Chương 261: Gặp lại Vũ Bác
kingbin
04/11/2013
Bần cùng bất đắc dĩ Vũ Tuấn chỉ đành dùng cái chiêu cỗ lỗ sĩ là khích tướng, hắn muốn dùng lời lẽ khích bác kích thích khiến Vương Minh khó lòng tập trung. Hắn thân cũng là khí giả nên cũng hiểu được một điều, muốn điều khiển nội khí, đặc biệt là khi nội khí ra khỏi cơ thể thì khí giả cần phải tốn rất nhiều trí lực, chỉ cần một chút mất tập trung thôi cũng khiến cho nội khí lập tức tan ra. Vũ Tuấn thầm nghĩ chỉ cần Vương Minh xao động, cái khiên cứng rắn kia lập tức sẽ tan vỡ, lúc đó hắn sẽ chớp thời cơ tấn công như vũ bão không cho Vương Minh có cơ hội tụ lại cái khiên chết tiệt kia một lần nữa.
Vương Minh làm gì biết được suy tính sâu xa của Vũ Tuấn. Nghe thấy lời khích bác của Vũ Tuấn thì có chút tức giận đồng thời ngẫm lại thấy mình cũng có chút cậy thế, chỉ riêng với hắc ám nội khí so với nội khí bình thường bá đạo hơn nhiều lần cơ hồ cũng bù đắp đủ cho sự chênh lệch giữa kỹ xảo của hai người. Vương Minh nghĩ nghĩ lập tức gật đẩu nói
“Được, đã vậy thì chúng ta đấu công bằng như hai người đàn ông”
Nói xong Vương Minh lập tức giải khai hắc huyết khiên trước mặt chỉ còn cầm hắc huyết đao trên tay lao lên tấn công Vũ Tuấn
Vũ Tuấn thấy Vương Minh đồng ý thì lúc đầu có chút sững sờ bởi hắn không nghĩ Vương Minh lại thoải mái đáp ứng như vậy, nhìn thấy hắc huyết khiên biến mất thì sau đó hắn hắn nở nụ cười lạnh, lập tức hai khẩu Mini-uzi lập tức lại xuất hiện trên tay của Vũ Tuấn. Vừa xuất hiện trở lại, hai khẩu súng lập tức nhắm về phía Vương Minh liên tiếp xả đạn như mưa không ngừng nghỉ
Keng… keng…!
Vì lần này muốn chơi công bằng nên Vương Minh không tạo khiên bảo vệ bản thân, thậm chí khi hắc ám nội khí chuẩn bị rục rịch tự bạo phát thì hắn còn tận lực dùng tinh thần áp chế xuống. Hắc Huyết đao liên tục khua về phía trước đánh bay những viên đạn. Đạn và đao và chạm với nhau lập tức xuất hiện vô số tiếng kim loại va chạm, đôi khi thậm chí còn xuất hiện một số tia lửa nhỏ. Trận chiến này phải nói là đầy đủ cả về mặt âm thanh cùng hình ảnh không thua kém gì các pha hành động chiến đấu đầy kĩ xảo của các nhà làm phim Hollywood.
