Chương 329: Lê Thị Tuyết (2)
kingbin
04/11/2013
Ngồi ở đối diện với Vương Minh, Lê Thị Tuyết cùng đang thưởng thức ly trà nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào Vương Minh. Nhìn người trước mặt, mặc dù người này đeo mặt nạ che giấu thận phận nhưng mà thông qua việc xem xét kỹ lưỡng thân thể bên ngoài thì nàng kết luận người ngồi trước mặt nàng hiện tại là một người rất trẻ tuổi, nhiều nhất thì cũng chỉ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi mà thôi. Nhận ra điều này, Lê Thị Tuyết không khỏi giật mình, trong lòng có chút sợ hãi bởi vì nàng thân là người nổi tiếng trong giới doanh nhân, giao du cũng rộng rãi, cũng gặp qua không ít nhân tài nhưng mà đây là lần đầu tiên nàng gặp một người doanh nhân ở độ tuổi hiện tại lại có được thành tựu lớn như Vương Minh. Nàng vạn lần không ngờ, không chính xác hơn là dù có nằm mộng cũng không tượng tượng được người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này, thậm chí nếu so với con trai nàng Phương Tuấn, lại là ông chủ sau lưng của con quái vật tài chính Vương thị.
Hai người im lặng âm thầm đánh giá một lúc lâu, Vương Minh thấy cũng không sai biệt lắm nên tiến vào chủ đề chính vì vậy chủ động mở miệng trước:
“Chủ tịch Lê, thứ cho tôi không phải, tôi có thể biết ngọn gió nào thổi chủ tịch đến đây được không”
Lê Thị Tuyết tươi cười nói:
“Cũng không có gì đâu, chỉ là tôi có một việc muốn cùng…”
Nói đến đây nàng đột nhiên ngừng lại bởi vì nàng không biết nên xưng hô với Vương Minh như thế nào cả. Tuy rằng từ nàng đã dùng tất cả năng lực điều tra về thân phận của người trẻ tuổi trước mặt thông tin hữu dụng nhất mà nàng điều tra được chỉ là người trẻ tuổi này không chỉ là ông chủ của con quái vật tài chính Vương thị mà còn là người ủng hộ của thế lực mới nổi trong giới xã hội đen Đông Doanh thời gian gần đây, Hắc bang, ngoại trừ điều này thì những thông tin khác như tên họ, ngày sinh, nơi ở,… đều hoàn toàn không tra ra được. Thế nên lúc này nàng mới rơi vào cái tình thế khó mở miệng hiện tại.
Vương Minh cười cười nói:
“Cứ gọi tôi là Mr. Boss”
“Vâng, Mr Boss. Như tôi đã nói lúc nãy, tôi có một thương vụ làm ăn rất lớn muốn cùng ngài hợp tác”
Tuy rằng đối với người trẻ tuổi trước mặt xưng hô “ngài”, Lê Thị Tuyết cảm giác có chút kỳ quái nhưng nàng thân là người kinh nghiệm xã giao cực kỳ phong phú với cả hôm nay nàng có việc cần cầu người ta nên nói ra từ này vẫn rất thuận miệng và tự nhiên, không chút ngượng mồm.
Vương Minh nở nụ cười tà tà, ánh mắt nghiền ngầm nhìn Lê Thị Tuyết, khuôn mặt giả trang một bộ ngạc nhiên nói:
“Hợp tác làm ăn?’
Sau đó nhìn về phía Trương Nghĩa đang đứng ở phía sau lưng hắn hỏi:
“Trương Nghĩa, nếu anh nhớ không nhầm thì công ty chúng ta với tập đoàn Tuyết Thiên lĩnh vực kinh doanh hình như không có dính dáng gì với nhau phải không?”
“Vâng đúng vậy”
Trương Nghĩa lập tức xác nhận.
