Chương 180: Dẫn tao đi gặp đại ca mày
kingbin
04/11/2013
Vương Minh và tên lưu manh tóc đỏ im lặng không ai nói gì, song song đi với nhau một lúc, khi sắp đến đầu bên kia còn ngõ thì Vương Minh thấy ở phái trước có khoảng gần mười tên côn đồn, tên nào trên tay cũng cầm tuýp sắt, gậy gỗ đứng ở phía trước. Hắn hừ lạnh một tiếng không nói một tiếng báo trước lập tức táng một quyền vào đầu của tên tóc đỏ đang đi bên cạnh.
Khổ thân cho tên tóc đỏ xấu số, hắn cứ tưởng rằng Vương Minh thấy đám đồng bọn của hắn chắn ở trước cổng thì sẽ sững sờ rồi hắn thừa dịp tập kích nào ngờ được đâu đối phương lại tập kích trước. Hắn chỉ cảm thấy nửa bên mặt đau đớn vô cùng rồi những gì tiếp theo hắn biết là mặt hắn đã tặng cho mặt đất dơ bẩn bên dưới một nụ hôn nồng thắm rồi sau đó mọi thứ tối đen.
Đám người đồng bọn của tên tóc đỏ nhìn thấy màn này thì cảm thấy ngây người như tượng. Vốn nếu chiếu theo lẽ thường thì còn mồi bị nhắm đến phải sợ sệt, hoặc đứng đờ người, may ra gặp kẻ nào phản ứng nhanh thì lập tức quay người vắt giò lên cổ bỏ chạy. Nhưng mà cái con mồi lần này thật khác thường, tự nhiên lại dám động thủ trước. Tên tốc vàng cùng đi với tên tóc đỏ theo dõi Vương Minh là người tỉnh lại sớm nhất, hắn thấy Vương Minh đang chuẩn bị lao đến chỗ hắn thì vội vàng khua tay khua chân hét lên
“Anh em, lên. Phế thằng chó kia đi”
Gần mười tên côn đồ cơ bắp đi cùng với tóc vàng nghe tiếng hét của hắn mới tỉnh lại, cả lũ hét lớn trợ uy lập tức lao về phía Vương Minh.
“Muốn chết”
Vương Minh trầm giọng nói, hắn lập tức phát ra “Uy”, từ cơ thể hắn lúc này sát khí tỏa ra ngùn ngụt bào trùm khắp con ngõ nhỏ, nhiệt độ trong không khí giảm đột ngột khiến một vài vũng nước trên mặt ngõ bắt đầu xuất hiện tình trạng đóng băng.
Gần mười tên côn đồ vừa mới bước đén được vài ba bước thì gặp phải luồng sát khí khổng lồ áp thẳng trực tiếp vào cơ thể. Cả lũ không hẹn mà cùng đứng im, cả đám đưa mặt nhìn nhau, ai cùng có thể nhìn thấy sự bất an và bàng hoàng trong mắt của người bên cạnh. Cả bọn đều cảm thấy trước ngực như bị một hòn đá tảng đè vào khiến hô hấp bình thường cũng không được dễ dàng, các mạch máu trong cơ thể như được bơm căng ra, có thể nói cảm giác này cực kì khổ sở
“Phụt”
Một số tên thần kinh yếu không chịu nổi áp lực cực lớn như một ngọn núi đè lên cơ thể, chỉ đứng được vài giây thì phun ra ngụm máu tươi rồi bất tử. Chỉ còn lại duy nhất ba tên còn kiên cường đứng vững
“Đ**, bọn mày bị ngu à, còn đứng đó là gì mà không xông lên xử chúng đi”
Tên tóc vàng đứng ngoài tẩm ảnh hưởng của “Uy” nên không hề cảm nhận được một chút áp lực nào cả, hắn thấy đám đồng bọn đang chạy lên thì đột nhiên dừng lại sau đó lần lượt phun máy ngã xuống thì trong lòng sợ hãi. Chính vì trong lòng có sự sợ hãi nên hắn mới ra sức hò hét chửi rủa ở bên ngoài hòng đè nén sự sự hãi đang dần nhen nhóm trong lòng.
