Chương 114: Cuộc thỉ thí nhàm chán
kingbin
04/11/2013
“Vương Minh em muốn nữa”
“Được thôi”
“Em còn muốn”
“Ok”
…
Hai người đã lâu không thân mật nên khi tiếp xúc thì dục hỏa được một phen cháy tưng bừng. Đến ngay cả cô gái thường ngày hay thẹn thùng như Triệu Vận cũng nói ra được những câu nói đầy dụ hoặc khiến cho Vương Minh bừng bứng ý chí chiến đấu. Hai người quần ẩu trên giường suốt vài tiếng mới cho đến khi Triệu Vận giương cờ trắng mới dừng lại.
Vương Minh dựa lưng vào thành giường, một tay ôm Triệu Vận vuốt vẻ thân hình đang ửng đỏ có chút run rẩy của nàng. Rõ ràng cơn dư vị của cơn hoan lạc điên cuồng vẫn còn. Triệu Vận nằm rúc vào trong lồng ngực ấm áp quen thuộc, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc chìm vào trong giấc ngủ
Suy nghĩ vẩn vơ một lúc thì máy điện thoại ở đầu giường rung lên. Là Trần Thanh Thanh nhắn tin. Giờ thi đấu sắp đến, nàng ta nhắn tin cho Vương Minh địa điểm. Vương Minh thấy vậy liền nhẹ nhàng rút cánh tay đang bị Triệu Vận làm cái gối đầu. Mặc dù rất nhẹ nhàng nhưng Triệu Vận cùng giật mình tỉnh giấc thấy Vương Minh tính đi ra ngoài Triệu Vận hỏi
“Anh đi đâu đấy anh Minh”
“Anh hứa với Trần Thanh Thanh tham gia cuộc luận võ, sắp đến giờ rồi nên anh phải đến trường. Em cứ ngủ đi tối anh sẽ về”
“Vâng. Anh cẩn thận nhé”
“Ừm. À em muốn đi không?”
“Không anh biết em không thích những nơi náo nhiệt rồi mà. Với cả lúc này em mệt lắm chỉ muốn ngủ thôi
Triệu Vận nói rồi lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Vương Minh thấy nàng cũng không muốn đi thù cũng không ép, hắn cúi xuống hôn lên trán nàng sau đó mới rời giường đi vào phòng tắm, tắm rửa thay quần áo mới đến địa điểm hẹn trong tin nhắn.
Lúc Vương Minh đến nơi thì đã thấy Trần Thanh Thanh nhấp nha nhấp nhổm đứng ở trước của nhà thể chất của trường đại học tổng hợp Đông Doanh. Thấy nàng ra nóng ruột như vậy Vương Minh vừa cười vừa tiến đến nói
“Đợi lâu chưa”
Trần Thanh Thanh sốt ruột nói
“Sao bây giờ ngươi mới đến. 10 phút nữa là trận đấu bắt đầu rồi, còn phải có thời gian chuẩn bị nữa chứ”
“Chuẩn bị? Không…”
Chưa nói hết câu thì Vương Minh đã bị Trần Thanh Thanh kéo vào bên trong nhà thể chất. Vương Minh có chút cười khổ bởi Trần Thanh Thanh chỉ lo lắng kéo tay hắn vào trong mà không đẻ ý rằng hành động của hai người nhận được vô số ánh mắt tò mò và chỉ trỏ của đám khán giả đến xem. Nghĩ lại cũng phải, Trần Thanh Thanh nổi tiếng cả trường là nữ bạo chúa, chưa có một đứa con trai nào đến gần nàng huống chi là năm tay thân mật như Vương Minh. Vì vậy không tránh việc hành đồng này lại nhận được hiếu kì cả người ngoài như vậy.
Chạy đến khu vực của Hội võ thuật đại học Đông Doanh, nhìn thấy ánh mắt khác thường đang nhìn mình thì Trần Thanh Thanh mới ý thức được hành động của mình vội vàng buông bàn tay đang nắm tay Vương Minh ra. Có chút luống cuống, mãi một lúc sau lấy lại bình tĩnh nàng chỉ tay vào Vương Minh giới thiệu
“Đây chính là người mà tôi mời đến để lên đài lần này”
Đám võ sinh trong hội quán quét ánh mắt nhìn Vương Minh từ đầu đến chân không sót môt chỗ nào, ánh mắt của đám người này cứ nhìn chằm chằm vào Vương Minh khiến Vương Minh nổi cả da gà. Một lúc sau, một tên võ sinh trên mặt vô số bông băng gạc, tay phải bó bột cười lớn chỉ Vương Minh nói
“Chủ tịch à, đây quả thật là cao thủ mà chị nói sao”
“Phải” Trần Thanh Thanh gật đầu xác nhận
“Chị nhìn xem, cơ thể hắn thì trông yếu ớt như thư sinh, làm bịch bông tập đánh thì được chứ lên đài thì chỉ làm mất mặt thêm hội quá chúng ta mà thôi”
Trần Thanh Thanh không nói gì bởi nàng không có lời nào để phản biện cả. Nhìn tên Vương Minh đứng bên cạnh nàng, khuôn mặt thư sinh, người trông gầy yếu, lại đeo cái cặp kính dày kia càng khiến người ta nghĩ hắn là một tên mọt sách chính hiệu. Nói hắn là cao thủ đánh nhau thì đến người điên cũng không tin, nếu không phải nàng tận mắt chứng kiến thì có lẽ là nàng cũng không tin cái tên này là hổ giả heo.
“Bại tướng thì không có chỗ lên tiếng ở đây”
Vương Minh im lặng này giờ cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn nhìn cái tên què quặt trước mặt đoán chắc hắn là cái tên lần trước bị đánh tơi bời trên võ đài lần trước. Không thể không nói câu nói của Vương Minh đó độ sát thương chí mạng a, mới chỉ một câu thôi đã khiến cho tên võ sinh què quặt nộ khí bốc lên tận óc, mặt đỏ ngắt to tiếng nói
“Đ**, thằng chó này dám đứng đây sủa bậy à. Có tin ông mày cho mày đi bệnh viện không”
“Sủa lắm, ngủ đi cho khỏe”
Dứt lời thân hình Vương Minh bắt đầu động, áp sắt tên võ sinh què quặt chỉ trong chớp mắt. Tặng ngay phần bụng dưới của hắn một cú đấm, chỉ thấy tên võ sinh này hai con mắt trợn phồng như muốn lòi ra khỏi hốc mắt rơi ra ngoài. Cả cơ thể hắn run run lên một lúc rồi ngã lăn xuống bất tỉnh nhân sự.
Trần Thanh Thanh và mọi người trong hội quán võ thuật đều đang ngây người. Vương Minh đứng cách tên võ sinh của phải vài mắt vậy mà chỉ trong chớp mắt, hắn đã áp sắt mục tiêu một cách nhanh chóng mà mọi người không hề hay biết. Thất thần một lúc lâu, Trần Thanh Thanh mới nhận ra tên võ sinh kia đang bất tỉnh nhân sự nằm trên bên dưới thì vội vàng cho người mang hắn vào bên trong. Với một màn này không còn ai dám nói gì nữa, tất cả võ sinh đều nhìn Vương Minh với ánh mắt có chút ái ngại.
Ở phía bên kia chiến tuyến, đám người trong hội quán võ thuật trường Kinh tế Đông Doanh đang cười nói ha hả. Một người thanh niên khuôn mặt ánh tuấn nhìn sang trận doanh của bên kia, thấy bên đó đang nháo nhào lên vì vỗ vai một thanh niên phương Tây tóc vàng bên cạnh nói
“Fred, nhìn đám ruồi muỗi bên kia kìa, như thế nào không biết xấu hổi còn dám vác mặt yêu cầu tái chiến với chúng ta nữa. Nhìn tình hình bên kia chắc là lại như lần trước rồi. Nhớ là lần này không được nương tay như lần trước đâu đấy”
Tên thành niên tóc vang phương Tây đáp với giọng lơ lơ
“Đương nhiên rồi. Tần công tử đã có lệnh sao Fred ta dám nói không chứ. Đám cái ruồi muỗi này chỉ cầm một đám là nát bét bất quá cái cô gái chủ tích kia rất là khá a, nhất là cặp một thật nảy nở không biết khi nắn bóp thì cảm giác như thế nào”
Tên Tần công tử huých vào tay tên thanh niên phương Tây nói
“Cận thẩn đó, con bé đó là hàng cấm chỉ được ngắm chứ không được sờ đâu. Đụng vào một sợi lông của nó là bị đem ra xử bắn đó”
Tên thanh niên phương Tây cười cười, tặc nhãn vẫn dán chặt vào người Trần Thanh Thanh ở phía bên kia võ đài. Lúc này một vị võ sư trung niên bước lên chính giữa võ đài, lớn giọng nói
“Giờ thi đấu đã đến, mời hai thí sinh hai bên lên võ đài rồi”
Vương Minh thấy vậy liền quay về phía võ đài định đi lên thì nhìn thấy ánh mắt trợn trừng của Trần Thanh Thanh. Hắn đình chi cước bộ, khó hiểu nhìn Trần Thanh Thanh hỏi
“Có chuyện gì nữa sao?”
“Ngươi định mặc thế này để lên tỉ võ sao?”
Vương Minh nhìn khắp người mình. Hắn hôm nay đến đây mặc một chiếc quần ngố kaki, trên người khoắc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt mà Triệu Vận mua cho hắn. Trông bộ dạng rất ổn không có gì bất thường cả. Trần Thanh Thanh thấy hắn mãi chưa phát hiện ra nói
“Lên võ đài phải mặc võ phục chứ”
“Thôi dẹp cái mới võ phục đấy đi, mặc vào bất tiện bỏ xừ đi được. Ta mặc thế này quen rồi, mặc võ phục vào cảm thấy không thoải mái chút nào cả. Mà không có luật nào cấm không được mặc võ phục trên đài đâu”
Trần Thanh Thanh á khẩu không nói được gì nữa chỉ ném cho hắn một ánh mắt sắc bén rồi trở lại hàng ghế lô ngồi xuống. Vương Minh cười cời, đút hai tay vào túi bộ dạng vô cùng thong dong thoải mái tiến lên võ đài. Vương Minh bước lên đài nhìn tên thanh niên phương tây đánh giá hắn một hồi. Hắn tự hỏi không hiểu cái tên phương Tây này có phải từ bé ăn bột nở hai không mà có chiều cao biến thái như vậy, Vương Minh tự nhận mình là một người có chiều cao tiêu chuẩn không phải thuộc vào dạng thấp cổ bé họng nhưng mà mới chỉ đứng đến ngang ngực của cái tên biến thái này. Đó là còn chưa kể thể trạng tên này cũng to không khác gì con tịnh cả khiến Vương Minh đứng bên cạnh hắn trông như bị lọt thỏm vậy
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì trong đầy hiện ngay ra hình cảnh cuộc chiến của chàng tí hon David với người khổng lồ Goliat. Bàng hoàng một lúc thì tất cả mọi người đều cười ồ lên, thậm chí mấy tên bên võ quán Kinh tế Đông Doanh còn ôm bụng lăn lộn trên đất mà cười
“Bộ bên kia hết người rồi hay sao lại cho một tên thiếu ăn này lên chứ”
“K.O hắn đi Fred”
“Đảm bảo chỉ cần Fred đánh rắm một cái là cái tên kia dính chặt vào tường luôn”
Ở phía bên hội quán võ thuật Tổng hợp Đông Doanh trừ Trần Thanh Thanh bộ mặt vẫn tỉnh bơ như chưa hề nghe thấy gì thì tất cả mọi người khôn mặt xấu đang đỏ bừng đến tận mang tai, đầu cúi ngằm xuống đất như đamg muốn tìm một cái lỗ nào phía dưới để chui xuống cho bớt ngượng. Vương Minh nhìn đám đông đang cười chế nhạo hắn xung quanh, tinh thần không chút xao động lại nhìn cái tên phương Tây to con trước mặt, hắn ngoáy ngoáy lỗ tai nói
“Ồn ào quá. Ê tên to xác, muốn đấu thì mau đấu đi bà xã tao còn đang đợi ở nhà này. Tao không có nhiều thời gian đứng đây chơi đùa với mày đâu”
“Hắc được để tao thành toàn cho mày”
Tên thanh niên tóc vàng phương Tây đáp. Nói xong thân hình hắn khẽ đông, vươn bàn tay to quá khổ của mình muốn túm lấy Vương Minh. Vương Minh vẫn bình thản đứng yên cho đến khi bàn tay của tên phương Tây cách hắn đúng chỉ bằng một gang tay thì chân bắt đầu di chuyển, lách người sang bên trái né bàn tay của hắn. Né xong, thân hình của Vương Minh chớp nhoáng tiến lên vài bước, không để cho tên phương Tây kịp duy thu hồi tư thế, bàn tay Vương Minh vươn ra phía trước túm lấy tóc của tên phương Tây sau đó vận lực đạo vào tay cầm đầu hắn dập mạnh xuống sàn gỗ phía dưới.
