Chương 108: Đụng hung thần
kingbin
04/11/2013
“Hai người nói chuyện gì mà vui vậy”
Lâm Yên Yên cùng với ba người Triệu Vận đi về phía hai người Vương Minh, thấy hai người đang to nhỏ thì thầm thỉnh thoảng lại nở nụ cười gian nên tò mò hỏi
“Chuyện đàn ông em hỏi làm gì”
Vương Minh nói. Lâm Yên Yên mặt tức giận, dậm châm nói
“Thế cứ để hai người tiếp tục cái chuyện đàn ông của hai người, bốn chị em chúng ta ra kia chơi”
Nói rồi, Lâm Yên Yên mạnh mẽ kéo ba người Nguyễn Giai Giai. Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận lâu ngày xa cách Vương Minh nên rất muốn thân mật với hắn nhưng trước sự níu kéo mạnh mẽ từ phía Lâm Yên Yên nên đành nhìn Vương Minh với ánh mắt xin lỗi rồi đi theo Lâm Yên Yên. Vương Minh cười cười phất tay ý bảo hai nàng cứ đi rồi tiếp tục cùng Phna hoàng bày biện mọi thứ trong xe ra. Rất nhanh một bữa thịt nướng dã ngoại được bày ra, mùi thơm của thịt bay ra thơm phức khiến mội ngời thèm chảy nước dãi. Bốn cô nàng có lẽ cùng ngửi thấy mùi thơm này nên lập tức chạy về như sợ hai người Vương Minh ăn vụng hết. Vương Minh thấy vậy cười hả hả nói
“Đợi một tí cho chính rồi phết thêm gia vị nữa”
Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội này, hai người một trái một phải ngồi xuống, áp sát lấy Vương Minh giúp hắn nướng xiên thịt. Vương Minh cũng không từ chối cơ hội này, hai tay vòng ta eo thon của hai người kéo sát hai người vào trong lòng mình. Vương Minh cúi xuống tặn một người một nụ hôn vào bên má phớt hồng. Hắn không thềm để ý đến ánh mắt của ba người còn lại. Phan Hoàng nhìn thấy cảnh Vương Minh trái ôm phải ấp với hai người đẹp thì giơ ngón cái lên, trong lòng hắn muốn thét lên
“Vương Minh mày thật cường hãn a”
Vương Minh thấy biểu hiện sùng bái của Phan Hoàng thì quay lại cười cười với hắn rồi tiếp tục thân mật với hai người đẹp. Ở phía sau không chỉ Phan Hoàng nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ mà Lâm Yên Yên cũng như vậy, chỉ có Trần Thanh Thanh khuôn mặt cạu lại, tỏ vẻ hết sức khó chịu và chướng mắt. Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận đương nhiên nhận thấy ánh mắt của mấy người phía sau, muốn tách ra một chút nhưng eo thon đang bị một cái gọng kìm sắt kẹp lại thì làm sao thoát khỏi Vương Minh được nên đành bất lực bảo trì tình trạng hiện giờ. Vương Minh đương nhiên thấy rằng hai nàng tuy thân nhau như chị em nhưng muốn hai người cùng thân mật với hắn thì cái đó còn xa lắm nên cũng không làm gì quá chỉ ôm ấp hôn hít mà thôi.
Món thịt nướng cuối cùng cũng xong, mọi người đều lấy phần của mình mà thưởng thức. Bữa trưa kết thúc, Vương Minh đảm nhận nhiệm vụ hướng dẫn viên du lịch tạm thời, dẫn năm người Nguyễn Giai Giai đi thăm quan khắp ngọn núi. Ngọn núi này nói lớn cũng không phải là lớn, nói nhỏ thì cũng không phải là nhỏ nên đi hết quả núi trời cũng đã sẩm tối. Đoàn người Vương Minh trở lại thành phố, chọn một nhà hàng ở trung tâm, đợi mọi người ngồi xuống hết Vương Minh hỏi
“Mọi người định ở lại đây một đêm hay là trở về Đông Doanh trong tối này?”
