Chương 334
kingbin
04/11/2013
Vương Minh lúc này trên người không một sợi vải, toàn thân ướt sũng mồ hôi nữa nằm nửa ngồi dựa vào ghế salon. Nhớ lại hai tiếng điên cuồng vừa rồi với Lê Thị Tuyết, Vương Minh quả thật là sướng và thỏa mãn đến tận xương tủy, Vương Minh có lòng tin rằng nếu hắn còn có đủ tinh lực chắc chẳng ngại ngần mà cày cấy trên cơ thể tuyệt vời Lê Thị Tuyết đến tận sáng mai luôn.
Lại nói đến Lê Thị Tuyết, bị Vương Minh vần qua vần lại suốt hai tiếng đồng hồ, cơ thể bị Vương Minh đưa đến cao trào không biết bao nhiêu lần, nàng chỉ biết rằng cao trào giống như những con sóng ngoài đại dương, cái trước vừa đến thì cái sau cũng nối tiếp xuất hiện. Vì vậy lúc này Lê Thị Tuyết đang ở trạng thái hư thoát vô lực, cả cơ thể cơ hồ đã bị rút sạch sức lực, dù muốn động một ngón tay cũng khó khăn, nàng lúc này chỉ có một nguyện vọng duy nhất là được ngủ mà thôi.
Vương Minh nhìn mỹ nhân uể oải nằm bên cạnh hắn, nhìn trên làn da hồng hồng sau cao trào của nàng thỉnh thoảng lại thấy xuất hiện vài vết cào cấu sưng tấy, vài vết bầm thâm tím chứng tỏ vừa rồi Vương Minh tra tấn hung ác hành hạ nàng như thế nào. Vương Minh cho dù có ác cảm với Lê Thị Tuyết bởi nàng dám sử dụng thủ đoạn lên hắn nhưng hắn cũng không đổ lỗi hoàn toàn cho hắc ám nội khí, trong lòng hắn tự nhân hắn vừa rồi quá mức điên cuồng, thấy hơi hơi áy náy và có lỗi với Lê Thị Tuyết.
Vương Minh nhẹ nhàng dùng hai tay bế Lê Thị Tuyết vào trong phòng nghỉ trưa của Trương Nghĩa. Căn phòng diện tích không gian khá nhỏ, bên trong chỉ bày một cái giường, trên giường đặt một bộ chăn gối, đầu giường có một chiếc bàn nhỏ, phía trên bàn đặt một chiếc đèn ngủ cùng với một chiếc điện thoại cố định. Tuy rằng căn phòng đơn sơ nhưng đối với Vương Minh thế là đủ rồi. Hắn đặt Lê Thị Tuyết lên giường sau đó cũng nằm xuống bên cạnh nàng, vươn tay ra kéo Lê Thị Tuyết vào gần hắn, để đầu của nàng dựa vào lồng ngực của hắn, kéo chăn lên đắp cho hai người. Lê Thị Tuyết lúc đầu cũng hơi giãy giụa vài cái nhưng một lúc sau liền lập tức chìm sâu vào trong giấc ngủ. Có lẽ hai tiếng vừa rồi khiến Vương Minh phát tiết hết tất cả dục vọng ra ngoài thế nên lúc này mặc dù ôm một mỹ phụ trần truồng cực kỳ xinh đẹp trong lòng nhưng bàn tay của hắn chỉ đặt ở phần bụng bằng phẳng không chút mỡ thừa của nàng, cực kỳ an phận, không có chút hành động nào đồng thời trong cơ thể hắn hắc ám nội khí cũng trái lệ ngoan ngoãn nằm im, không hề rục rịch quấy rối.
Vương Minh mặc dù trải qua hai tiếng vận động mạnh nhưng mà hắn cảm thấy thể lực chả có chút tiêu hao, vẫn vô cùng dư thừa, nhất là tinh thần không hề có chút mệt mỏi nào cả mà ngược lại còn rất tỉnh táo và thoải mái thế nên lúc này hắn dù cố mấy lên vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ được. Nghĩ nghĩ một lúc, Vương Minh khẽ động cơ thể, vươn tay ra cầm lấy ống nghe của điện thoại cố định, bấm số di động của Trương Nghĩa.