Rắc…
Một tiếng gỗ nhỏ vang lên, mặt tên thanh niên phương Tây cắm sâu xuống mặt gỗ của sàn đấu tạo thành một cái hố xâu vài centimet, xung quanh cái hồ là vô số mảnh gỗ các loại nhốm một tí máu đỏ của tên phương tây đứt gãy mà chỉa lên trên cao.
Toàn trường im lặng trước cảnh tượng hãi hùng này, một số tên đang cười thì thấy cảnh này miệng vẫn duy trì tình trạng há hốc mở to. Cả không gian rộng lớn của nhà thể chất im ắng đến lạ thường, có cảm giác dù là tiếng nhỏ như tiếng vo ve của muỗi cũng có thể nghe thấy được. Vương Minh nhìn thấy vậy tính bước chân xuống đài thì một thanh âm vang lên ngăn hắn lại
“Tên kia, đứng lại cho tao”
“Được thôi”
“Em còn muốn”
“Ok”
…
Hai người đã lâu không thân mật nên khi tiếp xúc thì dục hỏa được một phen cháy tưng bừng. Đến ngay cả cô gái thường ngày hay thẹn thùng như Triệu Vận cũng nói ra được những câu nói đầy dụ hoặc khiến cho Vương Minh bừng bứng ý chí chiến đấu. Hai người quần ẩu trên giường suốt vài tiếng mới cho đến khi Triệu Vận giương cờ trắng mới dừng lại.
Vương Minh dựa lưng vào thành giường, một tay ôm Triệu Vận vuốt vẻ thân hình đang ửng đỏ có chút run rẩy của nàng. Rõ ràng cơn dư vị của cơn hoan lạc điên cuồng vẫn còn. Triệu Vận nằm rúc vào trong lồng ngực ấm áp quen thuộc, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc chìm vào trong giấc ngủ
Suy nghĩ vẩn vơ một lúc thì máy điện thoại ở đầu giường rung lên. Là Trần Thanh Thanh nhắn tin. Giờ thi đấu sắp đến, nàng ta nhắn tin cho Vương Minh địa điểm. Vương Minh thấy vậy liền nhẹ nhàng rút cánh tay đang bị Triệu Vận làm cái gối đầu. Mặc dù rất nhẹ nhàng nhưng Triệu Vận cùng giật mình tỉnh giấc thấy Vương Minh tính đi ra ngoài Triệu Vận hỏi
“Anh đi đâu đấy anh Minh”
“Anh hứa với Trần Thanh Thanh tham gia cuộc luận võ, sắp đến giờ rồi nên anh phải đến trường. Em cứ ngủ đi tối anh sẽ về”
“Vâng. Anh cẩn thận nhé”
“Ừm. À em muốn đi không?”
“Không anh biết em không thích những nơi náo nhiệt rồi mà. Với cả lúc này em mệt lắm chỉ muốn ngủ thôi
Triệu Vận nói rồi lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Vương Minh thấy nàng cũng không muốn đi thù cũng không ép, hắn cúi xuống hôn lên trán nàng sau đó mới rời giường đi vào phòng tắm, tắm rửa thay quần áo mới đến địa điểm hẹn trong tin nhắn.
Lúc Vương Minh đến nơi thì đã thấy Trần Thanh Thanh nhấp nha nhấp nhổm đứng ở trước của nhà thể chất của trường đại học tổng hợp Đông Doanh. Thấy nàng ra nóng ruột như vậy Vương Minh vừa cười vừa tiến đến nói
“Đợi lâu chưa”
Trần Thanh Thanh sốt ruột nói
“Sao bây giờ ngươi mới đến. 10 phút nữa là trận đấu bắt đầu rồi, còn phải có thời gian chuẩn bị nữa chứ”
“Chuẩn bị? Không…”
Chưa nói hết câu thì Vương Minh đã bị Trần Thanh Thanh kéo vào bên trong nhà thể chất. Vương Minh có chút cười khổ bởi Trần Thanh Thanh chỉ lo lắng kéo tay hắn vào trong mà không đẻ ý rằng hành động của hai người nhận được vô số ánh mắt tò mò và chỉ trỏ của đám khán giả đến xem. Nghĩ lại cũng phải, Trần Thanh Thanh nổi tiếng cả trường là nữ bạo chúa, chưa có một đứa con trai nào đến gần nàng huống chi là năm tay thân mật như Vương Minh. Vì vậy không tránh việc hành đồng này lại nhận được hiếu kì cả người ngoài như vậy.
Chạy đến khu vực của Hội võ thuật đại học Đông Doanh, nhìn thấy ánh mắt khác thường đang nhìn mình thì Trần Thanh Thanh mới ý thức được hành động của mình vội vàng buông bàn tay đang nắm tay Vương Minh ra. Có chút luống cuống, mãi một lúc sau lấy lại bình tĩnh nàng chỉ tay vào Vương Minh giới thiệu
“Đây chính là người mà tôi mời đến để lên đài lần này”
Đám võ sinh trong hội quán quét ánh mắt nhìn Vương Minh từ đầu đến chân không sót môt chỗ nào, ánh mắt của đám người này cứ nhìn chằm chằm vào Vương Minh khiến Vương Minh nổi cả da gà. Một lúc sau, một tên võ sinh trên mặt vô số bông băng gạc, tay phải bó bột cười lớn chỉ Vương Minh nói
“Chủ tịch à, đây quả thật là cao thủ mà chị nói sao”
“Phải” Trần Thanh Thanh gật đầu xác nhận
“Chị nhìn xem, cơ thể hắn thì trông yếu ớt như thư sinh, làm bịch bông tập đánh thì được chứ lên đài thì chỉ làm mất mặt thêm hội quá chúng ta mà thôi”
Trần Thanh Thanh không nói gì bởi nàng không có lời nào để phản biện cả. Nhìn tên Vương Minh đứng bên cạnh nàng, khuôn mặt thư sinh, người trông gầy yếu, lại đeo cái cặp kính dày kia càng khiến người ta nghĩ hắn là một tên mọt sách chính hiệu. Nói hắn là cao thủ đánh nhau thì đến người điên cũng không tin, nếu không phải nàng tận mắt chứng kiến thì có lẽ là nàng cũng không tin cái tên này là hổ giả heo.
“Bại tướng thì không có chỗ lên tiếng ở đây”
Vương Minh im lặng này giờ cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn nhìn cái tên què quặt trước mặt đoán chắc hắn là cái tên lần trước bị đánh tơi bời trên võ đài lần trước. Không thể không nói câu nói của Vương Minh đó độ sát thương chí mạng a, mới chỉ một câu thôi đã khiến cho tên võ sinh què quặt nộ khí bốc lên tận óc, mặt đỏ ngắt to tiếng nói
“Đ**, thằng chó này dám đứng đây sủa bậy à. Có tin ông mày cho mày đi bệnh viện không”
“Sủa lắm, ngủ đi cho khỏe”
Dứt lời thân hình Vương Minh bắt đầu động, áp sắt tên võ sinh què quặt chỉ trong chớp mắt. Tặng ngay phần bụng dưới của hắn một cú đấm, chỉ thấy tên võ sinh này hai con mắt trợn phồng như muốn lòi ra khỏi hốc mắt rơi ra ngoài. Cả cơ thể hắn run run lên một lúc rồi ngã lăn xuống bất tỉnh nhân sự.
