Chương 339: Chuyện xưa của Lê Thị Tuyết (5)
kingbin
04/11/2013
Cơ thể Vương Minh và Lê Thị Tuyết lúc này tuy rằng không đạt đến tình trạng dính chặt vào nhau nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được thân thể nàng hơi run rẩy đồng thời ở cánh tay cũng cảm thấy từng giọt nước nhỏ rơi vào thì hắn biết tâm tình của nàng lúc này. Vương Minh hơi chần chừ một chút nhưng lúc sau cũng vươn tay ra khoác lên bờ vai của nàng, vỗ nhẹ nhẹ để an ủi và trấn an nàng.
“Cảm ơn”
Dường như hành động trấn an của Vương Minh có chút hiệu quả, rất nhanh Lê Thị Tuyết bình tĩnh trợ lại. Nàng hướng hắn nói một tiếng cám ơn sau đó lại tiếp tục nói tiếp về câu chuyện của mình nhưng lần này giọng nàng đã khác hoàn toàn so với lúc trước, tràn đầy bi thường cùng thống hận.
“Đêm hôm đó, khi mọi người trong nhà uống xong nước thuốc của ông nội, theo thường lẽ sẽ đi ngủ thì cửa cổng nhà chúng tôi đột nhiên bị người đạp đổ. Một đám khí giả đeo mặt nạ bí ẩn đột nhiên xuất hiện đứng trong sân nhà chúng tôi. Chắc với trí thông minh của ngài, tôi không cần nói tiếp đoạn sau thì ngài cũng biết chuyện gì xảy ra phải không?”
Tình tiết tuy rất đơn giản nhưng xuất hiện rất nhiều trong phim ảnh hiện này nên cũng không quá khó để người nghe có thể đoán ra được chuyện gì xảy ra sau đó. Vương Minh chỉ im lặng gật đầu tỏ ý rằng hắn hiểu.
“Lúc đó cha và ông nội đã dùng mạng sống kiềm chân bọn chúng cho mẹ và ba anh chị em chúng tôi chạy. Nhưng trên đường chạy trốn, thật không may là chúng tôi bị đám khí giả kia phát hiện, mẹ tôi đang hi sinh thân mình đánh lạc hướng bọn chúng để cho chúng tôi chạy thoát. Cái gia đình hạnh phúc của tôi đã tan vỡ như thế đó, chỉ trong một đêm ông nội, ba mẹ đều mất, ba chúng tôi trở thành những đứa trẻ mồ côi không nhà để về”
Lê Thị Tuyết thấy Vương Minh gật đầu thì tiếp tục nói nhưng càng nói về cuối thì giọng nàng càng dồn dập thể hiện ra rằng tâm tình của nàng đang cực kỳ xúc động. Đến cuối cùng, nàng không kiềm chế được nữa mà nước mắt chảy như mưa làm ướt đẫm một mảng trên vai áo của Vương Minh.
Vương Minh nghe xong thì thở dài. Nếu so với một đứa bé đã mồ côi săn như hắn thì Lê Thị Tuyết đáng thương hơn rất nhiều. Một đứa bé mới mười tuổi đang có một cuộc sống hạnh phúc với người thân gia đình thì đột nhiên cái cuộc sống đó bị tước đoạt đi, thậm chí còn phải chứng kiến cảnh người thân của mình bị chém giết thì thử nghĩ xem điều này sẽ gây ra cú sốc về tâm lý lớn đến nhường nào, sẽ đau khổ như thế nào. Thế nên Vương Minh cảm thấy Lê Thị Tuyết đáng thương đồng thời cũng bội phục Lê Thị Tuyết và hai người anh chị của nàng, có thể cùng nhau vượt qua được cú sốc lớn như vậy để có được ngày hôm nay.
Nhưng mà lúc này hắn đột nhiên lại nhớ ra một chuyện. Theo như lời Lê Thị Tuyết nói thì nàng cùng anh trai chị gái chạy thoát nhưng hắn nhớ khi điều tra về nàng thì trong tư liệu ghi lại nàng không có anh trai hay chị gái gì, người thân thích duy nhất là một ông bác ở Giang Kiều đã chết năm nàng mười tám tuổi mà thôi. Nếu như vậy thì anh trai và chị gái đã đi đâu? Chuyện gì đã xảy ra sau đó với hai người bọn họ? Vương Minh cảm thấy rất khó hiểu nhưng hắn không mở miệng hỏi bởi hắn nghĩ rằng Lê Thị Tuyết tiếp theo sẽ giải thích thắc mắc này của hắn đồng thời với tình trạng suy sụp hiện giờ của nàng, nếu hắn hỏi điều này thì sẽ là không khôn ngoan bởi sẽ càng kích động thêm tâm trạng bi thảm của nàng.
