Chương 317: Leo thác nước (9)
kingbin
04/11/2013
Nhìn thảm cảnh trước mặt của thành viên Hắc quân, Lê Minh Đức sững sở rất lâu mới tỉnh lại. Vội vàng tiến đến gần những thành viên này kiểm tra. Một lát sau thì hắn đứng dậy rồi thở phào một cái, cảm giác trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn bởi vì qua vừa rồi kiểm tra, hắn biết những người này chỉ là đang bị hôn mê mà thôi, không hề có gì nguy hiểm đến tính mạng cả. Bất quá nhẹ nhõm thì nhẹ nhõm nhưng hắn trong lòng lúc này không kiềm chế được bùng lên một cỗ lửa giận, ánh mắt trở lên cực kỳ sắc bén, tràn ngập sát khí đồng thời cũng cảm giác hoang mang không biết tại sao lại xuất hiện cái tình cảnh này vì vậy ngoài miệng theo thói quen lẩm bẩm một câu hỏi:
“Tại sao… tại sao lại thế này”
Lúc đầu tiên nhìn thấy những cảnh này Lê Minh Đức lập tức nghĩ ngay đến việc những thành viên Hắc quân ở trước mặt bị kẻ địch tấn công. Nhưng mà hắn rất nhanh phủ định cái giả thuyết này bởi vì lúc nãy qua kiểm tra hắn phát hiện những người này bị tấn công bởi viên đạn hình mũi tiêm có tẩm thuốc gây mê. Nếu như là kẻ địch thật sự tập kích thì đáng lẽ phải sử dụng đạn thật chứ cần gì phải dùng đến đạn gây mê làm gì. Đồng thời Hắc quân kể từ lúc lập ra đến giờ đều che giấu ẩn mình rất kỹ càng, cho dù là lực lượng tình báo của quân đội hay các gia tộc cũng không biết về sự tồn tại của Hắc quân. Đó là còn chưa nói đến kể từ lúc thành lập, ngoại trừ một lần xuất động trợ giúp Hắc bang chiếm lĩnh quận 13 thì Hắc quân chưa lần nào xuất động nữa cả, vì vậy chắc chắn cũng sẽ không gây ra thù hằn gì với bất cứ thế lực nào. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng lại đâm đầu vào ngõ cụt, không thể nghĩ ra được cái gì nên Lê Minh Đức càng lúc càng cảm thất hoang mang.
Xào xạc…!
Đang thất thần lâm vào trong tình trạng tự hỏi nhưng các giác quan của Lê Minh Đức vẫn không hề có chút nào lờ là cảnh giác cả. Vừa nghe thấy tiếng động phát ra từ trong đám bụi cây gần đó, hắn lập tức thu hồi lại tinh thần, nội khí điên cuồng vận chuyển trong cơ thể đặc biệt là ở đôi bàn tay, do nội khí tập trung với mật độ dày đặc vô cùng nên ngưng tụ thành một cái giống như găng tay các võ sĩ quyền anh thường dùng trong thi đấu, hoàn toàn bao phủ cả đôi bàn tay của Lê Minh Đức đồng thời Lê Minh Đức di động thân thể nhảy về phía sau chục bước kéo dài khoảng cách của hắn với cái bụi cây đang phát ra thanh âm, đôi mắt chăm chú nhìn vào bụi cây không chớp mắt dù chỉ là trong tích tắc. Lúc này Lê Minh Đức đã hoàn toàn ở trạng thái chiến đấu, nếu như thứ phía sau bụi cây kia là kẻ địch thì hắn tin tưởng với một chiêu toàn lực có thể bất ngờ giết chết đối phương.