Ba tên côn đồ cơ bắp còn lại thì cảm thấy cực kì buồn bực vì lời chửi rủa của tên tóc vàng. Bọn chúng muốn lắm nhưng cái tên thanh niên trông như thư sinh trước mặt không hiểu là thần thánh phương nào mà chỉ cần một hành động một câu nói đã làm cho bọn chúng một áp lực không lồ. Lúc này cơ thể ba tên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ướt đẫm những chiếc áo ba lỗ bọn chúng đang mặc trên người, chúng có cảm giác trọng lượng cơ thể như tăng lên gấp vài chục lần, muốn nhấc hay động một ngón tay, một ngón chân cũng cực kì khó khăn.
“Không chơi với bọn mày nửa, kết thúc thôi”
Vương Minh nói xong thì lại một luồng áp lực vô hình nữa phát ra từ cơ thể hắn hướng đến ba tên cồn đồ cơ bắp.
“A”
Luồng áp lực vô hình mới này so với luồng áp lực trước còn cường đại hơn vài lần vì vậy ba tên này dù muốn lắm nhưng cũng đành bó tay thất thủ. Cả ba tên như con diều đứt dây, bị thổi lên không trung cách mặt đất hai mét sau đó nặng nề rời xuống đống rác rưởi bẩn thỉu ở hai bên ngõ
Rầm…!
May mắn cho bọn chúng là lần này Vương Minh không đột sát tâm thực sự nếu không hắn cũng không cố tình áp chết phần lớn lực lượng, hạn chết uy lực của luồng “Uy” vừa nãy đồng thời hắn cũng cố tình tính toán thổi ba tên này rơi vào đống rác chứ không nếu để bọn chúng ba đập vào mấy vật cứng như bức tường, mặt đất,… thì chắc chắn đống xương trên người bọn chúng cũng không còn được lành lặn như bây giờ rồi.
“Quỉ… quỉ… a… a…”
Tên tóc vàng thấy một màn chỉ có trong các phim siêu nhân của Hollywood thì lúc này đã triệt để run sợ, đúng theo bản năng của một người bình thương khi đối mặt với một hiện tượng quỉ dị hắn vội vàng quay người ba chân bốn cẳng chạy về phía dòng người đang đi đi lại lại tấp nập ở trên đường, vừa chạy vừa la hét. Lúc này trong lòng hắn thầm mắng mình ngu xuẩn tự dưng lại dính vào tên quái dị kia.
Nhưng Vương Minh nào để hắn dễ dàng chạt thoắt như vậy chứ, hắn vẫn còn một số việc cần hỏi cái tên tóc vàng kia. Vì vậy lập tức Vương Minh huy động cực hạn Lưu tinh bộ pháp, thân thể như lưu tinh thiểm điện, chỉ khẽ động cổ chân là thân thể hắn chớp cái biến mất vô ảnh vô tung rồi đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt tên tóc vang. Vừa xuất hiện lập tức Vương Minh tung ngay một đấm vào bụng của tên tóc vàng, cú đấm này không hề chứ nội khí mà sức lực cũng không nhiều, Vương Minh chỉ cốt là muốn làm cho tên này ngoan ngoãn một chút mà thôi.
“A… hư… đau chết mất má ơi”
Tên tóc vang bị thụi một cú vào bụng thì lập tức mồm miệng há hốc, hai mắt trợn trừng, hai tom ôm chặt bụng, lăn lộn trên mặt đất rên rỉ.
Vương Minh nhìn tên tóc vàng lăn qua lăn lại rên rỉ trên mặt đất một lúc mà chưa có dấu hiệu dừng lại thì tức giận đá cho hắn một cái vào bắp đùi nói
“Có im miệng mày lại không?”
“Đừng đánh. Đừng đánh, đại ca đừng đánh em em im ngay”
Tên tóc vàng bị Vương Minh đá vào đùi đau đến chảy nước mắt nhưng dám hé răng ca thán thêm lời nào nữa bởi sợ lại tiếp tục bị chiêu đãi bằng những trận đòn.