Trương Nghĩa từ khi đi ra khỏi phòng làm việc của hắn liền không dám rời đi, chỉ ngồi ở bàn thư ký bởi hắn sợ Vương Minh có việc gì phân phó. Lúc này, hắn đã ở ngoài này đợi suốt hơn hai tiếng đồng hồ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng làm việc ở trước mặt, trong lòng cũng hơi sốt ruột. Trương Nghĩa lẩm bẩm nói:
“Chẳng lẽ lại có rắc rối gì sao?”
Trương Nghĩa từ lúc đầu đã từ Vương Minh biết mục đích của cuộc gặp mặt này, Trương Nghĩa cũng đã cùng với Vương Minh có cuộc trao đổi ngắn trên đường đi từ thang máy đến phòng làm việc, hắn thấy Vương Minh đã chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ thế nên Trương Nghĩa nghĩ rằng mọi việc sẽ rất nhanh giải quyết nhưng ai ngờ suốt hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Vương Minh hay Lê Thị Tuyết bước ra ngoài, điều này chứng tỏ hai người vẫn nói chuyện chưa xong thế nên Trương Nghĩa nghĩ rằng chắc là có biến cố gì đó ngoài dự liệu của Vương Minh khiến cho Vương Minh cùng Lê Thị Tuyết vẫn chưa đạt thành hiệp nghị. Đồng thời Trương Nghĩa lại nghĩ đến việc Lê Thị Tuyết là một nữ doanh nhân thành công, là một con cáo già trong việc đàm phán mà Vương Minh mặc dù trí thông minh cực cao nhưng kinh nghiệm về đàm phán cò kè mặc cả đều gần như không có thì Trương Nghĩa nhiều lần muốn đi vào trợ giúp Vương Minh nhưng hắn nghĩ đến việc này việc đàm phán lần này là liên quan đến Hắc bang, không thuộc phạm vị của hắn, mặc dù hắn biết Vương Minh sẽ không ngại khi hắn tham gia vào nhưng hắn cũng hiểu một đạo lý là con người không nên quá tham, không nên vươn tay quá dài xen vào những việc không phải của mình thế nên mặc dù sốt ruột, đứng lên ngồi xuống không yên được nhưng Trương Nghĩa vẫn chỉ kiên trì ngồi đợi ở ngoài này.
Đột nhiên lúc này điện thoại di động trong túi của hắn reo lên. Đang quen với không gian yên tĩnh, đột nhiên lúc này tiếng chung reo lên phá vỡ không gian khiến Trương Nghĩa giật mình hoảng hốt. Phải mất vài giây, Trương Nghĩa mới ý thức mới quay trở lại với thể xác, hắn vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn trong màn hình hiện lên số điện thoại cố định trong phòng làm việc của hắn thì sắc mặc cực kỳ cổ quái khó hiểu. Tuy vậy, Trương Nghĩa vẫn mở máy ra tiếp cuộc điện thoại khó hiểu này:
“Alo, ai đấy”
“Là anh đây”
Ở đầu dây bên kia trên đến giọng nói của Vương Minh.
“A, anh Minh”
Trương Nghĩa giật mình, không ngờ người gọi điện thoại đến là Vương Minh đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu bởi nếu có việc gì Vương Minh cần hắn làm thì hắn luôn đợi sẵn ở đây, chỉ cần bước ra gọi hắn một tiếng là hắn chạy vào ngay cần gì phải dùng điện thoại liên lạc làm gì cho phiền phức chứ. Tuy khó hiểu nhưng Trương Nghĩa cũng không dám hỏi ra ngoài miệng, chỉ có thể để trong lòng.
“Anh Minh, anh có việc gì phân phó em?”
“Ừ. Chú đi mua cho anh một bộ quần áo nam và một bộ quần áo nữ, cả đồ lót nữa nhé. Mua xong chú đặt ở bàn thư ký rồi có thể ra về, không cần đợi anh. À đúng rồi, chú mua thêm mấy loại thuốc có tác dụng tan vết bầm tím nữa”
Trương Nghĩa nghe xong lời Vương Minh mà mồm miệng méo xệch, không biết nên nói gì, hắn vạn lần không ngờ Vương Minh lại bắt hắn đi mua quần áo nam nữ với thuốc men, đã vậy lại còn mua đồ lót nữa chứ.