“Ngày mai là chủ nhật mà, hay là chúng ta ở đây đi đến mai rồi về”
Lâm Yên Yên đề nghị. Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận vẫn muốn ở bên Vương Minh lâu hơn nên đồng ý ngay. Phan Hoàng thì không có ý kiến gì. Chỉ là Trần Thanh Thanh muốn phản đối nhưng vì thấy tất cả mọi người đều muốn ở lại nên chỉ đành chôn vào trong lành, “hừ” một cái rồi im lặn. Vương Minh vốn coi nàng ta là không khí nên cũng không để ý đến thái độ của nàng ta, Vương Minh cười cười nói
“Được, vậy để anh lo liệu phòng”
Vương Minh đưa thực đơn cho mọi người chọn còn mình thì đi ra ngoài gọi điện cho Hắc Cẩu bảo hắn lo liệu phòng cho nhóm người Lâm Yên Yên. Khi hắn trở lại thì năm người cũng đã gọi xong món. Hắn ngồi xuống cùng mọi người chờ thức ăn. Năm món ăn cùng với một món canh bưng lên, đồ uống cũng không có gì ngoài vài lon coca. Có lẽ vì chuyến leo núi khiến mọi người tiêu hao rất nhiều sức lực nên nhu cầu nạp thêm năng lượng là vô cùng thiết yếu. Thức ăn vừa dọn ra thì chưa đến ba mươi phút sau thì đã sạch bóng.
“Triệu Vận chúng ta đi”
Nguyễn Giai Giai ăn xong thấy buồn nên rủ Triệu Vận cùng đi vào phòng vệ sinh. Vương Minh nhìn theo hai nàng đến khi khuất dạng trong hành lang thì mới quay ra nói chuyện với Phan Hoàng hỏi han tình hình công ty thế nào. Hai người nói chuyện đã 10 phút mà chưa thấy Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận đi ra nên hắn nhíu mày không biết có chuyện gì xảy ra với hai người không. Quả nhiên là có chuyện, đi vào trong hành lang tiến vào phòng vệ sinh thì thấy có một nhóm người đang vây lấy hai nàng vào bên trong. Nhìn khuôn mặt tức giận đến đỏ au của Nguyễn Giai Giai là biết đám người này đang buông lời lẽ trêu ghẹo. Vương Minh thấy thế tức giận vô cùng, nộ hỏa bốc lên tận đầu, không một lời tiến đến tung một cước đá vào mông của tên gần nhất khiến hắn lao về phía trước, mặt đập mạnh vào sàn đá khiến nguyên bộ hàm phía trước của hắn đi tong luôn.
Lúc này đám người đang vây quanh hai người Nguyễn Giai Giai quay lại nhìn Vương Minh. Vương Minh bây giờ mới nhìn kĩ đám người này. Đám này có khoảng 7 tên, nhìn cách ăn mặc và điệu bộ thì biết ngay đây là một đám phá gia chi tử, công tử con nhà giàu. Cơ thể tên nào cũng gầy nhom do ăn chơi quá độ. Đột nhiên ánh mắt Vương Minh nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hắn mỉm cười nói
“Ồ cứ tưởng ai hóa ra là Phùng công tử”
Tên Phùng công tử này không ai khác chính là tên công tử lần trước đụng phải xe của Vương Minh rồi bị hắn và Hắc Cẩu đánh. Lúc nãy ở bàn ăn đang chén chú chén anh thì nhìn thấy hai người đẹp là Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nên sắc tâm trỗi dậy. Lại cộng với hơi men trong cơ thể, cả lũ kéo nhau vậy hai cô gái lại buông lời trêu ghẹo. Trong cả đám này thì tên Phùng cô tử là còn có chút tỉnh táo so với đám còn lại nên nhận ra Vương Minh đang đi đến. Lúc đầu còn thấy ngờ ngợ nhưng đột nhiên tên này nhớ ra kẻ đang đến chính là tên đánh mình lần trước lại nhìn bộ dạng hùng hùng hổ hổ tức giận của hắn. Tên phùng công tử cũng không phải là kẻ ngu, hắn đoán chắc tên hung thần này với hai người đẹp kia có quan hệ. Nghĩ vậy trán của hắn ứa ra không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh, tên Phùng công tử vội vàng lẻn ra phía sau thầm cầu nguyện trong lòng là tên hung thần này đừng để ý đến hắn. Nhưng có vẻ như ý định của hắn không thành rồi. Bần cùng hắn đánh ló mặt ra, giọng nói rất sợ sệt
“Tiên… tiên sinh”
Đám công tử xung quanh tên Phùng công tử nhìn thấy bộ mặt hắn tái mét lại thì cảm thấy khó hiểu. Một tên khuôn mặt đỏ bừng có lẽ đang xỉn chỉ vào Vương Minh nói
“Mày là thằng nào? Có biết bọn tao là ai không hả? Dám đến quấy phá chuyện tốt của thiếu gia tao. Có lẽ không muốn sống nữa phải không”
Tên Phùng công tử nghe thấy bạn hắn nói vậy thì khuôn mặt càng xanh mét, trông không khác gì tàu lá chuối. Lại nhìn biểu hiện trên mặt Vương Minh thấy hung thần vẫn khoang tay nhìn chằm chằm vào đám người bọn hắn, khuôn mặt lạnh tanh. Thấy vậy tên Phùng công tử trong lòng thầm kêu khổ không. Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận thấy Vương Minh vội vàng chạy đến một trái một phải ôm lấy hai cánh tay hắn vào lòng, đám công tử thấy vậy lại càng đỏ mắt, quyết tâm giáo huấn Vương Minh một phen. Vương Minh không thèm để đám người này vào trong mắt hắn quay về phía Triệu Vận hỏi
“Em có sợ không Vận Vận”
Triệu Vận không nói gì chỉ gật đầu. Vương Minh hỏi tiếp
“Chúng có làm gì em không”
Lần này không đợi Triệu Vận trả lời thì Nguyễn Giai Giai ở bên cạnh đã lên tiếng
“Chung trêu ghẹo bọn em, toàn lời nói bẩn thỉu vô cùng”
Nguyễn Giai Giai nhăn mày Vương Minh thấy vậy thì cười hả hả, bảo hai nàng bỏ tay mình ra rồi đi lên trên, vung một đấm đấm vào tên công tử mặt vừa đe dọa hắn. Lập tức tên này bay về phía sau vài mét nằm bất tỉnh trên sàn, từ trong miệng tràn ra một đống hỗn hợp của máu và răng. Mấy tên công tử còn lại thấy vậy thì ngẩn người ra. Cũng phải thôi, đám người này đều là công tử nhà giàu, thuộc vào giới thượng lưu làm sao thấy cảnh tượng máu me như vậy chứ. Vương Minh như lên cơn điên, không đợi bọn chúng tỉnh lại liên tiếp đánh cho đám công tử trước răng người một nơi răng một nơi. Chỉ mất có vài phút, trên sàn nhà là một đám người đang nằm lăn lộn rên rỉ, bên cạnh là một đống hỗn hợp tạp nham của răng và máu chảy ra từ miệng lũ người này. Tên Phùng công tử thấy vậy thì mặt xám xịt như tro, hắn vội lùi về phía sau, miệng lắp bắp nói
“Tiên sinh… tiên sinh tha mạng. Bọn em có mắt như mù, không biết đấy là gái của tiên sinh”
“Gái ư?”
Vương Minh nghe thấy vậy thì khuôn mặt càng tức giận hơn. Hắn túm cổ áo của tên Phùng công tử hét thẳng vào mặt hắn
“Đây là vợ tao… vợ ta nghe rõ chưa”
Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nghe thấy Vương Minh nói hai nghe thấy Vương Minh nói hai người là vơ thì cùng nhìn nhau, hai tay áp lên má bộ dạng ngượng ngùng đáng yêu nhưng trong lòng hai nàng lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui sướng. Còn tên Phùng công tử thấy mình đã nói sai, lắp bắp nói
“Vâng… vâng… em.. em.. biết là vợ tiên sinh”
“Cút đi”
Vương Minh hống lên trực tiếp lôi tên này ném thăng vào trong phòng vệ sinh. Sau đó Vương Minh quay người đống cửa lại, nắm lấy eo của Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận cùng hai nàng đi ra ngoài. Đám người Lâm Yên Yên thấy ba người Vương Minh đi lâu không thấy ra nghĩ là có chuyện gì định đi xem nhưng vừa đứng lên đã thấy ba người Vương Minh đi đến thì thôi. Lâm Yên Yên quan tâm hỏi
“Có chuyện không ổn hả anh”
“Chỉ là bài tên ruồi muỗi vây quanh hai đại mĩ nhân của chúng ta bị anh đập chết hết cả lũ rồi”
Vương Minh cười hắc hắc. Ba người Lâm Yên Yên nghe đến đây thì không còn hỏi gì nữa bởi chỉ cần câu nói của Vương Minh là ba người đã tự tưởng tượng ra tình cảnh rồi. Ngồi uống xong li nước tráng miệng, nhóm người Vương Minh rời khỏi nhà hàng. Thấy trời vẫn còn sớm, không muốn trở về khách sạn, Lâm Yên Yên đề nghị
“Hay chúng ta đi đâu đó chơi đi”
Mọi người đồng loạt gật đầu nhìn về phía Vương Minh. Vương Minh cười khổ hắn khuyên bảo
“Dạo này tình hình an ninh nơi này không quá ổn đinh. Tốt nhất chúng ta nên về khách sạn đi”
Lâm Yên Yên vẫn ngoan cố muốn đi chơi, Vương Minh đánh lắc đầu bó tay vì tính bướng bỉnh của cô bé này đánh quay ra nhìn Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận cầu cứu. Hai nàng mỉm cười dưới bộ dạng bó tay đầu hàng của Vương Minh, Nguyễn Giai Giai lên tiếng khuyên giải Lâm Yên Yên
“Đúng đó Yên Yên, mình xem báo thấy buổi tôi nới này xã hội đen hoành hoành rất nhiều. Có tối còn cầm dao chém người ngay trên đường nữa cơ”
Lâm Yên Yên nghe thấy vậy thì đành bỏ ý định, trở về khách sạn mà Vương Minh đã nhờ Hắc Cẩu đặt trước. Nhóm người Vương Minh nói chuyện mãi cũng chán đành lấy bộ bài đánh Poker đến mãi tận 11 giờ đêm. Vương Minh tính rời đi thì dưới sự nũng nịu và lôi kéo của Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai nên đành ở lại đây một đêm
Nhưng lúc này lại xuất hiện một vấn đề khá là nan giải. Vương Minh không biết nên ngủ ở phòng của ai. Của Triệu Vận hay là của Nguyễn Giai Giai. Hai nàng cũng nhìn thấu điều này cũng không giúp hắn đưa ra quyết định, đã thế lại tỏ vẻ nhường nhịn nhau đẩy qua đẩy lại. Hắn nhìn hai người cười thầm, Vương Minh nhìn thấy trong lòng hai người đều muốn hắn tối nay ngủ cùng nhưng mà vì ngượng nên mới diễn ra tình trạng như thế này vì vậy hắn đưa ra quyết định tối này cùng hai nàng ngủ chung. Đương nhiên là hai nàng không đồng ý nhưng dưới sự dụ dỗ và lôi kéo của Vương Minh thì cuối cùng Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận cũng cắn răng ưng thuận. Thế là hắn lần đầu tiên trong đời được hưởng thụ cảm giác đêm ngủ trái ôm phải ấp là như thế nào chỉ là bất quá tay chân phải tuân theo quy củ không táy máy được tí gì cả.
Lâm Yên Yên cùng với ba người Triệu Vận đi về phía hai người Vương Minh, thấy hai người đang to nhỏ thì thầm thỉnh thoảng lại nở nụ cười gian nên tò mò hỏi
“Chuyện đàn ông em hỏi làm gì”
Vương Minh nói. Lâm Yên Yên mặt tức giận, dậm châm nói
“Thế cứ để hai người tiếp tục cái chuyện đàn ông của hai người, bốn chị em chúng ta ra kia chơi”
Nói rồi, Lâm Yên Yên mạnh mẽ kéo ba người Nguyễn Giai Giai. Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận lâu ngày xa cách Vương Minh nên rất muốn thân mật với hắn nhưng trước sự níu kéo mạnh mẽ từ phía Lâm Yên Yên nên đành nhìn Vương Minh với ánh mắt xin lỗi rồi đi theo Lâm Yên Yên. Vương Minh cười cười phất tay ý bảo hai nàng cứ đi rồi tiếp tục cùng Phna hoàng bày biện mọi thứ trong xe ra. Rất nhanh một bữa thịt nướng dã ngoại được bày ra, mùi thơm của thịt bay ra thơm phức khiến mội ngời thèm chảy nước dãi. Bốn cô nàng có lẽ cùng ngửi thấy mùi thơm này nên lập tức chạy về như sợ hai người Vương Minh ăn vụng hết. Vương Minh thấy vậy cười hả hả nói
“Đợi một tí cho chính rồi phết thêm gia vị nữa”
Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội này, hai người một trái một phải ngồi xuống, áp sát lấy Vương Minh giúp hắn nướng xiên thịt. Vương Minh cũng không từ chối cơ hội này, hai tay vòng ta eo thon của hai người kéo sát hai người vào trong lòng mình. Vương Minh cúi xuống tặn một người một nụ hôn vào bên má phớt hồng. Hắn không thềm để ý đến ánh mắt của ba người còn lại. Phan Hoàng nhìn thấy cảnh Vương Minh trái ôm phải ấp với hai người đẹp thì giơ ngón cái lên, trong lòng hắn muốn thét lên
“Vương Minh mày thật cường hãn a”
Vương Minh thấy biểu hiện sùng bái của Phan Hoàng thì quay lại cười cười với hắn rồi tiếp tục thân mật với hai người đẹp. Ở phía sau không chỉ Phan Hoàng nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ mà Lâm Yên Yên cũng như vậy, chỉ có Trần Thanh Thanh khuôn mặt cạu lại, tỏ vẻ hết sức khó chịu và chướng mắt. Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận đương nhiên nhận thấy ánh mắt của mấy người phía sau, muốn tách ra một chút nhưng eo thon đang bị một cái gọng kìm sắt kẹp lại thì làm sao thoát khỏi Vương Minh được nên đành bất lực bảo trì tình trạng hiện giờ. Vương Minh đương nhiên thấy rằng hai nàng tuy thân nhau như chị em nhưng muốn hai người cùng thân mật với hắn thì cái đó còn xa lắm nên cũng không làm gì quá chỉ ôm ấp hôn hít mà thôi.
Món thịt nướng cuối cùng cũng xong, mọi người đều lấy phần của mình mà thưởng thức. Bữa trưa kết thúc, Vương Minh đảm nhận nhiệm vụ hướng dẫn viên du lịch tạm thời, dẫn năm người Nguyễn Giai Giai đi thăm quan khắp ngọn núi. Ngọn núi này nói lớn cũng không phải là lớn, nói nhỏ thì cũng không phải là nhỏ nên đi hết quả núi trời cũng đã sẩm tối. Đoàn người Vương Minh trở lại thành phố, chọn một nhà hàng ở trung tâm, đợi mọi người ngồi xuống hết Vương Minh hỏi
“Mọi người định ở lại đây một đêm hay là trở về Đông Doanh trong tối này?”
“Ngày mai là chủ nhật mà, hay là chúng ta ở đây đi đến mai rồi về”
Lâm Yên Yên đề nghị. Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận vẫn muốn ở bên Vương Minh lâu hơn nên đồng ý ngay. Phan Hoàng thì không có ý kiến gì. Chỉ là Trần Thanh Thanh muốn phản đối nhưng vì thấy tất cả mọi người đều muốn ở lại nên chỉ đành chôn vào trong lành, “hừ” một cái rồi im lặn. Vương Minh vốn coi nàng ta là không khí nên cũng không để ý đến thái độ của nàng ta, Vương Minh cười cười nói
“Được, vậy để anh lo liệu phòng”
Vương Minh đưa thực đơn cho mọi người chọn còn mình thì đi ra ngoài gọi điện cho Hắc Cẩu bảo hắn lo liệu phòng cho nhóm người Lâm Yên Yên. Khi hắn trở lại thì năm người cũng đã gọi xong món. Hắn ngồi xuống cùng mọi người chờ thức ăn. Năm món ăn cùng với một món canh bưng lên, đồ uống cũng không có gì ngoài vài lon coca. Có lẽ vì chuyến leo núi khiến mọi người tiêu hao rất nhiều sức lực nên nhu cầu nạp thêm năng lượng là vô cùng thiết yếu. Thức ăn vừa dọn ra thì chưa đến ba mươi phút sau thì đã sạch bóng.
“Triệu Vận chúng ta đi”
Nguyễn Giai Giai ăn xong thấy buồn nên rủ Triệu Vận cùng đi vào phòng vệ sinh. Vương Minh nhìn theo hai nàng đến khi khuất dạng trong hành lang thì mới quay ra nói chuyện với Phan Hoàng hỏi han tình hình công ty thế nào. Hai người nói chuyện đã 10 phút mà chưa thấy Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận đi ra nên hắn nhíu mày không biết có chuyện gì xảy ra với hai người không. Quả nhiên là có chuyện, đi vào trong hành lang tiến vào phòng vệ sinh thì thấy có một nhóm người đang vây lấy hai nàng vào bên trong. Nhìn khuôn mặt tức giận đến đỏ au của Nguyễn Giai Giai là biết đám người này đang buông lời lẽ trêu ghẹo. Vương Minh thấy thế tức giận vô cùng, nộ hỏa bốc lên tận đầu, không một lời tiến đến tung một cước đá vào mông của tên gần nhất khiến hắn lao về phía trước, mặt đập mạnh vào sàn đá khiến nguyên bộ hàm phía trước của hắn đi tong luôn.
Lúc này đám người đang vây quanh hai người Nguyễn Giai Giai quay lại nhìn Vương Minh. Vương Minh bây giờ mới nhìn kĩ đám người này. Đám này có khoảng 7 tên, nhìn cách ăn mặc và điệu bộ thì biết ngay đây là một đám phá gia chi tử, công tử con nhà giàu. Cơ thể tên nào cũng gầy nhom do ăn chơi quá độ. Đột nhiên ánh mắt Vương Minh nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hắn mỉm cười nói
“Ồ cứ tưởng ai hóa ra là Phùng công tử”
