Siêu Cấp Ác Ma

Chương 312: Leo thác nước (4)

kingbin

04/11/2013

Nghĩ nghĩ không hiểu sao Nguyễn Đại Dương lại nhớ đến những lời nói của Vương Minh, hắn giật mình nghĩ chẳng lẽ những cái bẫy này là do Vương Minh bố trí. Càng nghĩ càng cảm thấy có lý vì vậy lúc này hắn sợ rằng phía trước đón chờ bọn hắn là còn vô số bẫy rập khác nữa.Chính vì lo sợ lại tốn thêm thời gian với mấy cái bẫy rập vì vậy Nguyễn Đại Dương liền lập tức hạ lệnh:

“Lập tức chia đội thành ba nhóm. Nhóm số một là nhóm dò đường, đi đầu tiên dò xét phía trước có cạm bẫy hay không. Nhóm thứ hai theo sát nhóm số một, nếu như nhóm số một có người bị mắc bẫy lập tức tiến lên giải cứu. Nhóm ba chạy cách nhóm hai một khoảng, không có nhiệm vụ gì chỉ cần nhắm mục tiêu thác nước mà thẳng tiến. Mọi người đã rõ chưa?”

“Đã rõ”

Tất cả thành viên đội một đồng thanh hô rồi nhanh chóng tự phân công chia thành ba tổ như lời của Nguyễn Đại Dương.

Không thể không công nhận rằng kế sách này của Nguyễn Đại Dương rất tốt, có thể nói khá là chu toàn. Việc chia làm ba đội một làm ba nhóm với một nhóm dò đường, một nhóm giải cứu và một nhóm chính chỉ lo việc chạy về mục tiêu, Nguyễn Đại Dương không hề lo việc những cái bẫy phía trước sẽ khiến bọn hắn lãng phí thêm thời gian quí báu nữa. Mà hắn nghĩ ra được đối sách này một phần cũng là nhờ hắn nhận ra một lỗ hổng trong điều luật của Vương Minh.

Vương Minh chỉ nói là đội nào giành cờ trước rồi trở về điểm tập kết an toàn sẽ là đội chiến thắng. Nếu như vậy nghĩa là chỉ cần một người lấy được cờ cũng là đạt được một nửa yêu cầu thế nên hắn quyết định lợi dụng lỗ hổng này. Hắn chia đội làm ba nhóm, nhóm một và nhóm hai sẽ đảm bảo nhóm ba có khả năng vượt qua các cạm bẫy đến được mục tiêu cuối cùng là thác nước. Đến lúc đến được đích, thì nhóm ba chỉ việc bằng tốc độ nhanh nhất lấy được ngọn cờ trên đỉnh tháp xuống sau đường cũ quay về điểm xuất phát. Còn những người cả nhóm một và nhóm hai sẽ không cần phải đi tiếp chỉ cần sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình lập tức quay trở lại điểm xuất phát đợi nhóm ba trở về là được.

Quả thật cái đối sách này của Nguyễn Đại Dương là rất tốt, đã lợi dụng hết lỗ hổng trong những điều luật Vương Minh đưa ra bất quá hắn đã đánh giá quá thấp trí tuệ của Vương Minh rồi. Vương Minh dù sao cũng là người sở hữu đoạn gien đột biến, trí tuệ thông mình hơn người thường rất nhiều, điều Nguyễn Đại Dương nghĩ ra được thì làm sao hắn lại không nhận ra được chứ. Đương nhiên một khi đã nghĩ ra thì Vương Minh sẽ không để các đội lách luật được rồi vì vậy ở phía trước hắn đã có phương pháp đối phó rồi.

Quả nhiên đúng như Nguyễn Đại Dương dự đoán, đoạn đường phía trước là được bố trí vô số bẫy treo và hố bẫy chờ sẵn. Bất quá vì việc chia đội làm ba nhóm vì vậy một đường phía trước tuy rằng cạm bẫy trùng trùng điệp diệp, dày đặc vô cùng nhưng nhóm ba do Nguyễn Đại Dương dẫn đầu vẫn băng băng một đường về phía trước, không hề lãng phí một chút thời gian quý báu nào cả. Nhìn thấy kế sách của mình phát huy hiệu quả rực rỡ thì Nguyễn Đại Dương cực kỳ cao hứng, nụ cười luôn treo trên miệng đến nỗi suốt cả quãng đường cũng không khép lại được.

-----------------------------o0o--------------------------------

Lúc này đội một đã chạy qua được 7 km của đoạn đường dẫn đến thác nước, cách bọn họ khoảng chừng 500 m, đội thợ săn một do Bùi Hải Quân dẫn đầu đang ẩn nấp ở sườn núi trên một sườn núi cao ở ven đường chờ đợi con mồi đến. Đứng tại đây, Bùi Hải Quân hoàn toàn chứng kiến được tất cả hành động của đội một của Nguyễn Đại Dương, hắn cũng khá bất ngờ là một người trông vẻ ngoài cục mịch giống với loại người biết cơ bắp chứ không biết dùng não như Nguyễn Đại Dương lại có thể nghĩ ra đối sách kiểu này để đối phó với đống cạm bẫy mà hắn đã bày ra. Nhíu mày, Bùi Hải Quân nhận ra việc làm cả Nguyễn Đại Dương chẳng khác gì là đang lạch luật ăn gian, điều này rất không tốt bởi nó sẽ làm hỏng ý nghĩa của hạng mục huấn luyện lần này vì vậy hắn lập tức thông qua bộ đầm liên lạc với Vương Minh, kể với Vương Minh về việc hắn vừa chứng kiến, chỉ thấy Vương Minh cười giọng cũng không quá bận tâm nói:

“Ha ha… thật không ngờ cái tên Nguyễn Đại Dương trông to xác như vậy mà lại nghĩ ra được cách này… ha ha thật không tệ a”

Bùi Hải Quân thấy Vương Minh vẫn chưa nói phải làm sao thì có chút nóng lòng hỏi:



“Vậy bọn em phải làm sao bây giờ. Chẳng lẽ cứ để đội một lách luật sao?”

“Lách luật… hừ… chú nghĩ anh sẽ để như vậy sao?”

Vương Minh tươi cười nói.

Bùi Hải Quân gật đầu, hắn biết Vương Minh rất coi trọng cuộc huấn luyện đặc biệt này, đã dồn rất nhiều tâm sức vào đây thì làm sao có thể để thuộc hạ ngang nhiên lách luật phá hoại mục đích của khóa huấn luyện được cơ chứ. Đột nhiên lúc này hắn nghĩ đến một thứ gì đó nhưng không có nắm chắc vì vậy cẩn cẩn thận thận hỏi Vương Minh:

“Anh Minh chẳng lẽ anh…”

Vương Minh ở đầu bên kia biết Bùi Hải Quân đã lờ mờ đoán được dụng ý của hắn thì rất hài lòng. Hắn gật đầu nói:

“Đúng vậy, chú nghĩ hoàn toàn đúng. Chính vì sợ có người lợi dụng lách luật nên anh mới bảo chú thành lập các đội “thợ săn” mai phục trên đường”

Ồ. Bùi Hải Quân kêu một tiếng tựa hồ đã hiểu dụng ý của Vương Minh. Lúc đầu hắn còn tưởng rằng Vương Minh lập ra mấy đội thợ săn này cũng chỉ là để mục đích là tiêu khiển đồng thời gia tăng thêm độ khó cho bài huấn luyện. Thật không ngờ là bên trong lại có dụng ý sâu xa đến như vậy. Lúc này đây Bùi Hải Quân chính thức bội phục Vương Minh rồi.

Có thể nói đội “thợ săn” tồn tại chính là khắc chế hoàn toàn phương pháp lách luật của Nguyễn Đại Dương đang áp dụng vào lúc này. Bởi vì theo luật, đội chiến thắng là đội đảm bảo hai yếu tốt là lấy được lá cờ và toàn đội đều phải trở về nơi xuất phát. Mà vũ khí đội thợ săn sử dụng là thuốc gây mê đủ để gây mê cho một con voi, nếu như bắn lên người đảm bảo mục tiêu hôn mê bất tỉnh ít nhất là nửa ngày mới có thể tỉnh vì vậy điều này sẽ tạo thành khó khăn và gánh nặng lên các đội. Thế nên chỉ cần đội “thợ săn” tiêu diệt nhóm một và nhóm hai của đội một thì lập tức coi như kế hoạch mà Nguyễn Đại Dương cho là hoàn hảo coi như hoàn toàn tan thành mây khói. Đó là còn chưa kể đến đội thợ săn số năm của Vương Minh đang trực ẩn nấp tại thác nước nữa. Thế nên bất cứ kẻ nào đừng có mở tưởng đến việc trốn tập hay lách luật ăn gian để giành chiến thắng.

“Vâng em đã biết nên làm thế nào”

“Hiểu được là tốt, chú cứ theo thế mà tiến hành đi. Có gì liên lạc với anh”

“Vâng”



Bùi Hải Quân đáp một tiếng, hắn cắt liên lạc với Vương Minh sau đó nhìn mười người của đội thợ săn một, truyền đại cho mười người hành động:

“Lát nữa, đợi cho nhóm “con mồi” thứ ba đi qua, chúng ta sẽ lập tức tiêu diệt các “con mồi” còn lưu lại. Mọi người đã rõ rồi chứ?”

“Đã rõ”

Mười người gật đầu đồng thanh nói.

“Nếu đã rõ rồi thì lập tức di chuyển đến vị trí thích hợp, mục tiêu chuẩn bị đến rồi”

Nói xong, Bùi Hải Quân dẫn đầu nhóm mười người bắt đầu di chuyển, kéo gần lại khoảng cách với đám người Nguyễn Đại Dương.

-----------------------------o0o-----------------------------------

Nguyễn Đại Dương một đoạn đường đi sóng yên biển lặng, ở phía trước nhóm dò đường và nhóm giải cứu làm việc rất hiệu quả thì rất hài lòng nhưng không vì như vậy mà hắn lơ là cảnh giác. Bởi hắn ẩn ẩn cảm giác dường như mấy cái bẫy này vẫn chưa phải là điều xấu nhất mà bọn hắn sẽ gặp đồng thời hắn cũng tin tưởng Vương Minh sẽ chỉ dựa vào mấy cái bẫy đơn giản mà cản chân bọn hắn được. Vì vậy suốt cả quãng đường vừa qua, Nguyễn Đại Dương thần kinh luôn căng thẳng đề phòng xung quanh, nội khí trong cơ thể cũng được đặt ở trạng thái sẵn sàng, có thể phát động bất cứ lúc nào.

“A…”

Lúc này ở phía trước không xa truyền đến tiếng kêu, điều này tức là lại có người ở hai đội phía trước vướng phải cạm bẫy. Nhóm thứ ba của Nguyễn Đại Dương lập tức đẩy nhanh tốc độ đi đến nơi phát ra tiếng hét.

Thấy ở phía trước có hai người đang bị giam trong một cái lồng gỗ, hai người bị treo trên cành cây, hai người bị rơi vào trong cái hộ bẫy, Nguyễn Đại Dương cũng không quá bận tâm đến bảy người này bởi vì khi hắn đến nơi thì đã có người của nhóm hai tản ra xung quanh tìm kiếm dây leo và các thứ để cứu người rồi thế nên cũng không muốn tốn thời gian lập tức dẫn đầu nhóm ba đi vòng qua tiếp tục về phía trước. Bất quá lúc này một thành viên, cũng là thành viên tâm phúc của hắn ở đội một tiến đến gần nói nhỏ:

“Đội trưởng, chúng ta hiện nay đã không con người dò đường nữa, nếu như cứ như thế này tiến về phía trước thì e rằng không ổn”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Ác Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook