Chương 75: Giết người không cần vũ khí
kingbin
04/11/2013
Lê Minh Đức theo lời dặn của Vương Minh liền đi đến phòng bếp, hắn mở to hết cỡ van bình gas ra. Đang tính định bước ra ngoài thì những tiếng hét thất thanh vang lên khiến cả người hắn run sợ.
“Aaaa…”
Rất nhanh Lê Minh Đức nhận ra chủ nhân của tiếng hét đó là ai. Không ai khác, chỉ có thể là tên Sô 1 đen đủi rơi vào tay ác ma Vương Minh. Cầm nắm đấm cửa phòng bếp, Lê Minh Đức lưỡng lự rồi một lúc sau thì quyết định mở cửa phòng bếp đi ra ngoài. Hắn không phải đi thẳng vào ngay nơi phát ra tiếng hét mà hắn ngồi ở phòng khách bật ti vi và dàn loa to hết cỡ có thể. Hắn muốn dùng tiếng ti và tiếng loa chát chúa để áp đi tiếng hét thảm thiết của tên Số 1, tránh bị hàng xóm xung quanh phát giác. Liếc nhìn vào trong phòng tắm, nơi phát ra tiếng hét, Lê Minh Đức đột nhiên thấy Vương Minh bước ra. Hắn bật người dậy khỏi ghế salon tiến đến nói
“Vương ca, mọi thứ xong hết rồi”
Vương Minh không trả lời chỉ ngước đầu ám chỉ. Lê Minh Đức nhìn qua vai Vương Minh, nhìn vào bên trong phòng tắm. Hắn giật mình kĩnh hãi khi thấy thân thể tên Số 1 giờ đây nằm im bất động trong bồn tắm ngập nước, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà, trợn trừng đúng nghĩa theo kiểu chết không nhắm mắt. Lại nói có một dây màu đen trông giống dây của mấy cái máy sấy tóc, máy cạo râu,… đang nhúng vào bên trong bồn. Lê Minh Đức nhìn vậy thì hắn chảy mồ hôi, thủ đoạn giết người quá tinh vi. Vương Minh như nhìn thấy được nỗi lo sợ của hắn, hắn vỗ vai Lê Minh Đức nói
“Đi thôi, mọi việc đã hoàn thành rồi”
Lê Minh Đức gật đầu, hắn liếc nhìn thân thể Số 1 một cái rồi lập tức đi theo sau Vương Minh. Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó hỏi Vương Minh
“Hắn đã khai rồi sao?”
“Chưa?” Vương Minh trả lời ngắn gọn
“Vậy tại sao…”
“Hắn không cần thiết nữa bởi hắn đã tự cung cấp hết tất cả cho chúng ta”
Vương Minh cười cười rồi hắn tiến đến đống gỗ vụn của cái bàn mà cách đây ít phút bị Lê Minh Đức đấm vụn. Hắn nhìn vào trong đống gỗ vụn này rồi một lúc sau ngồi xuống bới bới bên trong tìm thứ gì đó. Một lúc sau, Vương Minh mò được một quấn sổ đen từ trong đống hổ lốn đó ra, hắn phủi phủi rồi lật vài trang đầu xem, nói
“May ra chưa bị hủy”
“Đây là…”
Lê Minh Đức tò mò nhìn quyển sổ trên tay Vương Minh. Vương Minh gật đầu nói
“Là quyển nhật kí của tên này. Trước khi vào đây anh đã để ý đến nói rồi. Chẳng qua lúc trước mất công cạy mồm hắn là sợ bên trong này ghi mất thứ không cần thiết. Nhưng mà phải nói cái tên quái thai kia đúng là cứng miệng thật, bẻ thế nào cũng không chịu khai thế là anh cho đi gặp ông bà luôn. Hắn cứ tưởng chết là hết nhưng không ngờ là anh còn biết đến cuốn nhật kí này của hắn, may mà bên trong có những thứ anh muốn nếu không thì đúng là… Ài”
Vương Minh dẫn Lê Minh Đức ra ngoài ban công. Hắn không lập tức rời đi mà đứng ở trước của, lấy một chiếc bật lửa trong túi ra, bật lên rồi ném vào bên trong.
