Chương 342: Chuyện xưa của Lê Thị Tuyết (8)
kingbin
04/11/2013
Vương Minh nghe xong Lê Thị Tuyết kể đoạn này thì đã hiểu được tại sao lúc điều tra thông tin về Lê Thị Tuyết thì không hề thấy nàng có anh chị em gì cả. Hóa ra là ba chị em nàng từ nhỏ đã sớm tách ra, đồng thời cũng thay tên đổi họ, dùng một đống giấy tờ giả để che giấu thận phận. Cẩn thận đến cỡ đó thì có muốn điều tra ra tuy rằng cũng không phải là không thể nhưng cũng phải tốn nhiều sức lực và thời gian.
“Còn về phần tôi, tôi ở về sống với dì. Dì thương tôi còn nhỏ đã mồ côi cha mẹ nên rất cưng chiều tôi, thậm chí còn hơn cả mẹ tôi lúc trước, cho tôi ăn rất nhiều đồ ăn ngon, mua cho tôi rất nhiều quần áo đẹp, đôi khi tôi làm ra lỗi lầm thì dì không hề một chút trách mắng tôi mà chỉ cười nhẹ nhàng khuyên bảo. Thậm chí là một nhân viên nhà nước, cũng không quá dư dả về mặt tiền bạc nhưng dì vẫn cho tôi đi học tại trường học tốt nhất ở Giang Kiều lúc bấy giờ. Có thể nói lúc đó dì đã trở thành một người mẹ thứ hai của tôi. Cũng chính nhờ tình yêu thương của dì dành cho tôi khiến tôi nhanh chóng quên đi cái đêm đó, lại một lần nữa cảm nhận được hạnh phúc khi có người thân thương yêu chăm sóc và cũng là một phần nào đó giúp thôi thoát khỏi căn bệnh trầm cảm nặng của tôi khi đó.”
Nói đến đây thì Lê Thị Tuyết dừng lại, ánh mắt nhìn Vương Minh nhưng không giống như nhìn hắn, nàng dường như đang nhìn lại cái quá khứ đẹp đẽ mông lung kia vậy.
Vương Minh thấy nàng như vậy thì cũng im lặng không nói gì, thậm chí thân thể động cũng không động, hắn sợ chỉ cần hắn động đậy một chút sẽ khiến Lê Thị Tuyết, hiện đang gối đầu lên đùi hắn, bừng tỉnh khỏi ký ức đẹp đẽ đó.
Lê Thị Tuyết hồi tưởng mất khoảng chừng mười phút thì nàng mới hồi thần. Lúc này giọng nói của nàng cực kỳ nặng nề. Ánh mắt của nàng lúc này khép hờ như muốn nhờ mí mắt để che chắn cái nhìn của Vương Minh hiện tại nhưng Vương Minh vẫn ẩn ẩn nhìn được trong đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn bối rối, có thù hận, có tự trách, có hối hận cũng có hoài niệm. Lê Thị Tuyết nói:
“Cũng chính vào khoảng thời gian này không bao lâu tôi và Phương Thiên Uy gặp nhau lần đầu tiên”
Vương Minh biết đoạn quan trọng nhất cũng là phần mắt hắn chờ đợi từ khi bắt đầu đã đến vì thế lập tức ngồi thẳng người, sống lưng thẳng tắp, tinh thần tập trung vào hai bên tai.
“Ba tháng sau khi tôi sống với dì, tôi lúc đó đang bị mắc bệnh trầm cảm nặng do cú sốc vào cái đêm định mệnh đó. Dì thương tôi, muốn thôi thoát khỏi căn bệnh trầm cảm đồng thời cũng không muốn làm ảnh hưởng đến con đường học hành của tôi nên đưa tôi vào học tại một trường học của giới thượng lưu và cũng là trường học tốt nhất ở Giang Kiều, nơi mà có hoàn cảnh mới, những người bạn mới. Bất quá có lẽ dì hơi lạc quan bởi vì khi tôi mới vào lớp, bởi vì trong lớp toàn là những công tử tiểu thư tầng lớp thượng lưu nên rất khinh thường một người xuất thân từ một gia đình bình thường như tôi nên không hề có một ai nguyện ý đến kết bạn với tôi, thậm chí còn xa lánh tẩy chay tôi. Vì thế bệnh trầm cảm của tôi không hề có dấu hiệu tốt lên mà càng ngày càng nặng hơn, thậm chí nhiều lúc tôi quẫn trí đến mức muốn tự sát, nếu không phải dì phát hiện kịp thời mà ngăn tôi lại chắc trên đời này đã không còn một Lê Thị Tuyết như hiện giờ nữa rồi”
Vương Minh cũng không cảm thấy quá lạ khi mà vào lúc đó Lê Thị Tuyết lại có những suy nghĩ cực đoan như vậy. Thử nghĩ xem, lúc đó nàng mới còn là một cô bé mười tuổi ngây thơ trong sáng, được bao bọc trong tình thương của gia đình thì đột nhiên chỉ trong một đêm, chứng kiến cha mẹ bị giết chết, phải sống trong cảnh chạy trốn sốt nhiều tháng trời, mọi thứ thay đổi quá nhanh và tàn khốc thế nên chắc chắn sẽ tạo lên một áp lực cực lớn về tâm lý, cho dù là người trưởng thành thì e rằng cũng có mấy ai cũng có thể chịu đựng được cái áp lực lớn như vậy huống chi chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Vương Minh thấy dưới áp lực tâm lý lớn như vậy mà nàng ta lúc đó không nghĩ đến việc tự sát ngay lập tức mà chỉ bị trầm cảm nặng đã thấy được ý chí của nàng lúc đó kiên cường đến như thế nào rồi.
