Chương 215: Dịch Thế Hùng chết (4)
kingbin
04/11/2013
“Mạng tao?”
Dịch Thế Hùng vô thức hỏi lại rồi rùng vội vàng co rúm người lại trên ghế salon, ánh mắt hỗn loạn nhìn Vương Minh. Lúc mắt hắn nhìn vào mặt Vương Minh đột nhiên dị biến xuất hiện. Hắn cảm giác mặt của Vương Minh như một cái động không đáy đen thui rất đáng sợ, nhưng lại có lực hút hấp dận phi thường khiến hắn không thể nhìn đi chỗ khác được. Rất nhanh sau đó ánh mắt hắn như dại đi, cả người thả lỏng không còn trạng thái run rẩy kịch liệt như vài phút trước nữa. Lúc này Dịch Thế Hùng cảm thấy cả người rất thư sướng như đang lên đỉnh khi chơi gái vậy, phải nói là một cảm giác cực kì phê
Nguyên lại của mọi sự việc là Vương Minh đang sử dụng Vu thuật bằng mắt để thôi miên Dịch Thế Hùng. Vu thuật nếu dùng để thôi miên một người bình thường nếu với thực lực của Vương Minh thì thành công cũng không cao, ít nhất cũng phải mất một phen thi triển nhiều công phu .Nhưng với người tâm hồn đang trong tình trạng hoảng loạn, đã gần như đứng trên bờ vực của sự sụp đổ tan vỡ thì mọi việc dễ như an kẹo. Cứ thế chỉ có mất một phút là Vương Minh đã dần ý thức của Dịch Thế Hùng vào cõi u mê, mông lung mờ ảo.
“Mày tên gì?”
Vương Minh dùng một thứ giọng nhẹ nhàng, hơi giống với kiểu người lớn đang dụ trẻ con
“Tôi tên Dịch Thế Hùng”
Dịch Thế Hùng dùng một thứ giọng không cảm xúc, không lạnh không nóng trả lời
“Năm nay bao nhiêu tuổi”
“Mười chín”
“Đang học tại trường đại học nào?”
“Trường đại học Tổng hợp Đông Doanh”
Mặc dù Vương Minh tự tin vào kĩ xảo của mình nhưng cẩn thận vẫn hơn vì vậy mở đầu hắn dùng ba câu hỏi đơn giản này để kiểm tra rằng Dịch Thế Hùng đã rơi vào trạng thái thôi miên chưa. Kết quả thu được cũng hoàn hảo, Vương Minh thở phào hỏi
“Có phải mày thuê sát thủ giết tao phải không?”
“Phải chính là tôi”
Dịch Thế Hùng ưỡn ngực, bộ dạng chính khí lẫm liệt như kiểu đã làm một việc vì nước vì dân, không thẹn với lòng. Hắn vỗ ngực nói với giọng chắc nịch
“Quả nhiên”
Vương Minh thầm nói sau đó ánh mắt nhìn Dịch Thế Hùng càng lúc càng lạnh lùng, lúc này trong mắt của Vương Minh cái tên bảnh mã trước mặt này kể từ giờ phút này chính thức đang kí một cái hộ khẩu thường trú dưới ẩm phủ rồi. Đang định tiến lên ra tay đột nhiên hắn dừng lại, cau mày nói
“Hình như có gì đó không thích hợp trong chuyện này”
Vương Minh suy nghĩ suy nghĩ liên tục cuối cùng cũng phát hiện ra điều không thích hợp. Theo như tư liệu mà Vương Minh đã nhờ Hầu Toàn điều tra về Dịch Thế Hùng này tuy làm cũng có chút dinh dáng đến hắc đạo nhưng thủy chung cũng chỉ là một tên nhát gan, chỉ dám ỷ mạnh hiếp yếu. Vụ việc lớn nhất mà tên này làm ra chỉ là đánh gãy tứ chi của một bạn học dám giành gái với hắn mà thôi. Qua đây Vương Minh có thể khẳng định cho tên này cầm dao cũng chả dám xiên người huống chi là thuê sát thủ đi giết người khác. Càng nghĩ càng có lí, Vương Minh nói
“Chắc chắn có kẻ đằng sau ra”
Vương Minh lại nhìn Dịch Thế Hùng đang u u mê mê trước mặt hỏi
“Có phải có người chỉ điểm cho mày việc thuê sát thủ đúng không”
Dịch Thế Hùng không chút suy nghĩ gật đầu nói
“Đúng vậy”
“Là ai?”
“Là chú tôi”
“Chú mày? Tên gì?”