Bùm…
Một tiếng nổ lớn vang lên chấn động cả khu chung cư xung quanh đó. Lập tức còi báo cháy vang lên inh ỏi, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đên nơi đầy. Mọi người sinh sống ở trong tòa nhà này vội vã, chạy bán sống bán chết ra ngoài, vừa chạy miệng vừa hô “Cháy, cháy”. Vương Minh lúc nãy đã men theo đường cũ thuận lợi trở lại vào trong xe. Hắn lái xe chở Lê Minh Đức về tổng bộ rồi giao quyển sổ cho Lê Minh Đức căn dặn
“Đưa cho Hầu Toàn bảo hắn điều tra những thứ trong này. Nhớ là phải bí mật và cẩn thận, tránh để chúng phát hiện.”
Lê Minh Đức nhận quyển sổ rồi mở cửa xe đi về phía tòa nhà tổng bộ Hắc bang. Vương Minh nhìn theo bóng hắn cho đến khi hoàn toàn biến mất vào bên trong tòa nhà thì mới đánh xe rời đi. Về đến nhà, giờ đã là 23:00 đêm, Vương Minh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Triệu Vận vẫn đang ngồi xe ti vi. Hắn cười thầm không ngờ cô bé này vẫn kiên trì chờ đợi hắn như vậy.
“Anh về rồi, Vận Vận”
Triệu Vận nghe thấy tiếng của Vương Minh liền quay đầu ra đằng sau, khuôn mặt vui mừng nói
“Anh Minh, anh đã về”
“Ừ”
Vương Minh ngồi xuống ngay bên cạnh nàng, một tay vòng qua eo kéo người nàng áp sát người mình. Thật thơm a. Hương thơm của cơ thể thiếu nữ cộng với hương thơm của sữa tắm khiến tâm tình hắn đột nhiên trở lên nhộn nhạo khác thường. Thằng nhỏ bên dưới cũng đang có dấu hiệu không chịu nằm yên. Đúng là thứ mùi quyến rũ chết người a. Triệu Vận dường như cũng cảm thấy sự khác lạ trên cơ thể Vương Minh nhưng nàng không né tránh mà còn cố áp sát người hắn, gối đầu lên vai hắn, Triệu Vận ngượng ngùng hỏi
“Anh có thích không?”
“Thích? Thích gì?” Vương Minh hỏi, đồng thời bên trong hắn đang cố gắng kìm nén tâm tình.
“Mùi hương này”
“Thích”
Triệu Vận nở nụ cười ngọt ngào. Nàng ôm chặt lấy Vương Minh hơn nữa, bộ ngực sữa của nàng áp chặt cánh tay hắn hơn, thỉnh thoảng còn cạ cạ vào nó. Hành động phải nói là khiêu khích quá mưc này khiến người Vương Minh như muốn bốc hỏa lên, ở phía trên bụng đột nhiên nóng ra. Thằng nhỏ ở bên dưới giờ đây đã hùng dũng, hừng hực khí thế sẵn sàng chiến đấu. Không ổn, không ổn chút nào. Vương Minh thầm kêu than, nếu cứ để nàng ta khiêu khích như thế này nữa thì có lẽ hắn không kiềm chế nổi mà biến thành cầm thú mất.
“Em vừa đi thăm cha về à?”
“Vâng. Nhờ phẫu thuật kịp thời nên đã cắt bỏ được khối ung thư. Dạo gần đây sắc mặt của cha rất tốt, bác sĩ bảo với tình trạng này thì trước tết có thể xuất viện được”
“Ừm thế là tốt”
Triệu Vận im lặng một lúc rồi nàng nói
“Anh Minh em tính để cha vào viện dưỡng lão”
“Viện dưỡng lão?”
“Vâng. Nhà em bây giờ chỉ có hai người, em không thể rời anh được nên cha chỉ có một thân một mình, em sợ nếu cứ để như vậy thì cha lại bị đám người kia lôi kéo, lạc vào con đường cũ.”
