Chương 176: Quả nhiên là cùng một bọ
kingbin
04/11/2013
Vừa đến đốn cảnh sát, Vương Minh lạp tức được hai cảnh sát đứng trước cửa đén hai bên xốc nách vác vào trong một căn phòng nhỏ. Nhìn căn phòng này chỉ khoảng vài mét vuông, bên trong cũng không có gì ngoài một chiếc bàn khá lớn, một chiếc tủ ở góc căn phòng và vài chiếc ghế sắt, nguồn sáng duy nhất chiếu sáng cho cả căn phòng chính là chiếc bóng đèn vang ở phía chiếc chiếc bàn. Chính điều này vô hình trung đã tạo cho căn phòng này một cảm giác âm u ớn lạnh cho những người bức vào đây.
“Ngồi đây”
Tên cảnh sát bên trái Vương Minh lạnh giọng nói sau đó cực kì thô bạo ấn hắn ngồi xuống chiếc ghế sắt quay lưng về phía cửa ra vào. Hắn lấy từ trong túi ra thêm vài chiếc còng nữa rồi bắt đầu cúi người xuống còng hai tay hai chân Vương Minh vào chiếc ghế sắt.
Vương Minh thấy vậy thì nhíu mày, quả nhiên linh cảm của hắn đã thành sự thật. Đám cảnh sát này mang hắn đến đây chẳng phải để thẩm vấn mà muốn nện hắn một trận rồi gán cho một tội danh trời ơi đất hỡi nào đó. Vương Minh “hừ” một tiếng, hắn chưa vội ra tay bởi hắn còn muốn tiếp tục xem trò vui.
Hai tên cảnh sát làm xong việc thì nhìn thấy Vương Minh nhắm mặt dưỡng thần, bộ dạng không quan tâm đến xung quanh thì cả hai cùng nở nụ cười tàn nhẫn và thích thú. Một tên vỗ vỗ lên má Vương Minh nói
“Chú mày chuẩn bị tâm lí đi, sắp tới sẽ có rất nhiều trò vui để từ từ thưởng thức trong hai ngày tới đó… hăc hắc”
Hai tên cảnh sát cười lớn rồi ra ngoài.
Rầm…!
Cánh cửa phòng thẩm vấn đóng lại, Vương Minh mở mắt ra, hắn dùng dị năng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai tên cảnh sát vừa rời khỏi. Hai tên cảnh sát vừa nói vừa cười hả hả bộ dạng rất khoái chí, mặc dù không biết khẩu âm nhưng Vương Minh có thể chắc chắn hai cái tên này đang bàn tính tí nữa đánh đập hành hạ hắn như thế nào cho mà xem. Theo dõi hai tên cảnh sát một lúc thì Vương Minh thấy hai người này dứng lại trước một căn phòng, nhìn lên trên biển hiệu trước cửa thì thấy đây là phòng của tên đồn trưởng.
Cánh cửa phòng làm việc mở ra, bên trong có hai người một già một trẻ. Người già thì nhìn vào bộ đồng phục thì đoán đây chính là tên đồn trưởng đã hạ lệnh bắt Vương Minh. Còn tên trẻ tuổi thì Vương Minh không lấy gì làm xa lạ cả bởi đấy chính là cái tên hội trưởng đẹp mã thích chém gió Dịch Thế Hùng, hắn đang ngồi nói chuyện cười cười với tên đồn trưởng, bộ dạng hai người trông rất thân thiết có lẽ là hai người quen.
“Hừ, quả nhiên là tên khốn kiếp này. Đúng là một con ruồi khó ưa”
Vương Minh “hừ” lạnh một tiếng đồng thời trong lòng hắn thâm cười lạnh, lúc trước cái tên khốn kiếp Dịch Thế Hùng đám gọi mấy tên vai u thịt bắp trong Nhị bang đến hắn tìm phiền phức, lúc đó Vương Minh đã muốn tìm tên này đánh cho một trận rồi nhưng mà hiện nay đối phương lại tự dẫn xác đến tìm chết thì hắn thực sự hoan nghênh vô cùng, đỡ khiến hắn mất công sức tìm kiếm.
Đã xác định mọi hành động trong đầu, Vương Minh thả long tinh thần, thu hồi lại dị năng nhắm hai mắt lại dưỡng thần chờ đợi trò vui sắp đến. Không để Vương Minh phải đợi quá lâu cánh cửa phòng thẩm vấn lại mở ra nhưng khiến hắn thất vọng là trong đám người đi đến không có tên chết bầm Dịch Thế Hùng. Hắn dùng dị năng dò khắp cả cái đồn cảnh sát bé tí này thì không thấy bóng dáng của tên Dịch Thế Hùng đâu cả, có lẽ hắn đã rời đi trước khi đám người này vào trong phòng thẩm vấn rồi. Trong lòng thầm thở dài tiếc nối nhưng Vương Minh biết cơ hội còn nhiều, dần dần tìm hắn tính sổ sau việc trước mắt bây giờ là phải chơi đùa với đám cảnh sát không biết sống chết này đã
“Hừ các ngươi muốn làm gì”
Vương Minh quét mắt lạnh lùng nhìn bốn tên công an đứng hai bên. Tên nào trên tay cũng cầm một cái côn của cảnh sát, mặt mày không có chút thiện trí nào cả.
“Hắc hắc đương nhiên là tiếp đãi chú mày món đặc sản của ngành công an rồi”
Một tên cảnh sát đứng bên trái Vương Minh trông có vẻ già lão đầy kinh nghiệm nhất lên tiếng, hắn liếc nhìn sang ba người đồng bọn với ánh mắt trưng cầu ý kiến. Tên cảnh sát đứng bên cạnh hắn lên tiếng
“Ngực”
“Không tay trước”
“Lưng trước đi”
…
Đám người này nhao nhao lên như đang tham gia một cuộc chơi rất thú vị vậy, Vương Minh thấy vậy thì càng chán ghét hơn, hắn quyết định giải quyết nhanh ngọn. Vương Minh nở nụ cười như ác ma giọng cực kì băng lãnh âm trầm nói
“Hừ bốn tên các ngươi xem tao là đồ chơi hả”
“Đúng vậy, hiện giờ mày là đồ chơi trong tay bọn ông, bọn ông muốn mày như thế nào thì mày như vậy, biết điều thì im lặng mà phối hợp nếu tâm tinh bọn ông tốt thì sẽ thả mày ra sớm… hắc hắc”
Tên cảnh sát trẻ tuổi nhất trong bốn người lên tiếng đồng thời hắn cũng vung gậy lên chuẩn bị bổ xuống vai của Vương Minh
“Dừng lại”
Tên cảnh sát già nhất vội vàng tiến lên bắt lấy cánh tay đang giờ lên trên cao của tên cảnh sát trẻ, giọng giận dữ nói
“Minh chú mày ngu lắm, trúng kế khích tướng của thằng nhóc này rồi”
Nói xong hắn dùng ánh mắt âm trầm nhìn Vương Minh, giọng điệu bình thản nói
“Thằng nhóc đúng là không nhìn ra, bình thường thằng khác vào đây đối mặt với bốn bọn tao đều sợ sệt run như cầy sấy vậy mà mày vẫn bình tĩnh dùng kế khích tướng để bọn tao phạm sai lâm. Mày muốn khích tướng để bọn tao không kiềm chế được mà ra tay sau đó sẽ dựa vào những vết thương trên người để tố cáo phải không?”
Vương Minh không nói gì. Thấy Vương Minh không nói gì thì tên cảnh sát này coi như Vương Minh đồng ý, hắn cảm thấy rất đắc chí vì sự nhạy bén của mình hắn nói
“Tao phải công nhận là máy rất khá, rất trâu bò nhưng mà hôm nay mày chỉ có thể trách mày số quá đen đủi, lại dám đặc tội với một nhân vật khủng bố, có trách thì chỉ có thể tự trách chú mày đen đủi thôi”
Nói xong hắn nhìn ba tên cảnh sát bên cạnh nói
“Đập đâu cũng được nhưng phải nhớ là trước khi đánh phải kê quyển sách dày lên trên kẻo không sẽ để lại thương tích đấy”
“Đúng là cảnh sát nhiều năm kinh nghiệm có khác, rất có kinh nghiệm trong việc bức cung bất quá tao có một câu nên nói, trong tuổi của vị cảnh sát này cũng không ít chắc cũng nên nghĩ đến việc nghỉ hưu non đi là vừa”
Đột nhiên Vương Minh lên tiếng cắt ngang lời nói của tên cảnh sát già
Tên cảnh sát già cảm thấy rất bực bội vì cái tên thư sinh mặt trắng không biết trời cao đất dày kia lại dám cắt lời hắn, chưa hết giọng nói của đối phương hết sức kiêu ngạo dường như nghĩ rằng những lời nói lúc nãy của hắn chỉ là hù dọa trẻ con, đang định phát tác thì đột nhiên cảm giác cơ thể khó chịu, trong lòng cực kì nôn nao ớn lạnh. Hắn không biết lí do tại sao mình lại có cảm giác như thế này, đang thắc mắc thì đột nhiên hắn cảm thấy trước ngực truyền đến một trận đau nhói cực liệt, cả cơ thể hắn như thoát khỏi lực hớp dẫn của trái đất, hai chân hắn rời khỏi mặt đất thân thể như nhẹ đi bay trên không trung trong một vài giây rồi va đập mạnh vào chiếc tủ sắt ở góc phòng.
Rầm…!
Cả ba tên cảnh sát còn lại ngẩn ngơ chứng kiến cảnh tượng kì lạ mà không biết đang có chuyện quái quỉ gì xảy ra. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của Vương Minh
“Tiếp theo sẽ là ba bọn mày”
Ba tên cảnh sát lúc này giật mình tỉnh lại, lúc nhìn về phía Vương Minh thì giật mình kinh hãi. Không biết từ lúc nào mà bên cạnh Vương Minh đột nhiên xuất hiện thêm một kẻ nữa. Mà kẻ nào có dung mạo và vóc dáng giống hệt Vương Minh, điểm khác biệt duy nhất chính là kẻ mới xuất hiện này có một màu gia giống với máu khô, thật sự quá là kì dị.
Vương Minh liếc nhìn kẻ đang đứng bên cạnh thì trong lòng cảm thấy có chút thành tựu. Chỉ trong một thời gian ngắn mà kĩ năng tạo ra Phân thân từ hắc ám nội khí đã tăng lên rõ rệt. Giờ Phân thân đã có hình dạng cụ thể không còn mơ mơ hồ hồ như lúc trước nữa, lúc này Vương Minh cảm thấy những cố gắng tập luyện của mình trong thời gian vừa rồi của mình có chút kết quả
Vương Minh chỉ huy phân thân nhặt cây côn cảnh mà tên cảnh sát già để rơi xuống đất. Phân thân nhặt cây côn lên, đôi mắt đen đúa nhìn chằm chằm vào ba người cảnh sát kia khiến sống lưng của cả ba người đột nhiên lạnh cóng, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả lưng áo. Một tên cảnh sát lắp bắp nói
“Mày… mày là ai… định… định làm …gì?”
Vương Minh nhếch mép cười rồi hất đầu về phía Phân thân nói
“Thằng nào là tiểu đệ cua tao, nó lần này đến là tính sổ với bọn mày đấy. Hi vọng là bọn mà y đã chuẩn bị sẵn tinh thần để an dưỡng trên giường bệnh trong vài tháng tới”
Nói xong Vương Minh dùng ý thức ra lệnh cho Phân thân. Phân thân không chút chậm chễ lập tức phi thân đến gần ba tên cảnh sát xấu số sau đó liên tục giơ côn lên rồi hạ côn xuống. Cứ mỗi lần chiếc con cảnh được giơ lên hạ xuống là lại xuất hiện những tiếng kêu la thảm thiết khiến người khác nghe mà cảm thấy rợn người
“A”
“Á… đại ca tha mạng”
“Đại ca xin dừng tay”
…
Tiếng kêu la từ trong phòng tạm giam vang vọng ra cả bên ngoài khiên hai viên cảnh sát gác cửa đều phải thầm lắc đầu, một người nói
“Lần này e rằng thằng nhóc thư sinh đó thảm rồi, không nằm viện liệt giường nửa năm thì cũng phải vài tháng”
“Đúng là số khố tự dưng lại chọc vào cái tên Dịch công tử đó làm gì cơ chứ”
Người cảnh sát còn lại thở dài nói đồng thời cảm thương thay cho kẻ đang bị hành hạ bên trong
“Ngồi đây”
Tên cảnh sát bên trái Vương Minh lạnh giọng nói sau đó cực kì thô bạo ấn hắn ngồi xuống chiếc ghế sắt quay lưng về phía cửa ra vào. Hắn lấy từ trong túi ra thêm vài chiếc còng nữa rồi bắt đầu cúi người xuống còng hai tay hai chân Vương Minh vào chiếc ghế sắt.
Vương Minh thấy vậy thì nhíu mày, quả nhiên linh cảm của hắn đã thành sự thật. Đám cảnh sát này mang hắn đến đây chẳng phải để thẩm vấn mà muốn nện hắn một trận rồi gán cho một tội danh trời ơi đất hỡi nào đó. Vương Minh “hừ” một tiếng, hắn chưa vội ra tay bởi hắn còn muốn tiếp tục xem trò vui.
Hai tên cảnh sát làm xong việc thì nhìn thấy Vương Minh nhắm mặt dưỡng thần, bộ dạng không quan tâm đến xung quanh thì cả hai cùng nở nụ cười tàn nhẫn và thích thú. Một tên vỗ vỗ lên má Vương Minh nói
“Chú mày chuẩn bị tâm lí đi, sắp tới sẽ có rất nhiều trò vui để từ từ thưởng thức trong hai ngày tới đó… hăc hắc”
Hai tên cảnh sát cười lớn rồi ra ngoài.
Rầm…!
Cánh cửa phòng thẩm vấn đóng lại, Vương Minh mở mắt ra, hắn dùng dị năng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai tên cảnh sát vừa rời khỏi. Hai tên cảnh sát vừa nói vừa cười hả hả bộ dạng rất khoái chí, mặc dù không biết khẩu âm nhưng Vương Minh có thể chắc chắn hai cái tên này đang bàn tính tí nữa đánh đập hành hạ hắn như thế nào cho mà xem. Theo dõi hai tên cảnh sát một lúc thì Vương Minh thấy hai người này dứng lại trước một căn phòng, nhìn lên trên biển hiệu trước cửa thì thấy đây là phòng của tên đồn trưởng.
Cánh cửa phòng làm việc mở ra, bên trong có hai người một già một trẻ. Người già thì nhìn vào bộ đồng phục thì đoán đây chính là tên đồn trưởng đã hạ lệnh bắt Vương Minh. Còn tên trẻ tuổi thì Vương Minh không lấy gì làm xa lạ cả bởi đấy chính là cái tên hội trưởng đẹp mã thích chém gió Dịch Thế Hùng, hắn đang ngồi nói chuyện cười cười với tên đồn trưởng, bộ dạng hai người trông rất thân thiết có lẽ là hai người quen.
“Hừ, quả nhiên là tên khốn kiếp này. Đúng là một con ruồi khó ưa”
Vương Minh “hừ” lạnh một tiếng đồng thời trong lòng hắn thâm cười lạnh, lúc trước cái tên khốn kiếp Dịch Thế Hùng đám gọi mấy tên vai u thịt bắp trong Nhị bang đến hắn tìm phiền phức, lúc đó Vương Minh đã muốn tìm tên này đánh cho một trận rồi nhưng mà hiện nay đối phương lại tự dẫn xác đến tìm chết thì hắn thực sự hoan nghênh vô cùng, đỡ khiến hắn mất công sức tìm kiếm.
Đã xác định mọi hành động trong đầu, Vương Minh thả long tinh thần, thu hồi lại dị năng nhắm hai mắt lại dưỡng thần chờ đợi trò vui sắp đến. Không để Vương Minh phải đợi quá lâu cánh cửa phòng thẩm vấn lại mở ra nhưng khiến hắn thất vọng là trong đám người đi đến không có tên chết bầm Dịch Thế Hùng. Hắn dùng dị năng dò khắp cả cái đồn cảnh sát bé tí này thì không thấy bóng dáng của tên Dịch Thế Hùng đâu cả, có lẽ hắn đã rời đi trước khi đám người này vào trong phòng thẩm vấn rồi. Trong lòng thầm thở dài tiếc nối nhưng Vương Minh biết cơ hội còn nhiều, dần dần tìm hắn tính sổ sau việc trước mắt bây giờ là phải chơi đùa với đám cảnh sát không biết sống chết này đã
“Hừ các ngươi muốn làm gì”
Vương Minh quét mắt lạnh lùng nhìn bốn tên công an đứng hai bên. Tên nào trên tay cũng cầm một cái côn của cảnh sát, mặt mày không có chút thiện trí nào cả.
“Hắc hắc đương nhiên là tiếp đãi chú mày món đặc sản của ngành công an rồi”
Một tên cảnh sát đứng bên trái Vương Minh trông có vẻ già lão đầy kinh nghiệm nhất lên tiếng, hắn liếc nhìn sang ba người đồng bọn với ánh mắt trưng cầu ý kiến. Tên cảnh sát đứng bên cạnh hắn lên tiếng
“Ngực”
“Không tay trước”
“Lưng trước đi”
…
Đám người này nhao nhao lên như đang tham gia một cuộc chơi rất thú vị vậy, Vương Minh thấy vậy thì càng chán ghét hơn, hắn quyết định giải quyết nhanh ngọn. Vương Minh nở nụ cười như ác ma giọng cực kì băng lãnh âm trầm nói
“Hừ bốn tên các ngươi xem tao là đồ chơi hả”
“Đúng vậy, hiện giờ mày là đồ chơi trong tay bọn ông, bọn ông muốn mày như thế nào thì mày như vậy, biết điều thì im lặng mà phối hợp nếu tâm tinh bọn ông tốt thì sẽ thả mày ra sớm… hắc hắc”
Tên cảnh sát trẻ tuổi nhất trong bốn người lên tiếng đồng thời hắn cũng vung gậy lên chuẩn bị bổ xuống vai của Vương Minh
“Dừng lại”
Tên cảnh sát già nhất vội vàng tiến lên bắt lấy cánh tay đang giờ lên trên cao của tên cảnh sát trẻ, giọng giận dữ nói
“Minh chú mày ngu lắm, trúng kế khích tướng của thằng nhóc này rồi”
Nói xong hắn dùng ánh mắt âm trầm nhìn Vương Minh, giọng điệu bình thản nói
“Thằng nhóc đúng là không nhìn ra, bình thường thằng khác vào đây đối mặt với bốn bọn tao đều sợ sệt run như cầy sấy vậy mà mày vẫn bình tĩnh dùng kế khích tướng để bọn tao phạm sai lâm. Mày muốn khích tướng để bọn tao không kiềm chế được mà ra tay sau đó sẽ dựa vào những vết thương trên người để tố cáo phải không?”
Vương Minh không nói gì. Thấy Vương Minh không nói gì thì tên cảnh sát này coi như Vương Minh đồng ý, hắn cảm thấy rất đắc chí vì sự nhạy bén của mình hắn nói
“Tao phải công nhận là máy rất khá, rất trâu bò nhưng mà hôm nay mày chỉ có thể trách mày số quá đen đủi, lại dám đặc tội với một nhân vật khủng bố, có trách thì chỉ có thể tự trách chú mày đen đủi thôi”
Nói xong hắn nhìn ba tên cảnh sát bên cạnh nói
“Đập đâu cũng được nhưng phải nhớ là trước khi đánh phải kê quyển sách dày lên trên kẻo không sẽ để lại thương tích đấy”
“Đúng là cảnh sát nhiều năm kinh nghiệm có khác, rất có kinh nghiệm trong việc bức cung bất quá tao có một câu nên nói, trong tuổi của vị cảnh sát này cũng không ít chắc cũng nên nghĩ đến việc nghỉ hưu non đi là vừa”
Đột nhiên Vương Minh lên tiếng cắt ngang lời nói của tên cảnh sát già
Tên cảnh sát già cảm thấy rất bực bội vì cái tên thư sinh mặt trắng không biết trời cao đất dày kia lại dám cắt lời hắn, chưa hết giọng nói của đối phương hết sức kiêu ngạo dường như nghĩ rằng những lời nói lúc nãy của hắn chỉ là hù dọa trẻ con, đang định phát tác thì đột nhiên cảm giác cơ thể khó chịu, trong lòng cực kì nôn nao ớn lạnh. Hắn không biết lí do tại sao mình lại có cảm giác như thế này, đang thắc mắc thì đột nhiên hắn cảm thấy trước ngực truyền đến một trận đau nhói cực liệt, cả cơ thể hắn như thoát khỏi lực hớp dẫn của trái đất, hai chân hắn rời khỏi mặt đất thân thể như nhẹ đi bay trên không trung trong một vài giây rồi va đập mạnh vào chiếc tủ sắt ở góc phòng.
Rầm…!
Cả ba tên cảnh sát còn lại ngẩn ngơ chứng kiến cảnh tượng kì lạ mà không biết đang có chuyện quái quỉ gì xảy ra. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của Vương Minh
“Tiếp theo sẽ là ba bọn mày”
Ba tên cảnh sát lúc này giật mình tỉnh lại, lúc nhìn về phía Vương Minh thì giật mình kinh hãi. Không biết từ lúc nào mà bên cạnh Vương Minh đột nhiên xuất hiện thêm một kẻ nữa. Mà kẻ nào có dung mạo và vóc dáng giống hệt Vương Minh, điểm khác biệt duy nhất chính là kẻ mới xuất hiện này có một màu gia giống với máu khô, thật sự quá là kì dị.
Vương Minh liếc nhìn kẻ đang đứng bên cạnh thì trong lòng cảm thấy có chút thành tựu. Chỉ trong một thời gian ngắn mà kĩ năng tạo ra Phân thân từ hắc ám nội khí đã tăng lên rõ rệt. Giờ Phân thân đã có hình dạng cụ thể không còn mơ mơ hồ hồ như lúc trước nữa, lúc này Vương Minh cảm thấy những cố gắng tập luyện của mình trong thời gian vừa rồi của mình có chút kết quả
Vương Minh chỉ huy phân thân nhặt cây côn cảnh mà tên cảnh sát già để rơi xuống đất. Phân thân nhặt cây côn lên, đôi mắt đen đúa nhìn chằm chằm vào ba người cảnh sát kia khiến sống lưng của cả ba người đột nhiên lạnh cóng, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả lưng áo. Một tên cảnh sát lắp bắp nói
“Mày… mày là ai… định… định làm …gì?”
Vương Minh nhếch mép cười rồi hất đầu về phía Phân thân nói
“Thằng nào là tiểu đệ cua tao, nó lần này đến là tính sổ với bọn mày đấy. Hi vọng là bọn mà y đã chuẩn bị sẵn tinh thần để an dưỡng trên giường bệnh trong vài tháng tới”
Nói xong Vương Minh dùng ý thức ra lệnh cho Phân thân. Phân thân không chút chậm chễ lập tức phi thân đến gần ba tên cảnh sát xấu số sau đó liên tục giơ côn lên rồi hạ côn xuống. Cứ mỗi lần chiếc con cảnh được giơ lên hạ xuống là lại xuất hiện những tiếng kêu la thảm thiết khiến người khác nghe mà cảm thấy rợn người
“A”
“Á… đại ca tha mạng”
“Đại ca xin dừng tay”
…
Tiếng kêu la từ trong phòng tạm giam vang vọng ra cả bên ngoài khiên hai viên cảnh sát gác cửa đều phải thầm lắc đầu, một người nói
“Lần này e rằng thằng nhóc thư sinh đó thảm rồi, không nằm viện liệt giường nửa năm thì cũng phải vài tháng”
“Đúng là số khố tự dưng lại chọc vào cái tên Dịch công tử đó làm gì cơ chứ”
Người cảnh sát còn lại thở dài nói đồng thời cảm thương thay cho kẻ đang bị hành hạ bên trong
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.