Chương 397: Nguyễn Hải Thượng rung động
kingbin
06/11/2013
Thời gian quay trở về hơn sáu tiếng trước. Trong khi tại Đông Doanh, Vương Minh đang ra cùng đám người Phương Tuấn, Trịnh Thanh Hưng đối đầu thì tại biệt thự trung tâm thuộc khu biệt thư của gia tộc Nguyễn gia ở thành phố Nam Hải, Nguyễn Hải Thượng đang ngồi một mình tại phòng làm việc, suy nghĩ về vị thiếu nữ xinh đẹp vừa cha con hắn dùng bữa tối.
Vốn Nguyễn Hải Thượng ban đầu cảm thấy việc mời cô gái kia là không cần thiết bởi dù rằng người con gái này là con gái của Kate Morgan, đồng minh quan trọng của hắn vào thời gian này nhưng địa vị của cô gái này trong gia tộc Morgan vô cùng thấp, thấp đến nỗi không đáng để hắn phải tốn thời gian quý báu cùng người con gái này cùng ăn tối, cùng nói chuyện.
Chẳng qua là vì thằng con trai mà hắn yêu quý nhất, Nguyễn Hùng, không biết tại sao lại cực kỳ nhiệt tình, nhiều lần đưa ra đề nghị đồng thời Nguyễn Hải Thượng cũng muốn tỏ chút tấm lòng của một người chủ nhà, coi như là làm tròn cấp bậc lễ nghĩa. Quan trọng là Nguyễn Hải Thượng nghĩ rằng mặc dù cô gái này địa vị trong gia tộc Morgan rất thấp kém nhưng dù sao cũng mang họ Morgan, nên Nguyễn Hải Thượng muốn gián tiếp thông qua cô gái này, biểu hiện cho gia tộc Morgan thấy được sự nhiệt tình, tôn trọng và chân thành hợp tác của hắn. Vì vậy hắn mới không ngại hạ thấp một chút thân phận của bản thân, đích thân gọi điện mời người con gái này đến đây dùng bữa.
Nhìn chung thì bữa tối hôm nay, trừ việc có thêm một vị khách xinh đẹp và thái độ nhiệt tình, thân cận khác thường của Nguyễn Hùng với cô gái xinh đẹp kia ra thì mọi thứ diễn ra khá là bình thường, cũng không khác gì các bữa tối thường ngày cả.
Có lẽ vì cả ba người đều là người thông minh, cũng hiểu được bữa ăn này chẳng qua chỉ là một loại hình thức mà thôi thế nên cũng không ai mang công việc cùng các vấn đề liên quan ra nói ở đây. Trong suốt bữa ăn, chủ yếu là Nguyễn Hùng cùng người con gái kia trao đổi, nói chuyển phiếm với nhau còn hắn và người con gái này cũng chẳng nói nhiều lắm, trừ mấy câu hỏi thăm xã giao bình thường ra cùng hỏi han về tình hình cha của cô gái lúc vừa ngồi vào bàn ra thì cũng không còn gì nữa.
Nhưng nếu chỉ có như vậy thì cũng không khiến Nguyễn Hải Thượng phải hiện tại ngồi ở đây băn khoăn, hắn hiện tại sự việc còn rất nhiều, cũng không giống như mấy ông lão bà lão bình thường có thời gian rảnh rỗi ngồi lặng lẽ nhấm nháp lại quá khứ.
Thứ khiến hắn phải suy nghĩ chính là ấn tượng mới mẻ mà người con gái kia gây cho hắn trong buổi tối ngày hôm nay. Phải công nhận rằng, sau bữa ăn này hắn đã nhìn người con gái nay bằng một con mắt khác.
Lúc trước, Nguyễn Hải Thượng đã từng nhìn qua hồ sơ lý lịch của nàng, cũng được biết đến những thành tích có thể nói là truyền kỳ mà cô gái này đã làm cho tập đoàn Morgan. Bất quá hắn cũng không quá tin tưởng lắm bởi những gì nàng làm được quá mức không tưởng được. Muốn có được những thành tích như vậy, ngoại trừ dựa vào tài năng ra còn phải có một sự thành tục và kinh nghiệm dày dạn tương đương với một vị gia chủ lâu năm của một gia tộc lớn, mà nhìn độ tuổi của còn quá trẻ và địa vị thấp kém của cô gái này ở gia tộc Morgan thì Nguyễn Hải Thượng không tin rằng nàng ta thật sự làm ra được những kỳ tích như vậy. Mà dù có thật sự làm ra thì có chẳng cô gái này chỉ góp chút sức mà thôi.
Bất quá, thông qua việc cô gái này xử lý với sự nhiệt tình của Nguyễn Hùng, cái ý nghĩ xem thường kia của hắn đã bị phá vỡ hoàn toàn. Phải thừa nhận rằng biểu hiện của cô gái này quả thật là quá xuất sắc. Cách xử lý, hành động, nói chuyện đầy uyển chuyển, thành thục, khéo léo và biến hoá đa dạng cho thấy được kinh nghiệm phong phú của nàng, sự nhân nại hiếm có ở độ tuổi của nàng. Quả thật đến lúc này, mặc dù còn không hoàn toàn mười phần tin tưởng đống thành tích trong hồ sơ của nàng nhưng ít nhất hắn hiện giờ cũng tin tám phần rồi.
Bất quá, tài năng của cô gái này khiến hắn rất thưởng thức nhưng không phải là ấn tượng mạnh mẽ nhất mà cô gái này tạo ra cho hắn. Mà chính sắc đẹp và mị lực của cô gái này mới là thứ khiến hắn khắc sâu nhất.
Mặc dù hắn đã nhìn qua ảnh nhưng lúc trực tiếp gặp mặt, sự xinh đẹp của người con gái này còn vượt xa cả mức tưởng tượng của hắn. Phải công nhận là trong suốt vài chục năm cuộc đời, từ lúc được sinh ra đến giờ thì cô gái này chính là người con gái xinh đẹp nhất mà hắn từng được nhìn thấy. Dường như tạo hoá đã quá ưu ái người con gái này khi cho nàng ta sở hữu một vẻ đẹp đến đến mức không tưởng, từng millimeter trên cơ thể đều hoàn mỹ tuyệt đối, không có một chút tì vết hay sai sót nào cả.
Vì thế, khi vừa nhìn thấy cô gái này, hắn không nhịn được nhất thời rung động, thất thần đồng thời trái tim vốn đã băng giá từ sau cái chết của người vợ trước, cũng là mẹ đẻ của Nguyễn Hùng, bỗng dưng sau gần hai chục năn lại một lần hiếm hoi loạn nhảy. Cũng may là vì kinh nghiệm dày dạn, nên hắn rất nhanh ổn định lại tâm thành, nếu không e rằng hắn sẽ bị một phen xấu mặt rồi.
Cho đến tận bây giờ, cớ nhớ lại cái cảm giác trái tim loạn nhảy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc kia, Nguyễn Hải Thượng không khỏi sắc mặt biến ảo bất định, trong lòng hiếm hoi xuất hiện một tia sợ hãi đồng thời cũng hiếm hoi xuất hiện một chút dục niệm, khát khao.
Cộc… cộc… !
Đột nhiên lúc này, những tiếng gõ từ phía cửa truyền vào tai Nguyễn Hải Thượng khiến hắn đang từ trong suy nghĩ trở lại với thực tại. Hắn vội vàng thu liễm lại tình thần, gạt bỏ tất cả những cảm xúc vừa sinh ra trong lòng, lập tức khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm của người lãnh đạo gia tộc lớn nhất Việt Nam. Hắn mở miệng, nói:
“Vào đi”
Cảnh cửa được chế tác tinh xảo bằng gỗ lim mở ra, một thân ảnh cao gầy xuất hiện. Người mặc trên người nguyên cả một bộ quần áo thể thao màu đen tuyền, thậm chí gần như cả khuôn mặt của người này cũng bị một tấm khăn màu đen cùng một chiếc kính râm lớn che hết. Vào đêm hôm như hiện tại, nếu ăn mặc như người này nếu là người bình thường gặp rất dễ sinh ra hiểu lầm là người này có đang có ý đồ xấu xa, chắc chắn sẽ không do dự mà lập tức gọi ngay 113 hoặc chí ít sẽ hô hoán gọi người giúp đỡ.
Nhưng mà đó là người thường, Nguyễn Hải Thượng sẽ không làm như vậy bởi bộ dạng của người đang đứng tại cửa lúc này đối với hắn quá mức quen thuộc, dù gì hắn cũng đã nhìn suốt vài chục năm rồi mà. Với lại, cả căn biệt thự này được bảo vệ vô cùng khắt khe, nghiêm mặt, chỉ cần hắn hô lên một tiếng lập tức sẽ có vô số khí giả và dị năng giả đang ẩn nấp bên trong và xung quanh biệt thự này xuất hiện, tiêu diệt kẻ xâm phạm mà có lẽ cũng không cần hắn hô bởi mỗi người trước khi đi vào đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra. Vì vậy về vấn đề an toàn của bản thân, Nguyễn Hải Thượng chưa bao giờ phải lo lắng cả.
“Gia chủ”
Người kia mặc dù cũng Nguyễn Hải Thượng mặc dù cùng Nguyễn Hải Thượng quen biết và cùng làm việc với nhau hàng chục năm rồi, tình cảm giữa hai người cũng có thể nói là thân thiết, là tri kỷ nhưng hắn vẫn luôn nhớ rõ Nguyễn Hải Thượng là chủ nhân của hắn thế nên hắn suốt hàng chục năm qua vẫn giữ một bộ lễ phép của thuộc hạ. Sau khi cúi chào một tiếng theo phép tắc, người kia mới bước vào. Đến trước bàn làm việc của Nguyễn Hải Thượng, hắn không vội ngồi xuống mà cầm ấm trà trên bàn, đi về phía tủ sách.
Như đã nói, hắn cùng với Nguyễn Hải Thượng làm việc với nhau đã vài chục năm, cái căn phòng làm việc của Nguyễn Hải Thượng hắn cũng đã đến không biết bao nhiêu lân vì vậy hết sức quen thuộc. Tiện tay lấy một hột trà mà Nguyễn Hải Thượng ưa thích, đổ trà, pha nước,… Khi ấm trà đã pha xong thì hắn mới trở lại bàn làm việc của Nguyễn Hải Thượng, rót hai chén trà, một chén cho Nguyễn Hải Thượng, một chén cho hắn rồi mới ngồi xuống.
Nguyễn Hải Thượng cầm chén trà lên, rất tao nhã nhấp một ngụm nhỏ rồi nhắm mắt lại thưởng thức, một lúc sau gật gù gật gù, giọng tán thưởng nói:
“Số 13, kỹ thuật trà đạo của ngươi lại tiến bộ”
Phải, người đến chính là Số 13. Hắn được Nguyễn Hải Thượng tán thưởng thì chỉ khiêm tốn mỉm cười:
“Gia chủ quá khen”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, im lặng thưởng thức ấm trà thượng phẩm. Đột nhiên một lúc sau Nguyễn Hải Thượng mở miệng hỏi:
“Tình hình ở Đông Doanh thế nào rồi?”
Số 13 nói:
“Hiện giờ xu thế ở Đông Doanh đã gần như định hình, tuy rằng hiện nay các bang phái còn sót lại đang dần có dấu hiệu liên hợp lại với nhau để chống lại Hắc Long bang nhưng mà theo bọn thuộc hạ thấy đó chẳng qua chỉ là sự chống đối yếu ớt mà thôi, việc Hắc Long bang thôn tính hắc đạo Đông Doanh đã là ván đóng thuyền. Có chẳng đám người kia chỉ là chậm lại tiến độ thống nhất hắc đạo Đông Doanh của Hắc Long bang mà thôi”
“Vậy theo ngươi, bao lâu nữa thì Hắc Long bang sẽ hoàn tất việc thống nhất”
”Theo bọn thuộc hạ tính toán cùng dự đoán thì nếu không có việc gì bất thường xảy ra ngoài ý muốn thì chậm là ba tháng, còn nhanh thì chỉ hơn tháng”
“Hơn một tháng, thời gian dường như hơi gấp gáp một chút. Liệu tiến độ sản xuất có kịp không?”
“Theo Số 12 cùng với Bạch Hổ báo cáo lại thì mọi việc hiện giờ tiến hành rất thuận lợi thế nên chắc là có thể theo kịp kế hoạch, có đủ số lượng quân lực trước khi chính thức khai chiến”
“Đủ là tốt”
Nguyễn Hải Thượng gật đầu, rất hài lòng với năng suất và hiệu suất làm việc của Số 12 và Bạch Hổ.
Vốn Nguyễn Hải Thượng ban đầu cảm thấy việc mời cô gái kia là không cần thiết bởi dù rằng người con gái này là con gái của Kate Morgan, đồng minh quan trọng của hắn vào thời gian này nhưng địa vị của cô gái này trong gia tộc Morgan vô cùng thấp, thấp đến nỗi không đáng để hắn phải tốn thời gian quý báu cùng người con gái này cùng ăn tối, cùng nói chuyện.
Chẳng qua là vì thằng con trai mà hắn yêu quý nhất, Nguyễn Hùng, không biết tại sao lại cực kỳ nhiệt tình, nhiều lần đưa ra đề nghị đồng thời Nguyễn Hải Thượng cũng muốn tỏ chút tấm lòng của một người chủ nhà, coi như là làm tròn cấp bậc lễ nghĩa. Quan trọng là Nguyễn Hải Thượng nghĩ rằng mặc dù cô gái này địa vị trong gia tộc Morgan rất thấp kém nhưng dù sao cũng mang họ Morgan, nên Nguyễn Hải Thượng muốn gián tiếp thông qua cô gái này, biểu hiện cho gia tộc Morgan thấy được sự nhiệt tình, tôn trọng và chân thành hợp tác của hắn. Vì vậy hắn mới không ngại hạ thấp một chút thân phận của bản thân, đích thân gọi điện mời người con gái này đến đây dùng bữa.
Nhìn chung thì bữa tối hôm nay, trừ việc có thêm một vị khách xinh đẹp và thái độ nhiệt tình, thân cận khác thường của Nguyễn Hùng với cô gái xinh đẹp kia ra thì mọi thứ diễn ra khá là bình thường, cũng không khác gì các bữa tối thường ngày cả.
Có lẽ vì cả ba người đều là người thông minh, cũng hiểu được bữa ăn này chẳng qua chỉ là một loại hình thức mà thôi thế nên cũng không ai mang công việc cùng các vấn đề liên quan ra nói ở đây. Trong suốt bữa ăn, chủ yếu là Nguyễn Hùng cùng người con gái kia trao đổi, nói chuyển phiếm với nhau còn hắn và người con gái này cũng chẳng nói nhiều lắm, trừ mấy câu hỏi thăm xã giao bình thường ra cùng hỏi han về tình hình cha của cô gái lúc vừa ngồi vào bàn ra thì cũng không còn gì nữa.
Nhưng nếu chỉ có như vậy thì cũng không khiến Nguyễn Hải Thượng phải hiện tại ngồi ở đây băn khoăn, hắn hiện tại sự việc còn rất nhiều, cũng không giống như mấy ông lão bà lão bình thường có thời gian rảnh rỗi ngồi lặng lẽ nhấm nháp lại quá khứ.
Thứ khiến hắn phải suy nghĩ chính là ấn tượng mới mẻ mà người con gái kia gây cho hắn trong buổi tối ngày hôm nay. Phải công nhận rằng, sau bữa ăn này hắn đã nhìn người con gái nay bằng một con mắt khác.
Lúc trước, Nguyễn Hải Thượng đã từng nhìn qua hồ sơ lý lịch của nàng, cũng được biết đến những thành tích có thể nói là truyền kỳ mà cô gái này đã làm cho tập đoàn Morgan. Bất quá hắn cũng không quá tin tưởng lắm bởi những gì nàng làm được quá mức không tưởng được. Muốn có được những thành tích như vậy, ngoại trừ dựa vào tài năng ra còn phải có một sự thành tục và kinh nghiệm dày dạn tương đương với một vị gia chủ lâu năm của một gia tộc lớn, mà nhìn độ tuổi của còn quá trẻ và địa vị thấp kém của cô gái này ở gia tộc Morgan thì Nguyễn Hải Thượng không tin rằng nàng ta thật sự làm ra được những kỳ tích như vậy. Mà dù có thật sự làm ra thì có chẳng cô gái này chỉ góp chút sức mà thôi.
Bất quá, thông qua việc cô gái này xử lý với sự nhiệt tình của Nguyễn Hùng, cái ý nghĩ xem thường kia của hắn đã bị phá vỡ hoàn toàn. Phải thừa nhận rằng biểu hiện của cô gái này quả thật là quá xuất sắc. Cách xử lý, hành động, nói chuyện đầy uyển chuyển, thành thục, khéo léo và biến hoá đa dạng cho thấy được kinh nghiệm phong phú của nàng, sự nhân nại hiếm có ở độ tuổi của nàng. Quả thật đến lúc này, mặc dù còn không hoàn toàn mười phần tin tưởng đống thành tích trong hồ sơ của nàng nhưng ít nhất hắn hiện giờ cũng tin tám phần rồi.
Bất quá, tài năng của cô gái này khiến hắn rất thưởng thức nhưng không phải là ấn tượng mạnh mẽ nhất mà cô gái này tạo ra cho hắn. Mà chính sắc đẹp và mị lực của cô gái này mới là thứ khiến hắn khắc sâu nhất.
Mặc dù hắn đã nhìn qua ảnh nhưng lúc trực tiếp gặp mặt, sự xinh đẹp của người con gái này còn vượt xa cả mức tưởng tượng của hắn. Phải công nhận là trong suốt vài chục năm cuộc đời, từ lúc được sinh ra đến giờ thì cô gái này chính là người con gái xinh đẹp nhất mà hắn từng được nhìn thấy. Dường như tạo hoá đã quá ưu ái người con gái này khi cho nàng ta sở hữu một vẻ đẹp đến đến mức không tưởng, từng millimeter trên cơ thể đều hoàn mỹ tuyệt đối, không có một chút tì vết hay sai sót nào cả.
Vì thế, khi vừa nhìn thấy cô gái này, hắn không nhịn được nhất thời rung động, thất thần đồng thời trái tim vốn đã băng giá từ sau cái chết của người vợ trước, cũng là mẹ đẻ của Nguyễn Hùng, bỗng dưng sau gần hai chục năn lại một lần hiếm hoi loạn nhảy. Cũng may là vì kinh nghiệm dày dạn, nên hắn rất nhanh ổn định lại tâm thành, nếu không e rằng hắn sẽ bị một phen xấu mặt rồi.
Cho đến tận bây giờ, cớ nhớ lại cái cảm giác trái tim loạn nhảy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc kia, Nguyễn Hải Thượng không khỏi sắc mặt biến ảo bất định, trong lòng hiếm hoi xuất hiện một tia sợ hãi đồng thời cũng hiếm hoi xuất hiện một chút dục niệm, khát khao.
Cộc… cộc… !
Đột nhiên lúc này, những tiếng gõ từ phía cửa truyền vào tai Nguyễn Hải Thượng khiến hắn đang từ trong suy nghĩ trở lại với thực tại. Hắn vội vàng thu liễm lại tình thần, gạt bỏ tất cả những cảm xúc vừa sinh ra trong lòng, lập tức khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm của người lãnh đạo gia tộc lớn nhất Việt Nam. Hắn mở miệng, nói:
“Vào đi”
Cảnh cửa được chế tác tinh xảo bằng gỗ lim mở ra, một thân ảnh cao gầy xuất hiện. Người mặc trên người nguyên cả một bộ quần áo thể thao màu đen tuyền, thậm chí gần như cả khuôn mặt của người này cũng bị một tấm khăn màu đen cùng một chiếc kính râm lớn che hết. Vào đêm hôm như hiện tại, nếu ăn mặc như người này nếu là người bình thường gặp rất dễ sinh ra hiểu lầm là người này có đang có ý đồ xấu xa, chắc chắn sẽ không do dự mà lập tức gọi ngay 113 hoặc chí ít sẽ hô hoán gọi người giúp đỡ.
Nhưng mà đó là người thường, Nguyễn Hải Thượng sẽ không làm như vậy bởi bộ dạng của người đang đứng tại cửa lúc này đối với hắn quá mức quen thuộc, dù gì hắn cũng đã nhìn suốt vài chục năm rồi mà. Với lại, cả căn biệt thự này được bảo vệ vô cùng khắt khe, nghiêm mặt, chỉ cần hắn hô lên một tiếng lập tức sẽ có vô số khí giả và dị năng giả đang ẩn nấp bên trong và xung quanh biệt thự này xuất hiện, tiêu diệt kẻ xâm phạm mà có lẽ cũng không cần hắn hô bởi mỗi người trước khi đi vào đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra. Vì vậy về vấn đề an toàn của bản thân, Nguyễn Hải Thượng chưa bao giờ phải lo lắng cả.
“Gia chủ”
Người kia mặc dù cũng Nguyễn Hải Thượng mặc dù cùng Nguyễn Hải Thượng quen biết và cùng làm việc với nhau hàng chục năm rồi, tình cảm giữa hai người cũng có thể nói là thân thiết, là tri kỷ nhưng hắn vẫn luôn nhớ rõ Nguyễn Hải Thượng là chủ nhân của hắn thế nên hắn suốt hàng chục năm qua vẫn giữ một bộ lễ phép của thuộc hạ. Sau khi cúi chào một tiếng theo phép tắc, người kia mới bước vào. Đến trước bàn làm việc của Nguyễn Hải Thượng, hắn không vội ngồi xuống mà cầm ấm trà trên bàn, đi về phía tủ sách.
Như đã nói, hắn cùng với Nguyễn Hải Thượng làm việc với nhau đã vài chục năm, cái căn phòng làm việc của Nguyễn Hải Thượng hắn cũng đã đến không biết bao nhiêu lân vì vậy hết sức quen thuộc. Tiện tay lấy một hột trà mà Nguyễn Hải Thượng ưa thích, đổ trà, pha nước,… Khi ấm trà đã pha xong thì hắn mới trở lại bàn làm việc của Nguyễn Hải Thượng, rót hai chén trà, một chén cho Nguyễn Hải Thượng, một chén cho hắn rồi mới ngồi xuống.
Nguyễn Hải Thượng cầm chén trà lên, rất tao nhã nhấp một ngụm nhỏ rồi nhắm mắt lại thưởng thức, một lúc sau gật gù gật gù, giọng tán thưởng nói:
“Số 13, kỹ thuật trà đạo của ngươi lại tiến bộ”
Phải, người đến chính là Số 13. Hắn được Nguyễn Hải Thượng tán thưởng thì chỉ khiêm tốn mỉm cười:
“Gia chủ quá khen”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, im lặng thưởng thức ấm trà thượng phẩm. Đột nhiên một lúc sau Nguyễn Hải Thượng mở miệng hỏi:
“Tình hình ở Đông Doanh thế nào rồi?”
Số 13 nói:
“Hiện giờ xu thế ở Đông Doanh đã gần như định hình, tuy rằng hiện nay các bang phái còn sót lại đang dần có dấu hiệu liên hợp lại với nhau để chống lại Hắc Long bang nhưng mà theo bọn thuộc hạ thấy đó chẳng qua chỉ là sự chống đối yếu ớt mà thôi, việc Hắc Long bang thôn tính hắc đạo Đông Doanh đã là ván đóng thuyền. Có chẳng đám người kia chỉ là chậm lại tiến độ thống nhất hắc đạo Đông Doanh của Hắc Long bang mà thôi”
“Vậy theo ngươi, bao lâu nữa thì Hắc Long bang sẽ hoàn tất việc thống nhất”
”Theo bọn thuộc hạ tính toán cùng dự đoán thì nếu không có việc gì bất thường xảy ra ngoài ý muốn thì chậm là ba tháng, còn nhanh thì chỉ hơn tháng”
“Hơn một tháng, thời gian dường như hơi gấp gáp một chút. Liệu tiến độ sản xuất có kịp không?”
“Theo Số 12 cùng với Bạch Hổ báo cáo lại thì mọi việc hiện giờ tiến hành rất thuận lợi thế nên chắc là có thể theo kịp kế hoạch, có đủ số lượng quân lực trước khi chính thức khai chiến”
“Đủ là tốt”
Nguyễn Hải Thượng gật đầu, rất hài lòng với năng suất và hiệu suất làm việc của Số 12 và Bạch Hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.