Vũ Tuấn nhìn thấy Vương Minh điên cuồng khua đao đón đỡ tấn công của mình mà cảm thấy toát mồ hôi hột. Hắn không ngờ được Vương Minh lại lại khó nhằn đến mức này đồng thời lúc này Vũ Tuấn cũng cảm thấy lo lắng cho tình hình của mình hiện tại. Nếu cứ chiếu theo tình hình này mà tiếp diễn thì e rằng nội khí của hắn sẽ cạn kiệt, lúc đó làm gì còn sức mà chiến đấu chỉ còn nước làm bị bông cho Vương Minh đánh mà thôi
Về phía Vương Minh, tuy rằng có chút chật vật nhưng mà Vương Minh cũng không có chút nào phiền lòng cả bởi hắn nhận ra đây là một cơ hội luyện tập hiếm có để luyện tập kỹ năng phòng ngự của bản thân. Bình thường các đối thủ của Vương Minh gặp từ trước đến nay hoặc là quá yếu không cần đến Vương Minh phải phòng ngự hoặc đối thủ quá mạnh, hắn chỉ có nước dốc sức liều mạng tấn công làm gì có lần nào thi triển kỹ năng phòng ngự cơ chứ. Vì vậy một cơ hội để diễn luyện hiếm có như thế này, Vương Minh không thể bỏ qua đồng thời hắn cũng biết mặc dù lúc này hắn đang bị động phòng ngự nhưng không có nghĩ là thua. Vương Minh biết Vũ Tuấn không có được lượng nội khí vô hạn như của Vương Minh mà kỹ năng của Vũ Tuấn để tạo ra một viên đạo tiêu hao nội khỉ rất lớn, chỉ cần hắn kiên trì phòng ngự, tiếp tục thực hiện tiêu hao chiến không sớm thì muộn Vũ Tuấn nội khí cạn kiệt, lúc đó sẽ là lúc phát tiết những khó chịu trong lòng
Tình cảnh người đánh ta đỡ này tiếp diễn liên tục trong khoảng gần một giờ đồng hồ khiến Vũ Tuấn cảm thấy rất buồn bực. Suốt một giờ qua, hắn đã biến hóa rất nhiều kiểu tấn công, lúc thì nhắm bắn vào sườn, lúc thì một viên bắn đầu một viên nhắm vào đùi,… nhưng tất cả đều bị Vương Minh vô hiệu hóa dễ dàng vô cùng. Vũ Tuấn nhìn vũ khí của mình rồi lại nhìn sang hắc huyết đao trên tay Vương Minh thì lại càng buồn bực. Hai khẩu Mini-uzi trong suốt hơn một giờ chiến đấu thì nhan sắc đã mờ nhạt đi rất nhiều, đây là dấu hiệu cho thấy nội khí chuẩn bị tan biến mà nhìn sang hắc huyết đạo trên Vương Minh càng chiến thì nhan sắc lại càng thịnh, không có chút gì mờ nhạt. Điều này khiến Vũ Tuấn vừa bực tức lại vừa cảm thấy khó hiểu
Ước chừng khoản mười phút sau, hai khẩu Mini-Uzi trên hai tay của Vũ Tuấn hoàn toàn tan biến, nhìn hai bàn tay trống rông lại kiểm tra thấy lượng nội khí trong người còn ít ỏi đến đáng thương thì cười khổ, hắn xác định là trận này chín phần là mình thua rồi nhưng bản tính cao ngạo không cho phép hắn mở miệng nhận thua trước một tên nhóc kém hắn đến hai chục tuổi như Vương Minh. Nhưng mà không chịu thua thì không ổn, cứ tiếp tục thì chẳng khác nào hành hạ cái thân già của hắn.
“Khoan đã”
Nghĩ một lát cuối cùng Vũ Tuấn hạ quyết định, dù rằng mắt mặt mũi chứ thà không để bị đánh, mặt mũi còn có thể gỡ gạc vào lần sau chứ nếu để Vương Minh đánh chắc chắn sẽ lưu lại vô số vết tích trên thân hắn, lúc đó có người mà nhìn thấy thì đừng nói là mặt mũi kể cả danh tiếng lừng lẫy của hắn cũng mất sạch luôn.
Vương Minh thấy Vũ Tuấn dừng lại thì hắn cùng đình chỉ cước bộ, hạ đao xuống nghi hoặc khó hiểu híp mắt nhìn Vũ Tuấn hỏi
“Đang chiến đấu chú ra hiệu dừng lại làm gì? Chẳng lẽ chú nhận thua sao?”
Vũ Tuấn thở phì phò nói
“Chịu thua ư? Hai từ này không có trong từ điển của ta đâu”
“Vậy tại sao chú lại ra hiệu dừng lại”
“Tại vì…”
Ngừng lại một chút, Vũ Tuấn cắn răng hạ quyết định. Hắn hơi gập người xuống, một tay ôm bụng, mặt nhăn nhó khó chịu nói
“Tại sáng nay ăn nhiều quá, lúc này bụng dạ khó chịu. Thế này nhe, trận này coi như hòa, chúng ta dừng lại tại đây ngày mai cũng giờ cũ tại chỗ này tiếp tục chiến tiếp.”
Nói xong Vũ Tuấn cúi đầu để che giấu khuôn mặt hơi hồng hồng vì ngượng để Vương Minh không nhìn thấy, quay người lầm lũi chạy nhanh ra khỏi bãi huấn luyện.
“Đau bụng…? Ha ha ha…”
Lúc đầu nghe thấy cái lý do ngừng chiến do đột nhiên đau bụng của Vũ Tuấn Vương Minh cảm thấy khó hiểu, không phải chứ, tại sao lại đau bụng vào lúc này. Một lát sau nhìn thấy Vũ Tuấn đang chạy nhanh vào trong nhà thể chất thì Vương Minh chợt hiểu ra, không kìm chế được mà cười lớn.
Chay đi không xa, Vũ Tuấn nghe thấy tiếng cười của Vương Minh ở phía sau mà mặt càng thêm hồng, hai nắm tai xiết chặt, răng nghiên ken két nói thầm
“Cười, cứ cười cho đã đi, mối nhục ngày hôm nay nhất định sẽ có ngày ta báo.”
Cười đã rồi, Vương Minh thu hồi hắc huyết đao, ngẫm lại buổi chiến đấu vừa rồi mà Vương Minh cảm thấy rất hài lòng. Chỉ trong hơn một tiếng thực chiến này, Vương Minh đã thu hoạch được rất nhiều thứ mà hắc huyết khiên chính là thứ khiến Vương Minh cảm thấy hài lòng nhất. Đồng thời qua trận chiến này, hắn nhận ra rằng những gì hắn biết về khả năng của hắc ám nội khí còn quá ít, những gì hắn sử dụng trong suốt thời gian qua có chăng chỉ là một phần nhỏ trong đó trong những khả năng của nó mà thôi. Vương Minh quyết định, sau vụ này phải làm một chuyến đi Vân Nam, Trung Quốc gặp ông thầy Tổ Hải để tìm hiểu kĩ càng hơn về sức mạnh thật sự của hắc ám nội khí mới được.
Trên đường đi trở lại trở về, Vương Minh vô tình gặp được một người quen. Vương Minh cũng không có bất ngờ gì khi gặp lại người quen cũ này cả bởi Vương Minh biết người này cũng là đồng đội với hắn trong nhiệm vụ lần này. Vương Minh tiến nhanh lên phía trước không đợi đối phương mở miệng lập tức tươi cười nói
“Vũ Bác, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đâu”
Vũ Bác lúc này đang đi lên cầu thang định trở về phòng của mình, nghe thấy có người gọi tên mình ở phía sau thì dừng bước quay lại nhìn. Vừa nhìn thấy người gọi hắn lập tức mặt Vũ Bác lúc xanh lúc trắng. Kể từ sau lần bị Vương Minh đánh, trong nội tâm của Vũ Bác có chút sợ hãi. Cũng không thể trách Vũ Bác nhát gan, quy chung lại cũng là do lần trước Vương Minh ra tay qua mức là nặng khiến Vũ Bác ở sâu trong tâm khảm đã có chút cố kỵ và sợ hãi với Vương Minh. Mặc dù biết Vương Minh tham gia nhiệm vụ lần này, cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý rồi nhưng lúc này đây khi gặp được Vương Minh, không hiểu sao nỗi lo sợ Vũ Bác thường che giấu lại trỗi dậy. Hắn sợ Vương Minh từ lần va chạm trước mà ghi hận hắn lần trước, lúc này sẽ đập hắn một trậm thảm hại như lần trước.
“Vương… Vương Minh…”
Vũ Bác hơi run run, lắp bắp kinh hãi nói
Vương Minh nhìn bộ dạng sợ sệt như chuột thấy mèo của Vũ Bác thì cảm thấy khó hiểu lại vừa bực mình. Rõ ràng hắn niềm nở thân thiện đến gặp Vũ Bác chứ có phải là bộ mặt hung thần ác sát đâu mà Vũ Bác lại sợ hãi như vậy chứ? Thật sự là khó hiểu quá mức?
Vương Minh làm gì biết được suy tính sâu xa của Vũ Tuấn. Nghe thấy lời khích bác của Vũ Tuấn thì có chút tức giận đồng thời ngẫm lại thấy mình cũng có chút cậy thế, chỉ riêng với hắc ám nội khí so với nội khí bình thường bá đạo hơn nhiều lần cơ hồ cũng bù đắp đủ cho sự chênh lệch giữa kỹ xảo của hai người. Vương Minh nghĩ nghĩ lập tức gật đẩu nói
“Được, đã vậy thì chúng ta đấu công bằng như hai người đàn ông”
Nói xong Vương Minh lập tức giải khai hắc huyết khiên trước mặt chỉ còn cầm hắc huyết đao trên tay lao lên tấn công Vũ Tuấn
Vũ Tuấn thấy Vương Minh đồng ý thì lúc đầu có chút sững sờ bởi hắn không nghĩ Vương Minh lại thoải mái đáp ứng như vậy, nhìn thấy hắc huyết khiên biến mất thì sau đó hắn hắn nở nụ cười lạnh, lập tức hai khẩu Mini-uzi lập tức lại xuất hiện trên tay của Vũ Tuấn. Vừa xuất hiện trở lại, hai khẩu súng lập tức nhắm về phía Vương Minh liên tiếp xả đạn như mưa không ngừng nghỉ
Keng… keng…!
Vì lần này muốn chơi công bằng nên Vương Minh không tạo khiên bảo vệ bản thân, thậm chí khi hắc ám nội khí chuẩn bị rục rịch tự bạo phát thì hắn còn tận lực dùng tinh thần áp chế xuống. Hắc Huyết đao liên tục khua về phía trước đánh bay những viên đạn. Đạn và đao và chạm với nhau lập tức xuất hiện vô số tiếng kim loại va chạm, đôi khi thậm chí còn xuất hiện một số tia lửa nhỏ. Trận chiến này phải nói là đầy đủ cả về mặt âm thanh cùng hình ảnh không thua kém gì các pha hành động chiến đấu đầy kĩ xảo của các nhà làm phim Hollywood.
Vũ Tuấn nhìn thấy Vương Minh điên cuồng khua đao đón đỡ tấn công của mình mà cảm thấy toát mồ hôi hột. Hắn không ngờ được Vương Minh lại lại khó nhằn đến mức này đồng thời lúc này Vũ Tuấn cũng cảm thấy lo lắng cho tình hình của mình hiện tại. Nếu cứ chiếu theo tình hình này mà tiếp diễn thì e rằng nội khí của hắn sẽ cạn kiệt, lúc đó làm gì còn sức mà chiến đấu chỉ còn nước làm bị bông cho Vương Minh đánh mà thôi
Về phía Vương Minh, tuy rằng có chút chật vật nhưng mà Vương Minh cũng không có chút nào phiền lòng cả bởi hắn nhận ra đây là một cơ hội luyện tập hiếm có để luyện tập kỹ năng phòng ngự của bản thân. Bình thường các đối thủ của Vương Minh gặp từ trước đến nay hoặc là quá yếu không cần đến Vương Minh phải phòng ngự hoặc đối thủ quá mạnh, hắn chỉ có nước dốc sức liều mạng tấn công làm gì có lần nào thi triển kỹ năng phòng ngự cơ chứ. Vì vậy một