Chương 357: Phương Đức Tân (3)
kingbin
04/11/2013
“Em nói cũng đúng. Nếu Phương Đức Tân ra tay thì có lẽ anh hiện giờ làm sao nhẹ nhàng ôm người đẹp mà ngủ nhu hiện nay được”
Vương Minh cười ha hả nói. Ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm vào Lê Thị Tuyết đồng thời một bàn tay lén lén trượt trên vùng bụng bằng phẳng nõn nà của Lê Thị Tuyết.
Lê Thị Tuyết bị ánh mắt sáng rực của Vương Minh nhìn mà có chút hoảng sợ. Nàng tối qua cùng Vương Minh đại chiến hiệp thứ nhất thể lực vẫn chưa khôi phục bao nhiêu thì sáng nay lại cùng Vương Minh làm hiệp thứ hai, suốt mấy tiếng đồng hồ cùng hắn vật lộn trên giường thế nên hiện giờ người nàng gần như sắp nhũn ra rồi, một chút sức lực cũng không còn nữa. Nếu tiếp tục làm hiệp thứ ba thì nàng sợ rằng trước tối ngày mai thì nàng đừng hòng mà xuống được giường. Thế nên lúc này nhìn ánh mắt của Vương Minh, cảm nhận “vũ khí” của hắn ở phía dưới dần dần đứng lên cùng cứng rắn thì nàng vô cùng hoảng sợ, vội vàng dùng chút khí lực nhỏ nhoi vừa phục hồi đề bàn tay đang tác quái trên bụng nàng lại rồi dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Vương Minh.
“Đừng…”
Vương Minh thực ra chỉ là muốn trêu nghẹo nàng mà thôi chứ hắn cũng không muốn động thủ. Xin đừng hiểu nhầm là Vương Minh đã không còn tinh lực chiến đấu mà ngược lại nhờ hắc ám nội khí dù cho vừa trải qua hai cuộc đại chiến vài giờ với Lê Thị Tuyết khiến hắn cực kỳ thỏa mãn, phóng vài lượt tinh hoa nhưng chỉ cần hắn nghỉ ngơi mười lăm phút nửa tiếng là tinh lực lại hồi phục, tràn đầy như bình thường. Đây chính là điểm khiến Vương Minh vừa yêu lại vừa hận cái thứ hắc ám nội khí cổ quái này.
Nguyên nhân chính Vương Minh không tiếp tục làm hiệp thứ ba là bởi hắn nhớ đến việc chiều hôm qua Nguyễn Giai Giai đặc biệt giao phó cho hắn. Đó là giả làm bạn trai của Trần Thanh Thanh để dạy dỗ cái tên công tử Trịnh Thanh Hưng, không cho hắn bám lấy Trần Thanh Thanh nữa. Nhìn đồng hồ lúc này cũng đến gần giơ ăn cơm trưa rồi, mặc dù thời gian dự định hẹn Trần Thanh Thanh là vào buổi tối nhưng dù sao hắn muốn dùng khoảng thời gian buổi chiều để cùng Trần Thanh Thanh diễn tập một chút.
Dù sao diễn viên là một công việc cực kỳ khó khăn, mà cái vai diễn bạn trai lại là vai diễn khó khăn nhất trong các vai diễn. Nhất là khi mà hai người diễn viên là Vương Minh và Trần Thanh Thanh bình thường xung khắc nhau như nước với lửa, Vương Minh nhìn không quen tính cách của Trần Thanh Thanh mà Trần Thanh Thanh cũng ngứa mắt với Vương Minh thế nên độ khó của vai diễn lại càng được đẩy lên một cấp độ mới. Vì vậy để vở diễn được thành công mỹ mãn như mong đợi thì Vương Minh và Trần Thanh Thanh cần một buổi chiều để diễn tập đồng thời cũng ước định với nhau trước một số chuyện bằng không đến buổi tối lại xuất hiện sai lầm để Trịnh Thanh Hưng phát hiện.
Vương Minh hai tay tại trên ngực, bụng, đùi, mông của Lê Thị Tuyết bóp, niết, véo một hồi, trêu chọc cho Lê Thị Tuyết cả người lại một lần nữa phải chật vật cầu xin tha thứ thì mới thỏa mãn, dừng tay lại. Hắn lúc này hỏi Lê Thị Tuyết:
“Nếu vậy thì lý do gì mà Phương Đức Tân không giúp con hắn”
Dường như muốn trả thù Vương Minh, Lê Thị Tuyết không trả lời mà giả bộ dãn dỗi, quay mặt đi không nhìn hắn nói:
“Anh tự đi mà suy nghĩ”
Vương Minh thấy bộ dạng của Lê Thị Tuyết thì hơi bất ngờ. Hắn không ngờ được một người phụ nữ trầm ổn, mạnh mẽ và trải đầy sự đời như Lê Thị Tuyết lại có lúc làm ra được cai bộ dạng giận dỗi giống như thiếu nữ.
Mặc dù xem bộ dạng giận dỗi như thiếu nữ hờn giận người yêu của Lê Thị Tuyết rất là vui mắt nhưng Vương Minh hiện giờ có việc cần hắn chú ý hơn là việc ngắm người đẹp. Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi về Phương Thiên Uy nhưng thời gian hiện giờ hạn hẹp với cả Lê Thị Tuyết đã là người của hắn nên hắn có thể lần sau hỏi nàng. Bất quá có một việc hắn muốn trước khi rời đi phải rõ ràng đó chính là thái độ của Phương Đức Tân, hay có thể nói là thái độ của cái tổ chức khí giả thần bí kia đối với Phương Thiên Uy. Việc này rất quan trọng bởi nó sẽ liên quan đến kế hoạch và hành động trong thời gian của Vương Minh đối với Giang Kiều thế nên hắn bắt buộc phải từ Lê Thị Tuyết biết rõ ràng được việc này.
Theo những gì Vương Minh thu thập được thì Phương Thiên Uy là con trai duy nhất của Phương Đức Tấn, nếu Phương Đức Tân mà không ra tay giúp đỡ thì đúng là quá không hợp lẽ thường trừ phi… Vương Minh đột nhiên giật mình, trong đầu hắn một giả thuyết cực kỳ khó tưởng xẹt qua não hắn. Hắn nhìn về phía Lê Thị Tuyết hỏi:
“Chẳng lẽ Phương Thiên Uy không phải là con trai của Phương Đức Tân?”
Lê Thị Tuyết có chút không biết nên nói như thế nào. Nàng đúng là không thể không bội phục trí tưởng tượng hết sức phong phú của Vương Minh, đến cái chuyện như vậy cũng có thể nghĩ ra.
Lê Thị Tuyết là người trải nhiều sự đời, kinh nghiệm và cách đối nhân xử thế rất phong phú. Nàng biết lúc vui đùa thì có thể vui đùa tận hứng nhưng khi làm việc thì phải làm việc hết sức. Nhìn Vương Minh lúc này đã tiến vào trạng thái công việc, nàng cũng không dám tiếp tục làm bộ giận dỗi nữa. Điều chỉnh lại chúng bộ dạng cùng với tư thế nằm cho thoải mái, nàng lắc đầu trả lời:
“Không phải. Phương Thiên Uy đúng là con trai của Phương Đức Tân”
“Vậy tại sao Phương Đức Tân không giúp?”
Vương Minh ngoại trừ cái lý do Phương Thiên Uy không phải là con ruột của Phương Đức Tân thì quả thật là không thể nào nghĩ ra được cái nguyên nhân nào khác.
Người ta chẳng phải nói đến hổ dữ cũng không ăn thịt con sao. Mà Phương Thiên Uy lại là con trai độc nhất của Phương Đức Tân thì đáng lẽ Phương Đức Tân càng phải che chở con trai của hắn chứ? Dù cho Phương Đức Tân sẽ không để Vương Minh làm nguy hại tính mạng của Phương Thiên Uy nhưng chẳng lẽ Phương Đức Tân lại cam lòng đứng nhìn con trai của hắn bị người ngoài “bắt nạt” đến mức như một con chó cùng đường, mất hết tất cả sự nghiệp mà con hắn đã phải bỏ ra gần ba mươi xây dựng hay sao?
“Bởi Phương Đức Tân không chỉ có duy nhất một đứa con trai là Phương Thiên Uy”
Lê Thị Tuyết trực tiếp trả lời hắn bằng cách quăng ra một quả bom cỡ nguyễn tử.
“Cái gì”
Vương Minh kinh ngạc đến mức bật người ngồi dậy khiến cho Lê Thị Tuyết đang nằm gối đầu trên ngực của hắn, không chuẩn bị kịp mà trượt ra ngoài, người đổ sang bên cạnh. Kinh ngạc qua đi, Vương Minh mới ý thức được hành động của hắn lúc này vội vàng vươn tay kéo Lê Thị Tuyết trợ lại ngực hắn, điều chỉnh tư thế ngồi để cho Lê Thị Tuyết có thể nằm trong ngực hắn một cách thoải mái nhất. Ánh mắt xin lỗi nhìn nàng, hắn nói:
“Anh xin lỗi, chỉ tại tin tức của anh làm quá kinh ngạc”
Lê Thị Tuyết làm gì giận Vương Minh ngược lại còn thấy cảm động với hành động ôn nhu cùng thái độ của Vương Minh đối với nàng. Nàng lắc đầu, dùng giọng rất nhẹ nhàng mà ấm áp nói:
“Không, khi em biết được tin này thì em còn kinh ngạc còn hơn cả anh cơ”
Vương Minh cười cười, cánh tay dùng lực, ôm Lê Thị Tuyết càng chặt hơn. Vương Minh hỏi:
“Vậy tức là ngoài Phương Thiên Uy thì Phương Đức Tân còn có một đứa con trai khác. Em có biết là ai không?”
Vương Minh cười ha hả nói. Ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm vào Lê Thị Tuyết đồng thời một bàn tay lén lén trượt trên vùng bụng bằng phẳng nõn nà của Lê Thị Tuyết.
Lê Thị Tuyết bị ánh mắt sáng rực của Vương Minh nhìn mà có chút hoảng sợ. Nàng tối qua cùng Vương Minh đại chiến hiệp thứ nhất thể lực vẫn chưa khôi phục bao nhiêu thì sáng nay lại cùng Vương Minh làm hiệp thứ hai, suốt mấy tiếng đồng hồ cùng hắn vật lộn trên giường thế nên hiện giờ người nàng gần như sắp nhũn ra rồi, một chút sức lực cũng không còn nữa. Nếu tiếp tục làm hiệp thứ ba thì nàng sợ rằng trước tối ngày mai thì nàng đừng hòng mà xuống được giường. Thế nên lúc này nhìn ánh mắt của Vương Minh, cảm nhận “vũ khí” của hắn ở phía dưới dần dần đứng lên cùng cứng rắn thì nàng vô cùng hoảng sợ, vội vàng dùng chút khí lực nhỏ nhoi vừa phục hồi đề bàn tay đang tác quái trên bụng nàng lại rồi dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Vương Minh.
“Đừng…”
Vương Minh thực ra chỉ là muốn trêu nghẹo nàng mà thôi chứ hắn cũng không muốn động thủ. Xin đừng hiểu nhầm là Vương Minh đã không còn tinh lực chiến đấu mà ngược lại nhờ hắc ám nội khí dù cho vừa trải qua hai cuộc đại chiến vài giờ với Lê Thị Tuyết khiến hắn cực kỳ thỏa mãn, phóng vài lượt tinh hoa nhưng chỉ cần hắn nghỉ ngơi mười lăm phút nửa tiếng là tinh lực lại hồi phục, tràn đầy như bình thường. Đây chính là điểm khiến Vương Minh vừa yêu lại vừa hận cái thứ hắc ám nội khí cổ quái này.
Nguyên nhân chính Vương Minh không tiếp tục làm hiệp thứ ba là bởi hắn nhớ đến việc chiều hôm qua Nguyễn Giai Giai đặc biệt giao phó cho hắn. Đó là giả làm bạn trai của Trần Thanh Thanh để dạy dỗ cái tên công tử Trịnh Thanh Hưng, không cho hắn bám lấy Trần Thanh Thanh nữa. Nhìn đồng hồ lúc này cũng đến gần giơ ăn cơm trưa rồi, mặc dù thời gian dự định hẹn Trần Thanh Thanh là vào buổi tối nhưng dù sao hắn muốn dùng khoảng thời gian buổi chiều để cùng Trần Thanh Thanh diễn tập một chút.
Dù sao diễn viên là một công việc cực kỳ khó khăn, mà cái vai diễn bạn trai lại là vai diễn khó khăn nhất trong các vai diễn. Nhất là khi mà hai người diễn viên là Vương Minh và Trần Thanh Thanh bình thường xung khắc nhau như nước với lửa, Vương Minh nhìn không quen tính cách của Trần Thanh Thanh mà Trần Thanh Thanh cũng ngứa mắt với Vương Minh thế nên độ khó của vai diễn lại càng được đẩy lên một cấp độ mới. Vì vậy để vở diễn được thành công mỹ mãn như mong đợi thì Vương Minh và Trần Thanh Thanh cần một buổi chiều để diễn tập đồng thời cũng ước định với nhau trước một số chuyện bằng không đến buổi tối lại xuất hiện sai lầm để Trịnh Thanh Hưng phát hiện.
Vương Minh hai tay tại trên ngực, bụng, đùi, mông của Lê Thị Tuyết bóp, niết, véo một hồi, trêu chọc cho Lê Thị Tuyết cả người lại một lần nữa phải chật vật cầu xin tha thứ thì mới thỏa mãn, dừng tay lại. Hắn lúc này hỏi Lê Thị Tuyết:
“Nếu vậy thì lý do gì mà Phương Đức Tân không giúp con hắn”
Dường như muốn trả thù Vương Minh, Lê Thị Tuyết không trả lời mà giả bộ dãn dỗi, quay mặt đi không nhìn hắn nói:
“Anh tự đi mà suy nghĩ”
Vương Minh thấy bộ dạng của Lê Thị Tuyết thì hơi bất ngờ. Hắn không ngờ được một người phụ nữ trầm ổn, mạnh mẽ và trải đầy sự đời như Lê Thị Tuyết lại có lúc làm ra được cai bộ dạng giận dỗi giống như thiếu nữ.
Mặc dù xem bộ dạng giận dỗi như thiếu nữ hờn giận người yêu của Lê Thị Tuyết rất là vui mắt nhưng Vương Minh hiện giờ có việc cần hắn chú ý hơn là việc ngắm người đẹp. Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi về Phương Thiên Uy nhưng thời gian hiện giờ hạn hẹp với cả Lê Thị Tuyết đã là người của hắn nên hắn có thể lần sau hỏi nàng. Bất quá có một việc hắn muốn trước khi rời đi phải rõ ràng đó chính là thái độ của Phương Đức Tân, hay có thể nói là thái độ của cái tổ chức khí giả thần bí kia đối với Phương Thiên Uy. Việc này rất quan trọng bởi nó sẽ liên quan đến kế hoạch và hành động trong thời gian của Vương Minh đối với Giang Kiều thế nên hắn bắt buộc phải từ Lê Thị Tuyết biết rõ ràng được việc này.
Theo những gì Vương Minh thu thập được thì Phương Thiên Uy là con trai duy nhất của Phương Đức Tấn, nếu Phương Đức Tân mà không ra tay giúp đỡ thì đúng là quá không hợp lẽ thường trừ phi… Vương Minh đột nhiên giật mình, trong đầu hắn một giả thuyết cực kỳ khó tưởng xẹt qua não hắn. Hắn nhìn về phía Lê Thị Tuyết hỏi:
“Chẳng lẽ Phương Thiên Uy không phải là con trai của Phương Đức Tân?”
Lê Thị Tuyết có chút không biết nên nói như thế nào. Nàng đúng là không thể không bội phục trí tưởng tượng hết sức phong phú của Vương Minh, đến cái chuyện như vậy cũng có thể nghĩ ra.
Lê Thị Tuyết là người trải nhiều sự đời, kinh nghiệm và cách đối nhân xử thế rất phong phú. Nàng biết lúc vui đùa thì có thể vui đùa tận hứng nhưng khi làm việc thì phải làm việc hết sức. Nhìn Vương Minh lúc này đã tiến vào trạng thái công việc, nàng cũng không dám tiếp tục làm bộ giận dỗi nữa. Điều chỉnh lại chúng bộ dạng cùng với tư thế nằm cho thoải mái, nàng lắc đầu trả lời:
“Không phải. Phương Thiên Uy đúng là con trai của Phương Đức Tân”
“Vậy tại sao Phương Đức Tân không giúp?”
Vương Minh ngoại trừ cái lý do Phương Thiên Uy không phải là con ruột của Phương Đức Tân thì quả thật là không thể nào nghĩ ra được cái nguyên nhân nào khác.
Người ta chẳng phải nói đến hổ dữ cũng không ăn thịt con sao. Mà Phương Thiên Uy lại là con trai độc nhất của Phương Đức Tân thì đáng lẽ Phương Đức Tân càng phải che chở con trai của hắn chứ? Dù cho Phương Đức Tân sẽ không để Vương Minh làm nguy hại tính mạng của Phương Thiên Uy nhưng chẳng lẽ Phương Đức Tân lại cam lòng đứng nhìn con trai của hắn bị người ngoài “bắt nạt” đến mức như một con chó cùng đường, mất hết tất cả sự nghiệp mà con hắn đã phải bỏ ra gần ba mươi xây dựng hay sao?
“Bởi Phương Đức Tân không chỉ có duy nhất một đứa con trai là Phương Thiên Uy”
Lê Thị Tuyết trực tiếp trả lời hắn bằng cách quăng ra một quả bom cỡ nguyễn tử.
“Cái gì”
Vương Minh kinh ngạc đến mức bật người ngồi dậy khiến cho Lê Thị Tuyết đang nằm gối đầu trên ngực của hắn, không chuẩn bị kịp mà trượt ra ngoài, người đổ sang bên cạnh. Kinh ngạc qua đi, Vương Minh mới ý thức được hành động của hắn lúc này vội vàng vươn tay kéo Lê Thị Tuyết trợ lại ngực hắn, điều chỉnh tư thế ngồi để cho Lê Thị Tuyết có thể nằm trong ngực hắn một cách thoải mái nhất. Ánh mắt xin lỗi nhìn nàng, hắn nói:
“Anh xin lỗi, chỉ tại tin tức của anh làm quá kinh ngạc”
Lê Thị Tuyết làm gì giận Vương Minh ngược lại còn thấy cảm động với hành động ôn nhu cùng thái độ của Vương Minh đối với nàng. Nàng lắc đầu, dùng giọng rất nhẹ nhàng mà ấm áp nói:
“Không, khi em biết được tin này thì em còn kinh ngạc còn hơn cả anh cơ”
Vương Minh cười cười, cánh tay dùng lực, ôm Lê Thị Tuyết càng chặt hơn. Vương Minh hỏi:
“Vậy tức là ngoài Phương Thiên Uy thì Phương Đức Tân còn có một đứa con trai khác. Em có biết là ai không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.