Chương 297: Chuyện cũ của Trương Nghĩa
kingbin
04/11/2013
Sự thật là Vương Minh không hề nhầm, chính xác mọi nguyên nhân chính là do sự phát triển của hắc ám nội khí. Nguyên bản một trong những công dụng của hắc ám nội khí chính là thúc đẩy bản năng của người sở hữu đặc biệt là về phương diện tình dục thế nên trong thời gian này Vương Minh dâm tâm càng lúc càng lớn mà sức chiến đấu trên giường cũng theo sự phát triển của hắc ám nội khí mà càng lúc càng mạnh mẽ hơn, nếu như là lúc trước Vương Minh chỉ cần hai nàng Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai là thấy đủ thỏa mãn rồi nhưng hiện giờ hắn còn cảm thấy không đủ mặc cho hai nàng đã kiên trì hết sức nhưng suốt mấy đêm nay số lần hắn tận hứng chỉ đếm trên đầu ngón tay a.
Vương Minh lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu tra trong sách bạ điện thoại. Tìm một lúc cuối cùng hắn cũng tìm ra được số của Thư Kiều, liền lập tức bấm máy. Cũng không mất bao lâu, chắc khoảng chừng qua ba hồi “tút” thì trong điện thoại phát ra giọng nói băng lãnh lạnh lùng quen thuộc của Thư Kiều
“Anh gọi tôi có việc gì”
“Không có việc gì chẳng lẽ không được gọi cho em sao? Anh chả là muốn hẹn em một bữa cơm trưa”
“Ít nói lời thừa thãi thôi, nói vào việc chính đi, tôi biết nếu không có việc chắc chắn anh sẽ không gọi điện cho tôi đâu”
“Làm gì có”
Vương Minh cười khổ, nhớ lại cũng đúng lần nào hắn gọi điện cho nàng thì đều cũng là có việc tìm nàng chứ có lần nào chủ động gọi điện nói mấy cái chuyện phiếm đâu. Mà Vương Minh cũng biết muốn gọi điện nói chuyện phiếm cho nàng ta cũng không được bởi vì thứ nhất ấn tượng của hắn trong tâm trí Thư Kiều là quá kém, lần nào nói chuyện với nàng thì nàng đều dùng cái giọng lạnh lùng xa cách nói với hắn khiến hắn muốn có hứng tán chuyện cũng không có nữa; thứ hai là vì hắn ngại Nguyễn Giai Giai, mặc dù không biết giữa Thư Kiều và Nguyễn Giai Giai có hiểu lầm gì nhưng Vương Minh cũng biết Nguyễn Giai Giai không ưa gì Thư Kiều cả, vì tránh không muốn cho Nguyễn Giai Giai ghen vì vậy Vương Minh cũng hạn chế tối đa việc liên lạc với Thư Kiều.
“Được rồi, tôi đang bận nếu không có việc gì tôi cúp máy đây”
Thư Kiều giọng có chút không kiên nhẫn nói
“Ấy khoan đã, khoan đã”
Vương Minh vội vàng ngăn nàng lại. Hắn cười nói
“Quả thật là anh có việc tìm em, việc này liên quan đến công ty Phi Long”
“Liên quan đến công ty Phi Long? Anh nói đi”
Nói đến công việc là Thư Kiều lập tức dẹp bỏ những suy nghĩ và cảm xúc không cần thiết ra bên ngoài, dùng một thái độ nghiêm túc và khách quan nhất để bàn bạc. Chính vì điều này nên hắn thấy Thư Kiều có tiềm chất trở thành một nữ cường nhân hơn là Nguyễn Giai Giai nhưng hắn lại thấy thích Nguyễn Giai Giai hơn bởi vì hắn thấy được ở Nguyễn Giai Giai sự dung hòa của một nữ cường nhân với một người phụ nữ gia đình chứ không phải như ở Thư Kiều, hắn chỉ thấy sự quyết đoán và sát phạt mạnh mẽ của một nữ cường nhân hùng mạnh.
“Nói bằng điện thoại có vẻ không tiện lắm, thế này đi cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi nếu em rảnh thì anh mời em đi ăn rồi hai chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc được không?”
Thư Kiều do dự một chút, nàng biết làm gì có chuyện không tiện chứ, chẳng qua tên lưu mạnh Vương Minh kia muốn mời nàng ăn nên viện thêm cớ mà thôi. Lưỡng lự một chút nàng gật đầu đồng ý
“Được rồi vây thì một tiếng nữa hẹn gặp ở nhà hàng B, trên đường Hoàng Hoa Thám”
“Ok”
Vương Minh rất vui. Cất điện thoại vào trong túi, Vương Minh thấy còn một tiếng nữa mới đến hẹn mà hắn không có việc gì làm cho đến giờ hẹn, suy nghĩ một lúc Vương Minh quyết định ngồi lại nói chuyện phiếm với Trương Nghĩa một chút.
“Trương Nghĩa, hình chú với cái tên vừa rồi có quan hệ gì?”
“Em với tên đó từng là bạn học đại học, học cùng lớp với nhau tuy nhiên đó cũng là cái tên em căm ghét nhất”
Nhắc lại chuyện cũ, Trương Nghĩa đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, hai nắm tay nắm chặt lại với nhau, cả thân thể run run đặc biệt là trong mắt lóe lên sự thù hận
Vương Minh nhìn Trương Nghĩa có biểu hiện như vậy thì giật mình. Trong ấn tượng của hắn thì Trương Nghĩa là một người trầm ổn, luôn luôn giữ một tâm trạng bình tĩnh chứ chưa từng bao giờ thấy hắn xúc động như thế này. Xem ra có lẽ giữa hai người có mối thù hận rất sâu sắc. Nghĩ đến đây Vương Minh thấy lòng nhẹ hơn rất nhiều, nguyên bản lúc đánh xong Trần Tiến Đạt trong lòng hắn có chút cảm thấy mình ra tay hơi nặng, dù sao cũng chỉ là nhìn tên đó không thuận mắt mà thôi nhưng lúc này biết Trương Nghĩa với Trần Tiến Đạt hận sâu như vậy thì Vương Minh thấy mình đánh cái tên Trần Tiến Đạt kia không nặng tí nào, coi như là đúng người đúng tội rồi.
“Rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì?”
Vương Minh nhìn thấy một người trầm ổn như Trương Nghĩa chỉ vì nhắc lại chuyện cũ mà chuyển biến trăm tám mươi độ, trở lên kích động như vậy chắc chắn chuyện cũ phải là một chuyện cực kỳ hấp dẫn vì vậy tò mò hỏi. Nhưng khi nghe Trương Nghĩa nói về mối thù của hắn với Trần Tiến Đạt thì Vương Minh khóe miệng có chút giật giật, không biết nói gì.
Lúc trước Trương Nghĩa và Trần Tiến Đạt là bạn học cùn lớp đại học ở Đông Doanh thậm chí còn là đôi bạn chí cốt, sau khi cả hai ra trường với thành tích học tập xuất sắc Trương Nghĩa được tuyển dụng vào một công ty lớn ở Đông Doanh còn Trần Tiến Đạt thì vẫn lận đạn tìm việc ở thị trường tuyển dụng. Với tài năng của mình Trương Nghĩa chỉ trong vòng một năm đã leo lên vị trí giám đốc và cũng trong đoạn thời gian này Trương Nghĩa gặp được tình yêu đầu đời của mình là con gái chủ tịch công ty. Lúc này hắn biết hoàn cảnh của thằng bạn thân Trần Tiến Đạt nên lập tức mời Trần Tiến Đạt vào công ty làm trợ lý cho hắn. Nhưng mà có câu biết người biết mặt không biết lòng, Trương Nghĩa thật không ngờ tên này vì bợ đỡ chủ tịch thậm chí cam tâm đâm sau lưng Trương Nghĩa. Lợi dụng lòng tin của Trương Nghĩa, hắn liền động tay động chân vào một số dự án khiến công ty thua lỗ một số tiền lớn mà còn quá đáng hơn là hắn vì bợ đỡ chủ tịch công ty thậm chí còn đêm cả tình yêu của Trương Nghĩa với con gái chủ tịch lén nói cho vị chủ tịch. Vị chủ tịch công ty mặc dù rất thưởng thức tài nghệ của Trương Nghĩa vì vậy chỉ trong một năm hắn mới cho Trương Nghĩa một bước lên trời, ngồi vào ghế giam độc mà bao người mơ ước nhưng thường thức là một chuyện còn tán đồng là một chuyện khác, hắn không chấp nhận một đứa con rể nghèo hèn xuất thân bần tiện như Trương Nghĩa vì vậy lập tức ra tay ngăn cản tình cảm của Trương Nghĩa với con gái mình mà cũng lúc này các dự án bị Trần Tiến Đạt động tay động chân liên tục xuất hiện thua lỗ vì vậy nhân cơ hội này vị chủ tịch kia lập tức tống cổ Trương Nghĩa ra khỏi công ty thậm chí còn ầm thầm lén lút liên hệ với các công ty trong thành phố Đông Doanh để không công ty nào nhận Trương Nghĩa, ép hắn phải rời khỏi Đông Doanh
Một câu chuyện không khác gì những tình tiết trong bộ phim tình cảm cả Hàn Quốc mà hai nàng Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận hay xem, Vương Minh vốn tưởng rằng mấy cái chuyện này chỉ có ở trong phim thật không ngờ vẫn xảy ra ở ngoài đời thật a.
Đồng thời Vương Minh lúc này cũng cải biến suy nghĩ lúc trước, hắn thấy có lẽ lúc này mình đánh cái tên Trần Tiến Đạt kia còn quá nhẹ nhàng a. Đối với cái loại người rắn đọc, dám đâm sau lưng bạn thân, nhâm hiểm âm độc như vậy thì tốt nhất là nên đập tàn phế thì hơn là chỉ đạp gãy vài cái xương a. Vương Minh hạ quyết định nếu lần sau tên đó còn xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa thì hắn thề sẽ cho tên đó liệt luôn ngũ chi mới được
“À vậy công ty của chú tên là gì?”
Lúc trước từ Nghĩa Dũng Vương Minh cũng biết Trương Nghĩa từng làm giám đốc một công ty lớn ở Đông Doanh vốn tính hỏi nhưng mà nhiều việc quá nên quên mất. Lúc này Trương Nghĩa nhắc đến nên Vương Minh hỏi luôn tiện thể thì động viên Trương Nghĩa đi báo thù cái tên chủ tịch công ty đó dù sao với tài lực của Vương thị hiện nay nào phải ngại bất cứ công ty nào ở Đông Doanh này cơ chứ
Trương Nghĩa cũng hiểu tâm ý của Vương Minh, hắn cảm động nói
“Em cảm ơn anh nhưng có lẽ không cần đâu”
“Không cần? Tại sao?”
“Lúc trước đến Đông Doanh em cũng điều tra qua về công ty cũ nhưng không thấy hóa ra là sau khi em rời công ty, cái tên Trần Tiến Đạt kia được chủ tịch đề bạt lên ngôi ghế giám đốc, tên này lập giở rất nhiều thủ đoạn rút ruột tài chính của công ty thế nên khiến công ty này khi đối mặt với cuộc khủng hoảng kinh tế lập tức bị phá sản”
“Vậy còn cô gái chú yêu thì sao?”
Trương Nghĩa nghe Vương Minh hỏi đến người cũ thì khuôn mặt có chút cướng lại, sau đó khổ sở ủ rũ nói
“Sau khi công ty nhà cô ấy phá sản, cô ấy liền kết hôn với một người ngoại quốc sau đó chuyển ra nước ngoài sống”
“Được rồi, chú đừng buồn nữa, trên đời này vẫn còn có nhiều cô gái tốt dành cho chú”
Mặc dù Vương Minh không thông thạo mấy khoản tình cảm tình yêu này lắm nhưng hắn cũng hiểu mối tình đầu là mối tình rất quan trọng, dù có thành công đến với nhau hay không nhưng tình đầu vẫn cứ lưu lại dấu tích trong lòng hai người, muốn quên cũng không phải chỉ cần một câu nói là quên được. Đặc biệt là đối với người trọng tình cảm như Trương Nghĩa thì cái bóng mờ đó càng khó xóa vì vậy Vương Minh chỉ có thể khuyên nhủ hắn một chút để hắn không quá bi quan mà thôi
“Cảm ơn anh, em biết rồi”
Trương Nghĩa gật đầu nở nụ cười hơi yếu ớt.
Vương Minh lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu tra trong sách bạ điện thoại. Tìm một lúc cuối cùng hắn cũng tìm ra được số của Thư Kiều, liền lập tức bấm máy. Cũng không mất bao lâu, chắc khoảng chừng qua ba hồi “tút” thì trong điện thoại phát ra giọng nói băng lãnh lạnh lùng quen thuộc của Thư Kiều
“Anh gọi tôi có việc gì”
“Không có việc gì chẳng lẽ không được gọi cho em sao? Anh chả là muốn hẹn em một bữa cơm trưa”
“Ít nói lời thừa thãi thôi, nói vào việc chính đi, tôi biết nếu không có việc chắc chắn anh sẽ không gọi điện cho tôi đâu”
“Làm gì có”
Vương Minh cười khổ, nhớ lại cũng đúng lần nào hắn gọi điện cho nàng thì đều cũng là có việc tìm nàng chứ có lần nào chủ động gọi điện nói mấy cái chuyện phiếm đâu. Mà Vương Minh cũng biết muốn gọi điện nói chuyện phiếm cho nàng ta cũng không được bởi vì thứ nhất ấn tượng của hắn trong tâm trí Thư Kiều là quá kém, lần nào nói chuyện với nàng thì nàng đều dùng cái giọng lạnh lùng xa cách nói với hắn khiến hắn muốn có hứng tán chuyện cũng không có nữa; thứ hai là vì hắn ngại Nguyễn Giai Giai, mặc dù không biết giữa Thư Kiều và Nguyễn Giai Giai có hiểu lầm gì nhưng Vương Minh cũng biết Nguyễn Giai Giai không ưa gì Thư Kiều cả, vì tránh không muốn cho Nguyễn Giai Giai ghen vì vậy Vương Minh cũng hạn chế tối đa việc liên lạc với Thư Kiều.
“Được rồi, tôi đang bận nếu không có việc gì tôi cúp máy đây”
Thư Kiều giọng có chút không kiên nhẫn nói
“Ấy khoan đã, khoan đã”
Vương Minh vội vàng ngăn nàng lại. Hắn cười nói
“Quả thật là anh có việc tìm em, việc này liên quan đến công ty Phi Long”
“Liên quan đến công ty Phi Long? Anh nói đi”
Nói đến công việc là Thư Kiều lập tức dẹp bỏ những suy nghĩ và cảm xúc không cần thiết ra bên ngoài, dùng một thái độ nghiêm túc và khách quan nhất để bàn bạc. Chính vì điều này nên hắn thấy Thư Kiều có tiềm chất trở thành một nữ cường nhân hơn là Nguyễn Giai Giai nhưng hắn lại thấy thích Nguyễn Giai Giai hơn bởi vì hắn thấy được ở Nguyễn Giai Giai sự dung hòa của một nữ cường nhân với một người phụ nữ gia đình chứ không phải như ở Thư Kiều, hắn chỉ thấy sự quyết đoán và sát phạt mạnh mẽ của một nữ cường nhân hùng mạnh.
“Nói bằng điện thoại có vẻ không tiện lắm, thế này đi cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi nếu em rảnh thì anh mời em đi ăn rồi hai chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc được không?”
Thư Kiều do dự một chút, nàng biết làm gì có chuyện không tiện chứ, chẳng qua tên lưu mạnh Vương Minh kia muốn mời nàng ăn nên viện thêm cớ mà thôi. Lưỡng lự một chút nàng gật đầu đồng ý
“Được rồi vây thì một tiếng nữa hẹn gặp ở nhà hàng B, trên đường Hoàng Hoa Thám”
“Ok”
Vương Minh rất vui. Cất điện thoại vào trong túi, Vương Minh thấy còn một tiếng nữa mới đến hẹn mà hắn không có việc gì làm cho đến giờ hẹn, suy nghĩ một lúc Vương Minh quyết định ngồi lại nói chuyện phiếm với Trương Nghĩa một chút.
