Chương 146: Khiêu vũ dưới ánh trăng
kingbin
04/11/2013
Cái tên hội trưởng đang đứng trên đài tức giận đến tím tái mặt mày nhưng mà nhớ rằng ở đây đang có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào hắn, hắn không thể để mất thể diện được. Trong lòng hắn thầm nhủ bản thân
“Phải bình tĩnh… phải bình tĩnh…”
Hít hà một hơi thật sâu thì tâm tình mới lắng xuống, hắn cười cười gượng gạo nói
“Bạn học này nói đúng. Nào chúng ta bắt đầu thôi”
Nói xong hắn phất ta ra hiệu cho DJ ở phía sau. Nhạc bắt đầu nổ lên, những người ở phía dưới còn đang sửng sốt vì thái độ thay đổi quá nhanh của tên hội trưởng nhưng nghe thấy tiếng nhạc thì lập tức tỉnh lại, nhớ ra mục đích đến nơi này, mọi người bắt đầu tán chuyện nhảy nhót coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Không khí bên trong hội trường lại trở lên sôi nổi như lúc đầu.
“Này Vương Minh mày cẩn thận cái tên hội trưởng đó”
Phan Hoàng tiến lại gần nhắc nhở.
Vương Minh nhướn mày hỏi
“Tên đó rất trâu bò sao?”
“Tao cũng chỉ biết một ít thôi. Thằng đó tên là Đinh Thế Hùng. Gia đình cũng có tiếng ở Đông Doanh, nhà giàu có tí quyền, nghe nói bác làm thư kí của phó bí thư thành phố. Đồng thời còn nghe nói tên này dao du với một số tên con trai trùm xã hội đen”
“Ồ hóa ra thế”
Vương Minh gật gật đầu nhưng trong đầu hắn thầm khinh bỉ
“Ta mà phải sợ một tên nhãi nhép đó ư. Quen với trùm xã hội đen thì ghê à, ta cũng là một nửa xã hội đen mà”
Phan Hoàng thấy lời nhắc nhở của mình đối với thằng bạn Vương Minh như là đàn gẩy tai trâu, lại nhớ đến thực lực phi nhân loại của tên này thì hắn cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa. Bỏ lại Vương Minh đang mải mê suy nghĩ, Phan Hoàng đi về phái Lâm Yên Yên, trải qua một phen gã gẫm kèm theo đó là hai phí vài lít nước bọt cuối cùng hắn cũng mời Lâm Yên Yên nhảy một điệu.
“Anh đang nghĩ gì vậy”
Vương Minh đang bất thần suy nghĩ thì thấy ở cảnh tay trái truyền đến một cảm giác mềm mại đàn hồi rất sảng khoái, một mùi hương nước hoa hồng nhàn nhạt phả vào mũi khiến hắn rất thích trí. Vmv nhìn Nguyễn Giai Giai đang ôm tay trái mình, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng cười cười
“Không có gì. Mình nhảy một điệu nhé”
“Không”
“Không ử. Tại sao?”
Vương Minh cảm thấy có chút khó hiểu. Nàng bảo hắn cùng nàng đến buổi khiêu vũ không phải là để khiêu vũ thì đứng nhìn chắc. Vương Minh nghi hoặc nhìn Nguyễn Giai Giai, Nguyễn Giai Giai mỉm cười nhẹ nhàng chỉ xung quanh giải thích
“Bởi họ cứ nhìn vào em, em không quen”
Vương Minh nhìn đám người đứng xung quanh hai người, nam có nữ có, đều đang lén lút liếc nhìn hai người bàn tán gì đó. Không cần phải sử dụng nhiều trí óc Vương Minh cũng đoán được chủ đề bàn tán của bọn người này. Không phải là sự việc lúc nãy thì còn là gì nữa chứ. Quả thật nếu mà cứ ở lại đây, hứng chịu ánh mắt soi mói của đám người này thì quả thật không còn chút tầm tình nào nữa, hắn suy nghĩ một lúc rồi nắm tay Nguyễn Giai Giai kéo ra ngoài hội trường, vừa đi Vương Minh nói
“Nếu vậy thì đi với anh đến môt nơi nhé”
“Ưm”
Nguyễn Giai Giai gật đầu trong lòng rất tò mò không hiểu hắn định đưa nàng đến nơi nào.
Vương Minh cười hắc hắc , lái xe một mạch nhằm hướng ngoại thành chạy đi. Nguyễn Giai Giai yên lặng khống nói gì trong suốt quá trinh, đến khi nhìn thấy ở phía xa xa có một căn nhà đổ nát thì miệng đào mở lớn “a” một tiếng. Vương Minh thấy nàng đã nhận ra thì nhe răng cười hỏi
“Giai Giai em có nhớ nơi này không?”
Nguyễn Giai Giai đỏ mặt, gật đầu, ánh mắt đầy hoài niệm nhìn về phía đống đổ nát ở xa xa, giọng ngọt ngào nói
“Làm sao em quên được chứ. Đó là nơi mà khiến em nảy sinh tình cảm với anh”
“Đúng vậy. Anh cũng không bao giờ quên được cái ngày hôm đó.”
Dừng xe lại trước cái kho hàng năm xưa, giờ đây đã là một đống đổ nát thì Vương Minh thở dài. Nguyễn Giai Giai tiến đến, chủ động vươn hai tay ôm lây eo, đầu tựa vào lồng ngực Vương Minh giọng nhẹ nhàng hỏi
“Anh đang nghĩ gì vậy”
“À. Anh đang nghĩ liệu em có muốn khiêu vũ với anh một điệu tại đây không?”
Nguyễn Giai Giai sững sờ, hóa ra hắn chạy xe một đoạn đường dài như thế đến đây chỉ để mời nàng khiêu vũ với hắn thôi sao. Bất quá tiếp theo đó trong lòng nàn lại vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc bởi nếu được khiêu vũ ở cái nơi đầy ý nghĩa này thì đối với hai người sẽ là một kỉ niệm khó có thể phai được. Nguyễn Giai Giai mặt ửng hồng quyến rũ nói
“Vâng”
“Tốt. Vậy em đợi anh một lát”
Vương Minh tiến vào trong xe, lấy ra một chiếc đĩa nhạc cổ điển, vặn âm thanh ở cỡ lớn nhất lập tức một giai điệu du dương động lòng người phát ra làm huyên náo cả một khoảng không gian đêm tối yên tĩnh. Âm nhạc đã chuẩn bị xong, Vương Minh tiến về phía Nguyễn Giai Giai, khi cách nàng còn đúng vài bước chân nữa thì hắn dừng lại cúi gập người xuống, một ta để sau lưng, một tay đưa lên phía trước, bộ dạng đúng nghĩa của một quí ông châu Âu cổ điển.
“Tiểu thư, tôi có thể mời tiểu thư nhảy được không?”
Nguyễn Giai Giai vừa buồn cười lại vừa hạnh phúc trước hành động của Vương Minh, nàng đưa tay ra đẻ Vương Minh nắm lấy. Vương Minh cười cười kéo nàng ấp vào trong lòng hắn, một tay nắm chặt lấy tay, một tay đặt trên eo Nguyễn Giai Giai. Vương Minh nhìn vào đôi mắt đẹp của Nguyễn Giai Giai, thấy bên trong tràn ngập ánh mắt nhu tình khiến lòng hắn cảm thấy hạnh phục. Hai người bất thần nhìn nhau một lúc rồi cũng bắt đầu bước những bước đầu tiên.
Lấy trăng làm đèn, lấy thảm cỏ xanh phía dưới làm sàn, trong bóng đêm yên tĩnh vang lên những tiếng nhạc du dương, hai bóng người dán chặt vào nhau di chuyển từng bước nhịp nhàng uyển chuyển. Vạn vật như lấy hai bóng đen này làm xung quanh mà xoay quanh đó, một cảnh tượng thật đẹp và lãng mạn như trong tiểu thuyết.
---------------------o0o--------------------
Đêm qua cùng với Nguyễn Giai Giai nhảy đến tận đêm khuya mới về, tinh thần rất là sung mãn nhưng cơ thể hơi mệt mỏi lại khi về thấy Triệu Vận đã ngủ say, hắn không đành lòng đánh thức nàng dậy nên chỉ chui vào chăn, ôm Triệu Vận ngủ.
Tám giờ sáng hắn dậy thì đã không thấy Triệu Vận đâu cả, vào phòng bếp cũng không thấy nàng đây chỉ thấy trên bàn ăn có một đĩa bánh mỳ, một đĩa thịt hun khói và một mảnh giấy.
“Anh Minh, hôm nay trung tâm dưỡng lão báo bệnh phổi của cha em lại tái phát, em phải vào viện thăm cha. Có lẽ tối mới về được”
Vương Minh nhìn tờ giấy thầm cảm thán. Triệu Vận phải nói là vô cùng hiếu thảo mặc dù cha nàng đã làm việc có lỗi với nàng, trong cái thời đại mà kim tiền nặng hơn cả tình thân như thế này thì một cô gái như thế thật là hiếm có và cũng thật là có chút khờ khạo a. Hắn biết với tính cách của Triệu Vận nếu cho nàng ra ngoài xã hội lăn lộn thì chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi không ít, tính cách của nàng chỉ là một bà vợ kiểu mẫu ở nhà chăm trồng chăm con mà thôi. Bất quá chính vì điểm này mà trong lòng Vương Minh phải hết sức che chở chăm lo Triệu Vận, không cho phép bất cứ kẻ nào gây tổn thương dù chỉ là nhỏ nhất đến nàng.
Vương Minh ăn xong món ăn sáng, ngồi trên salon suy nghĩ xem hôm nay nên làm gì không thì đột nhiên nhớ đến việc của Liễu Sơn Thành nói hôm qua. Chạy vào trong phòng ngủ, lấy từ trong túi áo âu phục ra một tấm danh thiếp. Bấm số điện thoại trên đó, chờ một lúc thì tờ điện thoại vang lên một giọng nói phụ nữ rất dễ nghe nhưng hắn có cảm giác sao giọng nói này quen quen thế nào ý.
“Alo. Xin hỏi là ai?”
Vương Minh nghĩ mãi mà không ra, thấy bên kia một lần nữa thúc giục thì mới tỉnh lại. Vương Minh nói
“Liễu tướng quân bảo tôi liên hệ với số điện thoại này”
“Hóa ra là người của Liễu tướng quân. Chúng tôi đã đợi hơn ba tiếng rồi”
“Thật xin lỗi quá. Tại mệt quá nên ngủ quên”
“Không nói dài dòng nữa. Thời gian đang rất khẩn cấp, lập tức đến khu biệt thự Thiên Mỹ trong quân khu phía Nam ngay lập tức”
Khu biệt thự Thiên Mỹ. Quân khu phía Nam. Vương Minh trầm ngâm một lúc rồi sau đó hắn vỗ mạnh vào đầu. Hắn đã nhớ ra hai địa phương này rồi, đó chính là nơi hắn gặp tiểu mỹ nhân Thư Kiều chứ còn đâu nữa. Nghĩ đến cô bé Thư Kiều thì hắn có chút lo lắng nhưng nghĩ đến cái phần thưởng hấp dẫn của nhiệm vụ này, lại nhớ đến lần trước gặp nhau tại công ty hình như nàng ta không nhận ra hắn thì lòng hắn cũng tự tin hơn. Vương Minh nói
“Được tôi lập tức đến ngay”
“Khi đến trước cửa quân khu thì bấm số điện thoại này một lần nữa, sẽ có người đến đón”
“Được”
Vương Minh cúp mày, khóa cửa nhà cẩn thận sau đó xuống gara lấy xe phóng xe ra khỏi khu chung cư.
“Phải bình tĩnh… phải bình tĩnh…”
Hít hà một hơi thật sâu thì tâm tình mới lắng xuống, hắn cười cười gượng gạo nói
“Bạn học này nói đúng. Nào chúng ta bắt đầu thôi”
Nói xong hắn phất ta ra hiệu cho DJ ở phía sau. Nhạc bắt đầu nổ lên, những người ở phía dưới còn đang sửng sốt vì thái độ thay đổi quá nhanh của tên hội trưởng nhưng nghe thấy tiếng nhạc thì lập tức tỉnh lại, nhớ ra mục đích đến nơi này, mọi người bắt đầu tán chuyện nhảy nhót coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Không khí bên trong hội trường lại trở lên sôi nổi như lúc đầu.
“Này Vương Minh mày cẩn thận cái tên hội trưởng đó”
Phan Hoàng tiến lại gần nhắc nhở.
Vương Minh nhướn mày hỏi
“Tên đó rất trâu bò sao?”
“Tao cũng chỉ biết một ít thôi. Thằng đó tên là Đinh Thế Hùng. Gia đình cũng có tiếng ở Đông Doanh, nhà giàu có tí quyền, nghe nói bác làm thư kí của phó bí thư thành phố. Đồng thời còn nghe nói tên này dao du với một số tên con trai trùm xã hội đen”
“Ồ hóa ra thế”
Vương Minh gật gật đầu nhưng trong đầu hắn thầm khinh bỉ
“Ta mà phải sợ một tên nhãi nhép đó ư. Quen với trùm xã hội đen thì ghê à, ta cũng là một nửa xã hội đen mà”
Phan Hoàng thấy lời nhắc nhở của mình đối với thằng bạn Vương Minh như là đàn gẩy tai trâu, lại nhớ đến thực lực phi nhân loại của tên này thì hắn cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa. Bỏ lại Vương Minh đang mải mê suy nghĩ, Phan Hoàng đi về phái Lâm Yên Yên, trải qua một phen gã gẫm kèm theo đó là hai phí vài lít nước bọt cuối cùng hắn cũng mời Lâm Yên Yên nhảy một điệu.
“Anh đang nghĩ gì vậy”
Vương Minh đang bất thần suy nghĩ thì thấy ở cảnh tay trái truyền đến một cảm giác mềm mại đàn hồi rất sảng khoái, một mùi hương nước hoa hồng nhàn nhạt phả vào mũi khiến hắn rất thích trí. Vmv nhìn Nguyễn Giai Giai đang ôm tay trái mình, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng cười cười
“Không có gì. Mình nhảy một điệu nhé”
“Không”
“Không ử. Tại sao?”
Vương Minh cảm thấy có chút khó hiểu. Nàng bảo hắn cùng nàng đến buổi khiêu vũ không phải là để khiêu vũ thì đứng nhìn chắc. Vương Minh nghi hoặc nhìn Nguyễn Giai Giai, Nguyễn Giai Giai mỉm cười nhẹ nhàng chỉ xung quanh giải thích
“Bởi họ cứ nhìn vào em, em không quen”
Vương Minh nhìn đám người đứng xung quanh hai người, nam có nữ có, đều đang lén lút liếc nhìn hai người bàn tán gì đó. Không cần phải sử dụng nhiều trí óc Vương Minh cũng đoán được chủ đề bàn tán của bọn người này. Không phải là sự việc lúc nãy thì còn là gì nữa chứ. Quả thật nếu mà cứ ở lại đây, hứng chịu ánh mắt soi mói của đám người này thì quả thật không còn chút tầm tình nào nữa, hắn suy nghĩ một lúc rồi nắm tay Nguyễn Giai Giai kéo ra ngoài hội trường, vừa đi Vương Minh nói
“Nếu vậy thì đi với anh đến môt nơi nhé”
“Ưm”
Nguyễn Giai Giai gật đầu trong lòng rất tò mò không hiểu hắn định đưa nàng đến nơi nào.
Vương Minh cười hắc hắc , lái xe một mạch nhằm hướng ngoại thành chạy đi. Nguyễn Giai Giai yên lặng khống nói gì trong suốt quá trinh, đến khi nhìn thấy ở phía xa xa có một căn nhà đổ nát thì miệng đào mở lớn “a” một tiếng. Vương Minh thấy nàng đã nhận ra thì nhe răng cười hỏi
“Giai Giai em có nhớ nơi này không?”
Nguyễn Giai Giai đỏ mặt, gật đầu, ánh mắt đầy hoài niệm nhìn về phía đống đổ nát ở xa xa, giọng ngọt ngào nói
“Làm sao em quên được chứ. Đó là nơi mà khiến em nảy sinh tình cảm với anh”
“Đúng vậy. Anh cũng không bao giờ quên được cái ngày hôm đó.”
Dừng xe lại trước cái kho hàng năm xưa, giờ đây đã là một đống đổ nát thì Vương Minh thở dài. Nguyễn Giai Giai tiến đến, chủ động vươn hai tay ôm lây eo, đầu tựa vào lồng ngực Vương Minh giọng nhẹ nhàng hỏi
“Anh đang nghĩ gì vậy”
“À. Anh đang nghĩ liệu em có muốn khiêu vũ với anh một điệu tại đây không?”
Nguyễn Giai Giai sững sờ, hóa ra hắn chạy xe một đoạn đường dài như thế đến đây chỉ để mời nàng khiêu vũ với hắn thôi sao. Bất quá tiếp theo đó trong lòng nàn lại vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc bởi nếu được khiêu vũ ở cái nơi đầy ý nghĩa này thì đối với hai người sẽ là một kỉ niệm khó có thể phai được. Nguyễn Giai Giai mặt ửng hồng quyến rũ nói
“Vâng”
“Tốt. Vậy em đợi anh một lát”
Vương Minh tiến vào trong xe, lấy ra một chiếc đĩa nhạc cổ điển, vặn âm thanh ở cỡ lớn nhất lập tức một giai điệu du dương động lòng người phát ra làm huyên náo cả một khoảng không gian đêm tối yên tĩnh. Âm nhạc đã chuẩn bị xong, Vương Minh tiến về phía Nguyễn Giai Giai, khi cách nàng còn đúng vài bước chân nữa thì hắn dừng lại cúi gập người xuống, một ta để sau lưng, một tay đưa lên phía trước, bộ dạng đúng nghĩa của một quí ông châu Âu cổ điển.
“Tiểu thư, tôi có thể mời tiểu thư nhảy được không?”
Nguyễn Giai Giai vừa buồn cười lại vừa hạnh phúc trước hành động của Vương Minh, nàng đưa tay ra đẻ Vương Minh nắm lấy. Vương Minh cười cười kéo nàng ấp vào trong lòng hắn, một tay nắm chặt lấy tay, một tay đặt trên eo Nguyễn Giai Giai. Vương Minh nhìn vào đôi mắt đẹp của Nguyễn Giai Giai, thấy bên trong tràn ngập ánh mắt nhu tình khiến lòng hắn cảm thấy hạnh phục. Hai người bất thần nhìn nhau một lúc rồi cũng bắt đầu bước những bước đầu tiên.
Lấy trăng làm đèn, lấy thảm cỏ xanh phía dưới làm sàn, trong bóng đêm yên tĩnh vang lên những tiếng nhạc du dương, hai bóng người dán chặt vào nhau di chuyển từng bước nhịp nhàng uyển chuyển. Vạn vật như lấy hai bóng đen này làm xung quanh mà xoay quanh đó, một cảnh tượng thật đẹp và lãng mạn như trong tiểu thuyết.
