Chương 163: Nguyễn Phi Long tức giận
kingbin
04/11/2013
Nguyễn Phi Long thân là nhị công tử của Nguyễn gia tuy ở Nam Hải cũng không uy phong được như anh trai hắn nhưng cũng là nhân vật có số có má, không kẻ nào dám dây vào. Vậy mà bây giờ hắn lại phải chịu nhục, phải xuống nước với một kẻ quái dị đeo mặt nạ. Hít một hơi thật sâu, thở một cái thật để điều hòa lại tâm tình hắn nói
“Vậy mày xem việc này giải quyết như thế này được không. Bọn kia trả mày bao nhiêu tao sẽ trả gấp đôi”
“Gấp đôi”
Vương Minh tỏ vẻ như đang lưỡn lự cân nhắc suy xét.
Nguyễn Phi Long nhìn biểu hiện của Vương Minh trong vui mừng vô cùng. Trên đời này thứ hắn không thiếu nhất là tiền bạc, mặc dù địa vị ở Nguyễn gia không cao nhưng thân là người trực hệ của Nguyễn gia nên cũng được gia tộc chu cấp mỗi tháng một số lượng tiền bạc không hề nhỏ chút nào. Lúc này trong lòng hắn thầm tính trước là dùng tiền giải quyết cái việc này sau đó sẽ tìm cách thu cái tên quái dị kia làm thuộc hạ. Tuy rằng hắn không thể chứng kiến toàn bộ sự việc toàn bộ từ đầu đến cuối nhưng hắn cũng kịp nhìn thấy màn giao đấu của Vương Minh với tên địch “già”, biết Vương Minh là cao thủ trong cao thủ nếu có thể mời hắn về đi theo thì chắc chắn đị vị và tiếng nói trong Nguyễn gia của Nguyễn Phi Long sẽ cao hơn rât nhiều.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ tự sướng thì câu nói tiếp theo của Vương Minh như đá một phát vào mông hắn, tống hắn thẳng một phát từ trên thiên đường lao xuống dưới địa ngục. Vương Minh nói
“Hừ gấp đôi thôi sao, chẳng lẽ nhị thiếu gia của Nguyễn gia lại nghèo túng đến như vậy”
Nguyễn Phi Long luc đầu sửng sốt, trong lòng đang thầm chửi cái tên quái dị quái dị. Mẹ kiếp đúng là được voi đòi tiên, lại dám sử dụng công phu sư tử ngoạm. Nhưng hắn chỉ dám nghĩ trong lòng chứ nào dám nói ra ngoài miệng, trừ phi hắn thực sự thấy cuộc sống hiện giờ của hăn đã quá dài rồi. Hit một hơn Nguyễn Phi Long cắn răng nói
“Gấp ba được chứ”
Thực sự đây là mức giới hạn cao nhất của hắn rồi, công ty bất động sản Phi Long của hắn vừa mới thành lập đã dốc tiền đầu tư vào nhiều hạng mục nên hiện giờ tài chính trong tay hắn rất thiếu thốn, cái giá gấp ba đã là hết khả năng của hắn rồi. Còn nếu đối phương cứng rắn muốn đồi thêm nữa thì đánh chịu mà thôi
Vương Minh lắc đầu giơ mười ngón tay lên nói
“Không. Ít nhất phải gấp mười”
“Cái gì gấp mười”
Nguyễn Phi Long trợn tròn mắt, lúc này hắn biết đối phương thực ra không hề có ý hòa hoãn mà đang cô ý trêu đùa hắn chứ không cũng sẽ không thét ra một số tiền trên trời như vậy. Lủa giận bùng lên não, không thể kìm nén được nữa Nguyễn Phi Long chỉ vào Vương Minh hét
“Ngươi quá đáng. Cố ý ức hiếp người”
“Ta ức hiếp người”
Vương Minh hừ lạnh một tiếng nói
“Là kẻ nào đã đổng thủ trước. Đây là đất của chúng ta, có giấy tờ hợp pháp của chính quyền vậy mà kẻ nào ngang nhiên cho người đến chiếm đóng. Nói ức hiếp người thì chính các ngươi ức hiếp chúng ta trước”
“…”
Nguyễn Phi Long không có gì để nói cả bởi lời của cái tên quái dị kia hoàn toàn chính xác. Vốn là trong một lần đi trên đường quốc lộ này hắn đã nhắm trúng mạnh đất của khu công nghiệp bỏ hoang số 2 này nhưng lại chậm chân để một công ty khác nẫng mất. Về đến công ty không càm lòng để mất một miếng mồi ngon như vậy hắn cho người đi dò thám công ty dám hẫng tay trên của mình, khi biết công ty đó chỉ là một công ty mới thành lập có chút bối cảnh ở thành phố Đông Doanh thì hắn mừng rơn lên, thế là lập tức lấy điện thoại gọi điện cho thủ hạ đem người đến đạp phá chiếm giữ luôn mạnh đất béo bở này. Hắn làm như vậy cũng không sợ chính quyền sờ đến bởi chỉ cần có chiêu bài Nguyễn gia ở trên đầu thì hắn chính là một tiểu bá vương không kể nào gây phiền phức cho hắn cả. Vậy mà bay giờ, trong lúc này và cũng là lần đầu tiên trong đời hắn cái chiêu bai mà hắn đã dùng đến hàng trăm lần lại không thể phát huy tác dụng.
Thấy mềm cũng không được mà cứng cũng không xong, Nguyễn Phi Long cảm thấy tức giận, hắn chỉ hừ một tiếng leo lên máy bên nhưng trước khi đi hắn không quên quẳng cho Vương Minh một ánh mắt thâm độc, nói
“Mày cứ chờ đấy. Việc này còn chưa xong đâu”
Nói xong thì đóng cánh cửa lại, trực thăng khởi động cất cánh bay về công ty Phi Long.
Vương Minh đứng yên nhìn chiếc trực thăng bay lên, dần dần thu nhỏ trên trời thì mới ngoắc tay gọi Hầu Ba lại gần. Hắn nói với Hầu Ba
“Chú cho người dọn dẹp mấy cái thi thể này đi. Anh sợ rằng sắp tới cái tên Nguyễn Phi Long kia sẽ tiếp tục quấy phá, tạm thời chú cùng các anh em ở lại đây tọa trấn”
“Vâng, Vương ca…”
“Có chuyện gì sao?”
Vương Minh nhìn thấy Hầu Ba ấp úng như có điều gì đó muốn nói nhưng lại không thể nói ra được. Hầu Ba thấy Vương Minh thúc giục thì cắn răng nói
“Em sợ rằng bọn em không chống được người của Nguyễn gia”
Hầu Ba xuất thân là quân nhân nên cũng biết một chút về tình hình của đất nước. Hắn cũng biết Nguyễn gia là cái thứ gì, đó là một con quái vật lớn mà cái vòi của nó với đất tất cả ngóc ngách của tất cả các ngành và lĩnh vực trên cái đất nước này. Lúc đầu đi theo Vương Minh cũng biết sớm có một ngày sẽ phải đối mặt với con quái vật kia nhưng có mơ hắn cũng không ngờ ngày này lại đến sơm như vậy nên hắn không có chuẩn bị trước tâm lí dẫn đến tậm trạng trở lên phức tạp.
Vương Minh thở dài, hắn từ trước đã biêt đối với mỗi người trên đất nước này Nguyễn gia như một nỗi ám ảnh đã ăn sâu vào trong tiềm thức của mỗi người chỉ là hắn không cái bóng ma này lại ăn sâu như vậy khiến cho một kẻ không biết đến cái chết như Hầu Ba cũng phải sở hãi. Vương Minh nhìn Hầu Ba ánh mắt sáng quắc, Vương Minh bình tĩnh hỏi
“Chú sợ sao?”
Hầu Ba chần chừ một lát rồi gật đầu. Hầu Ba cắn răng nói
“Mặc dù em sợ nhưng thằng em sớm đã giao cái mạng nhỏ này cho Vương ca. Vương ca chỉ đâu em đánh đó không dám cãi lời dù chỉ là một câu”
Vương Minh im lặng nhìn Hầu Ba rồi một lúc sau hắn vỗ vào vai Hầu Ba cười lớn
“Hắc hắc… đúng là anh em tốt. Chú yên tâm đi anh sẽ an bài tất cả, không đẩy chú vào chỗ chết đâu”
Lúc này trong đầu hắn bắt đầu điên cuồng tính toán các kế sách, tuy rằng sự việc lần này có dính dáng đến người trực hệ của Nguyễn gia nhưng hắn tin tưởng Nguyễn gia sẽ không xuất toàn lực mà đối phó với bọn hắn bởi lúc này Nguyễn gia chắc chắn đang rối như mớ bòng bong hơi đâu mà lại tự tìm thêm cho mình một kẻ địch cơ chứ.
---------------------o0o---------------------
Nguyễn Hải Thượng đang ngồi trong phòng làm việc, trán càu màu nhăn nhó suy nghĩ. Suốt mấy ngày hôm nay vì vụ nội gián khiến hắn tốn rất nhiều sức lực và trí não vậy mà vẫn chưa thu được một kết quả nào cả. Chính vì quá tập trung vào công việc nên bây giờ trông Nguyễn Hải Thượng già đi rất nhiều, khuôn mặt xanh xao mệt mỏi, xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn, trên mái tóc thì số tóc bạc càng ngày càng nhiều lên.
Đứng trước mặt hắn lúc này là một trong những thủ hạ mà hắn tin tưởng nhất, số 13. Số 13 nhìn thấy ông chủ vì công việc mà lao lực đến như thế này thì không dành lòng lên tiếng khuyên nhủ
“Gia chủ, người làm việc đừng quá độ. Phải giữ gìn sức khỏe, cả Nguyễn gia to lớn này cần có người chèo lái”
Nguyễn Hải Thượng lắc đầu nói
“Ta biết chứ, ta già rồi sức khỏe cũng suy yếu nhưng mà nếu như không tìm được kẻ nội gián này thì trong lòng ta không thể nào yên tâm được”
“Nhưng mà…”
Số 13 đang định lên tiếng khuyên nhỉ thì cánh cửa phòng làm việc của Nguyễn Hải Thượng bật tung ra, Nguyễn Phi Long với bộ mặt dữ tợn lao vào trong.
“Bác”
Nguyễn Hải Thượng thấy có kẻ dám đạp cửa phòng mình xông vào thì tức giận vô cùng, đang định lên tiếng quát thì ngước nhìn lên thấy kẻ lớn gan đó là đứa cháu Nguyễn Phi Long thì đành nín lại không phát tác. Hắn không phát tác được bởi trong lòng hắn yêu quí tên Nguyễn Phi Long này chỉ sua mỗi đứa con trai báu vật Nguyễn Hùng của hắn. Ai bảo cha của Nguyễn Phi Long chính là người em trai cùng mẹ xấu số của hắn cơ chứ.
Nguyễn Hải Thượng và cha của Nguyễn Phi Long là hai anh em ruột cùng một mẹ sinh ra vì vậy Nguyễn Hải Thượng rất yêu quí đứa em này, nhưng mà đứa em này vô cùng xấu số trong một lần đi nghỉ mát với vợ thì gặp tai nạn máy bay, cả hai vợ chồng bỏ mạng. Lúc cha mẹ mất thì Nguyễn Phi Long mới có một tuổi, thương em trai, thương đứa cháu còn nhỏ đã mồ côi cha mẹ nên Nguyễn Hải Thượng đã môt tay nuôi dây Nguyễn Phi Long từ bé cho đến lúc trưởng thành. Vì vậy mà trong Nguyễn gia hiện giờ xuất hiện một bộ đôi bất khả xâm phạm là Nguyễn Hùng và Nguyễn Phi Long
Nguyễn Hải Thượng nhìn số 13 nói
“Số 13, ngươi tạm thời lui ra đi”
“Vâng”
Số 13 đáp, hắn cúi người chào Nguyễn Hải Thượng và Nguyễn Phi Long sau đó đổn thổ , cơ thể từ từ chìm xuống dưới sàn nhà.
“Vậy mày xem việc này giải quyết như thế này được không. Bọn kia trả mày bao nhiêu tao sẽ trả gấp đôi”
“Gấp đôi”
Vương Minh tỏ vẻ như đang lưỡn lự cân nhắc suy xét.
Nguyễn Phi Long nhìn biểu hiện của Vương Minh trong vui mừng vô cùng. Trên đời này thứ hắn không thiếu nhất là tiền bạc, mặc dù địa vị ở Nguyễn gia không cao nhưng thân là người trực hệ của Nguyễn gia nên cũng được gia tộc chu cấp mỗi tháng một số lượng tiền bạc không hề nhỏ chút nào. Lúc này trong lòng hắn thầm tính trước là dùng tiền giải quyết cái việc này sau đó sẽ tìm cách thu cái tên quái dị kia làm thuộc hạ. Tuy rằng hắn không thể chứng kiến toàn bộ sự việc toàn bộ từ đầu đến cuối nhưng hắn cũng kịp nhìn thấy màn giao đấu của Vương Minh với tên địch “già”, biết Vương Minh là cao thủ trong cao thủ nếu có thể mời hắn về đi theo thì chắc chắn đị vị và tiếng nói trong Nguyễn gia của Nguyễn Phi Long sẽ cao hơn rât nhiều.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ tự sướng thì câu nói tiếp theo của Vương Minh như đá một phát vào mông hắn, tống hắn thẳng một phát từ trên thiên đường lao xuống dưới địa ngục. Vương Minh nói
“Hừ gấp đôi thôi sao, chẳng lẽ nhị thiếu gia của Nguyễn gia lại nghèo túng đến như vậy”
Nguyễn Phi Long luc đầu sửng sốt, trong lòng đang thầm chửi cái tên quái dị quái dị. Mẹ kiếp đúng là được voi đòi tiên, lại dám sử dụng công phu sư tử ngoạm. Nhưng hắn chỉ dám nghĩ trong lòng chứ nào dám nói ra ngoài miệng, trừ phi hắn thực sự thấy cuộc sống hiện giờ của hăn đã quá dài rồi. Hit một hơn Nguyễn Phi Long cắn răng nói
“Gấp ba được chứ”
Thực sự đây là mức giới hạn cao nhất của hắn rồi, công ty bất động sản Phi Long của hắn vừa mới thành lập đã dốc tiền đầu tư vào nhiều hạng mục nên hiện giờ tài chính trong tay hắn rất thiếu thốn, cái giá gấp ba đã là hết khả năng của hắn rồi. Còn nếu đối phương cứng rắn muốn đồi thêm nữa thì đánh chịu mà thôi
Vương Minh lắc đầu giơ mười ngón tay lên nói
“Không. Ít nhất phải gấp mười”
“Cái gì gấp mười”
Nguyễn Phi Long trợn tròn mắt, lúc này hắn biết đối phương thực ra không hề có ý hòa hoãn mà đang cô ý trêu đùa hắn chứ không cũng sẽ không thét ra một số tiền trên trời như vậy. Lủa giận bùng lên não, không thể kìm nén được nữa Nguyễn Phi Long chỉ vào Vương Minh hét
“Ngươi quá đáng. Cố ý ức hiếp người”
“Ta ức hiếp người”
Vương Minh hừ lạnh một tiếng nói
“Là kẻ nào đã đổng thủ trước. Đây là đất của chúng ta, có giấy tờ hợp pháp của chính quyền vậy mà kẻ nào ngang nhiên cho người đến chiếm đóng. Nói ức hiếp người thì chính các ngươi ức hiếp chúng ta trước”
“…”
Nguyễn Phi Long không có gì để nói cả bởi lời của cái tên quái dị kia hoàn toàn chính xác. Vốn là trong một lần đi trên đường quốc lộ này hắn đã nhắm trúng mạnh đất của khu công nghiệp bỏ hoang số 2 này nhưng lại chậm chân để một công ty khác nẫng mất. Về đến công ty không càm lòng để mất một miếng mồi ngon như vậy hắn cho người đi dò thám công ty dám hẫng tay trên của mình, khi biết công ty đó chỉ là một công ty mới thành lập có chút bối cảnh ở thành phố Đông Doanh thì hắn mừng rơn lên, thế là lập tức lấy điện thoại gọi điện cho thủ hạ đem người đến đạp phá chiếm giữ luôn mạnh đất béo bở này. Hắn làm như vậy cũng không sợ chính quyền sờ đến bởi chỉ cần có chiêu bài Nguyễn gia ở trên đầu thì hắn chính là một tiểu bá vương không kể nào gây phiền phức cho hắn cả. Vậy mà bay giờ, trong lúc này và cũng là lần đầu tiên trong đời hắn cái chiêu bai mà hắn đã dùng đến hàng trăm lần lại không thể phát huy tác dụng.
Thấy mềm cũng không được mà cứng cũng không xong, Nguyễn Phi Long cảm thấy tức giận, hắn chỉ hừ một tiếng leo lên máy bên nhưng trước khi đi hắn không quên quẳng cho Vương Minh một ánh mắt thâm độc, nói
“Mày cứ chờ đấy. Việc này còn chưa xong đâu”
Nói xong thì đóng cánh cửa lại, trực thăng khởi động cất cánh bay về công ty Phi Long.
Vương Minh đứng yên nhìn chiếc trực thăng bay lên, dần dần thu nhỏ trên trời thì mới ngoắc tay gọi Hầu Ba lại gần. Hắn nói với Hầu Ba
“Chú cho người dọn dẹp mấy cái thi thể này đi. Anh sợ rằng sắp tới cái tên Nguyễn Phi Long kia sẽ tiếp tục quấy phá, tạm thời chú cùng các anh em ở lại đây tọa trấn”
“Vâng, Vương ca…”
“Có chuyện gì sao?”
Vương Minh nhìn thấy Hầu Ba ấp úng như có điều gì đó muốn nói nhưng lại không thể nói ra được. Hầu Ba thấy Vương Minh thúc giục thì cắn răng nói
“Em sợ rằng bọn em không chống được người của Nguyễn gia”
Hầu Ba xuất thân là quân nhân nên cũng biết một chút về tình hình của đất nước. Hắn cũng biết Nguyễn gia là cái thứ gì, đó là một con quái vật lớn mà cái vòi của nó với đất tất cả ngóc ngách của tất cả các ngành và lĩnh vực trên cái đất nước này. Lúc đầu đi theo Vương Minh cũng biết sớm có một ngày sẽ phải đối mặt với con quái vật kia nhưng có mơ hắn cũng không ngờ ngày này lại đến sơm như vậy nên hắn không có chuẩn bị trước tâm lí dẫn đến tậm trạng trở lên phức tạp.
Vương Minh thở dài, hắn từ trước đã biêt đối với mỗi người trên đất nước này Nguyễn gia như một nỗi ám ảnh đã ăn sâu vào trong tiềm thức của mỗi người chỉ là hắn không cái bóng ma này lại ăn sâu như vậy khiến cho một kẻ không biết đến cái chết như Hầu Ba cũng phải sở hãi. Vương Minh nhìn Hầu Ba ánh mắt sáng quắc, Vương Minh bình tĩnh hỏi
“Chú sợ sao?”
Hầu Ba chần chừ một lát rồi gật đầu. Hầu Ba cắn răng nói
“Mặc dù em sợ nhưng thằng em sớm đã giao cái mạng nhỏ này cho Vương ca. Vương ca chỉ đâu em đánh đó không dám cãi lời dù chỉ là một câu”
Vương Minh im lặng nhìn Hầu Ba rồi một lúc sau hắn vỗ vào vai Hầu Ba cười lớn
“Hắc hắc… đúng là anh em tốt. Chú yên tâm đi anh sẽ an bài tất cả, không đẩy chú vào chỗ chết đâu”
Lúc này trong đầu hắn bắt đầu điên cuồng tính toán các kế sách, tuy rằng sự việc lần này có dính dáng đến người trực hệ của Nguyễn gia nhưng hắn tin tưởng Nguyễn gia sẽ không xuất toàn lực mà đối phó với bọn hắn bởi lúc này Nguyễn gia chắc chắn đang rối như mớ bòng bong hơi đâu mà lại tự tìm thêm cho mình một kẻ địch cơ chứ.
---------------------o0o---------------------
Nguyễn Hải Thượng đang ngồi trong phòng làm việc, trán càu màu nhăn nhó suy nghĩ. Suốt mấy ngày hôm nay vì vụ nội gián khiến hắn tốn rất nhiều sức lực và trí não vậy mà vẫn chưa thu được một kết quả nào cả. Chính vì quá tập trung vào công việc nên bây giờ trông Nguyễn Hải Thượng già đi rất nhiều, khuôn mặt xanh xao mệt mỏi, xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn, trên mái tóc thì số tóc bạc càng ngày càng nhiều lên.
Đứng trước mặt hắn lúc này là một trong những thủ hạ mà hắn tin tưởng nhất, số 13. Số 13 nhìn thấy ông chủ vì công việc mà lao lực đến như thế này thì không dành lòng lên tiếng khuyên nhủ
“Gia chủ, người làm việc đừng quá độ. Phải giữ gìn sức khỏe, cả Nguyễn gia to lớn này cần có người chèo lái”
Nguyễn Hải Thượng lắc đầu nói
“Ta biết chứ, ta già rồi sức khỏe cũng suy yếu nhưng mà nếu như không tìm được kẻ nội gián này thì trong lòng ta không thể nào yên tâm được”
“Nhưng mà…”
Số 13 đang định lên tiếng khuyên nhỉ thì cánh cửa phòng làm việc của Nguyễn Hải Thượng bật tung ra, Nguyễn Phi Long với bộ mặt dữ tợn lao vào trong.
“Bác”
Nguyễn Hải Thượng thấy có kẻ dám đạp cửa phòng mình xông vào thì tức giận vô cùng, đang định lên tiếng quát thì ngước nhìn lên thấy kẻ lớn gan đó là đứa cháu Nguyễn Phi Long thì đành nín lại không phát tác. Hắn không phát tác được bởi trong lòng hắn yêu quí tên Nguyễn Phi Long này chỉ sua mỗi đứa con trai báu vật Nguyễn Hùng của hắn. Ai bảo cha của Nguyễn Phi Long chính là người em trai cùng mẹ xấu số của hắn cơ chứ.
Nguyễn Hải Thượng và cha của Nguyễn Phi Long là hai anh em ruột cùng một mẹ sinh ra vì vậy Nguyễn Hải Thượng rất yêu quí đứa em này, nhưng mà đứa em này vô cùng xấu số trong một lần đi nghỉ mát với vợ thì gặp tai nạn máy bay, cả hai vợ chồng bỏ mạng. Lúc cha mẹ mất thì Nguyễn Phi Long mới có một tuổi, thương em trai, thương đứa cháu còn nhỏ đã mồ côi cha mẹ nên Nguyễn Hải Thượng đã môt tay nuôi dây Nguyễn Phi Long từ bé cho đến lúc trưởng thành. Vì vậy mà trong Nguyễn gia hiện giờ xuất hiện một bộ đôi bất khả xâm phạm là Nguyễn Hùng và Nguyễn Phi Long
Nguyễn Hải Thượng nhìn số 13 nói
“Số 13, ngươi tạm thời lui ra đi”
“Vâng”
Số 13 đáp, hắn cúi người chào Nguyễn Hải Thượng và Nguyễn Phi Long sau đó đổn thổ , cơ thể từ từ chìm xuống dưới sàn nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.