Chương 25: Nguyễn Giai Giai
kingbin
02/11/2013
Ba người Hầu Toàn, Hầu Dũng, Hầu Ba đứng dậy cúi chào một tiếng rồi lập tức đi ra ngoài. Trong phòng sách rộng lớn chỉ còn lại một mình Vương Minh lẻ loi, đứng bên cửa sổ nhìn xuống thành phố phồn vình phía dưới, hắn thởi dài. Cuộc sống từ nay sẽ nhiều sóng gió lắm đây.
Một tuần lễ trôi quá, cuối cùng ngày Vương Minh mong đợi nhất cũng đã đến. Ngày khai giảng. Từ sáng sớm để chuẩn bị cho ngày trọng đại này, Vương Minh cùng Lâm Yên Yên đã dậy từ sớm sửa soạn lại đầu tóc và quần áo. Đừng ngắm nhìn mình trong gương, Vương Minh thấy mình càng ngày càng giống một thằng mặt trắng thư sinh hơn bao giờ hết, nhất là khi đeo cái cặp kính rất ư là tri thức này.
Vừa lái xe, Vương Minh vừa tưởng tượng đến cuộc sống của một sinh viên đại học sau này. Dỗ xe vào tron bãi của trường đại học, Vương Minh thầm than đám sinh viên đại học không khác gì đám đại gia cả, xuất hiện trước mắt hắn là một loạt siêu xe của các hãng như Toyota, BMW, Audi,…
Rời bãi, chia tay Lâm Yên Yên, Vương Minh dựa vào bảng đồ cuối cùng cũng đi đến lớp học của hắn, lớp Y học cổ truyền số 3- YC 03. Nhìn vào trong căn phòng không một bóng người, lại nhìn đồng hồ trên tay mới có 7 giờ, hắn thầm than lần này mình đến quá sớm rồi. Chọn cái bàn ở dãy cuối cùng nằm ngay cạnh cửa sổ, Vương Minh ngồi xuống. Theo như hắn nghĩ thì cái thân phận sinh viên này chỉ là vỏ bọc nên tốt nhất là đừng gây chú ý nhiều quá, vì vậy hắn quyết định an tọa tại góc trong cùng của dãy bàn cuối cùng nơi mà giảng viên không chú ý tới nhất.
Không để hắn phải đợi lâu, một lúc sau căn phòng đã chất đầy kín người. Nhưng mà đau khổ thay… Ai cả lớp có hơn 30 nhân mạng mà không có một mống cái nào cả. Đúng là mất cân bằng giới tính trầm trọng. Giờ phút này Vương Minh thật sự hối hận vì đã chọn vào cái khoa này. Thở dài ngán ngẩm, Vương Minh quyết định im lặng, nằm dài trên bàn tiếp tục quan sát. Lúc này bỗng có môt người thành niên tiến đến ngồi cạnh bên hắn.
Vương Minh nhìn người mới đến. Khuôn mặt không có gì đặc sắc, trông cũng bình thường, nhưng mà cách ăn mắc và điệu bộ của hắn Vương Minh có thể nhận ra hắn là một kẻ có tiền. Vương Minh nghĩ chắc hắn là công tử của một nhà giàu nào đó, đây là loại người Vương Minh không ưa nhất nên quyết định vẫn duy trì thái độ im lặng ban đầu, coi hắn như không khí. Ngược lại với sự thờ ơ của Vương Minh, tên thiếu gia này có vẻ là một người luôn thích sôi nổi. Hắn liên tục quay sang các bàn bên trò chuyện kết giao làm quen. Một lúc sau có vẻ như không còn ai để nói chuyện nữa, hắn mới quay ra hỏi Vương Minh
“Bạn học, hân hạnh làm quen. Mình là Phan Hoàng. Cậu là…”
“Vương Minh” Vương Minh nhàn nhạt đáp
“Tôi là người Nam Hải, còn cậu là người ở đâu?” Phan Hoàng bỏ qua thái độ lạnh nhạt của Vương Minh, ân cần hỏi thăm.
Vương Minh thủy chung vẫn giữ cái thái độ bình thản, nói:
“Tôi là người nước ngoài”
“Là du học sinh là. Vậy cậu là người nước nào”
“Nước Anh”
“Ồ tôi từng theo ba mẹ đến Anh. Quả thật rất đẹp”
“Ừ… cũng đẹp”
Tiếp theo đó Phan Hoàng lải nhải bên tai Vương Minh về chuyến đi đến Anh lần đó của hắn khiến Vương Minh muốn điếc hết cả tai. Đột nhiên cứu tinh của hắn đã đến, cảnh cửa phòng học mở ra, một người đàn ông trung niên ăn mặc giản đi, trên tay cầm một chiếc cặp sách da kiểu cũ bước vào với phong tháo rất đạo mạo và uy nghi. Biết đây là giáo viên chủ nhiệm của mình, tất cả học sinh liền lập tức im lặng, ngồi thằng người chăm chú nhìn giáo viên chủ nhiệm. Phan Hoàng cũng không ngoại lệ khiến Vương Minh mừng rơn, cảm tạ ông thầy chủ nhiệm này.
Dùng anh mắt nhìn khắp một lượt quanh phòng học, ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm khẽ dừng lại trên người Vương Minh lâu hơn bình thường. Vương Minh cũng nhận ra điều này nhưng lúc này hắn không bận tâm lắm nên không suy nghĩ nhiều về hành động của giáo viên. Thu hồi lại ánh mắt, giáo viên chủ nhiệm ho húng hắng vài tiếng rồi cất giọng
“Chào các em, thày xin tự giới thiệu, thầy tên là Tô Hải, năm nay 40 tuổi. Thầy sẽ là chủ nhiệm của lớp chúng ta. Hi vọng rằng chúng ta sẽ hợp tác với nhau tốt trong bốn năm sắp tới. Được rồi không dài nữa chúng ta bắt đầu vào việc chính hôm nay luôn, đó là bầu ra lớp trưởng lâm thời và bí thư lâm thời cho lớp.”
Lập tức cả lớp nhao nhao lên. Trong đại học hai chức vụ lớp trưởng và bí thư có sức hấp dẫn rất lớn a. Nếu nhận được một trong hai chức vụ này không chỉ có được nhiều lợi ích trong học tập ví dụ như được cộng điểm học, được có một khoảng thưởng kha khá mỗi tháng dành cho cán bộ xuất sắc này,… mà đến khi ra trường, trong học bạ của người đó sẽ được có một dòng nhận xét của nhà trường là có năng lực lãnh đạo và quản lí, lúc đó cơ hội xin được việc làm tốt sẽ cao hơn so với người khác. Nhưng mà đối với Vương Minh điều này chả có gì quan trọng, trong suy nghĩ của hắn.
Cuộc bầu chọn ứng cử viên diễn ra rất sôi nổi và “bình đẳng”, hầu như trước khi giáo viên chủ nhiệm lên lớp các ứng cử viên đã vận động sẵn cho bản thân. Đến cuối cùng chốt lại danh sách ứng cử viên có 5 người và trong đó co tên Phan Hoàng ngồi cạnh Vương Minh.
Rời khỏi lớp học, Vương Minh đang không biết đi đâu thì thấy điện của của em gái hắn, Lâm Yên Yên. Bắt máy, Lâm Yên Yên hẹn hắn ăn trưa ở căn-tin. Căn-tin trường rất rộng, đủ để chứa cùng lúc hàng trăm học sinh, giữa một biển người như vậy tìm người là cả một vấn đề khó khăn nhưng đối với một kẻ không bình thường như Vương Minh thì không có gì trở ngại hắn tìm thấy Lâm Yên Yên đang ngồi ở bàn cuối dãy ba. Lấy đồ ăn ở quầy, Vương Minh cầm khay đi đến chỗ nàng.
“Em gái lớp học thế nào”
Vương Minh thấy bên cạnh nàng còn một chỗ trống liền ngồi xuống, ân cần hỏi thăm.
“Rất tốt ạ. À đúng rồi tí em giới thiệu cho anh một người bạn của em. Cô ấy sắp đến rồi… À kia rồi… Nguyễn Giai Giai.”
Lúc này một tuyệt thế mĩ nhân xuất hiện trước mặt Vương Minh khiến hắn xao xuyến. Cô gái này quá đẹp, có lẽ là người đẹp nhất mà Vương Minh từng chiêm ngưỡng. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt ôn nhu quyến rũ, mày ngài, mũi cao đôi môi đỏ thắm mọng nước quyến rũ chết người, đáng yếu nhất chính là hai núm đồng tiên trên đôi má trắng hồng kia khiên Vương Minh nhìn muốn véo nó một phat. Thân hình thì không có chỗ nào chê ca, chỗ nào cần vểnh thì vểnh, cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm. Quả thật là hấp dẫn chết người quá. Vương Minh ngây ngô nhìn nàng khiến nàng bụm miệng cười cười cười. Thấy bộ dạng dáng yêu đó của nàng Vương Minh như lọt vào mê hồn trận phải mãi một lúc sau Vương Minh mới lấy lại ý thức, ngượng ngừng nói:
“Vị tiểu thư này là…”
“Chào anh, em là Nguyễn Giai Giai, bạn học cấp ba Yên Yên. Anh chắc là người anh trại mà Yên Yên thường hay nhắc đến gần đây”
Nguyễn Giai Giai đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng gần của mình ra. Vương Minh nắm lây thì tâm trạng hơi kích động. Mềm quá a. Vương Minh mặt dù rất thích nhưng không dám nắm lâu bởi làm thế rất mất lịch sự. Vương Minh cười cười nói
“Hóa ra là Nguyễn tiểu thư, hân hạnh”
Vương Minh lúc này đã tỉnh khỏi cơn u mê, ngắm nhìn nàng ta kĩ một lần nữa thấy quen quen hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải. Nguyễn Giai Giai nở nụ cười thân thiện với Vương Minh, giọng trách mắng nói
“Anh là anh của Yên Yên, em với Yên Yên thân nhau như chị em anh cứ gọi em là Giai Giai đi”
“Đúng vậy anh cứ gọi thế đi” Lâm Yên Yên nói thêm
Vương Minh gật đầu không từ chối, nói
“Vậy anh gọi là Giai Giai nhé. Giai Giai em học lớp nào vậy”
“Em học lớp tài chính TC 01, cùng lớp với Yên Yên luôn. Còn anh” Nguyễn Giai Giai đáp
“Anh học ở YH 03”
“Ồ, hóa ra anh học y học à”
“Ừm, mà đúng rồi em là người ở đâu vậy” Vương Minh hỏi thăm
“Em là người ở Nam Hải”
“Nam Hải” Vương Minh hơi biến sắc
Giờ đây hắn đã hiểu tại sao lại trông nàng ta quen quen thế rồi. Nàng ta chính là tam tiểu thư của Nguyễn Gia, cha nàng là Nguyễn Sinh em trai ruột của gia chủ Nguyễn gia đồng thời hiện cũng là ông chủ phía sau của Hắc Long bang, một tron ba đại phú hào của Đông Hải. Mặc dù rất nhanh sắc mặt của Vương Minh trở lại bình thường nhưng không thể nào qua nổi ánh mắt của Nguyễn Giai Giai. Nàng tuy ngực to nhưng trí thông minh cũng rất cao, rất nhanh nàng lờ mờ đoán được lí do sắc mắc của hắn thay đổi khi nghe thấy hai chữ Nam Hải, nàng vẫn nở nụ cười hỏi một câu có vẻ vô ý
“Anh biết Nguyễn gia ở Nam Hải không”
Vương Minh lại biến sắc một lần nữa. Vương Minh không khỏi bội phuc cô gái trước mặt, sự quan sát và trí thông minh quả thật hiếm có, có lẽ hoàn cảnh gia tộc đã cho nàng hai thứ này. Nhưng Vương Minh cũng không phải tay vừa, từng là sát thủ nên việc Vương Minh thành thạo thứ hai sau giết người đó là giữ vững tâm trạng. Sự biến sắc sau khi nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Giai Giai chỉ xuất hiện có một phần trăm giây thì Vương Minh lại cười tươi rói nói
“Anh là du học sinh vừa mới về nước có hơn ba tháng, Nam Hải mới chỉ nghe tên thôi chứ là còn chưa đặt chân đến thì làm sao biết cái gì mà Nguyễn gia Năm Hải chứ. Mà nghe nói Nam Hải đẹp lắm phải không, em là người Nam Hải hôm nào dẫn anh làm chuyến thăm quan nhé”
Nguyễn Giai Giai chăm chú nhìn Vương Minh một lúc thấy sắc mặt của hắn vẫn bình thường không có chút giả dối, mới tự nhủ là mình quá đã nghi rồi. Khôi phục lại khuôn mặt rạng rõ bình thường, nàng cười nói
“Tất nhiên rồi. Hôm nào rảnh ba chúng ta lên Nam Hải chơi chuyến”
“Lúc nào anh cũng sẵn sàng cả”
Vương Minh cười cười. Tuy cười cười ngoài mặt nhưng Vương Minh thầm nhủ trong lòng từ nay phải đề phòng cảnh giác, tránh tiếc xúc quá gần với cô gái có phần thông mình và nhạy cảm thái quá này nếu không thì lộ mất.
Ba người nói chuyện rất vui vẻ và hợp nhau, tuy vậy phần lớn thời gian là hai cô nàng nói chuyện với nhau nào là chuyện cũ hồi cấp ba, hè làm gì này,… đủ mọi chuyện trên trời dưới biển còn Vương Minh chủ yếu là chiếc đấu với đống thức ăn của mình, thỉnh thoảng lại thêm mắm thêm muối vài câu vào câu chuyện của hai nàng.
Tuy rằng bữa ăn rất vui nhưng mà Vương Minh cũng căm thấy có chút khó chịu bởi hắn cảm thấy hàng vô số anh mắt đang nhìm chằm chằm vào hắn. Bên trong ánh mắt chứa đầy sự ghen tị và tức giận muốn xé xác hắn ra vậy. Đường nhiên Vương Minh biết lí do tại sao. Chẳng phải là do đại mĩ nhân Nguyễn Giai Giai ngồi đối diện hắn sao. Từ cổ chí kim ở đâu có mĩ nhân là ở đó có hàng hà sa số ruồi bọ bu quanh. Vương Minh vẫn mắc kệ bởi trong mắt hắn đám người này chả khác nào ruồi muỗi cả, cho mỗi thằng trong đám đó một khẩu AK 47 chưa chắc đã giết nổi hắn. Vì vậy hắn vừa ăn, khuôn mặt dương dương tụ đắc khoái trí, thỉnh thoảng lại ném cho đám xung quanh một ánh mắt chế giễu khiến chúng tức điên lên.
Vương Minh tâm trạng khoái ra, tạm biệt hai người Lâm Yên Yên và Nguyễn Giai Giai về nhà. Bởi buổi chiều hôm nay theo thời khóa biểu hắn không có tiết mà Lâm Yên Yên giờ đã dọn ra kí túc xá nên cả căn hộ rộng rãi chỏ có mỗi mình hắn nên hắn có thẻ thoải mái yên tĩnh luyện công mà không sợ bị người khác làm phiền…
Một tuần lễ trôi quá, cuối cùng ngày Vương Minh mong đợi nhất cũng đã đến. Ngày khai giảng. Từ sáng sớm để chuẩn bị cho ngày trọng đại này, Vương Minh cùng Lâm Yên Yên đã dậy từ sớm sửa soạn lại đầu tóc và quần áo. Đừng ngắm nhìn mình trong gương, Vương Minh thấy mình càng ngày càng giống một thằng mặt trắng thư sinh hơn bao giờ hết, nhất là khi đeo cái cặp kính rất ư là tri thức này.
Vừa lái xe, Vương Minh vừa tưởng tượng đến cuộc sống của một sinh viên đại học sau này. Dỗ xe vào tron bãi của trường đại học, Vương Minh thầm than đám sinh viên đại học không khác gì đám đại gia cả, xuất hiện trước mắt hắn là một loạt siêu xe của các hãng như Toyota, BMW, Audi,…
Rời bãi, chia tay Lâm Yên Yên, Vương Minh dựa vào bảng đồ cuối cùng cũng đi đến lớp học của hắn, lớp Y học cổ truyền số 3- YC 03. Nhìn vào trong căn phòng không một bóng người, lại nhìn đồng hồ trên tay mới có 7 giờ, hắn thầm than lần này mình đến quá sớm rồi. Chọn cái bàn ở dãy cuối cùng nằm ngay cạnh cửa sổ, Vương Minh ngồi xuống. Theo như hắn nghĩ thì cái thân phận sinh viên này chỉ là vỏ bọc nên tốt nhất là đừng gây chú ý nhiều quá, vì vậy hắn quyết định an tọa tại góc trong cùng của dãy bàn cuối cùng nơi mà giảng viên không chú ý tới nhất.