Vương Minh gật đầu sau đó nhìn Lê Thị Tuyết nói:
“Nếu vậy thì tôi rất tò mò không hiểu chủ tịch Lê muốn đề nghị hợp tác gì với công ty Vương thị chúng tôi”
Lê Thị Tuyết nhìn Vương Minh cùng Trương Nghĩa hai người diễn kịch, lại nhìn bộ dạng giả ngu không biết của Vương Minh thì mặt ngoài vẫn tươi cười ôn hòa nhưng trong lòng lại hậm hực đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết Vương Minh. Rõ ràng trong điện thoại lần trước, nàng đã nói ra cái tên Phương Thiên Uy, nàng tin tưởng một người thông minh như Vương Minh chắc chắn sẽ biết mục đích lần này đến đây của nàng vậy mà hiện giờ người này còn làm bộ như vậy để bức nàng phải nói thẳng ra. Nhất là cái nụ cười kia, trông cực kỳ tà ác khiến nàng cảm giác giống như ngồi trước mặt nàng không phải là người mà là ác ma vậy, cực kỳ không thoải mái. Nàng thân là chủ tịch tập đoàn Tuyết Thiên, danh tiếng tuy không phải quá cao nhưng cũng thuộc vào loại người người ngưỡng mộ, nào có trải qua sự đối đãi như hiện tại nhưng mà sự thật là hiện giờ nàng chỉ có thể dựa vào người thanh niên đáng giận trước mặt này vì vậy đè nén xuống trong lòng tức giận. Nàng nhìn về Trương Nghĩa đứng ở phía sau Vương Minh nói:
“Liệu ở đây nói chuyện có thích hợp không”
Vương Minh theo ánh mắt của Lê Thị Tuyết biết nàng nói là có ý gì. Trương Nghĩa là một trong số ít thủ hạ thân tín của Vương Minh, Vương Minh rất tín nhiệm Trương Nghĩa, bình thường mấy việc của Hăc bang hắn cũng không che giấu Trương Nghĩa bởi dù sao Hắc bang và công ty Vương thị có sự trợ giúp hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng mà lần này vì để cho Lê Thị Tuyết an tâm, Vương Minh chỉ có thể bảo Trương Nghĩa lui ra mà thôi.
“Trương Nghĩa chú tạm thời lui ra ngoài một chút. Anh với chủ tịch Lê có chuyện cần nói riêng”
“Vâng”
Trương Nghĩa cũng không có chút phật lòng nào cả, chỉ đáp một tiếng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhìn thấy cánh cửa phòng làm việc đóng lại, lúc này Lê Thị Tuyết mới quay người lại nhìn vào Vương Minh, giọng hết sức nghiêm túc nói:
“Tôi muốn hợp tác với ngài cùng tiêu diệt Phương Thiên Uy”
Vương Minh thấy hắn đã chính thức hàng phục vị nữ cường nhân cứng đầu này thì trong lòng bốc lên một cảm giác hư vinh, thỏa mãn rất khó nói ra bằng lời nhưng Vương Minh cũng không khỏi giật mình. Theo thông tin từ hắn thu thập được thì Lê Thị Tuyết chính là mối tình đầu của Phương Thiên Uy, vì vậy mà Phương Thiên Uy rất yêu thích Lê Thị Tuyết bằng không tại sao lại giao chức chủ tịch tập đoàn Tuyết Thiên cho Lê Thị Tuyết. Vốn Vương Minh nghĩ rằng nàng ta biết Phương Thiên Uy bị Vương Minh ép ghê quá nên chuẩn bị muốn làm liều, lúc đó nàng ta chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị liên lụy nên hôm nay sẽ đề nghị Vương Minh trợ giúp nàng tránh khỏi nguy cơ nhưng thật bất ngờ là nàng lại đề nghị muốn hiệp lực cùng Vương Minh tiêu diệt Phương Thiên Uy. Quả thật là quá kỳ lạ và khó hiểu. Chẳng lẽ giữa hai người có một mâu thuẫn bí ẩn nào sao? Càng nghĩ Vương Minh càng cảm thấy chắc chắn giữa hai người có mâu thuẫn gì đó. Vương Minh chưa nói gì mà chăm chăm nhìn biểu hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Thị Tuyết, xác định lời nàng ta vừa nói là không phải nói chơi hay nói đùa thì cảm thấy tò mò nhưng Vương Minh cũng không phải tay gà mờ, hắn biết lúc này hỏi những vấn đề như vậy thì khi đàm phán điều kiện hắn sẽ là người bị mất lợi thế vì vậy mặt ngoài làm một bộ dửng dưng không thèm để ý, nhẹ nhàng nói:
“Vậy chủ tịch Lê có thể cho tôi thứ gì?”
Lê Thị Tuyết nhìn bộ dạng thản nhiên của Vương Minh thì cũng không quá ngạc nhiên, giống như thể biểu hiện lúc này của Vương Minh đã hoàn toàn nằm trong dự đoạn của nàng rồi. Lê Thị Tuyết nói:
“Chắc ngài đã điều tra nên cũng biết được mấy việc làm đen tối bẩn thỉu của Phương Thiên Uy đều là do đám chó săn trung thành với hắn phụ trách, trong đó có một con chó đầu đàn, là còn chó mà tên Phương Thiên Uy tin tưởng nhất và cũng là kẻ tường tận nhất mọi việc, kẻ đó có tên là Lương Mạnh Vũ”
Lê Thị Tuyết nói đến đây thì dừng lại nhìn Vương Minh như muốn chờ hắn xác nhận rồi mới nói tiếp.
Vương Minh gật đầu xác nhận nói:
“Điều này tôi biết”
“Vậy người cả ngài có điều tra được thông tin gì về hắn không?”
“Không”
Quả thật Vương Minh từ rất lâu đã tốn rất nhiều công sức cho người đi điều tra về cái kẻ có tên là Lương Mạnh Vũ kia nhưng tất cả đề vô vọng, không hề có một chút thông tin nào cả.
Hai người im lặng âm thầm đánh giá một lúc lâu, Vương Minh thấy cũng không sai biệt lắm nên tiến vào chủ đề chính vì vậy chủ động mở miệng trước:
“Chủ tịch Lê, thứ cho tôi không phải, tôi có thể biết ngọn gió nào thổi chủ tịch đến đây được không”
Lê Thị Tuyết tươi cười nói:
“Cũng không có gì đâu, chỉ là tôi có một việc muốn cùng…”
Nói đến đây nàng đột nhiên ngừng lại bởi vì nàng không biết nên xưng hô với Vương Minh như thế nào cả. Tuy rằng từ nàng đã dùng tất cả năng lực điều tra về thân phận của người trẻ tuổi trước mặt thông tin hữu dụng nhất mà nàng điều tra được chỉ là người trẻ tuổi này không chỉ là ông chủ của con quái vật tài chính Vương thị mà còn là người ủng hộ của thế lực mới nổi trong giới xã hội đen Đông Doanh thời gian gần đây, Hắc bang, ngoại trừ điều này thì những thông tin khác như tên họ, ngày sinh, nơi ở,… đều hoàn toàn không tra ra được. Thế nên lúc này nàng mới rơi vào cái tình thế khó mở miệng hiện tại.
Vương Minh cười cười nói:
“Cứ gọi tôi là Mr. Boss”
“Vâng, Mr Boss. Như tôi đã nói lúc nãy, tôi có một thương vụ làm ăn rất lớn muốn cùng ngài hợp tác”
Tuy rằng đối với người trẻ tuổi trước mặt xưng hô “ngài”, Lê Thị Tuyết cảm giác có chút kỳ quái nhưng nàng thân là người kinh nghiệm xã giao cực kỳ phong phú với cả hôm nay nàng có việc cần cầu người ta nên nói ra từ này vẫn rất thuận miệng và tự nhiên, không chút ngượng mồm.
Vương Minh nở nụ cười tà tà, ánh mắt nghiền ngầm nhìn Lê Thị Tuyết, khuôn mặt giả trang một bộ ngạc nhiên nói:
“Hợp tác làm ăn?’
Sau đó nhìn về phía Trương Nghĩa đang đứng ở phía sau lưng hắn hỏi:
“Trương Nghĩa, nếu anh nhớ không nhầm thì công ty chúng ta với tập đoàn Tuyết Thiên lĩnh vực kinh doanh hình như không có dính dáng gì với nhau phải không?”
“Vâng đúng vậy”
Trương Nghĩa lập tức xác nhận.
Vương Minh gật đầu sau đó nhìn Lê Thị Tuyết nói:
“Nếu vậy thì tôi rất tò mò không hiểu chủ tịch Lê muốn đề nghị hợp tác gì với công ty Vương thị chúng tôi”
Lê Thị Tuyết nhìn Vương Minh cùng Trương Nghĩa hai người diễn kịch, lại nhìn bộ dạng giả ngu không biết của Vương Minh thì mặt ngoài vẫn tươi cười ôn hòa nhưng trong lòng lại hậm hực đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết Vương Minh. Rõ ràng trong điện thoại lần trước, nàng đã nói ra cái tên Phương Thiên Uy, nàng tin tưởng một người thông minh như Vương Minh chắc chắn sẽ biết mục đích lần này đến đây của nàng vậy mà hiện giờ người này còn làm bộ như vậy để bức nàng phải nói thẳng ra. Nhất là cái nụ cười kia, trông cực kỳ tà ác khiến nàng cảm giác giống như ngồi trước mặt nàng không phải là người mà là ác ma vậy, cực kỳ không thoải mái. Nàng thân là chủ tịch tập đoàn Tuyết Thiên, danh tiếng tuy không phải quá cao nhưng cũng thuộc vào loại người người ngưỡng mộ, nào có trải qua sự đối đãi như hiện tại nhưng mà sự thật là hiện giờ nàng chỉ có thể dựa vào người thanh niên đáng giận trước mặt này vì vậy đè nén xuống trong lòng tức giận. Nàng nhìn về Trương Nghĩa đứng ở phía sau Vương Minh nói:
“Liệu ở đây nói chuyện có thích hợp không”
Vương Minh theo ánh mắt của Lê Thị Tuyết biết nàng nói là có ý gì. Trương Nghĩa là một trong số ít thủ hạ thân tín của Vương Minh, Vương Minh rất tín nhiệm Trương Nghĩa, bình thường mấy việc của Hăc bang hắn cũng không che giấu Trương Nghĩa bởi dù sao Hắc bang và công ty Vương thị có sự trợ giúp hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng mà lần này vì để cho Lê Thị Tuyết an tâm, Vương Minh chỉ có thể bảo Trương Nghĩa lui ra mà thôi.