“Trương Nghĩa, hình chú với cái tên vừa rồi có quan hệ gì?”
“Em với tên đó từng là bạn học đại học, học cùng lớp với nhau tuy nhiên đó cũng là cái tên em căm ghét nhất”
Nhắc lại chuyện cũ, Trương Nghĩa đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, hai nắm tay nắm chặt lại với nhau, cả thân thể run run đặc biệt là trong mắt lóe lên sự thù hận
Vương Minh nhìn Trương Nghĩa có biểu hiện như vậy thì giật mình. Trong ấn tượng của hắn thì Trương Nghĩa là một người trầm ổn, luôn luôn giữ một tâm trạng bình tĩnh chứ chưa từng bao giờ thấy hắn xúc động như thế này. Xem ra có lẽ giữa hai người có mối thù hận rất sâu sắc. Nghĩ đến đây Vương Minh thấy lòng nhẹ hơn rất nhiều, nguyên bản lúc đánh xong Trần Tiến Đạt trong lòng hắn có chút cảm thấy mình ra tay hơi nặng, dù sao cũng chỉ là nhìn tên đó không thuận mắt mà thôi nhưng lúc này biết Trương Nghĩa với Trần Tiến Đạt hận sâu như vậy thì Vương Minh thấy mình đánh cái tên Trần Tiến Đạt kia không nặng tí nào, coi như là đúng người đúng tội rồi.
“Rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì?”
Vương Minh nhìn thấy một người trầm ổn như Trương Nghĩa chỉ vì nhắc lại chuyện cũ mà chuyển biến trăm tám mươi độ, trở lên kích động như vậy chắc chắn chuyện cũ phải là một chuyện cực kỳ hấp dẫn vì vậy tò mò hỏi. Nhưng khi nghe Trương Nghĩa nói về mối thù của hắn với Trần Tiến Đạt thì Vương Minh khóe miệng có chút giật giật, không biết nói gì.
Lúc trước Trương Nghĩa và Trần Tiến Đạt là bạn học cùn lớp đại học ở Đông Doanh thậm chí còn là đôi bạn chí cốt, sau khi cả hai ra trường với thành tích học tập xuất sắc Trương Nghĩa được tuyển dụng vào một công ty lớn ở Đông Doanh còn Trần Tiến Đạt thì vẫn lận đạn tìm việc ở thị trường tuyển dụng. Với tài năng của mình Trương Nghĩa chỉ trong vòng một năm đã leo lên vị trí giám đốc và cũng trong đoạn thời gian này Trương Nghĩa gặp được tình yêu đầu đời của mình là con gái chủ tịch công ty. Lúc này hắn biết hoàn cảnh của thằng bạn thân Trần Tiến Đạt nên lập tức mời Trần Tiến Đạt vào công ty làm trợ lý cho hắn. Nhưng mà có câu biết người biết mặt không biết lòng, Trương Nghĩa thật không ngờ tên này vì bợ đỡ chủ tịch thậm chí cam tâm đâm sau lưng Trương Nghĩa. Lợi dụng lòng tin của Trương Nghĩa, hắn liền động tay động chân vào một số dự án khiến công ty thua lỗ một số tiền lớn mà còn quá đáng hơn là hắn vì bợ đỡ chủ tịch công ty thậm chí còn đêm cả tình yêu của Trương Nghĩa với con gái chủ tịch lén nói cho vị chủ tịch. Vị chủ tịch công ty mặc dù rất thưởng thức tài nghệ của Trương Nghĩa vì vậy chỉ trong một năm hắn mới cho Trương Nghĩa một bước lên trời, ngồi vào ghế giam độc mà bao người mơ ước nhưng thường thức là một chuyện còn tán đồng là một chuyện khác, hắn không chấp nhận một đứa con rể nghèo hèn xuất thân bần tiện như Trương Nghĩa vì vậy lập tức ra tay ngăn cản tình cảm của Trương Nghĩa với con gái mình mà cũng lúc này các dự án bị Trần Tiến Đạt động tay động chân liên tục xuất hiện thua lỗ vì vậy nhân cơ hội này vị chủ tịch kia lập tức tống cổ Trương Nghĩa ra khỏi công ty thậm chí còn ầm thầm lén lút liên hệ với các công ty trong thành phố Đông Doanh để không công ty nào nhận Trương Nghĩa, ép hắn phải rời khỏi Đông Doanh
Một câu chuyện không khác gì những tình tiết trong bộ phim tình cảm cả Hàn Quốc mà hai nàng Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận hay xem, Vương Minh vốn tưởng rằng mấy cái chuyện này chỉ có ở trong phim thật không ngờ vẫn xảy ra ở ngoài đời thật a.
