tính, wifi,… thứ gì cũng có đủ cả nhưng mà phải nằm mãi một chỗ trên giường bệnh thật sự là chán.
Hắn với năng lực tự phục hồi siêu việt đến đáng sợ của bản thân thì chỉ sau hai ngày nằm viện có thể tháo bột nhưng mà Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận hai nàng lại liên thủ với nhau kiên trì bắt hắn phải nằm lại bệnh viện thêm vài ngày nữa để theo dõi xem có cơ thể có còn vấn đề hỏng hóc ở đâu nữa không. Thánh chỉ của hai vị phu nhân đã ban xuống Vương Minh mặc dù trong lòng buồn bực vô cùng nhưng cũng không dám làm trái lệnh của hai người đẹp.
Ngày thứ ba nằm trong viện, Lê Minh Đức đang đi kiểm tra, Vương Minh ở một mình trong phòng nhàm chán xem kênh thời trang trên tivi thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Cộc… cộc…!
Vương Minh nói
“Cửa không khóa đâu vào đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.