Chương 292
kingbin
04/11/2013
“Thật sao đại ca?”
Bốn người Nguyễn Đại Dương nghe xong không giấu nổi kích động hỏi
“Hừ, bốn chú nghĩ anh rỗi việc mà đi nói đùa với chú chắc”
Vương Minh hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn vì bốn người Nguyễn Đại Dương nghi ngờ.
“Dạ, bọn em không dám… không dám… đại ca bớt giận… bớt giận”
Bốn người rối rít ngãi đầu ngãi tai nói
“Hừ có gì to tát đâu, chỉ là một khóa huấn luyện thôi mà làm gì mà bốn người phải khúm núm như vậy, hắn không cho thì thôi cần gì phải cầu xin hắn chứ, bốn người có còn phải là đàn ông hay không?”
Lúc này Lê Linh suốt từ đầu đến giờ im lặng đột nhiên mở miệng nói ra một câu đầy xỉa xói. Lê Linh ngoài miệng nói vậy nhưng thự ra trong lòng nàng lúc này cũng không khác gì bốn người Nguyễn Đại Dương cả, dù sao đối với một khí giả thì việc tăng thực lực quả thật là có một sức hấp dẫn to lớn, không kém gì một thằng đàn ông đột nhiên thấy một mỹ nữ trần truồng cả. Chỉ là Lê Linh cảm thấy không mở miệng được bởi từ lúc hai người quen nhau đến giờ nàng luôn có ác cảm với Vương Minh, luôn tìm dịp xỉa xói hắn vài câu, lúc này mà mở miệng cầu hắn thì quá mất mặt mũi.
Vương Minh giống như mọi lần, áp dụng chính sách làm ngơ không nghe thấy gì, không thèm dể tâm đến Lê Linh, hắn nhìn gần nghìn thành viên đang cúi đầu trầm tư phía dưới, hắn thấy thời có lẽ đã đủ vì vậy lớn tiếng nói
“Được rồi, chắc mọi người đã suy nghĩ kĩ rồi chứ. Hiện giời nhưng người nào muốn tham gia thì đứng sang bên tay phải anh, còn nhưng người nào không muốn tham gia thì đứng sang bên tay trái”
Vương Minh vừa nói xong những người phía dưới phải mất nửa giây mới tiêu hóa xong lập tức loạn thành một bày cuối cùng khi mọi người ai đã vào hàng đó ngay ngắn thì hắn Vương Minh cảm thấy bất ngờ. Bên tay trái của hắn lúc này không có một bóng người mà tất cả đều đứng sáng bên tay phải. Vương Minh im lặng không nói gì, mọi người cũng không nói gì chỉ nhìn hắn với ánh mắt đầy kiên định. Chừng khoảng mười phút sau Vương Minh gật đầu nói
“Tốt lắm. Bốn đội trưởng nghe lệnh”
“Có bọn em”
Bốn người Nguyễn Đại Dương, Hồ Anh Tuấn, Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng quay người lại đối mặt với Vương Minh, sống lưng thẳng tắp, bộ ngực ưỡn cao, hai chân chụm lại với nhau đúng với tư thế của một quân nhân đang đợi mênh lên từ cấp trên.
“Bốn người sau khi giải tán lập tức về đội của mình thu thập tên tất cả thành viên và số tài khoản ngân hàng sau đó đưa cho Lê Minh Đức gửi lên cho anh, nhớ là không được sót một người nào ở đây bằng không nếu anh phát hiện ra thiếu dù chỉ là một người thì bốn người chuẩn bị tinh thần lãnh trừng phạt đi. Bốn người rõ chưa?”
Vương Minh dặn dò, vì lúc này có mặt các thành viên của Hắc bang nên Vương Minh cũng không dùng giọng nói nhẹ nhàng như bình thường khi nói chuyện với bốn người mà dùng giọng nói nghiêm khắc, ra lênh để thể hiện rõ vị thế đại ca của mình.
“Đã rõ, đại ca yên tâm, bọn em sẽ hoàn thành, đảm bảo không sót một người nào cả”
Vương Minh gật đầu rồi nhìn về gần nghìn thành viên Hắc quân đang đứng ở phía bên tay phải hắn, Vương Minh nói
“Anh trước chúc mừng mọi người đã qua thử thách về lòng tin, giờ là thử thách về trình độ”
Tất cả mọi người kể cả Lê Linh, Lê Minh Đức và bốn người Nguyễn Đại Dương sững sờ không biết làm thế nào lại chui ra một cái thử thách về trình độ nữa vậy.
Vương Minh thấy mọi người khuôn mặt đầy nghi hoặc thì bắt đầu giải thích:
“Tuy rằng mọi người đã luyện thành nội khí nhưng mà lượng nội khí của mọi người và các kỹ xảo về nội khí mọi người còn quá kém cỏi, nếu như cứ như vậy mà tham gia vào giết địch thì không khác gì đi tự sát. Chúng ta có khoảng một tháng chuẩn bị vì vậy bắt đầu từ tuần sau anh sẽ đích thân làm huấn luyện viên hướng dẫn mọi người luyện tập. Kết quả một tháng sau của cuộc tập luyện này sẽ xác định ai sẽ là người tham gia chiến dịch ai sẽ là người phải ở nhà”
Những thành viên của Hắc quân trầm ngâm. Quả thật lời của Vương Minh noi rất đúng, họ vừa mới chỉ đạt được nội khí có vài tháng, những kỹ xảo về nội khí còn quá kém thậm chí trong số những người ở đây có vài người có đôi khi còn không điều khiển được nội khí. Tình trạng như vậy cứ tiếp tục diễn ra khi tham gia chiến đấu gặp người bình thường thì không sao, nếu gặp được khí giả chính hiệu thì bọn họ đủ thảm huống chi đối thủ lần này là dị năng giả, quả thật đó là tự sát.
“Bọn em sẽ tham gia”
“Đúng, em cũng tham gia”
“Cả em nữa”
“…”
Tất cả thành viên đều nghĩ thông suốt sau đó đồng thanh hô lên
“Rất tốt, rất có ý chí, anh hi vọng mọi người có thể cố gắng mà giữ ý chí đó cho đến kết thúc buổi huấn luyện”
Vương Minh nói những lời này tuy rằng trên mặt nở nụ cười nhưng không biết tại sao tất cả mọi người đều cảm thấy sống lưng lạnh gắt, cái nụ cười kia trông tươi rói như mặt trời nhưng mọi người lại có cảm giác đó là ác ma đang cười với mọi người vậy.
Không thể không công nhận rằng những thành viên này có một giác quan thứ sáu thật sự nhạy bén a. Kể từ khi họ đồng ý tham gia vào khóa huấn luyện của Vương Minh thì chính xác là những người này đã bước nửa bước chân đến với địa ngục rồi bởi vì để chuẩn bị cho kháo huấn luyện này Vương Minh đã đặc biệt dụng tâm thiết kế một giáo trình huấn luyện cực kỳ công phu, là sự kết hợp của những bài tập luyện do Vương Minh tự sáng tạo ra hồi còn làm sát thủ và giáo trình huấn luyện sát thủ đẳng cấp thế giới của tổ chức sát thủ Vương gia vì vậy có thể coi giáo trình huấn luyện kinh khủng không khác gì địa ngục cũng không quá chút nào cả, đảm bảo bất cứ ai tham gia qua khóa huấn luyện này sẽ cả đời không thể nào quên được. Bất quá đó là chuyện của một tháng sau, bây giờ trở lại với hiện tại Vương Minh sau khi giải tán tất cả mọi người thì triệu tập những thành viên cao tầng của Hắc quân gồm sáu người Lê Minh Đức trở lại phòng họp, giao phó một chút chuyện cần làm để chuẩn bị cho khóa huấn luyện vào một tuần tới. Bàn bạc môt chút chuyện râu ria về khóa huấn luyện, Vương Minh nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ rồi vì vậy từ chối Lê Minh Đức giữ lại ăn cơm, nhanh chóng lái xe trở lại thành phố Đông Doanh bởi vì trưa nay hắn đã có hẹn ăn cơm với hai nàng Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận.
“Hai em muốn trưa nay ăn món gì? Món việt hay món Tây?”
Vương Minh đón hai nàng lên xe liền hướng hai nàng hỏi
Nguyễn Giai Giai phất tay nói
“Ăn gì cũng được, anh tự chọn đi”
“Vậy thì hôm nay ăn món Tây nhé, suốt ngày ăn món Việt rồi cũng nên đổi vị một chút ăn cho nó ngon miệng chứ”
“Vậy cũng được”
Vương Minh liền lục trí nhớ của mình xem có cửa hàng đồ ăn Tây nào ngon gần đây không. Sau khoảng chừng năm phút hắn cuối cùng cũng nhớ ra được một chỗ chỉ là cách trường cũng khá xa thôi. Vương Minh lái xe, vô tình hắn nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thấy hai nàng ngồi ở ghế sau thủ thỉ to nhỏ gì dó, hắn lại thấy Triệu Vận thỉnh thoảng lắc lắc đầu. Vương Minh tò mò hỏi
“Hai em đang nói chuyện gì vậy Triệu Vận?”
Vương Minh trực tiếp điểm danh Triệu Vận bởi hắn biết tính tính của nàng rút nhu thuận, ít nói cho dù có chịu khổ hay có việc khó thì không hề mở miệng nói với hắn, chỉ âm thầm tự mình giải quyết. Hắn lúc nãy thấy nàng lắc đầu liên tục, khuôn mặt lại có chút lưỡng lự như khó nói vì vậy đoán rằng chắc nàng có việc khó nhưng vì không muốn làm phiền hắn nên không dám mở miệng vì vậy hắn chỉ có thẻ chủ động hỏi
“Không… không có gì đâu?”
Triệu Vận bị Vương Minh đột nhiên gọi thì giật mình, thần sắc có chút lo lắng lắc đầu liên tục
Vương Minh nhướn mày nghi ngờ hỏi
“Triệu Vận à chúng ta tính là cũng là vợ chồng già rồi, có việc gì khó nói đâu, có việc gì em cứ nói đi, không cần phải giấu giấu diếm diếm làm gì cả”
“Đúng đấy em Vận, cứ nói đi, dù sao cũng là vợ chồng mà… hì hì”
Nguyễn Giai Giai tươi cười cũng với Vương Minh động viên Triệu Vận
Triệu Vận được hai người cổ vũ liền thu được can đảm nói với Vương Minh
“Anh Minh, em có một cô bạn thân hồi học cấp ba, cô ấy học ở một trường cao đẳng về kế toán tại Nam Hải, hiện giờ đang trong quá trình thực tập nhưng vì ở Nam Hải khó tìm được công ty thử việc nên cô ấy đến Đông Doanh. Em và cô ấy gặp nhau, cô ấy biết anh là người yêu em và cũng là chủ của công ty Vương thị nên muốn nhờ em nói với anh một tiếng có thể cho cô ấy vào làm việc ở công ty Vương thị được không?”
Bốn người Nguyễn Đại Dương nghe xong không giấu nổi kích động hỏi
“Hừ, bốn chú nghĩ anh rỗi việc mà đi nói đùa với chú chắc”
Vương Minh hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn vì bốn người Nguyễn Đại Dương nghi ngờ.
“Dạ, bọn em không dám… không dám… đại ca bớt giận… bớt giận”
Bốn người rối rít ngãi đầu ngãi tai nói
“Hừ có gì to tát đâu, chỉ là một khóa huấn luyện thôi mà làm gì mà bốn người phải khúm núm như vậy, hắn không cho thì thôi cần gì phải cầu xin hắn chứ, bốn người có còn phải là đàn ông hay không?”
Lúc này Lê Linh suốt từ đầu đến giờ im lặng đột nhiên mở miệng nói ra một câu đầy xỉa xói. Lê Linh ngoài miệng nói vậy nhưng thự ra trong lòng nàng lúc này cũng không khác gì bốn người Nguyễn Đại Dương cả, dù sao đối với một khí giả thì việc tăng thực lực quả thật là có một sức hấp dẫn to lớn, không kém gì một thằng đàn ông đột nhiên thấy một mỹ nữ trần truồng cả. Chỉ là Lê Linh cảm thấy không mở miệng được bởi từ lúc hai người quen nhau đến giờ nàng luôn có ác cảm với Vương Minh, luôn tìm dịp xỉa xói hắn vài câu, lúc này mà mở miệng cầu hắn thì quá mất mặt mũi.
Vương Minh giống như mọi lần, áp dụng chính sách làm ngơ không nghe thấy gì, không thèm dể tâm đến Lê Linh, hắn nhìn gần nghìn thành viên đang cúi đầu trầm tư phía dưới, hắn thấy thời có lẽ đã đủ vì vậy lớn tiếng nói
“Được rồi, chắc mọi người đã suy nghĩ kĩ rồi chứ. Hiện giời nhưng người nào muốn tham gia thì đứng sang bên tay phải anh, còn nhưng người nào không muốn tham gia thì đứng sang bên tay trái”
Vương Minh vừa nói xong những người phía dưới phải mất nửa giây mới tiêu hóa xong lập tức loạn thành một bày cuối cùng khi mọi người ai đã vào hàng đó ngay ngắn thì hắn Vương Minh cảm thấy bất ngờ. Bên tay trái của hắn lúc này không có một bóng người mà tất cả đều đứng sáng bên tay phải. Vương Minh im lặng không nói gì, mọi người cũng không nói gì chỉ nhìn hắn với ánh mắt đầy kiên định. Chừng khoảng mười phút sau Vương Minh gật đầu nói
“Tốt lắm. Bốn đội trưởng nghe lệnh”
“Có bọn em”
Bốn người Nguyễn Đại Dương, Hồ Anh Tuấn, Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng quay người lại đối mặt với Vương Minh, sống lưng thẳng tắp, bộ ngực ưỡn cao, hai chân chụm lại với nhau đúng với tư thế của một quân nhân đang đợi mênh lên từ cấp trên.
“Bốn người sau khi giải tán lập tức về đội của mình thu thập tên tất cả thành viên và số tài khoản ngân hàng sau đó đưa cho Lê Minh Đức gửi lên cho anh, nhớ là không được sót một người nào ở đây bằng không nếu anh phát hiện ra thiếu dù chỉ là một người thì bốn người chuẩn bị tinh thần lãnh trừng phạt đi. Bốn người rõ chưa?”
Vương Minh dặn dò, vì lúc này có mặt các thành viên của Hắc bang nên Vương Minh cũng không dùng giọng nói nhẹ nhàng như bình thường khi nói chuyện với bốn người mà dùng giọng nói nghiêm khắc, ra lênh để thể hiện rõ vị thế đại ca của mình.
“Đã rõ, đại ca yên tâm, bọn em sẽ hoàn thành, đảm bảo không sót một người nào cả”
Vương Minh gật đầu rồi nhìn về gần nghìn thành viên Hắc quân đang đứng ở phía bên tay phải hắn, Vương Minh nói
“Anh trước chúc mừng mọi người đã qua thử thách về lòng tin, giờ là thử thách về trình độ”
Tất cả mọi người kể cả Lê Linh, Lê Minh Đức và bốn người Nguyễn Đại Dương sững sờ không biết làm thế nào lại chui ra một cái thử thách về trình độ nữa vậy.
Vương Minh thấy mọi người khuôn mặt đầy nghi hoặc thì bắt đầu giải thích:
“Tuy rằng mọi người đã luyện thành nội khí nhưng mà lượng nội khí của mọi người và các kỹ xảo về nội khí mọi người còn quá kém cỏi, nếu như cứ như vậy mà tham gia vào giết địch thì không khác gì đi tự sát. Chúng ta có khoảng một tháng chuẩn bị vì vậy bắt đầu từ tuần sau anh sẽ đích thân làm huấn luyện viên hướng dẫn mọi người luyện tập. Kết quả một tháng sau của cuộc tập luyện này sẽ xác định ai sẽ là người tham gia chiến dịch ai sẽ là người phải ở nhà”
Những thành viên của Hắc quân trầm ngâm. Quả thật lời của Vương Minh noi rất đúng, họ vừa mới chỉ đạt được nội khí có vài tháng, những kỹ xảo về nội khí còn quá kém thậm chí trong số những người ở đây có vài người có đôi khi còn không điều khiển được nội khí. Tình trạng như vậy cứ tiếp tục diễn ra khi tham gia chiến đấu gặp người bình thường thì không sao, nếu gặp được khí giả chính hiệu thì bọn họ đủ thảm huống chi đối thủ lần này là dị năng giả, quả thật đó là tự sát.
“Bọn em sẽ tham gia”
“Đúng, em cũng tham gia”
“Cả em nữa”
“…”
Tất cả thành viên đều nghĩ thông suốt sau đó đồng thanh hô lên
“Rất tốt, rất có ý chí, anh hi vọng mọi người có thể cố gắng mà giữ ý chí đó cho đến kết thúc buổi huấn luyện”
Vương Minh nói những lời này tuy rằng trên mặt nở nụ cười nhưng không biết tại sao tất cả mọi người đều cảm thấy sống lưng lạnh gắt, cái nụ cười kia trông tươi rói như mặt trời nhưng mọi người lại có cảm giác đó là ác ma đang cười với mọi người vậy.
Không thể không công nhận rằng những thành viên này có một giác quan thứ sáu thật sự nhạy bén a. Kể từ khi họ đồng ý tham gia vào khóa huấn luyện của Vương Minh thì chính xác là những người này đã bước nửa bước chân đến với địa ngục rồi bởi vì để chuẩn bị cho kháo huấn luyện này Vương Minh đã đặc biệt dụng tâm thiết kế một giáo trình huấn luyện cực kỳ công phu, là sự kết hợp của những bài tập luyện do Vương Minh tự sáng tạo ra hồi còn làm sát thủ và giáo trình huấn luyện sát thủ đẳng cấp thế giới của tổ chức sát thủ Vương gia vì vậy có thể coi giáo trình huấn luyện kinh khủng không khác gì địa ngục cũng không quá chút nào cả, đảm bảo bất cứ ai tham gia qua khóa huấn luyện này sẽ cả đời không thể nào quên được. Bất quá đó là chuyện của một tháng sau, bây giờ trở lại với hiện tại Vương Minh sau khi giải tán tất cả mọi người thì triệu tập những thành viên cao tầng của Hắc quân gồm sáu người Lê Minh Đức trở lại phòng họp, giao phó một chút chuyện cần làm để chuẩn bị cho khóa huấn luyện vào một tuần tới. Bàn bạc môt chút chuyện râu ria về khóa huấn luyện, Vương Minh nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ rồi vì vậy từ chối Lê Minh Đức giữ lại ăn cơm, nhanh chóng lái xe trở lại thành phố Đông Doanh bởi vì trưa nay hắn đã có hẹn ăn cơm với hai nàng Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận.
“Hai em muốn trưa nay ăn món gì? Món việt hay món Tây?”
Vương Minh đón hai nàng lên xe liền hướng hai nàng hỏi
Nguyễn Giai Giai phất tay nói
“Ăn gì cũng được, anh tự chọn đi”
“Vậy thì hôm nay ăn món Tây nhé, suốt ngày ăn món Việt rồi cũng nên đổi vị một chút ăn cho nó ngon miệng chứ”
“Vậy cũng được”
Vương Minh liền lục trí nhớ của mình xem có cửa hàng đồ ăn Tây nào ngon gần đây không. Sau khoảng chừng năm phút hắn cuối cùng cũng nhớ ra được một chỗ chỉ là cách trường cũng khá xa thôi. Vương Minh lái xe, vô tình hắn nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thấy hai nàng ngồi ở ghế sau thủ thỉ to nhỏ gì dó, hắn lại thấy Triệu Vận thỉnh thoảng lắc lắc đầu. Vương Minh tò mò hỏi
“Hai em đang nói chuyện gì vậy Triệu Vận?”
Vương Minh trực tiếp điểm danh Triệu Vận bởi hắn biết tính tính của nàng rút nhu thuận, ít nói cho dù có chịu khổ hay có việc khó thì không hề mở miệng nói với hắn, chỉ âm thầm tự mình giải quyết. Hắn lúc nãy thấy nàng lắc đầu liên tục, khuôn mặt lại có chút lưỡng lự như khó nói vì vậy đoán rằng chắc nàng có việc khó nhưng vì không muốn làm phiền hắn nên không dám mở miệng vì vậy hắn chỉ có thẻ chủ động hỏi
“Không… không có gì đâu?”
Triệu Vận bị Vương Minh đột nhiên gọi thì giật mình, thần sắc có chút lo lắng lắc đầu liên tục
Vương Minh nhướn mày nghi ngờ hỏi
“Triệu Vận à chúng ta tính là cũng là vợ chồng già rồi, có việc gì khó nói đâu, có việc gì em cứ nói đi, không cần phải giấu giấu diếm diếm làm gì cả”
“Đúng đấy em Vận, cứ nói đi, dù sao cũng là vợ chồng mà… hì hì”
Nguyễn Giai Giai tươi cười cũng với Vương Minh động viên Triệu Vận
Triệu Vận được hai người cổ vũ liền thu được can đảm nói với Vương Minh
“Anh Minh, em có một cô bạn thân hồi học cấp ba, cô ấy học ở một trường cao đẳng về kế toán tại Nam Hải, hiện giờ đang trong quá trình thực tập nhưng vì ở Nam Hải khó tìm được công ty thử việc nên cô ấy đến Đông Doanh. Em và cô ấy gặp nhau, cô ấy biết anh là người yêu em và cũng là chủ của công ty Vương thị nên muốn nhờ em nói với anh một tiếng có thể cho cô ấy vào làm việc ở công ty Vương thị được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.