Bùi Hải Quân sau khi hạ gục tất cả con mồi, hắn không lựa chọn xuất hiện mà vẫn ẩn núp trong bụi cây gần đấy chờ xem còn có con mồi nào xuất hiện nữa không. Nhưng mà chờ đợi suốt một khoảng thời gian mà vẫn không thấy con mồi nào xuất hiện cả thế nên Bùi Hải Quân nghĩ rằng có lẽ con mồi đã hết rồi đồng thời cũng đúng lúc hắn thấy Lê Minh Đức tiến đến vì vậy quyết định rời chỗ ẩn thân.
Nhưng mà vừa dẫn người đi được vài bước đột nhiên hắn cảm giác được được tình trạng hiện giờ của Lê Minh Đức lúc này, đương nhiên cũng không cần mất vài giây là hiểu tại sao. Hắn biết lúc này còn không lên tiếng thì lúc vừa bước chân ra ngoài chắc chắn thứ nghênh đón hắn sẽ là một quyền toàn lực của Lê Minh Đức. Hắn mặc dù tự nhận là thực lực không kém, thậm chí có thể đánh ngang tay với Nguyễn Đại Dương bất quá hắn cũng hiểu thực lực của mình so với Lê Minh Đức còn kém nhiều lắm nên nếu ăn một quyền toàn lực của Lê Minh Đức tuy rằng cũng không đến mức là đi tong cái mạng nhỏ này nhưng đau khổ thì chắc chắn là không thiếu. Bùi Hải Quân cũng không phải là loại biến thái, thích cái loại tự ngược đãi thân thể vì vậy nhanh chóng cất tiếng để Lê Minh Đức nhận ra hắn:
“Ấy ấy anh Đức, đừng động thủ là em đây”
Lê Minh Đức đột nhiên lúc này nghe được giọng nói quen thuộc thì ngẩn người ra, tình trạng chiến đấu những mà vẫn không có giải trừ. Hắn nghi nghi hoặc hoặc hỏi:
“Là Quân sao”
“Vâng là em”
Bùi Hải Quân lúc này dẫn người bước ra khỏi bụi cây, tươi cười hướng Lê Minh Đức gật đầu.
Lê Minh Đức thấy đúng là Bùi Hải Quân thì thu hồi lại nội khí vào trong cơ thể, ánh mắt quét Bùi Hải Quân và những người phía sau một lượt. Nhìn cách ăn mặc và khẩu trung trên tay đám người Bùi Hải Quân thì Lê Minh Đức lại càng cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu, hắn mở miệng hỏi:
“Thế chú làm gì ở đây? Bộ trang phục này là sao? Khẩu súng trên tay chú để làm gì? Còn những người phía sau chú là ai vậy?”
Bùi Hải Quân trong lòng cười khổ, hắn biết kiểu gì khi gặp Lê Minh Đức sẽ hỏi vì vậy cũng không giấu giếm gì nữa liền kể một mạch những gì mà Vương Minh bố trí cho hắn làm.
Lê Minh Đức càng nghe, đôi mắt lại càng trợn trừng. Cuối cùng khi Bùi Hải Quân nói xong thì phải ước chừng vài phút đồng hồ sau hắn mới hồi tỉnh lại, mở miệng hỏi:
“Ý chú là tất cả người này là do chú hạ”
“Không phải một mình em mà là bọn em”
Bùi Hải Quân lắc đầu, sửa lại lời nói sai của Lê Minh Đức.
“Vậy ba đội kia thì sao?”
Lê Minh Đức tiếp tục hỏi.
Bùi Hải Quân trả lời:
“Theo thông tin em nhận được gần nhất thì ở ba con đường kia, con mồi cũng đã bị hốt sạch rồi”
Đến lúc này Lê Minh Đức triệt để im lặng, hắn quả thật là không còn gì để nói nữa rồi. Đột nhiên lúc này Lê Minh Đức không hiểu sao nghĩ đến việc mà Vương Minh dặn dò hắn trước khi cho hắn xuất phát, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn khiến hắn không khỏi rùng mình. Nhưng mà đây chỉ là ý nghĩ do hắn phỏng đoán, cũng không quán nắm chắc vì vậy hắn hướng Bùi Hải Quân đang đứng bên cạnh hỏi, hi vọng Bùi Hải Quân có thể giúp hắn làm rõ ràng cái ý nghĩ kia:
“Quân, chú có biết về một con đường đất nằm gần thác nước không?”
“Con đường đất gần thác nước?”
“Đúng, cái con đường dẫn thẳng lên trên thượng nguồn của thác nước đó”
“Dẫn lên thượng nguồn thác?”
Bùi Hải Quân cau mày suy nghĩ. Hắn lúc trước cùng với Lê Minh Đức thiết lập các bẫy rập ở xung quanh thác nước đã cẩn cẩn thận thận cho người đi dò xét xung quanh đó, nếu như hắn nhớ không nhầm thì hoàn toàn không tồn tại một con đường đất nào có thể dẫn lên thượng nguồn ở xung quanh đó cả. Mà cho dù có thì hắn sẽ phát hiện ra, đến lúc đó chắc chắn Vương Minh sẽ ra lệnh hủy đi con đường đó bởi vì hắn biết Vương Minh đặt rất nhiều tâm trí và hi vọng vào cái bài huấn luyện này, Vương Minh sẽ không tha thứ cho kẻ nào thông qua mấy trò gian lận mà phá hỏng ý đồ của hắn. Nói không đâu xa, những thành viên đội một của Hắc quân đang nằm ngủ trên đất chính là minh chứng chân thật nhất.
Hắn đang định mở miệng nói một tiếng “Không có” thì lúc này đột nhiên một thủ hạ trong nhóm thợ săn ở phía sau tiến đến gần hắn và Lê Minh Đức, đôi mắt hết nhìn Lê Minh Đức lại nhìn Bùi Hải Quân, do dự nói:
“Hai vị đại ca, thực ra là có một con đường như vậy ở gần thác nước”
“Cái gì”
Hai người Lê Minh Đức và Bùi Hải Quân không hẹn mà cùng đồng thanh nói, khuôn mặt cả hai đều không che giấu được sự kinh ngạc. Đương nhiên nguyên nhân khiến hai người kinh ngạc hoàn toàn khác nhau. Lê Minh Đức kinh ngạc bởi hắn không ngờ cái suy nghĩ vừa rồi lại hoàn toàn chính xác còn Bùi Hải Quân kinh ngạc là bởi sự tồn tại của cái con đường đất kia.
“Tại sao… tại sao lại thế này”
Lúc đầu tiên nhìn thấy những cảnh này Lê Minh Đức lập tức nghĩ ngay đến việc những thành viên Hắc quân ở trước mặt bị kẻ địch tấn công. Nhưng mà hắn rất nhanh phủ định cái giả thuyết này bởi vì lúc nãy qua kiểm tra hắn phát hiện những người này bị tấn công bởi viên đạn hình mũi tiêm có tẩm thuốc gây mê. Nếu như là kẻ địch thật sự tập kích thì đáng lẽ phải sử dụng đạn thật chứ cần gì phải dùng đến đạn gây mê làm gì. Đồng thời Hắc quân kể từ lúc lập ra đến giờ đều che giấu ẩn mình rất kỹ càng, cho dù là lực lượng tình báo của quân đội hay các gia tộc cũng không biết về sự tồn tại của Hắc quân. Đó là còn chưa nói đến kể từ lúc thành lập, ngoại trừ một lần xuất động trợ giúp Hắc bang chiếm lĩnh quận 13 thì Hắc quân chưa lần nào xuất động nữa cả, vì vậy chắc chắn cũng sẽ không gây ra thù hằn gì với bất cứ thế lực nào. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng lại đâm đầu vào ngõ cụt, không thể nghĩ ra được cái gì nên Lê Minh Đức càng lúc càng cảm thất hoang mang.
Xào xạc…!
Đang thất thần lâm vào trong tình trạng tự hỏi nhưng các giác quan của Lê Minh Đức vẫn không hề có chút nào lờ là cảnh giác cả. Vừa nghe thấy tiếng động phát ra từ trong đám bụi cây gần đó, hắn lập tức thu hồi lại tinh thần, nội khí điên cuồng vận chuyển trong cơ thể đặc biệt là ở đôi bàn tay, do nội khí tập trung với mật độ dày đặc vô cùng nên ngưng tụ thành một cái giống như găng tay các võ sĩ quyền anh thường dùng trong thi đấu, hoàn toàn bao phủ cả đôi bàn tay của Lê Minh Đức đồng thời Lê Minh Đức di động thân thể nhảy về phía sau chục bước kéo dài khoảng cách của hắn với cái bụi cây đang phát ra thanh âm, đôi mắt chăm chú nhìn vào bụi cây không chớp mắt dù chỉ là trong tích tắc. Lúc này Lê Minh Đức đã hoàn toàn ở trạng thái chiến đấu, nếu như thứ phía sau bụi cây kia là kẻ địch thì hắn tin tưởng với một chiêu toàn lực có thể bất ngờ giết chết đối phương.
Bùi Hải Quân sau khi hạ gục tất cả con mồi, hắn không lựa chọn xuất hiện mà vẫn ẩn núp trong bụi cây gần đấy chờ xem còn có con mồi nào xuất hiện nữa không. Nhưng mà chờ đợi suốt một khoảng thời gian mà vẫn không thấy con mồi nào xuất hiện cả thế nên Bùi Hải Quân nghĩ rằng có lẽ con mồi đã hết rồi đồng thời cũng đúng lúc hắn thấy Lê Minh Đức tiến đến vì vậy quyết định rời chỗ ẩn thân.
Nhưng mà vừa dẫn người đi được vài bước đột nhiên hắn cảm giác được được tình trạng hiện giờ của Lê Minh Đức lúc này, đương nhiên cũng không cần mất vài giây là hiểu tại sao. Hắn biết lúc này còn không lên tiếng thì lúc vừa bước chân ra ngoài chắc chắn thứ nghênh đón hắn sẽ là một quyền toàn lực của Lê Minh Đức. Hắn mặc dù tự nhận là thực lực không kém, thậm chí có thể đánh ngang tay với Nguyễn Đại Dương bất quá hắn cũng hiểu thực lực của mình so với Lê Minh Đức còn kém nhiều lắm nên nếu ăn một quyền toàn lực của Lê Minh Đức tuy rằng cũng không đến mức là đi tong cái mạng nhỏ này nhưng đau khổ thì chắc chắn là không thiếu. Bùi Hải Quân cũng không phải là loại biến thái, thích cái loại tự ngược đãi thân thể vì vậy nhanh chóng cất tiếng để Lê Minh Đức nhận ra hắn:
“Ấy ấy anh Đức, đừng động thủ là em đây”
Lê Minh Đức đột nhiên lúc này nghe được giọng nói quen thuộc thì ngẩn người ra, tình trạng chiến đấu những mà vẫn không có giải trừ. Hắn nghi nghi hoặc hoặc hỏi:
“Là Quân sao”
“Vâng là em”
Bùi Hải Quân lúc này dẫn người bước ra khỏi bụi cây, tươi cười hướng Lê Minh Đức gật đầu.
Lê Minh Đức thấy đúng là Bùi Hải Quân thì thu hồi lại nội khí vào trong cơ thể, ánh mắt quét Bùi Hải Quân và những người phía sau một lượt. Nhìn cách ăn mặc và khẩu trung trên tay đám người Bùi Hải Quân thì Lê Minh Đức lại càng cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu, hắn mở miệng hỏi:
“Thế chú làm gì ở đây? Bộ trang phục này là sao? Khẩu súng trên tay chú để làm gì? Còn những người phía sau chú là ai vậy?”
Bùi Hải Quân trong lòng cười khổ, hắn biết kiểu gì khi gặp Lê Minh Đức sẽ hỏi vì vậy cũng không giấu giếm gì nữa liền kể một mạch những gì mà Vương Minh bố trí cho hắn làm.
Lê Minh Đức càng nghe, đôi mắt lại càng trợn trừng. Cuối cùng khi Bùi Hải Quân nói xong thì phải ước chừng vài phút đồng hồ sau hắn mới hồi tỉnh lại, mở miệng hỏi:
“Ý chú là tất cả người này là do chú hạ”
“Không phải một mình em mà là bọn em”
Bùi Hải Quân lắc đầu, sửa lại lời nói sai của Lê Minh Đức.
“Vậy ba đội kia thì sao?”
Lê Minh Đức tiếp tục hỏi.
Bùi Hải Quân trả lời:
“Theo thông tin em nhận được gần nhất thì ở ba con đường kia, con mồi cũng đã bị hốt sạch rồi”
Đến lúc này Lê Minh Đức triệt để im lặng, hắn quả thật là không còn gì để nói nữa rồi. Đột nhiên lúc này Lê Minh Đức không hiểu sao nghĩ đến việc mà Vương Minh dặn dò hắn trước khi cho hắn xuất phát, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn khiến hắn không khỏi rùng mình. Nhưng mà đây chỉ là ý nghĩ do hắn phỏng đoán, cũng không quán nắm chắc vì vậy hắn hướng Bùi Hải Quân đang đứng bên cạnh hỏi, hi vọng Bùi Hải Quân có thể giúp hắn làm rõ ràng cái ý nghĩ kia:
“Quân, chú có biết về một con đường đất nằm gần thác nước không?”
“Con đường đất gần thác nước?”
“Đúng, cái con đường dẫn thẳng lên trên thượng nguồn của thác nước đó”
“Dẫn lên thượng nguồn thác?”
Bùi Hải Quân cau mày suy nghĩ. Hắn lúc trước cùng với Lê Minh Đức thiết lập các bẫy rập ở xung quanh thác nước đã cẩn cẩn thận thận cho người đi dò xét xung quanh đó, nếu như hắn nhớ không nhầm thì hoàn toàn không tồn tại một con đường đất nào có thể dẫn lên thượng nguồn ở xung quanh đó cả. Mà cho dù có thì hắn sẽ phát hiện ra, đến lúc đó chắc chắn Vương Minh sẽ ra lệnh hủy đi con đường đó bởi vì hắn biết Vương Minh đặt rất nhiều tâm trí và hi vọng vào cái bài huấn luyện này, Vương Minh sẽ không tha thứ cho kẻ nào thông qua mấy trò gian lận mà phá hỏng ý đồ của hắn. Nói không đâu xa, những thành viên đội một của Hắc quân đang nằm ngủ trên đất chính là minh chứng chân thật nhất.
Hắn đang định mở miệng nói một tiếng “Không có” thì lúc này đột nhiên một thủ hạ trong nhóm thợ săn ở phía sau tiến đến gần hắn và Lê Minh Đức, đôi mắt hết nhìn Lê Minh Đức lại nhìn Bùi Hải Quân, do dự nói:
“Hai vị đại ca, thực ra là có một con đường như vậy ở gần thác nước”
“Cái gì”
Hai người Lê Minh Đức và Bùi Hải Quân không hẹn mà cùng đồng thanh nói, khuôn mặt cả hai đều không che giấu được sự kinh ngạc. Đương nhiên nguyên nhân khiến hai người kinh ngạc hoàn toàn khác nhau. Lê Minh Đức kinh ngạc bởi hắn không ngờ cái suy nghĩ vừa rồi lại hoàn toàn chính xác còn Bùi Hải Quân kinh ngạc là bởi sự tồn tại của cái con đường đất kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.