cơ hội để diễn luyện hiếm có như thế này, Vương Minh không thể bỏ qua đồng thời hắn cũng biết mặc dù lúc này hắn đang bị động phòng ngự nhưng không có nghĩ là thua. Vương Minh biết Vũ Tuấn không có được lượng nội khí vô hạn như của Vương Minh mà kỹ năng của Vũ Tuấn để tạo ra một viên đạo tiêu hao nội khỉ rất lớn, chỉ cần hắn kiên trì phòng ngự, tiếp tục thực hiện tiêu hao chiến không sớm thì muộn Vũ Tuấn nội khí cạn kiệt, lúc đó sẽ là lúc phát tiết những khó chịu trong lòng
Tình cảnh người đánh ta đỡ này tiếp diễn liên tục trong khoảng gần một giờ đồng hồ khiến Vũ Tuấn cảm thấy rất buồn bực. Suốt một giờ qua, hắn đã biến hóa rất nhiều kiểu tấn công, lúc thì nhắm bắn vào sườn, lúc thì một viên bắn đầu một viên nhắm vào đùi,… nhưng tất cả đều bị Vương Minh vô hiệu hóa dễ dàng vô cùng. Vũ Tuấn nhìn vũ khí của mình rồi lại nhìn sang hắc huyết đao trên tay Vương Minh thì lại càng buồn bực. Hai khẩu Mini-uzi trong suốt hơn một giờ chiến đấu thì nhan sắc đã mờ nhạt đi rất nhiều, đây là dấu hiệu cho thấy nội khí chuẩn bị tan biến mà nhìn sang hắc huyết đạo trên Vương Minh càng chiến thì nhan sắc lại càng thịnh, không có chút gì mờ nhạt. Điều này khiến Vũ Tuấn vừa bực tức lại vừa cảm thấy khó hiểu
Ước chừng khoản mười phút sau, hai khẩu Mini-Uzi trên hai tay của Vũ Tuấn hoàn toàn tan biến, nhìn hai bàn tay trống rông lại kiểm tra thấy lượng nội khí trong người còn ít ỏi đến đáng thương thì cười khổ, hắn xác định là trận này chín phần là mình thua rồi nhưng bản tính cao ngạo không cho phép hắn mở miệng nhận thua trước một tên nhóc kém hắn đến hai chục tuổi như Vương Minh. Nhưng mà không chịu thua thì không ổn, cứ tiếp tục thì chẳng khác nào hành hạ cái thân già của hắn.
“Khoan đã”
Nghĩ một lát cuối cùng Vũ Tuấn hạ quyết định, dù rằng mắt mặt mũi chứ thà không để bị đánh, mặt mũi còn có thể gỡ gạc vào lần sau chứ nếu để Vương Minh đánh chắc chắn sẽ lưu lại vô số vết tích trên thân hắn, lúc đó có người mà nhìn thấy thì đừng nói là mặt mũi kể cả danh tiếng lừng lẫy của hắn cũng mất sạch luôn.
Vương Minh thấy Vũ Tuấn dừng lại thì hắn cùng đình chỉ cước bộ, hạ đao xuống nghi hoặc khó hiểu híp mắt nhìn Vũ Tuấn hỏi
“Đang chiến đấu chú ra hiệu dừng lại làm gì? Chẳng lẽ chú nhận thua sao?”
Vũ Tuấn thở phì phò nói
“Chịu thua ư? Hai từ này không có trong từ điển của ta đâu”
“Vậy tại sao chú lại ra hiệu dừng lại”
“Tại vì…”
Ngừng lại một chút, Vũ Tuấn cắn răng hạ quyết định. Hắn hơi gập người xuống, một tay ôm bụng, mặt nhăn nhó khó chịu nói
“Tại sáng nay ăn nhiều quá, lúc này bụng dạ khó chịu. Thế này nhe, trận này coi như hòa, chúng ta dừng lại tại đây ngày mai cũng giờ cũ tại chỗ này tiếp tục chiến tiếp.”
Nói xong Vũ Tuấn cúi đầu để che giấu khuôn mặt hơi hồng hồng vì ngượng để Vương Minh không nhìn thấy, quay người lầm lũi chạy nhanh ra khỏi bãi huấn luyện.
“Đau bụng…? Ha ha ha…”
Lúc đầu nghe thấy cái lý do ngừng chiến do đột nhiên đau bụng của Vũ Tuấn Vương Minh cảm thấy khó hiểu, không phải chứ, tại sao lại đau bụng vào lúc này. Một lát sau nhìn thấy Vũ Tuấn đang chạy nhanh vào trong nhà thể chất thì Vương Minh chợt hiểu ra, không kìm chế được mà cười lớn.
Chay đi không xa, Vũ Tuấn nghe thấy tiếng cười của Vương Minh ở phía sau mà mặt càng thêm hồng, hai nắm tai xiết chặt, răng nghiên ken két nói thầm
“Cười, cứ cười cho đã đi, mối nhục ngày hôm nay nhất định sẽ có ngày ta báo.”
Cười đã rồi, Vương Minh thu hồi hắc huyết đao, ngẫm lại buổi chiến đấu vừa rồi mà Vương Minh cảm thấy rất hài lòng. Chỉ trong hơn một tiếng thực chiến này, Vương Minh đã thu hoạch được rất nhiều thứ mà hắc huyết khiên chính là thứ khiến Vương Minh cảm thấy hài lòng nhất. Đồng thời qua trận chiến này, hắn nhận ra rằng những gì hắn biết về khả năng của hắc ám nội khí còn quá ít, những gì hắn sử dụng trong suốt thời gian qua có chăng chỉ là một phần nhỏ trong đó trong những khả năng của nó mà thôi. Vương Minh quyết định, sau vụ này phải làm một chuyến đi Vân Nam, Trung Quốc gặp ông thầy Tổ Hải để tìm hiểu kĩ càng hơn về sức mạnh thật sự của hắc ám nội khí mới được.
Trên đường đi trở lại trở về, Vương Minh vô tình gặp được một người quen. Vương Minh cũng không có bất ngờ gì khi gặp lại người quen cũ này cả bởi Vương Minh biết người này cũng là đồng đội với hắn trong nhiệm vụ lần này. Vương Minh tiến nhanh lên phía trước không đợi đối phương mở miệng lập tức tươi cười nói
“Vũ Bác, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đâu”
Vũ Bác lúc này đang đi lên cầu thang định trở về phòng của mình, nghe thấy có người gọi tên mình ở phía sau thì dừng bước quay lại nhìn. Vừa nhìn thấy người gọi hắn lập tức mặt Vũ Bác lúc xanh lúc trắng. Kể từ sau lần bị Vương Minh đánh, trong nội tâm của Vũ Bác có chút sợ hãi. Cũng không thể trách Vũ Bác nhát gan, quy chung lại cũng là do lần trước Vương Minh ra tay qua mức là nặng khiến Vũ Bác ở sâu trong tâm khảm đã có chút cố kỵ và sợ hãi với Vương Minh. Mặc dù biết Vương Minh tham gia nhiệm vụ lần này, cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý rồi nhưng lúc này đây khi gặp được Vương Minh, không hiểu sao nỗi lo sợ Vũ Bác thường che giấu lại trỗi dậy. Hắn sợ Vương Minh từ lần va chạm trước mà ghi hận hắn lần trước, lúc này sẽ đập hắn một trậm thảm hại như lần trước.
“Vương… Vương Minh…”
Vũ Bác hơi run run, lắp bắp kinh hãi nói
Vương Minh nhìn bộ dạng sợ sệt như chuột thấy mèo của Vũ Bác thì cảm thấy khó hiểu lại vừa bực mình. Rõ ràng hắn niềm nở thân thiện đến gặp Vũ Bác chứ có phải là bộ mặt hung thần ác sát đâu mà Vũ Bác lại sợ hãi như vậy chứ? Thật sự là khó hiểu quá mức?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.