Đồng thời Vương Minh lúc này cũng cải biến suy nghĩ lúc trước, hắn thấy có lẽ lúc này mình đánh cái tên Trần Tiến Đạt kia còn quá nhẹ nhàng a. Đối với cái loại người rắn đọc, dám đâm sau lưng bạn thân, nhâm hiểm âm độc như vậy thì tốt nhất là nên đập tàn phế thì hơn là chỉ đạp gãy vài cái xương a. Vương Minh hạ quyết định nếu lần sau tên đó còn xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa thì hắn thề sẽ cho tên đó liệt luôn ngũ chi mới được
“À vậy công ty của chú tên là gì?”
Lúc trước từ Nghĩa Dũng Vương Minh cũng biết Trương Nghĩa từng làm giám đốc một công ty lớn ở Đông Doanh vốn tính hỏi nhưng mà nhiều việc quá nên quên mất. Lúc này Trương Nghĩa nhắc đến nên Vương Minh hỏi luôn tiện thể thì động viên Trương Nghĩa đi báo thù cái tên chủ tịch công ty đó dù sao với tài lực của Vương thị hiện nay nào phải ngại bất cứ công ty nào ở Đông Doanh này cơ chứ
Trương Nghĩa cũng hiểu tâm ý của Vương Minh, hắn cảm động nói
“Em cảm ơn anh nhưng có lẽ không cần đâu”
“Không cần? Tại sao?”
“Lúc trước đến Đông Doanh em cũng điều tra qua về công ty cũ nhưng không thấy hóa ra là sau khi em rời công ty, cái tên Trần Tiến Đạt kia được chủ tịch đề bạt lên ngôi ghế giám đốc, tên này lập giở rất nhiều thủ đoạn rút ruột tài chính của công ty thế nên khiến công ty này khi đối mặt với cuộc khủng hoảng kinh tế lập tức bị phá sản”
“Vậy còn cô gái chú yêu thì sao?”
Trương Nghĩa nghe Vương Minh hỏi đến người cũ thì khuôn mặt có chút cướng lại, sau đó khổ sở ủ rũ nói
“Sau khi công ty nhà cô ấy phá sản, cô ấy liền kết hôn với một người ngoại quốc sau đó chuyển ra nước ngoài sống”
“Được rồi, chú đừng buồn nữa, trên đời này vẫn còn có nhiều cô gái tốt dành cho chú”
Mặc dù Vương Minh không thông thạo mấy khoản tình cảm tình yêu này lắm nhưng hắn cũng hiểu mối tình đầu là mối tình rất quan trọng, dù có thành công đến với nhau hay không nhưng tình đầu vẫn cứ lưu lại dấu tích trong lòng hai người, muốn quên cũng không phải chỉ cần một câu nói là quên được. Đặc biệt là đối với người trọng tình cảm như Trương Nghĩa thì cái bóng mờ đó càng khó xóa vì vậy Vương Minh chỉ có thể khuyên nhủ hắn một chút để hắn không quá bi quan mà thôi
“Cảm ơn anh, em biết rồi”
Trương Nghĩa gật đầu nở nụ cười hơi yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.