Chương 306: Tập leo núi?
kingbin
04/11/2013
Nhìn hai người Lê Minh Đức và Bùi Hải Quân rời đi, Vương Minh cũng chưa đi vào bên trong, hắn vẫn đứng đó bởi vì hắn cảm giác dường mình hắn chuẩn bị thiếu thứ gì đó vào ngày mai thì phải. Nhăn mày nghĩ nghĩ một lúc cuối cùng Vương Minh mới nhớ ra hắn vỗ đầu cười hắc hắc:
“Thứ quan trọng như vậy sao ta lại quên được chứ, hắc hắc ngày mai chắc chắn là có trò vui để chơi rồi”
Sáng hôm sau…
Vương Minh dậy từ rất sớm, đi ra ngoài ban công hít thở một chút khí trời trong lành. Nếu như là còn ở thành phố thì chắc chắn Vương Minh sẽ không làm như vậy bởi vì không khách thành phố quá mức ô nhiễm, cho dù là sáng sớm nhưng bây giờ hắn đang ở trong rừng núi, không khí có độ trong lành rất cao, điều này rất tốt cho cơ thể. Hoạt động một chút cho nóng người, vì phòng của Vương Minh là tại tầng bảy của tòa nhà ký túc xá cũng là nơi cao nhất của cơ sở huấn luyện vì vậy đứng ở ban công tầm mắt của hắn có thể bao quát cả khu huấn luyện.
Từ trên cao nhìn xuống, thấy phía dưới đã có rất nhiều thành viên Hắc quân đang tập trung tại sân trước cửa khu ký túc xá tập luyện. Nhìn mọi người trên người hừng hực khí thế giống như hận không thể lập tức tiến hành huấn luyện ngay bây giờ, Vương Minh nhếch mép, trên miệng xuất hiện một nụ cười rất khủng bố đảm bảo.
“Hắc hắc… hi vọng các ngươi có thể tiếp tục duy trì được cái khí thế này khi tham gia… hắc hắc”
Cạch…!
Lúc này ở phía sau Vương Minh vang lên tiếng mở cửa. Hắn quay đầu lại thì thấy Lê Minh Đức đang đứng ở cửa. Nhìn bộ dạng mệt mỏi, đôi mặt sưng đỏ trũng sâu do thiếu ngủ, quần áo gần như bị bụi bẩn cùng bùn đất che lấp hoàn toàn, đôi chỗ còn có vết rách, nhìn bộ dạng thảm hại này Vương Minh cũng biết Lê Minh Đức tối qua làm việc khổ cực như thế nào. Hắn tiến lên vỗ vai Lê Minh Đức nói:
“Chú vất vả rồi”
Lê Minh Đức thật sự là mệt mỏi, hắn không ngờ cái công việc lúc đầu tưởng như đơn giản vậy mà lại tốn của bọn hắn suốt cả một đêm, lại còn vất vả như vậy nữa. Nhưng mà vất vả thì vất vả, dù sao cũng là việc đại ca giao hắn đi làm thì hắn sẽ cố hết sức làm. Cố gượng cười che giấu sự mệt mỏi trên khuôn mặt Lê Minh Đức lắc đầu vỗ ngực cố tỏ ra mạnh mẽ:
“Không có gì, chỉ một chút việc nhỏ mà thôi”
Vương Minh cười cười không nói gì bởi hắn biết Lê Minh Đức đang giả bộ. Hắn biết cho dù hắn khuyên như thế nào thì chắc chắn Lê Minh Đức sẽ không nghỉ ngơi bởi Vương Minh hiểu được Lê Minh Đức coi trọng khóa huấn luyện này đến như thế nào. Vương Minh lúc này quay sang việc chính, hắn ngồi xuống giường nhìn Lê Minh Đức hỏi:
“Bố trí như thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều đã được bố trí sẵn sàng”
“Các chú thiết kế bao nhiêu bẫy”
“Tổng cộng cả thảy là 300 bẫy treo, 100 hố bẫy”
Vương Minh nghe xong mà giật mình, hắn tính thế nào cũng không ngờ được trong một đêm mà nhóm người Lê Minh Đức lại có thể thiết lập bố trí nhiều bẫy như vậy, quả thật là hiệu suất làm việc thật kinh người. Mà quan trọng hơn là các cái bẫy này không gần nhau mà nằm rải rác trong vòng bán kính 10 km xung quanh vị trí ngọn cờ mục tiêu.
“Các chú làm tốt lắm, còn vượt trên cả mong đợi của anh”
Vương Minh cũng không tiếc rẻ gì một lời khen, tươi cười tán thưởng công sức của nhóm người Lê Minh Đức.
“Hì hì… Anh quá khen”
Lê Minh Đức nhe răng cười nói.
Vương Minh gật đầu, hứng đứng dậy nói:
“Khóa huấn luyện sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ sáng, hiện giờ mới năm giờ, còn bốn tiếng nữa, chú tranh thủ ngủ một chút để nghỉ ngơi đi. Nếu cứ tình trạng này mà tham gia huấn luyện thì không tốt chút nào đâu”
Lê Minh Đức cũng không phản đối bởi hắn biết với thể trạng mệt mỏi của hắn lúc này cần một giấc ngủ để phục hồi bằng không sợ rằng cho dù dùng nội khí duy trì nhưng nghĩ đến đống bẫy rập được thiết kế tối qua thì Lê Minh Đức lại cảm giác gian nan khó khăn, có lẽ nếu tiếp tục ở trạng thái này hắn e rằng khó mà cũng trụ qua được ngày hôm nay mất. Vì vậy gật đầu với Vương Minh sau đó nằm xuống giường của hắn cũng là chiếc giường đối diện với giường của Vương Minh. Vừa đặt lưng xuống giường, có lẽ vì quá mệt mỏi nên Lê Minh Đức lập tức chìm vào giấc ngủ.
Vương Minh thấy Lê Minh Đức ngủ ngon như vậy thì cũng không muốn ở lại quấy rầy giấc ngủ của hắn. Đi vào phòng tắm, tẩy rửa hết mồ hôi trên cơ thể, thay một bộ quần áo mới, Vương Minh đi xuống nhà ăn của cơ sở huấn luyện.
Xuống đến nơi Vương Minh cũng không bất ngờ gì khi thấy sự hiện diện của bốn người Nguyễn Đại Dương, Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm, Bùi Thanh Tùng. Bốn người nhìn thấy Vương Minh xuất hiện thì cùng dừng ăn, hướng hắn vẫy tay. Vương Minh cười cười chưa đi đến vội mà vòng qua quầy ăn lấy mấy cái bánh mì, một cốc sữa tươi, một đãi trứng ốp cùng thịt xông khói sau đó mới đi đến bàn của bốn người ngồi xuống hỏi:
“Thế nào, hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?”
“Tốt lắm, hiện giờ tinh thần và thể lực của bọn em rất sung mãn”
Cả bốn người cùng nhao nhao đáp, thậm chí Nguyễn Đại Dương còn xắn hai tay áo cộc của hắn lên, tạo dáng giống với mấy tên lực sĩ thể hình trên ti vi như để chứng minh cho lời hắn nói.
Vương Minh nhìn Nguyễn Đại Dương tạo hình như vậy thì cảm thấy rất buồn cười nhưng mà ngại khi cười sẽ khiến Nguyện Đại Dương xấu hổ vì vậy đành nín xuống bất quá nhịn cười cũng không phải là việc nói là làm được, Vương Minh rất cố nhịn nhưng cứ nhìn thấy Nguyện Đại Dương đang đắc ý làm mấy cái động tác khoe cơ bắp trước mặt thì lại có xu hướng không nhịn được. Gian nan vất vả lắm Vương Minh mới nhịn được, hắn vội vàng khoác tay với Nguyện Đại Dương:
“Được rồi, được rồi anh tin chú, ngồi xuống ăn đi”
“Đúng vậy, anh Dương ngồi xuống đi”
Ba người Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm, Bùi Thanh Tùng thấy Vương Minh nói vậy cũng vội vàng hùa theo. Lúc đầu ba người thấy Nguyễn Đại Dương làm mấy cái động tác vừa rồi cũng buồn cười nhưng mà lại không dám cười bởi vì trong bốn người Nguyễn Đại Dương là người có thực lực mạnh nhất nên được tôn là đại ca, nếu mà ba người cười ra tiếng chắc chắn khiến Nguyễn Đại Dượng thẹn quá mà hóa giận đến lúc đó ba người chắc chắn sẽ khổ với Nguyễn Đại Dương. Thế nên mặc dù nhìn cảnh trước mặt cực kỳ có tính gây cười nhưng ba người cũng chỉ có nhịn xuống. Vì vậy ba người nghe Vương Minh nói thì lập tức thấy được biện pháp vội vàng góp tiếng nói cùng với Vương Minh.
Nguyễn Đại Dương thấy bốn người nói vậy thì ngồi xuống vị trí của mình bên cạnh Vương Minh. Nhìn Vương Minh bên cạnh, đột nhiên hắn nhớ ra một thứ, đôi mắt nheo lại, trên miệng nở nụ cười rất mờ ám khiến Vương Minh với ba người Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm, Bùi Thanh Tùng nhìn mà cảm thấy rợn người, da gà nổi lên khắp người. Có chút không chịu được Vương Minh bực mình gõ đầu hắn nói:
“Chú nhìn cái gì mau ăn đi”
Xoa xoa trán, Nguyện Đại Dương hắc hắc cười nói:
“Đại ca, em có chuyện muốn hỏi anh chút”
“Có chuyện muốn hỏi”
Ban đầu Vương Minh có chút khó hiểu không biết Nguyện Đại Dương muốn hỏi gì nhưng chỉ cần dùng não nghĩ một giây Vương Minh đã nghĩ ra được đáp án. Hắn cười cười nhìn Nguyễn Đại Dương nói:
“Có phải chú muốn hỏi về khóa huấn luyện phải không”
Nguyện Đại Dương gật đầu như gà mổ thóc nói:
“Vâng, em muốn hỏi hôm nay anh muốn biết hạng mục huấn luyện hôm nay là gì”
Ngồi ở bên cạnh, ba người Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm, Bùi Thanh Tùng nghe Nguyện Đại Dương nhắc đến hạng mục huấn luyện ngày hôm nay thì đang ăn cũng đột nhiên dừng lại, tuy rằng đầu không ngẩng lên nhưng tai lại dựng lên cực độ, chăm chú nghe cuộc nói chuyện của Vương Minh với Nguyễn Đại Dương, ánh mắt tràn đầy kích động cùng chờ mong.
Vương Minh chưa vội trả lời, hắn từ từ cắn miệng thịt xông khói, uống một ngụm sữa tươi tươi ngon rồi mới chậm rãi trả lời:
“Sáng nay hạng mục luyện tập cũng không có gì, rất nhẹ nhàng chỉ là leo núi thôi”
“Thứ quan trọng như vậy sao ta lại quên được chứ, hắc hắc ngày mai chắc chắn là có trò vui để chơi rồi”
Sáng hôm sau…
Vương Minh dậy từ rất sớm, đi ra ngoài ban công hít thở một chút khí trời trong lành. Nếu như là còn ở thành phố thì chắc chắn Vương Minh sẽ không làm như vậy bởi vì không khách thành phố quá mức ô nhiễm, cho dù là sáng sớm nhưng bây giờ hắn đang ở trong rừng núi, không khí có độ trong lành rất cao, điều này rất tốt cho cơ thể. Hoạt động một chút cho nóng người, vì phòng của Vương Minh là tại tầng bảy của tòa nhà ký túc xá cũng là nơi cao nhất của cơ sở huấn luyện vì vậy đứng ở ban công tầm mắt của hắn có thể bao quát cả khu huấn luyện.
Từ trên cao nhìn xuống, thấy phía dưới đã có rất nhiều thành viên Hắc quân đang tập trung tại sân trước cửa khu ký túc xá tập luyện. Nhìn mọi người trên người hừng hực khí thế giống như hận không thể lập tức tiến hành huấn luyện ngay bây giờ, Vương Minh nhếch mép, trên miệng xuất hiện một nụ cười rất khủng bố đảm bảo.
“Hắc hắc… hi vọng các ngươi có thể tiếp tục duy trì được cái khí thế này khi tham gia… hắc hắc”
Cạch…!