“Trương Nghĩa chú tạm thời lui ra ngoài một chút. Anh với chủ tịch Lê có chuyện cần nói riêng”
“Vâng”
Trương Nghĩa cũng không có chút phật lòng nào cả, chỉ đáp một tiếng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhìn thấy cánh cửa phòng làm việc đóng lại, lúc này Lê Thị Tuyết mới quay người lại nhìn vào Vương Minh, giọng hết sức nghiêm túc nói:
“Tôi muốn hợp tác với ngài cùng tiêu diệt Phương Thiên Uy”
Vương Minh thấy hắn đã chính thức hàng phục vị nữ cường nhân cứng đầu này thì trong lòng bốc lên một cảm giác hư vinh, thỏa mãn rất khó nói ra bằng lời nhưng Vương Minh cũng không khỏi giật mình. Theo thông tin từ hắn thu thập được thì Lê Thị Tuyết chính là mối tình đầu của Phương Thiên Uy, vì vậy mà Phương Thiên Uy rất yêu thích Lê Thị Tuyết bằng không tại sao lại giao chức chủ tịch tập đoàn Tuyết Thiên cho Lê Thị Tuyết. Vốn Vương Minh nghĩ rằng nàng ta biết Phương Thiên Uy bị Vương Minh ép ghê quá nên chuẩn bị muốn làm liều, lúc đó nàng ta chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị liên lụy nên hôm nay sẽ đề nghị Vương Minh trợ giúp nàng tránh khỏi nguy cơ nhưng thật bất ngờ là nàng lại đề nghị muốn hiệp lực cùng Vương Minh tiêu diệt Phương Thiên Uy. Quả thật là quá kỳ lạ và khó hiểu. Chẳng lẽ giữa hai người có một mâu thuẫn bí ẩn nào sao? Càng nghĩ Vương Minh càng cảm thấy chắc chắn giữa hai người có mâu thuẫn gì đó. Vương Minh chưa nói gì mà chăm chăm nhìn biểu hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Thị Tuyết, xác định lời nàng ta vừa nói là không phải nói chơi hay nói đùa thì cảm thấy tò mò nhưng Vương Minh cũng không phải tay gà mờ, hắn biết lúc này hỏi những vấn đề như vậy thì khi đàm phán điều kiện hắn sẽ là người bị mất lợi thế vì vậy mặt ngoài làm một bộ dửng dưng không thèm để ý, nhẹ nhàng nói:
“Vậy chủ tịch Lê có thể cho tôi thứ gì?”
Lê Thị Tuyết nhìn bộ dạng thản nhiên của Vương Minh thì cũng không quá ngạc nhiên, giống như thể biểu hiện lúc này của Vương Minh đã hoàn toàn nằm trong dự đoạn của nàng rồi. Lê Thị Tuyết nói:
“Chắc ngài đã điều tra nên cũng biết được mấy việc làm đen tối bẩn thỉu của Phương Thiên Uy đều là do đám chó săn trung thành với hắn phụ trách, trong đó có một con chó đầu đàn, là còn chó mà tên Phương Thiên Uy tin tưởng nhất và cũng là kẻ tường tận nhất mọi việc, kẻ đó có tên là Lương Mạnh Vũ”
Lê Thị Tuyết nói đến đây thì dừng lại nhìn Vương Minh như muốn chờ hắn xác nhận rồi mới nói tiếp.
Vương Minh gật đầu xác nhận nói:
“Điều này tôi biết”
“Vậy người cả ngài có điều tra được thông tin gì về hắn không?”
“Không”
Quả thật Vương Minh từ rất lâu đã tốn rất nhiều công sức cho người đi điều tra về cái kẻ có tên là Lương Mạnh Vũ kia nhưng tất cả đề vô vọng, không hề có một chút thông tin nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.