Siêu Cấp Ác Ma

Chương 133: Phương Tuấn

kingbin

04/11/2013

Vũ Bác hống lên một tiếng như một con sói hoang, nắm ngón tay cong lại như móng vuốt vồ lấy Vương Minh. Vương Minh thấy thế tấn công của cái tên kia thì chả thèm để vào mắt mặc dù Vương Minh biết trong cái trảo kia còn nội khí. Vương Minh thản nhiên không hề động đậy mặc cho tên Vũ Bác xông đến.

Ba người Trương Tuyết Hàn nhìn thấy vậy thì kinh hoàng, Trương Tuyết Hàn và Thư Kiều muốn thét lên duy có Thư Vân vốn là bộ đội đặc chủng nên không lấy làm gì ngạc nhiên chỉ là nàng phải nhăn mày bởi không ngờ cái tên Vũ Bác kia không biết nặng nhẹ tính giết người tại nơi này. Nhưng điều tiếp theo phải khiến nàng một phen mở mắt.

Xung quanh người Vương Minh đột nhiên xuất hiện một màn quỉ dị, cả cơ thể hắn được bao bọc trong một lớp khói màu hắc huyết mờ mờ ảo ảo như sướng sớm. Vũ Bác thấy vậy thì trong lòng kêu không ổn. Cái thứ quỉ dị bao bọc quanh tên kia mang đến cho hắn một cảm giác bất an hiếm khi xuất hiện nhưng bây giờ liệu còn thu tay kịp nữa không. Một trảo của hắn va chạm với lớp khói hắc huyết đó, ngay lập tức hắn cảm thấy lực lượng ở cánh tay đột nhiên bị cái thứ kì dị kia hút vào, một cảm giác lạnh từ lòng bàn tay nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ cơ thể hắn. Hắn cảm thấy rất kì lạ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn không có thời gian để tìm hiểu bởi một giây ngay sau đó, Vương Minh tung một cú đấm như trời giáng vào lồng ngực Vũ Bác. Vũ Bác hai chân rời khỏi mặt đất, cơ thể như thoát khỏi lực hút của trái đất bay lơ lửng trên không trung.

Râm…!

Cả cơ thể hắn va mạnh vào chiếc ghế đá phía sau hắn khiến chiếc ghế đã vỡ vun ra, còn kết cục của hắn cũng thảm không khác gì cái ghế đá đó. Mặc dù không bất tỉnh, thần trí vẫn tỉnh táo nhưng ở ngực hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, ngực cảm thấy tức tức, cổ họng cảm thấy vị ngọt ngọt muốn trào ngược từ trong ra. Kinh nghiệm chinh chiến đã cho hắn biết chắc chắn vài cái xương sườn của hắn đã gãy rồi, còn nội tạng chắc cũng bị tổn thương nặng bất quá không nguy hiểm đến tính mạng tuy nhiên chắc cũng phải làm bạn với cái giường bệnh một thời gian.

“Này sao mày yếu vậy”

Vương Minh bước một bước chân đột nhiên xuất hiện trươc mắt Vũ Bác khiến tên này lại thêm một phen kinh hoàng nữa. Có lẽ chưa tỉnh được do đả kích quá lớn nên Vũ Bác nói gì mà ngây người ra. Vương Minh vỗ vỗ vào mặt hắn, nhăn mày nói

“Đúng thật là tưởng được thư gian gân cốt ai dè lại yếu như vậy, một đòn cũng không chịu nổi. Thật là quá chán a”

“Ngươi…”

Vũ Bác lúc này cũng có phản ứng, giọng hắn run run không nói thành lời, ánh mắt tràn đầy căm phẫn nhìn vào Vương Minh. Có lẽ vì quá uất hận quá nên khiến tên này thổ ra một ngụm máu tươi rồi lập tức lăn ra bất tỉnh. Vương Minh nhìn Vũ Bác đang nằm dưới đất bĩu môi nói

“Yếu mà cứ thích ra gió. Đúng là không biệt tự lượng sức mình”

Vương Minh đứng dậy đi được vài bước rồi nhìn về phía nhóm ba người Trương Tuyết Hàn đang trốn rồi hắng giọng to nói

“Còn không đưa hắn đi bệnh viện đi”

Nói xong thân ảnh hắn như quỉ mị biến mất trước mặt ba người Trương Tuyết Hàn. Lúc này ba người còn chưa hoàn hồn sau sự việc vùa rồi, phải ít phút sau khi Vương Minh biến mất thì Thư Vân mới có phản ứng đầu tiên. Nàng chạy đến bên cạnh Vũ Bác vừa mới bất tỉnh. Xem xét cẩn thận tỉ mỉ một chút thì Thư Vân thơ phào nhẹ nhõm.

“Mãy mà hắn chưa chết”

Thư Vân thầm nghĩ. Xương sườn, xương lòng ngực chưa đến nỗi gãy nát; nội tạng bên trong mặc dù bị thương tổn nhưng vẫn đủ khả năng hoạt đông giúp duy trì sự sống. Nói chung là không nguy hiểm đến tính mạng, vẫn có thể cứu chữa nhưng không tránh khỏi phải nằm viện ít nhất nửa năm. Nhưng vừa thở phải được một cái thì nàng lập tức nhíu chặt mày lại bởi thân phận của tên Vũ Bác này quá đặc biệt. Nay hắn lại bị thương trên địa bàn của nàng mà không phải bị thương trong khi làm nhiệm vụ, chắc chắn nàng sẽ không tránh khỏi sự cảnh cáo của cấp trên.



Trương Tuyết Hàn và Thư Kiều chạy theo sau Thư Vân. Vừa nhìn thấy tình trạng thê thảm của Vũ Bác thì khuôn mặt cả hai lúc đầu là sững sờ rồi sau đó biến hóa theo hai đường hoàn toàn trái ngược nhau. Thư Kiều thì nhăn mày, nàng không ngờ cái tên dâm tặc đó lại lợi hại như vậy. Là một người sống trong giới thượng lưu của thủ đô, lại là gia đình chính trị thế gia nên nàng đương nhiên biết về sự lợi hại của tổ S. Nhưng nàng cũng không thể tin là thành viên của tổ S huyền thoại lại không chịu nổi một đấm của cái tên bình thường kia chứng tỏ thực lực của tên dâm tặc kia phải đại khủng bố cỡ nào. Nghĩ đến đây thì tâm trạng có chút ủ rũ, nàng biết hi vọng dạy tên dâm tặc kia một bài học là một điều quá xa vời.

Còn Trương Tuyết Hàn thì ngược lại. Trong lòng nàng thì ấn tượng về Vương Minh là rất tốt nhưng chưa phải đến nỗi khiến nàng phải nhớ mãi. Nhưng sau sự việc vừa rồi thì hình ảnh của Vương Minh chính thức khắc sâu vào trong lòng, khiến nàng nhìn Vương Minh càng ngày càng cao và thuận mắt hơn trước. Một ý nghĩ đột nhiên xệt qua trong bộ não nàng, bợt chợt hai mắt nàng sáng rực, cười một cách tinh ranh Trương Tuyết Hàn nói

“Cuối cùng bạch mã hoàng tử của mình đã xuất hiện rồi”

Ánh mắt si tình và biểu hiện quá lộ liệu của Trương Tuyết Hàn có chăng hai chị em họ Thư mù mới không thấy. Hai người bốn mắt nhìn nhau như thể nhìn thấy được ý của đối phương. Trong lòng cả hai thầm kêu không ổn. Cô bé mới lớn này đã động lòng xuân rồi.

Vương Minh không hề biết rằng việc mình vừa làm đã khiến hắn lọt vào mắt xanh của một thiếu nữ tuổi mới lớn. Hắn thong thả trở lại trong đại sảnh. Vừa vào trong đại sảnh thì Trần Thanh Thanh và Nguyễn Giai Giai đã từ trong đám người xuất hiện trước mặt hắn. Nguyễn Giai Giai nhìn Vương Minh bộ dạng lo lắng hỏi

“Lúc nãy anh ở đâu mà em tìm mãi không thấy”

“À. Anh thấy trong này buồn chán quá nên ra ngoài đổi không khí”

Vương Minh nói. Nguyễn Giai Giai nhìn bộ dạng thản nhiên của Vương Minh mặc dù tin tưởng hắn nhưng vẫn không tránh khỏi việc có chút nghi ngờ.

“Thật chứ”

“Thật mà”

Nhìn thấy bộ dạng thề sống thề chết của Vương Minh thì Nguyễn Giai Giai coi như tạm tin hắn. Lúc nàng đi thực sự lo lắng bởi nàng lo với tính cách của Vương Minh, lại có tên nào trong đám này nhàn cư vi bất thiện mà tìm đến chọc tức hắn thì chỉ sợ bị hắn đánh cho thành heo rồi. Mà các nhân vật có mặt trong bữa tiệc này có phải là hạng tầm thường lông lá đâu chứ, mặc dù nhà nàng có thế lực ở Đông Doanh này nhưng mà bớt một chuyện vẫn tốt hơn cả.

Trần Thanh Thanh từ đầu vẫn đứng phía sau Nguyễn Giai Giai nghe hai người nói chuyện. Thấy bộ dạng tình chàng ý thiếp của hai người thì cảm thấy trong lòng khó chịu, nàng đột nhiên lên tiếng

“Có quỉ mới tin ngươi”

Vương Minh như có phản xạ trừng mắt nhìn Trần Thanh Thanh phản bác

“Cô không nói thì không ai bảo cô câm đâu”



“Ngươi ngươi…”

Trần Thanh Thanh lại tức đến đỏ mắt. Không hiểu hay sao nàng lại phải đụng cái tên oan gia này. Cứ nhìn thấy hắn là nàng lại thấy ngứa mắt nhưng mà không làm gì được hắn cả. Đánh cũng không lại mà cãi nhau cũng không xong, cái cảm giác bất lực bó tay này khiến một cô gái có tính cách bá đạo như nàng cảm thấy không thoải mái.

Nguyễn Giai Giai ở giữa hai người cũng lắc đầu cười khô. Nàng không hiểu tại sao hai người này như kiểu oan gia vậy, hễ cứ gặp nhau là kiểu gì cũng phải động mồm động thủ. Đang tính lên tiếng hóa giải thì đã có người giành công việc này trươc nàng

“Thanh Thanh, hóa ra em ở đâu à. Anh đi tìm em suốt này giờ”

Một người thanh niên tuổi xấp xỉ Vương Minh xuất hiện. Khuôn mặt tuấn tú, mái tóc gọn gàng bóng mượt kiểu lãng tử đã tình, ngũ quan cân xứng, hàm răng trắng ngà đều đặn không thua gì các diễn viên quảng cáo kem đánh răng trên ti vi. Thân hình cao lớn vạm vỡ, vai rộng ngực nở nàng, mặc bộ âu phục trắng bó sát người làm tôn nên từng góc cạnh hoàn mĩ của cơ thể, càng khiến người này trở thành một bạch mã hoàng tử đúng tiêu chuẩn.

Trần Thanh Thanh thấy người này thì trong lòng cực kì chán ghét nhưng vẫn phải nở nụ cười nói

“Phương Tuấn, hân hạnh vì anh đã đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi”

“Ồ không, người hân hạnh phải là anh mới phải”

Nói xong Phương Tuấn đưa một chiếc hộp nhỏ lên phía Trần Thanh Thanh. Thằng ngu nhìn qua cũng biết trong chiếc hộp này cũng có chứ cái gì. Ngoài một chiếc nhẫn kim cương thì còn là cái gì khác chứ. Hắn nói

“Thanh Thanh, có chút quà mọn mong em nhận. Đây chính là tấm lòng của anh, anh rất hi vọng sẽ có một ngày anh có thể thấy em đeo nó rồi chúng ta…”

“Cảm ơn”

Trần Thanh Thanh vội vàng nhận chiếc hộp. Hành động cắt lời này của nàng là rất vô lễ nhưng mà nàng chỉ cần nghe một nửa cũng biết tên này đại ý định nói cái gì. Nơi này là nơi đông người, mà toàn là người trong giới thương lưu nếu mà xuất hiện cái tình cảnh này thì thật khó xử. Từ chối thì khiến đối phương mất hết mặt mũi thể diện mà đồng ý thì lại trái với lòng mình nên Trần Thanh Thanh mới lên tiếng cắt lời để chạnh ngay cái ý tưởng của hắn.

Phương Tuấn thấy nàng làm như vậy thì đành chẹp miệng. Ngoài mặt hắn nở nụ cười những thật ra trong lòng hắn đang thầm khinh bỉ Trần Thanh Thanh giả bộ cao sang. Thật ra nếu không phải vì cha hắn ép hắn phải đưa bằng được Trần Thanh Thanh lên giường thì hắn cũng chả muốn tiếp cận với nàng ta. Gu phụ nữ mà Phương Tuấn thích mà mẫu phụ nữ nhu hòa như nước, lúc đầu khi thấy dung nhân của Trần Thanh Thanh thì hắn cũng có chút hứng thú nhưng khi tiến sâu điều tra thì hắn biết muc tiêu lần này của mình là một con sư tử cái, không phải gu mình thích thì tính bỏ chạy nhưng mà dưới áp lực của cha hắn nên hắn đành cắn răng mà lao vào miêng hổ. Thấy tấn công trực diện không ổn hắn lập tức chuyển sang kế hoạch hai, tấn công đường vòng. Hắn quay về phía Nguyễn Giai Giai mỉm cười nói

“Giai Giai à, lâu lắm mới gặp”

Nguyễn Giai Giai cũng không thích kẻ này lắm, nhíu mà nói

“Phương Tuấn, cảm phiền lần sau gọi tôi là Nguyễn tiểu thư, cái tên Giai Giai không phải để anh gọi tùy tiện được”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Ác Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook