Chương 377: Phương Tuấn hiến kế (2)
kingbin
04/11/2013
Trịnh Thanh Hưng thực chất không thèm để cái hứa hẹn của Phương Tuấn ở trong lòng. Dù sao hắn cũng là con cháu của Trịnh gia, một trong năm gia tộc lớn nhất Việt Nam, há lại thiếu tiền đến nỗi cần Phương Tuấn bao ăn bao ở trong thời gian ở Đông Doanh cơ chứ. Bất quá người xưa có câu: “không đánh người mặt cười”, Phương Tuấn dù sao cũng có lòng, Trịnh Thanh Hưng cũng không thể thẳng thừng từ chối được thế nên gật đầu coi như đồng ý.
Tiếp theo đó, Trịnh Thanh Hưng liền giảng giải hoàn cảnh khó khăn của hắn bây giờ cho Phương Tuấn nghe. Phương Tuấn nghe được người được giới thượng lưu đồn đại là người yêu của Trịnh Thanh Hưng là Trần Thanh Thanh thì trợn tròn mắt, khuôn mặt không giấu nổi vẻ sùng bái cùng kinh ngạc. Cũng phải thôi, Trần Thanh Thanh từ trước đến nay ở trong vòng tròn của bọn hắn luôn nổi tiếng là nữ bạo chúa, tính tình hung hăng, có không biết bao nhiêu vị công tử bi nàng dùng quyền dùng cước hầu hạ mà chả dám phản kháng, ai bảo nàng ta có một ông bố mạnh mẽ mà ai cũng sợ đắc tội cơ chứ. Đương nhiên, Phương Tuấn thân là sắc lang nổi danh, cũng từng ngấp nghé Trần Thanh Thanh chỉ là hắn may mắn hơn đám công tử kia là hắn biết chọn thời cơ thích hợp để tiếp cận nàng ta, biết dùng hoàn cảnh để áp chế cái tính cách hung bạo của nàng thế nên mỗi lần hắn tiếp cận nàng, mặc dù không thành công nhưng ít nhất cũng hơn kẻ khác là tránh được một trận xương cốt ê ẩm.
Mà nhân nhắc đến Trần Thanh Thanh thì Phương Tuấn nhớ đến cách đây vài hôm, trong bữa tiệc tụ hội, Phương Tuấn vô tình gặp gỡ Trần Thanh Thanh. Hắn tiếp tục giở lại chiêu cũ, cứ nghĩ rằng với hoàn cảnh nhiều người ở giới thượng lưu như bữa tiệc này thì Trần Thanh Thanh sẽ phải cố kỵ đến hình tượng, vẫn sẽ như mọi lần chỉ cho hắn cái mặt lạnh chứ không động thủ.
Nhưng mà trên đời này không ai biết được chữ “ngờ”, Trần Thanh Thanh lại làm hoàn toàn trái ngược với phán đoán của hắn, không hề để ý đến mọi người lập tức tặng cho hắn một đống quyền, cước, bạt tai, đánh cho hắn bộ dạng thê thảm không khác gì một con chó hoang, khiến hắn trở thành trò cười của buổi tụ hội đó. Từ hôm đó hắn bắt đầu ghi hận Trần Thanh Thanh, mà người ta thường nói thù hận sẽ sinh ra mù quáng. Phương Tuấn lúc trước là ngại cha nàng ta nên bình thường chỉ dùng từ nghĩ tán tỉnh nàng chứ không dám dùng mấy biện pháp “bình thường” hắn ưa dùng nhưng hiện giờ hắn bị Trần Thanh Thanh làm cho nhục nhã như vậy, thống hận vô cùng, trong phòng phát thề lần sau gặp lại nàng, dù bằng bất cứ cách bỉ ổi nào cũng phải khiến nàng ta ở dưới thân hắn uyển chuyển hầu hạ, rên rỉ cầu xin hắn tha thứ.