Trần Thanh Thanh và mọi người trong hội quán võ thuật đều đang ngây người. Vương Minh đứng cách tên võ sinh của phải vài mắt vậy mà chỉ trong chớp mắt, hắn đã áp sắt mục tiêu một cách nhanh chóng mà mọi người không hề hay biết. Thất thần một lúc lâu, Trần Thanh Thanh mới nhận ra tên võ sinh kia đang bất tỉnh nhân sự nằm trên bên dưới thì vội vàng cho người mang hắn vào bên trong. Với một màn này không còn ai dám nói gì nữa, tất cả võ sinh đều nhìn Vương Minh với ánh mắt có chút ái ngại.
Ở phía bên kia chiến tuyến, đám người trong hội quán võ thuật trường Kinh tế Đông Doanh đang cười nói ha hả. Một người thanh niên khuôn mặt ánh tuấn nhìn sang trận doanh của bên kia, thấy bên đó đang nháo nhào lên vì vỗ vai một thanh niên phương Tây tóc vàng bên cạnh nói
“Fred, nhìn đám ruồi muỗi bên kia kìa, như thế nào không biết xấu hổi còn dám vác mặt yêu cầu tái chiến với chúng ta nữa. Nhìn tình hình bên kia chắc là lại như lần trước rồi. Nhớ là lần này không được nương tay như lần trước đâu đấy”
Tên thành niên tóc vang phương Tây đáp với giọng lơ lơ
“Đương nhiên rồi. Tần công tử đã có lệnh sao Fred ta dám nói không chứ. Đám cái ruồi muỗi này chỉ cầm một đám là nát bét bất quá cái cô gái chủ tích kia rất là khá a, nhất là cặp một thật nảy nở không biết khi nắn bóp thì cảm giác như thế nào”
Tên Tần công tử huých vào tay tên thanh niên phương Tây nói
“Cận thẩn đó, con bé đó là hàng cấm chỉ được ngắm chứ không được sờ đâu. Đụng vào một sợi lông của nó là bị đem ra xử bắn đó”
Tên thanh niên phương Tây cười cười, tặc nhãn vẫn dán chặt vào người Trần Thanh Thanh ở phía bên kia võ đài. Lúc này một vị võ sư trung niên bước lên chính giữa võ đài, lớn giọng nói
“Giờ thi đấu đã đến, mời hai thí sinh hai bên lên võ đài rồi”
Vương Minh thấy vậy liền quay về phía võ đài định đi lên thì nhìn thấy ánh mắt trợn trừng của Trần Thanh Thanh. Hắn đình chi cước bộ, khó hiểu nhìn Trần Thanh Thanh hỏi
“Có chuyện gì nữa sao?”
“Ngươi định mặc thế này để lên tỉ võ sao?”
