Chương 266: Quyết định của Phương Thiên Uy (3)
kingbin
04/11/2013
“Được rồi, cuộc họp đến đây là kết thúc, hiện giờ đang là thời gian rất trọng yếu và nhạy cảm đối với ủy ban nhân dân và đảng ủy thành phố Gaing Kiều vì vậy tôi yêu cầu mọi người dốc hết 100% sức lực của bản thân làm tốt phận sự, đưa Giang Kiều bước ra khỏi thời gian đen tối này hướng về ánh sáng”
Giống như bình thường Phùng Tích Phạm đứng lên tuyên bố kết thục nhưng lần này khác với mọi lần chỉ nói duy nhất một câu, Phùng Tích Phạm nói thêm coi như một lần nhắc nhở những kẻ thuộc phe chống đống và những người trong phe cánh của hắn.
Bốp… bốp…!
Một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên sau đó mọi người trật từ đứng lên rời đi.
“Chủ tịch Phương nán lại một chút đã”
Phương Thiên Uy đang định đứng dậy rời đi thì nghe thấy Phùng Tích Phạm gọi hắn lại. Hắn dứng bước, ngồi lại xuống vị trí của mình, mặt mày âm trầm ngữ khí không tốt nói với Phùng Tích Phạm
“Bí thư Phùng, còn có việc gì cần nói với tôi sao sao?”
Thấy thái độ của Phương Thiên Uy thì Phùng Tích Phạm nhíu mày khó hiểu. Phùng Tích Phạm biết Phương Thiên Uy là một người rất hiểu quy củ, mặc dù hắn với Phương Thiên Uy là kẻ thù chính trị không chết không ngớt nhưng chưa bao giờ Phương Thiên Uy vẫn có giác ngộ về quan niệm cấp trên cấp dưới, dù là khi có người hai khi hai người nói chuyện riêng với nhau thì Phương Thiên Uy chí ít cũng lưu lại cho hắn một chút ít mặt mũi.
Thực ra Phùng Tích Phạm không biết, vốn bình thường Phương Thiên Uy đúng là người rất hiểu quy củ nhưng dạo gần đây từ khi sự việc chém giết của xã hội đen biến lớn thì tâm tình của hắn quả thật là không được tốt đẹp cho lăm. Hắn Phương Thiên Uy khổ khổ sở sở kinh doanh ẩn nhẫn, dùng rất nhiều âm mưu quỷ kế mới cướp được một nửa Giang Kiều từ tay vị lão đại xấu số của hắn, lại hơn chục năm kinh doanh tranh đấu cuối cùng cũng đập tan được cái Liệp bang còn chưa hưởng thụ được niềm vui từ việc khống chế toàn bộ hắc đạo Giang Kiều trong tay thì đột nhiên một đám người từ bên ngoài nhân cơ hội Uy Thiên bang chưa hoàn toàn nắm giữ ổn định liền nhảy vào tranh đoạt Giang Kiều. Đáng căm tức nhất chính là Uy Thiên bang sau khi đại chiến quét dọn Liệp bang thì nhân lực và thực lực còn lại bảy phần không đủ để chống đỡ trước những đợt tấn công như vũ bão của đối thủ, cơ hồ chỉ có hơn một tuần Uy Thiên bang mất đi kiềm kiểm soát ở phía Đông thành phố, số thuộc hạ chết, bị thương và bị bắt lên đến con số hàng trăm. Thử hỏi như thế Phương Thiên Uy còn đầu tâm tình mà để ý đến lễ phép bình thường được chứ
“Hừ”
Phùng Tích Phạm hừ lạnh một tiếng coi như là thể hiện sự không hài lòng của hắn về thái độ của Phương Thiên Uy. Hắn ngồi xuống ghế, chắp hai tay để lên trên mặt bàn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Phương Thiên Uy nói
“Cũng không có gì. Tôi chỉ nói với chủ tịch Phương một câu: có một số việc cần phải làm đúng mực, tốt nhất là không nên để nói ra khỏi tầm kiểm soát”
Là đối thủ nhiều năm, mặc dù không quá rõ ràng như Phùng Tích Phạm cũng không phải cái gì cũng mơ hồ không biết. Hắn nghe được từ nhiều nguồn về quan hệ giữa Phương Thiên Uy và người trong hắc đạo Giang Kiều, hắn đã nhiều lần nhắm vào điểm mấu chốt này điều tra hòng tìm kiếm một cái chứng cứ kéo đổ Phương Thiên Uy nhưng suốt vài năm vẫn chẳng thu được gì cả, bất quá hắn có thể khẳng định Phương Thiên Uy quan hệ với giới hắc đạo là sự thật chính xác, không thể sai được. Vì vậy nhân cơ hội lần này hắn muốn gõ Phương Thiên Uy một cái coi như là nhắc nhở thu tay lại một chút, đừng để sự tình càng ngày càng xấu hơn