Nhưng mà hiện giờ nếu bảo Phương Tuấn thực hiện lời thề đó thì có đánh gãy tay gãy chân hắn, hắn cũng không dám làm. Nói đùa, Trần Thanh Thanh hiện giờ đã được định ra là con dâu tương lai của Trịnh gia, hôn thê của Trịnh Thanh Hưng, hắn mà dám làm vậy thì chẳng khác nào cắm sừng Trịnh Thanh Hưng, tát một cái tát vang dội vào mặt mũi của Trịnh gia. Nếu như vậy, không cần đến Trịnh gia phát động lực lượng ra tay, Trịnh Thanh Hưng sẽ là người đầu tiền tìm hắn tính sổ. Đương nhiên kết cục của hắn cũng rất dễ đoán, chắc chắn chỉ có thể là cái chết.
Phương Tuấn cảm thấy cuộc đời của hắn đang rất tốt đẹp, trên đời này có rất nhiều thứ mà hắn chưa chơi qua, còn có rất nhiều mỹ nhân đang đợi hắn trên giường sủng hạnh thế nên hắn đặc biệt sợ chất. Vì vậy lúc này khi biết hành động trả thù Trần Thanh Thanh sẽ biến cái cuộc sống hạnh phúc hiện tại của hắn thành địa ngục trần gian, Phương Tuấn không hề do dự, lập tức đánh tan, xoá bỏ cái tư tưởng trả thù đồng thời chuyển Trần Thanh Thanh từ danh sách mục tiêu cần chinh phục sang danh sách những người không thể trêu chọc.
“Haiz… chuyện là như vậy đó, Tuấn, mày bảo tao sắp tới nên làm gì”
Trịnh Thanh Hưng kể hết mọi sự việc, chán nản thở dài một hơi hỏi Phương Tuấn.
Thực chất đối với Phương Tuấn thì trường hợp giống như Trịnh Thanh Hưng hắn cũng gặp không ít lần. Dù sao hắn cũng không phải có ưu thế nhiều như Trịnh Thanh Hưng nên trên tình trường cũng không hề bằng phẳng dễ dàng mà có rất nhiều khó khăn. Bất quá khó khăn cũng làm hắn so với Trịnh Thanh Hưng tích luỹ được rất xử lý mất trường hợp khó khăn thế nên sự việc lần này đối với Trịnh Thanh Hưng khó làm nhưng đối với Phương Tuấn lại dễ như trở bàn tay.
Bất quá mặc dù Phương Tuấn đã biết nên xử lý như thế nào nhưng hắn không nói ra vội bởi hắn nhận thấy đây là một cơ hội cực tốt để nịnh nọt Trịnh Thanh Hưng. Hắn biết nếu làm tốt việc này thì tương lai quan hệ của hai người đã gần lại càng gần hơn, sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho hắn thế nên hắn muốn cẩn thận suy nghĩ, làm ra một phương án hoàn mỹ nhất để đưa cho Trịnh Thanh Hưng.
Trịnh Thanh Hưng thân là quân nhân, ý chí và sự kiên nhẫn từ trong quân đội đã được rèn luyện đến rất cảnh giới rất cao, người thường khó sánh được, thấy Trịnh Thanh Hưng cau mày trầm tư thì cũng không làm phiền hắn. Lại nhìn thấy đám gái đang bu ở xung quanh hai người thì lập tức phất tay đuổi đi, dù sao việc này cũng liên quan đến mặt mũi của hắn, hắn không muốn quá nhiều người biết.
Đã có người vì hắn làm quân sư, việc phiền lòng mấy hôm nay cũng đã không cần đến Trịnh Thanh Hưng phải suy nghĩ thế nên tâm tình của Trịnh Thanh Hưng nhẹ nhóm rất nhiều, uống ly cocktail cũng cảm thấy vị tốt hơn lúc trước nhiều nhiều lắm.
“Ra rồi… đã nghĩ ra rồi….”
Không biết bao lâu sao, đột nhiên Phương Tuấn hưng phấn vỗ đùi hét lên một tiếng, doạ cho Trịnh Thanh Hưng giật mình suýt chút nữa làm rớt ly cocktail đang cầm trên tay.
“Nghĩ ra rồi sao, nói mau nói”
Trịnh Thanh Hưng định thần lại, gấp gáp nói. Hắn không gấp gáp làm sao được chứ, hiện giờ đã là năm giờ chiều, còn cách giờ hẹn gặp Trần Thanh Thanh ở nhà hàng một tiếng đồng hồ nữa thôi.
Phương Tuấn thấy bộ dạng gấp rút của Trịnh Thanh Hưng thì trong mắt ẩn ẩn loé lên hào quang. Hắn thực ra đã nghĩ ra từ lâu rồi chỉ là cố tình câu giờ nhằm làm cho Trịnh Thanh Hưng khẩn trương, mà Trịnh Thanh Hưng càng khẩn trương thì đến lúc đó hậu báo dành cho hắn sẽ càng dày.
Phương Tuấn nói:
“Theo kinh nghiệm của tao, chắc chắn mày đã làm một việc gì đó mà Trần Thanh Thanh cực kỳ căm ghét mới khiến Trần Thanh Thanh giận dữ đến mức đòi chưa tay”
Trịnh Thanh Hưng cau mày trầm tư suy nghĩ những hành động của hắn trong thời gian trước cùng với Trần Thanh Thanh. Lúc đó hắn đối với nàng ta đặc biệt hoà ái, ôn nhu, chiều chuộng, mỗi khi bên nhau trên khuôn mặt của nàng luôn hiện hữu nụ cười tươi rạng rỡ, thần sắc hạnh phúc ngọt ngào. Trịnh Thanh Hưng tự cảm thấy hắn chưa hề có làm bất cứ một điều gì khiến Trần Thanh Thanh căm ghét cả thế nên nghe Phương Tuấn nói, hắn liền phủ hận:
“Không thể có chuyện đó”
“Nếu thật sự mày không làm cô ta giận thì chỉ còn lại một khả năng….”
“Khả năng gì?”
“Mày đã bị kẻ nào đó chơi xỏ”
Trịnh Thanh Hưng kinh ngạc trước câu nói này của Phương Tuấn. Còn chưa để hắn kịp tiêu hoá lời này, tiếng nói tiếp theo của Phương Tuấn đã tiến vào trong tai hắn:
“Tao với Trần Thanh Thanh cũng không tính là quen biết nhưng tao cũng hiểu khá rõ tính cách của cô nàng này. Cô nàng này không hề phản cảm với đám người suốt ngày chỉ tiêu tiền như rác nhưng đặc biết ghét những người lăng nhăng. Thế nên…”
Tiếp theo đó, Trịnh Thanh Hưng liền giảng giải hoàn cảnh khó khăn của hắn bây giờ cho Phương Tuấn nghe. Phương Tuấn nghe được người được giới thượng lưu đồn đại là người yêu của Trịnh Thanh Hưng là Trần Thanh Thanh thì trợn tròn mắt, khuôn mặt không giấu nổi vẻ sùng bái cùng kinh ngạc. Cũng phải thôi, Trần Thanh Thanh từ trước đến nay ở trong vòng tròn của bọn hắn luôn nổi tiếng là nữ bạo chúa, tính tình hung hăng, có không biết bao nhiêu vị công tử bi nàng dùng quyền dùng cước hầu hạ mà chả dám phản kháng, ai bảo nàng ta có một ông bố mạnh mẽ mà ai cũng sợ đắc tội cơ chứ. Đương nhiên, Phương Tuấn thân là sắc lang nổi danh, cũng từng ngấp nghé Trần Thanh Thanh chỉ là hắn may mắn hơn đám công tử kia là hắn biết chọn thời cơ thích hợp để tiếp cận nàng ta, biết dùng hoàn cảnh để áp chế cái tính cách hung bạo của nàng thế nên mỗi lần hắn tiếp cận nàng, mặc dù không thành công nhưng ít nhất cũng hơn kẻ khác là tránh được một trận xương cốt ê ẩm.
Mà nhân nhắc đến Trần Thanh Thanh thì Phương Tuấn nhớ đến cách đây vài hôm, trong bữa tiệc tụ hội, Phương Tuấn vô tình gặp gỡ Trần Thanh Thanh. Hắn tiếp tục giở lại chiêu cũ, cứ nghĩ rằng với hoàn cảnh nhiều người ở giới thượng lưu như bữa tiệc này thì Trần Thanh Thanh sẽ phải cố kỵ đến hình tượng, vẫn sẽ như mọi lần chỉ cho hắn cái mặt lạnh chứ không động thủ.
Nhưng mà trên đời này không ai biết được chữ “ngờ”, Trần Thanh Thanh lại làm hoàn toàn trái ngược với phán đoán của hắn, không hề để ý đến mọi người lập tức tặng cho hắn một đống quyền, cước, bạt tai, đánh cho hắn bộ dạng thê thảm không khác gì một con chó hoang, khiến hắn trở thành trò cười của buổi tụ hội đó. Từ hôm đó hắn bắt đầu ghi hận Trần Thanh Thanh, mà người ta thường nói thù hận sẽ sinh ra mù quáng. Phương Tuấn lúc trước là ngại cha nàng ta nên bình thường chỉ dùng từ nghĩ tán tỉnh nàng chứ không dám dùng mấy biện pháp “bình thường” hắn ưa dùng nhưng hiện giờ hắn bị Trần Thanh Thanh làm cho nhục nhã như vậy, thống hận vô cùng, trong phòng phát thề lần sau gặp lại nàng, dù bằng bất cứ cách bỉ ổi nào cũng phải khiến nàng ta ở dưới thân hắn uyển chuyển hầu hạ, rên rỉ cầu xin hắn tha thứ.
Nhưng mà hiện giờ nếu bảo Phương Tuấn thực hiện lời thề đó thì có đánh gãy tay gãy chân hắn, hắn cũng không dám làm. Nói đùa, Trần Thanh Thanh hiện giờ đã được định ra là con dâu tương lai của Trịnh gia, hôn thê của Trịnh Thanh Hưng, hắn mà dám làm vậy thì chẳng khác nào cắm sừng Trịnh Thanh Hưng, tát một cái tát vang dội vào mặt mũi của Trịnh gia. Nếu như vậy, không cần đến Trịnh gia phát động lực lượng ra tay, Trịnh Thanh Hưng sẽ là người đầu tiền tìm hắn tính sổ. Đương nhiên kết cục của hắn cũng rất dễ đoán, chắc chắn chỉ có thể là cái chết.
Phương Tuấn cảm thấy cuộc đời của hắn đang rất tốt đẹp, trên đời này có rất nhiều thứ mà hắn chưa chơi qua, còn có rất nhiều mỹ nhân đang đợi hắn trên giường sủng hạnh thế nên hắn đặc biệt sợ chất. Vì vậy lúc này khi biết hành động trả thù Trần Thanh Thanh sẽ biến cái cuộc sống hạnh phúc hiện tại của hắn thành địa ngục trần gian, Phương Tuấn không hề do dự, lập tức đánh tan, xoá bỏ cái tư tưởng trả thù đồng thời chuyển Trần Thanh Thanh từ danh sách mục tiêu cần chinh phục sang danh sách những người không thể trêu chọc.
“Haiz… chuyện là như vậy đó, Tuấn, mày bảo tao sắp tới nên làm gì”
Trịnh Thanh Hưng kể hết mọi sự việc, chán nản thở dài một hơi hỏi Phương Tuấn.
Thực chất đối với Phương Tuấn thì trường hợp giống như Trịnh Thanh Hưng hắn cũng gặp không ít lần. Dù sao hắn cũng không phải có ưu thế nhiều như Trịnh Thanh Hưng nên trên tình trường cũng không hề bằng phẳng dễ dàng mà có rất nhiều khó khăn. Bất quá khó khăn cũng làm hắn so với Trịnh Thanh Hưng tích luỹ được rất xử lý mất trường hợp khó khăn thế nên sự việc lần này đối với Trịnh Thanh Hưng khó làm nhưng đối với Phương Tuấn lại dễ như trở bàn tay.