“Lúc đó trường học đối với tôi là một nơi vô cùng đáng sợ, tôi không hề muốn đến trường chút nào cả thậm chí tôi rất sợ khi chứng kiến người lạ nên cả ngày ngoại trừ đi học cùng đi với dì ra ngoài thì tôi đều ngồi giam mình trong phòng, ngẩn ngơ như người mất hồn. Mỗi sáng, dì phải luôn dành một khoảng thời gian an ủi cùng với dụ dỗ tôi thì mới có thể khiến tôi đến trường”
Lê Thị Tuyết lúc này dừng lại một chút, nàng cảm thấy mình dường như quá nhập tâm vào quá khứ nên nói quá nhiều điều dư thừa và lan man, nàng nhìn Vương Minh với ánh mắt xin lỗi nói:
“Xin lỗi vì đã khiến ngài phải nghe những điều không cần thiết này”
Vương Minh cười lắc đầu, cười cười, bộ dạng rất chân thành nói:
“Không sao, không có gì cả. Chị cứ kể đi, nói thật tôi rất hứng thú với quá khứ của chị, so với mấy cái phim tình cảm lâm li bi đát của Hàn Quốc mà vợ tôi hai xem còn hay hơn rất nhiều… hì hì”
“Phi..”
Lê Thị Tuyết nghe được lời nói đùa cả Vương Minh mà không nhịn được mà khúc khích cười.
Vương Minh không thể phủ nhận Lê Thị Tuyết rất đẹp, ở nàng khiến hắn có thể cảm nhận được sự quyến rũ, tràn đầy sức sống như thiếu nữ thành xuân nhưng lại có hương vị thành thục của thiếu phụ, chỉ cần khí chất đặc thù này thôi, cũng không cần bàn đến dáng người cùng khuôn mặt xinh đẹp đủ để kiêu ngạo của nàng, đã tạo ra lực sát thương cực lớn đối với cánh đàn ông, khiến trên đời này rất ít người đàn ông có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nàng. Vương Minh có thể tin rằng lúc này nếu như một bên là nàng còn một bên là một cô gái xinh đẹp tuổi thanh xuân, nếu trong mười người thì chín người sẽ chọn nàng thì cũng là điều không quá bất ngờ hay khó hiểu. Đặc biệt là lúc này, khi nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng khiến nàng tỏa ra một sức hấp dẫn cực lớn, khiến bất cứ tên đàn ông nào nhìn thấy vào lúc này đều hận không thể xông lên cắn vào khuôn mặt xinh đẹp đang hây hây hồng lên vì cười của nàng đồng thời chiếm lấy cái đôi môi đầy đặn đang treo nụ cười kia.
Đến cả Vương Minh tự nhận là khá có lực miễn dịch với mỹ nhân giờ phút này cũng bị nàng làm cho ngây ngẩn, trái tim bất thường đập nhanh hơn vài nhịp. Điều này cũng không phải nói là định lực của Vương Minh kém, nếu như không xảy ra chuyện tối qua chắc chắn hắn sẽ không thất thố như hiện tại. Dù sao nàng cùng với hắn đã có một đêm chung chăn chung gối, hắn cũng không phải là một tên sát thủ chỉ biết chém chém giết giết như lúc trước nữa nên ít nhiều lực miễn dịch của hắn đối với nàng ít hơn một chút so với bình thường. Lại nói trải qua đêm qua, Vương Minh đạt được sự thỏa mãn tối đa thế nên hắc ám nội khí cũng đạt được một bước tiến mới, càng trở lên tinh thuần mà mạnh mẽ hơn. Cũng vì thế mà dục vọng và ham muốn chiếm hữu với phái nữ, đặc biệt với những người phụ nữ xinh đẹp lại càng yếu đi một phần.