Vương Minh nhìn khắp người mình. Hắn hôm nay đến đây mặc một chiếc quần ngố kaki, trên người khoắc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt mà Triệu Vận mua cho hắn. Trông bộ dạng rất ổn không có gì bất thường cả. Trần Thanh Thanh thấy hắn mãi chưa phát hiện ra nói
“Lên võ đài phải mặc võ phục chứ”
“Thôi dẹp cái mới võ phục đấy đi, mặc vào bất tiện bỏ xừ đi được. Ta mặc thế này quen rồi, mặc võ phục vào cảm thấy không thoải mái chút nào cả. Mà không có luật nào cấm không được mặc võ phục trên đài đâu”
Trần Thanh Thanh á khẩu không nói được gì nữa chỉ ném cho hắn một ánh mắt sắc bén rồi trở lại hàng ghế lô ngồi xuống. Vương Minh cười cời, đút hai tay vào túi bộ dạng vô cùng thong dong thoải mái tiến lên võ đài. Vương Minh bước lên đài nhìn tên thanh niên phương tây đánh giá hắn một hồi. Hắn tự hỏi không hiểu cái tên phương Tây này có phải từ bé ăn bột nở hai không mà có chiều cao biến thái như vậy, Vương Minh tự nhận mình là một người có chiều cao tiêu chuẩn không phải thuộc vào dạng thấp cổ bé họng nhưng mà mới chỉ đứng đến ngang ngực của cái tên biến thái này. Đó là còn chưa kể thể trạng tên này cũng to không khác gì con tịnh cả khiến Vương Minh đứng bên cạnh hắn trông như bị lọt thỏm vậy
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì trong đầy hiện ngay ra hình cảnh cuộc chiến của chàng tí hon David với người khổng lồ Goliat. Bàng hoàng một lúc thì tất cả mọi người đều cười ồ lên, thậm chí mấy tên bên võ quán Kinh tế Đông Doanh còn ôm bụng lăn lộn trên đất mà cười
“Bộ bên kia hết người rồi hay sao lại cho một tên thiếu ăn này lên chứ”
“K.O hắn đi Fred”
“Đảm bảo chỉ cần Fred đánh rắm một cái là cái tên kia dính chặt vào tường luôn”
Ở phía bên hội quán võ thuật Tổng hợp Đông Doanh trừ Trần Thanh Thanh bộ mặt vẫn tỉnh bơ như chưa hề nghe thấy gì thì tất cả mọi người khôn mặt xấu đang đỏ bừng đến tận mang tai, đầu cúi ngằm xuống đất như đamg muốn tìm một cái lỗ nào phía dưới để chui xuống cho bớt ngượng. Vương Minh nhìn đám đông đang cười chế nhạo hắn xung quanh, tinh thần không chút xao động lại nhìn cái tên phương Tây to con trước mặt, hắn ngoáy ngoáy lỗ tai nói
“Ồn ào quá. Ê tên to xác, muốn đấu thì mau đấu đi bà xã tao còn đang đợi ở nhà này. Tao không có nhiều thời gian đứng đây chơi đùa với mày đâu”
“Hắc được để tao thành toàn cho mày”
Tên thanh niên tóc vàng phương Tây đáp. Nói xong thân hình hắn khẽ đông, vươn bàn tay to quá khổ của mình muốn túm lấy Vương Minh. Vương Minh vẫn bình thản đứng yên cho đến khi bàn tay của tên phương Tây cách hắn đúng chỉ bằng một gang tay thì chân bắt đầu di chuyển, lách người sang bên trái né bàn tay của hắn. Né xong, thân hình của Vương Minh chớp nhoáng tiến lên vài bước, không để cho tên phương Tây kịp duy thu hồi tư thế, bàn tay Vương Minh vươn ra phía trước túm lấy tóc của tên phương Tây sau đó vận lực đạo vào tay cầm đầu hắn dập mạnh xuống sàn gỗ phía dưới.
Rắc…
Một tiếng gỗ nhỏ vang lên, mặt tên thanh niên phương Tây cắm sâu xuống mặt gỗ của sàn đấu tạo thành một cái hố xâu vài centimet, xung quanh cái hồ là vô số mảnh gỗ các loại nhốm một tí máu đỏ của tên phương tây đứt gãy mà chỉa lên trên cao.
Toàn trường im lặng trước cảnh tượng hãi hùng này, một số tên đang cười thì thấy cảnh này miệng vẫn duy trì tình trạng há hốc mở to. Cả không gian rộng lớn của nhà thể chất im ắng đến lạ thường, có cảm giác dù là tiếng nhỏ như tiếng vo ve của muỗi cũng có thể nghe thấy được. Vương Minh nhìn thấy vậy tính bước chân xuống đài thì một thanh âm vang lên ngăn hắn lại
“Tên kia, đứng lại cho tao”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.