“Ừ. Em nói thế cũng phải. Để anh nhờ tên Phan Hoàng tìm giúp
“Không cần đâu. Giai Giai đã lo liệu giúp em rồi”
“Ờ vậy à.”
Vương Minh không nói gì thêm nữa bởi căn bản không thể tìm ra được thêm bất cứ chủ đề nào nữa. Tình hình của hắn giờ đây đang rất nguy cấp, không khác gì nhà đang cháy cả. Cảm giác mềm mại đàn hồi ở cánh tay, mùi hương thơm quyến rũ của gái trinh thử hỏi với một tên mà giờ đây định lực đã sụt giảm thê thảm như Vương Minh thì chịu được bao lâu nữa. Nhìn lên chiếc đồng hồ Vương Minh đang định bảo nàng đi ngủ thì Triệu Vận đã lên tiếng trước
“Em thấy Giai Giai có ý với anh”
Nghe thấy vậy Vương Minh giật nảy mình. Tâm tình càng lúc càng hoảng loạn hơn, phải mãi một lúc sau hắn mới cố bình tĩnh lại được một chút, nở một nụ cười có chút gượng ngạo, Vương Minh nói
“Làm gì có chuyện đó chứ. Cô ấy xinh đẹp, thông minh, gia thế lại tốt như vậy có cả đống người xuất sắc và đẹp trai hơn anh đang xếp hàng. Làm sao mà cô ấy để mắt đến một kẻ nghèo kiết xác như anh được.”
“Không em khẳng định, em đã để ý rồi những lúc cô ấy nhìn anh, ánh mắt đầy sự si mê và nhu tình. Trong khi những người con trai khác đến tiếp cận làm quen với cô ấy thì đều nhận được một bộ mặt lạnh như băng”
Vương Minh nghe thấy vậy thì không biết khóc hay là cười nữa. Đối với một người đàn ông con trai, được một mĩ nữ như Nguyễn Giai Giai si mê phải nói là còn hơn cả tu thành chánh quả, vô cùng tự hào nhưng mà Vương Minh lại không hề cảm thấy như vậy, hắn đột nhiên lo lắng không hiểu tại sao mọi việc lại trở lên như thế này. Phải chăng nàng ta đã nhớ ra gì đó rồi sao? Nghĩ đến đây Vương Minh khẽ rùng mình, hắn quyết định sắp tới trước khi đi Vân Nam phải đến gặp nàng ta một chuyến thăm dò xem sao. Nhưng đấy là chuyến của mấy hôm trước, bây giờ phải giải quyết chuyện trước mắt đã. Phụ nữ nào mà chả có máu Hoạn Thư, không giải quyết nhanh thì đúng là khổ mình mà thôi. Vương Minh đang định mở miệng phân bua thì Triệu Vận đã để tay trên miệng không cho hắn lên tiếng, nàng nói
“Em không ngại đâu. Em biết thân phận của mình mà. Được anh yêu thương là điều em mong mỏi nhất rồi, em không cần quan tâm cái danh phận vợ cả hay vợ bé gì cả. Thậm chí làm tình nhân của anh thôi em cũng chấp nhận”
Vương Minh nghe thấy lời của nàng thì mồm miệng há hốc, không thốt lên lời nào cả. Mới không gặp ít lâu sao Triệu Vận đáng yêu hay ngượng ngùng ngày trước lại bạo dạn như thế này?