---------------------o0o--------------------
Đêm qua cùng với Nguyễn Giai Giai nhảy đến tận đêm khuya mới về, tinh thần rất là sung mãn nhưng cơ thể hơi mệt mỏi lại khi về thấy Triệu Vận đã ngủ say, hắn không đành lòng đánh thức nàng dậy nên chỉ chui vào chăn, ôm Triệu Vận ngủ.
Tám giờ sáng hắn dậy thì đã không thấy Triệu Vận đâu cả, vào phòng bếp cũng không thấy nàng đây chỉ thấy trên bàn ăn có một đĩa bánh mỳ, một đĩa thịt hun khói và một mảnh giấy.
“Anh Minh, hôm nay trung tâm dưỡng lão báo bệnh phổi của cha em lại tái phát, em phải vào viện thăm cha. Có lẽ tối mới về được”
Vương Minh nhìn tờ giấy thầm cảm thán. Triệu Vận phải nói là vô cùng hiếu thảo mặc dù cha nàng đã làm việc có lỗi với nàng, trong cái thời đại mà kim tiền nặng hơn cả tình thân như thế này thì một cô gái như thế thật là hiếm có và cũng thật là có chút khờ khạo a. Hắn biết với tính cách của Triệu Vận nếu cho nàng ra ngoài xã hội lăn lộn thì chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi không ít, tính cách của nàng chỉ là một bà vợ kiểu mẫu ở nhà chăm trồng chăm con mà thôi. Bất quá chính vì điểm này mà trong lòng Vương Minh phải hết sức che chở chăm lo Triệu Vận, không cho phép bất cứ kẻ nào gây tổn thương dù chỉ là nhỏ nhất đến nàng.
Vương Minh ăn xong món ăn sáng, ngồi trên salon suy nghĩ xem hôm nay nên làm gì không thì đột nhiên nhớ đến việc của Liễu Sơn Thành nói hôm qua. Chạy vào trong phòng ngủ, lấy từ trong túi áo âu phục ra một tấm danh thiếp. Bấm số điện thoại trên đó, chờ một lúc thì tờ điện thoại vang lên một giọng nói phụ nữ rất dễ nghe nhưng hắn có cảm giác sao giọng nói này quen quen thế nào ý.
“Alo. Xin hỏi là ai?”
Vương Minh nghĩ mãi mà không ra, thấy bên kia một lần nữa thúc giục thì mới tỉnh lại. Vương Minh nói
“Liễu tướng quân bảo tôi liên hệ với số điện thoại này”
“Hóa ra là người của Liễu tướng quân. Chúng tôi đã đợi hơn ba tiếng rồi”
“Thật xin lỗi quá. Tại mệt quá nên ngủ quên”
“Không nói dài dòng nữa. Thời gian đang rất khẩn cấp, lập tức đến khu biệt thự Thiên Mỹ trong quân khu phía Nam ngay lập tức”
Khu biệt thự Thiên Mỹ. Quân khu phía Nam. Vương Minh trầm ngâm một lúc rồi sau đó hắn vỗ mạnh vào đầu. Hắn đã nhớ ra hai địa phương này rồi, đó chính là nơi hắn gặp tiểu mỹ nhân Thư Kiều chứ còn đâu nữa. Nghĩ đến cô bé Thư Kiều thì hắn có chút lo lắng nhưng nghĩ đến cái phần thưởng hấp dẫn của nhiệm vụ này, lại nhớ đến lần trước gặp nhau tại công ty hình như nàng ta không nhận ra hắn thì lòng hắn cũng tự tin hơn. Vương Minh nói
“Được tôi lập tức đến ngay”
“Khi đến trước cửa quân khu thì bấm số điện thoại này một lần nữa, sẽ có người đến đón”
“Được”
Vương Minh cúp mày, khóa cửa nhà cẩn thận sau đó xuống gara lấy xe phóng xe ra khỏi khu chung cư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.