Vương Minh một tay vỗ vỗ vào vai nàng an ủi nàng, vươn tay còn lại ra rút lấy giấy ăn từ hộp giấy ăn trên bàn đưa cho nàng.
“Cảm ơn”
Lê Thị Tuyết tiếp nhận giấy ăn mà Vương Minh đưa đến, nàng chấm chấm nhưng giọt nước mặt còn đang động lại trên khóe mắt.
Lúc này thứ cần thiết với hai người chính là sự im lặng. Vương Minh cần im lặng để suy nghĩ và tiêu hóa về những gì Lê Thị Tuyết vừa nói còn Lê Thị Tuyết cần sự im lặng để có thể bình tĩnh lại tâm tình đang lâm vào trọng thái kích động. Thế nên hai người cũng rất ăn ý, không hai nói gì cả chỉ tự chìm đắm trong suy nghĩ của riêng bản thân.
Vương Minh lúc này đang nghĩ đến đám người tấn công gia đình Lê Thị Tuyết. Thứ nhất hắn thắc mắc là tại sao nàng biết đám người đó là khí giả, nên nhớ lúc đó nàng mới chỉ là một cô bé mười tuổi. Thứ hai là nếu thật sự đám người kia là khí giả, vậy tại sao chúng lại nhắm vào gia đình nàng. Gia đình nàng cũng chỉ là một gia đình bình thường như bao gia đình khác trừ phi là gia đình nàng có thứ gì đó hấp dẫn bọn chúng khiến bọn chúng ra tay chém giết gia đình nàng. Vương Minh đang suy tư đột nhiên nghe thấy tiếng nói rất nhỏ của Lê Thị Tuyết vang lên ở bên cạnh:
“Có phải ngài đang thắc mắc tại tôi lại biết đám người đó là khí giả phải không?”
Vương Minh giật mình, hắn suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
“Đúng vậy chị thật sự dám chắc đám người đó là khí giả chứ, dù sao lúc đó chị mới chỉ là một cô bé mười tuổi thôi?”
Lê Thị Tuyết cũng không phật lòng vì Vương Minh nghi ngờ nàng, nàng cũng hiểu trong suy nghĩ của người bình thường thì lúc đó nàng mới chỉ là một cô bé mười tuổi gia cảnh lại bình thường, sự đời còn chưa biết nói gì biết đến khí giả là gì chứ. Nàng bình tĩnh trả lời hắn:
“Như tôi đã nói với anh là nội khí của tôi có đặc thù hơn bình thường, một trong những đặc thù đó chính là nó có thể di truyền qua các thế hệ trong gia đình chúng tôi. Trong gia đình trừ mẹ tôi thì ông nội tôi, cha tôi, anh trai, chị gái và tôi đều sở hữu loại nội khí này thế nên từ nhỏ chúng tôi đã ông nội nói về khí giả cùng với dạy cách kiểm soát và lợi dụng thứ nội khí trong cơ thể. Lúc đó đúng thật là tôi mới mười tuổi, cũng không nhận ra được thân phận của đám người kia nhưng anh trai tôi lại nhận ra. Sau này khi chạy thoát thì tôi vô tình nghe được khi anh trai và chị gái tôi nói chuyện với nhau”
Vương Minh nghe xong thì quả thật là vô cùng ngạc nhiên. Hắn quả thật không ngờ rằng gia đình của nàng ta lại là gia đình khí giả, càng bất ngờ hơn khi mà biết được thứ nội khí trong cơ thể nàng có thể di truyền được, phải biết rằng khả năng di truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác là đặc trưng của dị năng giả còn đối với khí giả thì hắn chưa hề nghe qua việc có thể di truyền được. Nghĩ vậy, Vương Minh không khỏi cảm thán thế giới này thật rộng lớn, đầy rẫy những điều kỳ lạ a, còn rất nhiều điều hắn vẫn còn chưa biết.
Đột nhiên không hiểu sao lúc này Vương Minh lại nghĩ đến Lê Minh Đức, hắn cau mày thấy giữa Lê Thị Tuyết và Lê Minh Đức có điểm khá tương đồng. Gia đình hai người đều gia đình khí giả, đều bị một nhóm khí giả tấn công, có khắc chăng chỉ là một gia đình nội khí là di truyền còn một gia đình thì nội khí có được thông qua phương pháp luyện tập đặc biệt mà thôi. Nghĩ đến đâu Vương Minh cau mày miệng lầm bầm nói:
“Thật trùng hợp a”
“Sao? Ngài nói gì”
Lê Thị Tuyết đột nhiên lúc này nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Vương Minh chỉ là Vương Minh nói quá nhỏ nên nàng không nghe được vì vậy lên tiếng hỏi.
“A không có gì, chỉ là tôi đột nhiên nhớ đến một đàn em cũng có trường hợp và hoàn cảnh giống như chị”
Lê Thị Tuyết gật đầu không nói gì thêm nữa, tiếp tục im lặng tựa đầu vào bờ vai của Vương Minh. Cả căn phòng lại một lần nữa rơi bị sự tĩnh lặng bao trùm.
“Cảm ơn”
Dường như hành động trấn an của Vương Minh có chút hiệu quả, rất nhanh Lê Thị Tuyết bình tĩnh trợ lại. Nàng hướng hắn nói một tiếng cám ơn sau đó lại tiếp tục nói tiếp về câu chuyện của mình nhưng lần này giọng nàng đã khác hoàn toàn so với lúc trước, tràn đầy bi thường cùng thống hận.
“Đêm hôm đó, khi mọi người trong nhà uống xong nước thuốc của ông nội, theo thường lẽ sẽ đi ngủ thì cửa cổng nhà chúng tôi đột nhiên bị người đạp đổ. Một đám khí giả đeo mặt nạ bí ẩn đột nhiên xuất hiện đứng trong sân nhà chúng tôi. Chắc với trí thông minh của ngài, tôi không cần nói tiếp đoạn sau thì ngài cũng biết chuyện gì xảy ra phải không?”
Tình tiết tuy rất đơn giản nhưng xuất hiện rất nhiều trong phim ảnh hiện này nên cũng không quá khó để người nghe có thể đoán ra được chuyện gì xảy ra sau đó. Vương Minh chỉ im lặng gật đầu tỏ ý rằng hắn hiểu.
“Lúc đó cha và ông nội đã dùng mạng sống kiềm chân bọn chúng cho mẹ và ba anh chị em chúng tôi chạy. Nhưng trên đường chạy trốn, thật không may là chúng tôi bị đám khí giả kia phát hiện, mẹ tôi đang hi sinh thân mình đánh lạc hướng bọn chúng để cho chúng tôi chạy thoát. Cái gia đình hạnh phúc của tôi đã tan vỡ như thế đó, chỉ trong một đêm ông nội, ba mẹ đều mất, ba chúng tôi trở thành những đứa trẻ mồ côi không nhà để về”
Lê Thị Tuyết thấy Vương Minh gật đầu thì tiếp tục nói nhưng càng nói về cuối thì giọng nàng càng dồn dập thể hiện ra rằng tâm tình của nàng đang cực kỳ xúc động. Đến cuối cùng, nàng không kiềm chế được nữa mà nước mắt chảy như mưa làm ướt đẫm một mảng trên vai áo của Vương Minh.
Vương Minh nghe xong thì thở dài. Nếu so với một đứa bé đã mồ côi săn như hắn thì Lê Thị Tuyết đáng thương hơn rất nhiều. Một đứa bé mới mười tuổi đang có một cuộc sống hạnh phúc với người thân gia đình thì đột nhiên cái cuộc sống đó bị tước đoạt đi, thậm chí còn phải chứng kiến cảnh người thân của mình bị chém giết thì thử nghĩ xem điều này sẽ gây ra cú sốc về tâm lý lớn đến nhường nào, sẽ đau khổ như thế nào. Thế nên Vương Minh cảm thấy Lê Thị Tuyết đáng thương đồng thời cũng bội phục Lê Thị Tuyết và hai người anh chị của nàng, có thể cùng nhau vượt qua được cú sốc lớn như vậy để có được ngày hôm nay.
Nhưng mà lúc này hắn đột nhiên lại nhớ ra một chuyện. Theo như lời Lê Thị Tuyết nói thì nàng cùng anh trai chị gái chạy thoát nhưng hắn nhớ khi điều tra về nàng thì trong tư liệu ghi lại nàng không có anh trai hay chị gái gì, người thân thích duy nhất là một ông bác ở Giang Kiều đã chết năm nàng mười tám tuổi mà thôi. Nếu như vậy thì anh trai và chị gái đã đi đâu? Chuyện gì đã xảy ra sau đó với hai người bọn họ? Vương Minh cảm thấy rất khó hiểu nhưng hắn không mở miệng hỏi bởi hắn nghĩ rằng Lê Thị Tuyết tiếp theo sẽ giải thích thắc mắc này của hắn đồng thời với tình trạng suy sụp hiện giờ của nàng, nếu hắn hỏi điều này thì sẽ là không khôn ngoan bởi sẽ càng kích động thêm tâm trạng bi thảm của nàng.
Vương Minh một tay vỗ vỗ vào vai nàng an ủi nàng, vươn tay còn lại ra rút lấy giấy ăn từ hộp giấy ăn trên bàn đưa cho nàng.
“Cảm ơn”
Lê Thị Tuyết tiếp nhận giấy ăn mà Vương Minh đưa đến, nàng chấm chấm nhưng giọt nước mặt còn đang động lại trên khóe mắt.
Lúc này thứ cần thiết với hai người chính là sự im lặng. Vương Minh cần im lặng để suy nghĩ và tiêu hóa về những gì Lê Thị Tuyết vừa nói còn Lê Thị Tuyết cần sự im lặng để có thể bình tĩnh lại tâm tình đang lâm vào trọng thái kích động. Thế nên hai người cũng rất ăn ý, không hai nói gì cả chỉ tự chìm đắm trong suy nghĩ của riêng bản thân.
Vương Minh lúc này đang nghĩ đến đám người tấn công gia đình Lê Thị Tuyết. Thứ nhất hắn thắc mắc là tại sao nàng biết đám người đó là khí giả, nên nhớ lúc đó nàng mới chỉ là một cô bé mười tuổi. Thứ hai là nếu thật sự đám người kia là khí giả, vậy tại sao chúng lại nhắm vào gia đình nàng. Gia đình nàng cũng chỉ là một gia đình bình thường như bao gia đình khác trừ phi là gia đình nàng có thứ gì đó hấp dẫn bọn chúng khiến bọn chúng ra tay chém giết gia đình nàng. Vương Minh đang suy tư đột nhiên nghe thấy tiếng nói rất nhỏ của Lê Thị Tuyết vang lên ở bên cạnh:
“Có phải ngài đang thắc mắc tại tôi lại biết đám người đó là khí giả phải không?”
Vương Minh giật mình, hắn suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
“Đúng vậy chị thật sự dám chắc đám người đó là khí giả chứ, dù sao lúc đó chị mới chỉ là một cô bé mười tuổi thôi?”
Lê Thị Tuyết cũng không phật lòng vì Vương Minh nghi ngờ nàng, nàng cũng hiểu trong suy nghĩ của người bình thường thì lúc đó nàng mới chỉ là một cô bé mười tuổi gia cảnh lại bình thường, sự đời còn chưa biết nói gì biết đến khí giả là gì chứ. Nàng bình tĩnh trả lời hắn:
“Như tôi đã nói với anh là nội khí của tôi có đặc thù hơn bình thường, một trong những đặc thù đó chính là nó có thể di truyền qua các thế hệ trong gia đình chúng tôi. Trong gia đình trừ mẹ tôi thì ông nội tôi, cha tôi, anh trai, chị gái và tôi đều sở hữu loại nội khí này thế nên từ nhỏ chúng tôi đã ông nội nói về khí giả cùng với dạy cách kiểm soát và lợi dụng thứ nội khí trong cơ thể. Lúc đó đúng thật là tôi mới mười tuổi, cũng không nhận ra được thân phận của đám người kia nhưng anh trai tôi lại nhận ra. Sau này khi chạy thoát thì tôi vô tình nghe được khi anh trai và chị gái tôi nói chuyện với nhau”
Vương Minh nghe xong thì quả thật là vô cùng ngạc nhiên. Hắn quả thật không ngờ rằng gia đình của nàng ta lại là gia đình khí giả, càng bất ngờ hơn khi mà biết được thứ nội khí trong cơ thể nàng có thể di truyền được, phải biết rằng khả năng di truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác là đặc trưng của dị năng giả còn đối với khí giả thì hắn chưa hề nghe qua việc có thể di truyền được. Nghĩ vậy, Vương Minh không khỏi cảm thán thế giới này thật rộng lớn, đầy rẫy những điều kỳ lạ a, còn rất nhiều điều hắn vẫn còn chưa biết.
Đột nhiên không hiểu sao lúc này Vương Minh lại nghĩ đến Lê Minh Đức, hắn cau mày thấy giữa Lê Thị Tuyết và Lê Minh Đức có điểm khá tương đồng. Gia đình hai người đều gia đình khí giả, đều bị một nhóm khí giả tấn công, có khắc chăng chỉ là một gia đình nội khí là di truyền còn một gia đình thì nội khí có được thông qua phương pháp luyện tập đặc biệt mà thôi. Nghĩ đến đâu Vương Minh cau mày miệng lầm bầm nói:
“Thật trùng hợp a”
“Sao? Ngài nói gì”
Lê Thị Tuyết đột nhiên lúc này nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Vương Minh chỉ là Vương Minh nói quá nhỏ nên nàng không nghe được vì vậy lên tiếng hỏi.
“A không có gì, chỉ là tôi đột nhiên nhớ đến một đàn em cũng có trường hợp và hoàn cảnh giống như chị”
Lê Thị Tuyết gật đầu không nói gì thêm nữa, tiếp tục im lặng tựa đầu vào bờ vai của Vương Minh. Cả căn phòng lại một lần nữa rơi bị sự tĩnh lặng bao trùm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.