“Còn về phần tôi, tôi ở về sống với dì. Dì thương tôi còn nhỏ đã mồ côi cha mẹ nên rất cưng chiều tôi, thậm chí còn hơn cả mẹ tôi lúc trước, cho tôi ăn rất nhiều đồ ăn ngon, mua cho tôi rất nhiều quần áo đẹp, đôi khi tôi làm ra lỗi lầm thì dì không hề một chút trách mắng tôi mà chỉ cười nhẹ nhàng khuyên bảo. Thậm chí là một nhân viên nhà nước, cũng không quá dư dả về mặt tiền bạc nhưng dì vẫn cho tôi đi học tại trường học tốt nhất ở Giang Kiều lúc bấy giờ. Có thể nói lúc đó dì đã trở thành một người mẹ thứ hai của tôi. Cũng chính nhờ tình yêu thương của dì dành cho tôi khiến tôi nhanh chóng quên đi cái đêm đó, lại một lần nữa cảm nhận được hạnh phúc khi có người thân thương yêu chăm sóc và cũng là một phần nào đó giúp thôi thoát khỏi căn bệnh trầm cảm nặng của tôi khi đó.”
Nói đến đây thì Lê Thị Tuyết dừng lại, ánh mắt nhìn Vương Minh nhưng không giống như nhìn hắn, nàng dường như đang nhìn lại cái quá khứ đẹp đẽ mông lung kia vậy.
Vương Minh thấy nàng như vậy thì cũng im lặng không nói gì, thậm chí thân thể động cũng không động, hắn sợ chỉ cần hắn động đậy một chút sẽ khiến Lê Thị Tuyết, hiện đang gối đầu lên đùi hắn, bừng tỉnh khỏi ký ức đẹp đẽ đó.
Lê Thị Tuyết hồi tưởng mất khoảng chừng mười phút thì nàng mới hồi thần. Lúc này giọng nói của nàng cực kỳ nặng nề. Ánh mắt của nàng lúc này khép hờ như muốn nhờ mí mắt để che chắn cái nhìn của Vương Minh hiện tại nhưng Vương Minh vẫn ẩn ẩn nhìn được trong đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn bối rối, có thù hận, có tự trách, có hối hận cũng có hoài niệm. Lê Thị Tuyết nói:
“Cũng chính vào khoảng thời gian này không bao lâu tôi và Phương Thiên Uy gặp nhau lần đầu tiên”
Vương Minh biết đoạn quan trọng nhất cũng là phần mắt hắn chờ đợi từ khi bắt đầu đã đến vì thế lập tức ngồi thẳng người, sống lưng thẳng tắp, tinh thần tập trung vào hai bên tai.
“Ba tháng sau khi tôi sống với dì, tôi lúc đó đang bị mắc bệnh trầm cảm nặng do cú sốc vào cái đêm định mệnh đó. Dì thương tôi, muốn thôi thoát khỏi căn bệnh trầm cảm đồng thời cũng không muốn làm ảnh hưởng đến con đường học hành của tôi nên đưa tôi vào học tại một trường học của giới thượng lưu và cũng là trường học tốt nhất ở Giang Kiều, nơi mà có hoàn cảnh mới, những người bạn mới. Bất quá có lẽ dì hơi lạc quan bởi vì khi tôi mới vào lớp, bởi vì trong lớp toàn là những công tử tiểu thư tầng lớp thượng lưu nên rất khinh thường một người xuất thân từ một gia đình bình thường như tôi nên không hề có một ai nguyện ý đến kết bạn với tôi, thậm chí còn xa lánh tẩy chay tôi. Vì thế bệnh trầm cảm của tôi không hề có dấu hiệu tốt lên mà càng ngày càng nặng hơn, thậm chí nhiều lúc tôi quẫn trí đến mức muốn tự sát, nếu không phải dì phát hiện kịp thời mà ngăn tôi lại chắc trên đời này đã không còn một Lê Thị Tuyết như hiện giờ nữa rồi”
Vương Minh cũng không cảm thấy quá lạ khi mà vào lúc đó Lê Thị Tuyết lại có những suy nghĩ cực đoan như vậy. Thử nghĩ xem, lúc đó nàng mới còn là một cô bé mười tuổi ngây thơ trong sáng, được bao bọc trong tình thương của gia đình thì đột nhiên chỉ trong một đêm, chứng kiến cha mẹ bị giết chết, phải sống trong cảnh chạy trốn sốt nhiều tháng trời, mọi thứ thay đổi quá nhanh và tàn khốc thế nên chắc chắn sẽ tạo lên một áp lực cực lớn về tâm lý, cho dù là người trưởng thành thì e rằng cũng có mấy ai cũng có thể chịu đựng được cái áp lực lớn như vậy huống chi chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Vương Minh thấy dưới áp lực tâm lý lớn như vậy mà nàng ta lúc đó không nghĩ đến việc tự sát ngay lập tức mà chỉ bị trầm cảm nặng đã thấy được ý chí của nàng lúc đó kiên cường đến như thế nào rồi.
“Lúc đó trường học đối với tôi là một nơi vô cùng đáng sợ, tôi không hề muốn đến trường chút nào cả thậm chí tôi rất sợ khi chứng kiến người lạ nên cả ngày ngoại trừ đi học cùng đi với dì ra ngoài thì tôi đều ngồi giam mình trong phòng, ngẩn ngơ như người mất hồn. Mỗi sáng, dì phải luôn dành một khoảng thời gian an ủi cùng với dụ dỗ tôi thì mới có thể khiến tôi đến trường”
Lê Thị Tuyết lúc này dừng lại một chút, nàng cảm thấy mình dường như quá nhập tâm vào quá khứ nên nói quá nhiều điều dư thừa và lan man, nàng nhìn Vương Minh với ánh mắt xin lỗi nói:
“Xin lỗi vì đã khiến ngài phải nghe những điều không cần thiết này”
Vương Minh cười lắc đầu, cười cười, bộ dạng rất chân thành nói:
“Không sao, không có gì cả. Chị cứ kể đi, nói thật tôi rất hứng thú với quá khứ của chị, so với mấy cái phim tình cảm lâm li bi đát của Hàn Quốc mà vợ tôi hai xem còn hay hơn rất nhiều… hì hì”
“Phi..”
Lê Thị Tuyết nghe được lời nói đùa cả Vương Minh mà không nhịn được mà khúc khích cười.
Vương Minh không thể phủ nhận Lê Thị Tuyết rất đẹp, ở nàng khiến hắn có thể cảm nhận được sự quyến rũ, tràn đầy sức sống như thiếu nữ thành xuân nhưng lại có hương vị thành thục của thiếu phụ, chỉ cần khí chất đặc thù này thôi, cũng không cần bàn đến dáng người cùng khuôn mặt xinh đẹp đủ để kiêu ngạo của nàng, đã tạo ra lực sát thương cực lớn đối với cánh đàn ông, khiến trên đời này rất ít người đàn ông có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nàng. Vương Minh có thể tin rằng lúc này nếu như một bên là nàng còn một bên là một cô gái xinh đẹp tuổi thanh xuân, nếu trong mười người thì chín người sẽ chọn nàng thì cũng là điều không quá bất ngờ hay khó hiểu. Đặc biệt là lúc này, khi nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng khiến nàng tỏa ra một sức hấp dẫn cực lớn, khiến bất cứ tên đàn ông nào nhìn thấy vào lúc này đều hận không thể xông lên cắn vào khuôn mặt xinh đẹp đang hây hây hồng lên vì cười của nàng đồng thời chiếm lấy cái đôi môi đầy đặn đang treo nụ cười kia.
Đến cả Vương Minh tự nhận là khá có lực miễn dịch với mỹ nhân giờ phút này cũng bị nàng làm cho ngây ngẩn, trái tim bất thường đập nhanh hơn vài nhịp. Điều này cũng không phải nói là định lực của Vương Minh kém, nếu như không xảy ra chuyện tối qua chắc chắn hắn sẽ không thất thố như hiện tại. Dù sao nàng cùng với hắn đã có một đêm chung chăn chung gối, hắn cũng không phải là một tên sát thủ chỉ biết chém chém giết giết như lúc trước nữa nên ít nhiều lực miễn dịch của hắn đối với nàng ít hơn một chút so với bình thường. Lại nói trải qua đêm qua, Vương Minh đạt được sự thỏa mãn tối đa thế nên hắc ám nội khí cũng đạt được một bước tiến mới, càng trở lên tinh thuần mà mạnh mẽ hơn. Cũng vì thế mà dục vọng và ham muốn chiếm hữu với phái nữ, đặc biệt với những người phụ nữ xinh đẹp lại càng yếu đi một phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.