Vương Minh thấy tên này nghe lời như vậy thì tạm hài lòng, hắn ngồi xuống bên cạnh tên tóc vàng, lục túi móc ra một gói thuốc và một chiếc bật lửa. Lấy từ trong túi thuốc ra hai điếu cuối cùng, một ngậm lên miệng còn một nhét vào miệng của tên tóc vàng. Châm hai điếu thuốc ,hít một hơi rồi thả một làn khói ra từ miệng, thấy mặt tên lưu manh tóc vàng vẫn trắng bệnh, không dám hút thuốc thì Vương Minh cười nói
“Bình tĩnh đi mày. Hút một điếu đi rồi chúng ta nói chuyện”
Tên tóc vàng nhìn Vương Minh, thấy hắn rất bình tĩnh thì nỗi sợ cũng vơi đi vài phần. Hắn cố hít lấy hít để vài hơi thuốc. Đợi khi bình tĩnh lại thì hắn mới run sợ ngồi dậy nói
“Đại ca… đai ca em mắt mù không nhìn thấy nhân vật khủng bổ như đại ca, đại ca đại nhân đại lượng không chấp nhặt một con chuột như em…”
Một khi bình tĩnh lại thì mồm miệng tên tóc vàng lại khôi phục thói quen bình thường, mở miệng ra là một tràng gió như bão xổ ra.
“Được rồi mày làm ở ngừng lại cho tao”
Vương Minh không cho hắn lảm nhảm thêm nữa mà lập tức ngắt lời hắn. Đồng thời mặt trầm xuống hỏi
“Tao có vài chuyện muốn hỏi mày. Thành thật thì sống còn nếu dối để tao biết thì mày biết hậu quả rồi chứ”
“Dạ… dạ… em biết. Em xin thề là sẽ không nói dối. Nếu biết sẽ nói ngay cho đại cả”
Nhìn thấy khuôn mặt hung thần ác sát của Vương Minh thì tên lưu manh tóc vang không cần suy nghĩ lập tức ngật đầu như gà môt thóc, lúc này hắn cảm giác như trái tim của mình tim lại một phen giật thót lên tận cổ hòng, vì trong tâm có sự sợ hãi quá mức nên hắn không dám nói dối dù chỉ là nửa lời.
“Được. Nói ai sai mày theo dõi tao?”
“Là Thiên ca”
“Thiên ca? Là thằng nào?”
“Là đại ca của bọn em”
Vương Minh đập một cái thật đau vào đầu tên lưu manh tóc vàng tức giận nói
“Mày tính đùa tao hả. Tao đương nhiên biết Minh ca trong miệng mày là đại ca của bọn mày, càn gì phải mày nói”
“Vâng… vâng… em lỡ lời lão đại bớt giận”
“Được rồi. Mày có biết tại sao cái tên Minh ca của mày lại cho chúng mày chặn đánh tao không?”
“Điều này em biết. Nghe Minh ca nói anh đắc tội với lão đại của Minh ca nên đại lão đại mới hạ lệnh cho Minh ca theo dõi tìm cơ hội phế ngũ chi của anh”
“Ồ vậy sao. Vậy mày biết lão đại của Minh ca bọn mày là ai không?”
Tên lưu manh tóc vàng lắc lắc đầu cười khổ nói
“Đại ca anh nhìn em cũng biết em chỉ là hàng con tôm con tép làm sao có thể gặp được một nhân vật cỡ bự như lão đại của Minh ca chứ”
“Ừm. Cũng có lí”
Vương Minh gật đầu nói, hắn cảm thấy trong lời nói của tên lưu manh tóc vàng kia cũng có phần đạo lí. Vương Minh đảo đảo mắt, suy nghĩ vài giây nói
“Được rồi bây giờ mày dẫn tao đến gặp Minh ca của bọn mày”
“Điều này…”
Tên lưu manh tóc vàng có chút chần chừ không quyết định.
Vương Minh nhướn mày lên, tay nắm lại thành quả đấm hơ hơ trước mặt tên lưu manh tóc vang hỏi
“Có vấn đề gì sao?”
Tên lưu manh tóc vàng thấy vậy thì lạnh người, cơ thể không tự chủ được mà có chút run rẩy vội vàng lắc đầu
“Không có… không có… đại ca đi theo em”
Nói xong lập tức lồm cồm bò dậy dẫn Vương Minh đi.
Khổ thân cho tên tóc đỏ xấu số, hắn cứ tưởng rằng Vương Minh thấy đám đồng bọn của hắn chắn ở trước cổng thì sẽ sững sờ rồi hắn thừa dịp tập kích nào ngờ được đâu đối phương lại tập kích trước. Hắn chỉ cảm thấy nửa bên mặt đau đớn vô cùng rồi những gì tiếp theo hắn biết là mặt hắn đã tặng cho mặt đất dơ bẩn bên dưới một nụ hôn nồng thắm rồi sau đó mọi thứ tối đen.
Đám người đồng bọn của tên tóc đỏ nhìn thấy màn này thì cảm thấy ngây người như tượng. Vốn nếu chiếu theo lẽ thường thì còn mồi bị nhắm đến phải sợ sệt, hoặc đứng đờ người, may ra gặp kẻ nào phản ứng nhanh thì lập tức quay người vắt giò lên cổ bỏ chạy. Nhưng mà cái con mồi lần này thật khác thường, tự nhiên lại dám động thủ trước. Tên tốc vàng cùng đi với tên tóc đỏ theo dõi Vương Minh là người tỉnh lại sớm nhất, hắn thấy Vương Minh đang chuẩn bị lao đến chỗ hắn thì vội vàng khua tay khua chân hét lên
“Anh em, lên. Phế thằng chó kia đi”
Gần mười tên côn đồ cơ bắp đi cùng với tóc vàng nghe tiếng hét của hắn mới tỉnh lại, cả lũ hét lớn trợ uy lập tức lao về phía Vương Minh.
“Muốn chết”
Vương Minh trầm giọng nói, hắn lập tức phát ra “Uy”, từ cơ thể hắn lúc này sát khí tỏa ra ngùn ngụt bào trùm khắp con ngõ nhỏ, nhiệt độ trong không khí giảm đột ngột khiến một vài vũng nước trên mặt ngõ bắt đầu xuất hiện tình trạng đóng băng.
Gần mười tên côn đồ vừa mới bước đén được vài ba bước thì gặp phải luồng sát khí khổng lồ áp thẳng trực tiếp vào cơ thể. Cả lũ không hẹn mà cùng đứng im, cả đám đưa mặt nhìn nhau, ai cùng có thể nhìn thấy sự bất an và bàng hoàng trong mắt của người bên cạnh. Cả bọn đều cảm thấy trước ngực như bị một hòn đá tảng đè vào khiến hô hấp bình thường cũng không được dễ dàng, các mạch máu trong cơ thể như được bơm căng ra, có thể nói cảm giác này cực kì khổ sở
“Phụt”
Một số tên thần kinh yếu không chịu nổi áp lực cực lớn như một ngọn núi đè lên cơ thể, chỉ đứng được vài giây thì phun ra ngụm máu tươi rồi bất tử. Chỉ còn lại duy nhất ba tên còn kiên cường đứng vững
“Đ**, bọn mày bị ngu à, còn đứng đó là gì mà không xông lên xử chúng đi”
Tên tóc vàng đứng ngoài tẩm ảnh hưởng của “Uy” nên không hề cảm nhận được một chút áp lực nào cả, hắn thấy đám đồng bọn đang chạy lên thì đột nhiên dừng lại sau đó lần lượt phun máy ngã xuống thì trong lòng sợ hãi. Chính vì trong lòng có sự sợ hãi nên hắn mới ra sức hò hét chửi rủa ở bên ngoài hòng đè nén sự sự hãi đang dần nhen nhóm trong lòng.
Ba tên côn đồ cơ bắp còn lại thì cảm thấy cực kì buồn bực vì lời chửi rủa của tên tóc vàng. Bọn chúng muốn lắm nhưng cái tên thanh niên trông như thư sinh trước mặt không hiểu là thần thánh phương nào mà chỉ cần một hành động một câu nói đã làm cho bọn chúng một áp lực không lồ. Lúc này cơ thể ba tên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ướt đẫm những chiếc áo ba lỗ bọn chúng đang mặc trên người, chúng có cảm giác trọng lượng cơ thể như tăng lên gấp vài chục lần, muốn nhấc hay động một ngón tay, một ngón chân cũng cực kì khó khăn.
“Không chơi với bọn mày nửa, kết thúc thôi”
Vương Minh nói xong thì lại một luồng áp lực vô hình nữa phát ra từ cơ thể hắn hướng đến ba tên cồn đồ cơ bắp.
“A”
Luồng áp lực vô hình mới này so với luồng áp lực trước còn cường đại hơn vài lần vì vậy ba tên này dù muốn lắm nhưng cũng đành bó tay thất thủ. Cả ba tên như con diều đứt dây, bị thổi lên không trung cách mặt đất hai mét sau đó nặng nề rời xuống đống rác rưởi bẩn thỉu ở hai bên ngõ
Rầm…!
May mắn cho bọn chúng là lần này Vương Minh không đột sát tâm thực sự nếu không hắn cũng không cố tình áp chết phần lớn lực lượng, hạn chết uy lực của luồng “Uy” vừa nãy đồng thời hắn cũng cố tình tính toán thổi ba tên này rơi vào đống rác chứ không nếu để bọn chúng ba đập vào mấy vật cứng như bức tường, mặt đất,… thì chắc chắn đống xương trên người bọn chúng cũng không còn được lành lặn như bây giờ rồi.
“Quỉ… quỉ… a… a…”
Tên tóc vàng thấy một màn chỉ có trong các phim siêu nhân của Hollywood thì lúc này đã triệt để run sợ, đúng theo bản năng của một người bình thương khi đối mặt với một hiện tượng quỉ dị hắn vội vàng quay người ba chân bốn cẳng chạy về phía dòng người đang đi đi lại lại tấp nập ở trên đường, vừa chạy vừa la hét. Lúc này trong lòng hắn thầm mắng mình ngu xuẩn tự dưng lại dính vào tên quái dị kia.
Nhưng Vương Minh nào để hắn dễ dàng chạt thoắt như vậy chứ, hắn vẫn còn một số việc cần hỏi cái tên tóc vàng kia. Vì vậy lập tức Vương Minh huy động cực hạn Lưu tinh bộ pháp, thân thể như lưu tinh thiểm điện, chỉ khẽ động cổ chân là thân thể hắn chớp cái biến mất vô ảnh vô tung rồi đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt tên tóc vang. Vừa xuất hiện lập tức Vương Minh tung ngay một đấm vào bụng của tên tóc vàng, cú đấm này không hề chứ nội khí mà sức lực cũng không nhiều, Vương Minh chỉ cốt là muốn làm cho tên này ngoan ngoãn một chút mà thôi.
“A… hư… đau chết mất má ơi”
Tên tóc vang bị thụi một cú vào bụng thì lập tức mồm miệng há hốc, hai mắt trợn trừng, hai tom ôm chặt bụng, lăn lộn trên mặt đất rên rỉ.
Vương Minh nhìn tên tóc vàng lăn qua lăn lại rên rỉ trên mặt đất một lúc mà chưa có dấu hiệu dừng lại thì tức giận đá cho hắn một cái vào bắp đùi nói
“Có im miệng mày lại không?”
“Đừng đánh. Đừng đánh, đại ca đừng đánh em em im ngay”
Tên tóc vàng bị Vương Minh đá vào đùi đau đến chảy nước mắt nhưng dám hé răng ca thán thêm lời nào nữa bởi sợ lại tiếp tục bị chiêu đãi bằng những trận đòn.