Tên Phùng công tử này không ai khác chính là tên công tử lần trước đụng phải xe của Vương Minh rồi bị hắn và Hắc Cẩu đánh. Lúc nãy ở bàn ăn đang chén chú chén anh thì nhìn thấy hai người đẹp là Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nên sắc tâm trỗi dậy. Lại cộng với hơi men trong cơ thể, cả lũ kéo nhau vậy hai cô gái lại buông lời trêu ghẹo. Trong cả đám này thì tên Phùng cô tử là còn có chút tỉnh táo so với đám còn lại nên nhận ra Vương Minh đang đi đến. Lúc đầu còn thấy ngờ ngợ nhưng đột nhiên tên này nhớ ra kẻ đang đến chính là tên đánh mình lần trước lại nhìn bộ dạng hùng hùng hổ hổ tức giận của hắn. Tên phùng công tử cũng không phải là kẻ ngu, hắn đoán chắc tên hung thần này với hai người đẹp kia có quan hệ. Nghĩ vậy trán của hắn ứa ra không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh, tên Phùng công tử vội vàng lẻn ra phía sau thầm cầu nguyện trong lòng là tên hung thần này đừng để ý đến hắn. Nhưng có vẻ như ý định của hắn không thành rồi. Bần cùng hắn đánh ló mặt ra, giọng nói rất sợ sệt
“Tiên… tiên sinh”
Đám công tử xung quanh tên Phùng công tử nhìn thấy bộ mặt hắn tái mét lại thì cảm thấy khó hiểu. Một tên khuôn mặt đỏ bừng có lẽ đang xỉn chỉ vào Vương Minh nói
“Mày là thằng nào? Có biết bọn tao là ai không hả? Dám đến quấy phá chuyện tốt của thiếu gia tao. Có lẽ không muốn sống nữa phải không”
Tên Phùng công tử nghe thấy bạn hắn nói vậy thì khuôn mặt càng xanh mét, trông không khác gì tàu lá chuối. Lại nhìn biểu hiện trên mặt Vương Minh thấy hung thần vẫn khoang tay nhìn chằm chằm vào đám người bọn hắn, khuôn mặt lạnh tanh. Thấy vậy tên Phùng công tử trong lòng thầm kêu khổ không. Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận thấy Vương Minh vội vàng chạy đến một trái một phải ôm lấy hai cánh tay hắn vào lòng, đám công tử thấy vậy lại càng đỏ mắt, quyết tâm giáo huấn Vương Minh một phen. Vương Minh không thèm để đám người này vào trong mắt hắn quay về phía Triệu Vận hỏi
“Em có sợ không Vận Vận”
Triệu Vận không nói gì chỉ gật đầu. Vương Minh hỏi tiếp
“Chúng có làm gì em không”
Lần này không đợi Triệu Vận trả lời thì Nguyễn Giai Giai ở bên cạnh đã lên tiếng
“Chung trêu ghẹo bọn em, toàn lời nói bẩn thỉu vô cùng”
Nguyễn Giai Giai nhăn mày Vương Minh thấy vậy thì cười hả hả, bảo hai nàng bỏ tay mình ra rồi đi lên trên, vung một đấm đấm vào tên công tử mặt vừa đe dọa hắn. Lập tức tên này bay về phía sau vài mét nằm bất tỉnh trên sàn, từ trong miệng tràn ra một đống hỗn hợp của máu và răng. Mấy tên công tử còn lại thấy vậy thì ngẩn người ra. Cũng phải thôi, đám người này đều là công tử nhà giàu, thuộc vào giới thượng lưu làm sao thấy cảnh tượng máu me như vậy chứ. Vương Minh như lên cơn điên, không đợi bọn chúng tỉnh lại liên tiếp đánh cho đám công tử trước răng người một nơi răng một nơi. Chỉ mất có vài phút, trên sàn nhà là một đám người đang nằm lăn lộn rên rỉ, bên cạnh là một đống hỗn hợp tạp nham của răng và máu chảy ra từ miệng lũ người này. Tên Phùng công tử thấy vậy thì mặt xám xịt như tro, hắn vội lùi về phía sau, miệng lắp bắp nói
“Tiên sinh… tiên sinh tha mạng. Bọn em có mắt như mù, không biết đấy là gái của tiên sinh”
“Gái ư?”
Vương Minh nghe thấy vậy thì khuôn mặt càng tức giận hơn. Hắn túm cổ áo của tên Phùng công tử hét thẳng vào mặt hắn
“Đây là vợ tao… vợ ta nghe rõ chưa”
Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nghe thấy Vương Minh nói hai nghe thấy Vương Minh nói hai người là vơ thì cùng nhìn nhau, hai tay áp lên má bộ dạng ngượng ngùng đáng yêu nhưng trong lòng hai nàng lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui sướng. Còn tên Phùng công tử thấy mình đã nói sai, lắp bắp nói
“Vâng… vâng… em.. em.. biết là vợ tiên sinh”
“Cút đi”
Vương Minh hống lên trực tiếp lôi tên này ném thăng vào trong phòng vệ sinh. Sau đó Vương Minh quay người đống cửa lại, nắm lấy eo của Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận cùng hai nàng đi ra ngoài. Đám người Lâm Yên Yên thấy ba người Vương Minh đi lâu không thấy ra nghĩ là có chuyện gì định đi xem nhưng vừa đứng lên đã thấy ba người Vương Minh đi đến thì thôi. Lâm Yên Yên quan tâm hỏi
“Có chuyện không ổn hả anh”
“Chỉ là bài tên ruồi muỗi vây quanh hai đại mĩ nhân của chúng ta bị anh đập chết hết cả lũ rồi”
Vương Minh cười hắc hắc. Ba người Lâm Yên Yên nghe đến đây thì không còn hỏi gì nữa bởi chỉ cần câu nói của Vương Minh là ba người đã tự tưởng tượng ra tình cảnh rồi. Ngồi uống xong li nước tráng miệng, nhóm người Vương Minh rời khỏi nhà hàng. Thấy trời vẫn còn sớm, không muốn trở về khách sạn, Lâm Yên Yên đề nghị
“Hay chúng ta đi đâu đó chơi đi”
Mọi người đồng loạt gật đầu nhìn về phía Vương Minh. Vương Minh cười khổ hắn khuyên bảo
“Dạo này tình hình an ninh nơi này không quá ổn đinh. Tốt nhất chúng ta nên về khách sạn đi”
Lâm Yên Yên vẫn ngoan cố muốn đi chơi, Vương Minh đánh lắc đầu bó tay vì tính bướng bỉnh của cô bé này đánh quay ra nhìn Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận cầu cứu. Hai nàng mỉm cười dưới bộ dạng bó tay đầu hàng của Vương Minh, Nguyễn Giai Giai lên tiếng khuyên giải Lâm Yên Yên
“Đúng đó Yên Yên, mình xem báo thấy buổi tôi nới này xã hội đen hoành hoành rất nhiều. Có tối còn cầm dao chém người ngay trên đường nữa cơ”
Lâm Yên Yên nghe thấy vậy thì đành bỏ ý định, trở về khách sạn mà Vương Minh đã nhờ Hắc Cẩu đặt trước. Nhóm người Vương Minh nói chuyện mãi cũng chán đành lấy bộ bài đánh Poker đến mãi tận 11 giờ đêm. Vương Minh tính rời đi thì dưới sự nũng nịu và lôi kéo của Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai nên đành ở lại đây một đêm
Nhưng lúc này lại xuất hiện một vấn đề khá là nan giải. Vương Minh không biết nên ngủ ở phòng của ai. Của Triệu Vận hay là của Nguyễn Giai Giai. Hai nàng cũng nhìn thấu điều này cũng không giúp hắn đưa ra quyết định, đã thế lại tỏ vẻ nhường nhịn nhau đẩy qua đẩy lại. Hắn nhìn hai người cười thầm, Vương Minh nhìn thấy trong lòng hai người đều muốn hắn tối nay ngủ cùng nhưng mà vì ngượng nên mới diễn ra tình trạng như thế này vì vậy hắn đưa ra quyết định tối này cùng hai nàng ngủ chung. Đương nhiên là hai nàng không đồng ý nhưng dưới sự dụ dỗ và lôi kéo của Vương Minh thì cuối cùng Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận cũng cắn răng ưng thuận. Thế là hắn lần đầu tiên trong đời được hưởng thụ cảm giác đêm ngủ trái ôm phải ấp là như thế nào chỉ là bất quá tay chân phải tuân theo quy củ không táy máy được tí gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.