Triệu Vận nói xong lời này thì khuôn mặt ngượng ngùng, đỏ bừng, nàng như một con mèo nhỏ dúi đầu vào trong lồng ngực Vương Minh. Chính vì hành động này của nàng mà hai trái bưởi căng mọng càng lúc càng mạnh liệt cọ xát vào cánh tay của Vương Minh khiến ngọn lửa dục vừa áp chế được một ít lại phừng cháy to hơn trước. Vương Minh không còn cách nào khác, hắn không muốn rời đi nhưng nếu không đi thì sẽ có vấn đề a. Hạ quyết tâm, Vương Minh nói
“Muộn rồi, về phòng ngủ đi”
“Vâng, chúng mình về phòng”
Chúng mình. Vương Minh nghe thế hơi sửng sốt nghi hoặc nhìn Triệu Vận. Triệu Vận bị Vương Minh nhìn như vậy thì trở lại với dáng vẻ của Triệu Vận đáng yêu ngượng ngùng thường ngày. Xấu hổ quá nàng lập tức nhào ra khỏi lòng Vương Minh chạy về phòng. Nhưng mà không hiểu có phải vì ngượng quá hay không mà nàng lại chạy vào phòng của Vương Minh. Vương Minh nhìn theo bóng nàng thì ngẩn người ra. Một lúc sau hắn đứng dậy mở của phòng. Trong căn phòng giờ tối thúi nhưng Vương Minh không cần dùng di nặng vẫn thấy Triệu Vận đang nằm trên chiếc giường của mình. Nhìn thấy như vậy mà Vương Minh còn không hiểu ta ý của nàng thì hắn đúng là không bằng con heo.
Nhưng mà trong lòng hắn hiện giờ đang rất đau khổ bởi hai cảm xúc đan xen trái ngược nhau. Cảm giác đầu tiên chính là vui sướng bởi hành động này của nàng chứng tỏ mốc tình cảm của hai ngươi đã đạt đến một cấp độ mới. Nhưng mà lại nếu mà ôm nàng ta ngủ, Vương Minh không dám chắc mình còn kiếm chế nổi bản thân mà làm ra cái hành động thú tính gì không nữa. Đang đứng do dự không biết nên ra ngoài hay ở lại thì Triệu Vận đột nhiên đứng dậy. Tiếp theo đó một cảnh tượng khiến Vương Minh chết lặng người. Chiếc chăn theo tư thế của Triệu Vận mà rớt xuống, lộ ra trước mặt Vương Minh một thân thể trần trụi hoàn mĩ. Hai hột lạc điểm trên hai trái đồi căng tròn, bụi cỏ tam giác rậm rạp đen nhánh ở phía dưới, cái đùi thon trắng nõn nà,… Vương Minh chết lặng đứng như trời trồng. Cái này gọi là gì? Đây chính là giết người không cần vũ khí.
Vương Minh cảm thấy toàn thân nóng ran lên. Hắn rất muốn chạy ra khỏi nơi này nhưng đôi chân dường như không nghe lời, đáng chết nhất chính là cặp mắt hắn cứ dán chặt vào hai trái bóng ở phía trên và khu rừng rậm phía dưới kia. Vương Minh cảm thấy khí huyết trong người dâng lên tận não, cổ họng khô nóng, hắn nuốt một ngụm nước bọt. Thấy Vương Minh đứng đực ra đó không chịu lên giường, Triệu Vận vô cùng bẽn lẽn nhưng không hiểu lấy dũng khí từ đâu ra nàng tiến đến gần Vương Minh, vừa cởi quần áo trên người hắn vừa nói
“Để em cởi quần áo giúp anh”
Vương Minh nghe thấy câu nói này thì trong óc xuất hiện một vụ nổ lớn. Đây có nghĩa là gì. Quá rõ ràng rồi còn gì nữa, nàng ta nguyện ý trao cho hắn tấm thân con gái trong trắng. Lúc này hắn còn từ chối thì thật là quá có lỗi với bản thân mình. Rất nhanh quần áo trên thân thể Vương Minh được Triệu Vận cởi ra sạch sẽ, lúc này toàn thân hắn lõa lỗ, thằng nhỏ vừa to vừa tô dựng đứng hướng về phía trước. Triệu Vận nhìn thấy cái thứ đó thì khuôn mặt đỏ hơn cả cà chua, đồng thời hai chân khẽ khép lại theo bản năng, trong lòng xuất hiện cảm giác sợ sợ. To như thế chắc sẽ đau lắm đâu. Vương Minh như đọc được nỗi sợ của nàng, việc này tốt nhất là đàn ông con trai nên chủ động trước thì hơn. Vương Minh tiến đến ôm nàng vào lòng, hai bắt tay sờ soạn khắp cơ thể nàng. Vương Minh hôn rồi ghé vào tai nàng thủ thỉ
“Em đã quyết định”
“Vâng”
Triệu Vận thẹn thùng đáp.