“Trần Vĩnh Phú”
Vương Minh nghe thấy tên này thì cau mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt vậy. Hắn cảm thấy cái tên này có chút quen quen nhất định là đã từng nghe qua ở đâu đó chỉ là không nhớ ra được thôi. Nghĩ nghĩ mãi một hồi lâu cũng không nhớ ra, Vương Minh đang bất đắc dĩ rút điện thoại ra bấm số của Hầu Toàn
“Hầu Toàn a, chú ngủ chưa”
“Anh Minh em chưa ngủ. Có việc gì sao anh”
Mặc dù mồm nói là chưa ngủ nhưng Vương Minh nghe được sự uể oải ngái ngủ khó che giấu trong giọng điệu của Hầu Toàn. Lại nhìn lên trên đồng hồ trên tường, cũng gần mười một giờ rồi vì vậy Vương Minh cảm thấy có chút xấu hổ vì làm phiền đến giấc ngủ của Hầu Toàn. Nhưng mà đã lỡ rồi thì thôi, đành làm phiền nốt vậy, Vương Minh nói nhanh
“Chú điều tra cho anh một người tên là Trần Vĩnh Phú, chú của tên Dịch Thế Hùng”
“Trương Vĩnh Phú? Chú của Dịch Thế Hùng”
Hầu Toàn ở đầu bên kia nghe thấy hai cái tên này thì sửng sốt. Hắn im lặng một lúc sau mới nói
“Anh Minh. Có phải anh đang nói đến nhân vật số hai của Nhị bang Trần Vĩnh Phú phải không?”
Vương Minh nghe thấy vậy thì ngẩn người ra. Hèn chi hắn thấy cái tê này quen quen tai như vậy, hóa ra là đã xem trong tập tài liệu của Hầu Toàn tổng kết về hắc đạo Động Doanh cách đây nửa năm. Không thể ngờ được cái tên Trần Vĩnh Phú này lại là chú của Dịch Thế Hùng, hèn chi hắn trong Nhị bang lại hung tàn phá phách như vậy, có một ông chú quyền to thứ nhì, dưới một người trên nghìn người. Thực sự là điều này đã được ghi trong bản điều tra về Dịch Thế Hùng lần trước Vương Minh cho người làm nhưng lúc đọc thì Vương Minh bỏ sót mất chi tiết quan trọng này nên không biết mà thôi.
“Nếu vậy thì phức tạp rồi đây”
Vương Minh uể oải, hai tay xoa hai huyệt thái dương trên trán. Hắn cảm thấy sự việc này thật đau đầu a, tự nhiên lại lòi ra cái nhân vật này. Tính ra Trần Vĩnh Phú đối với Vương Minh chả là cái gì cả, hắn muốn giết thì như dẫm một con kiến nhưng mà Vương Minh đang nghĩ đến đại cuộc sau này
Giả sử nếu như Trần Vĩnh Phú chết, lúc đó anh trai của hắn, đại ca của Nhị bang Trần Hoàng Minh chắc chắn sẽ lên cơn điên không tiếc thủ đoạn, nhân lức và tài lực để trả thù cho người em trai đã mất. Lúc chắc chắn hắc đạo Đông Doanh sẽ là một phen sóng to gió lớn, máu tanh khắp nơi. Đây là một tình cảnh mà Vương Minh không hề muốn chút nào cả. Hiện giờ nhân lực của Hắc bang của hắn đang tập trung cho một trận quyết chiến lớn ở Giang Kiều nếu bây giờ Đông Doanh lại nảy sinh ra tình trạng hỗn loạn lúc đó hắn sẽ rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không biết cái nào nên bỏ cái nào nên giờ.
“Vậy cứ để cho hắn sống thêm ít lâu nữa đi”
Nghĩ đi nghĩ lại thấy tốt nhất là nên để Trần Vĩnh Phú này sống thêm, đợi khi chuẩn bị đầy đủ rồi sẽ ra tay. Nhưng bất quá lần này Vương Minh cũng cần một tên để phát tiết vì vậy Dịch Thế Hùng đang trong trạng thái hôn mê trước mặt chính là một mục tiêu lí tưởng nhất lúc này
Vương Minh lại tiếp tục dùng Vu thuật đồng thời xuất động hắc ám nội khí phát ra “Uy”. Hắn muốn rằng những lời sắp nói sẽ in sâu vào trong đầu óc, thậm chí in sâu vào trong tiềm thức của Dịch Thế Hùng để hắn bắt buộc phải thực hiện. Nhưng mà nếu một phát chết luôn thì dễ dàng cho tên Dịch Thế Hùng quá, Vương Minh có chút không cam lòng. Đang không nghĩ ra cách đột nhiên Vương Minh nhìn thấy lọ thuốc “tráng dương bổ thận” ở trên bàn thì khóe miệng nở nụ cười lạnh, một ý tưởng cực kì hay ho lóe lên trong đầu Vương Minh. Vương Minh nói
“Dịch Thế Hùng, giờ tao có một việc muốn giao cho mày, một việc hết sức là quan trọng”
“Việc quan trọng? Là việc gì?”
Dịch Thế Hùng theo bản năng còn lại chút ít hỏi
“Yên tâm đi. Làm việc này rất sung sướng là đằng khác, mà làm xong lại có phần thưởng nữa”
Vương Minh cười cười hòa ái, nói bằng thứ giọng dụ dỗ đầy mê hoặc. Hắn chỉ vào lọ thuốc trang dương, kích thích của Dịch Thế Hùng đang ở trên bàn kính thủy tinh cười nói
“Hắc hắc… Dịch Thế Hùng tí nữa khi nghe thấy tiếng tách vang lên, mày hãy gọi điện cho tên thuộc hạ Lương Minh của mày dẫm gái lên. Khi xong việc lập tức đuổi hắn đi, nhưng đừng vội mà leo lên giường, mày hắn cầm lọ thuốc này uống toàn bộ rồi sau đó mới tiến hành xxxabc. Được không?”
“Được”
Dịch Thế Hùng ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng
“Tốt”
Vương Minh nói một tiếng đứng dậy xóa sạch các dấu vết về sự xuất hiện của hắn trong căn hộ này sau đó dứng ra ngoài ban công định theo đường cũ mà trở về. Đương nhiên trước khi đi hắn phải làm công việc quan trọng nhất, hắn búng tay một tiếng “tách” rồi nở nụ cười lạnh lẽo lại vừa khoái trá, trông rất ma quái, vừa leo xuống hắn vừa nói
“Hắc hắc… Dịch Thế Hùng đi mạnh khóe nhé”
Một tiếng “tách” không to không nhớ vừa vang lên Dịch Thế Hùng giật mình tỉnh dậy, hắn ngơ ngơ ngác ngác nhìn xung quanh không hiểu mình tai sao lại ở đây. Cảm thấy kì quái, lầm bầm mấy tiếng khó hiểu trong miệng Dịch Thế Hùng đứng dậy lấy điện thoại di động trên bàn gọi điện cho Lương Minh.
Dịch Thế Hùng vô thức hỏi lại rồi rùng vội vàng co rúm người lại trên ghế salon, ánh mắt hỗn loạn nhìn Vương Minh. Lúc mắt hắn nhìn vào mặt Vương Minh đột nhiên dị biến xuất hiện. Hắn cảm giác mặt của Vương Minh như một cái động không đáy đen thui rất đáng sợ, nhưng lại có lực hút hấp dận phi thường khiến hắn không thể nhìn đi chỗ khác được. Rất nhanh sau đó ánh mắt hắn như dại đi, cả người thả lỏng không còn trạng thái run rẩy kịch liệt như vài phút trước nữa. Lúc này Dịch Thế Hùng cảm thấy cả người rất thư sướng như đang lên đỉnh khi chơi gái vậy, phải nói là một cảm giác cực kì phê
Nguyên lại của mọi sự việc là Vương Minh đang sử dụng Vu thuật bằng mắt để thôi miên Dịch Thế Hùng. Vu thuật nếu dùng để thôi miên một người bình thường nếu với thực lực của Vương Minh thì thành công cũng không cao, ít nhất cũng phải mất một phen thi triển nhiều công phu .Nhưng với người tâm hồn đang trong tình trạng hoảng loạn, đã gần như đứng trên bờ vực của sự sụp đổ tan vỡ thì mọi việc dễ như an kẹo. Cứ thế chỉ có mất một phút là Vương Minh đã dần ý thức của Dịch Thế Hùng vào cõi u mê, mông lung mờ ảo.
“Mày tên gì?”
Vương Minh dùng một thứ giọng nhẹ nhàng, hơi giống với kiểu người lớn đang dụ trẻ con
“Tôi tên Dịch Thế Hùng”
Dịch Thế Hùng dùng một thứ giọng không cảm xúc, không lạnh không nóng trả lời
“Năm nay bao nhiêu tuổi”
“Mười chín”
“Đang học tại trường đại học nào?”
“Trường đại học Tổng hợp Đông Doanh”
Mặc dù Vương Minh tự tin vào kĩ xảo của mình nhưng cẩn thận vẫn hơn vì vậy mở đầu hắn dùng ba câu hỏi đơn giản này để kiểm tra rằng Dịch Thế Hùng đã rơi vào trạng thái thôi miên chưa. Kết quả thu được cũng hoàn hảo, Vương Minh thở phào hỏi
“Có phải mày thuê sát thủ giết tao phải không?”
“Phải chính là tôi”
Dịch Thế Hùng ưỡn ngực, bộ dạng chính khí lẫm liệt như kiểu đã làm một việc vì nước vì dân, không thẹn với lòng. Hắn vỗ ngực nói với giọng chắc nịch
“Quả nhiên”
Vương Minh thầm nói sau đó ánh mắt nhìn Dịch Thế Hùng càng lúc càng lạnh lùng, lúc này trong mắt của Vương Minh cái tên bảnh mã trước mặt này kể từ giờ phút này chính thức đang kí một cái hộ khẩu thường trú dưới ẩm phủ rồi. Đang định tiến lên ra tay đột nhiên hắn dừng lại, cau mày nói
“Hình như có gì đó không thích hợp trong chuyện này”
Vương Minh suy nghĩ suy nghĩ liên tục cuối cùng cũng phát hiện ra điều không thích hợp. Theo như tư liệu mà Vương Minh đã nhờ Hầu Toàn điều tra về Dịch Thế Hùng này tuy làm cũng có chút dinh dáng đến hắc đạo nhưng thủy chung cũng chỉ là một tên nhát gan, chỉ dám ỷ mạnh hiếp yếu. Vụ việc lớn nhất mà tên này làm ra chỉ là đánh gãy tứ chi của một bạn học dám giành gái với hắn mà thôi. Qua đây Vương Minh có thể khẳng định cho tên này cầm dao cũng chả dám xiên người huống chi là thuê sát thủ đi giết người khác. Càng nghĩ càng có lí, Vương Minh nói
“Chắc chắn có kẻ đằng sau ra”
Vương Minh lại nhìn Dịch Thế Hùng đang u u mê mê trước mặt hỏi
“Có phải có người chỉ điểm cho mày việc thuê sát thủ đúng không”
Dịch Thế Hùng không chút suy nghĩ gật đầu nói
“Đúng vậy”
“Là ai?”
“Là chú tôi”
“Chú mày? Tên gì?”
“Trần Vĩnh Phú”
Vương Minh nghe thấy tên này thì cau mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt vậy. Hắn cảm thấy cái tên này có chút quen quen nhất định là đã từng nghe qua ở đâu đó chỉ là không nhớ ra được thôi. Nghĩ nghĩ mãi một hồi lâu cũng không nhớ ra, Vương Minh đang bất đắc dĩ rút điện thoại ra bấm số của Hầu Toàn
“Hầu Toàn a, chú ngủ chưa”
“Anh Minh em chưa ngủ. Có việc gì sao anh”
Mặc dù mồm nói là chưa ngủ nhưng Vương Minh nghe được sự uể oải ngái ngủ khó che giấu trong giọng điệu của Hầu Toàn. Lại nhìn lên trên đồng hồ trên tường, cũng gần mười một giờ rồi vì vậy Vương Minh cảm thấy có chút xấu hổ vì làm phiền đến giấc ngủ của Hầu Toàn. Nhưng mà đã lỡ rồi thì thôi, đành làm phiền nốt vậy, Vương Minh nói nhanh
“Chú điều tra cho anh một người tên là Trần Vĩnh Phú, chú của tên Dịch Thế Hùng”
“Trương Vĩnh Phú? Chú của Dịch Thế Hùng”
Hầu Toàn ở đầu bên kia nghe thấy hai cái tên này thì sửng sốt. Hắn im lặng một lúc sau mới nói
“Anh Minh. Có phải anh đang nói đến nhân vật số hai của Nhị bang Trần Vĩnh Phú phải không?”
Vương Minh nghe thấy vậy thì ngẩn người ra. Hèn chi hắn thấy cái tê này quen quen tai như vậy, hóa ra là đã xem trong tập tài liệu của Hầu Toàn tổng kết về hắc đạo Động Doanh cách đây nửa năm. Không thể ngờ được cái tên Trần Vĩnh Phú này lại là chú của Dịch Thế Hùng, hèn chi hắn trong Nhị bang lại hung tàn phá phách như vậy, có một ông chú quyền to thứ nhì, dưới một người trên nghìn người. Thực sự là điều này đã được ghi trong bản điều tra về Dịch Thế Hùng lần trước Vương Minh cho người làm nhưng lúc đọc thì Vương Minh bỏ sót mất chi tiết quan trọng này nên không biết mà thôi.
“Nếu vậy thì phức tạp rồi đây”
Vương Minh uể oải, hai tay xoa hai huyệt thái dương trên trán. Hắn cảm thấy sự việc này thật đau đầu a, tự nhiên lại lòi ra cái nhân vật này. Tính ra Trần Vĩnh Phú đối với Vương Minh chả là cái gì cả, hắn muốn giết thì như dẫm một con kiến nhưng mà Vương Minh đang nghĩ đến đại cuộc sau này
Giả sử nếu như Trần Vĩnh Phú chết, lúc đó anh trai của hắn, đại ca của Nhị bang Trần Hoàng Minh chắc chắn sẽ lên cơn điên không tiếc thủ đoạn, nhân lức và tài lực để trả thù cho người em trai đã mất. Lúc chắc chắn hắc đạo Đông Doanh sẽ là một phen sóng to gió lớn, máu tanh khắp nơi. Đây là một tình cảnh mà Vương Minh không hề muốn chút nào cả. Hiện giờ nhân lực của Hắc bang của hắn đang tập trung cho một trận quyết chiến lớn ở Giang Kiều nếu bây giờ Đông Doanh lại nảy sinh ra tình trạng hỗn loạn lúc đó hắn sẽ rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không biết cái nào nên bỏ cái nào nên giờ.
“Vậy cứ để cho hắn sống thêm ít lâu nữa đi”
Nghĩ đi nghĩ lại thấy tốt nhất là nên để Trần Vĩnh Phú này sống thêm, đợi khi chuẩn bị đầy đủ rồi sẽ ra tay. Nhưng bất quá lần này Vương Minh cũng cần một tên để phát tiết vì vậy Dịch Thế Hùng đang trong trạng thái hôn mê trước mặt chính là một mục tiêu lí tưởng nhất lúc này
Vương Minh lại tiếp tục dùng Vu thuật đồng thời xuất động hắc ám nội khí phát ra “Uy”. Hắn muốn rằng những lời sắp nói sẽ in sâu vào trong đầu óc, thậm chí in sâu vào trong tiềm thức của Dịch Thế Hùng để hắn bắt buộc phải thực hiện. Nhưng mà nếu một phát chết luôn thì dễ dàng cho tên Dịch Thế Hùng quá, Vương Minh có chút không cam lòng. Đang không nghĩ ra cách đột nhiên Vương Minh nhìn thấy lọ thuốc “tráng dương bổ thận” ở trên bàn thì khóe miệng nở nụ cười lạnh, một ý tưởng cực kì hay ho lóe lên trong đầu Vương Minh. Vương Minh nói
“Dịch Thế Hùng, giờ tao có một việc muốn giao cho mày, một việc hết sức là quan trọng”
“Việc quan trọng? Là việc gì?”
Dịch Thế Hùng theo bản năng còn lại chút ít hỏi
“Yên tâm đi. Làm việc này rất sung sướng là đằng khác, mà làm xong lại có phần thưởng nữa”
Vương Minh cười cười hòa ái, nói bằng thứ giọng dụ dỗ đầy mê hoặc. Hắn chỉ vào lọ thuốc trang dương, kích thích của Dịch Thế Hùng đang ở trên bàn kính thủy tinh cười nói
“Hắc hắc… Dịch Thế Hùng tí nữa khi nghe thấy tiếng tách vang lên, mày hãy gọi điện cho tên thuộc hạ Lương Minh của mày dẫm gái lên. Khi xong việc lập tức đuổi hắn đi, nhưng đừng vội mà leo lên giường, mày hắn cầm lọ thuốc này uống toàn bộ rồi sau đó mới tiến hành xxxabc. Được không?”
“Được”
Dịch Thế Hùng ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng
“Tốt”
Vương Minh nói một tiếng đứng dậy xóa sạch các dấu vết về sự xuất hiện của hắn trong căn hộ này sau đó dứng ra ngoài ban công định theo đường cũ mà trở về. Đương nhiên trước khi đi hắn phải làm công việc quan trọng nhất, hắn búng tay một tiếng “tách” rồi nở nụ cười lạnh lẽo lại vừa khoái trá, trông rất ma quái, vừa leo xuống hắn vừa nói
“Hắc hắc… Dịch Thế Hùng đi mạnh khóe nhé”
Một tiếng “tách” không to không nhớ vừa vang lên Dịch Thế Hùng giật mình tỉnh dậy, hắn ngơ ngơ ngác ngác nhìn xung quanh không hiểu mình tai sao lại ở đây. Cảm thấy kì quái, lầm bầm mấy tiếng khó hiểu trong miệng Dịch Thế Hùng đứng dậy lấy điện thoại di động trên bàn gọi điện cho Lương Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.