Phương Thiên Uy làm sao không biết Phùng Tích Phạm lời nói là có ý gì, hắn từ rất lâu đã biết Phùng Tích Phạm điều tra về quan hệ giữa hắn và hắc đạo nhưng hắn không sợ bởi hắn tin tưởng cho dù có người biết đó là sự thật nhưng nếu muốn tìm ra bằng chứng để chứng minh sự tồn tại của mối quan hệ này vì hắn từ lúc bắt đầu đã rất cẩn thận kỹ lưỡng xóa hết mọi dấu vết rồi. Bất quá Phương Thiên Uy nghe thấy lời này trong lòng cũng buồn bực, có phải bản thân hắn là kẻ tạo ra tình cảnh hiện tại đâu, rõ ràng là kẻ khác làm ra, mà tính ra trong sự việc này kẻ ăn thiệt thòi nhiều nhất chính là Phương Thiên Uy hắn. Vậy mà hắn lại phải đón nhận cái ánh mắt như thể khẳng định 100% kẻ gây chuyện của Phùng Tích Phạm, quả thật là quá oán uổng.
Tức giận xông lên não, Phương Thiên Uy triệt để không thèm để cho Phùng Tích Phạm chút mặt mũi nào nữa, hắn khinh khỉnh nói
“Nếu không dừng tay thì sao?”
Phùng Tích Phạm hơi sững người, hắn quả thật có bất ngờ về cách hành xử của Phương Thiên Uy. Ngày bình thường Phương Thiên Uy hành động rất cẩn trọng và trầm ổn có bao giờ lỗ mãng như bây giờ đâu. Nhưng hắn không có thời gian để ngẫm việc này bởi lúc này việc hắn cần suy nghĩ còn nhiều lắm vì vậy hắn hừ lạnh một tiếng nói
“Không dừng tay vậy thì chắc chủ tịch cũng đoán được hậu quả sẽ như thế nào”
Nói xong liền cũng không thèm dây dưa nữa, Phùng Tích Phạm cất bước ra ngoài, cùng với thư ký đang đứng đợi ở trước cửa phòng trở lại phòng làm việc ở tầng trên.
Phùng Tích Phạm rời đi, căn phòng họp rộng lớn chỉ còn lãi một mình Phương Thiên Uy, hắn lúc này cảm thất rất đau đầu, mọi việc phát triển càng ngày theo hướng tệ hại hơn đối với hắn. Thực sự hắn cũng không có hối hận khi lật mặt nạ với Phùng Tích Phạm bởi chỉ nhìn vào tình thế hiện tại Uy Thiên bang của hắn bị diệt chỉ còn là điều sớm muộn, một khi Uy Thiên bang bị diệt thì lúc đó coi như căn cơ của hắn tại Giang Kiều gần như sụp đổ vì vậy trước lúc diễn ra cuộc họp này hắn đã có ý định đào thoát khỏi Giang Kiều. Mà cái ý định này càng chắc chắn khi hắn nghe thây lời nói đầy ẩn ý của Phùng Tích Phạm vì vậy hắn cũng không thèm che giấu nữa, trực tiếp lật mặt luôn.
Dựa người vào ghế, Phương Thiên Uy hai nhắm mắt lại, đôi lồng mày nhíu chặt lại với nhau, hai tay đặt lên hai bên thái dương xoa xao. Phương Thiên Uy quá sức mệt mỏi, hắn có cảm tưởng chỉ là hơn một tuần mà hắn đã như già đi mấy tuổi, tóc cũng bạc đi nhiều. Một lúc lâu sau hắn mở mắt ra, như đã làm ra một quyết định hết sức quan trọng hắn lắc đầu thở dài nói
“Thành phố này có vẻ như không còn thích hợp nữa rồi, có lẽ đã đến lúc rời đi”
Nói xong cầu này đột nhiên tâm trạng hắn xoay chuyển hoàn toàn, hắn nở nụ cười lạnh nói
“Bất quá trước khi ra đi, ta cũng phải tặng cho ông bạn Phùng Tích Phạm một món đại lễ vật đã… ha ha ha”
Đã làm ra được quyết định, Phương Thiên Uy cảm thấy người nhẹ nhõm hơn hẳn, hắn cười như điên như dại đứng lên rời khỏi phòng họp. Ra khỏi phòng họp, hắn không trở lại phòng làm việc tại tòa nhà của ủy ban nhân dân thành phố mà lên xe trực tiếp trở về biệt thự. Lúc này đối với Phương Thiên Uy, mấy cái đống giấy tờ trên bàn cần ký ký duyệt duyệt kia đã không còn có chút nào quan trọng nữa, việc hắn cần làm lúc này là triệu tập thuộc hạ bàn bạc cách thức triệt thoái khỏi Giang Kiều.
--------------------------------------o0o-------------------------------------
Từ sau cuộc nói chuyện với Thư Vân, Vương Minh hầu như suốt ba ngày qua chưa từng gặp lại nàng một lần nào cả bất quá hắn cũng không lo lắng bởi hắn tin tưởng Thư Vân và các vị lãnh đạo trên cao sẽ đồng ý với ý kiến của hắn thôi.
Suốt ba ngày này Vương Minh cảm thấy nhàm chán vô cùng, cả ngày chỉ có ăn rồi lại ngủ, hết ngủ thì lại đọc báo, chán nữa thì xuống dưới sân bãi phía sau khu chung cư tập luyện. Hôm nay cũng giống như mọi lần, tập luyện dưới sân xong, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn một bữa sáng mà Hầu Dũng mang lên, Vương Minh bắt đầu cầm tập báo mới ngày hôm nay lên xem. Hôm nay tin tức cũng khá là thú vị a, trang nhất tờ báo Giang Kiều đô thị in bài phát biểu trấn an dân chúng của bí thư Phùng Tích Phạm và chủ tịch Phương Thiên Uy đồng thời ở phía dưới bài báo cũng kèm theo một lời tuyên chiến của lực lượng công an với xã hội đen của tân cục trưởng cục công an Nguyễn Thắng, mặc dù hầu hết nhưng gì tay nhà báo viết trong này đều được tinh giảm tối đa nhưng dựa vào bài báo này Vương Minh và từ những báo cáo được Hắc Cẩu đưa lên thì Vương Minh cũng biết rõ tình hình ở Giang Kiều như lòng bàn tay
“Hắc hắc… mọi việc vẫn đúng theo như kế hoạch, xem ra cái ngày Phương Thiên Uy bật bãi khỏi Giang Kiều cũng sắp đến rồi a”
Đọc xong hai bài báo này, Vương Minh híp mắt cười lớn.
Giống như bình thường Phùng Tích Phạm đứng lên tuyên bố kết thục nhưng lần này khác với mọi lần chỉ nói duy nhất một câu, Phùng Tích Phạm nói thêm coi như một lần nhắc nhở những kẻ thuộc phe chống đống và những người trong phe cánh của hắn.
Bốp… bốp…!
Một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên sau đó mọi người trật từ đứng lên rời đi.
“Chủ tịch Phương nán lại một chút đã”
Phương Thiên Uy đang định đứng dậy rời đi thì nghe thấy Phùng Tích Phạm gọi hắn lại. Hắn dứng bước, ngồi lại xuống vị trí của mình, mặt mày âm trầm ngữ khí không tốt nói với Phùng Tích Phạm
“Bí thư Phùng, còn có việc gì cần nói với tôi sao sao?”
Thấy thái độ của Phương Thiên Uy thì Phùng Tích Phạm nhíu mày khó hiểu. Phùng Tích Phạm biết Phương Thiên Uy là một người rất hiểu quy củ, mặc dù hắn với Phương Thiên Uy là kẻ thù chính trị không chết không ngớt nhưng chưa bao giờ Phương Thiên Uy vẫn có giác ngộ về quan niệm cấp trên cấp dưới, dù là khi có người hai khi hai người nói chuyện riêng với nhau thì Phương Thiên Uy chí ít cũng lưu lại cho hắn một chút ít mặt mũi.
Thực ra Phùng Tích Phạm không biết, vốn bình thường Phương Thiên Uy đúng là người rất hiểu quy củ nhưng dạo gần đây từ khi sự việc chém giết của xã hội đen biến lớn thì tâm tình của hắn quả thật là không được tốt đẹp cho lăm. Hắn Phương Thiên Uy khổ khổ sở sở kinh doanh ẩn nhẫn, dùng rất nhiều âm mưu quỷ kế mới cướp được một nửa Giang Kiều từ tay vị lão đại xấu số của hắn, lại hơn chục năm kinh doanh tranh đấu cuối cùng cũng đập tan được cái Liệp bang còn chưa hưởng thụ được niềm vui từ việc khống chế toàn bộ hắc đạo Giang Kiều trong tay thì đột nhiên một đám người từ bên ngoài nhân cơ hội Uy Thiên bang chưa hoàn toàn nắm giữ ổn định liền nhảy vào tranh đoạt Giang Kiều. Đáng căm tức nhất chính là Uy Thiên bang sau khi đại chiến quét dọn Liệp bang thì nhân lực và thực lực còn lại bảy phần không đủ để chống đỡ trước những đợt tấn công như vũ bão của đối thủ, cơ hồ chỉ có hơn một tuần Uy Thiên bang mất đi kiềm kiểm soát ở phía Đông thành phố, số thuộc hạ chết, bị thương và bị bắt lên đến con số hàng trăm. Thử hỏi như thế Phương Thiên Uy còn đầu tâm tình mà để ý đến lễ phép bình thường được chứ
“Hừ”
Phùng Tích Phạm hừ lạnh một tiếng coi như là thể hiện sự không hài lòng của hắn về thái độ của Phương Thiên Uy. Hắn ngồi xuống ghế, chắp hai tay để lên trên mặt bàn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Phương Thiên Uy nói
“Cũng không có gì. Tôi chỉ nói với chủ tịch Phương một câu: có một số việc cần phải làm đúng mực, tốt nhất là không nên để nói ra khỏi tầm kiểm soát”
Là đối thủ nhiều năm, mặc dù không quá rõ ràng như Phùng Tích Phạm cũng không phải cái gì cũng mơ hồ không biết. Hắn nghe được từ nhiều nguồn về quan hệ giữa Phương Thiên Uy và người trong hắc đạo Giang Kiều, hắn đã nhiều lần nhắm vào điểm mấu chốt này điều tra hòng tìm kiếm một cái chứng cứ kéo đổ Phương Thiên Uy nhưng suốt vài năm vẫn chẳng thu được gì cả, bất quá hắn có thể khẳng định Phương Thiên Uy quan hệ với giới hắc đạo là sự thật chính xác, không thể sai được. Vì vậy nhân cơ hội lần này hắn muốn gõ Phương Thiên Uy một cái coi như là nhắc nhở thu tay lại một chút, đừng để sự tình càng ngày càng xấu hơn
Phương Thiên Uy làm sao không biết Phùng Tích Phạm lời nói là có ý gì, hắn từ rất lâu đã biết Phùng Tích Phạm điều tra về quan hệ giữa hắn và hắc đạo nhưng hắn không sợ bởi hắn tin tưởng cho dù có người biết đó là sự thật nhưng nếu muốn tìm ra bằng chứng để chứng minh sự tồn tại của mối quan hệ này vì hắn từ lúc bắt đầu đã rất cẩn thận kỹ lưỡng xóa hết mọi dấu vết rồi. Bất quá Phương Thiên Uy nghe thấy lời này trong lòng cũng buồn bực, có phải bản thân hắn là kẻ tạo ra tình cảnh hiện tại đâu, rõ ràng là kẻ khác làm ra, mà tính ra trong sự việc này kẻ ăn thiệt thòi nhiều nhất chính là Phương Thiên Uy hắn. Vậy mà hắn lại phải đón nhận cái ánh mắt như thể khẳng định 100% kẻ gây chuyện của Phùng Tích Phạm, quả thật là quá oán uổng.
Tức giận xông lên não, Phương Thiên Uy triệt để không thèm để cho Phùng Tích Phạm chút mặt mũi nào nữa, hắn khinh khỉnh nói
“Nếu không dừng tay thì sao?”
Phùng Tích Phạm hơi sững người, hắn quả thật có bất ngờ về cách hành xử của Phương Thiên Uy. Ngày bình thường Phương Thiên Uy hành động rất cẩn trọng và trầm ổn có bao giờ lỗ mãng như bây giờ đâu. Nhưng hắn không có thời gian để ngẫm việc này bởi lúc này việc hắn cần suy nghĩ còn nhiều lắm vì vậy hắn hừ lạnh một tiếng nói
“Không dừng tay vậy thì chắc chủ tịch cũng đoán được hậu quả sẽ như thế nào”
Nói xong liền cũng không thèm dây dưa nữa, Phùng Tích Phạm cất bước ra ngoài, cùng với thư ký đang đứng đợi ở trước cửa phòng trở lại phòng làm việc ở tầng trên.
Phùng Tích Phạm rời đi, căn phòng họp rộng lớn chỉ còn lãi một mình Phương Thiên Uy, hắn lúc này cảm thất rất đau đầu, mọi việc phát triển càng ngày theo hướng tệ hại hơn đối với hắn. Thực sự hắn cũng không có hối hận khi lật mặt nạ với Phùng Tích Phạm bởi chỉ nhìn vào tình thế hiện tại Uy Thiên bang của hắn bị diệt chỉ còn là điều sớm muộn, một khi Uy Thiên bang bị diệt thì lúc đó coi như căn cơ của hắn tại Giang Kiều gần như sụp đổ vì vậy trước lúc diễn ra cuộc họp này hắn đã có ý định đào thoát khỏi Giang Kiều. Mà cái ý định này càng chắc chắn khi hắn nghe thây lời nói đầy ẩn ý của Phùng Tích Phạm vì vậy hắn cũng không thèm che giấu nữa, trực tiếp lật mặt luôn.
Dựa người vào ghế, Phương Thiên Uy hai nhắm mắt lại, đôi lồng mày nhíu chặt lại với nhau, hai tay đặt lên hai bên thái dương xoa xao. Phương Thiên Uy quá sức mệt mỏi, hắn có cảm tưởng chỉ là hơn một tuần mà hắn đã như già đi mấy tuổi, tóc cũng bạc đi nhiều. Một lúc lâu sau hắn mở mắt ra, như đã làm ra một quyết định hết sức quan trọng hắn lắc đầu thở dài nói
“Thành phố này có vẻ như không còn thích hợp nữa rồi, có lẽ đã đến lúc rời đi”
Nói xong cầu này đột nhiên tâm trạng hắn xoay chuyển hoàn toàn, hắn nở nụ cười lạnh nói
“Bất quá trước khi ra đi, ta cũng phải tặng cho ông bạn Phùng Tích Phạm một món đại lễ vật đã… ha ha ha”
Đã làm ra được quyết định, Phương Thiên Uy cảm thấy người nhẹ nhõm hơn hẳn, hắn cười như điên như dại đứng lên rời khỏi phòng họp. Ra khỏi phòng họp, hắn không trở lại phòng làm việc tại tòa nhà của ủy ban nhân dân thành phố mà lên xe trực tiếp trở về biệt thự. Lúc này đối với Phương Thiên Uy, mấy cái đống giấy tờ trên bàn cần ký ký duyệt duyệt kia đã không còn có chút nào quan trọng nữa, việc hắn cần làm lúc này là triệu tập thuộc hạ bàn bạc cách thức triệt thoái khỏi Giang Kiều.
--------------------------------------o0o-------------------------------------
Từ sau cuộc nói chuyện với Thư Vân, Vương Minh hầu như suốt ba ngày qua chưa từng gặp lại nàng một lần nào cả bất quá hắn cũng không lo lắng bởi hắn tin tưởng Thư Vân và các vị lãnh đạo trên cao sẽ đồng ý với ý kiến của hắn thôi.
Suốt ba ngày này Vương Minh cảm thấy nhàm chán vô cùng, cả ngày chỉ có ăn rồi lại ngủ, hết ngủ thì lại đọc báo, chán nữa thì xuống dưới sân bãi phía sau khu chung cư tập luyện. Hôm nay cũng giống như mọi lần, tập luyện dưới sân xong, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn một bữa sáng mà Hầu Dũng mang lên, Vương Minh bắt đầu cầm tập báo mới ngày hôm nay lên xem. Hôm nay tin tức cũng khá là thú vị a, trang nhất tờ báo Giang Kiều đô thị in bài phát biểu trấn an dân chúng của bí thư Phùng Tích Phạm và chủ tịch Phương Thiên Uy đồng thời ở phía dưới bài báo cũng kèm theo một lời tuyên chiến của lực lượng công an với xã hội đen của tân cục trưởng cục công an Nguyễn Thắng, mặc dù hầu hết nhưng gì tay nhà báo viết trong này đều được tinh giảm tối đa nhưng dựa vào bài báo này Vương Minh và từ những báo cáo được Hắc Cẩu đưa lên thì Vương Minh cũng biết rõ tình hình ở Giang Kiều như lòng bàn tay
“Hắc hắc… mọi việc vẫn đúng theo như kế hoạch, xem ra cái ngày Phương Thiên Uy bật bãi khỏi Giang Kiều cũng sắp đến rồi a”
Đọc xong hai bài báo này, Vương Minh híp mắt cười lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.