“Aaaa…”
Rất nhanh Lê Minh Đức nhận ra chủ nhân của tiếng hét đó là ai. Không ai khác, chỉ có thể là tên Sô 1 đen đủi rơi vào tay ác ma Vương Minh. Cầm nắm đấm cửa phòng bếp, Lê Minh Đức lưỡng lự rồi một lúc sau thì quyết định mở cửa phòng bếp đi ra ngoài. Hắn không phải đi thẳng vào ngay nơi phát ra tiếng hét mà hắn ngồi ở phòng khách bật ti vi và dàn loa to hết cỡ có thể. Hắn muốn dùng tiếng ti và tiếng loa chát chúa để áp đi tiếng hét thảm thiết của tên Số 1, tránh bị hàng xóm xung quanh phát giác. Liếc nhìn vào trong phòng tắm, nơi phát ra tiếng hét, Lê Minh Đức đột nhiên thấy Vương Minh bước ra. Hắn bật người dậy khỏi ghế salon tiến đến nói
“Vương ca, mọi thứ xong hết rồi”
Vương Minh không trả lời chỉ ngước đầu ám chỉ. Lê Minh Đức nhìn qua vai Vương Minh, nhìn vào bên trong phòng tắm. Hắn giật mình kĩnh hãi khi thấy thân thể tên Số 1 giờ đây nằm im bất động trong bồn tắm ngập nước, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà, trợn trừng đúng nghĩa theo kiểu chết không nhắm mắt. Lại nói có một dây màu đen trông giống dây của mấy cái máy sấy tóc, máy cạo râu,… đang nhúng vào bên trong bồn. Lê Minh Đức nhìn vậy thì hắn chảy mồ hôi, thủ đoạn giết người quá tinh vi. Vương Minh như nhìn thấy được nỗi lo sợ của hắn, hắn vỗ vai Lê Minh Đức nói
“Đi thôi, mọi việc đã hoàn thành rồi”
Lê Minh Đức gật đầu, hắn liếc nhìn thân thể Số 1 một cái rồi lập tức đi theo sau Vương Minh. Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó hỏi Vương Minh
“Hắn đã khai rồi sao?”
“Chưa?” Vương Minh trả lời ngắn gọn
“Vậy tại sao…”
“Hắn không cần thiết nữa bởi hắn đã tự cung cấp hết tất cả cho chúng ta”
Vương Minh cười cười rồi hắn tiến đến đống gỗ vụn của cái bàn mà cách đây ít phút bị Lê Minh Đức đấm vụn. Hắn nhìn vào trong đống gỗ vụn này rồi một lúc sau ngồi xuống bới bới bên trong tìm thứ gì đó. Một lúc sau, Vương Minh mò được một quấn sổ đen từ trong đống hổ lốn đó ra, hắn phủi phủi rồi lật vài trang đầu xem, nói
“May ra chưa bị hủy”
“Đây là…”
Lê Minh Đức tò mò nhìn quyển sổ trên tay Vương Minh. Vương Minh gật đầu nói
“Là quyển nhật kí của tên này. Trước khi vào đây anh đã để ý đến nói rồi. Chẳng qua lúc trước mất công cạy mồm hắn là sợ bên trong này ghi mất thứ không cần thiết. Nhưng mà phải nói cái tên quái thai kia đúng là cứng miệng thật, bẻ thế nào cũng không chịu khai thế là anh cho đi gặp ông bà luôn. Hắn cứ tưởng chết là hết nhưng không ngờ là anh còn biết đến cuốn nhật kí này của hắn, may mà bên trong có những thứ anh muốn nếu không thì đúng là… Ài”
Vương Minh dẫn Lê Minh Đức ra ngoài ban công. Hắn không lập tức rời đi mà đứng ở trước của, lấy một chiếc bật lửa trong túi ra, bật lên rồi ném vào bên trong.
Bùm…
Một tiếng nổ lớn vang lên chấn động cả khu chung cư xung quanh đó. Lập tức còi báo cháy vang lên inh ỏi, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đên nơi đầy. Mọi người sinh sống ở trong tòa nhà này vội vã, chạy bán sống bán chết ra ngoài, vừa chạy miệng vừa hô “Cháy, cháy”. Vương Minh lúc nãy đã men theo đường cũ thuận lợi trở lại vào trong xe. Hắn lái xe chở Lê Minh Đức về tổng bộ rồi giao quyển sổ cho Lê Minh Đức căn dặn
“Đưa cho Hầu Toàn bảo hắn điều tra những thứ trong này. Nhớ là phải bí mật và cẩn thận, tránh để chúng phát hiện.”
Lê Minh Đức nhận quyển sổ rồi mở cửa xe đi về phía tòa nhà tổng bộ Hắc bang. Vương Minh nhìn theo bóng hắn cho đến khi hoàn toàn biến mất vào bên trong tòa nhà thì mới đánh xe rời đi. Về đến nhà, giờ đã là 23:00 đêm, Vương Minh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Triệu Vận vẫn đang ngồi xe ti vi. Hắn cười thầm không ngờ cô bé này vẫn kiên trì chờ đợi hắn như vậy.
“Anh về rồi, Vận Vận”
Triệu Vận nghe thấy tiếng của Vương Minh liền quay đầu ra đằng sau, khuôn mặt vui mừng nói
“Anh Minh, anh đã về”
“Ừ”
Vương Minh ngồi xuống ngay bên cạnh nàng, một tay vòng qua eo kéo người nàng áp sát người mình. Thật thơm a. Hương thơm của cơ thể thiếu nữ cộng với hương thơm của sữa tắm khiến tâm tình hắn đột nhiên trở lên nhộn nhạo khác thường. Thằng nhỏ bên dưới cũng đang có dấu hiệu không chịu nằm yên. Đúng là thứ mùi quyến rũ chết người a. Triệu Vận dường như cũng cảm thấy sự khác lạ trên cơ thể Vương Minh nhưng nàng không né tránh mà còn cố áp sát người hắn, gối đầu lên vai hắn, Triệu Vận ngượng ngùng hỏi
“Anh có thích không?”
“Thích? Thích gì?” Vương Minh hỏi, đồng thời bên trong hắn đang cố gắng kìm nén tâm tình.
“Mùi hương này”
“Thích”
Triệu Vận nở nụ cười ngọt ngào. Nàng ôm chặt lấy Vương Minh hơn nữa, bộ ngực sữa của nàng áp chặt cánh tay hắn hơn, thỉnh thoảng còn cạ cạ vào nó. Hành động phải nói là khiêu khích quá mưc này khiến người Vương Minh như muốn bốc hỏa lên, ở phía trên bụng đột nhiên nóng ra. Thằng nhỏ ở bên dưới giờ đây đã hùng dũng, hừng hực khí thế sẵn sàng chiến đấu. Không ổn, không ổn chút nào. Vương Minh thầm kêu than, nếu cứ để nàng ta khiêu khích như thế này nữa thì có lẽ hắn không kiềm chế nổi mà biến thành cầm thú mất.
“Em vừa đi thăm cha về à?”
“Vâng. Nhờ phẫu thuật kịp thời nên đã cắt bỏ được khối ung thư. Dạo gần đây sắc mặt của cha rất tốt, bác sĩ bảo với tình trạng này thì trước tết có thể xuất viện được”
“Ừm thế là tốt”
Triệu Vận im lặng một lúc rồi nàng nói
“Anh Minh em tính để cha vào viện dưỡng lão”
“Viện dưỡng lão?”
“Vâng. Nhà em bây giờ chỉ có hai người, em không thể rời anh được nên cha chỉ có một thân một mình, em sợ nếu cứ để như vậy thì cha lại bị đám người kia lôi kéo, lạc vào con đường cũ.”
“Ừ. Em nói thế cũng phải. Để anh nhờ tên Phan Hoàng tìm giúp
“Không cần đâu. Giai Giai đã lo liệu giúp em rồi”
“Ờ vậy à.”
Vương Minh không nói gì thêm nữa bởi căn bản không thể tìm ra được thêm bất cứ chủ đề nào nữa. Tình hình của hắn giờ đây đang rất nguy cấp, không khác gì nhà đang cháy cả. Cảm giác mềm mại đàn hồi ở cánh tay, mùi hương thơm quyến rũ của gái trinh thử hỏi với một tên mà giờ đây định lực đã sụt giảm thê thảm như Vương Minh thì chịu được bao lâu nữa. Nhìn lên chiếc đồng hồ Vương Minh đang định bảo nàng đi ngủ thì Triệu Vận đã lên tiếng trước
“Em thấy Giai Giai có ý với anh”
Nghe thấy vậy Vương Minh giật nảy mình. Tâm tình càng lúc càng hoảng loạn hơn, phải mãi một lúc sau hắn mới cố bình tĩnh lại được một chút, nở một nụ cười có chút gượng ngạo, Vương Minh nói
“Làm gì có chuyện đó chứ. Cô ấy xinh đẹp, thông minh, gia thế lại tốt như vậy có cả đống người xuất sắc và đẹp trai hơn anh đang xếp hàng. Làm sao mà cô ấy để mắt đến một kẻ nghèo kiết xác như anh được.”
“Không em khẳng định, em đã để ý rồi những lúc cô ấy nhìn anh, ánh mắt đầy sự si mê và nhu tình. Trong khi những người con trai khác đến tiếp cận làm quen với cô ấy thì đều nhận được một bộ mặt lạnh như băng”
Vương Minh nghe thấy vậy thì không biết khóc hay là cười nữa. Đối với một người đàn ông con trai, được một mĩ nữ như Nguyễn Giai Giai si mê phải nói là còn hơn cả tu thành chánh quả, vô cùng tự hào nhưng mà Vương Minh lại không hề cảm thấy như vậy, hắn đột nhiên lo lắng không hiểu tại sao mọi việc lại trở lên như thế này. Phải chăng nàng ta đã nhớ ra gì đó rồi sao? Nghĩ đến đây Vương Minh khẽ rùng mình, hắn quyết định sắp tới trước khi đi Vân Nam phải đến gặp nàng ta một chuyến thăm dò xem sao. Nhưng đấy là chuyến của mấy hôm trước, bây giờ phải giải quyết chuyện trước mắt đã. Phụ nữ nào mà chả có máu Hoạn Thư, không giải quyết nhanh thì đúng là khổ mình mà thôi. Vương Minh đang định mở miệng phân bua thì Triệu Vận đã để tay trên miệng không cho hắn lên tiếng, nàng nói
“Em không ngại đâu. Em biết thân phận của mình mà. Được anh yêu thương là điều em mong mỏi nhất rồi, em không cần quan tâm cái danh phận vợ cả hay vợ bé gì cả. Thậm chí làm tình nhân của anh thôi em cũng chấp nhận”
Vương Minh nghe thấy lời của nàng thì mồm miệng há hốc, không thốt lên lời nào cả. Mới không gặp ít lâu sao Triệu Vận đáng yêu hay ngượng ngùng ngày trước lại bạo dạn như thế này?
Triệu Vận nói xong lời này thì khuôn mặt ngượng ngùng, đỏ bừng, nàng như một con mèo nhỏ dúi đầu vào trong lồng ngực Vương Minh. Chính vì hành động này của nàng mà hai trái bưởi căng mọng càng lúc càng mạnh liệt cọ xát vào cánh tay của Vương Minh khiến ngọn lửa dục vừa áp chế được một ít lại phừng cháy to hơn trước. Vương Minh không còn cách nào khác, hắn không muốn rời đi nhưng nếu không đi thì sẽ có vấn đề a. Hạ quyết tâm, Vương Minh nói
“Muộn rồi, về phòng ngủ đi”
“Vâng, chúng mình về phòng”
Chúng mình. Vương Minh nghe thế hơi sửng sốt nghi hoặc nhìn Triệu Vận. Triệu Vận bị Vương Minh nhìn như vậy thì trở lại với dáng vẻ của Triệu Vận đáng yêu ngượng ngùng thường ngày. Xấu hổ quá nàng lập tức nhào ra khỏi lòng Vương Minh chạy về phòng. Nhưng mà không hiểu có phải vì ngượng quá hay không mà nàng lại chạy vào phòng của Vương Minh. Vương Minh nhìn theo bóng nàng thì ngẩn người ra. Một lúc sau hắn đứng dậy mở của phòng. Trong căn phòng giờ tối thúi nhưng Vương Minh không cần dùng di nặng vẫn thấy Triệu Vận đang nằm trên chiếc giường của mình. Nhìn thấy như vậy mà Vương Minh còn không hiểu ta ý của nàng thì hắn đúng là không bằng con heo.
Nhưng mà trong lòng hắn hiện giờ đang rất đau khổ bởi hai cảm xúc đan xen trái ngược nhau. Cảm giác đầu tiên chính là vui sướng bởi hành động này của nàng chứng tỏ mốc tình cảm của hai ngươi đã đạt đến một cấp độ mới. Nhưng mà lại nếu mà ôm nàng ta ngủ, Vương Minh không dám chắc mình còn kiếm chế nổi bản thân mà làm ra cái hành động thú tính gì không nữa. Đang đứng do dự không biết nên ra ngoài hay ở lại thì Triệu Vận đột nhiên đứng dậy. Tiếp theo đó một cảnh tượng khiến Vương Minh chết lặng người. Chiếc chăn theo tư thế của Triệu Vận mà rớt xuống, lộ ra trước mặt Vương Minh một thân thể trần trụi hoàn mĩ. Hai hột lạc điểm trên hai trái đồi căng tròn, bụi cỏ tam giác rậm rạp đen nhánh ở phía dưới, cái đùi thon trắng nõn nà,… Vương Minh chết lặng đứng như trời trồng. Cái này gọi là gì? Đây chính là giết người không cần vũ khí.
Vương Minh cảm thấy toàn thân nóng ran lên. Hắn rất muốn chạy ra khỏi nơi này nhưng đôi chân dường như không nghe lời, đáng chết nhất chính là cặp mắt hắn cứ dán chặt vào hai trái bóng ở phía trên và khu rừng rậm phía dưới kia. Vương Minh cảm thấy khí huyết trong người dâng lên tận não, cổ họng khô nóng, hắn nuốt một ngụm nước bọt. Thấy Vương Minh đứng đực ra đó không chịu lên giường, Triệu Vận vô cùng bẽn lẽn nhưng không hiểu lấy dũng khí từ đâu ra nàng tiến đến gần Vương Minh, vừa cởi quần áo trên người hắn vừa nói
“Để em cởi quần áo giúp anh”
Vương Minh nghe thấy câu nói này thì trong óc xuất hiện một vụ nổ lớn. Đây có nghĩa là gì. Quá rõ ràng rồi còn gì nữa, nàng ta nguyện ý trao cho hắn tấm thân con gái trong trắng. Lúc này hắn còn từ chối thì thật là quá có lỗi với bản thân mình. Rất nhanh quần áo trên thân thể Vương Minh được Triệu Vận cởi ra sạch sẽ, lúc này toàn thân hắn lõa lỗ, thằng nhỏ vừa to vừa tô dựng đứng hướng về phía trước. Triệu Vận nhìn thấy cái thứ đó thì khuôn mặt đỏ hơn cả cà chua, đồng thời hai chân khẽ khép lại theo bản năng, trong lòng xuất hiện cảm giác sợ sợ. To như thế chắc sẽ đau lắm đâu. Vương Minh như đọc được nỗi sợ của nàng, việc này tốt nhất là đàn ông con trai nên chủ động trước thì hơn. Vương Minh tiến đến ôm nàng vào lòng, hai bắt tay sờ soạn khắp cơ thể nàng. Vương Minh hôn rồi ghé vào tai nàng thủ thỉ
“Em đã quyết định”
“Vâng”
Triệu Vận thẹn thùng đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.