“Sao vậy Trương Nghĩa”
Vương Minh mãi không thấy Trương Nghĩa ở đầu bên kia trả lời liền lên tiếng hỏi.
Trương Nghĩa nghe giọng Vương Minh phát ra từ trong điện thoại mới tỉnh lại, vội vàng nói:
“A… không… không có gì. Em sẽ đi mua ngay”
Trương Nghĩa đáp xong sau đó cúp mày, bật dậy khỏi ghế thư ký đi ra ngoài. Vừa đi hắn vừa suy nghĩ về lời nói kỳ quặc của Vương Minh. Đột nhiên hắn nghĩ đến việc gì đó, khóe miệng nở nụ cười gian vô cùng. Nhưng đi thêm vài bước thì nụ cười gian trên khóe môi biến mất, hắn lắc lắc đầu lẩm bẩm nói:
“Điều này không có khả năng a. Lê Thị Tuyết tuy rằng bề ngoài trông cực kỳ dụ dỗ đàn ông phạm tội nhưng mà cô ta cũng không phải là người phụ nữ dâm đãng, ngoại trừ mối quan hệ với Phương Thiên Uy và tên tiền bí thư Đông Doanh Phạm Mạnh Nam thì chưa hề nghe thấy cô ta có chút dính dáng nào đến đàn ông cả. Khả năng Lê Thị Tuyết bị anh Minh ép phải dùng đến mỹ nhân kế có khả năng như không cao bởi khả năng anh Minh có thể trong đàm phán chèn ép Lê Thị Tuyết là không cao. Vậy chỉ còn lại một khả năng là anh Minh dùng sức mạnh a”
Vừa nghĩ ra cái ý tưởng này thì Trương Nghĩa lập tức phủ nhận ngay bởi hắn dựa theo tính cách của Vương Minh, hắn biết Vương Minh là loại người ưa thích hai bên tình nguyện chứ không thích dùng sức mạnh với phụ nữ. Càng nghĩ càng đau đầu, càng khó hiểu, nghĩ đi nghĩ lại lại chẳng ra cái gì cả thế nên Trương Nghĩa quyết định không thèm suy nghĩ đến vấn đề này nữa, chỉ làm theo phân phó của Vương Minh đi ra ngoài mua những thứ Vương Minh yêu cầu.
Lại nói đến Lê Thị Tuyết, bị Vương Minh vần qua vần lại suốt hai tiếng đồng hồ, cơ thể bị Vương Minh đưa đến cao trào không biết bao nhiêu lần, nàng chỉ biết rằng cao trào giống như những con sóng ngoài đại dương, cái trước vừa đến thì cái sau cũng nối tiếp xuất hiện. Vì vậy lúc này Lê Thị Tuyết đang ở trạng thái hư thoát vô lực, cả cơ thể cơ hồ đã bị rút sạch sức lực, dù muốn động một ngón tay cũng khó khăn, nàng lúc này chỉ có một nguyện vọng duy nhất là được ngủ mà thôi.
Vương Minh nhìn mỹ nhân uể oải nằm bên cạnh hắn, nhìn trên làn da hồng hồng sau cao trào của nàng thỉnh thoảng lại thấy xuất hiện vài vết cào cấu sưng tấy, vài vết bầm thâm tím chứng tỏ vừa rồi Vương Minh tra tấn hung ác hành hạ nàng như thế nào. Vương Minh cho dù có ác cảm với Lê Thị Tuyết bởi nàng dám sử dụng thủ đoạn lên hắn nhưng hắn cũng không đổ lỗi hoàn toàn cho hắc ám nội khí, trong lòng hắn tự nhân hắn vừa rồi quá mức điên cuồng, thấy hơi hơi áy náy và có lỗi với Lê Thị Tuyết.
Vương Minh nhẹ nhàng dùng hai tay bế Lê Thị Tuyết vào trong phòng nghỉ trưa của Trương Nghĩa. Căn phòng diện tích không gian khá nhỏ, bên trong chỉ bày một cái giường, trên giường đặt một bộ chăn gối, đầu giường có một chiếc bàn nhỏ, phía trên bàn đặt một chiếc đèn ngủ cùng với một chiếc điện thoại cố định. Tuy rằng căn phòng đơn sơ nhưng đối với Vương Minh thế là đủ rồi. Hắn đặt Lê Thị Tuyết lên giường sau đó cũng nằm xuống bên cạnh nàng, vươn tay ra kéo Lê Thị Tuyết vào gần hắn, để đầu của nàng dựa vào lồng ngực của hắn, kéo chăn lên đắp cho hai người. Lê Thị Tuyết lúc đầu cũng hơi giãy giụa vài cái nhưng một lúc sau liền lập tức chìm sâu vào trong giấc ngủ. Có lẽ hai tiếng vừa rồi khiến Vương Minh phát tiết hết tất cả dục vọng ra ngoài thế nên lúc này mặc dù ôm một mỹ phụ trần truồng cực kỳ xinh đẹp trong lòng nhưng bàn tay của hắn chỉ đặt ở phần bụng bằng phẳng không chút mỡ thừa của nàng, cực kỳ an phận, không có chút hành động nào đồng thời trong cơ thể hắn hắc ám nội khí cũng trái lệ ngoan ngoãn nằm im, không hề rục rịch quấy rối.
Vương Minh mặc dù trải qua hai tiếng vận động mạnh nhưng mà hắn cảm thấy thể lực chả có chút tiêu hao, vẫn vô cùng dư thừa, nhất là tinh thần không hề có chút mệt mỏi nào cả mà ngược lại còn rất tỉnh táo và thoải mái thế nên lúc này hắn dù cố mấy lên vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ được. Nghĩ nghĩ một lúc, Vương Minh khẽ động cơ thể, vươn tay ra cầm lấy ống nghe của điện thoại cố định, bấm số di động của Trương Nghĩa.
Trương Nghĩa từ khi đi ra khỏi phòng làm việc của hắn liền không dám rời đi, chỉ ngồi ở bàn thư ký bởi hắn sợ Vương Minh có việc gì phân phó. Lúc này, hắn đã ở ngoài này đợi suốt hơn hai tiếng đồng hồ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng làm việc ở trước mặt, trong lòng cũng hơi sốt ruột. Trương Nghĩa lẩm bẩm nói:
“Chẳng lẽ lại có rắc rối gì sao?”
Trương Nghĩa từ lúc đầu đã từ Vương Minh biết mục đích của cuộc gặp mặt này, Trương Nghĩa cũng đã cùng với Vương Minh có cuộc trao đổi ngắn trên đường đi từ thang máy đến phòng làm việc, hắn thấy Vương Minh đã chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ thế nên Trương Nghĩa nghĩ rằng mọi việc sẽ rất nhanh giải quyết nhưng ai ngờ suốt hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Vương Minh hay Lê Thị Tuyết bước ra ngoài, điều này chứng tỏ hai người vẫn nói chuyện chưa xong thế nên Trương Nghĩa nghĩ rằng chắc là có biến cố gì đó ngoài dự liệu của Vương Minh khiến cho Vương Minh cùng Lê Thị Tuyết vẫn chưa đạt thành hiệp nghị. Đồng thời Trương Nghĩa lại nghĩ đến việc Lê Thị Tuyết là một nữ doanh nhân thành công, là một con cáo già trong việc đàm phán mà Vương Minh mặc dù trí thông minh cực cao nhưng kinh nghiệm về đàm phán cò kè mặc cả đều gần như không có thì Trương Nghĩa nhiều lần muốn đi vào trợ giúp Vương Minh nhưng hắn nghĩ đến việc này việc đàm phán lần này là liên quan đến Hắc bang, không thuộc phạm vị của hắn, mặc dù hắn biết Vương Minh sẽ không ngại khi hắn tham gia vào nhưng hắn cũng hiểu một đạo lý là con người không nên quá tham, không nên vươn tay quá dài xen vào những việc không phải của mình thế nên mặc dù sốt ruột, đứng lên ngồi xuống không yên được nhưng Trương Nghĩa vẫn chỉ kiên trì ngồi đợi ở ngoài này.
Đột nhiên lúc này điện thoại di động trong túi của hắn reo lên. Đang quen với không gian yên tĩnh, đột nhiên lúc này tiếng chung reo lên phá vỡ không gian khiến Trương Nghĩa giật mình hoảng hốt. Phải mất vài giây, Trương Nghĩa mới ý thức mới quay trở lại với thể xác, hắn vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn trong màn hình hiện lên số điện thoại cố định trong phòng làm việc của hắn thì sắc mặc cực kỳ cổ quái khó hiểu. Tuy vậy, Trương Nghĩa vẫn mở máy ra tiếp cuộc điện thoại khó hiểu này:
“Alo, ai đấy”
“Là anh đây”
Ở đầu dây bên kia trên đến giọng nói của Vương Minh.
“A, anh Minh”
Trương Nghĩa giật mình, không ngờ người gọi điện thoại đến là Vương Minh đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu bởi nếu có việc gì Vương Minh cần hắn làm thì hắn luôn đợi sẵn ở đây, chỉ cần bước ra gọi hắn một tiếng là hắn chạy vào ngay cần gì phải dùng điện thoại liên lạc làm gì cho phiền phức chứ. Tuy khó hiểu nhưng Trương Nghĩa cũng không dám hỏi ra ngoài miệng, chỉ có thể để trong lòng.
“Anh Minh, anh có việc gì phân phó em?”
“Ừ. Chú đi mua cho anh một bộ quần áo nam và một bộ quần áo nữ, cả đồ lót nữa nhé. Mua xong chú đặt ở bàn thư ký rồi có thể ra về, không cần đợi anh. À đúng rồi, chú mua thêm mấy loại thuốc có tác dụng tan vết bầm tím nữa”
Trương Nghĩa nghe xong lời Vương Minh mà mồm miệng méo xệch, không biết nên nói gì, hắn vạn lần không ngờ Vương Minh lại bắt hắn đi mua quần áo nam nữ với thuốc men, đã vậy lại còn mua đồ lót nữa chứ.
“Sao vậy Trương Nghĩa”
Vương Minh mãi không thấy Trương Nghĩa ở đầu bên kia trả lời liền lên tiếng hỏi.
Trương Nghĩa nghe giọng Vương Minh phát ra từ trong điện thoại mới tỉnh lại, vội vàng nói:
“A… không… không có gì. Em sẽ đi mua ngay”
Trương Nghĩa đáp xong sau đó cúp mày, bật dậy khỏi ghế thư ký đi ra ngoài. Vừa đi hắn vừa suy nghĩ về lời nói kỳ quặc của Vương Minh. Đột nhiên hắn nghĩ đến việc gì đó, khóe miệng nở nụ cười gian vô cùng. Nhưng đi thêm vài bước thì nụ cười gian trên khóe môi biến mất, hắn lắc lắc đầu lẩm bẩm nói:
“Điều này không có khả năng a. Lê Thị Tuyết tuy rằng bề ngoài trông cực kỳ dụ dỗ đàn ông phạm tội nhưng mà cô ta cũng không phải là người phụ nữ dâm đãng, ngoại trừ mối quan hệ với Phương Thiên Uy và tên tiền bí thư Đông Doanh Phạm Mạnh Nam thì chưa hề nghe thấy cô ta có chút dính dáng nào đến đàn ông cả. Khả năng Lê Thị Tuyết bị anh Minh ép phải dùng đến mỹ nhân kế có khả năng như không cao bởi khả năng anh Minh có thể trong đàm phán chèn ép Lê Thị Tuyết là không cao. Vậy chỉ còn lại một khả năng là anh Minh dùng sức mạnh a”
Vừa nghĩ ra cái ý tưởng này thì Trương Nghĩa lập tức phủ nhận ngay bởi hắn dựa theo tính cách của Vương Minh, hắn biết Vương Minh là loại người ưa thích hai bên tình nguyện chứ không thích dùng sức mạnh với phụ nữ. Càng nghĩ càng đau đầu, càng khó hiểu, nghĩ đi nghĩ lại lại chẳng ra cái gì cả thế nên Trương Nghĩa quyết định không thèm suy nghĩ đến vấn đề này nữa, chỉ làm theo phân phó của Vương Minh đi ra ngoài mua những thứ Vương Minh yêu cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.