Không để hắn phải đợi lâu, một lúc sau căn phòng đã chất đầy kín người. Nhưng mà đau khổ thay… Ai cả lớp có hơn 30 nhân mạng mà không có một mống cái nào cả. Đúng là mất cân bằng giới tính trầm trọng. Giờ phút này Vương Minh thật sự hối hận vì đã chọn vào cái khoa này. Thở dài ngán ngẩm, Vương Minh quyết định im lặng, nằm dài trên bàn tiếp tục quan sát. Lúc này bỗng có môt người thành niên tiến đến ngồi cạnh bên hắn.
Vương Minh nhìn người mới đến. Khuôn mặt không có gì đặc sắc, trông cũng bình thường, nhưng mà cách ăn mắc và điệu bộ của hắn Vương Minh có thể nhận ra hắn là một kẻ có tiền. Vương Minh nghĩ chắc hắn là công tử của một nhà giàu nào đó, đây là loại người Vương Minh không ưa nhất nên quyết định vẫn duy trì thái độ im lặng ban đầu, coi hắn như không khí. Ngược lại với sự thờ ơ của Vương Minh, tên thiếu gia này có vẻ là một người luôn thích sôi nổi. Hắn liên tục quay sang các bàn bên trò chuyện kết giao làm quen. Một lúc sau có vẻ như không còn ai để nói chuyện nữa, hắn mới quay ra hỏi Vương Minh
“Bạn học, hân hạnh làm quen. Mình là Phan Hoàng. Cậu là…”
“Vương Minh” Vương Minh nhàn nhạt đáp
“Tôi là người Nam Hải, còn cậu là người ở đâu?” Phan Hoàng bỏ qua thái độ lạnh nhạt của Vương Minh, ân cần hỏi thăm.
Vương Minh thủy chung vẫn giữ cái thái độ bình thản, nói:
“Tôi là người nước ngoài”
“Là du học sinh là. Vậy cậu là người nước nào”
“Nước Anh”
“Ồ tôi từng theo ba mẹ đến Anh. Quả thật rất đẹp”
“Ừ… cũng đẹp”
Tiếp theo đó Phan Hoàng lải nhải bên tai Vương Minh về chuyến đi đến Anh lần đó của hắn khiến Vương Minh muốn điếc hết cả tai. Đột nhiên cứu tinh của hắn đã đến, cảnh cửa phòng học mở ra, một người đàn ông trung niên ăn mặc giản đi, trên tay cầm một chiếc cặp sách da kiểu cũ bước vào với phong tháo rất đạo mạo và uy nghi. Biết đây là giáo viên chủ nhiệm của mình, tất cả học sinh liền lập tức im lặng, ngồi thằng người chăm chú nhìn giáo viên chủ nhiệm. Phan Hoàng cũng không ngoại lệ khiến Vương Minh mừng rơn, cảm tạ ông thầy chủ nhiệm này.
Dùng anh mắt nhìn khắp một lượt quanh phòng học, ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm khẽ dừng lại trên người Vương Minh lâu hơn bình thường. Vương Minh cũng nhận ra điều này nhưng lúc này hắn không bận tâm lắm nên không suy nghĩ nhiều về hành động của giáo viên. Thu hồi lại ánh mắt, giáo viên chủ nhiệm ho húng hắng vài tiếng rồi cất giọng
“Chào các em, thày xin tự giới thiệu, thầy tên là Tô Hải, năm nay 40 tuổi. Thầy sẽ là chủ nhiệm của lớp chúng ta. Hi vọng rằng chúng ta sẽ hợp tác với nhau tốt trong bốn năm sắp tới. Được rồi không dài nữa chúng ta bắt đầu vào việc chính hôm nay luôn, đó là bầu ra lớp trưởng lâm thời và bí thư lâm thời cho lớp.”
Lập tức cả lớp nhao nhao lên. Trong đại học hai chức vụ lớp trưởng và bí thư có sức hấp dẫn rất lớn a. Nếu nhận được một trong hai chức vụ này không chỉ có được nhiều lợi ích trong học tập ví dụ như được cộng điểm học, được có một khoảng thưởng kha khá mỗi tháng dành cho cán bộ xuất sắc này,… mà đến khi ra trường, trong học bạ của người đó sẽ được có một dòng nhận xét của nhà trường là có năng lực lãnh đạo và quản lí, lúc đó cơ hội xin được việc làm tốt sẽ cao hơn so với người khác. Nhưng mà đối với Vương Minh điều này chả có gì quan trọng, trong suy nghĩ của hắn.
Cuộc bầu chọn ứng cử viên diễn ra rất sôi nổi và “bình đẳng”, hầu như trước khi giáo viên chủ nhiệm lên lớp các ứng cử viên đã vận động sẵn cho bản thân. Đến cuối cùng chốt lại danh sách ứng cử viên có 5 người và trong đó co tên Phan Hoàng ngồi cạnh Vương Minh.
Rời khỏi lớp học, Vương Minh đang không biết đi đâu thì thấy điện của của em gái hắn, Lâm Yên Yên. Bắt máy, Lâm Yên Yên hẹn hắn ăn trưa ở căn-tin. Căn-tin trường rất rộng, đủ để chứa cùng lúc hàng trăm học sinh, giữa một biển người như vậy tìm người là cả một vấn đề khó khăn nhưng đối với một kẻ không bình thường như Vương Minh thì không có gì trở ngại hắn tìm thấy Lâm Yên Yên đang ngồi ở bàn cuối dãy ba. Lấy đồ ăn ở quầy, Vương Minh cầm khay đi đến chỗ nàng.
“Em gái lớp học thế nào”
Vương Minh thấy bên cạnh nàng còn một chỗ trống liền ngồi xuống, ân cần hỏi thăm.
“Rất tốt ạ. À đúng rồi tí em giới thiệu cho anh một người bạn của em. Cô ấy sắp đến rồi… À kia rồi… Nguyễn Giai Giai.”
Lúc này một tuyệt thế mĩ nhân xuất hiện trước mặt Vương Minh khiến hắn xao xuyến. Cô gái này quá đẹp, có lẽ là người đẹp nhất mà Vương Minh từng chiêm ngưỡng. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt ôn nhu quyến rũ, mày ngài, mũi cao đôi môi đỏ thắm mọng nước quyến rũ chết người, đáng yếu nhất chính là hai núm đồng tiên trên đôi má trắng hồng kia khiên Vương Minh nhìn muốn véo nó một phat. Thân hình thì không có chỗ nào chê ca, chỗ nào cần vểnh thì vểnh, cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm. Quả thật là hấp dẫn chết người quá. Vương Minh ngây ngô nhìn nàng khiến nàng bụm miệng cười cười cười. Thấy bộ dạng dáng yêu đó của nàng Vương Minh như lọt vào mê hồn trận phải mãi một lúc sau Vương Minh mới lấy lại ý thức, ngượng ngừng nói:
“Vị tiểu thư này là…”
“Chào anh, em là Nguyễn Giai Giai, bạn học cấp ba Yên Yên. Anh chắc là người anh trại mà Yên Yên thường hay nhắc đến gần đây”
Nguyễn Giai Giai đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng gần của mình ra. Vương Minh nắm lây thì tâm trạng hơi kích động. Mềm quá a. Vương Minh mặt dù rất thích nhưng không dám nắm lâu bởi làm thế rất mất lịch sự. Vương Minh cười cười nói
“Hóa ra là Nguyễn tiểu thư, hân hạnh”
Vương Minh lúc này đã tỉnh khỏi cơn u mê, ngắm nhìn nàng ta kĩ một lần nữa thấy quen quen hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải. Nguyễn Giai Giai nở nụ cười thân thiện với Vương Minh, giọng trách mắng nói
“Anh là anh của Yên Yên, em với Yên Yên thân nhau như chị em anh cứ gọi em là Giai Giai đi”
“Đúng vậy anh cứ gọi thế đi” Lâm Yên Yên nói thêm
Vương Minh gật đầu không từ chối, nói
“Vậy anh gọi là Giai Giai nhé. Giai Giai em học lớp nào vậy”
“Em học lớp tài chính TC 01, cùng lớp với Yên Yên luôn. Còn anh” Nguyễn Giai Giai đáp
“Anh học ở YH 03”
“Ồ, hóa ra anh học y học à”
“Ừm, mà đúng rồi em là người ở đâu vậy” Vương Minh hỏi thăm
“Em là người ở Nam Hải”
“Nam Hải” Vương Minh hơi biến sắc
Giờ đây hắn đã hiểu tại sao lại trông nàng ta quen quen thế rồi. Nàng ta chính là tam tiểu thư của Nguyễn Gia, cha nàng là Nguyễn Sinh em trai ruột của gia chủ Nguyễn gia đồng thời hiện cũng là ông chủ phía sau của Hắc Long bang, một tron ba đại phú hào của Đông Hải. Mặc dù rất nhanh sắc mặt của Vương Minh trở lại bình thường nhưng không thể nào qua nổi ánh mắt của Nguyễn Giai Giai. Nàng tuy ngực to nhưng trí thông minh cũng rất cao, rất nhanh nàng lờ mờ đoán được lí do sắc mắc của hắn thay đổi khi nghe thấy hai chữ Nam Hải, nàng vẫn nở nụ cười hỏi một câu có vẻ vô ý
“Anh biết Nguyễn gia ở Nam Hải không”
Vương Minh lại biến sắc một lần nữa. Vương Minh không khỏi bội phuc cô gái trước mặt, sự quan sát và trí thông minh quả thật hiếm có, có lẽ hoàn cảnh gia tộc đã cho nàng hai thứ này. Nhưng Vương Minh cũng không phải tay vừa, từng là sát thủ nên việc Vương Minh thành thạo thứ hai sau giết người đó là giữ vững tâm trạng. Sự biến sắc sau khi nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Giai Giai chỉ xuất hiện có một phần trăm giây thì Vương Minh lại cười tươi rói nói
“Anh là du học sinh vừa mới về nước có hơn ba tháng, Nam Hải mới chỉ nghe tên thôi chứ là còn chưa đặt chân đến thì làm sao biết cái gì mà Nguyễn gia Năm Hải chứ. Mà nghe nói Nam Hải đẹp lắm phải không, em là người Nam Hải hôm nào dẫn anh làm chuyến thăm quan nhé”
Nguyễn Giai Giai chăm chú nhìn Vương Minh một lúc thấy sắc mặt của hắn vẫn bình thường không có chút giả dối, mới tự nhủ là mình quá đã nghi rồi. Khôi phục lại khuôn mặt rạng rõ bình thường, nàng cười nói
“Tất nhiên rồi. Hôm nào rảnh ba chúng ta lên Nam Hải chơi chuyến”
“Lúc nào anh cũng sẵn sàng cả”
Vương Minh cười cười. Tuy cười cười ngoài mặt nhưng Vương Minh thầm nhủ trong lòng từ nay phải đề phòng cảnh giác, tránh tiếc xúc quá gần với cô gái có phần thông mình và nhạy cảm thái quá này nếu không thì lộ mất.
Ba người nói chuyện rất vui vẻ và hợp nhau, tuy vậy phần lớn thời gian là hai cô nàng nói chuyện với nhau nào là chuyện cũ hồi cấp ba, hè làm gì này,… đủ mọi chuyện trên trời dưới biển còn Vương Minh chủ yếu là chiếc đấu với đống thức ăn của mình, thỉnh thoảng lại thêm mắm thêm muối vài câu vào câu chuyện của hai nàng.
Tuy rằng bữa ăn rất vui nhưng mà Vương Minh cũng căm thấy có chút khó chịu bởi hắn cảm thấy hàng vô số anh mắt đang nhìm chằm chằm vào hắn. Bên trong ánh mắt chứa đầy sự ghen tị và tức giận muốn xé xác hắn ra vậy. Đường nhiên Vương Minh biết lí do tại sao. Chẳng phải là do đại mĩ nhân Nguyễn Giai Giai ngồi đối diện hắn sao. Từ cổ chí kim ở đâu có mĩ nhân là ở đó có hàng hà sa số ruồi bọ bu quanh. Vương Minh vẫn mắc kệ bởi trong mắt hắn đám người này chả khác nào ruồi muỗi cả, cho mỗi thằng trong đám đó một khẩu AK 47 chưa chắc đã giết nổi hắn. Vì vậy hắn vừa ăn, khuôn mặt dương dương tụ đắc khoái trí, thỉnh thoảng lại ném cho đám xung quanh một ánh mắt chế giễu khiến chúng tức điên lên.
Vương Minh tâm trạng khoái ra, tạm biệt hai người Lâm Yên Yên và Nguyễn Giai Giai về nhà. Bởi buổi chiều hôm nay theo thời khóa biểu hắn không có tiết mà Lâm Yên Yên giờ đã dọn ra kí túc xá nên cả căn hộ rộng rãi chỏ có mỗi mình hắn nên hắn có thẻ thoải mái yên tĩnh luyện công mà không sợ bị người khác làm phiền…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.