Vương Minh thấy tên này nghe lời như vậy thì tạm hài lòng, hắn ngồi xuống bên cạnh tên tóc vàng, lục túi móc ra một gói thuốc và một chiếc bật lửa. Lấy từ trong túi thuốc ra hai điếu cuối cùng, một ngậm lên miệng còn một nhét vào miệng của tên tóc vàng. Châm hai điếu thuốc ,hít một hơi rồi thả một làn khói ra từ miệng, thấy mặt tên lưu manh tóc vàng vẫn trắng bệnh, không dám hút thuốc thì Vương Minh cười nói
“Bình tĩnh đi mày. Hút một điếu đi rồi chúng ta nói chuyện”
Tên tóc vàng nhìn Vương Minh, thấy hắn rất bình tĩnh thì nỗi sợ cũng vơi đi vài phần. Hắn cố hít lấy hít để vài hơi thuốc. Đợi khi bình tĩnh lại thì hắn mới run sợ ngồi dậy nói
“Đại ca… đai ca em mắt mù không nhìn thấy nhân vật khủng bổ như đại ca, đại ca đại nhân đại lượng không chấp nhặt một con chuột như em…”
Một khi bình tĩnh lại thì mồm miệng tên tóc vàng lại khôi phục thói quen bình thường, mở miệng ra là một tràng gió như bão xổ ra.
“Được rồi mày làm ở ngừng lại cho tao”
Vương Minh không cho hắn lảm nhảm thêm nữa mà lập tức ngắt lời hắn. Đồng thời mặt trầm xuống hỏi
“Tao có vài chuyện muốn hỏi mày. Thành thật thì sống còn nếu dối để tao biết thì mày biết hậu quả rồi chứ”
“Dạ… dạ… em biết. Em xin thề là sẽ không nói dối. Nếu biết sẽ nói ngay cho đại cả”
Nhìn thấy khuôn mặt hung thần ác sát của Vương Minh thì tên lưu manh tóc vang không cần suy nghĩ lập tức ngật đầu như gà môt thóc, lúc này hắn cảm giác như trái tim của mình tim lại một phen giật thót lên tận cổ hòng, vì trong tâm có sự sợ hãi quá mức nên hắn không dám nói dối dù chỉ là nửa lời.
“Được. Nói ai sai mày theo dõi tao?”
“Là Thiên ca”
“Thiên ca? Là thằng nào?”
“Là đại ca của bọn em”
Vương Minh đập một cái thật đau vào đầu tên lưu manh tóc vàng tức giận nói
“Mày tính đùa tao hả. Tao đương nhiên biết Minh ca trong miệng mày là đại ca của bọn mày, càn gì phải mày nói”
“Vâng… vâng… em lỡ lời lão đại bớt giận”
“Được rồi. Mày có biết tại sao cái tên Minh ca của mày lại cho chúng mày chặn đánh tao không?”
“Điều này em biết. Nghe Minh ca nói anh đắc tội với lão đại của Minh ca nên đại lão đại mới hạ lệnh cho Minh ca theo dõi tìm cơ hội phế ngũ chi của anh”
“Ồ vậy sao. Vậy mày biết lão đại của Minh ca bọn mày là ai không?”
Tên lưu manh tóc vàng lắc lắc đầu cười khổ nói
“Đại ca anh nhìn em cũng biết em chỉ là hàng con tôm con tép làm sao có thể gặp được một nhân vật cỡ bự như lão đại của Minh ca chứ”
“Ừm. Cũng có lí”
Vương Minh gật đầu nói, hắn cảm thấy trong lời nói của tên lưu manh tóc vàng kia cũng có phần đạo lí. Vương Minh đảo đảo mắt, suy nghĩ vài giây nói
“Được rồi bây giờ mày dẫn tao đến gặp Minh ca của bọn mày”
“Điều này…”
Tên lưu manh tóc vàng có chút chần chừ không quyết định.
Vương Minh nhướn mày lên, tay nắm lại thành quả đấm hơ hơ trước mặt tên lưu manh tóc vang hỏi
“Có vấn đề gì sao?”
Tên lưu manh tóc vàng thấy vậy thì lạnh người, cơ thể không tự chủ được mà có chút run rẩy vội vàng lắc đầu
“Không có… không có… đại ca đi theo em”
Nói xong lập tức lồm cồm bò dậy dẫn Vương Minh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.