Chương 111: Người quen
kingbin
04/11/2013
Thế cục Giang Kiều tiếp theo sau đó giống như Vương Minh đã dự đoán. Phương Thiên Uy vì sự mất tích của em trai hắn mà cho đám đàn em điên cuồng người của Liệp bang, hoàn toàn muốn xóa sổ Liệp bang khỏi giới hắc đạo Giang Kiều. Còn Liệp bang thì như chó cùng dứt giậu, điên cuồng chống đỡ các cuộc tấn công của Uy Thiên bang. Duy nhất có một điều khiến Vương Minh có chút thất vọng đó là mặc dù Liệp bang bị dồn đến bờ vực nhưng tân thủ lĩnh của Liệp bang “Cuồng nhân” Ngô An vẫn dửng dưng như không hề có chuyện gì xảy ra cả khiến Vương Minh nghi hoặc chẳng lẽ hắn đã đánh giá tên Ngô An này quá cao chăng.
Sắp xếp mọi việc, hôm nay là thứ sáu là ngày hẹn với bà trằn Trần Thanh Thanh, lần trước đã cho nàng ta leo cây một lần rồi nên lần này Vương Minh từ sáng đã rời Giang Kiều trở lại Đông Doanh. Chạy xe liên tục từ sáng nhưng mãi phải đến gần trưa thì Vương Minh mới có mặt ở Đông Doanh. Đúng lúc này thì Mã Đống gọi điện đến
“Vương Minh à, chú có tiện lên Đông Doanh một chuyến không”
“Vừa khéo. Em vừa trở về Đông Doanh. Có chuyện gì sao”
Vương Minh hỏi. Đầu bên kia Mã Đống chưa trả lời mà im lặng, thấy vậy Vương Minh biết chắc chắn là có chuyện hết sức trọng đại. Vương Minh hỏi lại
“Có phải là chuyện rất quan trọng không?”
“Ừ. Nếu vậy đến công ty đi”
“Được, 30 phút nữa em đến ngay”
Vương Minh lúc đầu tính vòng xe đến trường nhưng vì cuộc điện thoại của Mã Đống nên lập tức vòng xe lại hướng đến tòa nhà cao ốc thương mại Trung Thành. Vương Minh đỗ xe đi đến thang máy. Tháng máy lúc này đang ở trên tầng cao nhất của tòa nhà nên người đứng đợi trước đó rất nhiều. Vương Minh đứng trong đống người đột nhiên đồng tử của hắn co rút lại, thầm nhủ
“Thật xui xẻo sao lại gặp nàng ta ở đây”
Vương Minh nhìn thấy một thân ảnh một cô gái. Tuy rằng nàng ta khoác lên người một bộ đồ công sở màu đen hàng hiệu làm tăng thêm vài phần lãnh đạm nhưng không thể nào giấu hết được cốt khí cao sang và nhất là thân hình căng tràn sức sống thanh xuân đang phát triển đến cực điểm, các đường cong quyến rũ uốn lượn của tuổi trẻ. Đặt biệt là khuôn mặt như thiên thần càng khiến cho đám sắc lang rạo tức. Không chỉ Vương Minh vì vẻ đẹp của nàng bị thu hút mà tất cả đám đàn ông đang đứng ở đây cũng vậy nhưng mà vì e ngại bốn tên vệ sĩ hộ pháp xung quanh mĩ nhân nên không ai dám nhìn trực tiếp mà chỉ lén lút nhìn hắn.
Phụ nữ sinh ra đã được ông trời phú cho giác quan thứ sáu vô cùng nhạy cảm. Mỹ nhân cảm thấy có một ánh mắt cháy bỏng khác lạ cứ nhìn chăm chằm vào cặp mông vểnh cao của mình thì quay đầu lại. Đúng lúc này bắt gặp ánh mắt si dại của Vương Minh, nàng ta hừ lạnh. Lúc này Vương Minh mới dời mắt khỏi cặp mông đầy thu hút của người đẹp, thấy người đẹp đang nhìn mình thì nhe răng mỉm cười như thể mình hết sức vô tội.
Mĩ nhân lại ném cho hắn một ánh mắt chán ghét và sắc lạnh để cảnh cáo rồi quay đi không thèm nhìn hắn nữa. Một lúc sau như nhận ra một cái gì đó nàng ta giật mình quay lại nhìn Vương Minh. Vương Minh thấy vậy trong lòng thầm kêu không ổn, hắn đoán chắc nàng ta đã nhận ra được điểm gì đó nhưng lúc này hắn không được hoảng mà để lộ ra bất cứ sơ hở nào, Vương Minh tự tin vào hình dạng bây giờ cùng làm chỉ khiến nàng ta cảm thấy ngờ ngợ thôi không thể nào hoàn toàn nhận ra hắn. Cặp tặc nhạn của Vương Minh sàng bừng lên, hau háu nhìn vào bộ ngực phía trước đang được đẩy lên cao nhờ đôi tay khoanh trước ngực của người đẹp, trông lúc này hắn như một con sói đói thấy mồi vậy, bộ dạng phải gọi là vô liêm sỉ đến tột độ.
Mĩ nhân thấu tên đàn ông này cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực đang phát dục của mình thì khuôn mặt càng nhăn lại thể hiện sự chán ghét đến tột độ. Đúng lúc này thang máy mở ra, mĩ nhân tiến vào trong thang máy trước khi đi cũng không quên ném cho hắn một ánh mắt săc bén, miệng lẩm nhẩm
“Sắc lang”
Đám người chờ thang máy thấy thang máy mở cũng không dám bước vào bởi cùng khi mĩ nhân đi vào trong thì bốn tên vệ sĩ khuôn mặt đầy sẹo trông vô cùng dọa người cũng bước vào. Vương Minh thấy vậy thì cười cười, hắn chen lấn qua đám người bước vào trong thang máy, đứng ngay cạnh bảng điều khiển, nở nụ cười khả ố với mĩ nhân nói
“Mĩ nhân đến tầng mấy”
“Tầng 3”
Mĩ nhân lạnh nhạt nói. Vương Minh giả bộ vui mừng và ngạc nhiên nói
“Ồ thật trùng hợp. Tôi cũng đến tầng 3. Chúng ta thật là có duyên a”
“Đúng là dẫm phải c**”
Mĩ nhân lầu bầu nói trong miêng. Mặc dù thanh âm rất nhỏ nhưng với thính lực của Vương Minh thì có thể nghe được rõ ràng đến từng chữ. Hắn bấm số ba trên bảng điều khiển, coi như không thấy thái độ khó chịu của mĩ nhân, trờn cái mặt dày vô địch của mình ra, nặn ra nụ cười mà hắn cho là thân thiện và hút hồn nhất hướng về phía mĩ nhân nói
“Người đẹp có thể làm quen không?”
Mĩ nhân vẫn im lặng không mở miệng. Vương Minh thấy vậy không nản chí, hắn trêu trọc
“Người đẹp sao lại không nói gì. Làm kiêu à hay là bị câm”
“Có ngươi mới bị câm ý”
Mĩ nhân bị lời nói Vương Minh chọc đến phát hỏa, khuôn mặt băng lãnh suốt nãy giờ biến mất, hung hăng giận dữ mắng Vương Minh. Vương Minh thấy vậy thì làm vẻ mặt như vừa phát hiện ra một thứ trọng đại lắm. Hắn cười thô bỉ nói
“Ồ hóa ra người đẹp không bị câm. Thế mà làm ta cứ tưởng… Được rồi người đẹp, có thể để công tử điển giai ta biết được quí tính đại danh của nàng được không”
Trước sự mặt dày của Vương Minh thì mĩ nhân đành chịu thua. Khóe miệng xinh xắn hơi giật giật mãi một lúc sau nàng ta mới nói ra được
“Thư Kiều”
“Ồ hóa ra tên nàng là Thư Kiều”
Vương Minh thầm nghĩ. Từ lúc đứng chờ thanh máy hắn đã nhận ra nàng. Nàng không ai khác chính là mĩ nhân hắn gặp khi rơi xuống khu biệt viên Thiên Mĩ thuộc quân khu, đồng thời cũng là người có ý định giam lỏng hắn. Quả thật là có duyên, hắn không ngờ hôm nay đến công ty lại vô tình gặp lại.
Nói xong tên mình, Thư Kiều ra liền nhắm mắt lại tỏ vẻ sẽ không nói với Vương Minh thêm một lời nào nữa. Vương Minh sau khi biết được tên nàng thì thầm nhíu mày, dường như hắn nhớ mang máng đã nghe thấy qua cái tên này ở đâu rồi thì phải. Cố lục lọi trí nhớ, bất giác cánh cửa thang máy mở ra. Vương Minh giật mình vội vàng bước ra khỏi thang máy một mạch đi vào trong công ty Vương thị. Mặc dù lâu lâu hắn mới đến công ty một lần nhưng mà bảo vệ và tiếp tân vẫn nhẫn ra hắn là người quen của Mã tổng và Trương giám đốc nên không có ngăn cản, chỉ chào hỏi hắn rồi lại tiếp tục. Vương Minh đi thẳng một mạch đến phòng của tổng giám độc, lúc này trong phòng có hai người là Trương Nghĩa và Mã Đống. Thấy Vương Minh vào Trương Nghĩa bật dậy khỏi ghế salon, chào hắn
“Vương ca”
Vương Minh gật đầu ngồi xuống salon hướng về phía Mã Đống. Mã Đống hiểu liền quay ra nói với Trương Nghĩa
“Trương Nghĩa, chú ra ngoài tiếp khách đi. Có gì khó khăn thì đến thông báo cho anh”
“Vâng”
Trương Nghĩa cúi người, hắn biết hai vị đại ca có việc cần nói riêng nên cũng không nán lại vội vàng đi ra ngoài. Trước khi đi hắn còn không quên khép cửa lại. Đợi khi cửa vang lên một tiếng “cạch” Vương Minh mới nói
“Anh thấy Trương Nghĩa thế nào”
“Hắn quả thật là nhân tài a. Làm việc rất nhanh nhẹ dứt khoát, chu đáo, anh không hiểu số chú đỏ như thế nào lại lượm được một viên ngọc quí như thế này tại cái nơi xó xỉnh như vậy”
Mã Đống cảm thán nói. Vương Minh cười lớn
“Đó là do ăn ở có đức đó”
“Có đức cái rắm. Chú mà ăn ở có đức thì chắc người tốt trên thế giới này thành thần cả rồi”
Vương Minh không nói gì chỉ cười cười. Hắn cũng công nhận là số phận khá là ưu ái hắn vì đã giúp hắn gặp được nhiều người anh em và cũng là những người trợ thủ đắc lực của mình. Vương Minh đang suy nghĩ lam man thì chợt nhớ ra nguyên nhân mình đến đây, hắn quay về phía Mã Đống nói
“Đúng rồi anh Mã Đống có phải anh đã biết cái tài liệu kia nói về cái gì phải không?”
Mã Đống nghe Vương Minh nói về tập tài liệu kia thì khuôn mặt đang tươi cười bỗng đanh lại, trở lên trầm ngâm và vô cùng nghiêm túc. Vương Minh quen biết Mã Đống đã lâu đương nhiên biết sự chuyển biến này của hắn là đại biểu cho cái gì. Chỉ khi nào có việc cực kì nghiêm trọng thì hắn mới có khuôn mặt biểu tình như vậy. Mã Đống gật đầu nói
“Đã tra ra được một chút tin tức”
Dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu Mã Đống nói
“Theo như anh tra được thì tám phần đống tài liệu này nói về một dự án nghiên cứu bí mật của một tổ chức thần bí ở châu Âu. Thứ thuốc đó được gọi là thuốc Siêu nhân, người uống thuốc này sẽ có sức mạnh không khác gì các dị năng giả cả”
Vương Minh nghe xong thì mắt trợn trừng không thua gì mắt ếch, nghe thấy về công dụng của loại thuốc này thì Vương Minh cảm thấy vô cùng chấn động, phải mất một lúc sau hắn mới lấy lại được sự bình tĩnh, hắn nói
“Thật sự là trên đời có loại thuốc này sao?”
“Không sai. Cái tập tài liệu kia chính là cách thức điều chế bất quá chỉ có một nửa đầu thôi”
“Tiếc thật”
Vương Minh thở dài. Lúc nghe đến tác dụng biến người bình thường thành người dị năng thì một ý tưởng điên rồ lóe lên trong đầu Vương Minh. Hắn tự hỏi nếu hắn sở hữu một đội quân dị năng hùng mạnh thì chắc chắn cái ước mơ có được quyền lực tuyệt đối để an hưởng cuộc sống an nhàn sẽ rất gần. Nhưng nghe thấy tập tài liệu này còn thiếu hơn nửa thì tâm trạng không tránh khỏi chút hụt hẫng, giống như thể đang ở thiên đàng đột nhiên bị kéo xuống địa ngục vậy. Mã Đống nhìn thấu suy nghĩ của Vương Minh hắn nói
“Trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí cơ chứ. Có được sức mạnh khủng bố phi nhân loại của dị năng giả chắc chắc chắn sẽ phải trả một cái giá tương đương”
Vương Minh gật đầu. Đạo lí này tất nhiên là hắn hiểu. Mã Đống nói tiếp
“Mà theo nguồn tin mật của anh thì cái thứ thuốc này còn chưa tiến vào giai đoạn thử nghiệm trên cơ thể người. Còn chưa biết được nó thật sự có tác dụng hay không”
Vương Minh gật đầu tuy nhiên trong lòng hắn vẫn có một chút ít hi vọng.
Sắp xếp mọi việc, hôm nay là thứ sáu là ngày hẹn với bà trằn Trần Thanh Thanh, lần trước đã cho nàng ta leo cây một lần rồi nên lần này Vương Minh từ sáng đã rời Giang Kiều trở lại Đông Doanh. Chạy xe liên tục từ sáng nhưng mãi phải đến gần trưa thì Vương Minh mới có mặt ở Đông Doanh. Đúng lúc này thì Mã Đống gọi điện đến
“Vương Minh à, chú có tiện lên Đông Doanh một chuyến không”
“Vừa khéo. Em vừa trở về Đông Doanh. Có chuyện gì sao”
Vương Minh hỏi. Đầu bên kia Mã Đống chưa trả lời mà im lặng, thấy vậy Vương Minh biết chắc chắn là có chuyện hết sức trọng đại. Vương Minh hỏi lại
“Có phải là chuyện rất quan trọng không?”
“Ừ. Nếu vậy đến công ty đi”
“Được, 30 phút nữa em đến ngay”
Vương Minh lúc đầu tính vòng xe đến trường nhưng vì cuộc điện thoại của Mã Đống nên lập tức vòng xe lại hướng đến tòa nhà cao ốc thương mại Trung Thành. Vương Minh đỗ xe đi đến thang máy. Tháng máy lúc này đang ở trên tầng cao nhất của tòa nhà nên người đứng đợi trước đó rất nhiều. Vương Minh đứng trong đống người đột nhiên đồng tử của hắn co rút lại, thầm nhủ
“Thật xui xẻo sao lại gặp nàng ta ở đây”
Vương Minh nhìn thấy một thân ảnh một cô gái. Tuy rằng nàng ta khoác lên người một bộ đồ công sở màu đen hàng hiệu làm tăng thêm vài phần lãnh đạm nhưng không thể nào giấu hết được cốt khí cao sang và nhất là thân hình căng tràn sức sống thanh xuân đang phát triển đến cực điểm, các đường cong quyến rũ uốn lượn của tuổi trẻ. Đặt biệt là khuôn mặt như thiên thần càng khiến cho đám sắc lang rạo tức. Không chỉ Vương Minh vì vẻ đẹp của nàng bị thu hút mà tất cả đám đàn ông đang đứng ở đây cũng vậy nhưng mà vì e ngại bốn tên vệ sĩ hộ pháp xung quanh mĩ nhân nên không ai dám nhìn trực tiếp mà chỉ lén lút nhìn hắn.
Phụ nữ sinh ra đã được ông trời phú cho giác quan thứ sáu vô cùng nhạy cảm. Mỹ nhân cảm thấy có một ánh mắt cháy bỏng khác lạ cứ nhìn chăm chằm vào cặp mông vểnh cao của mình thì quay đầu lại. Đúng lúc này bắt gặp ánh mắt si dại của Vương Minh, nàng ta hừ lạnh. Lúc này Vương Minh mới dời mắt khỏi cặp mông đầy thu hút của người đẹp, thấy người đẹp đang nhìn mình thì nhe răng mỉm cười như thể mình hết sức vô tội.
Mĩ nhân lại ném cho hắn một ánh mắt chán ghét và sắc lạnh để cảnh cáo rồi quay đi không thèm nhìn hắn nữa. Một lúc sau như nhận ra một cái gì đó nàng ta giật mình quay lại nhìn Vương Minh. Vương Minh thấy vậy trong lòng thầm kêu không ổn, hắn đoán chắc nàng ta đã nhận ra được điểm gì đó nhưng lúc này hắn không được hoảng mà để lộ ra bất cứ sơ hở nào, Vương Minh tự tin vào hình dạng bây giờ cùng làm chỉ khiến nàng ta cảm thấy ngờ ngợ thôi không thể nào hoàn toàn nhận ra hắn. Cặp tặc nhạn của Vương Minh sàng bừng lên, hau háu nhìn vào bộ ngực phía trước đang được đẩy lên cao nhờ đôi tay khoanh trước ngực của người đẹp, trông lúc này hắn như một con sói đói thấy mồi vậy, bộ dạng phải gọi là vô liêm sỉ đến tột độ.
Mĩ nhân thấu tên đàn ông này cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực đang phát dục của mình thì khuôn mặt càng nhăn lại thể hiện sự chán ghét đến tột độ. Đúng lúc này thang máy mở ra, mĩ nhân tiến vào trong thang máy trước khi đi cũng không quên ném cho hắn một ánh mắt săc bén, miệng lẩm nhẩm
“Sắc lang”
Đám người chờ thang máy thấy thang máy mở cũng không dám bước vào bởi cùng khi mĩ nhân đi vào trong thì bốn tên vệ sĩ khuôn mặt đầy sẹo trông vô cùng dọa người cũng bước vào. Vương Minh thấy vậy thì cười cười, hắn chen lấn qua đám người bước vào trong thang máy, đứng ngay cạnh bảng điều khiển, nở nụ cười khả ố với mĩ nhân nói
“Mĩ nhân đến tầng mấy”
“Tầng 3”
Mĩ nhân lạnh nhạt nói. Vương Minh giả bộ vui mừng và ngạc nhiên nói
“Ồ thật trùng hợp. Tôi cũng đến tầng 3. Chúng ta thật là có duyên a”
“Đúng là dẫm phải c**”
Mĩ nhân lầu bầu nói trong miêng. Mặc dù thanh âm rất nhỏ nhưng với thính lực của Vương Minh thì có thể nghe được rõ ràng đến từng chữ. Hắn bấm số ba trên bảng điều khiển, coi như không thấy thái độ khó chịu của mĩ nhân, trờn cái mặt dày vô địch của mình ra, nặn ra nụ cười mà hắn cho là thân thiện và hút hồn nhất hướng về phía mĩ nhân nói
“Người đẹp có thể làm quen không?”
Mĩ nhân vẫn im lặng không mở miệng. Vương Minh thấy vậy không nản chí, hắn trêu trọc
“Người đẹp sao lại không nói gì. Làm kiêu à hay là bị câm”
“Có ngươi mới bị câm ý”
Mĩ nhân bị lời nói Vương Minh chọc đến phát hỏa, khuôn mặt băng lãnh suốt nãy giờ biến mất, hung hăng giận dữ mắng Vương Minh. Vương Minh thấy vậy thì làm vẻ mặt như vừa phát hiện ra một thứ trọng đại lắm. Hắn cười thô bỉ nói
“Ồ hóa ra người đẹp không bị câm. Thế mà làm ta cứ tưởng… Được rồi người đẹp, có thể để công tử điển giai ta biết được quí tính đại danh của nàng được không”
Trước sự mặt dày của Vương Minh thì mĩ nhân đành chịu thua. Khóe miệng xinh xắn hơi giật giật mãi một lúc sau nàng ta mới nói ra được
“Thư Kiều”
“Ồ hóa ra tên nàng là Thư Kiều”
Vương Minh thầm nghĩ. Từ lúc đứng chờ thanh máy hắn đã nhận ra nàng. Nàng không ai khác chính là mĩ nhân hắn gặp khi rơi xuống khu biệt viên Thiên Mĩ thuộc quân khu, đồng thời cũng là người có ý định giam lỏng hắn. Quả thật là có duyên, hắn không ngờ hôm nay đến công ty lại vô tình gặp lại.
Nói xong tên mình, Thư Kiều ra liền nhắm mắt lại tỏ vẻ sẽ không nói với Vương Minh thêm một lời nào nữa. Vương Minh sau khi biết được tên nàng thì thầm nhíu mày, dường như hắn nhớ mang máng đã nghe thấy qua cái tên này ở đâu rồi thì phải. Cố lục lọi trí nhớ, bất giác cánh cửa thang máy mở ra. Vương Minh giật mình vội vàng bước ra khỏi thang máy một mạch đi vào trong công ty Vương thị. Mặc dù lâu lâu hắn mới đến công ty một lần nhưng mà bảo vệ và tiếp tân vẫn nhẫn ra hắn là người quen của Mã tổng và Trương giám đốc nên không có ngăn cản, chỉ chào hỏi hắn rồi lại tiếp tục. Vương Minh đi thẳng một mạch đến phòng của tổng giám độc, lúc này trong phòng có hai người là Trương Nghĩa và Mã Đống. Thấy Vương Minh vào Trương Nghĩa bật dậy khỏi ghế salon, chào hắn
“Vương ca”
Vương Minh gật đầu ngồi xuống salon hướng về phía Mã Đống. Mã Đống hiểu liền quay ra nói với Trương Nghĩa
“Trương Nghĩa, chú ra ngoài tiếp khách đi. Có gì khó khăn thì đến thông báo cho anh”
“Vâng”
Trương Nghĩa cúi người, hắn biết hai vị đại ca có việc cần nói riêng nên cũng không nán lại vội vàng đi ra ngoài. Trước khi đi hắn còn không quên khép cửa lại. Đợi khi cửa vang lên một tiếng “cạch” Vương Minh mới nói
“Anh thấy Trương Nghĩa thế nào”
“Hắn quả thật là nhân tài a. Làm việc rất nhanh nhẹ dứt khoát, chu đáo, anh không hiểu số chú đỏ như thế nào lại lượm được một viên ngọc quí như thế này tại cái nơi xó xỉnh như vậy”
Mã Đống cảm thán nói. Vương Minh cười lớn
“Đó là do ăn ở có đức đó”
“Có đức cái rắm. Chú mà ăn ở có đức thì chắc người tốt trên thế giới này thành thần cả rồi”
Vương Minh không nói gì chỉ cười cười. Hắn cũng công nhận là số phận khá là ưu ái hắn vì đã giúp hắn gặp được nhiều người anh em và cũng là những người trợ thủ đắc lực của mình. Vương Minh đang suy nghĩ lam man thì chợt nhớ ra nguyên nhân mình đến đây, hắn quay về phía Mã Đống nói
“Đúng rồi anh Mã Đống có phải anh đã biết cái tài liệu kia nói về cái gì phải không?”
Mã Đống nghe Vương Minh nói về tập tài liệu kia thì khuôn mặt đang tươi cười bỗng đanh lại, trở lên trầm ngâm và vô cùng nghiêm túc. Vương Minh quen biết Mã Đống đã lâu đương nhiên biết sự chuyển biến này của hắn là đại biểu cho cái gì. Chỉ khi nào có việc cực kì nghiêm trọng thì hắn mới có khuôn mặt biểu tình như vậy. Mã Đống gật đầu nói
“Đã tra ra được một chút tin tức”
Dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu Mã Đống nói
“Theo như anh tra được thì tám phần đống tài liệu này nói về một dự án nghiên cứu bí mật của một tổ chức thần bí ở châu Âu. Thứ thuốc đó được gọi là thuốc Siêu nhân, người uống thuốc này sẽ có sức mạnh không khác gì các dị năng giả cả”
Vương Minh nghe xong thì mắt trợn trừng không thua gì mắt ếch, nghe thấy về công dụng của loại thuốc này thì Vương Minh cảm thấy vô cùng chấn động, phải mất một lúc sau hắn mới lấy lại được sự bình tĩnh, hắn nói
“Thật sự là trên đời có loại thuốc này sao?”
“Không sai. Cái tập tài liệu kia chính là cách thức điều chế bất quá chỉ có một nửa đầu thôi”
“Tiếc thật”
Vương Minh thở dài. Lúc nghe đến tác dụng biến người bình thường thành người dị năng thì một ý tưởng điên rồ lóe lên trong đầu Vương Minh. Hắn tự hỏi nếu hắn sở hữu một đội quân dị năng hùng mạnh thì chắc chắn cái ước mơ có được quyền lực tuyệt đối để an hưởng cuộc sống an nhàn sẽ rất gần. Nhưng nghe thấy tập tài liệu này còn thiếu hơn nửa thì tâm trạng không tránh khỏi chút hụt hẫng, giống như thể đang ở thiên đàng đột nhiên bị kéo xuống địa ngục vậy. Mã Đống nhìn thấu suy nghĩ của Vương Minh hắn nói
“Trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí cơ chứ. Có được sức mạnh khủng bố phi nhân loại của dị năng giả chắc chắc chắn sẽ phải trả một cái giá tương đương”
Vương Minh gật đầu. Đạo lí này tất nhiên là hắn hiểu. Mã Đống nói tiếp
“Mà theo nguồn tin mật của anh thì cái thứ thuốc này còn chưa tiến vào giai đoạn thử nghiệm trên cơ thể người. Còn chưa biết được nó thật sự có tác dụng hay không”
Vương Minh gật đầu tuy nhiên trong lòng hắn vẫn có một chút ít hi vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.