Bất quá mặc dù Phương Tuấn đã biết nên xử lý như thế nào nhưng hắn không nói ra vội bởi hắn nhận thấy đây là một cơ hội cực tốt để nịnh nọt Trịnh Thanh Hưng. Hắn biết nếu làm tốt việc này thì tương lai quan hệ của hai người đã gần lại càng gần hơn, sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho hắn thế nên hắn muốn cẩn thận suy nghĩ, làm ra một phương án hoàn mỹ nhất để đưa cho Trịnh Thanh Hưng.
Trịnh Thanh Hưng thân là quân nhân, ý chí và sự kiên nhẫn từ trong quân đội đã được rèn luyện đến rất cảnh giới rất cao, người thường khó sánh được, thấy Trịnh Thanh Hưng cau mày trầm tư thì cũng không làm phiền hắn. Lại nhìn thấy đám gái đang bu ở xung quanh hai người thì lập tức phất tay đuổi đi, dù sao việc này cũng liên quan đến mặt mũi của hắn, hắn không muốn quá nhiều người biết.
Đã có người vì hắn làm quân sư, việc phiền lòng mấy hôm nay cũng đã không cần đến Trịnh Thanh Hưng phải suy nghĩ thế nên tâm tình của Trịnh Thanh Hưng nhẹ nhóm rất nhiều, uống ly cocktail cũng cảm thấy vị tốt hơn lúc trước nhiều nhiều lắm.
“Ra rồi… đã nghĩ ra rồi….”
Không biết bao lâu sao, đột nhiên Phương Tuấn hưng phấn vỗ đùi hét lên một tiếng, doạ cho Trịnh Thanh Hưng giật mình suýt chút nữa làm rớt ly cocktail đang cầm trên tay.
“Nghĩ ra rồi sao, nói mau nói”
Trịnh Thanh Hưng định thần lại, gấp gáp nói. Hắn không gấp gáp làm sao được chứ, hiện giờ đã là năm giờ chiều, còn cách giờ hẹn gặp Trần Thanh Thanh ở nhà hàng một tiếng đồng hồ nữa thôi.
Phương Tuấn thấy bộ dạng gấp rút của Trịnh Thanh Hưng thì trong mắt ẩn ẩn loé lên hào quang. Hắn thực ra đã nghĩ ra từ lâu rồi chỉ là cố tình câu giờ nhằm làm cho Trịnh Thanh Hưng khẩn trương, mà Trịnh Thanh Hưng càng khẩn trương thì đến lúc đó hậu báo dành cho hắn sẽ càng dày.
Phương Tuấn nói:
“Theo kinh nghiệm của tao, chắc chắn mày đã làm một việc gì đó mà Trần Thanh Thanh cực kỳ căm ghét mới khiến Trần Thanh Thanh giận dữ đến mức đòi chưa tay”
Trịnh Thanh Hưng cau mày trầm tư suy nghĩ những hành động của hắn trong thời gian trước cùng với Trần Thanh Thanh. Lúc đó hắn đối với nàng ta đặc biệt hoà ái, ôn nhu, chiều chuộng, mỗi khi bên nhau trên khuôn mặt của nàng luôn hiện hữu nụ cười tươi rạng rỡ, thần sắc hạnh phúc ngọt ngào. Trịnh Thanh Hưng tự cảm thấy hắn chưa hề có làm bất cứ một điều gì khiến Trần Thanh Thanh căm ghét cả thế nên nghe Phương Tuấn nói, hắn liền phủ hận:
“Không thể có chuyện đó”
“Nếu thật sự mày không làm cô ta giận thì chỉ còn lại một khả năng….”
“Khả năng gì?”
“Mày đã bị kẻ nào đó chơi xỏ”
Trịnh Thanh Hưng kinh ngạc trước câu nói này của Phương Tuấn. Còn chưa để hắn kịp tiêu hoá lời này, tiếng nói tiếp theo của Phương Tuấn đã tiến vào trong tai hắn:
“Tao với Trần Thanh Thanh cũng không tính là quen biết nhưng tao cũng hiểu khá rõ tính cách của cô nàng này. Cô nàng này không hề phản cảm với đám người suốt ngày chỉ tiêu tiền như rác nhưng đặc biết ghét những người lăng nhăng. Thế nên…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.