Lúc này ở phía sau Vương Minh vang lên tiếng mở cửa. Hắn quay đầu lại thì thấy Lê Minh Đức đang đứng ở cửa. Nhìn bộ dạng mệt mỏi, đôi mặt sưng đỏ trũng sâu do thiếu ngủ, quần áo gần như bị bụi bẩn cùng bùn đất che lấp hoàn toàn, đôi chỗ còn có vết rách, nhìn bộ dạng thảm hại này Vương Minh cũng biết Lê Minh Đức tối qua làm việc khổ cực như thế nào. Hắn tiến lên vỗ vai Lê Minh Đức nói:
“Chú vất vả rồi”
Lê Minh Đức thật sự là mệt mỏi, hắn không ngờ cái công việc lúc đầu tưởng như đơn giản vậy mà lại tốn của bọn hắn suốt cả một đêm, lại còn vất vả như vậy nữa. Nhưng mà vất vả thì vất vả, dù sao cũng là việc đại ca giao hắn đi làm thì hắn sẽ cố hết sức làm. Cố gượng cười che giấu sự mệt mỏi trên khuôn mặt Lê Minh Đức lắc đầu vỗ ngực cố tỏ ra mạnh mẽ:
“Không có gì, chỉ một chút việc nhỏ mà thôi”
Vương Minh cười cười không nói gì bởi hắn biết Lê Minh Đức đang giả bộ. Hắn biết cho dù hắn khuyên như thế nào thì chắc chắn Lê Minh Đức sẽ không nghỉ ngơi bởi Vương Minh hiểu được Lê Minh Đức coi trọng khóa huấn luyện này đến như thế nào. Vương Minh lúc này quay sang việc chính, hắn ngồi xuống giường nhìn Lê Minh Đức hỏi:
“Bố trí như thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều đã được bố trí sẵn sàng”
“Các chú thiết kế bao nhiêu bẫy”
“Tổng cộng cả thảy là 300 bẫy treo, 100 hố bẫy”
Vương Minh nghe xong mà giật mình, hắn tính thế nào cũng không ngờ được trong một đêm mà nhóm người Lê Minh Đức lại có thể thiết lập bố trí nhiều bẫy như vậy, quả thật là hiệu suất làm việc thật kinh người. Mà quan trọng hơn là các cái bẫy này không gần nhau mà nằm rải rác trong vòng bán kính 10 km xung quanh vị trí ngọn cờ mục tiêu.
“Các chú làm tốt lắm, còn vượt trên cả mong đợi của anh”
Vương Minh cũng không tiếc rẻ gì một lời khen, tươi cười tán thưởng công sức của nhóm người Lê Minh Đức.
“Hì hì… Anh quá khen”
Lê Minh Đức nhe răng cười nói.
Vương Minh gật đầu, hứng đứng dậy nói:
“Khóa huấn luyện sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ sáng, hiện giờ mới năm giờ, còn bốn tiếng nữa, chú tranh thủ ngủ một chút để nghỉ ngơi đi. Nếu cứ tình trạng này mà tham gia huấn luyện thì không tốt chút nào đâu”
Lê Minh Đức cũng không phản đối bởi hắn biết với thể trạng mệt mỏi của hắn lúc này cần một giấc ngủ để phục hồi bằng không sợ rằng cho dù dùng nội khí duy trì nhưng nghĩ đến đống bẫy rập được thiết kế tối qua thì Lê Minh Đức lại cảm giác gian nan khó khăn, có lẽ nếu tiếp tục ở trạng thái này hắn e rằng khó mà cũng trụ qua được ngày hôm nay mất. Vì vậy gật đầu với Vương Minh sau đó nằm xuống giường của hắn cũng là chiếc giường đối diện với giường của Vương Minh. Vừa đặt lưng xuống giường, có lẽ vì quá mệt mỏi nên Lê Minh Đức lập tức chìm vào giấc ngủ.
Vương Minh thấy Lê Minh Đức ngủ ngon như vậy thì cũng không muốn ở lại quấy rầy giấc ngủ của hắn. Đi vào phòng tắm, tẩy rửa hết mồ hôi trên cơ thể, thay một bộ quần áo mới, Vương Minh đi xuống nhà ăn của cơ sở huấn luyện.
Xuống đến nơi Vương Minh cũng không bất ngờ gì khi thấy sự hiện diện của bốn người Nguyễn Đại Dương, Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm, Bùi Thanh Tùng. Bốn người nhìn thấy Vương Minh xuất hiện thì cùng dừng ăn, hướng hắn vẫy tay. Vương Minh cười cười chưa đi đến vội mà vòng qua quầy ăn lấy mấy cái bánh mì, một cốc sữa tươi, một đãi trứng ốp cùng thịt xông khói sau đó mới đi đến bàn của bốn người ngồi xuống hỏi:
“Thế nào, hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?”
“Tốt lắm, hiện giờ tinh thần và thể lực của bọn em rất sung mãn”
Cả bốn người cùng nhao nhao đáp, thậm chí Nguyễn Đại Dương còn xắn hai tay áo cộc của hắn lên, tạo dáng giống với mấy tên lực sĩ thể hình trên ti vi như để chứng minh cho lời hắn nói.
Vương Minh nhìn Nguyễn Đại Dương tạo hình như vậy thì cảm thấy rất buồn cười nhưng mà ngại khi cười sẽ khiến Nguyện Đại Dương xấu hổ vì vậy đành nín xuống bất quá nhịn cười cũng không phải là việc nói là làm được, Vương Minh rất cố nhịn nhưng cứ nhìn thấy Nguyện Đại Dương đang đắc ý làm mấy cái động tác khoe cơ bắp trước mặt thì lại có xu hướng không nhịn được. Gian nan vất vả lắm Vương Minh mới nhịn được, hắn vội vàng khoác tay với Nguyện Đại Dương:
“Được rồi, được rồi anh tin chú, ngồi xuống ăn đi”
“Đúng vậy, anh Dương ngồi xuống đi”
Ba người Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm, Bùi Thanh Tùng thấy Vương Minh nói vậy cũng vội vàng hùa theo. Lúc đầu ba người thấy Nguyễn Đại Dương làm mấy cái động tác vừa rồi cũng buồn cười nhưng mà lại không dám cười bởi vì trong bốn người Nguyễn Đại Dương là người có thực lực mạnh nhất nên được tôn là đại ca, nếu mà ba người cười ra tiếng chắc chắn khiến Nguyễn Đại Dượng thẹn quá mà hóa giận đến lúc đó ba người chắc chắn sẽ khổ với Nguyễn Đại Dương. Thế nên mặc dù nhìn cảnh trước mặt cực kỳ có tính gây cười nhưng ba người cũng chỉ có nhịn xuống. Vì vậy ba người nghe Vương Minh nói thì lập tức thấy được biện pháp vội vàng góp tiếng nói cùng với Vương Minh.
Nguyễn Đại Dương thấy bốn người nói vậy thì ngồi xuống vị trí của mình bên cạnh Vương Minh. Nhìn Vương Minh bên cạnh, đột nhiên hắn nhớ ra một thứ, đôi mắt nheo lại, trên miệng nở nụ cười rất mờ ám khiến Vương Minh với ba người Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm, Bùi Thanh Tùng nhìn mà cảm thấy rợn người, da gà nổi lên khắp người. Có chút không chịu được Vương Minh bực mình gõ đầu hắn nói:
“Chú nhìn cái gì mau ăn đi”
Xoa xoa trán, Nguyện Đại Dương hắc hắc cười nói:
“Đại ca, em có chuyện muốn hỏi anh chút”
“Có chuyện muốn hỏi”
Ban đầu Vương Minh có chút khó hiểu không biết Nguyện Đại Dương muốn hỏi gì nhưng chỉ cần dùng não nghĩ một giây Vương Minh đã nghĩ ra được đáp án. Hắn cười cười nhìn Nguyễn Đại Dương nói:
“Có phải chú muốn hỏi về khóa huấn luyện phải không”
Nguyện Đại Dương gật đầu như gà mổ thóc nói:
“Vâng, em muốn hỏi hôm nay anh muốn biết hạng mục huấn luyện hôm nay là gì”
Ngồi ở bên cạnh, ba người Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm, Bùi Thanh Tùng nghe Nguyện Đại Dương nhắc đến hạng mục huấn luyện ngày hôm nay thì đang ăn cũng đột nhiên dừng lại, tuy rằng đầu không ngẩng lên nhưng tai lại dựng lên cực độ, chăm chú nghe cuộc nói chuyện của Vương Minh với Nguyễn Đại Dương, ánh mắt tràn đầy kích động cùng chờ mong.
Vương Minh chưa vội trả lời, hắn từ từ cắn miệng thịt xông khói, uống một ngụm sữa tươi tươi ngon rồi mới chậm rãi trả lời:
“Sáng nay hạng mục luyện tập cũng không có gì, rất nhẹ nhàng chỉ là leo núi thôi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.